Hôn Nhân Giấy - Chương Cuối

Tác giả: Diệp Tuyên

Rồi cũng sắp sang đông.
Đúng thứ bảy, Cố Tiểu Ảnh đi Bắc Kinh tham dự hoạt động quảng cáo cho cuốn sách mới. Hôm đó có tuyết rơi, nhưng hiệu sách Tân Hoa vẫn có rất nhiều độc giả. Cố Tiểu Ảnh nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn, nhìn khuôn mặt tươi cười thân thiện, thỉnh thoảng lại có các em bé gái hâm mộ đến xin chụp ảnh cùng, cô bồi hồi nghĩ: nếu có một người đứng đây, mỉm cười nhìn cô, thì tốt biết mấy?
Đã gần một tháng anh không về nhà rồi, tuy ngày nào cũng gọi điện thoại, nhưng lời nói thì chẳng thể nào ấm áp bằng những cái ôm trong những ngày đông lạnh giá thế này. Cảm giác ấm áp đó, cùng với mùi hương trên cơ thể anh, khiến cô nhớ đến cồn cào gan ruột, nhất là sau khi đến Bắc Kinh, vào buổi tối, một mình cô ở trong cái khách sạn tận đường vành đai ba của Bắc Kinh, cứ nhớ đến anh là chỉ muốn đáp máy bay để về ngay với anh, không rời xa nữa, dù có về cái huyệnành lạc hậu âm u kia cũng được.
Đúng thế, hóa ra là như vậy, tình yêu ở đâu thì gia đình ở đó.
Nghĩ lại mới thấy đúng là khác nhau nhiều quá: Trước khi lấy chồng, đã có rất nhiều lần cô đến Bắc Kinh một mình để tham gia các hoạt động văn hóa, trong quãng thời gian đó, một mình cô lang thang trong thành phố rộng lớn, thăm hoàng thành và tứ hợp viện, những ngôi nhà cao tầng và đám người đông đúc, những vở kịch ngắn và các buổi hòa nhạc... Những lúc đó cô vui vẻ biết bao, sự vui vẻ đó bắt nguồn từ sự tự do mà cô thích thú, cùng sự thảnh thơi không trói buộc, không bị hạn chế. Thậm chí cô từng nghĩ, nếu có thể ở lại đây, không quay về nữa thì tốt biết bao?
Nhưng chỉ có năm rưỡi, mới có hơn 500 ngày trôi qua mà cô đã thay đổi, đã biết nhớ nhung, hồi tưởng. Thế giới của cô ngoài những vở kịch nói, triển lãm mỹ thuật, hòa nhạc, còn có rất nhiều điều quan trọng, như việc ở bên cạnh Quản Đồng, làm một cô vợ nhí nhảnh, rúc vào lòng anh, chẳng muốn rời xa.
Vậy là, cô kinh ngạc nhận ra: Cái thành phố rực rỡ sắc màu này lần đầu tiên mất đi sức hấp dẫn trước cô. Không phải vì nơi đây không thú vị, mà bởi vì cuộc sống của cô, có một nơi thú vị hơn nơi này.
Việc đó không liên quan gì đến sự phồn hoa của thành phố, mà bởi vì, gia đình ở đâu, thì tình yêu ở đó.
Trong đại sảnh ồn ào của nhà sách, Cố Tiểu Ảnh vừa ký tên vừa nghĩ ng̣i lan man, những lúc ngẫm ngợi chuyện này, ánh mắt cô trở nên mơ màng.
Bởi thế, khi âm thanh đó vang lên phía trước cô, Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngay rằng do mình quá nhớ Quản Đồng đến mức tưởng nhầm là nghe thấy tiếng anh. Rồi lúc cô ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vẫn còn đang mơ màng, một lẫn nữa cô lại tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng rõ ràng “hình bóng” đó sau khi cầm được cuốn sách có ký tên của cô vẫn đứng nguyên trước bàn, mỉm cười hỏi: “Em chỉ viết cho anh có mấy chữ đó thôi
Cố Tiểu Ảnh bất giác cúi xuống nhìn cái tên mình viết lên sách theo quán tính, một giây sau ngẩng phắt lên, mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, thất thanh gọi: Quản Đồng?
Cố Tiểu Ảnh lấy tay dụi dụi mắt, nhìn lại: Đúng là Quản Đồng rồi?!
Cô những mong muốn được chạm vào người con trai đang cầm cuốn sách cách cô một cái bàn trước mặt. Đúng là Quản Đồng phải không? Bằng xương bằng thịt?!
A a a a a a a a a ! Đúng là Quản Đồng rồi?!
Hóa ra, anh muốn dành cho cô một sự ngạc nhiên?!
Sao bây giờ anh lại thông minh thế nhỉ!!
Hạnh phúc trong tim Cố Tiểu Ảnh đột nhiên nở to ra như một quả khinh khí cầu, dần dần bay lên trời! Nước mắt cô trào ra nóng hổi nhìn người con trai đứng trước mặt, thấy anh mỉm cười cúi xuống, chỉ chỉ về phía khu vực triển lãm sách lý luận chính trị, khẽ nói: “Anh đợi ở bên kia nhé...”
Cố Tiểu Ảnh hối hả gật đầu, nhìn theo mãi cho đến khi người biên tập viên giật giật tay áo, cô mới quay đầu lại tiếp tục ký tên. Kể từ lúc đó, trên môi Cố Tiểu Ảnh bắt đầu có một nụ cười ngây ngô, và cứ như thế cho đến cuối buổi.
Sau này, Cố Tiểu Ảnh vẫn luôn nhớ: Khi cô và người biên tập viên rời khỏi khu vực ký tên, Quản Đồng mỉm cười đứng ở cửa nhà sách, trong màn tuyết rơi lác đác, bóng dáng như sáng lên, mà nụ cười của anh sao mà ấm áp, khiến cô không thể nào quên được.
Vì ở chỗ đông người, nên chẳng có cảnh ôm nhau. Cô chỉ đi chầm chậm về phía anh, mỉm cười đặt tay mình vào bàn tay anh đang giơ ra, còn anh thì kéo cái mũ nhung của cô ra, thuận tay xoa xao đầu cô, thấy đôi mắt cười của cô dần biến thành một vầng trăng cong cong, và cũng mỉm cười.
Họ nắm chặt tay nhau, quay người đi ra khỏi Nhà sách Tân Hoa, bước vào trong màn tuyết. Trên con đường lầy lội không có cảnh đẹp nên thơ như trong các bộ phim truyền hình Hàn quốc, mà là những đám bùn sau khi tuyết tan và những bước chân liêu xiêu trên mặt băng, nhưng, phong cảnh đẹp đẽ nhất không phải là cánh đồng tuyết trắng mênh ௱ôЛƓ trong phim, mà chính là bàn tay đưa ra đỡ lấy mình trước khi trượt ngã vì đám tuyết trơn trên mặt đất kia.
Ngày hôm đó gió thật là mạnh.
Những cơn gió cấp 7, cấp 8 thổi tung những bông tuyết, táp vào mặt người đi đường rát cóng. Cố Tiểu Ảnh nheo mắt, cúi đầu, chỉ muốn rụt cả đầu vào chiếc khăn choàng. Cô cũng chẳng nhìn đường, chỉ tin tưởng đi theo Quản Đồng đang dìu cô, từng bước từng bước một.
Giữa màn tuyết trắng, cô muốn cứ đi như thế này, nắm chặt tay anh, đi theo anh, mãi mãi.
Đúng vậy, đúng là phải đi qua quãng đường này, và nhìn con đường người khác đi qua, mới biết rằng, thứ giấy của hôn nhân giấy, chính là một tờ giấy trắng rất đỗi bình thường. Nó trắng tinh không có gợn vết, bạn muốn tô vẽ gì cũng được, mà nó cũng rất mỏng manh, khẽ chạm là rách.
Hóa ra, cái được gọi là “hôn nhân giấy” không phải là năm đầu tiên sau đám cưới, mà là cả cuộc đời sau đám cưới.
Có thể chắc chắn câu chuyện chưa kết thúc, mà mới vừa bắt đầu...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc