Hôn Nhân Giấy - Chương 46

Tác giả: Diệp Tuyên

Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy
Cố Tiểu Ảnh viết trong blog của mình: Những người thuộc thế hệ chúng ta, nhìn thì có vẻ là những cô gái con một quen được chiều chuộng, thực ra ngay từ nhỏ đã chịu áp lực cha mẹ kỳ vọng và sự cạnh tranh giữa những người cùng độ tuổi. Chúng ta sẽ phân thành hai thái cực: người yếu đuối sẽ càng yếu đuối, người mạnh mẹ sẽ càng thêm mạnh mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai, không bao giờ khuất phục!
Nói một cách dân dã: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy, nếu đã không tránh được, thì lo lắng quá làm gì?

Nhưng nói gì thì nói, từ khi Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về, cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh thoải mái hơn nhiều, công việc cũng quay về với sự nề nếp không thể nề nếp hơn: sau nhiều ngày liên tục chiến đấu, luận văn đã hoàn thành suôn sẻ, tài liệu nộp đúng hạn, tiểu thuyết bắt đầu viết đến hồi kết... Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ giấy A4 in dày đặc những con chữ vuông, thấy bồi hồi khôn xiết.
Cũng thật hiếm hoi Quản Đồng lại có một kỳ nghỉ toàn thời gian ngắn ngủi, tối nào cũng về nhà đúng giờ, có hai lần c̣n lên kịp chuyến xe đưa đón nhân viên lúc 5 giờ 30. Nhưng do làm thêm giờ nhiều quá, nên hậu quả trực tiếp là lúc lên xe, do mặt mũi trông lạ quá nên bị lái xe tra hỏi tổ tông 18 đời. Cuối cùng may nhờ có người bạn thân thiết đứng ra đảm bảo mới được giải vây. Lái xe nghe đến công việc của Quản Đồng, chỉ cười: “Người của phòng thư ký à? Thảo nào”.
Cố Tiểu Ảnh nghe xong câu chuyện cười này cũng thấy đôi phần chua xót. Giờ thì dường như cô đã ít nhiều hiểu ra, tuy luôn có những người đường công danh nhẹ nhàng đến lạ lùng, thì đa phần những người còn lại đều phải lặn lội vất vả. Giống như văn phòng Tỉnh ủy của Quản Đồng, hầu hết mọi người đều có con đường công danh sau này khá rực rỡ, nhưng con đường đó, chẳng phải đều đánh đổi bằng thời gian riêng tư sao?
Người ở cửa quan, lẽ dĩ nhiên có nỗi khổ của cửa quan.
Lúc ăn cơm tối, như thường lệ Quản Đồng vẫn vừa ăn vừa xem chương trình thời sự trên truyền hình. Xem được một nửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà xã ơi, tháng sau có một cuộc thi, anh muốn bàn với em có nên đăng ký không”.
“Thi?” - Cố Tiểu Ảnh ăn xong trước, đang gọt hoa quả, thờ ơ hỏi, “Thi gì cơ?”.
“Phòng tổ chức Tỉnh ủy đang tuyển công khai các cán bộ từ cấp phó phòng trở l dưới 35 tuổi để vào một loạt các thường ủy huyện ủy, phó bí thư huyện. Anh cũng vừa đạt chuẩn, phòng cũng cho phép anh đi thi”, Quản Đồng ngập ngừng nói.
Cố Tiểu Ảnh sững người, ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, rồi mới hỏi: “Xem ra có vẻ là việc tốt thì phải”.
“Nhưng, nếu thi đỗ, thì phải xuống dưới huyện làm việc” - Quản Đồng ngừng một chút: “Có thể phải ở mỗi người một nơi hơn hai năm”.
“Mỗi người một nơi?” - Cố Tiểu Ảnh quá ngạc nhiên, và cũng hoang mang: “Tỉnh ủy không ổn sao? Tại sao phải xuống cấp thấp hơn?”.
Quản Đồng thở dài, bỏ đũa xuống chậm rãi nói: “Tiều Ảnh, anh tốt nghiệp xong là về ngay văn phòng tỉnh ủy, chưa hề có kinh nghiệm làm việc ở cấp cơ sở, đây là một hạn chế rất lớn của anh. Hơn nữa, nếu lần này thi đỗ, sẽ có cơ hội được phân một công việc cụ thể, đây cũng là một cơ hội làm việc rất quan trọng...”.
“Anh rất muốn thi phải không?” - Cố Tiểu Ảnh bình thản nhìn Quản Đồng: “Đối với anh, cơ hội này rất quý giá, đúng không?”.
“Đúng vậy!” - Quản Đồng gật gật đầu.
“Vậy thì anh cứ thi đi”, Cố Tiểu Ảnh đứng lên vặn lưng, “Dù gì kể cả anh không ra tỉnh ngoài, thì ngày nào cũng làm thêm giờ, em cũng chẳng khác gì ở một mình, quen rồi cũng tốt, không có chồng ở bên vẫn có thể sống rất tốt”.
“Tiểu Ảnh!” - Nghe đến câu này, lòng Quản Đồng trào lên sự hổ thẹn, anh giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ôm thật chặt, thấp giọng: “Xin lỗi em”.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngợi, quay đầu liếc Quản Đồng: “Nhưng với tình hình bố mẹ anh thèm khát có cháu như thế này, anh mà đi, chắc em khó sống lắm. Em nói trước nhé, nếu bố mẹ anh còn gọi điện lên lớp em trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, em chỉ còn nước lấy anh ra làm bia đỡ đạn thôi đấy nhé”.
Quản Đồng: “Bố mẹ suy nghĩ xưa rồi, em đừng để bụng”.
Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, tính toán: “Hai năm nữa em hai mươi tám tuổi... ừm, vẫn ổn, lúc đó bắt đầu kế hoạch sinh con là vừa”.
Quản Đồng thở dài nặng nề, không biết cảm giác trong lòng mình gọi là gì nữa, chỉ vùi đầu vào vai vợ, rất lâu không nói gì.
Ăn cơm xong như thường lệ vẫn là Quản Đồng rửa bát, Cố Tiểu Ảnh cắm đầu vào màn hình vi tính để hiệu đính tài liệu. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Cố Tiểu Ảnh thấy tên Hứa Tân, hớn hở bật máy: “Người đẹp, nhớ tớ à?”.
“૮ɦếƭ tiệt!” - Hứa Tân hạ thấp giọng, tức tối, “Cậu đoán xem mình đang hẹn hò với ai?”.
“Hẹn hò á?” - Đầu óc Cố Tiểu Ảnh phấn khích hẳn lên: “Cậu không hề nói với mình là hôm nay có tiết mục đặc sắc như thế! Hẹn hò với ai thế hả?”.
“Có đánh ૮ɦếƭ cậu cũng không đoán nổi đâu,” Hứa Tân hạ giọng: “Giang Nhạc Dương đấy! Thầy Giang kính yêu của tụi mình đấy!”.
“Không phải chứ?!” - Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên “Cậu không biết trước là thấy ấy à?”.
“Người giới thiệu là cô tớ, mình ngại cô ấy kể lể dài dòng, nên không nghe hết cô ấy giới thiệu. Chỉ biết là cao 1m8, lớn hơn mình bốn tuổi, nên chọn chỗ này để gọi anh ta ra,” - Hứa Tân đau khổ, “Làm sao mà mình biết được đó lại chính là thầy Giang chứ!”.
“Ha ha ha...” - Cố Tiểu Ảnh cười chảy cả nước mắt, “Thầy Giang thì sao? Thái độ của thầy thế nào?”.
“Thầy ấy hả, như gà mắc tóc, mặt mũi tái xanh”, Hứa Tân bật cười. - “Thầy ấy vào nhà vệ sinh rồi, mình mới dám gọi điện thoại cho cậu chứ. Cậu đừng có nói với thầy là mình nói với cậu nhé. Chuyện hài thế này chắc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong sáng của thầy
“Hai người gặp nạn rồi!” - Cố Tiểu Ảnh bình luận không khách khí, “Hẹn hò ở đâu vậy?”.
“Đường Giải Phóng, quán True Pot.” - Hứa Tân vội vã nói, “Tắt máy đây, thầy quay lại rồi!”
Tít - cúp máy!
Cố Tiểu Ảnh cúp máy, đảo mắt một vòng, lao qua giường, chạy thẳng vào bếp, vừa chạy vừa hét to sung sướng: “Ông xã ơi ông xã ơi, chúng mình đi giải trí chút đi!”
“Giải trí gì vậy?” - Quản Đồng đang rửa dở bát, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Hứa Tân và Giang Nhạc Dương hẹn hò ở quán True Pot đấy, anh thấy có trùng hợp không?” - Cố Tiểu Ảnh hào hứng chạy tới, ôm lấy Quản Đồng từ sau lưng, “Chúng mình đi uống cà phê, rồi giả bộ vô tình gặp hai người quen đang hẹn hò kia, anh thấy sao?”
“Không được!” - Quản Đồng chẳng có phản ứng gì, vẫn cẩn thận tráng từng cái bát một: “Em rỗi rãi thì mang sữa chua trong hộp ra ăn hết đi, đừng có thỉnh thoảng lại nổi hứng lên thế. Lúc đầu, người bảo muốn ăn sữa chua bổ sung dinh dưỡng là em, bây giờ chính em lại là người ngày nào cũng kiếm cớ để không ăn”.
“Em ăn mỗi ngày một hũ suốt ba tháng rồi còn gì, hơi bị kiên trì đấy!” - Cố Tiểu Ảnh lấy một tay vỗ vỗ vào bụng mình: “Hơn nữa cũng không phải em kiếm cớ không ăn, mà là em hay quên thôi! Đợi đến lúc nhớ ra thì đã đến giờ đi ngủ, mà giờ đó thì ăn làm sao được”.
“Nói gì thì nói em cũng không kiên trì!”, Quản Đồng quay đầu nhìn con gấu không có đuôi đang ôm lưng mình: “Đã thỏa thuận là đi dạo mỗi tối, tổng cộng em chỉ quyết tâm được có hơn 20 ngày, rồi nói là có việc; việc xong rồi em lại bảo là bị cảm, khỏi cảm rồi em lại bảo đau lưng... Anh chán khi phải nói rằng, Cố Tiểu Ảnh, em khắc phục một chút cái tính lười nhác đó đi được không!”.
“Chán phải nói em á?” - Cố Tiểu Ảnh vươn thẳng lưng, đấm mạnhQuản Đồng một cái: “Anh mà cũng nói được là chán nói với em sao? Anh có biết là anh lắm lời đến thế nào không? Tám giờ tối anh bảo: “Cố Tiểu Ảnh em ăn sữa chua đi”, tám giờ mười lăm anh nói: “Cố Tiểu Ảnh em ăn sữa chua chưa?”, tám rưỡi anh lại bảo: “Sữa chua kìa, em vẫn không ăn là hỏng đấy”, chính bây giờ anh lại nói: “Cố Tiểu Ảnh, em chẳng kiên trì gì cả”, chín rưỡi tối anh nói: “Cố Tiểu Ảnh, điều người ta khó thực hiện nhất là kiên trì làm một việc đến tận cuối cùng”... Quản Đồng, anh không thấy chán à?”
“Vậy à?” - Quản Đồng rất kinh ngạc, “Anh nói thế thật sao?”
“Vớ vẩn, không anh thì ai?” Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.
“Vậy là do anh muốn tốt cho em, đồng chí ạ!” - Quản Đồng vừa rửa bát vừa cười: “Em đúng là không kiên định một chút nào, việc gì cũng không quyết tâm, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cuối cùng lưới cũng rách tan, em còn đứng đó mà ôm mộng ăn cá”.
“Nhưng em rất kiên trì với việc viết tiểu thuyết đấy chứ”. Cố Tiểu Ảnh không phục.
“Đúng”, Quản Đồng gật gật đầu, “Lúc quen em, anh bị việc này ảnh hưởng, nên mới lấy em. Em đúng là có khả năng lừa người, người thật thà như anh rất dễ bị mắc lừa”.
“Mắc lừa thì cũng muộn rồi!” - Cố Tiểu Ảnh tự đắc nhướng mày, từ phía sau lưng vươn tay ra, chụp lấy *** Quản Đồng kêu: “Con đường này là do tôi mở, cái cây này là do tôi trồng, muốn đi qua đây thì phải nộp tiền mãi lộ!”
“Anh đã nói là anh không Bán th*n mà” - Quản Đồng gạt tay Cố Tiểu Ảnh ra, “Bà xã, phiền em bớt chút thời gian lấy hộp sữa chua trong tủ ra ăn hết cho anh nhờ”.
“Ối, lại nữa rồi!!!” - Cố Tiểu Ảnh than thở, ngả người vào lưng Quản Đồng.
Quản Đồng ngẩng đầu lên, thấy ngay bóng hai người đang bám chặt lấy nhau in trên cửa cái lò vi sóng đặt ngay bên cạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc