Khi Anh Gặp Em - Chương 10

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Tử Quan đi tới nhà hàng, Phương Gia Lăng đã đợi ở đó thấy cô vội vội vàng vàng chạy tới bèn đẩy chén trà của mình ra trước mặt cô, rất thản nhiên.
Trà kiều mạch trong chén sứ men xanh có tưới thêm một đường kem bơ lên trên tạo vị ngọt, lại có mùi thơm mát của lá trà, Tử Quan nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn!”
Cô tùy ý gọi một phần cơm hải sản, sau đó người phục vụ lập tức ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Trời rất đẹp, sáng sủa, gió nhẹ, ngoài cửa sổ là khu CBD phồn hoa nhất trong thành phố này, người đi đường quần áo gọn gàng, chỉnh tề nhưng đi lại rất vội vã. Ấy vậy mà lúc này trong căn phòng được bao riêng này lại rất thảnh thơi, yên tĩnh một cách kì lạ.
Phương Gia Lăng vẫn quan sát Tử Quan mà chẳng có vẻ mặt gì đặc biệt, rồi anh lại liếc ra ngoài cánh cửa sổ được lau chùi cực kì sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng một cách dễ dàng, hình ảnh của cô gái trẻ này như đã được một chương trình photoshop cao cấp nào đó xử lý, làn da trắng mịn, đường nét đẹp đẽ. Cô ấy không nói gì mà chỉ hơi cúi đầu, rồi lại nhấp một ngụm nước, một sợi tóc vì thế mà buông xuống, rơi thẳng xuống trán cô, còn tạo thành một độ cong hoàn hảo.
Anh bỗng có một nỗi xúc động muốn giúp cô vén nó lên, đầu ngón tay khẽ cử động thì cũng vừa lúc cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Phương tổng, đơn xin từ chức tôi đã viết rồi, chỉ chờ gửi đi nữa là xong.”
Phương Gia Lăng bật cười: “Giờ tôi đã hiểu được lý do tại sao lần trước cô không chịu thăng chức.”
“Tìm được một công việc hợp ý mình thật không đơn giản.” Tử Quan khẽ thở dài, “Nhất là khi không phải chịu sự ảnh hưởng của chồng tôi.”
Thực ra, lúc đó nguyên nhân cô chọn vào Quang Khoa làm việc rất đơn giản, ít nhất cô có thể khẳng định rằng công việc này là bản thân cô tìm được, Tiêu Trí Viễn tuyệt đối không hề âm thầm động chân động tay. Không ngờ mới làm việc được có hai năm, khó lắm mới có thể vui vẻ chung sống với đồng nghiệp, lại được sếp coi trọng, ấy vậy mà bây giờ lại phải rời khỏi cương vị công tác một cách đầy nuối tiếc. Nghĩ đến đây, tâm trạng Tử Quan không khỏi có chút buồn phiền.
“Theo như tôi được biết thì Tiêu Trí Viễn vẫn công khai với bên ngoài là còn độc thân.” Phương Gia Lăng nhìn cô, “Điểm ấy tôi ngược lại phải bội phục anh ta, công tác bảo mật đối với quan hệ xã hội làm rất tốt.”
Tử Quan cười không thành tiếng.
Có những chuyện trên đời này nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Tiêu Trí Viễn đã kết hôn từ lâu, còn có cả một cô con gái nữa, việc lớn nhường ấy làm sao có thể giấu nhẹm đi được? Trong bốn năm nay, cũng có vài lần họ bị phát hiện… tuy nhiên cô không hề lo lắng vì lần nào cũng vậy, Tiêu Trí Viễn đều có khả năng làm cho tin tức kia không thể lọt ra ngoài dù là một tí tẹo.
“Anh không nghi ngờ tôi là nội gián thương mại do anh ta phái đến hay sao?” Tử Quan buột miệng hỏi.
Anh coi như chẳng có chuyện gì liếc mắt nhìn cô, “Nếu cô đúng là nội gián như vậy thì tôi dù có muốn tránh cũng chẳng thể tránh được. Vào làm việc ở Quang Khoa hai năm nay, cũng chỉ mới được thăng chức gần đây chẳng lẽ Tiêu Trí Viễn không phát điên?”
“…” Tử Quan không còn gì để nói.
“Đơn xin từ chức không cần gửi cho tôi. Nhưng tôi đồng ý cho cô rời khỏi tổ thu mua.” Anh mím môi nói, “Tôi xử lý như vậy cô hài lòng chứ?”
Tử Quan trợn mắt nhìn anh, phần cơm hải sản đã được dọn lên, cỏ linh chi được rải một tầng rất dày, chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn đã khiến người ta thấy đói rồi. Thế nhưng cô không có một chút nào cảm giác bị thức ăn hấp dẫn, cô chỉ chân thành nhìn anh: “Chuyện này xin anh hãy giữ bí mật giùm tôi, có được không?”
Anh uống hết ngụm trà cuối cùng trong chén, không hỏi nguyên nhân, chỉ trả lời ngắn gọn: “Được.”
Tan ca hôm nay, vì lí do là đã buông được tâm sự lớn nhất trong lòng xuống cho nên tâm trạng Tử Quan tốt kì lạ. Đẩy cửa nhà ra đã ngửi thấy mùi thịt đậm đà, dì bưng bát canh xương đã ninh đủ giờ lên, trông thấy Tử Quan liền mỉm cười nói: “Ăn nhanh đi, vừa mới bắc xuống khỏi bếp đấy”
“Lạc Lạc đâu ạ?” Cô vừa cởi giày vừa hỏi.
“Đang ở trong phòng với cậu chủ, không biết hai người đang chơi trò gì mà từ lúc ăn cơm xong không thấy ló mặt ra ngoài nữa.”
Tử Quan “dạ” một tiếng, xúc một muôi cơm từ hộp cơm trên bàn, gắp thêm mấy miếng thức ăn rồi đẩy cửa phòng sách ra.
Một lớn một nhỏ, hai người đang vây quanh một đống giấy màu, chẳng biết đang thì thầm điều gì, có lẽ giáo viên ở nhà trẻ lại giao bài về nhà rồi.
Lạc Lạc vừa quay đầu lại trông thấy Tử Quan đứng ở đó vội vàng chạy tới, đứng cạnh mẹ nói: “Mẹ về rồi.”
Tiêu Trí Viễn cũng quay đầu lại, trong giọng nói có chút tức giận: “Lạc Lạc, có phải thế này không?”
Tử Quan khom người xuống, Lạc Lạc thừa cơ lén lút thì thầm vào tai cô: “Papa ngốc lắm mẹ ạ, chẳng biết làm gì hết.”
Tử Quan nhịn cười, giơ tay xoa xoa má con gái: “Papa ngốc lắm thì để mẹ làm thay cho nhé?”
Lạc Lạc lập tức gật đầu lia lịa.
Tiêu Trí Viễn cuối cùng cũng quay ngoắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú là nét tức giận đúng kiểu giả vờ: “Papa nghe thấy rồi nhé.”
Lạc Lạc lại vui vẻ chạy đến bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nghiêm túc nói: “Papa, cha phải để mẹ làm thay thôi.”
Tiêu Trí Viễn thật sự bó tay với cô con gái này, chỉ có thể cúi đầu hôn lên chóp mũi con: “Ừ, phải rồi, mẹ con khá thông minh.”
Tử Quan đi qua đó, nhìn lên mặt bàn làm việc đã bị anh làm cho rối tung rối mù, thở dài nói: “Chờ em ăn cơm xong sẽ tới làm thay anh.”
“Mẹ ơi, cô giáo nói bài tập này phải có ba người làm.” Lạc Lạc giơ tay báo cáo.
“Mẹ và Lạc Lạc làm là được rồi.” Tử Quan nói, “Đừng bày trò nữa, cha con còn bận nhiều việc.”
“Vâng…” Cô bé buồn bã cúi đầu.
Tiêu Trí Viễn vốn là đang ngồi xếp bằng dưới đất, anh nhìn cô một cái rồi đứng lên: “Hôm nay nói chuyện thế nào rồi?”
“Em đã nói với Phương tổng rồi, anh ta đồng ý cho em rời khỏi tổ thu mua.”
“Vẫn tiếp tục ở lại Quang Khoa ư?” Anh hơi híp mắt lại.
“Tại sao không?” Cô nói với vẻ tất nhiên phải thế, “Anh ta đã đồng ý giữ bí mật giúp em.”
“Anh có nên nói em ấu trĩ quá không nhỉ? Hay là ngây thơ quá?” Khóe miệng Tiêu Trí Viễn có một ý cười khó đoán, “Tang Tử Quan, em mãi mãi cũng không phân biệt được trên thế giới này ai mới là người đối tốt với em thực sự và ai là người có ý xấu với em.”
Tử Quan nghe anh nói nhưng không tức giận, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn anh không có ý định cãi nhau: “Được rồi.”
Hiếm lắm mới thấy ngữ khí và vẻ mặt cô lại dịu dàng như lúc này, trong khoảnh khắc ấy anh đã quên mất bản thân nên phản ứng thế nào, chỉ biết im lặng.
Nhưng Tử Quan lại không chú ý đến nét bất thường của anh, cô xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Lạc: “Mẹ ăn xong rồi vào ngay.”
Cô lướt qua người Tiêu Trí Viễn, bước chân chậm lại: “Gần đây anh đang làm gì?”
Anh khẽ nhướn mày.
“Sắp công khai cạnh tranh rồi đấy…” Tử Quan do dự một chút, cô không tin là anh không có hoạt động gì.
Nhưng Tiêu Trí Viễn lại chỉ dùng ánh mắt như khi nhìn con gái để nhìn cô, dưới đáy mắt là ý cười hòa hoãn: “Anh có thể nghĩ là em đang quan tâm đến anh không?”
“Ồ, có thể.” Cô ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói, “Đừng quên vì sao lúc ấy em lại đồng ý lấy anh.”
Anh ngẩn người, cúi đầu nhìn cô. Trong đồng tử đen láy của cô có một tia gian xảo lóe lên khiến anh không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu… Có phải cô đang nói đùa hay không?
Tử Quan coi như không có chuyện gì, tiếp tục bổ sung câu nói kia: “Cho nên, anh ngàn vạn lần đừng nghĩ tới, tất cả chỉ là có qua có lại mà thôi…”
Lúc bài tập mô hình của Lạc Lạc hoàn toàn hoàn thiện thì đã là mười một giờ. Cô bé đã ngủ từ lâu, chỉ còn mình Tử Quan xương sống đau, thắt lưng đau vặn người đứng lên, cô chợt cảm thấy choáng váng.
Phòng sách đã nhường cho hai mẹ con cho nên Tiêu Trí Viễn vẫn ngồi ở phòng khách, thấy cô đi ra, anh lơ đãng nói: “Phải rồi, hôm nay đi đón Lạc Lạc, cô giáo ở nhà trẻ có nói là thứ bảy tuần sau nhà trường tổ chức đại hội thể dục thể thao đấy”
Tử Quan nhíu mày.
“Hôm đó anh rảnh, em thì sao?” Anh thấy cô không nói gì cho nên mới hỏi như vậy.
Từ lần trước, khi một nhà ba người nhà cô ra khỏi cửa bị phóng viên tóm được, Tử Quan luôn cảm thấy có một sự sợ hãi nho nhỏ, cô nghĩ một lúc rồi nhìn anh với vẻ chờ mong: “Anh nghĩ ra cách gì chưa?”
Bình thường lúc Tiêu Trí Viễn không nói năng gì biểu cảm trên mặt anh sẽ là rất tối tăm khó hiểu, Tử Quan không biết anh đang suy nghĩ gì nên chỉ có thể nói rằng: “Ờ, lần trước…”
Lần trước là ngày lễ thành lập trường, nhà trường yêu cầu cả bố mẹ đều phải đến tham gia. Tiêu Trí Viễn đi công tác nước ngoài, Tử Quan rất vui vẻ nhận lời đến dự mà không gọi anh về. Lúc Lạc Lạc biết chỉ có mẹ đi cùng lập tức buồn bã không vui, ăn vạ không chịu đến trường, cũng hơi huyên náo. Sau khi Tiêu Trí Viễn biết, anh không nói gì, gọi thẳng điện thoại đến nhà trẻ.
Anh không đi nên bảo mọi người không ai được đi… suy cho cùng con gái vui vẻ mới là quan trọng nhất,
Đây đúng là kiểu “vi phạm một cách hợp lý”, tiểu cô nương cuối cùng cũng phải đến trường, còn Tử Quan cũng phải đồng ý với Lạc Lạc là lần sau nếu có ngày lễ gì ở trường thì nhất định ba người sẽ tham gia đầy đủ.
Tiêu Trí Viễn nhìn cô, anh đã biết trong lòng cô có chủ ý gì, bỗng nhiên anh cảm thấy không thể kìm nén nổi: “Lạc Lạc càng ngày càng lớn, những hoạt động như thế này cũng càng ngày càng nhiều, Tang Tử Quan, em có thể trốn được bao lâu? Anh nói thẳng với nhà trẻ đừng mời phụ huynh đến được không?”
Cô giật mình đứng đó, không nói lên lời.
Anh có vẻ như rất buồn nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Em không đi cũng được, anh đi cùng Tĩnh San vậy.”
Tử Quan cứng đờ ở đó, giá mà trong tay cô lúc này có nước hay có một thứ gì đó nhất định cô sẽ không do dự mà ném về phía anh. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, sau cũng vẫn bắt bản thân phải kiềm chế, từng chữ từng câu nói với vẻ cực kì châm chọc: “Chậc chậc, khó quên tình cũ à? Anh muốn đi bợ đỡ người ta tôi không có ý kiến gì, đáng tiếc là lúc đó anh lại không thể kiềm chế được thân dưới của mình…”
Tiếng nói của cô im bặt – Tiêu Trí Viễn đứng lên, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc nhọn, giống như một làn gió mỏng manh, chỉ cần cô nói thêm nửa chữ nữa, có lẽ anh sẽ thật sự bước tới, Ϧóþ chặt cổ họng cô…
Rõ ràng chỉ cách nhau nửa phòng khách nhưng trái tim Tử Quan càng lúc càng thít chặt lại, bất giác cô lùi về phía sau vài bước…
Trong không khí dường như có một dây cót vô hình đã được căng sẵn, bất kể là ai khẽ cử động một cái sóng gió cũng sẽ đổ ập tới ngay lập tức…
Nhưng đến cuối cùng anh không cãi nhau với cô, hoặc giả là chẳng còn gì để nói với nhau, giơ tay lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc