Hôn Ước Tuổi 16 - Chương 78

Tác giả: Ravi

ĐỐI TÁC CỦA NÓ, CHÍNH LÀ ANH!
Hoàn thành thủ tục cho Tiểu Bảo và dẫn Tiểu Bảo cùng Ngọc Bích vào lớp xong, nó mới di chuyển đến bệnh viện. Đứng trước phòng bệnh của Dì, An Vy thở dài một cái rồi đưa tay mở cửa bước vào giữa căn phòng, sau đó thay bó hoa hồng xanh vào bình hoa trên bàn cạnh giường của bà rồi mới bước tới cầm lấy tay Tuyết Nhàn:
" Dì à, con về rồi đây. Dì có khỏe không? Có nhớ An Vy không? " - An Vy vừa nói vừa xoa xoa bàn tay bà - " Mẹ con rất mong Dì có thể tỉnh lại. Đã chín năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ anh hai cũng đã có Ngọc Bích, con cũng đã có Tiểu Bảo rồi. Tại sao Dì còn không chịu tỉnh lại nữa ạ? " - An Vy quẹt ngang dòng nước mắt đang rơi xuống hai bên gò má rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt kể chuyện cho bà nghe.
* Cạch *
Đang chăm chú trò chuyện với Dì thì tiếng cửa mở ra, An Vy vừa xoay người lại xem thì nhìn thấy Bích Thảo, sau đó nó liền đứng dậy đi ra bên ngoài giúp cô đẩy xe vào.
" Chị cũng tới thăm Dì sao? " - Bích Thảo nhìn nó hỏi với giọng điệu chán chường
An Vy có chút không quen khi thấy thái độ của cô như vậy, nhưng cũng không để ý nhiều ngồi lên mép giường nhìn Tuyết Nhàn khẽ gật đầu.
" Chị bỏ đi bao nhiêu năm qua, sự nghiệp của chị cũng đã đạt đến đỉnh cao rồi. Tại sao còn quay về? " - Bích Thảo lạnh lùng nói, vẫn chăm chú nhìn vào Tuyết Nhàn mà không thèm nhìn lên nó một lần.
An Vy thở dài một cái, nó chưa bao giờ hối hận vì ngày ấy đã bỏ đi và nó thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, mọi lời kích động nó đều không quan tâm, dù sao cuộc sống của nó bây giờ cũng chỉ có Tiểu Bảo là quan trọng!
" Chắc cô thường tới đây thăm Dì đúng không? Tình hình Dì vẫn không khá hơn chút nào sao? " - An Vy đoán ra ngay Bích Thảo phải thường xuyên tới bệnh viện nên sẽ tới trò chuyện với Dì nên vội đổi chủ đề.
" Ở đây chỉ có tôi và chị, chị có thể bỏ lớp mặt nạ giả tạo ấy đi được không? Tôi khinh bỉ " - Bích Thảo lúc này nhìn thẳng vào mặt An Vy nói với điệu bộ khinh bỉ xen lẫn tức giận - " Chị có biết lúc chị bỏ đi Ken đã đau khổ thế nào không? Anh ấy đã tự giam lỏng bản thân trong phòng không chịu ăn uống gì, chị có biết từ lúc chị không còn ở đây nữa, anh ấy đã cô độc biết chừng nào không? Đã khổ sở vì chị biết bao nhiêu chị có biết không? Mà tại sao chị tàn nhẫn như vậy? Đến cả Camella cũng vì chị mà khóc lên khóc xuống đòi đi tìm chị. Một đứa bé mới chỉ ba tuổi, lúc chị đi, chúng tôi biết giải thích như thế nào cho cô bé hiểu? " - Bích Thảo đẩy xe tới gần nó hơn, dùng hết sức bình sinh cô nắm chặt lấy tay nó - " Tại sao chị không cút luôn đi? Chị muốn ςướק lại mọi thứ chị đã vứt bỏ hay sao? TẠI SAO? HẢ? LÀM MỌI NGƯỜI ĐAU KHỔ VÌ CHỊ CHƯA ĐỦ HAY SAO? " - Đến lúc này Bích Thảo không tự chủ nữa mà hét lớn lên. Khánh Anh đứng bên ngoài cửa phòng đều nghe hết mọi chuyện. Đang tính bỏ đi thì giọng nói của nó phát ra làm hắn khựng lại.
" Đủ rồi " - An Vy hất tay Bích Thảo ra, nó thực sự không muốn nghe nữa. Quay đầu sang nhìn Bích Thảo, nó nhẹ giọng: " Tôi không còn yêu anh ấy, cái quan trọng đối với tôi lúc đó là Sự nghiệp, còn bây giờ là Tiểu Bảo! Tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ ςướק lại bất cứ cái gì của cô! "
An Vy nói ngắn gọn rồi đứng dậy muốn đi ra bên ngoài, lúc này Khánh Anh cũng đã rời khỏi đó. Bích Thảo giữ tay nó lại:
" Chị trở về nước sau bao lâu biệt tích là không có ý nghĩa gì sao? Tiểu Bảo gọi anh ấy là ba cũng không có ý nghĩa gì sao? Ai có thể tin?" - Bích Thảo nhếch khóe môi lên tạo thành một nụ cười nhạt.
" Tiểu Bảo chỉ là hiểu lầm. Tôi thực sự sẽ không lấy lại bất cứ thứ gì của cô! " - An Vy gạt tay Bích Thảo ra rồi bước ra ngoài.
Bích Thảo nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống, cô khẽ cười nhạt
" Tại sao chị lại còn quay về chứ? Tôi hận chị! "
***
1h:45PM!
Chiếc xe An Vy chạy vừa lách vào một bên đường. Có chuyện gì thế này? An Vy bước xuống xe quan sát một lúc rồi ngao ngán thở dài, không phải chứ? Tại sao lại ૮ɦếƭ máy lúc này. Hai giờ chiều nay nó có hẹn với đối tác, lần đầu gặp mặt nó thực sự không muốn gây sự chú ý. Vừa rút máy ra gọi cho bộ phận sửa chữa xong, nó đành phải để xe đó và đi ra một bên để gọi taxi.
Một chiếc ô tô BMW bỗng dừng trước mặt nó, nó tò mò nghiêng đầu nhìn vào kính buồng lái thì giật mình lùi lại. Tại... Tại sao lại là hắn chứ?
Chưa kịp định thần, Khánh Anh đã bước xuống xe kéo nó ngồi vào ghế sau rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái và phóng đi.
" Anh đang làm gì vậy? Mau cho em xuống " - An Vy gắt lên cố cúi người về phía trước nói khi thấy tốc độ hắn đi mỗi lúc một nhanh hơn.
Còn hắn không có vẻ gì là quan tâm đến sự hiện diện của nó, nó chỉ còn biết bám chắc lấy chiếc ghế của hắn vì nó vẫn chưa thắt dây an toàn vào mà hắn còn đi với tốc độ này khiến gương mặt nó cũng tím tái xanh mặt.
Mười lăm phút sau...
Hắn phanh gấp trước cổng một khách sạn năm sao. Vì phanh gấp nên trán nó đập vào thành ghế đau điếng. Nhờ có cú va chạm này mà nó mới biết nó vẫn còn sống. Nó bước xuống xe lảo đảo, một tay xoa xoa trên trán, một tay ôm lấy bụng đi tới một bên đường nôn thốc nôn tháo.
Lúc này một đám người chạy tới phía nó lo lắng:
" Chị Emily, chị không sao chứ? Mọi người đã tới đủ rồi mà em không thấy chị làm em lo quá, may quá chị vẫn đến kịp nhưng chị làm sao thế này? " - Cô trợ lí của nó tuôn ra một tràng, nếu không vì quen tính này của cô, An Vy đã đạp phăng cô ra khỏi nơi này rồi.
" Cô không thấy chị ấy đang mệt sao còn nói nhiều như vậy? " - Một anh chàng khác lên tiếng rồi sau đó là một loạt xì xào, đội ngũ đi theo nó cũng tầm 10 người nên hơi ồn ào.
" IM " - An Vy nôn hết rồi mới tức giận quát lớn dẹp tiếng ồn ào, nó khẽ khó chịu nhìn đám nhân viên của mình khiến bọn họ im bặt.
Hắn lúc này cũng bước tới, đi theo sau hắn là một đám người ăn mang lịch sử, hắn đi tới chìa tay trước mặt An Vy:
" Xin chào, hợp tác thành công "
Câu nói của hắn khiến nó muốn té ngửa ngay lập tức. Nhanh chóng lấy lại tinh thần nó cố gắng đứng dậy, hai người trợ lí của nó mới buông tay nó ra để nó đưa tay lên bắt tay hắn.
Đúng lúc này, đám truyền thông chạy tới thay nhau hỏi rồi chụp ảnh lia lịa.
" Cô Emily, tại sao cô lại bỏ mọi công việc ở bên Pháp để về đây kí hợp đồng với tập đoàn K.A chỉ mới lấn sân qua thời trang? "
" Cô Emily, lần này cô về nước có phải muốn lập nghiệp ở đây hay không? "
Một người khác lại hỏi tiếp:
" Cô Emily, sự nghiệp của cô đang đạt đỉnh cao có tầm ảnh hưởng trong quốc tế, tại sao cô lại bỏ dở mà về đây? "
Mấy người nhân viên của nó nhanh chóng đứng che chắn cho nó, còn nó phải cúi đầu xuống lấy tay che ngang trán vì trán nó đang sưng đỏ lên.
Trong tình hình này, hắn cầm lấy tay nó kéo nó đi thẳng vào khách sạn. Đám nhân viên của hắn cũng cùng đám nhân viên của nó che chắn cho bọn nó, bây giờ đám bảo vệ mới chạy tới. Đám người của nó và hắn mới đi nhanh vào trong.
Cuộc họp nhanh chóng được diễn ra tại phòng vip khách sạn.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen rất lịch sự có vẻ là người chỉ dưới trướng hắn ái ngại lên tiếng:
" Cô Emily, nhìn cô có vẻ không được khỏe lắm, có cần... "
" Tôi không sao, nếu bây giờ không họp thì lần sau tôi cũng không hi vọng toàn mạng đâu, cũng không muốn bị ai đó thiêu đốt bằng ánh mắt đâu " - An Vy ngước đầu lên khi cô trợ lí đưa tới thuốc và băng dán cá nhân cho nó.
Mọi người đều hiểu An Vy đang ám chỉ ai, gương mặt lạnh lùng của hắn đối với bọn họ cũng đã quen rồi, đặc biệt là cặp mắt có thể thiêu đốt người đối diện. Nhưng vì bọn họ nghĩ An Vy là lần đầu gặp hắn, với danh tiếng " khó mời nổi " như nó lại đồng ý về đây đã là một may mắn bởi vì tập đoàn K.A chỉ mới lấn sang thời trang chưa hề có địa vị nên mời được nó là một sự may mắn.
" Chủ tịch à, anh hãy nói gì đi " - Lúc này người đàn ông phải quay sang nhìn hắn lo lắng nói.
" Bắt đầu họp " - Câu trả lời của hắn ngắn gọn đến mức người đàn ông kia cũng muốn toát mồ hôi. Với một người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới thời trang quốc tế liệu có muốn hợp tác với bên ông không?
An Vy cũng chẳng bất ngờ lắm, dán băng cá nhân xong nó quay đầu vào nhìn mọi người.
" Bắt đầu được rồi "
Câu trả lời của nó làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Với sự làm việc tần suất nhanh, gọn mà hiệu quả của nó và hắn, cuộc họp nhanh chóng kết thúc tốt đẹp. Hợp đồng cũng đã kí xong. Chỉ có điều, nó không hiểu tại sao tập đoàn K.A lại muốn mở rộng kinh doanh thời trang váy cưới thay vì các mặt hàng đa dạng hơn? Nó không muốn đối diện với hắn lâu hơn thế nên nhanh chóng giải quyết rồi bàn giao lại cho trợ lí! Thực chất, nó muốn mở rộng chi nhánh về nước, lại thích dùng tài năng khai phá một tập đoàn mới đi vào lĩnh vực thời trang nên mới đồng ý! Nhưng sâu xa bên trong... Nó muốn dùng tình yêu của mình tạo ra những bộ váy cưới thật đẹp, thật lộng lẫy, mang lại niềm vui và sự hạnh phúc cho những người khác ở tại nơi tình yêu trong nó bắt đầu! Chỉ là không ngờ đến chủ tịch tập đoàn K.A lại là hắn!
Nhưng mà... Lúc ở ngoài cổng? Rồi còn hắn ngang nhiên kéo nó vào xe? Chẳng lẽ hắn biết nó chính là đối tác lần này của hắn sao?
An Vy mới bước đến cánh cửa đang tính kéo cửa ra thì sực nhớ lại...
" Chị Emily " - Cô trợ lí kéo tay nó đưa nó về thực tại
" Hả? "
Nó quay lại nhìn cô trợ lí thì hắn đã bước tới mở cửa cho nó. Nó nghiêm chỉnh lại cùng đoàn người của mình bước ra. Bọn hắn cũng đi theo bên cạnh.
Ra tới sảnh trước, nhân viên khách sạn cúi chào bọn hắn. Hắn quay người vào phía nó đưa tay ra:
" Hợp tác lâu dài "
" Không dám " - nó cúi đầu nói lí nhí nhưng bị hắn nghe được
" Hửm? "
Nó ngước đầu lên, đưa tay ra chạm vào tay nó rồi rụt về nhưng bị hắn cầm chặt lại khiến nó có cảm giác đau.
" Anh... " - An Vy có chút bực dọc nhìn hắn. Còn hắn vẫn khuôn mặt không cảm xúc nhìn nó nghiêng đầu khiến nó im bặt.
Nhìn thấy tình hình căng thẳng, Người đàn ông vừa nãy là trợ lí của hắn nhanh chóng lên tiếng:
" Cô Emily cũng đã tới bữa tối, chúng tôi đã đặt một bữa tiệc ở ngay nhà hàng khách sạn, mời cô đi hướng nào " - Người đàn ông chỉ về hướng đối diện chỗ bọn nó vừa đi ra.
Lúc này hắn mới chịu buông tay nó ra. Nó nhăn nhó xoa xoa tay, đang muốn bịa đặt lí do để mà chuồn thì hắn đã một lần nữa kéo nó đi thẳng vào bên trong khiến đám nhân viên của hai người nhìn nhau thắc mắc. Thực sự lần đầu gặp mặt hay sao?
Hắn kéo nó vào đẩy nó ngồi xuống ghế, sau đó cúi đầu xuống nói vào tai nó:
" Bất ngờ lắm đúng không? Cô chắc không bao giờ nghĩ đối tác của cô lại là tôi? "
" Anh hay bất cứ người nào thì đều là khách hàng quan tâm đến nhãn hiệu thiết kế của em nên em chẳng bận tâm đó là ai " - An Vy nghiêng đầu về một bên vì hơi thở của hắn làm nó nhột, sau đó trả lời hắn.
Khánh Anh nhếch nhác ngồi vào ghế bên cạnh nó. Nó thực sự đã thay đổi rất nhiều. Trong bữa ăn hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó khiến nó vô cùng khó chịu. Đây là cách hắn muốn trả thù nó hay sao? Vậy thì hắn đã thành công rồi. Nó thực sự không muốn gặp lại hắn chút nào!
***
Bước ra khỏi khách sạn cũng đã chập tối, nó đang đứng đợi xe thì Khánh Anh đi xe tới, nó nhận ra chiếc xe của hắn nên đã đi sang một bên khác. Hắn liền cho xe thụt lùi thì một chiếc xe khác đi tới, chặn ngay phía sau xe hắn. Hải Minh bước xuống xe đi về phía nó, cậu không để ý rằng hắn đang khó chịu nhìn qua gương chiếu hậu rồi lái xe phóng đi.
Nó hơi hướng mắt về phía xe hắn đang khuất dần trong dòng xe tấp nập ở trên đường.
" Emily, tớ đến đón cậu đây " - Hải Minh lên tiếng làm nó giật mình nhìn lại
" À ừ. Sao cậu biết xe mình hỏng mà tới đây đón thế? "
" Biết bao nhiêu năm, tớ đủ sức mua chuộc trợ lí của cậu mà " - Hải Minh mở cửa xe ở ghế lại phụ cho nó rồi nháy máy ý muốn nó lên xe. An Vy chỉ bật cười rồi nhanh chóng ngồi lên xe cậu và trở về
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc