Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên - Chương Cuối

Tác giả: Hoan Hà

Hứa trao em Kim ngọc lương duyên
Sau khi vụ hợp tác giữa Ân Y và Finrod tiến hành thành công, tranh thủ thời cơ đưa ra thị trường sản phẩm mới, chính là bộ sản phẩm lấy hạt vòng làm chất liệu chính, đá thạch anh hồng, đá peridot, đá tourmaline làm phụ liệu mà trước đó An Hinh và Hạ Sơ đã bàn nhau tên là: Hoa đã khoe sắc, tượng trưng cho thời kỳ hoàng kim của Ân Y.
Vì sự kiện này mà An Hinh đã tổ chức một buổi họp báo nhỏ, cho mời Tô Cảnh Thần tham gia, chỉ có điều, mặc dù Tô Cảnh Thần ăn mặt rất chỉnh tề có mặt tại buổi họp báo, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi lại một số điểm cần lưu ý vào sổ. An Hinh thấy rất khó hiểu trước thái độ này, lúc buổi họp báo kết thúc cô bèn bước đến nói chuyện với Tô Cảnh Thần mấy câu. Anh chàng vẫn không nhắc gì đến chuyện của Hạ Sơ, điều này khiến cho An Hinh rất bất ngờ trước thái độ của Cảnh Thần.
Lúc thu dọn hiện trường, nhân viên có nhặt được một cuốn sổ Hermes, vì không tìm được chủ nhân nên tạm thời giao cho An Hinh.
Vừa nhìn là An Hinh nhận ra ngay đó chính là cuốn sổ mà Tô Cảnh Thần dùng ban nãy, xem chừng là vội quá nên để quên. Cô tò mò mở ra xem, bên trong lại có kẹp một thẻ rút tiền. Tuy nhiên sau khi xem lướt qua, cô liền vào phòng nghỉ và bấm máy gọi cho Hạ Sơ, một lúc sau mới nhịn được cười, nói: “Hạ Sơ à, tớ nhặt được một cuốn sổ, nội dung bên trong hay lắm, cậu có muốn nghe không?”
Hạ Sơ tò mò đáp: “Ừ, nói đi nghe coi.”
“OK, tớ đọc cậu nghe nhé. Hạ Sơ trả chi phí chi cho đám cưới: bảy mươi sáu nghìn tệ; Hạ Sơ trả tiền mua quà về nhà tặng mọi người: tám nghìn chín trăm ba mươi nghìn tệ; Hạ Sơ trả... Hi hi, có muốn nghe tiếp không? Hai ba phần liền! Rồi còn tiền môi giới tìm việc nữa, buồn cười quá! Cái này mà cậu cũng phải thanh toán hả! Không ngờ gã Cảnh Thần này đào mỏ kinh thật! Ha ha.” An Hinh cười thích thú.
Hạ Sơ ngượng không biết phải nói gì.
“Nhưng trong này có một thẻ rút tiền, chắc là hắn ta định quản lý tiền cho cậu, chắc chắn là thấy cậu không có đầu óc làm kinh tế! Hoặc là định đào mỏ để cậu mất cả chì lẫn chài rồi buộc phải theo hắn. Hê hê! Đểu thật! Sao mà cậu lại bị gã bạch diện thư sinh đó *** ra nông nỗi này, mất bao nhiêu tiền cho hắn ta rồi!”
Bị trêu, Hạ Sơ bực lắm, hậm hực đáp: “Ừ! Tớ bao hắn ta đấy, thế đã được chưa?”
Đầu bên kia, An Hinh cười suýt nữa thì sặc.
Hạ Sơ bình tĩnh nhắc bạn: “Hôm nào đến nhớ mang sổ và thẻ cho tớ nhé!”
“Ok thôi, lần này ngài trúng quả lớn rồi, được cả chì lẫn chài!”
Nghe thấy An Hinh cười rất thích thú, nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của kẻ đó, Hạ Sơ tức quá cũng bật cười.
Mặt khác, sau khi được ông Tô ra lệnh, Tô Dĩ Kiều trịnh trọng gọi Tô Cảnh Thần đến phòng làm việc, cười rất bí hiểm và bước đến trước mặt Cảnh Thần, ấn vai để anh ngồi xuống ghế, đề phòng anh quá xúc động và đứng không vững sau khi nghe được thông tin tiếp theo. Sau đó mới nghiêm trang lên tiếng: “Cảnh Thần, anh muốn nói cho em biết một chuyện về Hạ Sơ ấy, hiện tại mọi chuyện của cô ấy đều ổn, cô ấy đang ở trong nhà mình.”
Nói xong, Tô Dĩ Kiều liền chờ đợi nét mặt xúc động, hưng phấn, khó tin, mừng đến phát khóc của Tô Cảnh Thần như sự dự đoán của mọi người. Tuy nhiên, Tô Cảnh Thần chỉ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Dĩ Kiều, bình thản đáp: “Vâng, em biết rồi!” Nói rồi anh chàng nhẹ nhàng đứng dậy, tiện thể hỏi thêm: “Không còn chuyện gì nữa chứ?”
Tình huống này thực sự nằm ngoài sự dự đoán của Tô Dĩ Kiều, anh ngẩn người ra một lát rồi mới nói: “Không, không còn chuyện gì đâu.”
“Không còn chuyện gì thì em về phòng làm việc đã.” Giọng Tô Cảnh Thần rất bình thản, nói xong liền đi ra, để lại Tô Dĩ Kiều đang nhìn theo bóng anh với ánh mắt khó hiểu. Một lát sau, Tô Dĩ Kiều lén hỏi tình hình của Tô Cảnh Thần qua cô thư ký thì được biết: “Giám đốc chỉ ở trong phòng làm việc, không thấy đi đâu, còn bảo em đặt cơm trưa hộ.”
Đến lúc này, Tô Dĩ Kiều không ngồi yên được nữa, anh gọi điện thoại về cho ông Tô báo cáo tình hình mới nhất.
Buổi chiều, ông Tô đích thân gọi điện cho Tô Cảnh Thần: “Này! Cảnh Thần, vợ cháu đang ở nhà mình đấy, buổi chiều cháu về nhà đi.”
Tô Cảnh Thần lại nói: “Cháu cũng không vội, mấy hôm nữa ông nhé, mấy hôm nay cháu bận quá, không có thời gian về nhà được.”
Ông Tô liền nổi cáu ngay: “Mày nói thế có nghĩa là sao, bận đến mấy cũng phải gác ngay lại!”
Đầu bên này ông Tô nổi trận lôi đình, còn đầu bên kia Tô Cảnh Thần lại chậm rãi nói: “Ông ạ, ông đừng nổi cáu, cháu còn có việc rất quan trọng phải giải quyết, hôm nào về cháu sẽ nói chuyện với ông sau!”
Chỉ có điều, cái gọi là chuyện rất quan trọng này là chuyện gì được nhỉ? Lẽ nào lúc này đây, còn có chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện gặp Hạ Sơ ư? Tuy nhiên, ông Tô chưa kịp nghĩ ra chuyện gì thì Tô Cảnh Thần đã cúp máy.
Lúc đến nhà trả lại cuốn sổ và tấm thẻ, An Hinh cũng hào hứng mang theo mẫu sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường cho Hạ Sơ xem.
Bên ngoài tuyết rơi lất phất, thỉnh thoảng gió tây bắc lạnh giá lại thổi tới. Hai người ngồi trên sofa, hộp đựng mẫu sản phẩm được đặt trên bàn trước mặt, trên những hạt vòng là những đóa hoa li ti rực rỡ, nhìn rất dễ thương, tựa như mùa xuân đang về.
An Hinh nói, nguyên liệu đã được đặt ở miền nam, chắc một hai hôm nữa sẽ về đến nơi. Kế hoạch quảng cáo cũng đã cơ bản hoàn thành, tranh thủ thời cơ vừa mới hợp tác thành công với Finrod, tung lên truyền hình, mạng Internet, báo, tạp chí, tóm lại là chơi sang một lần để Ân Y trở nên nổi tiếng ngay lập tức. An Hinh hào hứng vẽ ra viễn cảnh sáng ngời.
Hạ Sơ ôm cuốn sổ của Tô Cảnh Thần, vừa cùng An Hinh mơ về tương lai của Ân Y, vừa không kìm được lại nhớ đến anh chàng có ước mơ đó. Đột nhiên cô nghĩ, sau này cô và anh sẽ cùng nhau sống một cuộc sống bình dị, dường như cũng là chuyện mà cô đang rất mong chờ. Bác gái nói cũng đúng, đã là phụ nữ thì lấy ông chồng nào cũng vậy thôi, đến cuối cùng cũng chỉ là sống một cuộc sống cơm áo gạo tiền, gặp người tốt với mình là diễm phúc của mình. Nghĩ đến những cái mà Cảnh Thần đối xử với mình, công tội ngang nhau nên không muốn so bì tị nạnh nữa, hạnh phúc bình dị là tốt rồi!
Mẹ Đào Đào đã tặng cho Đào Đào một chiếc Mazda VI màu đỏ làm của hồi môn vì cuối cùng đã con gái cũng đã đắt chồng.
An Hinh vừa ra về thì Đào Đào phấn khởi lái xe mới đến tìm Hạ Sơ. Hạ Sơ không từ chối được, và thế là đã bị cô đưa vào con ngõ nhỏ, rẽ trái, ngoặt phải một hồi lâu mới ra được đến đường cái, sau đó liền lao thẳng đến trung tâm thương mại Sogo mua sắm đồ cưới.
Thấy Đào Đào hào hứng, bận rộn vì sắp được làm cô dâu, Hạ Sơ cũng mừng thay cho bạn. Nghe Đào Đào hớn hở kể về bố mẹ chồng, bà nội chồng, cô chồng, dì chồng, rồi thi thoảng cô lại mỉm cười đế thêm vào. Nhớ lại cảnh hồi nhỏ hai đứa ngồi ở đầu ngõ nói chuyện thì thầm với nhau, dường như vừa mới hôm qua. Hai đứa mua một gói bột ô mai chua năm xu một gói, xúc ăn bằng thìa nhựa nhỏ, vị ngọt ngọt chua chua. Ánh nắng đầu hạ lặng lẽ tựa như một giấc mơ, sáng rực, thời gian dường như chỉ chớp mắt một cái mã đã bao nhiêu năm đã trôi qua. Tự nhiên trong lòng Hạ Sơ cũng cảm thấy buồn buồn.
Đào Đào dẫn cô vào cửa hàng, lúc đi qua cửa hàng của Gucci, bất giác thở dài lẩm bẩm: “Mấy năm trước mua nhiều đồ của Gucci, Chanel nhiều như vậy làm gì? Chưa nói đến chuyện tốn tiền, lại còn chiếm cả một phòng, sau này cũi cho bé đặt ở đâu nhỉ?”
Nghe thấy bạn phàn nàn, Hạ Sơ liền cười vỗ vai Đào Đào: “Hê hê! Một thời gian không gặp, cậu như biến thành người khác vậy. Trước đây tớ còn tưởng cậu sẽ sống với Gucci, Chanel suốt đời cơ?”
“Trước đây thật ngốc, đến bây giờ tớ mới ngộ ra được rằng, gia đình hạnh phúc có lẽ mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ. Thế nên Hạ Sơ ạ, cậu cũng nên trân trọng hạnh phúc của mình. Cậu cũng đã ở nhà họ Tô lâu rồi, những gì cần nghĩ cũng đã nghĩ rồi đúng không? Mấy hôm trước tớ về nhà, đúng lúc gặp Cảnh Thần. Dạo này bọn tớ đều phải tránh mặt anh ấy, chỉ sự anh ấy lại hỏi tin của cậu với ánh mắt trông ngóng. Thấy lần nào anh ấy cũng thất vọng, tớ cũng thấy thương, nhưng hôm gặp nhau, anh ấy lại hỏi tớ và Ngô Mạt chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi. Nhìn thấy Cảnh Thần cố gắng tỏ ra vui vẻ, tớ không kìm được bèn hỏi Hạ Sơ đã liên hệ với anh chưa? Cảnh Thần lắc đầu và nói, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, chắc chắn Hạ Sơ vẫn chưa tha thứ cho anh, thế nên anh ở đây đợi cô ấy!” Vừa nói, Đào Đào vừa xuýt xoa: “Hạ Sơ, lúc nói chuyện mặc dù thái độ của Cảnh Thần khá bình thản, nhưng tớ vẫn nhận ra rằng, chắc chắn anh ấy rất sốt ruột!”
Hạ Sơ lặng lẽ gật đầu, tranh thủ lúc Đào Đào vào thử quần áo, cô liền lấy điện thoại ra thay kiểu chuông giả vờ tắt máy, sau đó thỉnh thoảng lại dỏng tai lên nghe, chỉ mong Cảnh Thần lại gọi điện thoại đến.
Không thấy điện thoại gọi đến. Tối đến về nhà mở hòm thư điện tử ra xem, Hạ Sơ phát hiện ra email mà Tô Cảnh Thần mới gửi đến. Anh nói:
Hạ Sơ, đã từ lâu anh không nói gì với em. Anh xin lỗi! Anh biết chắc chắn em sẽ rất giận, thế nên anh luôn ở bên em với một tâm trạng thấp thỏm bất an, trằn trọc suy nghĩ không biết nên nói ra sự thật hay tiếp tục giấu em. Có lần mơ thấy sau khi biết được sự thật, em đã kiên quyết bỏ anh mà đi, sau khi tỉnh giấc, anh đă lén mở cửa phòng em ra, nhìn thấy dưới ánh trăng lành lạnh, em đang ngủ ngon lành. Lúc đó, tự nhiên anh lại cảm thấy mùng đến phát khóc, vừa cười vừa khóc.
Chắc chắn em không biết, anh đã khẽ đẩy cửa phòng vào hôn trộm em, hê hê!
Hạ Sơ, kể từ lúc đó, đột nhiên anh phát hiện ra rằng, trong trái tim anh, dần dần em đã chiếm vị trí quan trọng hơn cả sự theo đuổi ước mơ của anh. Có một thời gian anh thực sự không biết phải làm thế nào, không cam tâm từ bỏ giấc mơ trang trại của anh, càng không muốn rời xa em...
Hôm đó ở nhà hàng của Ý, em nói coi như bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó thôi! Sau khi run rẩy nhìn em phát hiện ra sự thật, bình tĩnh kìm chế sự phẫn nộ trong lòng, anh đã biết dù có giải thích cũng không còn kịp nữa. Anh sợ giấc mơ trở thành hiện thực, thế nên ngay tối hôm đó anh đã gọi điện thoại cho bác gái, lại còn canh gác em cẩn thận, chắc chắn là em rất bực...
Hạ Sơ, trải qua bao nhiêu chuyện, em có còn chịu tin anh một lần nữa không?
Nếu em chấp nhận tha thứ cho anh thì hãy nói với anh, lúc đó anh sẽ đến bên em ngay lập tức. Chỉ khi đích thân em nói sẽ tha thứ cho anh, anh mới có thể yên tâm đi tìm em. Hạ Sơ, mặc dù hiện nay anh rất sốt ruột, dường như mỗi giây, mỗi phút đều là một quãng thời gian dài lê thê đối với anh. Tuy nhiên, anh sẵn sàng đợi giây phút em tha thứ cho anh tự đáy lòng mình!
Hạ Sơ, chắc chắn anh sẽ trao cho em Kim ngọc lương duyên!
Vân Hạ Sơ nhìn màn hình máy tính, trước mắt mờ dần, cô đọc đi đọc lại lá thư đến mức đã thuộc cả dấu câu. Cuối cùng cô mới viết ra được một tin nhắn đọc nghe có vẻ rất bình thường, cô nói: Cảnh Thần, em đang ở nhà anh! Em đã tha thứ cho anh.
Cảnh Thần liền trả lời tin nhắn ngay, nhưng tin nhắn lại viết rằng: Hạ Sơ, em hãy đợi anh! Muộn nhất là ba ngày!
Lúc đầu Hạ Sơ tưởng rằng, sau khi nhận được tin nhắn, Tô Cảnh Thần sẽ bay ngay đến với cô, ai ngờ lại trả lời bằng mấy chữ đơn giản như vậy. Cô vô cùng bực bội, không kìm được lại đặt chuông báo hiệu tắt máy. Xí!
Buổi chiều, tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, sau đó rơi liền hai ngày, cả miền bắc Trung Quốc chìm trong tuyết trắng. An Hinh gọi điện thoại đến than thở: “Tuyết rơi mãi chẳng thấy ngớt gì cả, nguyên liệu đang bị kẹt trên đường cao tốc, không về được Bắc Kinh, tớ sốt ruột quá!”
Hạ Sơ đứng bên bàn làm việc cạnh cửa sổ, vừa lơ đãng an ủi An Hinh, vừa ngửa cổ lên nhìn ra ngoài sân. Một động tĩnh nhỏ cũng khiến cô phải nhìn ra ngoài, trong lòng rối bời.
Sao mà anh ta vẫn chưa đến, Hạ Sơ hậm hực nghĩ bụng!
Mọi người trong nhà họ Tô không ai biết Cảnh Thần đã gửi email cho Hạ Sơ. Họ càng không biết, hai kẻ đó đã liên lạc riêng với nhau! Thấy tự nhiên Cảnh Thần mất tích, họ cũng thấy lo lo nhưng lại bảo nhau giấu Hạ Sơ.
Cúp máy xong, Hạ Sơ nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân vội vã. Cô vội kiễng chân lên để nhìn cho rõ, nhưng lại thấy Tô Dĩ Huyên vội vàng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Hạ Sơ, liền kéo cô đến ngay trước máy tính, mở một diễn đàn từ trước đến nay vốn rất đông thành viên, tìm đến một topic có tên: “Muốn trao cho cô ấy Kim ngọc lương duyên.” Hạ Sơ nhìn thấy trên trang đầu có một bức ảnh được quét bằng máy quét rất nổi bật, chính là chiếc vòng vàng dát ngọc bị cô mang đi cầm đồ năm xưa.
Dưới bức ảnh có viết một đoạn văn dài: Người vợ tương lai của tôi có một bộ đồ trang sức tên là Kim ngọc lương duyên, đó là lời chúc phúc mà ông ngoại và ba mẹ cô ấy dành tặng cho cô ấy khi kết hôn. Nhưng vì một số nguyên nhân mà chiếc vòng đeo tay trong bộ trang sức này đã bị mang đi cầm cố ở tiệm. Hiện nay, nguyện vọng lớn nhất của tôi là mong tìm được chiếc vòng đeo tay này để trao cho cô ấy một Kim ngọc lương duyên hoàn chỉnh, và dành cho cô ấy một lời hứa hạnh phúc suốt cuộc đời!
Mong mọi người hãy giúp tôi tìm chủ nhân hiện tại của chiếc vòng này, nếu có tin tức gì, xin hãy liên lạc với tôi! Tôi sẽ mang chiếc vòng này đến để cầu hôn với người vợ của tôi!
Phía dưới, số comment đằng sau đã lên tới hàng chục nghìn, chỉ một thời gian ngắn mà rất nhiều thành viên đã giúp tìm chiếc vòng đeo tay bằng vàng dát ngọc đó, tất cả mọi người đều mong muốn giúp đỡ cuộc hôn nhân Kim ngọc lương duyên này!
Hôm trước, chủ nhân hiện tại của chiếc vòng đó đã xuất hiện, đó là một đôi vợ chồng trung niên sống ở Thâm Quyến. Con gái của họ đã post bài thay cho cha mẹ, nói rằng sẵn lòng giúp cho cuộc hôn nhân đẹp đẽ này, nhưng do đang gặp tuyết lớn nên các công ty chuyển phát nhanh đều không dám chắc là sẽ chuyển phát kịp thời được. Vì thế ngày hôm qua chủ topic đã đích thân bay đến Thâm Quyến...
Tô Dĩ Huyên vừa lắc tay Vân Hạ Sơ vừa hỏi dồn dập: “Chị Hạ Sơ, hình vẽ của chiếc vòng này là bức hình mà đợt đó anh Cảnh Thần lấy từ chỗ anh em, topic này là do anh Cảnh Thần lập nên đúng không? Kim ngọc lương duyên nói ở trong đó chắc là của hồi môn của chị đúng không?”
Hạ Sơ liền gật đầu, nước mắt đã đọng trên bờ mi. Cô mở ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra đôi khuyên tai bằng vàng dát ngọc và sợi dây chuyền đó rồi mang đến trước mặt Tô Dĩ Huyên, kim ngọc tròn trĩnh, lặng lẽ trải ra một đoạn tình kim ngọc lương duyên.
Chương 32: Gặp gỡ hạnh phúc
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi, chiếu sáng cả một khoảng sân yên tĩnh. Gió thổi tuyết đậu trên cây thạch lựu thi nhau rơi xuống, cảm giác lạnh buốt.
Hạ Sơ đang ngồi trước bàn làm việc bên cửa sổ, trên chiếc đèn chụp màu trắng có vẽ hoa mai vàng, được vẽ từng nét bằng Pu't lông chồn loại nhỏ chấm mực vàng. Hoa đang nở rộ, trong đêm khuya thanh vắng, hương thơm thầm tỏa ngát đâu đây.
Cô nhớ đến cây mai vàng trồng trong sân nhà ông ngoại năm đó, lần đầu tiên ra hoa, Hạ Sơ lên sáu.
Hôm đó, tuyết cũng rơi lất phất, phủ lên đóa hoa mai vàng mới nở, trong sân phảng phất hương thơm lành lạnh.
Có một ông cụ dắt theo một cậu cháu trai đến chơi, Hạ Sơ bị ông ngoại bắt đứng trong sân cầm Pu't vẽ hoa mai. Cô trều môi, mặt và tay đỏ bừng vì lạnh, nên không sao vẽ đẹp được.
Ông cụ và ông ngoại nói chuyện trong phòng làm việc, cậu bé mặc chiếc áo choàng màu đỏ, đứng bên cạnh cô mở to đôi mắt tròn xoe, trong trẻo chăm chú nhìn cô vẽ hoa mai. Vầng trán cậu rất nhẵn nhụi, mái tóc mềm thành xoáy trên đỉnh đầu, một hồi lâu đột nhiên cậu ta cười rất ranh mãnh, nói: “Cậu ngốc quá, vẽ gì mà xấu vậy! Nhìn tớ vẽ đây này.” Nói rồi đưa một cuốn vở vẽ ra trước mặt Hạ Sơ, bên trên là một số tranh vẽ bằng màu đơn giản của trẻ con.
Hạ Sơ nhìn cậu ta và mấy bức tranh màu đó với ánh mắt hết sức khinh thường. Mãi cho đến khi cậu ta tiu nghỉu không cười nữa và gấp cuốn vở vẽ lại, rồi lại đưa đôi găng tay ra để lấy lòng: “Cậu đeo găng tay vào mà vẽ, lạnh lắm!”
Hạ Sơ không nói gì, cậu ta liền dúi đôi găng tay cho cô.
Ông cụ đứng trong phòng làm việc gọi: “Nhóc con, mau vào cho ông Hứa gặp đi!”
Cậu bé vừa đáp vừa chạy vào trong nhà.
Hạ Sơ cầm đôi găng tay của cậu, đứng yên một chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không. Hóa ra, chính cậu bé đó đến nhà để tầm sư học đạo, chỉ có điều cuối cùng ông ngoại không chịu nhận đồ đệ này. Ông nói một là gần đây ông rất ít khi nhắc đến chuyện sưu tầm đồ cổ trước mặt người ngoài, hai là cậu bé này vừa nhìn là biết rất thông minh, những đứa trẻ thông minh quá sẽ không hợp với công việc nghiên cứu đồ cổ, tranh chữ. Nghiên cứu đồ cổ, tranh chữ phải biết tĩnh tâm, tố chất chậm chạp là tốt nhất.
Khi nghe thấy ông nói vậy, Hạ Sơ thắc mắc một thời gian dài, hóa ra cô học được, là vì cô chậm chạp.
Thực ra, trong lòng cô rất muốn ông ngoại thu nhận cậu bé đó, như thế cô sẽ có bạn đứng cùng dưới tuyết, vẽ hoa mai vàng bằng Pu't lông chồn cỡ nhỏ, xem cậu ta có dám khoe khoang bằng tranh màu nữa hay không!
Chỉ có điều, cuối cùng nguyện vọng này đã không được thực hiện. Hạ Sơ một mình đứng trong sân vẽ hoa mai, vẽ cho đến tận năm xa nhà đi học đại học, đến lúc đó nét vẽ của cô đã khá tinh tế. Có một năm, khi thu dọn đồ cũ, Hạ Sơ lại nhìn thấy đôi găng tay của cậu bé đó màu xanh lam, phần mu trên của đôi găng tay có thêu hình chú chuột Mickey. Lúc đó Hạ Sơ liền nghĩ, không biết anh chàng chỉ biết vẽ tranh màu đó sau này thế nào nhỉ? Đáng lẽ phải để anh ta học vẽ cùng mình mới đúng!
Hạ Sơ nhỏ một giọt tinh dầu oải hương xuống chụp đèn, gian phòng tỏa ra một mùi thơm dễ chịu. Điều chỉnh ánh đèn ở mức tối nhất, cô lên giường đắp chăn, trước khi đi ngủ còn mím môi cười thầm. Cô nghĩ, có lẽ có những cái thực sự là duyên số do ông trời sắp đặt, trên thế gian này đúng là có Kim ngọc lương duyên.
Buổi sáng tỉnh dậy, cuối cùng tuyết đã ngừng rơi, mọi người quét dọn tuyết trong sân, tạo ra một lối đi nhỏ. Tô Dĩ Huyên hào hứng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Sơ vừa ngủ dậy, liền hớn hở chạy đến ôm chặt lấy cô: “Chị Hạ Sơ, anh Cảnh Thần về rồi, đang bị ông quạt cho một trận ở phòng khách kìa, hê hê! Anh Cảnh Thần cũng không cãi lời ông, ông bao giờ chẳng thế, lúc nào cũng phải tỏ ra ta là người có quyền uy nhất!”
Hạ Sơ thấy hơi căng thẳng. Theo phản xạ, cô vội nhìn bộ quần áo ngủ đơn giản của mình, tối qua trước khi đi ngủ còn uống một cốc nước, đến nỗi hôm nay tỉnh dậy thấy mắt hơi sưng. Cô cũng không nhìn kỹ, chắc lúc này đang sưng. Trong lúc Hạ Sơ còn đang băn khoăn thì Tô Cảnh Thần đã đẩy cửa bước vào.
Hơn một tháng không gặp, dường như anh đã gầy đi rất nhiều, các nét nhìn rõ ràng hơn, mắt mày gọn gàng. Anh đứng trước cửa, cố gắng kìm chế nỗi xúc động trong lòng, nhìn nụ cười của Hạ Sơ hiếm khi lại bẽn lẽn như vậy. Tô Dĩ Huyên che miệng cười thầm, sau đó len lén chạy mất. Trước khi cô nàng ra cửa còn rất ý tứ đóng cửa lại.
Hạ Sơ hơi bối rối, nụ cười nở dần trên môi.
Tô Cảnh Thần lấy từ trong túi ra chiếc vòng đeo tay bằng vàng dát ngọc đó, đưa cho Vân Hạ Sơ má đang đỏ hây hây, nụ cười dịu dàng.
Bốn mắt nhìn nhau, bao nỗi nhớ nhung chất chứa đã lâu trào dâng trong gian phòng.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ sau những ngày tuyết rơi, tuyết đang tan dần. Nước trên mái nhà tí tách nhỏ xuống, tựa như đang hát vang bài ca hạnh phúc.
Tối đến, hơn mười thành viên trong nhà họ Tô đã tổ chức một bữa cơm gia đình rất ấm cúng, trong bữa ăn mọi người lại tiếp tục mơ ước về viễn cảnh tứ đại đồng đường sắp diễn ra của nhà họ Tô. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào khuôn mặt Hạ Sơ và cái bụng bị khăn trải bàn che kín của cô, cười nói rất rôm rả.
Hạ Sơ lại một lần nữa trở thành tâm điểm, vẫn có gì đó không được tự nhiên, nhưng cô cười rất hạnh phúc.
Ôn Văn ngồi bên cạnh Hạ Sơ, giữa chừng ghé sát vào nói nhỏ: “Hạ Sơ, chị phải cảm ơn em, nhờ có sự giúp đỡ của em mà cửa hàng bánh mỳ của chị được cung cấp R*ợ*u vang năm năm miễn phí, chất lượng khá ổn. Hơn nữa có người còn truyền cho chị bí quyết làm bánh ngọt R*ợ*u vang nữa, thế nên sau này Cakecake sẽ tập trung làm các sản phẩm về R*ợ*u vang!”
Hạ Sơ nhìn Ôn Văn đang che miệng cười với vẻ thắc mắc rồi hỏi nhỏ: “Tại sao chị lại cảm ơn em?”
“Hây hây! Em không biết đâu, hôm đó sở dĩ chị đưa em đến Cakecake là vì kẻ nọ đã phải bỏ mồ hôi công sức đấy!” Ôn Văn nói thầm rồi liếc Tô Cảnh Thần đang ngồi bên cạnh Hạ Sơ. Bị mọi người ép, anh đã uống một ít R*ợ*u trắng, lúc này hơi men đã phát huy tác dụng, mặt cũng bắt đầu hơi đỏ.
Hóa ra buổi chiều hôm đó, không phải tự dưng mà Ôn Văn nổi hứng đưa Hạ Sơ đến cửa hàng bánh mỳ. Mà vì thấy Tô Cảnh Thần gầy đi nhiều, ông Tô cũng thấy tội nghiệp, và thế là nhắc Ôn Văn tiết lộ thông tin với Tô Cảnh Thần rằng gần đây Hạ Sơ vẫn ổn, bảo anh đừng lo. Ôn Văn đã tìm đến chỗ Tô Cảnh Thần, đầu tiên tranh thủ cơ hội xin một năm R*ợ*u vang miễn phí, sau đó nói với anh rằng theo sự tiết lộ của một nhân vật quan trọng không được nói tên, hiện nay Hạ Sơ vẫn khỏe, nhưng tạm thời chưa muốn gặp anh. Kết quả là Tô Cảnh Thần lại không tin vào nguồn tin này, thế nên Ôn Văn đã giấu mọi người và đưa Hạ Sơ đang trong trạng thái rất vui vẻ ra ngoài, để Tô Cảnh Thần được nhìn thấy cô từ xa, đồng thời nói cho anh biết rằng thực ra Hạ Sơ đang ở nhà anh.
Vì thế mà Tô Cảnh Thần phải cung cấp năm năm R*ợ*u vang miễn phí cho Cakecake. Lại còn lấy lòng bằng cách truyền cho Ôn Văn bí quyết làm bánh ngọt R*ợ*u vang mà mình học được ở trang trại R*ợ*u vang.
Đến đây, Hạ Sơ mới hiểu, cuối cùng Tô Cảnh Thần vẫn chưa thay đổi hẳn. Cô ngoảnh đầu sang nhìn Tô Cảnh Thần đã ngà ngà say, vừa tức vừa buồn cười, khẽ lắc đầu, cô chợt nhớ đến cái gọi là hôn nhân và chiến tranh mà An Hinh nói, thầm nghĩ có lẽ hôm nào phải nghiên cứu cẩn thận “ba mươi sáu kế” trong Binh pháp Tôn Tử mới được. Sau này còn phải ngang tài ngang sức để tung chiêu với Tô Cảnh Thần chứ.
Dĩ nhiên là Tô Cảnh Thần không biết Vân Hạ Sơ đang nghĩ gì, anh đã được Hạ Sơ tha thứ, và tự cho rằng sau này chỉ còn lại cuộc sống hạnh phúc bền lâu mà thôi. Và thế là anh liền lén nắm chặt tay Hạ Sơ trong trạng thái đã ngà ngà say, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, niềm hạnh phúc đó hiện rõ trên khuôn mặt!
Phiên ngoại
Chọn ngày lành tháng tốt, Tô Cảnh Thần chuẩn bị đưa Vân Hạ Sơ đi làm giấy đăng ký kết hôn mới. Ngay từ sáng sớm anh đã hào hứng mò sang phòng làm việc cạnh phòng ngủ của ông Tô, vừa khe khẽ hát vừa lục tìm sổ hộ khẩu, ông Tô ăn sáng mà không nói năng gì, sau đó lại ra vườn hoa tập một bài Thái cực quyền, rồi mới chậm rãi quay về phòng khách. Nhìn thấy lúc này Tô Cảnh Thần không hát nữa, đang toát mồ hôi lục tủ, lục hòm, ông Tô nhấp một ngụm trà, ngồi trong phòng khách chậm rãi hỏi: “Cảnh Thần, sáng sớm ra đã tìm gì vậy?”
“Ông à, sổ hộ khẩu nhà mình đâu? Cháu còn nhớ là trước đây ông đều cất ở ngăn tủ giữa mà, sao giờ lại không thấy đâu nhỉ?” Tô Cảnh Thần vừa thắc mắc, vừa tiếp tục lục lọi.
Ông Tô liền đặt cốc trà xuống, rõ ràng là biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Cần sổ hộ khẩu làm gì?”
Cảnh Thần gãi đầu với vẻ ngượng ngùng, cười tủm tỉm nói: “Ông à, hôm nay cháu và Hạ Sơ đi đăng ký kết hôn!”
“Vậy hả! Cũng còn biết là mình chưa có giấy đăng ký kết hôn cơ đấy, không phải đợt trước mày thờ ơ đó sao?” Ông Tô chậm rãi châm chọc Cảnh Thần.
Tô Cảnh Thần thầm kêu khổ trong lòng, xem ra tính thiếu mất một chiêu, nhưng lúc này đây, hối hận cũng không còn kịp nữa, đành phải bấm bụng năn nỉ ông cụ: “Ông à, ông cất sổ hộ khẩu ở đâu? Ông đưa cho cháu ngay đi, Hạ Sơ đang đợi mà!”
“Haizz! Ông già rồi, trí nhớ bây giờ tệ lắm, không nhớ là cất ở đâu nữa. Hôm nào có thời gian ông tìm sau vậy, mày cứ nói với Hạ Sơ là đừng sốt ruột.” Ông Tô vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, cười tủm tỉm nhìn Tô Cảnh Thần đã bắt đầu ỉu xìu.
Cảnh Thần tiu nghỉu về phòng, nhìn thấy Hạ Sơ đã chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát, lắc đầu than thở: “Sau này tốt nhất là phải ngoan ngoãn cúp đuôi làm người lương thiện trước mặt ông cụ, không biết ông cụ còn túm được đuôi gì của mình nữa!”
Trước tết Âm lịch, nhà họ Tô đã tổ chức một đám cưới nhỏ theo nghi lễ truyền thống của Trung Quốc cho Tô Cảnh Thần và Hạ Sơ. Đám cưới đã mời họ hàng, bạn bè thân thiết của hai bên. Mũ phượng của Hạ Sơ là vật gia truyền của nhà họ Tô. Ông Tô đích thân trao nó cho cô, cười rất hài lòng. Bác gái tự tay đeo cho cô bộ trang sức Kim ngọc lương duyên đó, mợ thì chải tóc giúp cô rồi vuốt quần áo cho phẳng, đôi mắt ngân ngấn giọt nước mắt hạnh phúc. Trong lòng Hạ Sơ vô cùng cảm kích.
Giữa chừng, Cảnh Thần không yên tâm nên mò vào mấy lần, lúc thì sợ mũ phượng của Hạ Sơ nặng quá, lúc lại lo không biết quần áo của Hạ Sơ có chật quá hay không. Bác gái mấy lần phải mắng đuổi ra ngoài, bảo như thế này không có vấn đề gì. Hạ Sơ thấy hắn chỉnh tề trong chiếc áo dài thêu hình rồng, nhấc vạt áo lên cau mày bước qua bậc cửa mà không nhịn được cười.
Ngày hôm nay, trời đông ấm áp, từng chậu hoa anh thảo nở rộ được bày thành một dãy ở hành lang, rất rộn ràng.
Ngày hôm nay, trên mảnh sân nhỏ được bắc rạp kết lụa đỏ, giữa tiếng pháo nổ giòn giã, trước những lời chúc chân tình của tất cả mọi người, Hạ Sơ đã được trao Kim ngọc lương duyên.
Đầu thu năm sau, ở ngoại ô Bắc Kinh, một vườn nho rộng trên một trăm mẫu đã được hình thành sơ bộ. Khu trang trại này hiện có ba cổ đông, đúng dịp ông Tô vui vẻ nên đã chèo kéo được ông cụ góp bảy mươi phần trăm cổ phần. An Hinh bị lôi kéo mấy lần, đành nghiến răng góp hai mươi phần trăm, còn lại là Tô Cảnh Thần phải năn nỉ Tô Dĩ Kiều, Tống Hàm và một số bạn bè khác. Đồng thời anh phải hứa sau này sẽ chia lợi nhuận cho họ mới góp được đủ. Và Tô Cảnh Thần, người rất có khả năng sẽ đóng góp cả cuộc đời cho trang trại nho hiện chỉ có hai phần trăm cổ phần. May mà ước mơ và hạnh phúc đều đã được trồng trên mảnh đất này, ngày ngày mặc dù bận rộn nhưng anh vô cùng hạnh phúc.
Hiện nay Tô Dĩ Huyên là người quảng cáo cho trang trại R*ợ*u, bức ảnh cô mặc chiếc váy đỏ cùng màu R*ợ*u vang rất đẹp, tay nâng ly R*ợ*u được in trên catalogue, khiến rất nhiều người phải chú ý tới.
Nông trang được chia thành bốn khu nhỏ, khu trồng nho, khu ủ và cất giữ R*ợ*u, khu văn hóa R*ợ*u vang và khu đón tiếp du khách. Trong khu trồng nho, giống nho Pinot Noir và giống Cabernet đóng vai trò chủ đạo. Giữa mùa thu nhìn chúng tràn đầy sức sống nhưng còn phải đợi đến năm thứ ba mới kết trái. Mọi người thích thì có thể nhận trồng, chăm sóc đặc biệt một cây nho và đặt tên cho nó. Sẽ có nhân viên khắc tên của cây nho này và thời gian nhận trồng vào một tấm biển gỗ hình lá nho rồi gắn trên giàn nho, đợi đến khi nho đã chín, sẽ mời họ đích thân đến hái. Họ có thể tham gia vào quá trình sản xuất R*ợ*u vang, cuối cùng sẽ được tận mắt nhìn thấy R*ợ*u vang được ủ trong thùng gỗ sồi và ngủ yên trong hầm R*ợ*u ấm áp, khô ráo. Cho đến một ngày kia, chúng sẽ bị đánh thức trong một dịp kỷ niệm quan trọng nào đó của chủ nhân, cùng chứng kiến những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời
Tại cổng vào của khu trồng nho, có một cây Pinot Noir được đặt tên là Kim ngọc lương duyên, thỉnh thoảng lại có người dò đoán ý nghĩa của bốn chữ này, chắc chắn đó là một chuyện tình tuyệt đẹp.
Rất nhiều đôi trai gái nghe tên và đã đến, chụp ảnh cưới trong vườn nho, từ khu trồng nho đến khu ủ R*ợ*u và cuối cùng là hầm R*ợ*u, quá trình giống như đang vun vén cho hạnh phúc ngọt ngào, mãn nguyện.
Du khách đã để lại những lời nhắn ở sổ kỷ niệm của trang trại: Khởi đầu, tình yêu của chúng tôi là một chùm nho xanh chát. Chúng tôi mong rằng đến khi nó chín, nó sẽ có được nguồn ánh nắng đầy đủ nhất, nguồn nước mưa thích hợp nhất, để lượng đường chứa trong nó thật vừa vặn. Xin chim chóc và sâu bọ đừng đến quấy rối nó. Xin các anh chị công nhân ủ nó hãy tặng những bài hát vui vẻ, xin thùng gỗ sồi đựng nó có mùi thơm dễ chịu nhất, xin hãy để cho nó say giấc nồng... Sẽ có một ngày, cho dù là R*ợ*u vang hay tình yêu, chúng đều sẽ trọn vẹn và ngát hương thơm!
Hạ Sơ đứng trong vườn nho dưới ánh nắng, nhìn Cảnh Thần đội một chiếc mũ cói, khom lưng, gõ kinh coong, đóng một tấm biển gỗ mới vào giá gỗ. Gió thu nhẹ nhàng mơn man, trời xanh mây trắng, dưới ánh nắng, lá nho xào xạc, tựa như đang ca vang một khúc hát rộn ràng. Em bé trên tay Hạ Sơ cười như nắc nẻ. Đóng xong tấm biển, Cảnh Thần bước đến, cười tủm tỉm nói: “Con gái, ba tặng con một cây nho làm của hồi môn. Mặc dù cây nho này không cao sang như bộ Kim ngọc lương duyên của mẹ con, nhưng ba đã để dành cho nó khoảnh đất rộng dài năm mét, để cho nó được tự do vươn mình lớn lên, sau này chắc chắn nó sẽ rất xum xuê, che kín cả khu vườn này. Đợi đến khi con có người yêu, con có thể dẫn một chàng trai, không biết ai sẽ may mắn có được diễm phúc đó, về đây để chuyện trò, tâm sự, hê hê!”
Nghe thấy Cảnh Thần thì thầm rất nghiêm chỉnh với cô con gái mới bốn tháng tuổi, Hạ Sơ cười mà nước mắt rưng rưng.
Chắc em bé vẫn còn đang quấn trong tã chưa thể biết rằng, em sẽ là một cô gái hạnh phúc khi có của hồi môn là một giàn nho xum xuê, trĩu quả.
Hậu ký
Câu chuyện này đã kết thúc bằng một happy ending, cho dù bạn tổng kết là câu chuyện cô bé Lọ Lem gặp chàng hoàng tử, hay là cô bé quàng khăn đỏ gặp sói xám, cuối cùng, Vân Hạ Sơ và Tô Cảnh Thần đã đến được với nhau. Cho dù thời gian đầu, mối tình này bén rễ một cách khó tin như thế nào, và lại đâm chồi, nảy lộc một cách nực cười như thế nào, cuối cùng nó vẫn gắn kết được hai trái tim theo phương thức mà mọi người mong chờ và đã có một đóa hoa hạnh phúc hé nở.
Tuy nhiên, có thể dự đoán rằng, chàng hoàng tử và nàng công chúa đó cuối cùng được sống hạnh phúc bên nhau, chỉ là nguyện vọng tốt đẹp thuần túy mà thôi. Cuộc sống hạnh phúc của Vân Hạ Sơ và Tô Cảnh Thần, nếu không xảy ra điều gì bất ngờ, thì chắc chắn vẫn luôn luôn đấu trí với nhau. Cái gọi là, một khi cục diện hôn nhân đã hình thành, muốn thay đổi tình thế, chắc chắn sẽ rất hao công tốn sức.
Chính vì vậy, chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho họ, chỉ thoang thoảng thôi, chớ làm mất hòa khí của hôn nhân.
HẾT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc