Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 01

Tác giả: Giáp Đồng

Thành phố Bắc Kinh vào mùa hạ, đặt một quả trứng gà trên đường cũng có thể nấu chín, nhưng vào ban đêm lại có gió mát thổi hiu hiu, làm cho người ta thoải mái.
Mạnh Phục Linh phe phẩy chiếc quạt, đôi mắt được tô màu đen liếc nhìn đồng hồ, lúc này kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, cười cười, xoay người nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh:"Tiểu Nhạn, đêm nay nơi này giao cho các em, chị đi trước đây."
"Chị đi đâu thế?"
"Đi bắt gian."
Tiểu Nhạn kinh ngạc, hồi lâu cười với vẻ thấu hiểu vẫy tay nói : "Đi thong thả, chúc chị chiến thắng trở về nhé"
Phục Linh nhíu mày: "Đồ quỷ, trù ẻo chị mày à?"
"Không, em nào dám đâu? Chị đi nhanh đi."
Đi ra khỏi quán bar, Phục Linh thở dài một hơi, lúc này cảm thấy môi trường của thủ đô thật là kém, đang suy nghĩ xem có nên chuyển chỗ ở hay không thì một chiếc taxi đã dừng lại bên cạnh
"Phố Hoa đạo."
Mang theo thức ăn khuya vừa mua, móc chìa khóa từ trong túi xách, nhẹ nhàng tra vào ổ.
Nhưng tình huống này sao cảm thấy có chút không đúng?
Nội y vứt khắp nơi trên sàn nhà, trên bàn là khoai tây chiên nhẹ và R*ợ*u đỏ, cửa phòng ngủ khép hờ, truyền đến từng đợt sóng T*nh d*c
"Giai Thành, người ta còn muốn nữa." Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng nỉ non của phụ nữ.
Sau một hồi trầm mặc, truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông.
"Baby, em vẫn chưa no à?" Dứt lời, liền xoay người lên, bất chợt hôn lên đôi môi kiều diễm ****.
"Ai da , không sợ có công mài sắt, có ngày nên kim hay sao?" Ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng nói, cắt đứt một màn kịch liệt trên giường, cô gái yêu kiều thét lên một tiếng, lập tức kéo chăn lên che đi thân thể đã trần trụi của mình. Gương mặt điển trai của Thẩm Giai Thành có phần kinh ngạc.
Cô nhận ra được, cô gái kia, là khách hàng thường xuyên của quán bar, con gái nhà công chức, tên là Tô Hoán Nhiên.
"Có gì mà che? Có che cũng chỉ có 34A, cô tưởng rằng che thì sẽ ra cỡ D sao?”
Cô gái lập tức nhận ra lời ám chỉ, khẽ à một tiếng, ôm cái chăn từ trên giường bước xuống, có chút hả hê nhìn Phục Linh nói : "Nhưng, Mạnh Phục Linh, người đàn ông của cô không thích D , cố tình thích 34A như tôi đây."
Một tiếng bốp vang lên, Phục Linh tát vào mặt Tô Hoán Nhiên, sau đó nở một nụ cười mê người: "Trông cô vui vẻ như vậy, xem ra, là muốn được dạy dỗ?"
"Cô——"
"Đủ rồi" Thẩm Giai Thành lúc này đã mặc xong quần áo, ôm lấy Tô Hoán Nhiên, nhìn Mạnh Phục Linh nói rành mạch: "Mạnh Phục Linh, cô cút ngay cho tôi, từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô"
"Cái gì!" Phục Linh trợn tròn hai mắt kêu một tiếng, ngoáy ngoáy lỗ tai ngỡ mình nghe nhầm : "Thẩm đại thiếu gia, cho một lý do đi, vì sao lại muốn chia tay?"
Nhìn người phụ nữ với bộ dáng kỳ quái, ngẫm lại chính mình ngay cả tay cô cũng chưa nắm lấy một cái, Thẩm Giai Thành không khỏi có chút tức giận, quát một tiếng chói tai: "Cô cả đêm đi làm má mì, còn muốn bản thiếu gia thật lòng yêu cô sao? Chẳng qua là chơi đùa một tí mà thôi, lại cũng chưa lên giường với cô”
Trong lòng nháy mắt lạnh lẽo, thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, Phục Linh càng cười thật xinh đẹp, gương mặt không trang điểm nhìn vô cùng trong sáng, hoàn toàn không giống người vừa nãy làm má mì ở vũ trường.
Mà có lẽ là, chính cô cũng cảm thấy như thế!
"Lúc mới quen biết tôi, chẳng phải anh cũng đã biết tôi làm nghề này sao? Bây giờ không sờ được, không hôn được thì bỏ rơi như thế hả? Đi ૮ɦếƭ đi". Câu cuối cùng vừa thốt, Phục Linh dùng sức đá mạnh mủi chân, chợt đá vào *** Thẩm Giai Thành, nhìn gương mặt hắn bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, trong lòng không nhịn được cảm thấy sảng khoái.
"Giai Thành, Giai Thành, anh có sao không?" Tô Hoán Nhiên lập tức tiến lên đỡ hắn, trong mắt hiện lên sự tức giận tột độ, nhìn đôi mắt sáng ngời và nụ cười giễu cợt trên khóe môi của cô gái trước mắt, cứ như gai *** vào mắt cô.
"Mạnh Phục Linh, cô nhớ đó"
"Được, tôi sẽ ở đây chống mắt chờ cô"
Nói xong câu đó, Phục Linh suy nghĩ kỹ một chút, câu nói này có phải là bị đảo ngược? Người nổi giận phải là cô mới đúng chứ, vội vàng bước lên nói :”Tô Hoán Nhiên, cô chờ mà xem tôi đi”.
Cô gái vẫn còn ***, quấn chăn, giống như chim công cao ngạo đắc y ngẩng cao đầu, vừa vuốt ve bờ vai gã đàn ông, vừa hả hê nói:“được đó, tôi chờ”.
Nghĩ thấy buồn cười, Phục Linh cười một hơi không ngừng đến lạc cả giọng, khiến hai người trước mặt càng thêm tức giận, vỗ vỗ cặp ௱ô**, xoay người rời đi.
"Thẩm thiếu gia, mau đến bệnh viện khám một chút đi, đừng để sau này bị bất lực”
——
“Con mẹ nó”
Thầm mắng chửi ở trong lòng, Phục Linh vẫn như cũ, mặc bộ sườn xám với họa tiết chòm mây màu tím, tùy tiện tìm một nhà vệ sinh công cộng trang điểm thật đậm, liền đi taxi đến quán bar.
Hiện đã gần rạng sáng, quán bar lúc này ồn ào tiếng nói cười, rất náo nhiệt, mặc sườn xám màu đỏ, Tiểu Nhạn đứng ở cửa quan sát xung quanh, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức chạy ra chào đón, miệng lẩm bẩm.
"Chị Phục Linh, sao lại trở lại nhanh như vậy? Chị đúng là đánh nhanh thắng nhanh nha"
Một tay choàng qua vay Tiểu Nhạn, tay còn lại nhẹ xỉ vào trán cô: "Em thật nhiều chuyện đó nhé”.
"Sắp xếp cho chị một phòng, lấy chai R*ợ*u đỏ năm 87 đến, hôm nay, không say không về”.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhạn có chút khó coi: "Chị Phục Linh, hôm nay La gia tới, bảo chị giới thiệu cho hắn một em đấy”
"Giới thiệu cái mẹ gì, nói với hắn hôm nay chị nghỉ làm, không có ở đây, vậy là xong sao hắn trách chị được"
"Hả ——" dừng một chút, Tiểu Nhạn khôi phục khuôn mặt tươi cười: "Được."
Chỉ một lát sau, R*ợ*u được mang tới, nhìn dáng vẻ thất tình của Phục Linh, Tiểu Nhạn còn đặc biệt chuẩn bị một cái ly nhỏ, nhưng người trong phòng cầm ly nhỏ được uống vài ngụm, dường như cảm thấy chưa đã ghiền, liền cầm cả chai R*ợ*u đổ vào miệng, uống ừng ực.
Tiểu Nhạn sửng sốt.
Má ơi, đây chính là R*ợ*u tây, một chai mấy vạn đó.
Uống một hơi hết nửa chai R*ợ*u, cộng thêm mới vừa rồi cũng đã uống khá nhiều, chai R*ợ*u cũng chẳng còn bao nhiêu, Mạnh tiểu thư nhất thời đứng lên, cảm thấy đầu không choáng váng, chân cũng không lảo đảo, không khỏi thở dài nói: "R*ợ*u uống không say lòng người say, haizz”
Vừa bước chân ra khỏi cửa quán bar, gió lạnh thổi, nỗi buồn càng thêm sâu, Mạnh tiểu thư bước chân lảo đảo.
Ngước mắt, nhìn thấy tòa nhà đối diện như đang lay động, bước vài bước từ bậc thang quán bar xuống đường tốn hơn 10 phút, tiếp đó thong dong bước từng bước trên đường trong cơn say.
“A, lão đại, phía trước có mỹ nữ."
Người đàn ông nghe tài xe phía trước nói, không có phản ứng gì, cho đến khi xe bất ngờ bị buộc phải dừng ở bên đường anh ta mới ngẩng đầu lên
Một gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như điêu khắc, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén như loài báo đi săn như muốn hút hồn kẻ đối diện lúc này càng tỏ ra lạnh lùng.
Có ai nói cho anh biết, cái người phụ nữ đang không ngừng ói trước đầu xe kia là ai không?
"Tiểu Chấn, bắt người phụ nữ này giam lại đi”
"Dạ"
Mạnh tiểu thư lúc này còn ói đến hồn vía lên mây, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh, quay đầu nhìn lại, thấy hai người đàn ông đẹp trai giống hệt nhau đang nắm cánh tay cô nhe răng cười, cô vỗ vỗ đầu, lại thấy hai người lúc này nhập thành một:"Có chuyện gì sao?"
"Đi một chuyến."
"Đi mẹ mày”
"Con gái nhà ai mà ăn nói thô tục thế chứ?"
"Thô tục con mẹ mày"
"——"
Không khí lúc này chợt kỳ dị, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, Phục Linh không khỏi rùng mình một cái, nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy toàn thân đều bắt đầu trở nên nóng rực lên.
Trong nháy mắt, đôi mắt đỏ ngầu của cô như phủ một tầng sương mờ, ánh mắt mơ màng, trông thật ***. Dường như phát hiện ra gì đó, Tiểu Chấn không khỏi run lên, vội vàng kéo tay Phục Linh nhét vào trong xe.
Đang lúc đầu óc mờ mịt, nhìn thấy người đàn ông phong cách lạnh lùng với gương mặt điển trai đầy nam tính, trái tim Phục Linh không kìm nổi đập loạn xạ, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, một cảm xúc khác thường nhất thời trào dâng mãnh liệt, không cách nào ngăn cản được.
Con mẹ nó, đây không phải cảm giác say R*ợ*u nha.
Cả người bị cảm giác nóng rực chi phối, nhịn không được mà trở nên vặn vẹo, cảm nhận từng cơn kích tình ập đến.
Gương mặt điển trai của người đàn ông tối sầm, giữ chặt tay Phục Linh ngăn lại động tác của cô, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng cô.
Chiếc sườn xám màu tím đã bị bung ra vài nút áo lộ ra bộ *** quyến rũ, cô gái độ đôi mươi với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, đôi mắt to tròn hút hồn người lúc này hơi khép hờ càng tăng thêm vẻ quyến rũ, mà ở dưới đôi mắt là đôi môi đỏ tươi đang thở ra hơi thở nóng bỏng.
Bộ dạng này?
"Ưm"
Âm thanh trầm thấp mà quyến rũ, yết hầu Đồng Trác Khiêm khẽ chuyển động.
Hai tay anh nhanh chóng buông cô gái ra, thấy cô nàng say bất tỉnh nhân sự, tức thì muốn vứt cô ra khỏi xe.
Thật không ngờ, cô gái này vốn chẳng phải người bình thường? Ngay lúc này, Mạnh tiểu thư vô cùng vô sỉ ôm chặt lấy anh, đôi tay lại đưa xuống phía dưới mò mẫm, hai cánh tay trắng nõn vuốt ve quấn quít, đôi môi nóng rực khẽ cắn lấy vành tai anh.
Quá bất ngờ, Đồng Trác Khiêm chấn động, người anh em phía dưới cũng bắt đầu hăng hái dựng cờ nổi dậy.
Cho dù chưa có kinh nghiệm quan hệ với phụ nữ, Đồng thiếu gia cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
"Đáng ૮ɦếƭ, thật biết ђàภђ ђạ người ta, Tiểu Chấn, lái xe!"
"Đi đâu đây lão đại?"
"Khách sạn Tân Hà"
"Dạ"
Muốn! Rất muốn được một cái gì đó có thể tưới mát khát vọng đang cháy bỏng trong lòng, Mạnh tiểu thư lúc này vô cùng đáng thương, ý thức dần biến mất, hai tay không ngừng đốt lửa.
Cảm giác từ đôi tay mềm mại không ngừng vuốt ve, thiếu chút nữa làm cho Đông Trác Khiêm bật ra ***, bàn tay bất chợt áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, lại phát hiện ra người cô cực nóng, hơn nữa sắc mặt rất đỏ có vẻ không bình thường, hơi thở nóng bỏng mang theo mấy phần ***. Đôi môi thoáng chốc tiếp xúc cảm giác mềm mại, dường như chỉ dò xét chứ không Tiến vào ***, làm cho cô gái có chút thất vọng.
Nếu như là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy một cô gái đẹp như thế, chắc sẽ ngay lập tức muốn cô, nhưng đây là Đồng thiếu gia, hai mươi sáu năm chưa từng động lòng trước phụ nữ, vẫn còn là xử nam nha.
Khóa dây nịt bị cô bật ra, một cái tát đập vào đầu của Phục Linh, ngay lập tức vang lên tiếng hét phẫn nộ của anh:"Cô đàng hoàng một chút coi"
"Thủ. . . Trưởng. . . . . ." Tiểu Chấn nói với giọng run rẩy .
"Nói đi."
"Thủ trưởng, anh không thấy cô ta có vẻ không bình thường sao?"
"Cậu nói vậy là sao?"
Tiểu chấn sửng sốt, nói: "Ý của em là, anh không nhận thấy cô ta bị bỏ thuốc rồi sao? Dù sao quán bar cũng không phải là nơi sạch sẽ"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc