Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 27

Tác giả: Giáp Đồng

Tề Tiểu Chấn im lặng, nhấn chân ga lặng lẽ lái xe.
Thấy việc trêu chọc Tề Tiểu Chấn không có tác dụng, Phục Linh mất hứng, yên lặng tựa vào bả vai Đồng Trác Khiêm hỏi: “Hai chúng ta thật sự kết hôn sao?”
“Không phải!”
Phục Linh ngẩn người ra sau đó nổi trận lôi đình: “Vậy chuyện gì đang diễn ra đây?”
“Là đính hôn!”
Thôi được, cứ coi như cô không theo kịp tư tưởng hiện đại, suy nghĩ của Đồng gia và của cô là hai đường thẳng song song với nhau vậy.
Cơ thể cô đột nhiên trở nên khô nóng, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, ý thức dần mê man, Phục Linh chịu không nổi nằm trên người Đồng Trác Khiêm.
Khi cơ thể cô dựa vào Đồng Trác Khiêm, một luồng hơi nóng rực tản ra, sắc mặt Đồng Trác Khiêm đột nhiên biến đổi, ôm cơ thể cô, vội vàng hỏi: “Nhóc con, em làm sao vậy?”
“Đầu em...” cảm giác như cả thế giói đều quay cuồng,cố rất muốn rất muôn ngủ.
“Nhóc con, đừng ngủ, chuyện này sẽ qua nhanh thôi.”
Đã mấy ngày virus không tái phát, sao lúc quan trọng như thế này lại phát tác cơ chứ. Sắc mặt Đồng Trác Khiêm u ám, đen như mực, giống như muốn *** vậy.
“Mau gọi Bùi Uyên tới”
Tề Tiểu Chấn yên lặng đáp: “Lão đại, Bùi giáo sư đang ở xe phía sau.”
Đồng Trác Khiêm sửng sốt sau đó nhớ lại, lúc đầu anh đã dặn dò Bùi Uyên lúc nào cũng phải có mặt tại buỗi lễ đính hôn để đề phòng tình huống virus phát tác. Nhìn cô gái nằm trong *** mình mà không làm được gì, đầu óc anh liền cuống cả lên, quên mất cả chuyện này.
“Dừng xe!”
Anh lạnh lùng ra lệnh , sau đó mặc kệ người đi đường vây lại xung quanh để xem, từ từ bước xuống xe, đi về phía chiếc xe thứ ba, nhìn người đàn ông mi thanh mục tú, phân phó: “Cùng tôi đi chiếc xe phía trước.”
“Là Mạnh tiểu thư.....”
“Lập tức đi nhanh!”
Vợ chồng ông bà Mạnh đều ở đây, chuyện này không thể để cho họ biết được.
Bùi Uyên hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức xách theo hộp đồ nghề đi sau lưng Đồng Trác Khiêm, ngồi vào chiếc xe đầu tiên.
Phục Linh lúc này đã không còn ý thức, giống như đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn đang hôn mê toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng tuyệt đẹp, tản ra ngàn vạn mùi vị mị hoặc, mà lúc này chẳng ai còn tâm trạng chú ý đến những thứ đó cả.
“Cô ấy tạm thời tái phát, lúc trước tôi có nghiên cứ một loại thuốc giúp ngăn chặn loại virus này phát tác một thời gian, hiện tại cô ấy có thể dùng một ít thuốc này.”
Đuôi lông mày Đồng gia tỏa ra vẻ lạnh lùng: “Mới nghiên cứu ra vài ngày? Vẫn còn chưa thử nghiệm?”
Bị người ta hoài nghi sự chuyên nghiệp của mình, cho dù người trước mặt là đại thần thì Bùi uyên cũng có chút tức giận: “Nếu như Đồng thủ trưởng không tin tôi có thể cho mời người khác đến.”
“Cho cô ấy dùng thuốc ngay lập tức.” Đồng Trác Khiêm lạnh giọng nói, gương mặt nam tính đẹp đẽ dường như trong nháy mắt biến thành kẻ ham mê bài bạc, bậy giờ chỉ còn cách này chẳng thể nào làm khác được. Bùi Uyên lạnh lùng cười một tiếng: “Bùi Uyên tôi đây chưa bao giờ làm việc sẩy tay cả.”
Dứt lời, từ trong hộp lấy ra một ống nghiệm thủy tinh, sau đó lấy kim tiêm ra, bơm chất lỏng vào trong kim tiêm rồi tiêm vào cơ thể Phục Linh.
Nhiệt độ cơ thể của cô ngày càng tăng lên, da cũng chuyển sang hồng hồng, màu hồng không giống như bình thường.
“Tình trạng này là sao đây?” ánh mắt Đồng Trác Khiêm có chút mịt mù.
Sắc mặt Bùi Uyên rất nghiêm túc, lấy tay lau mồ hôi trên trán cô, khẽ nở nụ cười: “Chờ cô ấy vã hết mồ hôi sẽ tỉnh lại thôi.”
“Mất thời gian bao lâu?”
Bùi uyên im lặng một lúc nói: “Ít nhất cũng phải hai mươi phút.”
Khoảng thời gian này so với tốc độ xe đang đi thì tương đối dài, Đồng Trác Khiêm trở tay ôm lấy Phục Linh: “Tiểu Chấn, chạy xe với vận tốc thấp nhất có thể.”
“Vâng, lão đại!”
Xe chậm rãi xuất phát, đi chậm đến nỗi chẳng khác gì đang đi bộ cả. Chỉ một lát sau, điện thoại Đồng Trác khiêm vang lên, đầu dây bên kia là giọng thăm hỏi của Mạnh Thiệu Đình.
“Trác Khiêm, sao xe của con chạy chậm thế? Đang đi mà trì hoãn thời gian cũng không tốt lắm!”
“Phục Linh nói muốn ngắm cảnh ven đường, cho nên đi chậm một chút ạ.”
Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra nói: “Cũng không thể tùy tiện như vậy, bà thông gia vẫn đang chờ đó.”
“Dạ vâng, thưa bác trai.”
Dứt lời, cúp điện thoại, nhìn Phục Linh trong *** vãn chưa tỉnh lại, hít một hơi thật sâu: “Tiểu Chấn, chạy xe vận tốc bình thường đến quán R*ợ*u Hoàng Thiên.” Nói xong lấy diện thoại trong tay, bấm một số điện thoại.
“Chờ tôi ở cửa sau.”
Lúc đến quán R*ợ*u Hoàng Thiên là đã mười phút sau, cảm giác nóng rực trên cơ thể Phục Linh từ từ biến mất, cô vẫn chưa tỉnh lại. Đồng Trác Khiêm xuống xe trước, sau đó khom người ôm lấy Phục Linh, để mặt cô chôn sâu trong ***g *** anh, người khác nhìn thấy cũng không biết là cô đang ngủ.
“Trác Khiêm, con ôm con bé làm gì? Nhanh đặt nó xuống đi, chắc bà thông gia chờ nãy giờ cũng sốt ruột rồi.” Vừa xuống xe đã thấy Đồng Trác Khiêm ôm con gái cưng của mình làm Mẫn Văn Quân hơi xấu hổ nói.
Đồng Trác Khiêm dừng một chút rồi nói: “Bác gái, bác cùng bác trai vào trước đi, Phục Linh còn phải trang điểm nữa, con và cô ấy đi cửa sau, trang điểm rồi đến cũng được ạ.”
Mẫn Văn Quân sửng sốt: “Vậy chuyện này là sao?”
Đồng Trác Khiêm nói: “Cô ấy ở trong xe quậy nên hơi mệt, hai bác cứ đi trước, con và Phục Linh sẽ đến sau.”
Dứt lời, xoay người đi, Bùi Uyên cùng Tề Tiểu Chấn đi phía sau.
Đến của sau, thấy Mạc Tiểu Kì mặc bộ đồ hắc kim đang đứng ở đó nhìn xung quanh.
“Đồng gia, ở đây này!”
Mạc Tiểu Kì chạy tới chào hỏi, thấy Phục Linh đang ngủ mê man liền cười nói: “Chị dâu cũng thật là kì lạ. Vậy mà cũng ngủ được...” nói xong cô phát hiện có hai người đang liếc nhìn cô với vẻ ngu ngốc, cô không rõ: “Sao vậy?”
Đồng gia không trả lời, đi lướt qua Mạc Tiểu Kì đi vào của sau: “Dẫn chúng tôi vào phòng trang điểm.”
Giọng Đồng Trác Khiêm nghiêm túc lạnh lùng, Mạc Tiểu Kì dường như cũng cảm thấy có gì đó không được bình thường lập tức đi trước dẫn đường. Phòng trang điểm ở tầng hai nên mọi người đi cầu thang lên, Mạc Tiểu Kì đi vào trước mời người trong phòng đi ra, sau đó dẫn Đồng Trác Khiêm và mọi người vào.
Phòng trang điểm không có giường chỉ có ghế sa lon mềm, Đồng Trác khiêm cẩn thận đặt Phục Linh nằm xuống ghế sa lon, sau đó nắm lấy tay cô ngồi chồm hổm bên cạnh.
Nhìn như vậy, Mạc Tiểu Kì khó hiểu hỏi: “Đồng gia, chị dâu bị sao vậy?”
Lưng bị vỗ một cái, Mạc Tiểu Kì quay lại thấy Tiểu Chấn lắc đầu một cái ý bảo cô đừng hỏi gì cả. Bùi Uyên cầm hòm thuốc ở đầu giường ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra.
“10 phút nữa sẽ tỉnh.”
Chợt Đồng Trác Khiêm thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt nhẹ nhõm hơn: “Loại độc này có thể thanh trừ không?”
Trong nháy mắt, chân mày Bùi Uyên nhăn lại, xem ra không tức cười cũng không ai có thể cười trong lúc này, ý cũng muốn nói việc giải độc xem ra vô cùng khó khăn.
“Bây giờ việc này hơi khó.”
Sự thất vọng dần hiện lên trên gương mặt Đồng Trác Khiêm, anh nắm chặt lấy tay Phục linh hỏi: “Vậy lúc nào thì được?”
“Nếu như...” Bùi Uyên chần chừ một chút, bỗng nhiên chống lại ánh mắt kiên định của Đồng Trác Khiêm,anh hắng giọng nói: “Nếu như tìm đươc loại virus đó nhất định sẽ có cách giải.”
Như vậy nhất định được! Năm chữ đó như tiếp thêm hi vọng cho anh vậy.
Đồng gia đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên trán Phục Linh, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, ông đây bị em hại quá thảm ,em còn không nhanh tỉnh lại!”
Như nghe đươc giọng oán trách của người đàn ông, người đang ngủ mê man đột nhiên giật giật ngón tay chạm vào trang phục của Đồng Trác Khiêm.
Đồng gia là người nhạy bén thế nào chứ? Chỉ cần một dộng tĩnh nhỏ như vậy anh đều có cảm giác. Lập tức kéo Bùi Uyên tới, Bùi Uyên đặt tay lên trán cô, sau đó dùng phương pháp bắt mạch của Trung y, đột nhiên thần sắc biến đổi, mắt giật giật.
Động tác nhỏ như vậy cũng không thoát được ánh mắt của Đồng Trác Khiêm, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Cô ấy sẽ tỉnh liền, chỉ là...” anh nhìn xung quanh rồi nói: “Đồng gia, anh đi theo tôi ra ngoài, tôi có việc cần nói cho anh biết.”
Tề Tiểu Chấn bĩu môi nói: “Chuyện gì mà làm ra vẻ bí mật vậy, hai người cứ ở lại đây đi, tôi với Tiểu Kì đi ra ngoài.” Nói xong, liền dắt tay Tiểu Kì đi ra ngoài.
“Nói đi.” Đồng gia nói.
Bùi Uyên nói: “Lần trước không phải tôi đã nói với anh nên tránh chuyện phòng the sao?”
Gương mặt đẹp trai của Đồng gia tối sầm: “Nói rõ đi.”
“Lần trước tôi kiểm tra cho cô ấy, cô ấy...”
Không biết Đồng Trác Khiêm với Bùi Uyên nói chuyện gì, khi Tề Tiểu Chấn cùng Mạc Tiểu Kì găp lại Đồng gia, bắt gặp nụ cười trăm năm khó gặp đang ngồi chồm hỏm ben cạnh Phục Linh.
Mà điều khiến người ta choáng váng đó là khi hai người đi vào thì người nằm trên ghế sa lon đã tỉnh, nói một câu làn cho nụ cười trên mặt Đồng gia trở nên vỡ vụn.
“Đồng Trác Khiêm anh là chó hả? Sao thích ngồi chồm hổm thế?”
Đồng gia không trông ௱ôЛƓ từ miệng cô nôn ra ngà voi được, nhìn cô tỉnh lại không bị gì cả, trong lòng bớt lo lắng hơn một chút, lạnh lùng nhìn cô vẫn không mở miệng nói gì cả.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào cô khiến Phục Linh đứng ngồi không yên, nhìn sang trái thì thấy gương mặt Tề Tiểu Chấn đang ngẩn ra đứng cùng với Mạc Tiểu Kì, con vẻ mặt đang cười của Bùi Uyên nữa chứ, liền cảm thấy thật là thê thảm quá đi.
“Không phải đang làm lễ dính hôn sao?” cô nghi ngờ hỏi một câu, sau đó bày ra vẻ mặt đau khổ: “Chẳng lẽ buổi lễ đính hôn bị hủy bỏ rồi?”
**! Có hủy bỏ hay không vậy?
“Chị dâu, nếu như chị không nói, thì lễ đính hôn đó cũng bị hủy.”
Phục Linh híp mắt nhìn qua, nhìn khuôn mặt nghiêng của Tề Tiểu Chấn, ngay lập tức mở miệng: “Anh họ, anh...”
Lại nữa rồi!
Tề Tiểu Chấn bỏ chạy thật nhanh.
Có tiếng cười khẽ vang lên, Mạc Tiểu Kì đi đến chỗ cô, cười nói: “Tiểu Chấn nói thật đó, nếu cô không đi e rằng buổi lễ đính hôn sẽ bị hủy bỏ đó.”
Ngẩn người một lúc lâu. Phục Linh dường như đã nhớ lại một chút, lúc nãy cô ở trên xe đột nhiên đầu óc cảm thấy choáng váng, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả là do lúc đó cô đã bị ngất? Nghĩ lại cũng có chút mệt mỏi, mới khỏe được mấy ngày đã quên cơ thể mình vẫn còn đang bệnh.
“Đi thôi!” giọng Đồng gia vang lên, tầm mắt không chăm chú nhìn anh: “Lúc nãy em có làm gì quá đáng không?”
Đồng gia không nói gì cả, để cho cô tự nói, nắm bàn tay nhỏ bé của cô rồi đi ra ngoài.
“Kể từ bây giờ, em chỉ cần im lặng, cứ đi theo anh là được.”
Phục Linh đột nhiên trợn mắt lên, không nói gì cả nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo anh.
Mới bước ra khỏi phòng đã bắt gặp dáng vẻ vội vàng của Mẫn Văn Quân, Mạc Tiểu Kì đi ở phía sau có vẻ không được tự nhiên cho lắm giống như là bị ai đó đuổi theo.
Phục Linh cũng có chút không được tự nhiên cho lắm, Mẫn Văn Quân hình như không phát hiện điều gì, vừa nhìn thấy Phục Linh cùng Đồng Trác Khiêm hai người từ từ đi đến chỗ bà liền kéo Phục Linh qua một bên nhắc nhở.
“Con nói xem, sao cái con nhóc như con lại bướng bỉnh đến thế, trang điểm thôi mà cũng lâu nữa? Làm mẹ phải đi tìm con cả nửa ngày trời cũng may là gặp thủ trưởng Tề, đừng nói nữa, Tề thủ trưởng thằng bé đó càng ngày càng cứng tỏ được năng lực, vậy....”
Phục Linh đành xoa trán, cái tính bà tám này của mẹ cô cả đời này e là cũng không sửa được, gặp con của người quen, liền vui vẻ nhắc tới với cô. Cô tranh thủ bước tới choàng vai Mẫn Văn Quân nói: “Mẹ, mẹ vội vã tìm con làm gì vậy?”
“Cũng không vội lắm. Bà thông gia đang sốt ruột chờ ở ngoài sảnh kìa.”
“Vậy chúng ta đi thôi, bác gái!” Đồng Trác Khiêm nói.
“Ừ!”
Đồng phu nhân đang sốt tuột chờ ở ngoài sảnh, khách khứa ngồi nói chuyện rôm rả cả hội trường, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, nhìn xem hai nhân vật chính sao vẫn chưa đến.
“Bác gái, thật sự chúc mừng bác!”
Một giọng nói dịu dàng, lanh lảnh lọt vào tai Đồng phu nhân, bà vội xoay người sang bên khác tươi cười đón khách, lại nhìn thấy người phía sau có chút không được tự nhiên cho lắm.
Đó không phải là cô con dâu hụt của bà ư?
Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, bà coi như không quen biết với cái cô La tiểu thư đần độn này rồi.
“La tiểu thư đúng là ngày càng đẹp ra, ông của con đâu?”
La Mạn Nghê cười, nhìn một bàn trong hội trường nói: “Ông con đang cùng bộ trưởng Trần nói chuyện.”
“Vậy con cũng nhanh tìm chỗ ngồi đi, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
Nghe Đồng phu nhân nói xong, khóe miệng La Mạn Nghê nở một nụ cười kì lạ khó lường, sau đó thân hình ưỡn ẹo ngồi vào một bàn nào đó.
Tiệc đính hôn bắt đầu, vở kịch này cũng nên mở màn rồi.
Tiếng bước chân nhỏ vang lên, mọi người trong hội trường ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả mọi người hít một hơi thật sâu rồi như bất động.
Một sắc hồng đầy mê hoặc lòng người.
Quân trang xanh lá rúng động toàn hội trường.
Một kiểu đẹp không thể chống được, vừa mĩ lệ lại trong sáng.
Đó là khí phách yên tĩnh không gì so sánh được , anh tuấn, bỗng nhiên rực sáng, tràn đầy khí chất vương giả (khí chất của bậc vua chúa mới có) một cách điềm đạm.
Giây phút đó, Đồng Trác Khiêm dẫn Phục Linh đi vào hội trường.
Ánh mắt La Mạn Nghê nhìn thẳng vào hai người bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc