Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 23

Tác giả: Giáp Đồng

Phục Linh chậm rãi bước đi, áo tay ngắn màu tím, quần trắng rất mỹ lệ, có chút đoạt hồn người, bộ y phục nhìn đơn giản nhưng lại đem đến cảm giác mê hoặc.
Từng bước nhỏ cô đi tới bên cạnh Đồng Trác Khiêm, như con chim nhỏ nép vào người anh: “Trác Khiêm, đây là bạn anh hả? Thật là khéo ha.”
Mạnh tiểu thư nhà ta như đang hát kịch, ๖ۣۜThichtruyen.comgiả vờ thật giỏi đáng khen.
La Mạn Nghê lúng túng nhanh chóng che giấu vẻ mặt, bộ dáng khinh thường nói: “Thời buổi bây giờ con gái không biết giữ thân tro ng sạch gì cả, tuổi còn trẻ mà đã tùy tiện đi quyến rũ đàn ông.”
Ý này, không phải là đang nói Phục Linh bà đây không biết liêm sỉ đi quyến rũ Đồng Trác Khiêm sao?
Phục Linh rất muốn luyện tập xem cô có thể kích thích người khác được bao nhiêu, gặp mặt vài lần, cô phát hiện suy nghĩ của cô La này không thể so với người bình thường được, nếu lấy góc độ của người bình thường ra nói chuyện với cô ta thì kết quả cúi cùng chỉ là tự hại mình thôi.
Tục ngữ nói, một người đàn ông tốt sẽ không tham gia vào chận triến của những người phụ nữ.
Đồng thiếu gia của chúng ta lợi dụng câu này , yên lặng ngồi xem tạp chí. Anh rất yên tâm, người của anh anh biết, Mạnh tiểu thư nhà anh làm sao bại trận dưới tay người phụ nữ này được.
Vẻ mặt La Mạn Nghê kêu ngạo nhìn Phục Linh giống một con phượng hoàng nhìn một con kiến: “Cô gái, nơi này không phải nơi ai muốn cũng có thể vào, bộ dạng học sinh này được trả bao nhiêu mới có thể vào đây mua một hai cái áo chứ? Cô nói đúng không?”
Khóe miệng Phục Linh cong cong, nghiêng đầu nhìn tư thế rất bình tĩnh của Đồng Trác Khiêm, chà sát đôi tay chuẩn bị đánh trả.
Vung tóc ra phía sau, bộ dáng cực kì xinh đẹp, trên miệng luôn cười muốn đẹp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Chào cô.” Phục Linh nhẹ nhàng xưng hô, tạm ngưng một chút rối đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cô bị đần hả, não tàn rồi hả?”
“Cô ――”
“Cô gì mà cô, bả đây tuổi còn trẻ, bà kiêu ngạo đấy, cô bằng bà đây hả? Mặt thì già nua, mặc được bộ đồ của sinh viên đại học thì ra vẻ nai tơ? Ra đường cẩn thận một chút, coi chừng sét đánh đó.”
“Tôi ――”
“Tôi cái gì? Tôi biết bản thân tôi dễ gây chú ý cho mọi người, tuy rằng cô không phải rất xinh đẹp nhưng xinh đẹp chủ yếu là ở nội tâm, cô tuổi cũng đã cao, ở đây nói nhảm lẳng lơ gì hả?”
Sắc mặt La Mạn Nghê tái mét, Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôngiơ ngón tay ra chỉ thẳng vào Phục Linh, một câu cũng không nói nên lời.
“Cô La, không lẽ ngài tư lệnh không có dạy cô chỉ tay vào người khác là một hành vi vô lễ sao?”
Lời nói này rất lịch sự, chắc chắn không phải là phong cách của Phục Linh, ha ha! Đoán đúng rồi, Đông thiếu gia của chúng ta ra tay rồi.
Hai mắt như con hổ dữ, thân hình cao to đứng lên, mang theo khí thế áp bức và lạnh lẽo, La Mạn Nghê khí thế yếu đi: “Trác Khiêm ――”
Đồng Trác Khiêm cười: “Quên giới thiệu.” Một tay đặt lên eo của Phục Linh, nhìn Mạc Tiểu Kỳ: “Đây là vợ chưa cưới của tôi, tuần sau làm lễ đính hôn, nhớ kỹ, trang phục ngày đó sẽ do cô thiết kế.”
Sắc mặt La Mạn Nghê cắt không còn giọt máu.
Nụ cười Mạc Tiểu Kỳ giãn ra: “Chúc mừng, đến lúc đó tôi nhất định tặng cho anh một bao lì xì lớn.”
Đồng Trác Khiêm gật đầu đồng ý: “Ít thì khỏi đến, giữ cho mình xài đi, đến chi mất mặt.”
Mạc Tiểu Kỳ 囧
Người đàn ông đúng là tính toán chi li.
“Trác Khiêm, sao lại đính hôn? Còn em đây như thế nào?” Giọng nói cô La lại vang lên.
Phục Linh không thể không cảm thán, thương hại cô ta không cha không mẹ, từ nhỏ đi theo ông nội thì có thể có tiền đồ gì, đúng là đần độn hết nói.
Đáy mắt Đồng Trác Khiêm xẹt qua một tia rét lạnh, không lưu tình chút nào nói: “Chuyện của tôi, có quan hệ gì với cô La đây?”
Chỉ có một câu nói đã đem khoảng cách kéo ra xa. La Mạn Nghê không biết nói gì chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
Lựa đồ xong rồi, đóng kịch cũng xong rồi, Phục Linh đong đưa cánh tay Đồng Trác Khiêm nói: “Đi thôi anh.”
Âm thanh kia rất kiều diễm thấm sâu vào tận xương tủy của Đồng Trác Khiêm.
Hai người sóng vai nhau đi, cánh tay anh khoát lên vai cô bước qua mặt La Mạn Nghê, đi đến cửa Phục Linh chợt dừng lại quay đầu nhìn Roman Nghê.
“Cô La, làm phiền hỏi một câu, cô biết người đàn ông tên Ai Lý Khắc Tư sao?”
Mặc La Mạn Nghê mất hếnt máu, cổ tay run rẩy không ngừng được
“Theo em thấy thì nét mặt của La Mạn Nghê như thế xem chừng có léng phéng với Ai Lý Khắc Tư đấy.” Phục Linh nói.
Nghe cô nói, Đồng thiếu gia chỉ lắc lắc đầu: “Người này đúng là không đơn giản.”
Hai người sóng đôi nhau đi ra xe, Đồng Trác Khiêm cẩn thận dìu cô ngồi xuống ghế phụ, thắt lại dây an toàn, sau đó in một nụ hôn lạnh lẽo trên trán.
Phục Linh 囧: “Đồng đại gia, ngài đừng như vậy nữa có được không ?”
“Cái gì?”
“Anh đừng đối xử dịu dàng với em quá, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ em rất ngốc.”
“**!” Tức giận mắng một tiếng, bàn tay anh lập tức vỗ lên đầu cô: “Cô nhóc này rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ tới anh.”
Trong phút chốc, núi sông lay động, guơng mặt anh tràn ngập ý cười, bộ dạng như ai đó thiếu anh 80 vạn vừa rồi thoáng cái biến mất, vui tươi hớn hở ngồi trên ghế lái xe
“Đi thôi!”
Phục Linh ngẩn người: “Đi đâu?”
Đồng Trác Khiêm không nói gì nhiều: “Nhà em.”
Phục Linh ngẩn ngơ một lúc rồi mới sực nhớ, gật đầu liên hồi, sau đó đột nhiên ngừng lại: “Đồng đại gia, chúng ta có nên mua cái gì trở về không?”
“Không cần, anh có mang theo rồi.”
Phục Linh xoay trái xoay phải xem xét: ”Ở đâu? Sao em không thấy.”
"Nghe đồn cái này chỉ có người thông minh mới thấy được, người nào ngốc sẽ nhìn không ra. Nhóc con, em thực sự không thấy hả?”
Phục Linh tức giận, cầm > chặn lại cái miệng của anh. (Lấy ý từ câu truyện bộ đồ mới của hoàng đế, hoàng đế không mặc đồ mà bị nói là chỉ có người thông minh mới thấy quần áo.)
Nhưng, cô tìm không ra lý do để phản bác, vậy thôi, câm miệng vậy.
Phong cảnh ngoài xe không ngừng thay đổi, nhìn dòng người qua lại đến hoa cả mắt, nhà Phục Linh ở ngoại ô, nơi đó là khu biệt thự phồn hoa của nhà họ Quan, hai năm trước, lúc Mạnh Thiệu Đình thăng chức liền được ngôi biệt thự này.
Xe từ từ lái vào tiểu khu, xung quanh là hồ nước nhân tạo và cây cối, nhìn không có thẩm mỹ tí nào. Trước kia ở đây là một vùng hoang sơ, cái gì cũng không có, sau đó nhà nước cho phép xây dựng khai thác thành tiểu khu phân cho quan chức vào ở, những người có thể vào đây ở thì thân phận không thể khinh thường.
“Chào thủ trưởng!”
Vừa vào tiểu khu, binh lính trực ban lập tức chào hỏi.
Đừng có đùa, ở trong quân đội, chiếc Hummer quân dụng cải tiến kiêu ngạo này không ai không biết.
Thấy xe này thì chỉ có một loại tình huống, lập tức mở cửa nghênh đón.
“Ừ.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng lên tiếng, lái xe vào trong, sau đó đưa chìa khóa xe cho anh lính: “Đi đậu xe đi.”
“Vâng, thủ trưởng.”
Phục Linh xuống xe, ánh nắng chói mắt chiếu trên mặt của cô, phát ra vầng sáng vàng nhạt, cả người dưới ánh mặt trời giống như một vị thần.
Nơi này rõ ràng là nhà cô, thế mà đã rất lâu không tới, hôm nay đứng đây hơi có cảm giác xa lạ trong lòng Phục Linh có cảm giác buồn buồn.
“Em sao vậy, nói anh nghe thử?” Đồng Trác Khiêm ôm eo cô hỏi.
Hít hít cái mũi, Phục Linh lắc đầu : “Không có gì, mới vừa nghĩ tới ba mẹ một chút.”
Đồng Trác Khiêm cười : “Không phải sắp gặp được sao?”
“Nhưng bây giờ em đã thấy nhớ rồi.”
“Đừng nghĩ nữa.” Dứt lời, Đồng Trác Khiêm nắm lấy tay cô đi vào khu nhà.
Tiểu khu có kết cấu khá phức tạp, xe chạy tới cổng thì sẽ người trực đậu xe, sau đó đi bộ vào trong, bên trong cùng mới có biệt thự dành cho dân ở thường phải đi bộ mười mấy phút mới đến, mà nhà họ Mạnh thì ở vị trí trung tâm.
Nhìn đồng hồ, giống như nhớ tới cái gì, Phục Linh lập tức hỏi: “Đồng đại gia, bây giờ là mấy giờ? Ba mẹ em không phải không có nhà chứ? ”
Đồng Trác Khiêm lắc đầu: “Hôm qua anh đã gọi điện thoại đến, nói hôm nay chúng ta sẽ qua, chắc là có ở nhà. ”
Cái giọng điệu và cách nói này nhất thời khiến Phục Linh nổi cơn giận.
“Đúng vậy, lời thủ trưởng Đồng nói nào dám không tôn trọng ? ”
“Tiểu thư, cô đã trở lại, má Liễu mong cô thật lâu.”
Một bà cụ khoảng hơn sáu mươi tuổi đi tới, mặc dù tuổi đã cao nhưng thân thể trông vẫn rất khỏe mạnh.
Phục Linh lập tức chạy tới tiếp bà, đôi tay cầm lấy tay má Liễu: “Má Liễu, Phục Linh rất nhớ người.”
Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của má vừa cười vừa nhăn lại: “Con thật ba hoa!” Dứt lời, nhìn người đàn ông anh tuấn, dương cương bên cạnh Phục Linh, hiểu ý cười một tiếng: “Vị này chính là cô gia? Trông rất khá.”
Khuôn mặt nhỏ của Phục Linh đỏ lên, lập tức liếc qua Đồng Trác Khiêm, đã thấy người đàn ông kia ôn hòa cười một tiếng: “Má Liễu, chào ngài, con là Đồng Trác Khiêm.”
Giọng điệu này, bộ dáng này.
Khi nào thì Đồng đại gia đổi tính rồi?
Má Liễu càng cười vui vẻ hơn, một tay lôi Phục Linh đi vào trong: “Tiểu thư, mau vào thôi, lão gia và phu nhân đều chờ đến sốt ruột rồi… ấy chậm lại một chút, cẩn thận em bé trong bụng.”
Sét đánh một cái, Phục Linh bị đánh cho trong khét ngoài xém, có chút mất tự nhiên cười cười: “Má Liễu, ngài vừa nói cái gì vậy?”
“Hả!? Còn muốn giấu má Liễu sao?” Dứt lời, dắt Phục Linh từ từ vào biệt thự nhà họ Mạnh.
Biệt thự trang hoàng rất đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa đường nét văn hóa, người nhà họ Mạnh xưa nay đều thích sạch sẽ và đơn giản, từ trên người Mạnh Thiệu Đình và Phục Linh đều có thể nhìn ra.
Nhà họ Đồng nơi nơi đều cảm thấy phục cổ xa hoa , mà biệt thự Mạnh gia tuy vô cùng đơn giản, lại ẩn chứa nội hàm.Hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, giống như tính cách khác biệt giữa Đồng thiếu gia và Phục Linh.
Cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Phục Linh kinh ngạc nhìn, Đồng thiếu gia cười nhìn nàng: “Sợ sao?”
Phục Linh lập tức trừng hai mắt: “Em trở về nhà mình, sợ gì mà sợ? Nên sợ cũng là anh chứ?”
Không nói tiếng nào liền làm con gái nhà người ta lớn bụng, anh không biết xấu hổ sao?
“Ai yêu, con gái bảo bối của mẹ, nhìn một chút xem, cả người sao lại gầy như vậy, thật làm cho mẹ đau lòng.”
Tốc độ nói chuyện của người này cực nhanh, thoắt cái đã đến trước mặt Phục Linh, khiến Phục Linh giật mình, lui về sau một bước, thân thể liền được Đồng Trác Khiêm vững vàng giữ lại: “Chậm một chút.”
Phục Linh đứng trước mặt Mẫn Văn Quân, nay đã hơn năm lăm, nhưng năm tháng cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, mà ngược lại tăng thêm một loại phong tình khác, nhìn thấy con gái nhà mình bị đàn ông ôm trong иgự¢, chỉ hơi khép cặp mắt.
“Tiểu tử thúi!”
Một câu mắng ra, bốn bề yên tĩnh.
Mà lời nói sau đó của mẹ Mạnh, lại làm cho khóe miệng mọi người co giật.
“Con gái của tôi mang thai, cậu còn để cho nó mang giày cao gót? Nếu té thì làm sao? Cậu chăm cháu ngoại của tôi như thế sao?”
Phục Linh cúi đầu xem xét, quả nhiên …
Vừa rồi ở trong tiệm quần áo cảm thấy đẹp mắt liền mặc luôn, lúc ấy không nghĩ tới cái gì mang thai hay không mang thai, hiện tại là tình huống gì? Hôn mê trước!
“Bác gái, là con sơ sót.” Âm thanh dịu dàng, thản nhiên truyền đến, chỉ thấy Đồng Trác Khiêm trực tiếp khom người xuống, hai tay nâng lấy chân Phục Linh, chậm rãi giúp cô cởi giày trên chân, sau đó lấy đôi dép lê từ trong tủ giày giúp cô mang vào.
Thấy vậy, ba người ba loại phản ứng.
Đầu tiên là Mẫn Văn Quân khẽ khép mắt lại, suy nghĩ trong lòng, loại đàn ông này, xách đèn Ⱡồ₦g đi tìm cũng không thấy, làm sao lại xui xẻo bị con gái của mình hủy hoại rồi ?
Sau đó là má Liễu, gương mặt cực kì vui vẻ, Phục Linh từ nhỏ đến lớn bà đều chứng kiến, giống như cháu gái bà, hiện tại cô có thể tìm được một chốn tốt, tất nhiên là rất tốt.
Cuối cùng là Phục Linh, đưa ra khuôn mặt bị đả kích, tràn đầy oan ức.
Đồng Trác Khiêm, anh đừng bất thường như vậy được không, không nên cười đến mất hồn như vậy, phòng tuyến của lão tử sắp thất thủ hoàn toàn rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc