Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc - Chương 10

Tác giả: Đan Tinh

Ở trong mắt cô hắn là một người xấu xa đến thế sao? Có lẽ đấy là trước kia, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải.
Hiện tại, hắn chỉ muốn chiếm giữ cô ấy thôi. Hắn chỉ khát vọng như thế.
“Chẳng lẽ không đúng?” - Cô khẽ cười, có chút tự giễu. – “Bởi vì anh không quen nhìn Quảng Dĩnh khoe khoang tình yêu trước mặt anh, cho nên anh mới không từ thủ đoạn chiếm lấy tôi, chỉ vì chế giễu cái gọi là tình yêu trong miệng Quảng Dĩnh chẳng qua là ảo tưởng, chẳng lẽ đây không phải là tính toán? Mà anh vì muốn tôi ở lại bên cạnh anh, không tiếc dùng lợi ích thỏa mãn H*m mu*n cá nhân của tôi, thậm chí vì muốn chạy trốn hôn nhân mà muốn tôi sinh cho anh một đứa con, nếu đây không phải tính toán, vậy anh nói cho tôi biết - đó là cái gì?”
Chung Ly Minh Khiết không nói gì nhìn cô hồi lâu, ***g *** phập phồng kịch liệt, đột nhiên ném cô lên giường, sau đó đè cô bên dưới.
“Để anh nói cho em biết đó là cái gì!” - Hắn chợt quát, bàn tay bắt đầu kéo áo trên người cô, công khai dò xét làn da nhẵn nhụi của cô. – “Đây cũng là bởi vì anh yêu em, bởi vì yêu em, anh mới có thể càng lúc càng hoang đường. Em vừa nói những tính toán đó, cũng là bởi vì anh yêu em, anh muốn độc chiếm em, cho nên tính toán để em chỉ có thể dựa vào anh, nhưng cũng bởi muốn đền bù cho em. . . . . .”
Đừng nói hắn kinh khủng vậy được không, hắn chỉ là hèn mọn muốn giữ cô vĩnh viễn ở bên cạnh mà thôi.
“Anh muốn đền bù cho tôi là vì anh biết anh làm sai, có đúng hay không?” - Khép lại thủy mâu, cô vẫn không dám nhìn hắn, không muốn nghe hắn giải thích, từng câu chữ quá rung động xâm lấn vào cảm xúc của cô.
Hành động xâm lược đột nhiên dừng lại, hai cánh tay hắn rút ra ngoài, khâm hạ mị con mắt. – “Đúng! Anh biết anh sai, cho nên anh dốc hết tất cả đền bù cho em, anh mặc kệ bất cứ giá nào thỏa mãn yêu cầu vĩnh viễn không ngừng của em, chỉ cần em lên tiếng anh đều chấp nhận. Nhưng mà, em biết không? Không có một người đàn ông nào chỉ bởi vì đền bù, bởi vì cảm giác tội ác, mà có thể hao tổn mười năm tuổi trẻ trên người một cô gái, ít nhất anh không phải, nhưng kì lạ anh vì em mà bằng lòng chờ đợi. Hâm Ân, nếu không phải yêu em, anh không có khả năng bỏ ra nhiều như vậy.”
Cô ấy có hiểu không? Hẳn phải hiểu rồi chứ.
Hắn thừa nhận, từ đầu hắn chỉ muốn phá hoại tình yêu của Lâm Quảng Dĩnh, nhưng ai cũng không biết được cuối cùng chuyện lại trở thành kết quả này.
Lan Hâm Ân ngây ngốc nhìn hắn, tiếp theo né tránh cái nhìn chăm chú của hắn.
“Đừng tránh anh nữa!” - Hắn chợt quát, dí sát mặt mình vào mặt cô, không để cô lại có cơ hội né tránh hắn. – “Hâm Ân, anh có phóng đãng, hoang đường hơn nữa, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vì đền bù một cô gái mà chắp tay nhường cả sự nghiệp kế thừa của mình cho người khác!”
Đó là sản nghiệp của ba lưu lại cho hắn, hắn không có đạo lý không tự kinh doanh mà ủy thác cho cô, là bởi vì cô muốn nên hắn cho, là bởi vì cô, hắn mới nguyện ý cho.
“Tôi không biết! Tôi cái gì cũng không biết!” - Cô hoảng hốt biện giải.
Hắn bây giờ muốn nói cho cô, tất cả những gì quá khứ hắn làm đều là vì yêu cô sao? Muốn cô bây giờ lập tức liền tin tưởng cũng quá ép buộc người ta rồi, cô còn chưa giải thích được tại sao lúc này hắn lại nói cho cô, thậm chí cầu hôn với cô.
Cô cần ít thời gian để suy nghĩ, cô không có cách nào mặc hắn đem chuyện trong mười năm hóa thành vài ba lời. Chuyện không có đơn giản như vậy, hắn tốn mười năm, cô cũng theo mười năm, ai cũng không có được chỗ tốt; hắn không nên tại đây mà dẫn ra việc này khiến cô khó xử.
Chung Ly Minh Khiết đột nhiên suồng sã hôn môi cô, khiêu khích linh hồn cô, mặc sức dụ dỗ cảm giác bướng bỉnh của cô.
“Đừng. . . . . .” - Cô dùng hết hơi sức cuối cùng kháng cự.
Giống như con thuyền gặp bão táp trong biển rộng lúc chìm lúc nổi, ở trong sóng to gió lớn nếm trải hết những cơn sóng kích ngập đầu và cùng vẫy giữa những đợt thở dốc tạm thời.
“Anh sẽ chờ em gật đầu, chỉ cần em bằng lòng suy nghĩ, anh nguyện ý vẫn luôn chờ đợi!” - Chung Ly Minh Khiết lẩm bẩm, hơi thở nặng nề ở bên tai cô. – “Quên Lâm Quảng Dĩnh đi, có anh ở đây rồi!”
Lan Hâm Ân nheo thủy mâu lại, mơ mơ màng màng chăm chú liếc nhìn người đàn ông từ trước đến nay cuồng ngạo bất tuân, phóng đãng không kềm chế được giống như một đứa bé bướng bỉnh, lòng cô có chút rung động.
Cô sao có thể không rung động được đây?
Nếu cô không có cảm tình gì với hắn, nếu cô muốn báo thù, thủ đoạn của cô sẽ không khách khí như vậy. Có lẽ cô thật sự có thể cân nhắc lời cầu hôn của hắn, cô có thể cân nhắc nhiều hơn. . . . . .
* * *
Tiếng gì vậy? Tiếng chuông cửa? Đã trễ thế này, là ai tới?
“Có người nhấn chuông cửa. . . . . .” - Lan Hâm Ân khẽ giùng giằng.
“Vậy thì như thế nào?” - Chung Ly Minh Khiết hơi cáu, hầm hừ.
“Nhưng. . . . . .” - Cái tiếng này. . . . . . Chẳng lẽ Tiểu Phần đi mở cửa? – “Đợi chút, Tiểu Phần giống như đi mở cửa, như vậy rất nguy hiểm, trị an cũng không phải là rất tốt.”
Cô giùng giằng muốn đứng dậy, lại bị Chung Ly Minh Khiết đè xuống.
“Nó tự biết xử lý như thế nào.” - Hắn hét lên nói chen vào, cơ hồ sắp bị dục hỏa đốt người đến điên luôn rồi.
Là ông trời chỉnh đất hả? Thế nào mà hết lần này tới lần khác toàn quấy nhiễu hắn?
“Nhưng có tiếng bước chân lên lầu. . . . . .” - Cô không có bạn bè gì, lúc này không thể nào có người sẽ tới thăm cô, cô đương nhiên phải vội vàng xuống xem thế nào.
“Anh mặc kệ là ai tới, ai tới cũng. . . . . .” - Chung Ly Minh Khiết nói xong, liền nghe được tiếng mở cửa ở phía sau, tức giận xoay người lại nhìn chằm chằm người tới, lại thoáng chốc sững sờ. – “Em. . . . . .”
“Minh Khiết, không nghĩ tới anh lại gạt em!” - Cô gái tuôn một tràng tiếng Anh ra, nước mắt nước mũi trào ra tố cáo hắn bạc tình. – “Em cho là anh tới Đài Loan tìm Tiểu Phần, không nghĩ tới anh lại… Thiệt thòi em còn đặc biệt tới đây tìm anh!”
Lan Hâm Ân nhướng mi, đại khái đã biết chuyện gì xảy ra. Giọng nói này cô còn nhớ rõ, xem ra cô đúng là không thức thời ở lại đây.
“Em đi đâu?” - Hắn vội vàng giữ Lan Hâm Ân lại.
“Ra ngoài đi dạo.” - Cô sớm biết lời gã này không thể tin! Cũng may, may là ý chí cô kiên định, bằng không, thật đúng phải nhìn lại rồi. – “Dù sao anh cũng rất bận, vậy anh cứ tiếp tục đi, tôi không quấy rầy anh, nơi này cho anh mượn tùy ý phát huy.”
Đầu óc cô chập mạch mới dao động, cô điên rồi mới có thể động tình, cho nên cô muốn ra ngoài để yên tĩnh một chút; chỉ nghe những hấp dẫn ૮ɦếƭ người không đền mạng này của hắn, một ngày nào đó cô sẽ không giữ được mình.
“Nếu bây giờ em đi, chúng ta thật sự có lý cũng không nói rõ được nữa.” - Hắn không thể để cô đi.
Hắn thật vất vả mới xử lý được gần như hoàn mỹ cục diện này, nào ngờ đột nhiên nhảy ra cô gái này, cô ta tên là gì ấy nhỉ? Ai đưa cô gái này tới đây?
“Muốn tôi không đi, cũng không phải nói là được.” - Lan Hâm Ân cười lạnh - “Anh không cần chờ tôi nữa, bởi vì tôi không cần anh chờ tôi, mang Tiểu Phần trở về Anh đi. Thuận tiện thì anh viết luôn cái giấy mời quản lý ký mười năm một luôn đi, tránh khỏi việc anh cứ một năm lại bay về một lần.”
Cứ như vậy thì cô cũng có thể yên tĩnh được một chút.
Chung Ly Minh Khiết không dám tin tưởng, không hiểu sao cô có thể nói ra những lời dứt khoát như thế, chẳng lẽ cô ấy một chút cũng không để ý tới hắn sao?
“Anh suy nghĩ một chút đi, tôi có điện thoại, tôi không quấy rầy anh nữa.” - Lan Hâm Ân lấy di động trên bàn, ngay sau đó cầm ra ngoài.
“Hâm Ân!” - Chung Ly Minh Khiết cao giọng hét lên, không thể tin được cô lại một lần nữa không thèm chú ý đến hắn.
Chỉ còn kém một bước nữa thôi, tại sao ông trời lại muốn *** hắn đến thế?
Dưới ánh đèn mờ, đủ bóng dáng như quỷ mị nhe nanh múa vuốt tung bay.
Đã lâu không vào PUB, Lan Hâm Ân có chút không thích ứng, mang theo lo sợ bất an, ngước mắt tìm người mời cô ra ngoài.
Không bao lâu, liền nhìn thấy một người ngoắc tay với cô, không khỏi khiến cô bội phục ở trong đám người mà hắn vẫn tìm thấy cô.
“Có chuyện gì sao?” - Sau khi cô ngồi xuống không khách khí hỏi.
Cô thật không ngờ hắn lại mời cô ra ngoài, càng không nghĩ tới mình lại đến nơi hẹn, đến nơi hẹn tám phần là do bị Chung Ly Minh Khiết bắt buộc. Cô không muốn ở trong nhà mà thấy hắn cùng cô gái khác anh anh em em.
Khốn kiếp! Thua thiệt một bộ dạng lòng đầy căm phẫn của hắn khiến cô suýt bị thuyết phục.
“Đã lâu không gặp, tìm em ra ngoài hàn huyên chút thôi.” - Lâm Quảng Dĩnh khẽ nói, giúp cô gọi một ly nước trái cây. - “Em chắc là vẫn không uống R*ợ*u hả.”
“Uống R*ợ*u cũng không sao cả.” - Dù sao cô cũng đang buồn bực!
Chỉ là không nghĩ tới một cặp tình nhân khó xử chia tay lại có thể gặp mặt hòa bình sau mười năm như thế, thậm chí là tán gẫu, song nếu cô không nhìn lầm, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái.
“Em thay đổi rồi, em từ trước đến giờ không có uống R*ợ*u.” - Lâm Quảng Dĩnh thoải mái nói.
“Anh cũng thay đổi rồi đấy thôi, nói chuyện với anh từ trước cũng không có dài dòng như vậy.” - Nhấp một ngụm R*ợ*u, Lan Hâm Ân cũng không chút khách khí phản bác. – “Quảng Dĩnh, có lời gì cứ nói thẳng đi, em nghĩ anh sẽ không có hứng thú mà tìm em ôn chuyện cũ như thế này có phải không?.”
Nếu cô đoán không sai, dụng ý hắn tìm cô chủ yếu là muốn bàn bạc việc ký hợp đồng không thành ngày hôm nay, một phần trong hợp đồng tương đối quan trọng với Bắc Hằng, ngược lại cũng quan trọng không kém với xí nghiệp Trường Lưu.
Cô hôm nay vô cớ vắng mặt, lại khiến cán bộ cao cấp trong công ty không tìm được cô, cô có thể đoán sắc mặt của đổng sự Trường Lưu rất dọa người.
“Tìm em dĩ nhiên không phải ôn chuyện, như em nói, anh xác thực là vì việc ký hợp đồng mà đến.” - Hắn dừng một chút lại nói - “Anh không nghĩ tới là Chung Ly Minh Khiết kia lại giao Bắc Hằng cho em, càng không nghĩ tới em không chỉ là hư vị (chức vụ trên danh nghĩa), mà còn có quyền tuyệt đối, chỉ vì em, Chung Ly Minh Khiết thật đúng là đại thủ Pu't, thật là khiến người ta nghi ngờ là do em có kĩ thuật trên giường cao siêu, hay là…”
“Kỹ thuật trên giường cao siêu?” - Cô giễu cợt.
Thì ra tới là vì cái này. Cứ nói đi, giữa cô và hắn còn có cái gì mà không dám nữa?
Không phải nói cả đời cũng không muốn gặp lại cô sao? Người rất mau quên, những lời hứa hẹn nghĩa khí hào hùng cũng bởi thời gian mà thay đổi. Trên thế giới này không có cái gì gọi là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích nắm trong tay sẽ không phản bội cô.
“Ban đầu em không phải lợi dụng điểm này mà nhảy đến bên cạnh Chung Ly Minh Khiết đó sao? Em là cô gái ái mộ hư vinh còn gì.” - Lâm Quảng Dĩnh mỉm cười.
Lan Hâm Ân nhướng mi, một hớp uống cạn ly R*ợ*u.
“Vậy thì như thế nào?” - Mấy năm này cô ở Bắc Hằng cũng không phải là một tổng giám đốc bằng gỗ, sở học của cô cũng không phải sống an nhàn sung sướng, mà là kỹ năng sinh tồn anh lừa tôi gạt, đấm đá nhau trong giới kinh doanh. Dựa vào một chút phê bình như thế của hắn cũng chả là gì với cô.
Muốn nghe lời khó nghe, đầy đường còn nhiều mà.
Lâm Quảng Dĩnh sững sờ. – “Hừ! Nếu anh cũng là phụ nữ, tin rằng anh cũng có thể dùng phương thức giống em trèo lên địa vị cao hơn nữa, không như hiện tại làm một đổng sự thấp kém bên cạnh có một thư ký có cũng như không.”
“Khó mà làm được, bởi vì anh không có khuôn mặt xinh đẹp của em.” - Lan Hâm Ân nhếch môi cười lạnh. – “Nếu như nói, cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta chỉ là đàm luận tình hình gần đây, vậy em nghĩ em cũng không cần nhiều lời nữa, tin rằng qua việc hợp tác lần này chúng ta có thể hiểu nhau hơn.”
“Em!” - Lâm Quảng Dĩnh thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm cô.
“Nếu như không còn việc gì nữa thì em đi trước.” - Lan Hâm Ân để ly R*ợ*u xuống, đứng dậy muốn đi.
Nếu biết tình huống hai người gặp mặt sẽ khó chịu như thế, cô thà đến nơi khác cũng không muốn gặp mặt hắn, tránh để cô càng lúc càng thất vọng với hắn, hoặc là nên nói càng lúc càng nhận rõ con người hắn, cũng như cô biết rõ Chung Ly Minh Khiết là người nói không đi đôi với làm.
Nói hết một đống những lời ngon tiếng ngọt với cô, sau đó lập tức lại nhảy ra một cô gái tóc vàng. Cuộc sống riêng tư của hắn xằng bậy thế nào, cô cũng không phải ngày đầu mới biết, nhưng không có tận mắt nhìn thấy, vĩnh viễn sẽ không biết đau đớn tận sau trong lòng không thèm chú ý đến rốt cuộc đau đến thế nào
Buồn muốn ૮ɦếƭ, lòng cô quả thực buồn bực tới cực điểm.
Sau khi uống một ly, tâm tình chẳng những không có chuyển biến tốt lên, ngược lại càng xuống thấp hơn. Cô không muốn về nhà, nhưng cô lại càng không muốn đợi ở đây.
“Thế nào, Chung Ly Minh Khiết giờ đã quay lại, em vội vàng đi về để phục vụ anh ta sao?” - Lâm Quảng Dĩnh lạnh lùng nói - “Hừ! Em cho rằng còn có thể mê hoặc bao lâu, một ngày nào đó em cũng sẽ già đi, tư vị tình yêu xa cách, đến lúc đó xem em có thể ngồi yên ổn trên cái ghế tổng giám đốc Bắc Hằng này được bao lâu.”
Lan Hâm Ân hơi tức giận nhăn đầu lông mày, rồi lại đột nhiên nở nụ cười - “Vậy thì như thế nào? Chỉ sợ anh ngay cả bản lĩnh lấy sắc dụ dỗ cũng không có, muốn cơ hội bị người khác vứt bỏ cũng không có, chỉ biết đố kỵ người khác lên chức nhanh chóng thế nào, lại vĩnh viễn cũng không biết muốn dùng sắc dụ dỗ người khác cũng cần có kỹ năng và bản lĩnh. Đi học chút đi!”
Sắc mặt cô bây giờ thật cay nghiệt, cô không hy vọng sẽ có ngày đối mặt với anh ta như thế này nhưng anh ta lại khiến cô không nhịn được mà dứt khoát buông lời trào phúng.
Nhìn thấy cô gái tóc vàng đó cô đã đủ khó chịu rồi, nghĩ đến sau khi về nhà còn phải đối mặt với Chung Ly Minh Khiết và cô gái tóc vàng, cô cảm thấy *** mình như có một tảng đá nặng nề chặn lại.
Lâm Quảng Dĩnh muốn đâm đầu vào, là hắn tự tìm.
“Một ngày nào đó, em sẽ hối hận khi nói những lời này với anh.” - Lâm Quảng Dĩnh thấy cô muốn đi, ngoài miệng vẫn quẳng ra lời độc ác.
“Vậy sao?” - Lan Hâm Ân quay đầu lại liếc hắn, cười đến cuồng ngạo. – “Em trước giờ chưa từng hối hận, có bản lĩnh thì anh khiến em có cơ hội hối hận một lần đi.” - Đi hai bước, cô giống như nghĩ tới cái gì quay lại nói - “Đúng rồi, em nghĩ sau này chúng ta hẳn không còn cơ hội gặp mặt nữa đâu, cho nên muốn em hối hận, anh còn cần phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Ngụ ý là cô sẽ đình chỉ kế hoạch hợp tác hàng đầu này.
Tiến hành kế hoạch này, Trường Lưu là một đối tượng hợp tác tương đối được, cũng không phải duy nhất, nhưng nếu Chung Ly Minh Khiết đã có thể thoải mái đến thế, cô cớ gì lại không thể?
Dứt lời, cô lưu lại Lâm Quảng Dĩnh với kuôn mặt tức giận rồi bỏ đi, căn bản không có phát giác trong góc có một đôi mắt thâm trầm khóa chặt cô, cùng cô tới lại cùng cô đi.
* * *
“Đi chơi vui chứ?”
Vừa mở cửa liền nghe được giọng nói có chút khàn khàn của Chung Ly Minh Khiết. Lan Hâm Ân giật mình ngước mắt lên, chợt cảm thấy thần sắc của hắn có chút cổ quái.
“Cũng được.”
Lại gần hắn, trên người hắn đầy mùi R*ợ*u, không khỏi làm cô hơi nhíu mày, thầm nghĩ hắn uống R*ợ*u làm cái gì. Có mỹ nữ ở ôm ấp, cô lại thức thời nhường chỗ cho hắn, chẳng lẽ hắn còn cần uống R*ợ*u trợ hứng sao?
“Nói chuyện với Quảng Dĩnh vui không?” - Chung Ly Minh Khiết đi theo sau cô tới phòng khách.
Lan Hâm Ân sửng sốt, khó hiểu xoay lại nhìn hắn.
“Anh theo dõi tôi?” - Cô nhớ là không nói cho hắn biết cô đi đâu, gặp mặt với ai. Chẳng lẽ chân trước cô ra ngoài, chân sau hắn đã đi theo rồi sao
Cô ấy không quá nguyện ý làm cái phỏng đoán này, cứ nhìn tình huống trước mắt xem ra quả thật đúng như thế.
“Anh chỉ lo cho em, em đã mệt, lại trễ như vậy, em còn một mình ra ngoài, anh không yên tâm.” - Ỷ vào chút tác dụng của R*ợ*u cồn, Chung Ly Minh Khiết dựa vào người cô, đôi tay lướt qua eo và lưng cô.
Mày Lan Hâm Ân nhăn lên, lần này có thể giết được hơn chục con muỗi. – “Cô gái kia đâu?”
Hắn sao lại rảnh rỗi đi theo dõi cô vậy? Cô gái kia đâu rồi?
“Trời mới biết? Dù sao sau khi đẩy cô ta ra ngoài cửa, anh liền lái xe đi tìm em, trời mới biết cô ta giờ đã đi đâu?” - Hắn mới không quan tâm cô gái kia, hắn giờ chỉ muốn biết cô đã nói gì với Lâm Quảng Dĩnh, tại sao cô ấy lại cười vui vẻ như vậy.
“Thật ác độc, người ta từ Anh quốc xa xôi tới tận đây tìm anh, anh cũng không mời người ta uống trà, sao đạo đãi khách cơ bản nhất cũng không có? Huống chi quan hệ giữa cô ta và anh cũng không giống như người bình thường, phương thức xử lý này của anh quá thất lễ rồi.” - Đó có phải cũng là kết quả của cô hay không?
Lâm Quảng Dĩnh nói cũng không sai, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ chán ghét cô, mà chán ghét cô thì thế nào? Cô nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Người ta nói vốn đúng là sự thật, chẳng qua là vấn đề về thời gian mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc