Hôn Nhân Giấy - Chương 66

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnh đã quay lại, nhìn Quản Đồng, nghiêm nghị nói: “Quản Đồng, xin lỗi anh, năm vừa qua, em đã quá vô tâm… Những ngày vừa qua em đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện ra: Ngoài việc tính cách em không tốt, còn vì từ trước đến nay cũng chưa từng thử bước chân vào thế giới của anh… Em không muốn đi dự tiệc cùng anh, không cho anh xem thời sự, cười cợt khi anh đọc báo Đảng… Em luôn tưởng rằng: chỉ cần em không ngăn cản anh làm những việc anh thích là được rồi; nhưng bình tĩnh lại mới thấy, thực ra, em chưa từng tôn trọng sở thích, thói quen, thậm chí cả sự nghiệp của anh”.
Quản Đồng hơi kinh ngạc, anh chẳng biết nên nói gì, chỉ ngẩn người nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cô thở dài: “Từ chuyện của chị Đoàn Phỉ, em mới biết, cái em thích chưa chắc là cái anh thích, cái anh cho là đúng chưa chắc đã hợp với em. Lâu dần, chúng ta đều biết: “Cái gì không thích thì đừng làm cho người khác”, nhưng chúng ta lại quên đi mất, cái mình thích, cũng phải cẩn thận khi áp đặt cho người khác. Thầy Giang nói đúng, đến cái tuổi này, không ai nên hi vọng có thể thay đổi ít nhiều nguời kia. Em chỉ biết em không thích anh lục tung đồ đạc của em, mà lại vẫn chê anh không biết thu xếp trình tự làm việc nhà, lại còn cáu khi thấy anh rửa bát tốn nhiều nước, trách anh lãng phí… là em đã sai. Mỗi người đều có thói quen của mình, đáng ra em không nên bắt anh làm theo trình tự em muốn”.
Lòng Quản Đồng tràn đầy cảm kích, anh thực sự kinh ngạc, anh chưa từng nghĩ Cố Tiểu Ảnh sẽ nói ra những lời này.
Cố Tiểu Ảnh nhìn thái độ của Quản Đồng, khẽ cười: “Quản Đồng, em lớn lên ở thành phố, từ nhỏ đã chẳng thiếu thứ gì. Dù là nhu cầu vật chất, hay sự khuyến khích về tinh thần, bố mẹ chưa bao giờ để em bị thiếu. Có lẽ chuyện đời nóng lạnh duy nhất em chứng kiến, chỉ là khi tốt nghiệp ở lại trường, cũng có vài chuyện em thấy khó hiểu. Nhưng cuối cùng thì cũng đã ở lại, vì thế 20 năm nay, có thể nói cuộc sống của em quá thuận lợi. Vì thế, em không thể thấu hiểu nỗi khổ của anh. Nếu anh không chủ động kể cho em, chỉ để em đoán, sẽ là quá khó”.
Thậm chí cô còn bực mình nhìn anh nói: “Quản Đồng, trước đây em biết gia đình anh đã tạo cho anh rất nhiều áp lực, giờ em cũng biết con đường phấn đấu của anh có biết bao nhiêu trở ngại... Tuy thế, em là vợ của anh cơ mà! Vào lúc anh khó khăn, mệt mỏi nhất, sao anh không nói với em? Có thể anh sẽ nói là anh không muốn em cũng phải lo lắng theo anh. Tuy thế, em cần nói rằng, tuy em chưa bôn ba nhiều ngoài xã hội, nhưng dù gì em cũng là người lớn lên trong sân huyện ủy. Từ nhỏ đến lớn, em đã nhìn thấy không ít người thành danh, cũng nhìn thấy kẻ khóc người cười, làm sao anh biết em không thể giúp anh mưu sách lược, không thể giúp anh chia sẻ áp lực chứ?”
Vẻ mặt cô rất nghiêm trọng: “Quản Đồng, anh không phải tự ti, cũng không cần có áp lực, anh chỉ cần nhớ, anh là người cần cù nhất, nghiêm túc nhất, ưu tú nhất, cũng là người thích hợp làm chồng em nhất mà em từng gặp! Sẽ có một ngày, dù anh có bị giáng chức, em vẫn cảm thấy rất tự hào, vì em có thể thản nhiên nói với các con của chúng mình rằng: “Bố các con, trong từng bước đi của cuộc đời, đều tự dựa vào năng lực của bản thân mình!”
Cuối cùng, cô chậm rãi nói: “Quản Đồng, em đã nghĩ kỹ rồi, với em, mất con thì còn có thể có được, cơ hội sự nghiệp mất rồi còn có thể đợi thêm, nhưng, em không thể nào không có anh
Cuối tháng bảy, nhiệt độ bên ngoài cứ nóng dần lên, nhưng trong lòng Quản Đồng thì giống như những đợt sóng cồn sau khi cơn bão qua đi!
Mắt anh rơm rớm, hơi thở của anh run rẩy, anh giơ tay kéo người con gái đứng trước mặt vào lòng, ôm thật chặt, không buông ra nữa!
Anh nhớ lại, anh chưa từng nói với cô câu: “Anh yêu em”, tuy thế, anh biết, chưa bao giờ anh thấy trên đời này có một người con gái nào khác đáng yêu hơn chính vợ mình!
Anh giấu mặt mình vào vai cô, anh phải cố gắng lắm mới nén được khóc, anh hít một hơi thật dài, cảm thấy cô đang khẽ thở dài, trái tim hai người đang đập “thình thịch” rất đúng nhịp!
Đây là tháng bảy đầu tiên sau đám cưới của họ. Vì Quản Đồng bận bịu, vì Cố Tiểu Ảnh chỉ đau buồn chuyện đứa con, nên thậm chí cả hai đều quên mất kỷ niệm ngày cưới của mình!
Tuy thế, cũng kể từ cái tháng bảy có bực bội, có hiểu lầm, có thẳng thắn, có cảm động này, họ đã biết rằng, hôn nhân của họ đã bước sang một trang hoàn toàn mới.
Nếu có vấn đề, thì chủ động giải quyết vấn đề, đấy là tôn chỉ nhất quán của cô giáo Cố.
Thực ra vấn đề này vốn không cần cô phải tốn quá nhiều tế bào não để suy nghĩ, mà trước mắt cô chỉ là vấn đề làm thế nào để những ngày sống chung với Quản Đồng được thoải mái, yên ổn, hòa thuận, không có trở ngại.
Tuy thế, cứ nhìn hai người đều có công việc khá tốt, đều được học cao, thu nhập cũng khá, muốn sống thoải mái, yên ổn, hòa thuận, không có trở ngại, cũng không phải là dễ, ví dụ như những sở thích và thói quen hoàn toàn trái ngược – mà chỉ sau khi lấy nhau mới phát hiện ra, hay vấn đề phụng dưỡng bố mẹ Quản Đồng... đều là những thách thức lớn đặt ra trước mắt hai người
Tuy thế, nếu đã không có đường lui, thì chỉ còn đường đối mặt thôi.
Quá trình suy nghĩ sao mà dằn vặt.
Ví dụ như vấn đề phụng dưỡng Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung, nếu là Cố Tiểu Ảnh trước đây, cô thà mỗi tháng gửi cho họ một khoản tiền dưỡng già còn hơn là để họ lên thành phố G làm phiền cuộc sống thanh tịnh của mình. Tuy ý nghĩ này có hơi ích kỷ, nhưng dù cô không nghĩ cho mình, thì cũng suy nghĩ đến chuyện Quản Lợi Minh cứ lúc nào cũng nhai nhải cái luận thuyết học hành là vô tích sự vào tai Quản Đồng. Tạ Gia Dung vì không biết chữ nên không nhìn ra được các tuyến xe bus, không biết đọc biển chỉ đường, cũng không hiểu bất cứ một biển hiệu cửa hàng nào. Quản Lợi Minh lại còn có tật cái gì cũng thích quản, nhúng mũi cả vào chuyện tiêu tiền của Cố Tiểu Ảnh nữa, còn Tạ Gia Dung không biết sử dụng tất cả các đồ gia dụng, kể cả lò vi sóng và máy giặt... A a a a a, chỉ cần nghĩ đến đây là Cố Tiểu Ảnh đã chán hết cả người!
Tuy thế, rõ ràng là giờ đây không thể tiếp tục nghĩ thế được nữa. Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung không có lương hưu, cũng không có tiền bảo hiểm dưỡng lão ở quê, gán*** phụng dưỡng đương nhiên đều đè nặng lên vai Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng. Theo dự tính của Quản Đồng, chắc chắn anh sẽ đón Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung lên thành phố G sống. Theo dự tính của Quản Lợi Minh, chắc chắn không bao giờ bỏ qua cái quyền lợi được bế cháu, còn theo cách nói của Tạ Gia Dung thì là, “cháu ở đâu thì ông bà ở đó!”
Cố Tiểu Ảnh toát mồ hôi hột, dù có nói rằng chắc chắn hai ông bà già sẽ vô cùng yêu thương cháu, nhung chỉ nghĩ nếu chỉ vì cháu mà phải sống tam đại đồng đường, cô lại thấy chóng mặt.
“Băng dính hai mặt” nói rằng, sống chung với người già là một chuyện khá rắc rối, bởi mâu thuẫn muôn hình vạn trạng. Từ “tương kính như tân” ban đầu đến “nhìn mà thấy ghét” sau này, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Không tin phải không? Không tin thì đi hỏi những bậc tiền bối đã kết hôn xem. Tất nhiên cũng có những tấm ghôn nhân tam đại đồng đường mà vẫn vui như tết, nhưng phần lớn mọi người sẽ có tâm lý muốn trốn tránh. Mà cứ nhìn tình hình của chính Cố Tiểu Ảnh xem, tạm thời đúng là không thích hợp để sống chung với bố mẹ chồng. Vì thế, sau bao nhiêu tính toán, bao nhiêu suy nghĩ mệt mỏi, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng tìm ra một con đường mới: Vấn đề phụng dưỡng Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung, nhất định là Cố Tiểu Ảnh phải chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng giai đoạn trước mắt thì không thể ở trong cùng một nhà được!
Nói cụ thể hơn chút nữa thì là: trước hết là phải mua nhà cho hai ông bà già ở, rồi thông qua việc thỉnh thoảng ở chung sẽ đào tạo hai ông bà khả năng thích ứng với cuộc sống mới. Còn sau này hai ông bà già đi, Cố Tiểu Ảnh cũng sẽ lựa chọn cách ở chung để tiện chăm sóc. Nhưng trước khi hai ông bà hoàn tất giai đoạn thích nghi để có thể hiểu nhau và thông cảm cho nhau, ở riêng vẫn tốt hơn.
Phù – nghiền ngẫm xong những vấn đề này, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng thở dài, nghĩ bụng: kiểu suy nghĩ này còn mệt mỏi hơn cả viết luận văn!
Tuy nhiên, ngoài những suy nghĩ mệt mỏi ra, còn có những niềm vui bất ngờ nữa.
Ví dụ như, người chưa bao giờ quan tâm đến quốc tế dân sinh như Cố Tiểu Ảnh lại bắt đầu đọc: “Tuần báo phương Nam” hay “Tuần báo tin tức”. Cô nghĩ thế này: dù gì thì Quản Đồng có thể xem phim hoạt hình, phim của điện ảnh Pháp cùng cô, vậy thì việc cô khám phá thế giới nhìn của Quản Đồng xem ra cũng không có gì là không tốt. Tất nhiên, cũng không phải việc gì muốn đều được, mấy loại báo “Nhân dân nhật báo” hay “Quang minh nhật báo”, cô không hề muốn thử sức, nên cũng không có ý định quan tâm.
Tuy thế, thật không ngờ, xem rồi nghiện, chuyên trang kinh tế, văn hóa của “Tuần báo phương Nam”, mục phân tích chủ điểm văn hóa xã hội của “Tuần báo tin tức”, không chỉ thú vị mà còn rất có tác dụng, đều có thể đem vào bài giảng. Cố Tiểu Ảnh đọc xong thấy tỉnh cả người, hớn hở gọi điện cho Quản Đồng, miêu tả cảm xúc qua đường dây điện thoại.
Quản Đồng vui vẻ nói: “Bà xã, em thật có lý tưởng phấn đấu! Được! Càng ngày em càng có chuyển biến tốt đấy!”
Quản Đồng ở đầu điện thoại bên kia bật cười ha ha, rồi lắng nghe con người gương mẫu nói về ý tưởng mua thêm một căn nhà khác. Cố Tiểu Ảnh không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ việc năm người sống chung trong một căn hộ ba phòng sẽ có hậu quả gì, thừa nhận bản thân việc ở thì không có trở ngại gì, nhưng cũng thành thật đưa ra vấn đề về thói quen sống, trình độ học hành của hai bên, thỉnh thoảng có chuyện thì không sao, nhưng nếu thường xuyên bị làm phiền, thì liệu có tạo cho chính mình những ảnh hưởng không tốt trong cuộc sống không? Đặc biệt Quản Đồng vốn là người luôn dùng thời gian cá nhân vào việc công, nếu thường xuyên bị làm ồn mà giảm hiệu suất công việc, giảm thời gian ngủ nghỉ, chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Vì thế Cố Tiểu Ảnh cũng không ngần ngại, thẳng thắn giảng giải cho Quản Đồng rằng nếu có hai căn nhà, thì lúc Quản Đồng cần làm thêm giờ hay muốn ngủ thêm một chút, cũng có nơi để đi, mà khi trẻ con lớn một chút, cũng không đến nỗi không có phòng riêng cho chúng...
Quản Đồng cuối cùng rất nhanh đã bị thuyết phục hoàn toàn!
Nhưng Cố Tiểu Ảnh không biết, thực ra sở dĩ Quản Đồng nhanh chóng chấp nhận ý kiến của cô, không chỉ vì anh thấy tâm phục khẩu phục, thực lòng thay đổi suy nghĩ, mà bởi vì anh cần phải để cả vợ và bố mẹ được sống thảnh thơi đầu óc. Vì chỉ có nội bộ gia đình hòa thuận, thì mới có thể sống lâu được.
Thế là, được lời như cởi tấm lòng, Cố Tiểu Ảnh hào hứng bắt tay vào công cuộc tìm nhà. Mục tiêu rất đơn giản, lấy tập thể Tỉnh ủy làm trung tâm, bán kính một ki lô mét, tất cả các căn hộ cũ mới tầm sáu, bảy mươi mét vuông đều nằm trong tầm ngắm!
Nhưng chuyện tìm nhà này, Cố Tiểu Ảnh lại chẳng có chút kinh nghiệm, suy đi tính lại rồi cô kéo Hứa Tân với Đoàn Phỉ – Đoàn Phỉ đang rảnh rỗi thời gian, mà rỗi rãi quá thì chỉ tổ ngồi nhà than thân trách phận, muốn để cô không suy nghĩ lung tung, thì cần tìm cho cô một việc gì đó để làm. Hứa Tân lại càng rỗi, thêm nữa lại kiếm được chiếc xe cũ từ nhà bố mẹ, thế là làm lái xe miễn phí
Cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh đã có một bước ngoặt từ một việc mà cô không hề mong muốn. Tất nhiên chính việc này khiến cả ngày cô bận rộn, khuôn mặt xanh xao dần hồng hào lại, khiến ông Cố thấy vui sướng, bà Cố cuối cùng cũng thở phào yên tâm.
Một tuần nữa lại trôi qua, kỳ nghỉ phép của ông Cố bà Cố kết thúc, họ bước lên xe khách quay về thành phố F. Cố Tiểu Ảnh lại một lần nữa quay về cuộc sống đơn thân, nhưng tinh thần thì đã hừng hực khí thế như xưa.
Nói một cách nghiêm túc, Cố Tiểu Ảnh rút được ra kết luận thế này: “Câu nói “vấn đề cụ thể thì phân tích cụ thể” quả là một câu nói kinh điển nhất trên thế giới. Gia đình bạn nếu không có vấn đề này thì cũng có vấn đề khác, vì thế, có bắt chước kinh nghiệm của nhà này hay nhà kia cũng không được; đơn giản nhất là xem mạch bốc thuốc, tìm ra vấn đề của chính nhà mình, kê đơn thuốc cho chính nhà mình, dù gì thì cũng chẳng ai nên hi vọng người khác thay đổi vì mình, thế thì cùng tìm một con đường ở giữa có phải tốt hơn không?”
Nói trắng ra, chỉ cần đồng lòng cùng động não, việc gì cũng sẽ giải quyết được!
Vì thế, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, nhưng những lúc quan trọng vẫn phải biết cứng rắn đưa ra quyết định!
Cũng không thể không nói, dù cô giáo Cố có là một nữ lưu manh đầu óc đen tối, thì cũng là một nữ lưu manh cực kỳ trí tuệ!
Anh chàng A không có chí tiến thủ của anh chàng B, sự tiêu tiền quá mức của anh chàng C, sự trăng hoa của anh chàng D… Ở những anh chàng đó luôn có một sự thiếu hụt rất lớn, khiến cho dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc