Hướng Về Trái Tim - Chương 12

Tác giả: Hoa Thanh Thần

tò mò nhìn chiếc hộp đó.
Nhận lấy, cô cẩn thận bóc ra, bên trong là một hộp quà được gói rất đẹp.
Hôm qua gần như mọi người đều có quà, chỉ có cô là kém cỏi nhất, chẳng ai hỏi han, sao qua Giáng Sinh rồi mà tình hình lại khá lên thế này?
Cô mở hộp quà ra với vẻ mong đợi, khi một chiếc móc chìa khóa hình chiếc giày bằng pha lê nho nhỏ hiện ra, cô kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.
Một ngày cuối tuần trước đây, cô và bọn Lý Nghiên lại đi chơi đến khuya mới về, vẫn là Cố Đình Hòa đưa cô về. Hôm đó đi qua một cửa hàng trang sức sắp đóng cửa, lúc ấy bồng bột thế nào lại vào trong cửa hàng đó.
Chiếc giày pha lê này khiến cô tần ngần rất lâu, tiếc là giá quá đắt, chỉ là một cái móc chìa khóa nho nhỏ mà lại những hơn sáu trăm tệ, cô đành mang theo nỗi tiếc nuối, lặng lẽ rời khỏi đó.
Cẩn thận nâng chiếc giày pha lê tinh xảo lên, dưới ánh đèn, chiếc giày lấp lánh sinh động, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ.
Mở tờ giấy nằm dưới đáy hộp ra, chỉ có mấy dòng chữ rắn rỏi mạnh mẽ khiến cô ngẩn ngơ.
Giang Văn Khê,
Không có chiếc tất của ông già Noel, chỉ có giày pha lê của công chúa đáng yêu.
Công chúa cao quý, xin đừng do dự, hãy mang đôi giày pha lê phép thuật của nàng vào, nhảy những điệu vũ đẹp đẽ nhất thuộc về nàng.
Lời chúc phúc muộn màng, ở bên em mỗi ngày.
Cố Đình Hòa
Chiếc giày pha lê này là do Cố Đình Hòa tặng… Cô không ngờ anh lại đến cửa hàng nhỏ đó mua chiếc giày này cho cô. Nếu không phải vì tối qua ở bệnh viện không đi được, thì món quà này chắc hẳn anh đã tặng cho cô rồi.
Rõ ràng làm một nghề khô khan như vậy, nhưng lại viết ra những lời như thế này, hóa ra cảnh sát cũng có lúc lãng mạn quá.
Cô mỉm cười, một cảm giác ngọt ngào khó tả dâng lên trong lòng.
“Ôi! Giày pha lê đẹp quá, không biết ai tặng vậy?”, Nghiêm Tố đang định đi, nhìn thấy chiếc giày pha lê thì xuýt xoa khen ngợi.
Nghe Nghiêm Tố nói thế, Giang Văn Khê hơi đỏ mặt, có phần ngượng ngùng: “Là bạn em ạ”.
“Ồ ồ, bạn là con trai, chị hiểu.” Nghiêm Tố nhướng mày, hành vi tung hỏa mù của Giang Văn Khê khiến chị không nhịn được cười, “Không làm phiền tình ý miên man của em và chiếc giày pha lê của em nữa, chị đi trước đây, bye bye”.
“Bye bye.” Giang Văn Khê xấu hổ nhìn theo Nghiêm Tố.
Ngồi xuống ghế, Giang Văn Khê cầm chiếc giày pha lê trong tay, chăm chú ngắm nghía. Một lúc sau, cô bấm di động gọi cho Cố Đình Hòa.
Cố Đình Hòa nghe điện thoại không tỏ ra bất ngờ, chỉ cười nói: “Công chúa điện hạ xinh đẹp, có thích chiếc giày pha lê đó không?”.
Cầm di động, mặt Giang Văn Khê như con tôm luộc, lắp bắp nói: “Đình Hòa, món đồ này đắt quá, em…”.
Nhướng mày, Cố Đình Hòa biết cô định nói gì, không đợi cô nói hết đã ngắt lời: “Em muốn nói là quá đắt nên ngại không dám nhận phải không? Thực ra chỉ là một viên pha lê nho nhỏ thôi, có phải kim cương đâu”.
“Nhưng nhỏ thế này mà tốn từng ấy tiền thì không đáng.”
“Anh thấy xứng đáng, chí ít có người thích, có người vui, thế là đáng rồi. Anh cũng trùng hợp đi ngang cửa hàng đó, tiện thể vào xem. Lễ Giáng Sinh anh không ςướק được tất của ông già Noel để tặng cho em, đành dùng chiếc giày pha lê này bù đắp vậy.”
Lời nói hóm hỉnh của Cố Đình Hòa khiến đôi lông mày nhíu chặt của Giang Văn Khê giãn ra. Có lúc cô thật hoài nghi anh chàng cảnh sát này chẳng biết có phải là người học ngành pháp luật không nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với trình độ của cô, chắc chắn là không đấu được với anh.
“Văn Khê?” Cố Đình Hòa không nghe thấy cô nói gì thì vội vã nói, “Văn Khê, em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là một món đồ pha lê rất nhỏ, thật sự không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, ông chủ cửa hàng đó vừa thấy anh là cảnh sát thì đã giảm giá hai mươi phần trăm”.
Giang Văn Khê khẽ cười thành tiếng: “Vậy chẳng phải em đã trở thành kẻ đầu sỏ hại anh mang tội danh ức hiếp dân lành hay sao?”.
“Tuyệt đối không phải.” Cố Đình Hòa cười rồi chuyển đề tài, “Hôm qua pháo hoa ngoài nhà thờ rất đẹp, tiếc là em không xem được. Đúng rồi, cấp trên của em không sao rồi chứ?”.
“Xì, anh ta thì có làm sao được? Ngủ một giấc tỉnh dậy tiếp tục bắt nạt bọn em.” Nhắc đến Lạc Thiên, Giang Văn Khê lại thấy không vui, cảm nhận di động áp bên tai nóng rực lên, nhớ đến cảnh tối qua đang nói giữa chừng thì tắt máy, cô vội vàng bảo: “Không nói nữa, điện thoại nóng tai quá”.
“Ừ, vậy hôm khác mời em ăn cơm.”
“Em mời anh nhé.”
“Được, vậy anh ngồi đợi điện thoại của em.”
“Vâng, bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp máy, Giang Văn Khê vui vẻ ngân nga bài hát, dè dặt gấp tờ giấy lại, đang định đặt cùng với chiếc giày pha lê vào lại trong hộp thì bỗng ánh sáng trước mặt tối lại. Một bóng đen cao to chắn lấy ánh đèn trên đầu, cô trông thấy ai kia lúc nãy bị nhắc đến trong điện thoại đang sa sầm mặt mày đứng trước mặt mình.
“Tổng… giám đốc Lạc, anh vẫn chưa về sao ạ?”, cô run giọng hỏi.
“Ừ”, Lạc Thiên chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay lại văn phòng.
૮ɦếƭ… ૮ɦếƭ thật, sắc mặt anh sa sầm như thế, chắc không phải ban nãy nghe cô nói xấu chứ? Cô phải đi ngay, nếu không với tâm lý thù dai lại thích trả thù của anh, không biết còn muốn dạy dỗ cô thế nào. Cô vội vàng cúi xuống dọn dẹp đồ đạc. Đúng lúc một tay xách túi, tay kia cầm hộp quà, định bay ra khỏi văn phòng thì giọng nói lạnh lẽo của Lạc Thiên lại vang lên sau lưng: “Đợi lát nữa hẵng đi, giúp tôi gõ cái này đã, ngay và luôn!”.
“A?” Một giọt mồ hôi lạnh cực lớn lăn qua tim Giang Văn Khê. Rốt cuộc, cô vẫn chậm một bước. Đối diện với boss mặt lạnh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn quay về bàn làm việc. Còn may, ở đó chỉ có một trang giấy, trong mười phút chắc có thể làm xong.
Lạc Thiên di chuyển một chiếc ghế ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Giang Văn Khê, mắt nhìn chằm chằm hộp quà xinh đẹp bên tay trái của cô. Lúc nãy chỉ là tình cờ đi ngang, nhưng lại trùng hợp để anh nghe thấy ngọn cỏ gần hang đang nghe điện thoại.
Ngọn cỏ gần hang này hoàn toàn không biết cô nàng khi nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng nhường nào, nũng nịu đến nhường nào, ngay cả lúc oán trách người khác cũng giống như đang làm nũng vậy. Lúc nãy trong tay cô cầm một thứ sáng lấp lánh giống pha lê, chẳng qua là một món đồ pha lê, có đáng cho cô vui đến thế không? Lại còn nũng nịu trách móc người khác nữa? Anh bắt nạt cô khi cô mới ngủ dậy hay sao? Nếu muốn bắt nạt cô thì cô còn có thể vô sự yên ổn ngủ cả ngày trong văn phòng của anh được hay không?
Cũng không rõ bản thân đang có tâm lý gì, thực ra tờ giấy ấy vốn có bản điện tử, anh phát hiện ra chỉ có một từ sai mà thôi, thế nhưng lại để anh nghe được câu ấy và nhìn thấy cô nàng đang cười ngốc nghếch với món đồ pha lê kia nên không kìm được bắt cô gõ lại.
Bắt nạt chứ gì? Biết rõ là bị bắt nạt mà còn không dám giận, không dám nói, xem ra vẫn chưa đủ. Vậy thì như cô mong muốn, bắt nạt cô cho biết!
Boss đang ngồi trước mặt, trong phạm vi tầm nhìn luôn có thể trông thấy nên Giang Văn Khê rất căng thẳng.
Một ngày không ăn uống gì, lúc này, bụng đói, dạ dày rỗng không.
Cô không rõ vì bản thân đói đến nỗi không có sức lực, hay là vì cảm giác bị đè nén khi đối mặt với Quỷ Tóc Bạc quá mạnh, mà Ng'n t gõ bàn phím của cô cứ không nghe lời, liên tiếp gõ sai mấy chữ.
Trong văn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở, len lén nhìn một cái, Quỷ Tóc Bạc đang lật giở một quyển tài liệu, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, cô giao tờ giấy đã được gõ lại cho anh, chỉ thấy anh hừ lạnh một tiếng rồi quay người trở về văn phòng.
Cô bĩu môi, cầm túi và hộp quà chạy như bay ra khỏi văn phòng, vừa ra ngoài bỗng nghe bên trong vẳng ra một giọng nói dịu dàng: “Cả ngày cô chưa ăn gì, nhớ đi ăn trước!”.
Không biết là ảo giác của chính mình, hay là lỗ tai có vấn đề, Quỷ Tóc Bạc quan tâm tới cô?!
Giang Văn Khê rùng mình ớn lạnh.
Có lẽ đói cả ngày, về đến nhà, Giang Văn Khê ra sức ăn thật nhiều, đến khi không đi nổi nữa nằm lăn ra giường, ngẩn ngơ nhìn chiếc móc khóa giày pha lê.
Cố Đình Hòa tặng cô một thứ có ý nghĩa đặc biệt như thế, cô nên tặng anh cái gì đây? Nhưng, nếu cô tặng lại quà cho anh, có nghĩa là cô đã chấp nhận anh?
Vấn đề này khiến cô rất bối rối.
Xoay người lại, ánh mắt liếc thấy máy vi tính đối diện, bất giác nhớ lại chuyện Quỷ Tóc Bạc cố ý ђàภђ ђạ cô khi tan sở.
Tốt bụng lại không được báo đáp!
Qua chuyện hôm qua và hôm nay, cô đã rõ mấy chân lý quan trọng: Thứ nhất, boss mãi mãi không xứng đáng được thương hại cho dù boss đã đặt nửa chân vào quan tài; thứ hai, đừng tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của boss, lúc nào nó cũng có thể biến thành nhược điểm của bạn; thứ ba, đừng tốn một xu nào cho boss, lúc nào cũng có thể mất tiền vô ích; thứ tư, đừng bao giờ nói xấu boss, vì tai anh ta rất dài.
Ngồi máy tính, cô lại tính toán gần nửa giờ đồng hồ, nhìn số liệu trên đó mà lòng đau như cắt.
Chẳng qua là ngủ một ngày trên sofa của anh mà thôi, huống hồ là của công ty cấp cho, chứ có phải khách sạn năm sao đâu, mà lại còn trừ tiền của cô. Quỷ Tóc Bạc này sao có thể đối xử với ân nhân cứu mạng như thế, biết sớm thì cô đã cho anh sốt ૮ɦếƭ quách đi rồi.
Còn nữa, nói bằng giọng ra lệnh bắt cô phải đổi nhãn hiệu kẹo cao su.
Ôi trời, sao cô lại xui xẻo như thế, sao lại gặp một boss như thế chứ.
Tục ngữ nói, không bùng nổ trong im lặng, mà là Biến th' trong im lặng. Nhưng, đến bao giờ cô mới có thể “Biến th'” một lần, “cung kính đáp trả” lại anh? Khao khát này khó mà thực hiện trong thời gian ngắn.
Lại nhớ ngày mai phải đền bộ ly cà phê cho Tiểu Lương phòng Kế hoạch, tâm trạng cô càng đau khổ. Thở một hơi dài, cô kéo chăn lên, quyết định cuối tuần này rủ Lý Nghiên dạo phố, cô đã hỏi thăm được chỗ mua bộ ly cà phê đó từ chị Nghiêm. Với *** dẻo quẹo của Lý Nghiên, cho dù cửa hàng không giảm giá thì Lý Nghiên cũng có cách để cửa hàng bán rẻ cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc