Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 29

Tác giả: Giáp Đồng

“Trác Khiêm, sao lại nói chuyện như thế?”
Đồng lão gia lên tiếng trách móc. Cho dù hiện tại chuyện lớn trong quân không do La tư lệnh phụ trách, nhưng những chiến công trước kia của ông vẫn còn bày ở đây.
Thấy sắc mặt khó coi của ông mình, La Mạn Nghê thật hận, liếc mắt nhìn Phục Linh, chạy đến bên cạnh La tư lệnh: “Trác Khiêm, anh sao có thể nói với ông nội như vậy?”
Nghe xong những lời này, Phục Linh thiếu điều muốn ngất đi.
Đứa nhỏ này cũng đặc sắc hiếm thấy quá rồi?
Thấy Đồng Trác Khiêm cười lạnh, La Mạn Nghê nhất thời có chút chột dạ, đổi qua nhìn Phục Linh nói: “Trác Khiêm ca ca, người đàn bà này lừa anh, cô ta căn bản là không có mang thai.”
“Bác trai, bác gái, hai bác đừng để bị bề ngoài của cô ta lừa.”
“Tiểu Mạn!” Đột nhiên quát lớn một tiếng, La lão tư lệnh bước ra, có chút thất vọng nhìn cháu gái, nghiêm nghị nói: “Đi qua đây.”
“Ông nội?”
Hai tròng mắt La tư lệnh rét lạnh, bình tĩnh nhìn cô: “Ông không muốn nhắc lại lần thứ hai.”
Chuyện hôm nay như vậy, không chừng do chính cháu gái ông giở trò quỷ, thật không biết tiểu tử nhà họ Đồng kia có cái gì tốt mà khiến cho cháu gái mình làm ra cái loại chuyện này?
“Đồng thủ trưởng, hôm nay cháu gái tôi thất lễ, tôi đây liền dẫn nó về.” Dứt lời, lôi La Mạn Nghê rời đi.
La Mạn Nghê tránh khỏi tay La tư lệnh, có chút tức giận nói: “Ông nội, con thiếu lễ phép lúc nào chứ? Con đã nói rõ ràng đó là sự thật. Không tin thì ông hỏi A Thanh đi, A Thanh chính là chuyên gia trên phương diện này, cô ta thật sự không có mang thai.”
“Câm miệng, đi!”
“Ngăn lại.” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Đồng Trác Khiêm lên tiếng, từng bước từng bước từ trên lễ đài đi xuống, phát ra âm thanh đặng đặng, giống như giẫm lên miệng của người khác, từng bước đều thủng lỗ máu.
Nhìn hai gã binh lính ngăn trước mặt, La tư lệnh sưng mặt lên hỏi: “Trung tướng Đồng, đây là ý gì?”
Đồng Trác Khiêm lạnh lùng cười một tiếng: “Tiểu Chấn.”
Tề Tiểu Chấn xuất hiện trong nháy mắt: “Có!”
“Lập tức tìm người tới kiểm tra thân thể Phục Linh, nếu con của bổn đại gia ở trong bụng có gì không bình thường…., những người gây chuyện cùng chủ mưu sau lưng, khỏi phải đi nữa.”
Phục Linh kinh ngạc mở to hai mắt, có chút không biết làm sao, như vậy không phải sẽ đem chân tướng đặt trước mặt mọi người sao, Phục Linh thiếu chút đem ngón cái nâng lên, khen ngợi Đồng thiếu gia thực quyết đoán.
Mọi người nghe thấy lời nói của Đồng Trác Khiêm, khi*p sợ trong lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút, chuyện con gái nhà họ Mạnh mang thai, hầu như mọi người đều biết.
Chính là lần Phục Linh bị bắt cóc trước đó, bọn bắt cóc sau đó đã gửi đến một bức điện tín đến, làm cho cả quân khu mọi người đều biết rõ, Đồng gia rốt cuộc có hậu, Đồng thiếu gia không yêu đàn ông.
Lúc này nếu như nổi lên tin đồn giả mang thai, thì độ chấn động còn phải hơn việc Mạnh tiểu thư dẫn mối N lần.
Trong chốc lát, một người đàn ông dáng người cao gầy, thanh tú, mang theo hòm thuốc, cùng Tề Tiểu Chấn sóng vai đi vào, nhất thời có người kêu lên.
“Là Bùi Uyên.”
“Hôm nay hôn lễ nên anh ta cũng tới sao?”
“Người khám cho Mạnh tiểu thư là anh ta? Như vậy thì lập tức sẽ biết kết quả.” Có người tò mò, đang đợi chân tướng cuối cùng.
“Chào Đồng phu nhân, Đồng thủ trưởng.”
Đối với những thứ gây chuyện này, Đồng phu nhân đã có chút mệt mỏi, phất tay bảo: “Đi đi, nhìn xem một chút.”
Tay Bùi Uyên phảng phất như sinh kim nhất ban, mọi người đều nhìn chăm chú.
Đối với khí phách dương cương của Đồng Trác Khiêm, Phục Linh đang đánh trống trong lòng, nhất thời nhẹ nhõm thở ra.
Hoàn hảo, nhìn bộ dáng quanh minh chính đại của người đàn ông kia, thì ra là đã bày sẵn trò?
Nghĩ như vậy, Phục Linh cười cười, nhìn Đồng Trác Khiêm, bộ dáng như đang nói: “Thông minh như vậy sao?”
“Trác Khiêm!” Ông Đồng đột nhiên gọi con trai của mình, tư lệnh La tuổi tác đã cao, danh hiệu khắp người, khi còn trẻ cũng đào tạo ra không ít người trụ cột, có thể không đắc tội thì thôi đi.
Phu nhân Đồng giờ phút này không quan tâm cái gì nữa chỉ chú ý vào tình huống Bùi uyên đang kiểm tra thân thể cho Phục Linh, thấy Bùi Uyên kiểm tra xong, lập tức đi đến nóng nảy hỏi: “Giáo sư Bùi, nha đầu Mạnh rốt cuộc có em bé không?”
“Xin phu nhân yên tâm.” Bùi Uyên cười một tiếng: “Thân thể Mạnh tiểu thư rất khỏe mạnh, em bé cũng không có vấn đề gì, không có gì lo ngại.” Nói xong, trong mắt Bùi Uyên tỏa ra khí lạnh, nhìn chằm chằm tên đàn ông kia nói: “Không biết tiên sinh đây học y ở đâu? Chẩn đoán một người phụ nữ có thai hay không cũng không xong? Nếu tôi là anh, chắc lúc này đã nhảy lầu tự sát lâu rồi.”
Thì ra tên đàn ông này là tên lừa gạt, lời ác độc như thế mà cũng nói ra được.
Trong lòng Phục Linh rất hồi hộp, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên hoan hô.
“Đồng tiên sinh, thân thể vị hôn thê của anh không có vấn đề gì, tôi đi trước, có chuyện gì lập tức cho người tới tìm tôi, nhất định tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Đồng Trác Khiêm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cảm ơn.”
Trái tim Bùi Uyên đột nhiên chấn động, có thể được đại thiếu gia nhà họ Đồng cảm ơn, không thể nói là trên mặt dát vàng, vội vàng nói: “Không cần cảm ơn, khi nào cần thì gọi tôi là được rồi, tôi còn có chuyện, bữa tiệc này tôi không tham gia được nhưng lúc kết hôn tôi nhất định tham gia.”
Đồng Trác Khiêm cười một tiếng: “Luôn luôn nghênh đón.”
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Mạnh Thiệu Đình đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chàng trai này, những lời cậu nói đã tổn hại danh dự của con gái tôi, phỉ báng gia đình người lính, hậu quả cậu cứ chờ đó đi, về nhà xem kết quả như thế nào, lệnh triệu tập của tòa án rất nhanh sẽ đến tay cậu.”
Sắc mặt anh ta trắng bệch, bất lực nhìn La Mạn Nghê, lại thấy cô ta quay đầu đi, không nhìn anh ta.
“Nhưng mà ――” Mạnh Thiệu Đình tiếp tục nói: “Nếu như cậu có thể nói ra ai là người đứng sau chủ mưu cho cậu, tôi sẽ suy xét lại chuyện này!”
Âm thanh cao ngạo, giọng điệu khí phách.
Lòng La Mạn Nghê chậm một nhịp, đi tới bên cạnh La Miễn nói: “Anh họ, anh sẽ không khai em ra?”
La Miễn cười lạnh, trong mắt lóe sáng một tia sáng không tên nói: “Anh không dám!”
“Cái gì mà người chủ mưu? Người nào có thể làm chứng tôi phỉ báng? Chẩn đoán sai không được sao?”
Ha ha!! Đáy lòng Phục Linh có chút kích động, bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm anh ta nói: “Vậy anh có biết một chẩn đoán sai lầm của bác sĩ sẽ để lại hậu quả gì hay không? Chỉ dựa vào câu nói này của anh cũng đã mất đi tư cách làm bác sĩ rồi!”
Choáng thật, hãm hại tôi, không nhìn xem tôi ăn cái gì lớn lên!
“La tiểu thư ――”
Một tiếng kêu lên làm mặt La Mạn Nghê xanh như tàu lá chuối, lập tức quát lớn: “Từ Nhật Bản về đây tham gia tiệc đính hôn của anh Trác Khiêm, giờ thì tốt rồi, bị anh phá hủy như vậy, còn không mau nói xin lỗi với anh Trác Khiêm.”
Phục Linh rất muốn hành hung con đàn bà này, cô đã cùng Đồng Trác Khiêm đính hôn rồi mà con đàn bà hở chút là anh Trác Khiêm, lại muốn khiến cho cô hiểu lầm mẹ gì rồi?
Phục Linh cười cười, sâu trong đáy lòng nói: cũng may là bản thân hiểu rõ Trác Khiêm chắc chắn sẽ không coi trọng loại ngươi ngu ngốc đần độn vcl~ này.
“Cô La không hổ là nhân vật 3B.” Phục Linh cười xinh đẹp nói.
La Mạn Nghê căm ghét người phụ nữ này đoạt vị hôn phu của mình, sắc mặt không tốt hỏi: “Có ý gì?”
“Nếu nói 3B ――” Phục Linh trì hoãn giọng nói, nhìn Đồng Trác Khiêm cười híp mắt, nhẹ nhàng nói: “3B là, có nghĩa là ―― đần độn ngu ngốc cô chấp, chúc mừng cô, toàn bộ cô đều chiếm hết rồi.”
Xung quanh mọi người đều im lặngg, trong lòng ai ai cũng đồng loạt cảm thán, những lời này cũng thật là *** quá tăng lực rồi.
“Phục Linh, im miệng!”
Phục Linh khôang thèm quay đầu lại nói: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm, hôm nay người phụ nữ tới quậy chỗ của con, con không thể nói vài câu với cô ta sao? Sợ gì? Cũng không làm mất cọng lông nào của cô ta.”
La Mạn Nghê tức giận.
“Cô Mạnh đây nói vậy là cô không đúng.” Giọng nói người đàn ông vang lên, cả người mặc tây trang buông cái ly trong tay ra đi tới bên cạnh La Mạn Nghê, nắm hai vai của cô ta, cho cô ta một chút dũng khí: “Em họ tôi chính là con gái của liệt sĩ, không được phép phỉ báng, hậu quả cô không thể lường trước đâu.”
Một câu nói, làm cả đại sảnh dậy lên múi khói súng.
Sắc mặt ông cụ Đồng và Mạnh Thiệu Đình trầm xuống, Phục Linh cười lạnh, đang muốn kích lại thì bị Đồng Trác Khiêm ôm vào lòng, thân hình cao lớn của anh bao phủ cô, cằm anh chống trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng ma sát, sau đó buông ra, cặp mắt trở nên lạnh lùng vô thường, giống như một con báo tới giờ đi săn làm La Miễn không khỏi run lên.
“Người phụ nữ của ông đây, còn phải sợ mày sao?”
Trận khói súng đầy thù hận chính thức bắt đầu.
“Mạn Nghê, La Miễn, chúng ta đi.” Tư lệnh La cả người run rẩy, lớn tiếng quát, không nhìn sắc mặt của hai đứa cháu và mọi người nghênh ngang rời đi.
Trò cười ngày hôm nay, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Ngày xưa nhà họ Đồng và nhà họ La thân thiết với nhau nay lại bị nhà họ Mạnh chen ngang……
“Em họ, chúng ta đi.” Nhìn ông cụ bước đi, La Miễn cũng thông minh dắt tay La Mạn Nghê đi theo, không ngờ trang phục La Mạn Nghê bị người túm lại: “Cô La――”
Đó là sắc mặt như tro tàn của một tiểu đồng chí.
“Buông tay ――” Giọng cô ta có chút không bình tĩnh.
“Aiyo!” Phục Linh cười híp mắt tiến lên nói: “Tiểu hỏa, buông tay đi, bà cô này rõ ràng chỉ coi cậu là một con cờ trong tay.”
Trong lòng La Mạn Nghê nghẹn ngào muốn phun máu, con mẹ nó nếu không mau đi ở lại đây bị ép nói ra hết tất cả vậy không phải là game over sao?
“Em họ, đi thôi, chuyện tiếp theo để anh dọn dẹp.”
Nghe giọng nói của La Miễn, La Mạn Nghê thở ra dùng sức thoát khỏi lực tay của người kia, đạp giày bước đi.
“Các vị khách quý, hôm nay là nhà họ Đồng chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa bữa tiệc đính hôn sẽ bắt đầu lại.” Ông cụ Đồng nói xong thì nháy mắt cho Mẫn Văn Quân.
Nhận lấy ánh mắt của chồng mình, bà Đồng bước tới bên cạnh Phục Linh mỉm cười ôn hòa, đỡ lấy Phục Linh nói: “Cẩn thận thân thể.”
Phục Linh run rẩy, nhìn Đồng Trác Khiêm, lại thấy gương mặt lạnh lùng của anh, y chang như người ta thiếu anh mấy chục vạn vậy.
Nhìn ba người đi mà chung quanh còn có vệ sĩ bảo vệ, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng cười nhạt, đôi mắt vẫn sắc bén nhìn chằm chằm ba người đó, hình như muốn nhìn ra một cái lỗ thủng nào đó.
Có gan làm, phải có gan trả giá thật lớn!
Trò cười qua đi, đại sảnh lại nháo nhiệt lên, cũng không có ai hỏi lại chuyện con gái nhà họ Mạnh dẫn mối cho những người đi đâu.
Đó là chuyện hư hỏng của hai nhà họ Đồng và Mạnh, dính liếu vào làm chi?
“Đồng đại gia, chuyện như vậy là xong rồi?”
Đi tiếp rượu hơn phân nửa, Phục Linh hỏi nhỏ bên tai Đồng Trác Khiêm.
Mà người nào đó được hỏi chỉ rên lên một tiếng không trà lời cụ thể.
Phục Linh gấp gáp: “Thật sự là như vậy hả?”
Nâng lên đôi gò má tuấn dật, Đồng Trác Khiêm nói: “Ít quan tâm tới những chuyện này đi, hãy quan tâm nhiều đến em bé trong bụng cho đại gia là được rồi.”
Mẹ kiếp! Diễn trò với bà à.
Phục Linh len lén nhìn bốn phía, lặng lẽ hỏi: “Chắc là vị giáo sư kia vắt hết vốn liếng rồi? Hay nha, diễn rất hay, có thể đoạt giải Oscar được rồi đấy.”
Đồng Trác Khiêm nhìn cô giống như nhìn một người phụ nữ ngu ngốc.
“Vẻ mặt của anh là sao?”
“Uhm ――”
“Tiên sinh, bên ngoài có một nhóm người, nói là phụng mệnh đưa quà tặng đính hôn tới.”
“Là ai?”
Quản lý sảnh trầm ngâm một chút rồi nói: “Hình như là bạn của cô Mạnh.”
Phục Linh kinh ngạc hỏi: “Là ai?”
“Hình như là họ Phó ――”
Vèo một tiếng, Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, người phụ nữ của anh không giữ hình tượng chạy ✓út ra ngoài, dáng vẻ đó còn hưng phấn hơn được gặp người yêu, Đồng Trác Khiêm cảm thấy hơi nhức đầu……..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc