Kết Hôn - Ly Hôn - Chương 10

Tác giả: Cù Khải Minh

Chuyện sảy thai
Văn Bác giơ cao cái ghế lên định đập vào người Y Đồng. Y Đồng nhìn thấy thế run lên cầm cập vì sợ hãi. Mẹ Y Đồng đứng bên cạnh cũng phát hoảng. Bàn tay Văn Bác dừng lại trên không trung, anh trừng mắt nhìn Y Đồng, lòng thầm nhủ: “Mình mà giáng cái ghế này xuống, e rằng xương cốt toàn thân của Y Đồng sẽ vỡ vụn.”
Thực ra Văn Bác cũng chả dám đập Y Đồng, anh chỉ muốn dọa nạt cô ta một chút. Nếu như đập ૮ɦếƭ cô ta rồi, bản thân anh cũng phải ngồi tù. Việc gì phải vì chuyện này mà hủy hoại tiền đồ của mình chứ?
Nghĩ đến đây, Văn Bác trừng mắt nhìn Y Đồng đang run rẩy, nói:
- Nể mặt cô đang mang bầu, tôi đã nhường cô lắm rồi, lần này tôi tha cho cô đấy!
Mẹ Y Đồng sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Bà vội nói:
- Thôi bỏ đi con, theo mẹ về nhà mau!
Y Đồng gần như đã quỵ hẳn, người mềm nhũn, ngồi bệt trên đất. Mẹ Y Đồng từ từ dìu con gái đứng dậy về nhà. Trước khi ra khỏi cửa, Văn Bác đột nhiên quát lên:
- Đứng lại đã!
Hai mẹ con Y Đồng giật nảy mình, không biết có chuyện gì, lẽ nào Văn Bác vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này? Hai người họ đang bối rối không biết làm thế nào thì Văn Bác nói:
- Hy vọng hai người sau chuyện này sẽ biết điều hơn một chút!
Văn Bác nói xong liền thu dọn phòng ốc, sau đó đi nấu cơm. Không ăn một bữa cơm mà đói đến mờ mắt. Có tức đến mấy thì vẫn phải ăn cơm.
Văn Bác vừa ăn cơm vừa nhớ lại chuyện cũ. Nhớ đến những uất ức trước đây, anh lại không sao bình tĩnh được. Nhẫn nhịn bao lâu rồi, hôm nay ra tay đánh Y Đồng khiến cho anh sảng khoái lắm, đặc biệt là khiến Y Đồng sợ run lên. Nhớ lại cái bộ dạng run như cầy sấy của cô ta, anh lại cảm thấy dễ chịu lắm. Xem ra đúng là càng hiền càng bị người ta đè đầu cưỡi cổ!
Nhưng điều khiến cho Văn Bác cảm thấy khó hiểu đó là, mặc dù bố Y Đồng là Hoàng Duyệt cũng đến nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ im lặng ngồi trên ghế ***, không “ừ hử” lấy một tiếng.
Bố Y Đồng chỉ hướng ánh mắt lạnh nhạt quan sát mọi chuyện xảy ra. Tại sao ông ta lại lạnh lùng như vậy? Trước khi đi, bố Y Đồng lấy tay dựng cái ghế Văn Bác ném dậy rồi bỏ đi, chẳng nói nửa lời.
Nếu như là trước đây, chắc chắn ông ấy đã nói giúp hai mẹ con Y Đồng, cũng chỉ trích anh. Nhưng hôm nay, thái độ của ông ta đã thay đổi 180 độ, thật khiến cho người ta khó hiểu.
Mặc kệ ông ta, mặc ông ta muốn nghĩ gì thì nghĩ, cùng lắm thì nước đến đâu đắp bờ đến đó. Ta đây trời không sợ, đất không sợ, kẻ nào xông vào ta quyết liều mạng chống chọi đến cùng.
Văn Bác đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, mẹ Y Đồng gọi đến. Văn Bác trầm ngân không biết có nên nghe hay không. Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng bà mẹ vợ gào khóc:
- Mau đến đây đi, vợ mày nó …..chảy máu, sảy thai rồi!
- Hả? Sảy thai rồi? Ở đâu? – Văn Bác nghe thấy tiếng gào khóc của mẹ vợ, biết lần này gây họa lớn rồi, hai chân anh như mềm nhũn ra.
- Đang ở vườn hoa Nhai Tâm trên đường Thắng Lợi, mau đến đi!
- Được, tôi đến ngay đây!
Văn Bác lao ra khỏi cửa, chạy như bay đến đường Thắng Lợi. Anh thầm cầu khẩn trong lòng: tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu như đứa con không còn, bố mẹ anh chắc ૮ɦếƭ mất, anh biết ăn nói với họ ra sao đây?
Không biết tại sao mà xe cộ qua lại rất ít. Văn Bác chẳng thể nào bắt taxi, đành phải chạy một mạch mấy trăm mét. Đang chạy thì đột nhiên có một chiếc taxi rẽ vào lề đường, khách đang xuống xe.
Văn Bác liền chạy lên trước, vội vàng nói:
- Bác tài, mau, cho tôi đến vườn hoa Nhai Tâm trên đường Thắng Lợi!
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến đường Thắng Lợi. Văn Bác thấy Y Đồng sắc mặt trắng bệch, yếu ớt dựa vào lề đường, từ hai chân chảy ra một dòng máu đỏ tươi, mẹ Y Đồng đang xoa *** cho cô, còn bố Y Đồng chẳng biết đi đường nào rồi.
- Mau, mau đến bệnh viện! – Văn Bác lao xuống xe như một mũi tên, vội vàng bế thốc Y Đồng lên xe.
Anh nói với tài xế:
- Bác tài, phiền anh cho đến bệnh viện gần nhất, vợ tôi bị sảy thai rồi, cảm ơn!
Anh lái xe vừa nhìn thấy, biết nguy hiểm đến tính mạng liền không dám chậm trễ, vội vàng lái xe đến bệnh viện gần nhất. Đến bệnh viện, Văn Bác để lại 100 tệ, chẳng đợi đến khi lái xe trả tiền thừa, vội vàng bế Y Đồng lao vào phòng cấp cứu. Chốc lát sau, y tá đã đẩy cô vào trong tiến hành cấp cứu.
Văn Bác sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài. Anh liên tục đi đi lại lại, mẹ vợ đứng bên cạnh luôn miệng chửi bới:
- Con gái tao mà xảy ra chuyện gì tao quyết không tha cho mày! Tao sẽ cho mày biết lễ độ, đồ nhà quê mất nết, đồ vô lương tâm…
- Nhà quê thì đã làm sao? Nông thôn thì đã làm sao? Người nông thôn thì không có tôn nghiêm à? Nông thôn là hèn hạ hết sao? Bà chớ có nói năng linh tinh nữa, bực ૮ɦếƭ đi được! – Văn Bác nói chẳng chút thiện chí.
- Con gái tao mà có xảy ra chuyện gì, tao quyết liều mạng với mày! – Mẹ Y Đồng vẫn chưa chịu yên.
Văn Bác đầu óc rối bời, chẳng muốn nghe mẹ vợ ca cẩm nữa, liền ra ngoài hành lang hít thở. Không biết Y Đồng ra sao rồi? Trong lòng anh vô cùng lo lắng. Mặc dù Y Đồng đối xử với anh chẳng ra gì, rất độc đoán, ngang ngược, nhưng chuyện này có liên quan đến tính mạng đứa bé trong bụng cô ta. Văn Bác không thể không lo lắng. Là một thằng đàn ông, anh có trách nhiệm và phải gánh trách nhiệm về chuyện này.
- Người nhà của bệnh nhân đâu? – Đột nhiên bác sĩ lên tiếng hỏi.
- Đây ạ, đây ạ!
Văn Bác nghe thấy bác sĩ gọi liền vội vàng chạy vào, sốt ruột hỏi:
- Bác sĩ, thế nào rồi? Có sao không?
- Anh là chồng cô ấy phải không?
- Đúng vây, xin hỏi tình trạng cô ấy thế nào rồi?
- Tình trạng hiện giờ của vợ anh không nghiêm trọng lắm, không phải là sảy thai mà bị viêm lộ tuyến ***! – Bác sĩ nói.
- Vậy thì tốt, có nghiêm trọng không ạ? – Văn Bác căng thẳng đến không thể thở nổi. Nghe bác sĩ nói vật, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chúng tôi đã kiểm tra rồi, lộ tuyến to bằng vỏ hạt dưa, là lành tính.
- Bác sĩ, thế phải điều trị thế nào? Có ảnh hưởng đến đứa bé không, Văn Bác lo lắng hỏi.
- Cắt đi là được rồi, không ảnh hưởng gì hết.
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!
- Anh mau ký tên đi!
Văn Bác lập tức ký tên vào bản cam kết phẫu thuật. Phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành. Văn Bác đi vào phòng bệnh, nắm tay Y Đồng nói:
- Bà xã, em đỡ hơn chưa? Khổ thân em quá!
Y Đồng ngoảnh đầu đi, chẳng nói chẳng rằng. Văn Bác biết cô vẫn còn đang giận mình, thế là vội vàng xin lỗi cô, hy vọng tâm trạng cô tốt hơn để hồi phục nhanh hơn.
Mẹ Y Đồng tất tả chạy vào, ôm lấy con gái mà khóc:
- Con ơi, con không sao là mẹ yên tâm rồi, làm mẹ sợ đứng tim! Nếu cháu ngoại của mẹ mất rồi thì mẹ cũng chẳng muốn sống nữa!
Đột nhiên mẹ Y Đồng gọi:
- Văn Bác, anh lại đây, tôi có lời muốn nói với anh!
- Chuyện gì? – Văn Bác hỏi
- Đến một tiếng mẹ, anh cũng không buồn gọi nữa à? Dù gì anh cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ! – Mẹ Y Đồng tỏ vẻ không vui.
- Con gái bà chưa bao giờ gọi mẹ tôi là mẹ, tôi cũng không dám gọi nữa. Sau này con gái bà đối xứ với bố mẹ tôi thế nào thì tôi đối xử với các người như thế! – Văn Bác thẳng thừng nói.
- Mày..mày..mày, sao mày có thể so sánh với nó được?
- So sánh với cô ta á? Cô ta cũng được ăn học đàng hoàng, chẳng lẽ ngay cả chút phép tắc đơn giản cũng không biết?
- Tao thấy mày điên rồi! – Mẹ Y Đồng chửi.
- Bà ngần này tuổi rồi mà sao vẫn không biết tôn trọng người khác thế nhỉ? – Văn Bác bắt đầu nóng lên.
- Sao tao lại không tôn trọng mày chứ?
- Bà nghĩ kỹ lại xem, thường ngày bà đối xử với tôi như thế nào? Bà thử nghĩ xem bà có coi tôi là người không?
- Mày không có nhà, không có xe, con gái tao gả cho mày chả lẽ không xứng với mày? – Mẹ Y Đồng càng tức giận hơn.
- Tôi không nhà, không xe, không tiền, thế thì bà có thể gả con gái bà cho thằng đại gia nào ấy, chẳng phải bây giờ đại gia đầy ra đấy hay sao? – Văn Bác thẳng thừng đáp.
- Hừ, tao cảnh cáo mày, sau này đối xử với con gái tao tốt một chút. Sức khỏe nó không tốt, lại đang mang bầu, mày làm cái gì cũng phải nghe lời nó. Cho dù nó có chửi tổ tiên mười tám đời nhà mày thì mày cũng phải nghe, cũng phải nhịn, không được mở miệng cái, không được làm nó tức giận!
- Bà mơ à, tôi nói rõ cho bà biết, tôi sẽ ăn miếng trả miếng!
- Mày dám!
- Bà thấy tôi có dám không? Chỉ cho phép quan phủ phóng hỏa mà không cho bách tính châm đèn à?
Văn Bác quyết không chịu thỏa hiệp, anh phải sống sao cho có khí phách, phải ra dáng một thằng đàn ông, không thể vô dụng như vậy được. Nếu không sau này làm sao làm gương cho con cái? Như thế chẳng phải tự tay anh đã hủy hoại thế hệ sau của mình hay sao?
- Các người chớ có cãi nhau, bực ૮ɦếƭ đi được! – Y Đồng không chịu được nữa liền hét lên.
- Thôi được rồi, nể mặt cô là bệnh nhân, lại đang có bầu, tôi có thể nhìn nhượng cô vài phần. Chỉ có điều, tôi tuyên bố trước, nếu nhu dám không tôn trọng bố mẹ tôi, tôi không tha cho cô đâu!
Nói rồi Văn Bác liền đi ra ngoài, anh có thể đi đâu đây? Chính là đi mua đồ ăn, Y Đồng đang nằm trong bệnh viện, thân thể suy nhược, chắc chắn cần bồi bổ, như vậy mới mau lành bệnh, hơn nữa cứ cãi vã suốt, cơm tối đã kịp ăn đâu, chắc chắn là đói lắm rồi. Văn Bác chạy ra nhà ăn bên cạnh bệnh viện, mua một suất gà hầm, còn mua cả món sườn xào mà Y Đồng thích ăn nhất, sau đó gói mang về, chuẩn bị cho Y Đồng bồi bổ.
Vào phòng bệnh, Văn Bác liền đơm cơm và đặt thức ăn lên trên, tự tay múc một bát canh bê đến trước mặt Y Đồng, nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, em ăn chút gì đi, bồi bổ sức khỏe!
- Cút, tôi không ăn! – Y Đồng đưa tay lên hất tung bát canh gà xuống đất.
Văn Bác mặt mày biến sắc:
- Hừ, cô làm sao thế hả? Lại được đằng chân lân đằng đầu chứ gì? Rốt cuộc cô muốn thế nào?
Nước canh bắn đầy vào người Văn Bác, khiến cho anh không thể chịu đựng được nữa. Bản thân đã tốt bụng đi mua canh gà, lại tự tay múc ra đưa đến trước mặt, ấy vậy mà cô ta còn đối xử với mình như vậy.
- Nó đang tức khí, anh cố mà nhịn nó một chút! – Mẹ Y Đồng nói.
- Thật là quá quắt! – Văn Bác bực bội nói.
- Anh không thể nhường nhịn nó một chút sao?
- Được, tôi nhường, tôi nhịn, thế được chưa? Bẩm lão phật gia, cô tổ của tôi!
Văn Bác nói xong liền bỏ đi. Ra khỏi cửa, anh thong dong bước đi trên phố, tâm trạng rất tồi tệ. Đàn bà…rốt cuộc phải đối xử ra sao đây? Mình đối với cô ta tốt, cô ta cũng chả thèm nhận, mình đối cô ta không tốt, cô ta lại càng nổi điên. Cuộc sống này đúng là không sao sống tiếp được, có dùng từ “tối tăm mù mịt” để hình dung thì cũng chẳng là quá quắt.
- Văn Bác, cậu có khỏe không? Đang đi đâu đấy? – Văn Bác đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình ở sau lưng.
Văn Bác ngoảnh đầu lại, nhận ra đó là Trương Manh, bạn học cùng đại học với mình. Trương Manh mặc một bộ quần áo rất đẹp, đang đứng tại cửa bách hóa và vẫy tay với anh.
- Người bạn cũ, là cậu à, sao cậu lại ở đây?
- À, rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi ấy mà, thật không ngờ lại gặp được cậu! À phải rồi, sao cậu mặt nhăn mày nhó thế kia? Lại cãi nhau với vợ à? – Trương Manh hỏi.
- Cậu đừng nhắc tới nữa, haiz, tôi đúng là xúi quẩy tám đời mới gặp phải vợ mà mẹ vợ “cao cấp” như vậy, đúng là xúi quẩy! – Văn Bác than thở.
- Haiz, bạn à, đừng có ủ rũ như thế, rốt cuộc có chuyện gì rồi?
- Haiz, tôi ấy mà, gặp xúi quẩy, bị đàn bà ức hiếp đến không ngẩng đầu lên được. Cô ta quá độc đoán, chuyên quyền, thích khống chế đàn ông, chuyện gì cũng phải nghe theo cô ta, cái gì cũng là cô ta đúng, cái gì cũng do cô ta quyết!
- Thôi, cậu chớ trách móc nữa, lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy là cái phúc đấy! Phải biết rằng giờ vẫn còn biết bao nhiêu người độc thân đấy! Cậu phải biết đủ, cho dù vợ cậu có đối xử với cậu như thế nào thì cậu cũng không được như vậy! Đàn ông đàn ang phải mở rộng tấm lòng, phải nghĩ thoáng, độ lượng một chút. Tuyệt đối đừng hẹp hòi quá, đàn ông là phải đầu đội trời, chân đạp đất, phải gánh vác trách nhiệm của gia đình!
Những lời Trương Manh nói khiến Văn Bác chấn động, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nghĩ cũng phải, mình đường đường là một thằng đàn ông, tại sao không thể nghĩ thoáng hơn một chút? Tại sao mình cứ phải so đo với một người đàn bà làm gì? Cô ta tiến một bước thì mình lùi một bước, xem cô ta còn nỡ nhẫn tâm ép bức mình nữa không?
Cô đối xử với bố mẹ tôi không tốt, tôi càng tôn kính bố mẹ cô, để xem cô còn mặt mũi nào nhìn tôi nữa? Phải nghĩ cách cảm hóa cô ta! Bản thân mình không nên muốn trả thù, oan oan tương báo bao giờ mới chấm dứt đây? Gia đình bao giờ mới có thể phất lên được đây?
Hơn nữa, Ng*ai t*nh với Lương Tuyết cũng là một việc không nên. Giờ cũng nên dừng chân, không thể tiếp tục sai lầm nữa, cũng nên kết thúc mối quan hệ vô đạo đức với Lương Tuyết thôi.
Nghĩ thế, Văn Bác liền cười cười, gật đầu nói:
- Cậu nói phải lắm, là tớ không đúng, sau này tớ sẽ sửa sai.
- Thế là đúng đấy!
Văn Bác vừa mời Trương Manh đến nơi nào đó uống trà thì đột nhiên điện thoại của anh đổ chuông, là Lương Tuyết gọi đến.
Văn Bác nhận điện thoại, Lương Tuyết nói:
- Cưng à, giờ anh có tiện không? Mau đến bến xe đón em, em đi công tác về sớm hơn dự định! À phải rồi, mấy hôm nay có nhớ em không?
- Em đợi anh một chút, anh qua ngay đây! Gặp mặt rồi nói chuyện!
Văn Bác cúp điện thoại, mỉm cười nói với Trương Manh:
- Thật ngại quá, giờ tớ có việc gấp, để hôm khác tớ mời cậu nhé!
- Được, cậu cứ đi đi! – Trương Manh nói.
- Nhớ giữ liên lạc nhé!
- Ờ, nhưng cậu phải qua cửa ải của vợ đi đã, nếu không tôi chẳng dám tùy tiện liên lạc với cậu đâu, không có chị ấy lại nghi ngờ tôi có quan hệ này nọ với cậu! – Trương Manh vẫn còn lo lắng chuyện Y Đồng nghi ngờ.
- Yên tâm đi, tôi sẽ làm tốt công tác tư tưởng với cô ấy!
- Thế thì tốt, mau đi lo công chuyện đi! Đừng lần chần làm mất thời gian!
- Ok, tôi đi trước nhé!
Văn Bác vội vàng chặn một chiếc taxi ra nhà ga. Đến nhà ga, anh nhìn quanh tìm kiếm, chốc lát đã nhận ra Lương Tuyết trong đám đông.
- Cưng ơi, anh đến rồi à? – Lương Tuyết xúc động chạy đến, lao vào lòng Văn Bác, bắt đầu làm nũng.
- Ối, ở nơi công cộng như thế này, em phải chú ý chút, tránh để người quen bắt gặp chứ – Văn Bác lo lắng nói.
- Anh làm sao thế? Mới đi xa có mấy ngày mà đã chẳng nồng nàn chút nào rồi! – Lương Tuyết nói như oán trách.
- Bà cô của tôi à, em muốn lấy cái mạng của anh hay sao? Nếu như bị người quen nhìn thấy, bà cô tổ nhà anh không chửi bới thì cũng giày vò ૮ɦếƭ anh đấy!
- Thôi được rồi, không làm khó anh nữa! Nhìn cái bộ dạng ૮ɦếƭ khiếp của anh kìa! – Lương Tuyết bĩu môi, tỏ vẻ nhượng bộ.
- Ông Trần đâu rồi? Ông ta không về luôn à? – Văn Bác nói.
- Ông ấy làm xong việc liền đi thẳng sang Hồng Kông du lịch rồi, em đành phải về một mình thôi! – Lương Tuyết tha thở.
- Tiểu thư của tôi vất vả quá, về nhà tẩm bổ thôi nào! – Văn Bác đón lấy chiếc va li trên tay Lương Tuyết, nói.
- Chuyện đó còn cần phải nói à? Anh phải dốc sức bồi bổ cho em đấy! – Lương Tuyết mỉm cười bảo.
Văn Bác trầm ngâm hồi lâu rồi kéo Lương Tuyết vào trong taxi, bảo tài xế lái xe về nhà cô. Trên đường đi, Lương Tuyết hào hứng kể cho Văn Bác nghe những điều cô nghe thấy, nhìn thấy trong chuyến công tác vừa rồi. Văn Bác vừa lặng im lắng nghe vừa nghĩ cách làm thế nào để chấm dứt mối quan hệ đặc biệt của hai người.
- Anh làm sao thế Văn Bác? Sao không nói gì cả thế? – Lương Tuyết hỏi.
- Ờ, không sao, có thể tại mấy ngày hôm nay mệt quá!
- Mấy hôm nay anh làm cái gì mà mệt thế?
- Haiz, còn không phải mấy chuyện vặt vãnh đó sao. Đầu óc anh đang căng lên, chuẩn bị nổ tung đây này!
- Về nhà em sẽ mát xa cho anh, giúp anh thư giãn một chút!
- Bố mẹ em không có nhà à?
- Ờ, em vừa gọi điện về, bố mẹ đi du lịch rồi, trong nhà không có ai!
Một lát sau, xe đã dừng lại ở nhà Lương Tuyết. Văn Bác trả tiền, mở cửa xe và đưa Lương Tuyết ra. Đến cầu thang, Văn Bác do dự mất vài phút, nói:
- Tuyết à, nói chuyện với anh một chút có được không?
- Có chuyện gì, anh cứ nói đi!
- Nhưng em phải đồng ý với anh sẽ không được giận anh, có được không?
- Được, em không giận, anh nói đi, đừng ấp a ấp úng như thế! – Lương Tuyết mỉm cười nói.
- Tuyết à, chúng ta không *** nhân nữa, chỉ làm bạn bè bình thường thôi, có được không?
- Văn Bác, làm sao thế? – Lương Tuyết ngây người, nụ cười như đông cứng trên mặt.
- Anh đã nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy anh không thể làm dang dở cuộc đời em, càng không thể hại em. Em vẫn còn trẻ, hơn nữa bản thân anh cũng thấy tội lỗi….. – Giọng nói của Văn Bác càng lúc càng nhỏ lại.
- Có phải anh không muốn ở bên em nữa không? – Lương Tuyết hỏi.
- Không phải, anh…anh thật sự không muốn làm em tổn thương. Hơn nữa, là một người đàn ông, anh phải gánh trách nhiệm.
- Em hiểu ý của anh rồi!
- Tuyết à, em có muốn anh trở thành một người đàn ông vô trách nhiệm không?
- Ok, anh có trách nhiệm, giờ anh đi đi, đi ngay cho tôi! – Lương Tuyết gắt lên.
- Tuyết, để anh giải thích!
- Đi, tôi không nghe! – Nói rồi, Lương Tuyết bỏ chạy lên lầu, đóng chặt cửa lại.
Văn Bác đuổi theo cô lên lầu, muốn khuyên nhủ cô cô nhưng mặc cho anh gõ cửa thế nào Lương Tuyết cũng không chịu mở. Văn Bác đứng đợi cả buổi ở bên ngoài cửa, miệng liên tục giải thích, nhưng Lương Tuyết chẳng buồn phản ứng gì. Hai tiếng đồng hồ trôi qua mà không có chút tiến triển gì, Văn Bác chăng có cách nào khác đành lê bước chân nặng nhọc bỏ đi.
Văn Bác ủ rũ lê bước, anh không ngờ Ng*ai t*nh lại làm tổn thương một người phụ nữ, đó chính là Y Đồng, vợ mình. Giờ bản thân anh không muốn Ng*ai t*nh nữa, lại làm tổn thương đến một người phụ nữ khác, đó là Lương Tuyết, hồng nhan tri kỷ của anh. Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Nếu như cân nhắc từ vấn đề đạo đức và trách nhiệm gia đình, Văn Bác cảm thấy chấm dứt việc Ng*ai t*nh là một việc làm đúng đắn, ít nhất như vậy anh vẫn biết dừng chân, quay đầu trở lại. Còn nếu như tiếp tục đi vào con đường tối tăm ấy, anh biết như vậy là cực kỳ nguy hiểm, là vô đạo đức. Mặc dù bản thân anh bị chính sự hoài nghi của vợ mình bức ép đến độ phải Ng*ai t*nh, nhưng anh vẫn phải gánh một phần trách nhiệm, phải chịu sự khiển trách của lương tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc