Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 05

Tác giả: Giáp Đồng

“Bí thư Thẩm, ăn nói cẩn thận”. Người đàn ông ngồi trên ghế nhịp nhịp hai chân mở miệng nhàn nhạt nói một câu, giọng nói mặc dù hờ hững, nhưng lại ẩn chứa ý lạnh, khiến cho mọi người đang có mặt không nhịn được run lên.
Hắc hắc, Mạnh tiểu thư suýt nữa cười đến lạc giọng, bí thư Thẩm lần này ba hoa không đúng chỗ rồi.
Giống như bị một Pu'a Thiên Lôi từ trên trời đánh xuống, đánh ngay vào đầu bí thư Thẩm, nhất thời bị đánh cho trong khét ngoài sống.
Bộp, bộp, bộp, một loạt âm thanh lại vang lên, hai nam hai nữ lúc nãy đi sau bí thư Thẩm, một người di chuyển, chạy thật nhanh lên phía trước, sau đó dừng lại trước mặt Tô Hoán Nhiên, bốp một tiếng, liền cho một cái tát.
“Cha...”
“Câm miệng!”. Người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc tây trang, trên mặt đeo một cái mắt kính gọng vàng, thì ra là Phó Bộ Trưởng, sau khi gầm lên một tiếng, liền kéo tay con gái đến trước mặt Đồng Trác Khiêm nói xin lỗi.
“Đồng tiên sinh, con gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho nó”.
“Tôi đây chưa nói không bỏ qua nha? Vốn chỉ định dọa hai người một chút thôi, nhưng cô ta nhất định đòi gọi điện thoại kêu người tới để giáo huấn bổn đại gia, không đồng ý được sao?”
Đồng Trác Khiêm vừa dứt lời, Tô Triệu Đức lại tát một cái nữa vào má còn lại của Tô Hoán Nhiên, hai cái tát này là dùng hết sức lực, khuôn mặt xinh tươi của Tô Hoán Nhiên trong phút chốc trở thành cái bánh bao.
“Đồng tiên sinh, xin ngài bớt giận, đứa nhỏ này từ nhỏ đến giờ sống ở nước ngoài, lại được nuông chìu, hay gây họa, mong ngài tha thứ cho nó một lần”.
Đồng thiếu gia im lặng, không nói lời nào, đôi mắt thâm sâu hướng về phía bên kia.
Cho đến khi bị ánh mắt lạnh lùng quét đến, bí thư Thẩm mới xoay người lại, một khuôn mặt già nua đen thùi, thân thể không kiềm được run rẩy, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Lão Thẩm, lão Thẩm..”
Nhìn sự biến hoá kinh người này, Mạnh tiểu thư kinh ngạc há hốc miệng ra, bác Thẩm, ngài đừng ngất như vậy, ngài hãy giống như cha của Tô Hoán Nhiên cho Thẩm Giai Thành vài bạt tay rồi hãy ngất a.
Thật không có thú vị rồi!
“Tề Tiểu Chấn, sửng sốt cái gì? Mau tìm người đưa bí thư Thẩm đến bệnh viện đi”.
“À, vâng”. Phản ứng kịp, Tề Tiểu Chấn liền lập tức kêu người vào, đưa bí thư Thẩm ra ngoài.
Mặc dù bí thư Thẩm bị đưa đi, nhưng vợ của ông không thể không lưu lại, vì dù sao con trai vẫn còn nằm trong tay của người ta.
Siết chặt bàn tay, Thẩm phu nhân đi qua, ấp úng nói: “Đồng tiên sinh..”
“Đứng một bên chơi đi”. Đồng thiếu gia hừ lạnh một tiếng: “Đàn bà mà xen vào việc của đàn ông, chẳng ra sao”.
Thẩm phu nhất thời đứng ở một góc, không nói được câu nào, trong lòng dâng trào ủy khuất, thiếu chút nữa là bật khóc lên.
Thấy mẹ mình bị uất ức, mắt Thẩm Giai Thành đỏ lên, hùng hổ hiên ngang xông lên, lại bị Tề tiểu chấn S***g chỉa vào ***, buộc phải ngừng lại.
Cục diện này, lại tẻ ngắt lần nữa.
Đồng thiếu gia cũng buồn bực, vốn là định theo giúp cô gái này giải quyết phiền phức, giải quyết không xong, chuyện ngược lại càng ngày càng phiền toái.
Nghĩ đến đây, không khỏi toàn thân đều không thoải mái, hít một hơi thật sâu phân phó nói: “Đem người bắt giam lại đi, phần tội danh, là tụ tập gây sự”.
“Nhưng thủ trưởng, tụ tập gây sự là việc của cơ quan khác, chúng ta bên quân sự không quản lý đến”.
Tên này đúng thực ngu ngốc.
Chỉ thấy Đồng thiếu gia rít lên: “bọn chúng tụ tập, phá hoại chuyện của bổn đại gia, bổn đại gia còn không quản được sao?”
Đúng là đã phá hoại chuyện của Đồng thiếu gia, vốn dự định ở nhà trừng phạt cô gái đanh đá này, lại dính vào chuyện vô bổ, bất đắc dĩ phải theo cô ta ra ngoài, còn kinh động quân đội của mình, mẹ kiếp, nếu mình không xen vào, cô ta còn không ૮ɦếƭ sao.
Mặc kệ *** la thảm thiết sau lưng, Đồng thiếu gia không thèm nhìn đến, thản nhiên kéo tay Phục Linh bước ra ngoài.
“Này anh gì gì, hôm nay cảm ơn”.
Đồng thiếu gia gật đầu một cái, có tiếng cũng có miếng mà nói: “Nếu cô thật lòng cảm ơn tôi, vậy thì hãy lấy thân đền đáp đi”.
Một câu nói thôi.
Mạnh tiểu thư triệt triệt để để ngổn ngang trong gió rồi.
Mạnh tiểu thư đã bị người vô sỉ nào đó làm cho thần hồn điên đảo rồi, cho đến tận khi ngồi vào chiếc xe quân dụng vô cùng oách Land Rover mới phản ứng kịp, tay chân nhất thời luống cuống, gương mặt đỏ bừng, không biết phải nói gì.
Làm má mì lâu như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua? Thế nào hết lần này đến lần khác ***ng phải người mặt dày mày dạn này chứ?
Xe chậm rãi khởi động, Mạnh tiểu thư rốt cuộc cũng có dũng khí hỏi: "Thủ trưởng đại nhân, đi chỗ nào đây?"
"Về nhà!"
"À? Anh đưa tôi về nhà?"
" Chẳng lẽ cô mong rằng mình vừa vào doanh trại ngày đầu tiên đã bị đuổi về ? Nếu thật sự muốn vậy, tôi sẽ giúp cô ".
Phục linh vội vàng lắc đầu: " Không có, không có, không có ".
Nói xong, đầu óc chuyển động, Mạnh tiểu thư lại bắt đầu bối rối, vào giờ này thì không thể về doanh trại rồi, nhà của trưởng ban Mạnh càng không thể về được, chìa khóa căn nhà ở chung cư đã bị Mạnh Thiệu Đình tịch thu, ai da chuyện này... Không lẽ lại phải trở về cái nơi vừa mới thoát ra sao ?
" Thủ trưởng đại nhân, nếu không thì thế này, tôi tự đi khách sạn thuê phòng ".
" Két ", xe đột nhiên dừng lại, Phục Linh quay đầu lại, chỉ thấy Đồng thiếu gia đang nhìn mình, gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng, vẻ anh tuấn khó có người sánh kịp, thế nhưng ánh mắt đang tối dần đi, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm, giống như con sói, nhìn cô, cứ như muốn nuốt cô vào bụng.
Đôi môi bất ngờ bị bao phủ, giọng nói mang theo hơi thở nóng rực của Đồng thiếu gia vang lên bên tai cô.
" Thuê phòng làm gì, chúng ta ở tại nơi này thực hiện luôn đi ".
Dứt lời, lấy thế tấn công sôi trào mãnh liệt, đôi môi liền phủ lên đôi môi cô gái, ra sức gặm cắn.
Mặc dù suốt 26 năm chưa từng chạm tới phụ nữ, nhưng Đồng thiếu gia ở phương diện này rất phóng khoáng, đã gặp qua không ít phụ nữ đẹp nhưng không phụ nữ nào giống như người con gái trước mắt, cô luôn mang đến cho anh cảm giác khao khát như muốn đem cô hòa nhập vào người mình, cho dù chỉ là một ánh mắt nhìn thoáng qua.
Mùi hương riêng biệt của người con gái thoảng bên mũi, đôi mắt Đồng Trác Khiêm không khỏi sâu hơn mấy phần, người con gái phía dưới đang ngẩn ngơ nhìn anh, tay chân luống cuống, nghiễm nhiên là đã bị nụ hôn khí thế của anh làm cho ngây ngốc.
Mạnh tiểu thư lúc này cũng cực kỳ khó chịu, cái bàn tay anh đang chạy loạn trên khắp người cô, mỗi một điểm bàn tay kia đi qua liền đốt lên một ngọn lửa, dập không tắt, khi điểm hồng mê người trước *** bị anh ***, khóe miệng cô không kiềm nổi thở gấp.
Khi *** to lớn đưa vào, lắp đầy, một cảm giác đau đớn xông lên não, *** cũng theo đó dâng cao theo từng động tác kích tình, cuốn hai người rơi vào trầm mê.
Đặc biệt nhất là hiện tại xe nằm trên đường lớn, mặc dù đêm đã khuya nhưng vẫn có người qua lại, loại cảm giác này, giống như đang bị người ta dòm ngó, lại dễ dàng khiến cho người ta động tình.
" Phục Linh.. gọi tên anh...ưhm...của em thật chặt... ". Phía trên, người đàn ông phát ra giọng nói hơi khàn khàn vì ***, khiến cho Phục Linh vốn đang bay bổng trên mây bỗng chấn động.
Thủ trưởng đại nhân, tôi thật sự vẫn chưa biết anh tên là gì nha.
Anh đột nhiên cúi người, nằm ở bên tai cô nói nhỏ : " Nhớ kỹ cảm giác này, nơi này, anh tên là Đồng Trác Khiêm, là người đàn ông đã đưa em *** ".
Mặc dù biết quân nhân sống lâu trong quân đội, một đám đàn ông sống cùng nhau nên rất phóng khoáng, mở miệng là nói lời mắng chửi thô tục, thế nhưng khi chính tai nghe Đồng thiếu gia nói ra mấy câu vô cùng hạ lưu vô sỉ này, Mạnh tiểu thư cũng không kiềm được mắng to.
" Anh thật vô sỉ ".
" Hử ". Anh hừ lạnh một tiếng : " Vậy bổn đại gia liền vô sỉ cho em xem ".
Dứt lời, động tác ra vào càng nhanh chóng, kịch liệt, khiến Mạnh tiểu thư hét lên một tiếng thất thanh.
Không biết làm bao lâu, toàn thân vô lực, tay chân cũng không nhấc lên được, mà người đàn ông phía trên vẫn còn tiếp tục vận động, trong miệng toàn là lời nói thô lỗ. Mạnh tiểu thư sớm đã không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Mẹ kiếp, không biết bà đây có phải là người phụ nữ đầu tiên bị ngất đi như vì chuyện này hay không ?
Thật là quá mất mặt !
Một buổi sáng tinh mơ tỉnh lại, nằm trên giường nệm mềm mại.
Mạnh Phục Linh ngồi dậy, cả người đầy dấu hôn tím bầm, cúi người ho khan một tiếng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, âm thanh khàn khàn vô lực.
Cảm giác này, khiến Mạnh tiểu thư thật muốn chửi tục một tiếng.
Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh lẽo.
Mặc quần áo xong, mở cửa phòng, đã nhìn thấy Đồng Trác Khiêm ngồi ngay ngắn trên ghế salon, vẻ mặt lạnh lùng nhàn hạ thoải mái uống trà.
Bên cạnh còn có một người, nhìn từ bóng lưng có thể thấy đó là một người đàn ông cao lớn, trên người mặc một bộ quân trang rất chỉnh chu.
Âm thanh nói chuyện dưới lầu hơi nhỏ, Phục Linh không nghe được họ đang nói gì, chần chừ đứng trên lầu hồi lâu, cũng không thấy ai chào hỏi đến mình, Mạnh tiểu thư liền ho khan hai tiếng, đánh động cho người dưới lầu nhận ra sự hiện diện của mình.
“Ai da, Đồng thiếu gia, cô nàng này đến thật đúng lúc nha”. Người đàn ông quân trang chỉnh chu xoay người lại, liền nhìn thấy trên vai là quân hàm hai vạch, gương mặt đàn ông đẹp đẽ như yêu nghiệt đang cười tươi như hoa nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt nhìn về phía Đồng thiếu gia: “Này, có gì ăn không, tôi đói bụng rồi”.
“Ừ”. Lạnh lùng trả lời một câu, cũng không thèm nhìn đến người nào đó một lần.
Hứ, tên đàn ông thật là khó chịu, tối hôm qua còn nhiệt tình như lửa, không thể tưởng tượng nổi, vừa mới tách ra liền lục thân không nhận.
“Mạnh Phục Linh”.
Vỏn vẹn ba chữ, coi như là đã giới thiệu xong.
Gã đàn ông yêu nghiệt cười một tiếng, vô cùng bỉ ổi nói: “Thật quá ngưỡng mộ, cả con gái R*ợ*u của Mạnh trưởng ban cũng bị anh đoạt tới tay rồi”.
Ách!!!!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phục Linh tối sầm lại, người này biết cô nhưng cô hoàn toàn không biết hắn.
Tề Phàm từ trên ghế salon đứng bật dậy, hướng về Phục Linh chào theo quân lễ: “Trợ thủ số một của thủ trưởng Tề Phàm báo cáo, chị dâu khỏe”.
Trong lúc nhất thời, sấm sét vang dội, mấy đạo tia chớp đánh xuống, Phục Linh bị sét đánh cho cháy sém, đảo mắt nhìn sang Đồng thiếu gia.
Thế nhưng tên này lại vô cùng thản nhiên làm cho người ta tức ói máu.
“Khỏe...Anh cũng khỏe..”. Run rẩy tiếp nhận rồi run rẩy trả lời, xong lập tức như làn gió vọt vào trong nhà bếp tìm đồ ăn.
Tề Phàm vẫn còn đứng nhìn theo mà cười, chợt cảm nhận được hai tia nhìn phát ra từ đôi mắt lạnh lùng của ai đó, nhất thời run lên, lập tức xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống.
“Thị trưởng thành phố B và thị trưởng của mấy vùng lân cận sẽ cùng Tư Lệnh đến thủ đô thị sát đợt diễn tập chống khủng pố lần thứ tám mươi mốt, không thể để xảy ra sai sót gì”.
“Đó là đương nhiên, mà lão đại, anh có thể nào cho thằng em đây biết một chút anh làm thế nào cưa đổ Mạnh tiểu thư đó hay không?”
Mắt lạnh đảo qua, nhất thời xung lực như chấn động cả căn phòng.
Tề Phàm đứng lên chào quân lễ, nói một tiếng gặp lại, lập tức bay ra khỏi biệt thự.
Khí thế của người này, người bình thường không thể chịu nổi.
Trong phòng bếp không động tĩnh, nhìn đống hồ một cái, Đồng thiếu gia nhã nhàn ngồi trên salon tiếp tục thong thả đọc báo.
Một phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Mười lăm phút đã trôi qua.
“Mạnh Phục Linh, phải chăng tôi nhất định phải đánh cô, cô mới chịu ra ngoài hay không?”
Khóe miệng co quắp đi ra ngoài, Mạnh tiểu thư vô cùng uất ức nói: “Sao anh không chịu nói sớm, hại tôi ở trong đó ngồi chồm hỗm đã nửa ngày!”
“Nhanh mà đi”.
Phục Linh sửng sốt: “Đi chỗ nào?”
Đông thiếu gia hừ lạnh, cũng không nói chuyện.
Tên này thật làm người ta khó chịu.
Leo lên xe, mới phát hiện Tề Phàm đang ngồi chỗ tay lái vô cùng nhàn nhã ***, thỉnh thoảng còn hít hà một cái.
“Đến quân khu”
“Đến quân khu làm gì?”
“Ha ha ha”, phía trước liền truyền đến tiếng cười như điên của Tề Phàm: “Lão đại làm việc ở nơi nào a, không đi quân khu thì đi chỗ nào?”
Đi trại tân binh chứ. Đáng tiếc, những lời này Mạnh tiểu thư không dám nói ra ngoài, ngại vì khí thế của Đồng thiếu gia quá lớn, vội vàng chồm sát lại ghé vào bên tai Tề Phàm khẽ hỏi: “Anh ta chức vị gì vậy?”
Eo bị người nào đó ôm chặt lấy kéo trở về, Mạnh tiểu thư liền phát huy tinh thần tiểu Cường, bám chặt lấy ghế tài xế, ૮ɦếƭ cũng không buông ra.
“Haizz cô gái này!!!!”. Tề Phàm vừa lái xe, vừa tưng tửng nói: “Cô có thể không đọc qua sách, cũng có thể không biết đường đi, nhưng sao cô có thể không biết Đồng Trác Khiêm chứ?”
Đông trác khiêm? Trong đầu tinh quang chớp lóe.
Người đàn ông độc thân kim cương nổi tiếng nhất thủ đô, giữ mình trong sạch, tuổi gần 26, cũng không dựa vào thế lực gia đình leo lên tới quân hàm Trung Tướng, chiến đội lính đặc công nổi tiếng nhất cả nước – chiến đội Phi Hổ cũng do một tay hắn thành lập, ở trong quân doanh hắn chính là một thần thoại.
Đây đều là Mạnh lão cha nói, hơn nữa buổi tối hôm qua, trong lúc hắn đang say sưa bên cạnh cô, thì thầm bên tai cũng là cái tên này.
Đồng Trác Khiêm.
Má ơi, thế là không chỉ Thẩm Giai Thành cùng Tô Hoán Nhiên giẫm phải ổ kiến lửa.
Bà đây cũng giẫm ổ kiến lửa nữa sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc