Hôn Nhân Giấy - Chương 57

Tác giả: Diệp Tuyên

Ở cửa rạp chiếu phim trên phố đi bộ, Cố Tiểu Ảnh đang kể cho Trần Diệp ngồi bên vệ đường câu chuyện cười: “Anh có phải là cây nấm nhỏ không?”.
Cố Tiểu Ảnh cúi lưng, vẻ rất nghiêm nghị: “Chuyện kể rằng, trong một bệnh viện tâm thần nọ có một bà già, ngày nào cũng mặc đồ đen, cầm một chiếc ô màu đen, ngồi ở cổng bệnh viện tâm thần”.
Trần Diệp gật đầu hưởng ứng.
“Có một vị bác sỹ mới nghĩ rằng: muốn chữa bệnh cho bà, thì nhất định phải hiểu bà. Thế là vị bác sỹ đó cũng mặc áo đen, tay cầm chiếc ô đen, đứng ở cổng cùng với bà”.
Trần Diệp cúi đầu nhìn dáng mình đang ngồi, lại nhấc nhấc cái áo phông đen đang mặc, nghĩ ngợi, không biết có nên tiếp tục ngồi thế này không.
Cố Tiểu Ảnh không nén nổi định cười, nhưng ghìm lại được, tiếp tục kể: “Thế là, hai người này cứ đứng im lặng như thế trong một tháng. Đến ngày cuối cùng, bà già đã mở miệng nói với bác sỹ. Bà nói: Xin hỏi… a một cây nấm nhỏ phải không?”
“Hả…” – Trần Diệp vừa uống một ngụm nước khoáng, liền phun ra, Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng của Trần Diệp, mà cười ha ha.
Trần Diệp bực bội: “Cố Tiểu Ảnh, mấy tháng rồi không gặp, cứ gặp anh là em lại đả kích anh”.
“Anh cũng hay thật đấy!” – Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Dù gì thì anh cũng là một giáo viên nhân dân, ngồi bên vệ đường thế này thì ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố quá! Đây là phố đi bộ đấy nhé, anh không sợ có ai đi qua đường lại ném cho anh một đồng xu hay sao?”
“Đây là tai họa do những cô gái không đúng giờ như bọn em gây ra đấy!” – Trần Diệp ấm ức, “Đã nói là hẹn gặp lúc ba giờ, rồi đến ba giờ lại bảo sẽ muộn 20 phút. Anh đợi đúng 40 phút mới nói sẽ lại muộn thêm 15 phút nữa. Anh lại đợi, đợi đến mức chân sắp rời ra rồi đây, lại nói đang có việc gấp tạm thời chưa đến được… anh nợ con gái các em cái gì mà phải khổ sở thế chứ!”
“Đúng là mới ở nước ngoài về”. Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, “Anh học ở trường em đến bốn năm mà không biết phàm cứ là gái đẹp đều có thói quen đến trễ sao? Đáng đời anh, thôi mặc kệ anh, em đi xem phim đây.”
“Này, chờ đã!” – Trần Diệp chống tay vào đầu gối đứng dậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi, “Sao em lại đi xem phim một mình vậy?”
“Chồng em đi công tác rồi!” – Cố Tiểu Ảnh cầm cốc trà sữa nhún nhún vai, “Một người thì cũng cần phải xem phim chứ, nếu không thì cuộc sống khô khan quá.”
“Thế thì anh không đợi nữa, anh đi xem phim với em”, Trần Diệp sải bước đi vào rạp.
Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Không phải anh còn phải đợi ai nữa sao? Em không quấy rầy anh nữa đâu, em xem một mình được rồi”.
“Không có gì cả”, Trần Diệp nhíu mày, “Tại mẹ anh bắt anh đi xem mặt, cái kiểu thời gian này đã khiến người ta mất hết cả hứng th”.
“Xem mặt?” – Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc há mồm, “Anh cũng phải đi xem mặt?”
“Việc đó thì có gì lạ đâu?” – Trần Diệp vừa nói vừa bước vào rạp, vừa nhìn bảng giờ chiếu rồi nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Sao anh lại không thể đi xem mặt nhỉ?”
“Xem ra những người còn lại đều là sản phẩm chất lượng cao”, Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Hứa Tân, Giang Nhạc Dương, cả anh nữa… Mấy người thế mà đều phải đi xem mặt, thời thế đảo điên quá!”
“Em xem phim gì vậy?” – Trần Diệp bỏ ngoài tai lời than vãn của Cố Tiểu Ảnh, chỉ nhìn bảng giờ chiếu phim đang liên tục thay đổi.
“Nhẫn giả thần quy!” – Cố Tiểu Ảnh mắt sáng lên.
Trần Diệp gật đầu, móc tiền đi mua vé: “Anh mời em xem nhé!”
“Không cần đâu, em có thẻ hội viên, em quẹt thẻ, mỗi người trả một nửa”, Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa giơ thẻ ra.
“Cố Tiểu Ảnh, khách sáo quá không hay đâu!” – Trần Diệp xịu mặt, giơ tay nhận lấy vé, chặn tay Cố Tiểu Ảnh lại, rồi trừng mắt nhìn cô.
Cố Tiểu Ảnh thấy thế, lập tức nhoẻn ra một nụ cười: “OK, xem như em nợ anh, khi nào có thời gian em mời anh ăn cơm”.
“Không vấn đề gì, em nhớ thực hiện giao kèo đấy!”, Trần Diệp lại thở dài, “Cố Tiểu Ảnh, em đúng là chẳng thay đổi gì cả”.
“Tất nhiên rồi”, Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, vẻ rất chân thành, “Lúc nào em cũng rất hoàn hảo, và cũng chẳng có cơ hội nào để phát triển”.
Trần Diệp cười “khì”, quay người đi về phía phòng chiếu, không để ý đến cô gái không cần ánh mặt trời mà vẫn rạng rỡ này
Cố Tiểu Ảnh theo sau Trần Diệp, thu lại vẻ mặt ranh mãnh, lòng buồn bã nghĩ thầm: Gần đây làm sao mà đi đâu mình cũng ***ng phải anh ta thế nhỉ?
Thực ra Trần Diệp rất ngây thơ. Lần này anh về nước chỉ là để làm thủ tục gia hạn visa, rồi bị mẹ đẩy vào một cuộc hẹn hò xem mặt mà bản thân anh thấy quả là không thực tế. May mà đối phương không đúng giờ, giúp anh tránh được một cuộc gặp mặt, mà chắc chắn sẽ rất bối rối, rồi vừa may lại gặp Cố Tiểu Ảnh.
Sự tình cờ hết lần này sang lần khác, nếu nói nó không có duyên phận, anh thấy khó tin quá.
Chỉ có điều, ông trời thật khéo trêu ngươi, duyên phận này có hoa mà không có quả.
Trong bóng tối, anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, thấy cô đang mở to mắt tập trung nhìn vào màn hình lớn, trên mặt cô lướt qua những hình bóng hắt ra từ màn hình khi cảnh tượng thay đổi, mắt cô sáng long lanh, sinh động vô cùng.
Trần Diệp khẽ thở dài.
Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng thở dài của Trần Diệp, nhưng vờ như không biết.
Cô tập trung sự chú ý vào màn hình, tay bốc bắp rang bơ, tay còn lại đặt hờ trên bụng, lòng thầm nghĩ: Con yêu của mẹ, con nhìn thấy chưa, đây chính là: “Nhẫn giả thần quy” mà mẹ thích nhất. De Vinci, Raphael, Michelangelo và Donatello, toàn là những nhân vật đáng yêu và mạnh mẽ! Chỉ ghét bố con, cái con người chả có chút kiến thức văn hóa nào, lại còn hỏi mẹ trong điện thoại là: Nhẫn giả thần quy có phải là rùa Brazil không, mẹ đúng là phát ngượng vì quen biết bố con…! Đợi con lớn lên, mẹ sẽ đưa con đi xem thật nhiều phim hoạt hình, đưa cả bố con đi xem nữa, dù gì thì bố con là người không có tuổi thơ, đến nhân vật Bambi còn không biết, hai mẹ con mình cùng bổ sung kiến thức cho bố…
Thật là kỳ lạ, trong ánh đèn lờ mờ của rạp chiếu phim, Cố Tiểu Ảnh lần đầu tiên nhận ra cái cảm giác nhẹ nhàng này. Dường như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, trên đời này có một sinh mệnh bé nhỏ, tuy bất ngờ xuất hiện, nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào cô… Đó chính là con của cô, một điều kỳ diệu bé nhỏ mà cô và người cô yêu cùng tạo ra.
Thật là đẹp biết bao…
Kết quả là buổi tối khi Quản Đồng gọi điện thoại, tâm trạng Cố Tiểu Ảnh rất tốt.
Cô nũng nịu rồi bày tỏ hết sự nhớ thương của mình với Quản Đồng, khiến anh không chỉ muốn về nhà ngay lập tức, mà trong lòng còn trào lên cảm giác tội lỗi.
Đây quả là một buổi tối tuyệt vời, cho đến khi Cố Tiểu Ảnh kể về chuyện mình tình cờ gặp Trần Diệp.
Quản Đồng có phần không vui: “Bà xã, lần sau em đừng xem phim cùng anh ta nữa, như thế không hay đâu”.
“Có gì mà không hay chứ?” – Cố Tiểu Ảnh vừa ăn bắp rang bơ vừa hỏi.
“Em đã lấy chồng rồi, em đã là người có gia đình, làm sao mà đi xem phim riêng với một người đàn ông khác được”, Quản Đồng thấy buồn quá, tại sao Cố Tiểu Ảnh lại có thể cho rằng như thế không sao cả nhỉ?
“Nhưng mà, trước đây anh đã chẳng nói: “Con chó cắn người thì không sủa, con chó biết sủa thì không cắn người” hay sao?” – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.
Quản Đồng thở dài: “Đừng có tự dẫm vào chân mình, lần sau em chú ý hơn một chút là được rồi”.
“Chú ý cái gì cơ?” – Cố Tiểu Ảnh hơi khó chịu, “Mấy ngày nữa là anh ta đi rồi, lần này đi chắc cũng phải vài năm không quay lại. Chẳng phải chỉ là tình cờ gặp mới đi xem phim cùng nhau sao? Chẳng có gì to tát cả”.
“Đúng, anh biết hai người tình cờ gặp. Tuy thế, nhỡ có người bắt gặp, sẽ có ảnh hưởng không tốt.” – Hình như Quản Đồng hơi bực mình.
“Chú ý? Nếu em chú ý sớm một chút, thì sẽ không để anh đến cái nơi xa lắc xa lơ như vậy đâu!” Cố Tiểu Ảnh cười nhạt.
“Chúng mình đang chuyện nọ xọ chuyện kia đấy…”. Quản Đồng chưa nói xong đã bị Cố Tiểu Ảnh ςướק lời.
“Chuyện nọ xọ chuyện kia em cũng chẳng quan tâm! Chẳng phải chỉ là gặp rồi xem phim thôi sao? Em thấy chẳng có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả! Em vốn đã định đi xem: “Nhẫn giả thần quy”, dù có không gặp Trần Diệp trước cửa, thì anh có thể chắc chắn, sau khi em đi vào, người ngồi bên em không phải là anh ta không? Quản Đồng anh thật là buồn cười, sao lại cứ lôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào vậy?” – Cố Tiểu Ảnh tức đến nỗi chỉ muốn ném ngay túi bắp rang bơ vào cái tivi.
“Bây giờ người thích lôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào rõ ràng là em đấy. Anh nói em bình tĩnh một chút, anh cũng không có ý gì khác…” – kết quả là câu này cũng chưa nói xong đã bị chen ngang.
“Không có ý gì thì đừng nói nữa!” – Cố Tiểu Ảnh hét một tiếng rồi dập điện thoại.
Ở phía kia, Quản Đồng buồn rầu nhìn ống nghe, nghĩ thầm: lúc đầu đang vui vẻ, rồi sao lại thành cãi nhau thế này?
Nghĩ đi nghĩ lại, Quản Đồng không thể không thừa nhận là mình đã hơi có ý ghen tuông. Thực ra anh cũng không muốn thế, cũng không phải anh chưa từng gặp Trần Diệp, tất nhiên anh cũng rất tin tưởng vợ mình. Tuy thế, tại sao lại có thể cãi nhau được nhỉ? Trước đây khi ở thành phố G, anh cũng tự phục mình vì sự khoan dung, cũng phục mình là từ trước đến nay chưa bao giờ ghen bóng ghen gió. Thế mà, sao bây giờ lại như vậy? Có phải lượng đổi thì chất đổi, hay là vì cách xa nhau quá nên dễ dẫn đến suy nghĩ lung tung?
Quản Đồng buồn rầu thở dài, nghĩ bụng, hóa ra: “Không gặp nhau thì lòng không thấy chán” không khoa học chút nào, mà phải nói là: “Gặp được nhau thì không buồn chán, không gặp được nhau thì chán ૮ɦếƭ người” mới đúng.
Đầu bên này, Cố Tiểu Ảnh tức tốin mắt vào điện thoại, ăn đầy mồm bắp rang, xoa bụng tự nói với mình: “Con yêu của mẹ, con thấy chưa, bố con dám mắng mẹ đấy. Mẹ đưa con đi xem phim, thế mà bố còn mắng mẹ?”
Đúng lúc đang cơn tức giận, chuông điện thoại lại vang lên, Cố Tiểu Ảnh đùng đùng tức giận nhấc ống nghe hét: “Quản Đồng, anh cút đến nơi nào thật xa cho em, đừng có làm phiền em nữa! Em không quen biết người như anh!”
“Cố Tiểu Ảnh, đầu cậu lại có vấn đề gì hả!” – Không ngờ đầu dây bên kia lại có tiếng hét to hơn, “To chuyện rồi, cậu cút nhanh đến đây cho mình nhờ!”
“Hứa Tân?” – Cố Tiểu Ảnh cứng họng, lại càng điên tiết, “Cậu định làm gì hả? Mình là bà bầu đấy nhé, cậu không ăn nói tử tế với mình được à?”
“Tử tế cái con khỉ!”, tiếng hét của Hứa Tân có pha cả tiếng khóc, “Anh rể tớ đổ đốn, chị tớ sắp phát điên rồi, Quả Quả khóc ngằn ngặt, mình đang bấn loạn lên đây, cậu nhanh đến giúp mình…”
“Gì cơ?” – Cố Tiểu Ảnh tưởng tai mình có vấn đề. Hứa Tân nói gì? Mạnh Húc đổ đốn? Đoàn Phỉ sắp phát điên?
Trời đất ơi! Chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì nữa?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc