Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 15

Tác giả: Giáp Đồng

Trong lúc vẫn còn ão não, điện thoại di động như cũng ức chế reo lên, tùy tiện nhấn phím nghe, nhìn lại thấy là một số lạ, điện thoại vừa thông lập tức xổ một tràng: “Ai đó, ban ngày ban mặt gọi tới có gì không?”
Người bên kia trầm mặc một chút, nghe vẳng vẳng giống như giọng của Tề Phàm, tín hiệu điện thoại dường như không được tốt lắm, câu nói nghe đứt quãng, Tề Phàm chỉ mới nói được một câu, điện thoại đã bị ngắt.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Phục Linh trắng bệch, dường như nói không nên lời, bụp một tiếng điện thoại rơi xuống đất, Trường An hoảng hốt, lập tức nhặt lên, liên tục gọi Phục Linh nhưng cô vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Đầu óc Phục Linh giờ phút này trống rỗng, chỉ còn vang lên câu nói vô cùng nghiêm túc của Tề Phàm.
“Chị dâu, lão đại mất tích, đã ba ngày rồi”. Một lúc lâu, cô mới xoay người lại, đáy lòng bắt đầu lo lắng mãnh liệt, một cơn đau đớn từ đại não chạy thẳng xuống tim cô, hấp tấp đưa thuốc trên tay cho Trường An: “Trường An, cậu trước hết cứ đến nhà họ Đồng, hiện tại mình có việc gấp, sẽ lập tức về sau”.
Trường An lập tức nhìn ra cô có điểm không đúng, cuống quít hỏi: “Phục Linh, cậu có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt thoáng chốc ửng đỏ, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, cô cố gắng kìm chế bản thân, không để cho lòng mình rối loạn suy sụp.
“Trường An, Đồng Trác Khiêm mất tích ba ngày rồi, bọn họ không cách nào tìm thấy, cuối cùng gọi báo tin cho mình”.
Từ khi nghe được tin tức kia, lòng cô không ngừng lo lắng, đau đớn dâng lên từng cơn từng cơn, lúc này Phục Linh mới kinh hãi nhận ra, cô đã thật lòng yêu cái người đàn ông bá đạo ấy.
Vội vàng nhắn nhủ mấy câu, Phục Linh liền đón xe chạy đến quân khu.
Lúc này, phòng làm việc tại quân khu là một mảnh yên lặng, toàn bộ lãnh đạo cao cấp đã ngồi đầy đủ ở đây, đang thương thảo về sự kiện trọng đại này, về việc mất tích của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, đưa ra biện pháp giải cứu.
Bởi lần này vì muốn xử lý những tên trùm buôn bán thuốc phiện cùng νũ кнí Châu Á nên Đồng Trác Khiêm mang theo cả chiến đội lính đặc chủng Phi Hổ, Đồng Trác Khiêm bất ngờ mất tích, mà cả đám người kia ẩn náu trong rừng rậm Maya, nếu là anh thật sự bị bắt đến nơi đó, hậu quả thật không thể tưởng tưởng nổi.
“Chuyện lần này sự tình trọng đại, phía trên lãnh đạo quyết định điều động người đi cứu quân hàm phải từ thiếu tá trở lên, bất kỳ là chiến sĩ ở đơn vị nào, về phần chọn ai, các vị có thể đề cử”.
Một tiếng ken két, cánh cửa bị đẩy ra, cô gái trên người mặc một bộ đồ thể thao, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phủ một lớp mồ hôi, nhưng ánh mắt kia là lạnh lùng lẫn kiên cường.
“Tôi đi”.
Cô gái vừa mới tới ấy, chính là Mạnh Phục Linh.
Vẻ mặt của gã đàn ông ngồi trên vị trí chủ tọa trầm xuống: “Tiểu thư, chỉ riêng tội tự tiện xông vào quân khu chắc hẳn bản thân cô cũng đã không thể gánh nổi”.
Sắc mặt Phục Linh rét lạnh, tên đó cô đã từng gặp qua, là cháu nội Tư lệnh, hiện đang đảm nhiệm chức Tổng tham mưu trưởng.
Nhìn gã đàn ông mặt mày u ám, Phục Linh cúi người chào nói: “Tôi tên Mạnh Phục Linh, là chiến sỹ thuộc tổ hai đội hai trại tân binh, hiện đang đảm nhiệm chức vụ phụ tá cho Trung tướng Đồng Trác Khiêm, chuyên trách tất cả mọi công việc lớn nhỏ của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, đối với thói quen tác chiến của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, có thể kiến giải, hơn nữa tôi cũng là vị hôn thê của Đồng thủ trưởng, tôi có trách nhiệm đi cứu chồng của mình”.
Lời vừa nói ra, cả hội trường kinh hoảng, sắc mặt của gã đàn ông ngồi phía trên càng thêm sa sầm.
Vốn là mấy ngày trước đã nghe nói đến chuyện bác trai mình vì Đồng Trác Khiêm thoái hôn mà đổ bệnh, hiện tại người phụ nữ của hắn đi tới cửa, còn kiên quyết đòi đi giải cứu, chẳng lẽ cái tên đầu trọc này tùy tiện vớ đại một tân binh sao? Nghĩ đến đây, La Miễn cười lạnh một tiếng: “Đây là căn cứ quân sự, các vị hiện tại ngồi đây là để thảo luận cơ mật quân sự, cho dù cô là vị hôn thê của Đồng Trác Khiêm, cũng không thể để cho cô nghe”.
Sắc mặt Phục Linh tối sầm, cất cao giọng nói: “Vậy thỉnh Tổng tham mưu La nhanh chóng phái người đến cứu vị hôn phu của tôi, chứ không phải cứ ngồi ở đây nhởn nhơ giống như đang tuyển chọn anh hùng”.
“Cô..”
“Cô cái gì mà cô? Tôi biết là tôi đẹp, nhưng tôi chỉ thích Trác Khiêm nhà tôi, không tới phiên anh”. Lần nữa lạnh lùng hừ một tiếng, đạp cửa bỏ đi.
La Miễn nhất thời muốn kêu người bắt giam cái người phụ nữ tới gây sự kia lại, lại bị một vị trung niên bên cạnh ngăn lại.
“Cô ấy là vị hôn thê của Đồng Trác Khiêm, cũng là con gái của trưởng ban Mạnh, thôi nể tình cho cô ấy chút mặt mũi đi, chuyện quan trọng bây giờ là phải bàn bạc tìm cách cứu thủ trưởng về’.
La Miễn nhướng mày, bỏ bộ đàm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ kia bỏ đi, trong lòng âm thầm ghi nhớ kỹ, thể diện này bị cô ta làm mất, không thể nào bỏ qua như vậy.
Ra khỏi phòng họp, Phục Linh quyết định tự mình sẽ đi đến rừng rậm Maya, vậy thì không thể về chỗ Đồng phu nhân, bà lúc nào cũng mong ôm cháu nội chắc chắn sẽ không để cho cô chạy loạn, còn phần Mạnh Thiệu Đình bây giờ chắc cũng đã biết việc cô chạy đến phòng họp quân khu náo loạn, tới đó chắc cũng sẽ bị bắt.
Như vậy tất cả mọi chuyện, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Đến ngân hàng rút tiền xong, cô lập tức chạy đến sân bay, tiến về rừng rậm Maya nằm giữa Châu Á và Đông Âu.
Trác Khiêm, anh nhất định phải chờ vợ của anh đến đó!
Nằm giữa Châu Á và Đông Âu, rừng rậm Maya có phạm vi cực lớn, bên ngoài nhìn vào quỷ dị, bên trong là nguy hiểm trùng trùng, có tiếng là vào được nhưng không ra được, chưa có bất cứ ai một thân một mình tiến vào mà có thể sống sót, cho dù có sống cũng thiếu mất một tay hoặc một chân, bộ dạng thê thảm không thể tưởng tượng.
Sáng sớm, các thành viên của chiến đội Phi Hổ đã nghiêm chỉnh đứng ở bốn phía, Tề Phàm trong bộ trang phục mùa hè màu xanh, đứng phía bên trái là anh chàng đầu đinh Triệu Tiểu Hổ vẫn không đội nón như cũ, Tề Tiểu Chấn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đứng phía sau, âm thanh giẫm chân tại chỗ nghe muốn chấn động, một tiếng súng vang lên, Tề Phàm rống lên: “Nhất định phải cứu cho được thủ trưởng”.
“Chỉ được thành công, không được thất bại”
“Chỉ được thành công, không được thất bại”
Âm thanh của các chiến sĩ vang dội, khiến cho người ta nghe cũng cảm thấy phấn chấn, Tề Phàm bước từng bước dẫn đầu: “Thế thì bây giờ chúng ta bắt đầu tiến ào rừng rậm Maya, chinh phục vùng đất cấm địa trong truyền thuyết này”.
Dứt lời tiếng bước chân giẫm tại chỗ đùng đùng vang lên, ba mươi người chia là ba nhóm, Tề Phàm cùng Tề Tiểu Chấn còn có anh đầu đinh dẫn đầu ba nhóm tiến vào.
Lúc này, Mạnh tiểu thư đã ra xuống máy bay một lúc lâu rồi, đang mù mờ đi lòng vòng trong chợ, dự định mua một chút đồ dùng phòng thân, thật ra là cô định tìm mua một khẩu súng, nhưng mà một cô gái yếu đuối như cô giữa thanh thiên bạch nhật biết đi đâu tìm súng? Súng chưa thấy, thân cô chắc đã bị người ta mang ra làm bia nhắm bắn rồi.
Tùy tiện mua một cái bản đồ, hai cây dao găm Thụy Sỹ cùng một số đồ dùng cần thiết khi đi vào rừng rậm, thu xếp xong liền bắt một chiếc taxi chạy về hướng rừng rậm Maya.
“Tiểu thư, phạm vi xung quanh rừng rậm Maya chúng tôi cũng không dám tới, bằng không cô xuống xe cách rừng rậm 500 mét có được không?” Vừa bước lên xe, tài xế đã nói.
Phục Linh sửng sốt: “Tại sao không dám tới?”
Tài xế sảng khoái cười một tiếng: “Nơi đó, bất cứ tài xế nào ở đây cũng không dám lái xe tới, quá nguy hiểm. Tiểu thư, nếu như cô muốn đi thám hiểm, tôi thành thật khuyên cô…”
“Được rồi, 500 mét thì 500 mét”.
Xe liền vọt đi như tên bắn, hai bên đường càng lúc càng hoang vu, chạy được hơn một giờ, một mảnh rừng rậm ngút ngàn nhìn không thấy điểm dừng hiện ra trước mắt Phục Linh, diện tích này còn lớn hơn cả một huyện thị.
Sảng khoái trả tiền rồi xuống xe, tài xế còn muốn nói thêm nhiều câu khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy Phục Linh đã đi xa, có chút thương tiếc lắc đầu một cái: “Tiểu thư, chúc cô lên đường gặp nhiều may mắn!”
Nhiệt độ bên ngoài hiện rất cao, nhưng khi Phục Linh vừa bước vào rừng rậm, trong nháy mắt một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm đánh thẳng vào sống lưng.
Mặc dù nhiệt độ bên ngoài cao, nhưng bên trong rừng cây cối rậm rạp, đa dạng chủng loại, quanh năm ẩm ướt, cho nên có chút lạnh lẽo là chuyện rất bình thường, Phục Linh tự trấn an bản thân mình, liền mang đôi giày đi rừng vừa mới mua vào.
Mù mờ đi thẳng một đường vào rừng, bốn phía cũng chưa nhìn thấy thứ gì kỳ lạ, nhưng mà lại yên lặng một cách đáng sợ.
Đi được mấy chục phút, Phục Linh bắt đầu quan sát trên mặt đất, lúc vừa vào đã thấy có vài dấu chân, càng vào sâu bên trong thì càng nhiều hơn, nhưng đến một chỗ thì không thấy nữa.
Hiển nhiên là không muốn bị người khác phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Nếu như không phải đội quân của Đồng Trác Khiêm thì chắc chắn là của bọ trùm thuốc phiện.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới mười giờ sáng, Phục Linh buông tay xuống bước đi tiếp.
Đi thẳng một đường về phía trước, cũng không biết nên đi theo hướng nào, Phục Linh có chút mờ mịt, rừng rậm rộng lớn như vậy, không biết làm sao tìm được Đồng Trác Khiêm, còn được nghe nói rằng trong rừng rậm Maya còn có một số bộ lạc ít người sinh sống, bọn trùm thuốc phiện chính là đến nơi đó để giao dịch, dùng phương thức ẩn náu bí mật như vậy để thực hiện tội ác của mình.
Lấy từ trong túi xách ra một điếu thuốc, Phục Linh rít một hơi thật sâu, bị sặc một cái, thuốc lá này cô vừa mới mua, chủ yếu là để tiếp thêm can đảm, tuy là trước kia cô cũng đã từng hút thuốc ở quán bar, nhưng đó là những khi vui vẻ, cô thở dài than thở, coi như đây là Đồng Trác Khiêm mua đi, đã lâu rồi không có hút thuốc lá, thật bất đắc dĩ, cô suy nghĩ thêm một chút lại hút thêm một hơi.
Bỗng nhiên xuất hiện âm thanh khẹt khẹt, mấy cây cỏ cao ngang gối bắt đầu chuyển động có quy luật, một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ úp tới, vứt cái tàn thuốc trên tay, móc con dao Thụy Sĩ từ trong thắt lưng ra, da đầu Phục Linh không khỏi tê dại.
Nằm vắt ngang sát bên chân cô là một con rắn, mặc dù không phải là rất lớn, nhưng cũng dài trên hai thước, trên trán có một chấm đỏ, cái đôi mắt hung ác của nó thật khiến người ta phải kinh tởm.
“Má ơi không phải là cố tình trêu chọc mình chứ, trúng độc đắc rồi sao?”
Mạnh tiểu thư hiện tại suýt nữa là ngã quỵ, từ trước đến giờ cô vẫn luôn sợ hãi cái loài bò sát cả người như không xương này, huống chi còn lớn như vậy, con rắn kia nằm yên bất động, giương đôi mắt to như quả trứng gà nhìn cô, đôi mắt âm u sâu kín giống như Đồng thiếu gia, nhưng rắn thì làm sao mà trêu chọc như tên lưu manh đó, khẳng định là nó muốn ăn thịt cô.
Tức khắc, trong đầu Phục Linh nghĩ ra vô số phương pháp chạy trốn.
Xoay người chạy đi? Không được, cô vừa quay người con rắn sẽ nhào tới, leo lên cây? Mẹ nó, vậy phải thật nhanh mới được, phải Gi*t ૮ɦếƭ một con rắn cách bảy tất? Mạnh tiểu thư muốn khóc, bảy tất thật sự là quá xa với cô?
Thôi mặc kệ, dù sao cũng phải ૮ɦếƭ, liều mạng một lần.
Phục Linh biến sắc, nhanh chóng xoay người leo lên cây, con rắn trong nháy mắt liền di chuyển, hướng lên cây bò tới, người kia leo lên được một nửa đột nhiên quay ngược lại, trên tay xuất hiện một cây dao, thừa dịp con rắn còn cách bảy tất chưa kịp leo lên cây, Mạnh tiểu thư đắc ý lợi hại xoay ngược tình thế, một dao đâm xuống.
“Phập”
Một mũi tên bất thình lình bay đến, gọn gàng đâm qua người con rắn, nín thở một hơi, Phục Linh cắm cây dao trượt xuống đất, không khỏi đảo mắt nhìn về một đám người đang hướng cô đi tới.
Đám người có khoảng năm sáu người, dẫn đầu là một cô gái tóc vàng mắt xanh hấp dẫn, mặc một cái áo da ngang nửa иgự¢ cùng một cái quần cũng bằng da, cả người cô gái toát ra một vẻ phong tình quyến rũ.
“Tiểu thư, tôi tên là Eiffel, cô có gặp phải chuyện phiền phức gì không?”. Cô gái cười, nụ cười mê hoặc chúng sinh, làm cho người ta say mê.
Phục Linh nhìn không khỏi sửng sốt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần có chút xấu hổ nói: “Không có, chỉ là một con rắn”.
Bỗng nhiên, Phục Linh liền xem xét trang phục của đám người này, lập tức có thể xác định đây chính là những người thuộc các bộ tộc ít người sống trong rừng rậm Maya này, nháy mắt cô liền nở nụ cười vui mừng nói: “Tôi tới đây để tìm người”.
Eiffel mím môi, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng: “Rừng rậm này mặc dù nguy hiểm, nhưng mỗi ngày đều có người tới đây và mỗi ngày đều có người ૮ɦếƭ, hơn nữa tình trạng khi ૮ɦếƭ đều vô cùng bi thảm, tiểu thư, cô một mình vào đây, chẳng lẽ không nghĩ rằng người mà cô tìm đã ૮ɦếƭ rồi sao?”
Đáy lòng chợt dâng lên một nỗi đau đớn không thể kiềm chế, Phục Linh cao giọng nói: “Sẽ không”.
Eiffel càng thêm vui vẻ nói: “Tiểu thư có đồng ý lưu lại bộ tộc Coyal chúng tôi, người trong tộc chúng tôi sẽ trợ giúp cô tìm người?”
Phục Linh kiên quyết cự tuyệt: “Cám ơn nhiều, không cần đâu”.
Ai mà biết được có phải các người lừa tôi về có âm mưu gì khác hay không? Nghe nói các bộ tộc này, thích nhất là ăn thịt người, tế người, Gi*t người, ђàภђ ђạ người… dù sao cũng chẳng có chuyện tốt gì.
Xoay người rời đi, không ngờ phía sau lại vang lên giọng nói thong thả của Eiffel.
“Tiểu thư, hiện tại chúng tôi vô cùng có thành ý mời cô đến làm khách tại bộ tộc, đối với khách chúng tôi nhất định sẽ đối đãi cực tốt, cô bây giờ đi một mình, không kể đến những nguy hiểm ban ngày như cô cũng đã nhìn thấy, nhưng buổi tối sẽ không đơn giản như thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra, tiểu thư, mong cô tin tưởng chúng tôi, suy nghĩ kỹ lại”.
Dứt lời, Eiffel liền xoay người rời đi, lại bị Mạnh tiểu thư đứng sau lưng gọi lại.
“Hey, tôi đi”
Mẹ nó, nói đến như thế, không muốn đi cũng phải đi, người này có tài ăn nói như vậy không đi làm MC lại ở cái chỗ thâm sơn cùng cốc này thật là đáng tiếc mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc