Hướng Về Trái Tim - Chương 11

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Một cô gái nhuộm tóc nâu hạt dẻ, ôm mặt ngồi bên vách tường cạnh thang máy khóc lóc, một cậu thanh niên tóc nhuộm vàng, khoảng hơn hai mươi tuổi, đứng cạnh cửa thang máy và đang bị một cô gái tóc dài túm lấy cổ áo.
Mái tóc đen dài óng mượt che nửa gương mặt, trong lúc kinh ngạc, Lạc Thiên nhận ra người đó – đó là “thỏi vàng” mà anh hằng mong đợi trong công việc.
Cô nàng kia đang yên đang lành tự dưng lại gây chuyện thị phi?
Lạc Thiên đang định bước đến thì thấy cô chỉ vào gã thanh niên, gầm lên.
“Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi cô ấy!”, Giang Văn Khê túm chặt cổ áo người kia, không buông.
“Cô bị chạm dây hả! Đây là chuyện của tôi và cô ta, cô là ai? Liên quan gì đến cô?”, tên đàn ông kia tỏ vẻ giận dữ.
Gã đàn ông kia vừa dứt lời thì má trái đã ăn một cái tát gọn lỏn. Khi hắn phản ứng lại, phẫn nộ định ra tay thì bị Giang Văn Khê xem như kẻ tội phạm, bẻ ngược hai tay ra sau lưng, đè xuống trước mặt cô gái đang khóc lóc: “Đầu tôi có chạm dây thì đầu anh cũng bị kim châm. Anh có còn là người không?! Hôm qua cô ấy mới làm phẫu thuật phá thai, hôm nay anh đã đối xử như thế hả? Lúc sướng sao chỉ biết sướng? Lúc cần chịu trách nhiệm thì giở trò? Sao anh không đi làm phẫu thuật tiệt giống luôn đi? Sau đó lại bảo cô ta tát anh hai cái?”.
Gã đàn ông vì tay bị bẻ ngược đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô là đồ thần kinh! A a…”.
Đúng rồi, tôi là đồ thần kinh! Chuyên đối phó với hạng chó ૮ɦếƭ không bằng súc vật như anh!” Giang Văn Khê siết mạnh tay gã đàn ông, tay kia ấn sau gáy hắn, lại đè hắn xuống gần cô gái đang ngồi, “Mau xin lỗi cô ấy!”.
Cô gái ngồi dưới đất lau nước mắt nhòe nhoẹt, nấc nghẹn nhìn gã đàn ông mặt mũi méo mó vì đau.
Tên kia vì không chịu nổi cơn đau do tay bị vặn ngược, kêu lên thảm thiết: “A… cô buông tay ra đã! Cô không buông thì làm sao tôi xin lỗi?!”.
Giang Văn Khê nghe thế thì buông ra, hai tay chống nạnh đứng sau lưng hắn: “Xin lỗi mau!”.
Gã đàn ông sờ phần gáy đau nhức, buông một câu với cô gái ngồi dưới đất: “Xin lỗi”.
“Mẹ anh không dạy anh cách nói xin lỗi à?”, Giang Văn Khê đá hắn một cú thật mạnh.
“A… đau quá…” Tên đó sờ phần chân vừa bị đá, dịu giọng nói lại với cô gái, “Xin lỗi…”.
“Đỡ cô ấy dậy!”, Giang Văn Khê ra lệnh.
Theo lời cô, cô gái trẻ được đỡ đứng lên, nhưng tên kia nhanh chóng buông tay, vội vàng vào thang máy vừa mở ra, quay đầu lại vẫn không quên hung tợn nói với bạn gái: “Đi nhanh lên! Chưa mất mặt hay sao?”.
Giang Văn Khê đuổi theo, đánh lên đầu hắn một cái thật mạnh: “Kẻ mất mặt là anh đấy! Bế cô ấy đi!”.
Tên đàn ông dưới sự chỉ trích của mọi người đành phải bế bạn gái lên, nhanh chóng lủi vào thang máy.
Giang Văn Khê đưa chân chặn cửa thang máy trong tích tắc khi nó sắp đóng lại.
Người trong thang máy không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều tò mò nhìn Giang Văn Khê đứng bên ngoài.
“Cô còn muốn gì nữa?”, tên kia mặt mày đau khổ nói.
“Câm miệng! Bế cô ấy cho chắc!” Giang Văn Khê trừng mắt, nhìn cô gái trong lòng hắn, nói: “Tặng cô sáu chữ: Tự yêu, tự tôn, tự trọng. Nếu ra khỏi thang máy hắn còn dám làm thế với cô thì gọi điện báo cảnh sát ngay!”.
Hai hàng nước mắt lại rơi xuống gương mặt cô gái, cô ta nấc nghẹn cảm kích: “Cảm ơn…”.
Giang Văn Khê rút chân lại, thang máy đóng cửa. Quay lại, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục và tán thưởng, thậm chí có mấy bà thím còn kéo cô lại khen ngợi hết lời, cô mỉm cười gật đầu tỏ ra thân thiện. Cuối cùng dưới chỉ thị của y tá, tất cả đều giải tán.
Nếu không phải vì ngoại hình y hệt thì Lạc Thiên thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đã nhận lầm người hay không.
Vẻ mặt ấy, thân thủ ấy, giọng điệu ấy, hoàn toàn khác hẳn với cô lúc bình thường. Hôm nay đôi mắt cô sáng rực khác thường. Nếu nói là đã từng quen, hoặc là nếu có thể đánh một dấu bằng với ba chữ “Giang Văn Khê”, thì chỉ có thể là giống với đêm mà anh cưỡng hôn cô. Vẻ mặt cô lúc tát anh một cú, anh không thể nào quên.
Khoảng cách với cô chỉ có hai bước, cuối cùng khi bà bác tóc hoa râm kia buông tay cô ra, anh mới chậm rãi bước đến.
“Tối qua cô đưa tôi vào bệnh viện à?”, giọng anh vẫn khàn khàn.
Cô lườm anh, ánh mắt kiểu “đương nhiên”, rồi rút một gói kẹo cao su trong túi ra nhét vào tay anh, cười giễu: “Đừng nói gì cả, miệng hôi như thế, dùng kẹo cao su tẩy bớt đi”, nói xong còn không quên xì một tiếng, bổ sung: “Mua cho anh đấy”.
Lạc Thiên nhìn nhãn hiệu kẹo trong tay, hai chữ “Lotte” đập vào mắt.
“Lotte”? Lần đầu tiên anh biết thì ra kẹo cao su còn có nhãn hiệu này. Chắc cô suốt ngày nghiến răng nghiến lợi với anh, nếu không cũng sẽ không chuyên mua kẹo cao su nhãn hiệu này.
Giang Văn Khê mặc kệ vẻ mặt như bị táo bón của ai kia, móc ra hóa đơn thanh toán của bệnh viện từ túi xách đeo chéo trên người, huơ huơ trước mặt anh, liếm ngón tay một cái rồi lật từng tờ đếm: “Phí gọi xe là hai mươi tư tệ, lấy số là bảy tệ, phí hóa nghiệm là hai mươi tám tệ, thuốc Tây, thuốc Bắc là bốn trăm lẻ tư tệ, phí giường nằm là ba mươi lăm tệ, truyền dịch là hai mươi tệ, một bữa cơm tối và một bữa ăn sáng là mười lăm tệ, phí tăng ca trong đêm Bình An là một trăm tệ, phí chăm sóc và chạy việc một đêm thì tính rẻ cho anh, hai trăm tệ là được. Ừ… còn kẹo cao su, hai tệ năm hào. Ưm…”. Giang Văn Khê nhẩm tính, mấy giây sau thì nói chính xác, “Tổng cộng là tám trăm ba mươi lăm tệ năm hào. Thế, hóa đơn toàn bộ đây, chỉ nhận tiền mặt, không nhận chi phiếu, càng không đợi hóa đơn! Mau trả tiền đây!”.
Cúi xuống nhìn xấp hóa đơn của bệnh viện trong tay Giang Văn Khê, gân xanh trên trán Lạc Thiên hằn lên, đôi mắt lóe lên hai đốm lửa. Co chặt nắm tay, anh Ϧóþ chặt gói kẹo, ngước lên nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của cô.
Lúc này thang máy đến, anh nheo mắt lại, đưa tay kéo nhanh cô vào lòng, bước vào thang máy.
“Này, anh làm gì thế…”
Trong thang máy đầy người, Giang Văn Khê vốn đang nổi điên nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, cô đành im lặng. Cô bị Lạc Thiên ôm trong lòng, không thể nhúc nhích, đôi mắt vừa hay nhìn vào cổ áo sơ mi mở hé của anh. Trong phạm vi tầm nhìn, là đường cong phần cằm hoàn hảo và yết hầu đang lên xuống của anh.
Từng nghe có người nói, yết hầu là nơi quyến rũ nhất của đàn ông, cũng là biểu hiện cho sự mạnh mẽ, đồng thời cũng là minh chứng cho tội ác.
Quyến rũ, mạnh mẽ, tội ác, ba điều đó đã được chứng minh ở người đàn ông này.
Mắt hướng lên trên, dưới cái cằm quyến rũ lún phún những sợi râu nhưng lại càng tăng thêm phần gợi cảm. Trong không gian nhỏ hẹp, toàn thân anh tràn đầy nam tính cám dỗ, đâu đâu cũng có, không thiếu chỗ nào.
Trong tích tắc, Giang Văn Khê nghe thấy tiếng “thình thịch” không ra quy tắc gì, cô đưa tay ấn lên иgự¢ mình, định đè nén nhịp tim đập loạn ấy.
Có khi nào cô đã quá mệt không, sao tim lại đập nhanh đến thế? Quay sang nhìn những người trong thang máy, cô nhủ thầm: Có lẽ do quá nhiều người trong thang máy, không khí loãng quá nên tim mới đập nhanh như vậy.
“Ding” một tiếng, thang máy xuống đến lầu một, người bên trong lục tục đi ra. Bất chấp sự phản kháng của Giang Văn Khê, Lạc Thiên choàng vai cô sải bước ra khỏi thang máy.
Ra khỏi bệnh viện, Giang Văn Khê vùng thoát ra, giận dữ: “Đừng mượn cớ lợi dụng người khác, mau đưa tiền đây”.
Lạc Thiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đằng hắng cổ họng vẫn còn hơi đau nhưng đã khá hơn hôm qua, nói với vẻ bình thản: “Bây giờ là tám giờ mười lăm phút, cho dù cô gọi taxi về cũng chắc chắn sẽ đi muộn. Theo quy định nhân sự công ty, trễ một lần trừ hai mươi tệ. Đêm Bình An, lễ Giáng Sinh không phải ngày lễ chính thức, cô tăng ca là vì công việc chưa làm xong. Ngược lại, tôi phải khấu trừ tiền điện và phí hao mòn thiết bị trong công ty. Phí chăm sóc và chạy việc một đêm, dựa vào tình hình làm công theo giờ cao nhất hiện nay trên thị trường, nhiều nhất cũng không vượt quá một trăm tệ. Còn cô, là người giúp việc theo giờ một đêm mà khi chủ nhân tỉnh dậy lại không có mặt bên cạnh, không thỏa mãn yêu cầu của người chủ thì đó là không làm tròn trách nhiệm”.
Nói nhiều nên cổ họng hơi đau, Lạc Thiên khựng lại, lấy giọng rồi nói tiếp: “Còn kẹo cao su, hai tệ rưỡi, cô đã ăn một viên, nếu cô mua cho tôi thì là vật sở hữu cá nhân, hành vi của cô chính là chiếm đoạt tài sản tư hữu phi pháp. Thế nên, tám trăm ba mươi lăm tệ năm hào này, khấu trừ hai mươi tệ đi muộn, một trăm tệ tiền tăng ca, hai trăm tệ chăm sóc chạy việc, hai tệ rưỡi kẹo cao su, tiền điện và khấu hao thiết bị công ty, và cả phí gọi xe lát nữa cùng về công ty, nhiều nhất tôi cũng chỉ trả cô bốn trăm”.
Giang Văn Khê trợn mắt, vung vẩy nắm đấm, tức đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh: “Anh… anh… anh…”.
Đúng là không thể tin rằng có người lại tính toán đến thế, hợm hĩnh quá đi mất.
Nhìn chăm chú Giang Văn Khê hai má đỏ bừng bừng, anh cau mày ho mấy tiếng, bổ sung: “Đối với cấp dưới, tôi xưa nay không trả tiền mặt, nếu muốn đòi lại số tiền này thì về công ty tự làm hóa đơn đề nghị thanh toán”.
Cổ họng lại hơi đau, ban nãy còn nói được mà, sao anh cứ phải phí lời với cô làm gì nhỉ.
Anh quay lưng bỏ đi, vừa hay có một chiếc taxi chạy đến, anh vẫy tay, đặt tay lên tay nắm cửa, quay lại nhìn Giang Văn Khê vẻ mặt giận dữ: “Có lên xe không? Không lên xe thì cô tự về công ty, nếu không về công ty thì hôm nay xem như cô trốn việc”.
Vừa dứt lời, Giang Văn Khê đã đứng ngay sát anh, tay cũng đặt lên tay nắm cửa, chỉ khựng lại một giây, cô đẩy anh ra, kéo cửa phía sau, nhanh nhẹn chui vào trong: “Nếu không vì anh thì tôi vốn không cần gọi xe. Muốn tôi trả tiền xe lần này à, đừng mơ!”.
Cô không tin lần này xui xẻo, hơn tám trăm tệ mà bị anh trả giá xuống còn bốn trăm, cho dù là boss lớn cũng không được.
Anh đứng bên ngoài bỗng cười phá lên, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên thành một đường hoàn hảo, ánh mắt nhìn cô mỗi lúc một kỳ quặc, điều đó khiến cô rất khó chịu.
Đồ thần kinh!
Thấy anh chui vào trong xe, cô trừng mắt nhìn anh, xích về phía cửa sổ bên trái, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Đằng hắng mấy tiếng, Lạc Thiên khẽ nói: “Bác tài xế, phiền đến tòa nhà Giang Hàng đường XX”.
“Miệng hôi quá!”, Giang Văn Khê làu bàu.
Lạc Thiên mỉm cười không nói gì.
Chiếc xe từ từ khởi động, cơn buồn ngủ lại ập đến, Giang Văn Khê không nén được ngáp liền mấy cái.
Bên ngoài cửa sổ, người qua đường và những cửa hàng lướt qua vùn vụt, dần dần, ý thức của cô bắt đầu rời rạc, đấu tranh mấy lần rồi mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng khép lại.
Chiếc xe vòng qua ngã rẽ khiến Giang Văn Khê say ngủ ngã về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên quay sang nhìn cô gái đang dựa chếch vào vai mình, hai mắt khép chặt, dưới hàng mi dài có thể thấy rõ quầng thâm mắt, so với người giận dữ lúc nãy, tướng ngủ hiện giờ của cô cho thấy cô rất mệt mỏi.
Phía trước sửa đường, chiếc xe cứ nảy xóc, cơ thể Giang Văn Khê rung lắc dữ dội, đầu cô sau khi ᴆụng vào cửa kính xe lại chạm vào vai Lạc Thiên. Hàng lông mày nhíu chặt, vì quá mệt mỏi nên cô vẫn không tỉnh dậy.
hông nghĩ gì, Lạc Thiên đưa tay kéo cô vào lòng để cô ngủ thoải mái hơn.
Quay đầu sang, Lạc Thiên lại ngắm cô rất chăm chú, nhớ lúc nãy cô dạy dỗ tên khốn kia, thân thủ ấy, khí thế ấy, giống như một thiên sứ chính nghĩa trừ gian diệt ác, sau đó đến lúc tính sổ với anh, nói năng rành mạch rõ ràng, thái độ không khoan nhượng, hoàn toàn không giống chút nào với bộ dạng yếu đuối nhút nhát, người khác mới to tiếng mấy câu đã lại tỏ ra khổ sở muốn ૮ɦếƭ.
Cô như thế, anh đã gặp tổng cộng ba lần, lần cưỡng hôn cô, lần đưa tài liệu mẫu và cả hôm nay, tại sao một người có thể biến hóa nhanh như vậy trong một thời gian ngắn chứ?
“Nhân cách phân liệt”, bốn chữ này xuất hiện trong đầu Lạc Thiên khiến anh bàng hoàng.
“Anh à, đã đến rồi”, tài xế quay lại nói to, kéo dòng tư duy của Lạc Thiên quay về với hiện tại.
Trả tiền xong, Lạc Thiên vốn định gọi Giang Văn Khê dậy, nhưng nghĩ tối qua vì chăm sóc anh mà cả đêm cô không ngủ, anh liền từ bỏ ý định đó, bế cô ra khỏi xe.
Lạc Thiên bế Giang Văn Khê về văn phòng khiến bao người trong công ty sững sờ.
Đến khi anh bế Giang Văn Khê vào văn phòng thì mọi người mới dám nhảy ra khỏi ghế bắt đầu tám chuyện.
“Có gian tình! Tuyệt đối là có gian tình!”
“Ai có mắt cũng biết là có gian tình.”
“Chiều qua rõ ràng Tổng giám đốc Lạc đã rời khỏi công ty rồi, nhưng trước khi tan sở lại quay về văn phòng, các cậu nói xem, đó là vì sao?”
“Tối qua là đêm Bình An, chẳng lẽ quay lại đón Tiểu Giang?”
“Nhưng người phạt Tiểu Giang tăng ca tối qua cũng là anh ấy mà.”
“Đó gọi là tung hỏa mù đấy.”
“Đợi mọi người trong công ty về hết rồi mới tiến thêm một bước xây đắp gian tình.”
“Các cậu có chú ý không, quần áo hai người mặc y hệt hôm qua.”
“Lại cùng nhau đi làm nữa.”
“Mà còn bế nữa.”
“Cho nên, tối qua nhất định có…”
Chưa kết luận xong thì một giọng nói nhã nhặn vang lên sau lưng họ: “Tối qua nhất định là ngủ rất ngon nên bây giờ ai nấy mới có tinh thần như vậy nhỉ?”.
Nghiêm Tố vừa từ văn phòng tổng giám đốc đi ra đã thấy một đám người tụ tập bàn tán về đôi nam nữ nổi bật trong kia.
Mọi người thấy trợ lý Nghiêm đều im thin thít, rụt về bàn làm việc của mình.
Nghiêm Tố khoanh hai tay, lặng lẽ đảo qua trong đại sảnh mấy vòng, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Sáng nay lúc đi làm thì không thấy Giang Văn Khê, chị nghĩ nhất định cô bé đó tối qua tăng ca rất khuya. Ai mà ngờ vừa nghĩ đến cô nàng đã thấy Lạc Thiên bế cô nàng vào văn phòng, đồng thời còn bế vào thẳng văn phòng bên trong.
Ánh mắt dừng lại rất lâu ở cánh cửa khép lại, Nghiêm Tố mới khống chế được cơn bồng bột muốn đưa chân đạp cánh cửa chướng mắt kia ra.
Xem ra tối qua đúng là có gì đó.
Nhưng cậu bé Lạc Thiên cũng đến lúc phải ổn định rồi, con bé Tiểu Giang khá thích hợp. Thế nên, để tạo không gian riêng tư tuyệt đối cho hai người, Nghiêm Tố quyết định nhường cả không gian bên trong văn phòng cho họ.
Nếu trẻ lại mười tuổi, hoặc bản thân không ở địa vị này, thì Nghiêm Tố nghĩ nhất định mình cũng sẽ tham gia vào đội quân buôn chuyện kia.
“Ôi…” Giang Văn Khê nhắm nghiền mắt, hai chân duỗi thẳng ra theo quán tính, vươn vai một cái, bất cẩn ngã lăn quay xuống đất, “Á…”.
Nền nhà sao mềm thế này, ௱ôЛƓ không bị đau. Và cả giường sao tự nhiên lại nhỏ thế?
Giang Văn Khê mở choàng mắt, nhìn rõ tấm thảm lông cừu mềm mại dưới chân, đầu óc trống rỗng.
Mỗi đêm cơn ác mộng của cô chính là văn phòng có trải thảm này, người có một văn phòng như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chỉ có Quỷ Tóc Bạc. A, tạo nghiệt, trên người sao lại đắp tấm thảm riêng của anh, sao tự dưng lại ngủ trên sofa trong văn phòng anh? Nếu hôm nay không đi làm thì có phải cô đã bò thẳng từ bệnh viện lên giường nhà anh hay không?
“Binh” một tiếng.
Đau đến nỗi nước mắt dâng lên trong khóe mắt, cô sờ phần gáy bị đập đau điếng. Xoa xoa nó, khi không nhìn thấy máu me gì trên tay, cô mới yên tâm rằng chưa tự làm vỡ đầu mình.
Cô nhanh chóng bò dậy, vội vàng gấp tấm thảm mỏng kia lại, cô phải mau chóng rời khỏi đây trước khi Quỷ Tóc Bạc quay lại, nếu không để anh ta bắt gặp cô tỉnh dậy, nhìn bộ dạng này của cô, nhất định sẽ lại châm biếm chế giễu. Thực ra đó chỉ là thứ yếu, thông thường theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình, thư ký nếu ngủ trong văn phòng tổng giám đốc thì nhất định sẽ dẫn đến chuyện lửa gần rơm đại loại thế.
Kết cuộc như thế có hai loại, một loại tốt số thì thư ký sẽ gả cho tổng giám đốc, sung sướng mừng rỡ tiến vào nhà thờ; loại thứ hai số khổ, chính là thư ký bị vợ chính thức của tổng giám đốc hoặc bạn gái anh ta tát một cú văng ra khỏi cửa công ty.
Cho dù là số tốt hay số khổ thì hai loại này đều không phải điều cô mong muốn.
Thế nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đây khi chưa có ai phát hiện.
Rón ra rón rén mở cửa văn phòng, cô nhìn ra ngoài, thấy một bóng người quen thuộc lập tức khẽ khàng khép cửa lại.
૮ɦếƭ thật, Quỷ Tóc Bạc đang đứng nói chuyện trước bàn chị Nghiêm, bây giờ phải làm sao? Nếu giờ ra ngoài, chị Nghiêm lại ở đó, thế thì ngượng lắm.
Phải làm sao?
Cô vò đầu bứt tai, tấm thảm mỏng trên sofa đột ngột nhảy vào tầm mắt.
Đột nhiên, đồng hồ lớn dựng trong góc phòng bỗng gõ mạnh năm tiếng “doong doong doong doong doong” khiến cô giật bắn mình, vỗ vỗ иgự¢. Liếc nhìn thời gian, đã năm giờ, cô cắn môi rồi quyết định nhảy lên sofa, tiếp tục giả vờ ngủ, gắng gượng qua năm giờ rưỡi thì cô sẽ được giải thoát.
Quyết định xong, cô bước nhanh về phía sofa, lại mở tấm thảm đã gấp gọn ra đắp lên người.
Lạc Thiên quay về văn phòng, thấy cô gái trên sofa vẫn đang ngủ thì nhíu mày.
Kim đồng hồ đã chỉ năm giờ năm phút chiều.
Cô nàng này đúng như một con ỉn, lần nào cũng ngủ ngon như thế, đồng hồ báo giờ năm phút trước cũng không gọi nổi cô ta dậy. Lần trước trong quán bar, sau khi nôn hết lên người anh, cô nàng cũng ngã xuống sofa ngủ như chẳng có gì xảy ra, nếu không nhờ bảo vệ khiêng cô nàng ra thì với tư thế sét đánh cũng không tỉnh đó, bạn cô ta ắt là ૮ɦếƭ chắc rồi.
Niệm tình tối qua cô chăm sóc anh cả đêm mới dẫn đến chuyện trốn làm hôm nay, anh quyết định không tính toán. Anh quay về bàn làm việc, tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Giang Văn Khê nghe thấy tiếng chân Quỷ Tóc Bạc vào văn phòng, giẫm lên tấm thảm lông cừu, tuy âm thanh nhẹ như lông hồng nhưng cô biết anh đã ngồi trước bàn làm việc rồi.
Cô nhắm chặt hai mắt, không dám động đậy, thầm cầu khấn ông trời mau cho tan sở.
Khi sự “kiên trì” của Giang Văn Khê đã kéo dài được nửa tiếng đồng hồ, bỗng đồng hồ lớn gõ “doong” một tiếng, khiến cô giật bắn mình ngồi thẳng dậy.
Lạc Thiên ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn cô đang ngồi, bất giác cau mày.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi?” Buông 乃út xuống, Lạc Thiên đứng lên, từ từ tiến về phía cô, “Xem ra cô cũng khá hài lòng với bộ sofa của tôi”.
Đối diện với Quỷ Tóc Bạc, mặt Giang Văn Khê như vịt bị quay chín, lắp bắp mãi không nói được câu nào.
Lạc Thiên quay người về bàn làm việc, cầm một gói kẹo cao su ném lên người Giang Văn Khê, bộ dạng cao ngạo nhìn từ trên xuống: “Sau này nhớ ăn kẹo cao su nhãn hiệu này, ngon hơn kẹo cao su vị cà phê sáng nay cô cho tôi”. Nói xong lại quay về ngồi trước bàn làm việc.
Giang Văn Khê há mồm trợn mắt nhìn chiếc kẹo cao su cà phê Wrigley trong tay, ban nãy anh nói sáng nay cô có đưa cho anh kẹo cao su cà phê? Kẹo cao su cà phê mà cô ăn chỉ có một loại, chắc chắn là hiệu “Lotte”.
Hậu… hậu quả tự chịu! Sáng nay sao cô có thể ngốc đến mức chủ động tặng kẹo “Lotte” cho anh được? Cái gì mà mùi cà phê không ngon, rõ ràng là anh quá quen với suy nghĩ thật sự của cô. Làm gì có cấp trên nào lại quản cả việc cấp dưới ăn kẹo cao su nhãn hiệu gì chứ?
Giang Văn Khê trốn tránh ánh nhìn của anh, cúi thấp đầu, ngồi dậy, cẩn thận gấp tấm thảm lại, liếc nhìn đồng hồ rồi khẽ nói: “Tổng giám đốc Lạc, tôi xin phép về trước”.
“Ra về?!”, Lạc Thiên ngước lên, “Trợ lý Giang, hôm nay hình như cô không đi làm mà”.
Một câu trần thuật sự thật đơn giản ngắn gọn khiến chân Giang Văn Khê đang nhích đến cửa phải khựng lại, chỉ hai giây, sau lưng lại vẳng đến tiếng nói như của ma quỷ: “Hôm nay trốn việc một ngày, trừ vào lương hay trừ vào bốn trăm tệ kia, cô nghĩ kỹ đi, ra ngoài”.
Sét giữa trời quang!
Giang Văn Khê quay lại, ác quỷ không thèm ngẩng đầu lên lần nào. Cuối cùng, cô không biết mình đã bay ra ngoài bằng cách gì.
Đến khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Lạc Thiên mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, có vẻ suy nghĩ.
“Tiểu Giang, cuối cùng cũng dậy rồi à?”, là Nghiêm Tố.
Giang Văn Khê đỏ mặt: “Chị Nghiêm, sao chị chưa về?”.
“Ồ, sắp rồi đây.” Nghiêm Tố lấy từ phía sau ra một hộp giấy vuông, không to lắm, đưa cho cô, “Đây, chuyển phát nhanh đưa đến, của em đấy”.
“Của em?”, Giang Văn Khê rất
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc