Hôn Nhân Giấy - Chương 41

Tác giả: Diệp Tuyên

Trong lúc đó, Quản Đồng hộc tốc bước vào nhà, dáo dác ngó khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng một ai trong nhà.
Bố mẹ thì sáng ra đã bảo là sẽ cùng nhau đi chợ rồi? Nhưng còn Tiểu Ảnh đâu?
Nghĩ kỹ lại thì chợt nhớ ra: Hôm nay là ngày Học viện nghệ thuật khai giảng! Tiểu Ảnh nhất định là đã tới trường rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại thật là đau đầu, Quản Đồng đã cố sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, định tranh thủ lúc bố mẹ đi chợ mà quay về nói chuyện nghiêm túc với Tiểu Ảnh, chẳng ngờ lại vô ích!
Quản Đồng đành đứng trong phòng khách mà thở dài thườn thượt.
Một lúc sau mới đi rót một cốc nước khoáng, vừa uống vừa nghĩ: thật là hết cách, Cố Tiểu Ảnh, 26 tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu. Nhưng trước giờ chỉ biết tới trường học, tốt nghiệp xong thì ở lại trường công tác, thỉnh thoảng cũng gặp phải vài kẻ bạc bẽo, nhưng so với cái xã hội rối ren phức tạp này thì chẳng thấm tháp vào đâu. Hoặc giả cũng có thể hiểu là, suốt 20 năm gần đây, cô ấy chưa hề biết thế nào là thói đời nóng lạnh, chưa từng gặp những kẻ tiểu nhân vô đạo, cũng chưa từng nếm trải mùi oan ức. Từng đấy tuổi, bản tính lương thiện, tinh thần lạc quan, tích cực, cứ nghĩ là bản thân đã trưởng thành, nhưng thực ra thì nhiều khi vẫn còn quá thiếu thực tế, quá thẳng thắn, quá
Anh yêu Cố Tiểu Ảnh, muốn chung sống cùng cô, là bởi vì yêu sự hiểu biết, trí thông minh và trái tim trong sáng của cô. Từ những trang văn Cố Tiểu Ảnh viết, anh có thể nhận ra cô mang trong mình một trái tim thuần khiết, lấp lánh như pha lê.
Một tâm hồn như thế, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh dễ vỡ.
Quan Đồng luôn nuôi niềm tin rằng, con cái của hai người sau này, được Cố Tiểu Ảnh dạy dỗ chắc chắn sẽ cũng thông minh, lương thiện, rạng rỡ, lạc quan, tích cực y hệt như cô. Nhưng anh lại nghĩ, nhất định sau này anh sẽ phải căn dặn con mình, trong suốt chặng đường sau này con đi sẽ khó tránh khỏi những nỗi niềm oan ức, nhưng con phải biết cách chấp nhận và vượt qua nó, thì mới có thể tiếp tục sống vui vẻ được.
Nhưng, thực ra, chính anh cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân tối hôm qua đã quá nóng giận mà mất bình tĩnh.
Anh rất muốn xin lỗi cô, nhưng cô lại đã đến trường mất rồi, đành để buổi tối vậy.
Nghĩ như vậy, Quản Đồng đặt cốc nước xuống, quay trở lại chỗ làm. Bỗng nhiên điện thoại rung bần bật, anh lôi ra xem thì thấy là tin nhắn của Cố Tiểu Ảnh.
Mở ra đọc thì là một mẩu tin nhắn không dài, nội dung viết: “Buổi tối không về nhà, ở lại trường. Mai cũng tạm thời không về nhà, dạo này rất bận.”
Quản Đồng ngẩn ra, cười đau khổ, anh tất nhiên không cho là Tiểu Ảnh bận tới mức đến về nhà cũng không có thời gian, mà chỉ không ngờ là lần này một người con gái chẳng mấy khi lên cơn tức giận như cô, lại hành động dứt khoát như vậy!
Quản Đồng trong lòng lo lắng không yên: phen này, nếu anh thực sự không đi tìm cô ngay, thì cô sẽ không thèm về nhà thật mất.
Lúc ấy, Tiểu Ảnh vừa kịp tới được khu trường mới, sớm hơn thời gian họp 10 phút, đang dốc sức bình sinh kéo cái đống hành lý nặng trình trịch vào khu căn hộ của giáo viên – điều kiện tt hơn nhiều so với khu nhà của nghiên cứu sinh ngày xưa, một phòng hai người ở, có giường, có bàn học, có tủ quần áo; cũng bởi vì khu trường mới quá xa trung tâm thành phố nên những khu căn hộ như thế là để cho giáo viên có nơi để tạm thời nghỉ lại.
Cuộc họp kết thúc, Cố Tiểu Ảnh quay lại căn hộ sắp xếp đồ đạc, rồi lăn ra giường nằm, và bỗng có cảm giác như đang quay về thời sinh viên. Thế rồi cô nhận ra thời gian trôi đi quả thực quá nhanh, cứ như mới hôm qua Cố Tiểu Ảnh vẫn còn đang hùng hục sứt đầu mẻ trán ngồi làm khóa luận tốt nghiệp, nhưng sự thật là đã bảy tháng trôi qua rồi. Chỉ trong chớp mắt, từ một sinh viên cô đã biến thành một Cố Tiểu Ảnh giáo viên. Giường đối diện với cô cũng không còn là giường của Hứa Tân nữa rồi, mà của Lưu Định, người làm nghiên cứu sinh cùng năm với Cố Tiểu Ảnh, cũng được giữ lại trường làm giáo viên.
Quả thực là tất cả đều đã thay đổi hết rồi.
Dù cho có một số chuyện cứ ngỡ là sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh sau khi giảng bài xong cho sinh viên, từ giảng đường đi ra thì gặp Trần Diệp đang đi về phía này, vừa đi vừa cười cười nói nói rất vui vẻ với mấy cô gái nhìn có vẻ giống sinh viên.
Cố Tiểu Ảnh cúi thấp đầu, định trốn vào đám người xung quanh, chưa kịp đi ra thì đã nghe thấy từ phía sau có người cất tiếng gọi: “Cố Tiểu Ảnh!”
Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại thì thấy Trần Diệp, anh mặc kệ đám sinh viên xung quanh, tươi cười bước tới. Chỉ có khoảng cách mười mấy bước chân mà đã thu hút biết bao ánh nhìn của các nữ sinh dõi theo.
Cố Tiểu Ảnh thầm than vãn, trong lòng nghĩ: “Ôi chao đàn ông, quả nhiên luôn là mầm mống tai họa.”
Trần Diệp bước tới trước mặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, cười hỏi: “Em dạy xong rồi à?”
“Vâng” – Tiểu Ảnh mỉm cười, gật đầu: “Em đang định đến nhà ăn ăn tối.”
“Em không về nhà?” – Trần Diệp thắc mắc – “Mười mấy phút nữa là xe đưa đón đã chạy rồi, em còn ăn cơm nữa thì sẽ không kịp đấy!”
“Em không về, em ở lại khu căn hộ giáo viên.” – Cố Tiểu Ảnh nhìn Trần Diệp, trách móc vẻ ấm ức: “Thật là không công bằng! Đều là giáo viên cả, thế mà bọn em hai người một phòng, còn anh thì được một mình một phòng! Đúng là người ngoài thì được ưu tiên!”
Trần Diệp phì cười, nhìn Cố Tiểu Ảnh đáp: “Tiểu Ảnh à, em vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn trẻ con như vậy!”
“Đi đi, trẻ con cấm có nói linh tinh.” – Tiểu Ảnh quay đầu không thèm chấp Trần Diệp.
Trần Diệp vui vẻ: “Tiểu Ảnh, hôm nào đó giới thiệu chồng em cho anh biết đi, anh thực sự tò mò không biết anh ta là thần thánh phương nào mà đã thu phục được đứa trẻ như em đấy. Sao em mãi mà không trưởng thành thêm tí nào thế!”
Tiểu Ảnh chẳng hơi sức đâu mà đùa cợt với anh ta, đầu cô sắp bốc lửa đến nơi: sao dạo này hay bực bội thế cơ chứ? Sao cứ hết người này đến người khác thi nhau nói cô không trưởng thành? Cố Tiểu Ảnh rõ ràng còn biết ăn nói, rõ ràng còn thông minh nhanh nhẹn hơn Quản Đồng, sao cứ bảo là một đứa trẻ thế!
Thật là tức ૮ɦếƭ đi được!
Đang tức giận thì bỗng điện thoại reo. Cố Tiểu Ảnh nghe rõ không phải là nhạc chuông của bài hát “Đồng thoại” thì có chút thất vọng.
Thò tay vào lục lọi túi xách, mãi mới sờ được vào cái điện thoại, nghe máy thì thấy giọng nói gấp gáp của Hứa Tân: “Chị tớ sắp sinh rồi! Anh rể lại không có nhà, tớ đưa chị ấy đến bệnh viện, cậu mau mau tới giúp một tay đi!”
“Hả? Sinh rồi á” – Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc hét – “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Tnh Lập! Tớ gọi xe cấp cứu rồi” – Hứa Tân vô cùng sốt ruột – “Cậu đến thẳng bệnh viện đi, mang thêm tiền nhé, tớ sợ là tớ không mang đủ!”
“Được được! Tớ đi đây, đi ngay bây giờ đây!” – Cố Tiểu Ảnh vội vã dập máy; quay lại lo lắng nhìn Trần Diệp: “Trần Diệp, anh có bao nhiêu tiền ở đây?”
“Tiền mặt thì không nhiều lắm, hơn 1000 tệ, em cần làm gì?” – Trần Diệp nhìn bộ dạng sốt ruột của Tiểu Ảnh, vừa rút ví vừa hỏi.
Tiểu Ảnh vội tới mức phát khóc: “Bạn thân của em sắp sinh con! Em phải đi bệnh viện Tỉnh Lập đưa tiền cho cô ấy!”
“Thế thì yên tâm!” – Trần Diệp bình tĩnh, chỉ về hướng tòa nhà học: “Anh lái xe qua rồi đưa em đi, tới bệnh viện rồi thì anh đi rút tiền cho, anh có thẻ tín dụng mà!”
Cố Tiểu Ảnh lắc lắc: “Không cần đâu, em cũng còn một ít tiền ở đây.”
“Cố Tiểu Ảnh, em có cần phải khách sáo thế không.” Trần Diệp chau mày, vừa kéo Cố Tiểu Ảnh chạy về phía cổng của khu giảng đường vừa nói: “Dù chúng ta đã chia tay, nhưng em làm ơn đứng tránh xa anh như kiểu anh là rắn độc thế chứ! Em đừng tưởng anh không trông thấy! Lúc nãy nhìn thấy anh, em đã lập tức cúi đầu định lẩn đi phải không! Nếu không phải anh gọi em, thì em sẽ chẳng thèm chào anh lấy một câu phải không?”
Cố Tiểu Ảnh ngây người, bị Trần Diệp kéo đi không kịp phản ứng, nhất thời cũng chẳng biết phải đối đáp thế nào. Lúc đi trên đường rồi, Cố Tiểu Ảnh bớt căng thẳng dần bình tĩnh lại, chợt nhớ ra bèn hỏi Trần Diệp: “Anh lấy bằng lái xe trong nước à?”
Trần Diệp lườm cho Cố Tiểu Ảnh một cái: “Ngay từ trước khi quen em, anh đã có bằng lái rồi, em không biết à?”
“Em không biết!” – Tiểu Ảnh có chút hoảng hốt, vội vàng đáp, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bản lúc này thật kỳ quặc – rõ ràng là cô đã không còn yêu anh ấy nữa, hai người sớm đã không còn quan hệ gì rồi, thế mà sao anh ấy vẫn nhắc lại nhiều chuyện ngày xưa như vậy?
Trần Diệp dường như nhận thấy Cố Tiểu Ảnh có chút mất tự nhiên, khẽ thở dài, hỏi: “Ai sinh thế?”
“Chị Đoàn Phỉ” – Cố Tiểu Ảnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đáp.
Một lát sau, Cố Tiểu Ảnh mới ngần ngừ nói: “Thực ra em từ đầu chí cuối đâu có định trốn tránh anh, chỉ là em thực sự sợ không kìm được.”
“Không kìm được?” – Trần Diệp nghe thấy những từ này thì trong lòng cảm thấy chút thất vọng, ngừng mấy giây rồi mới khẽ thở dài: “Cố Tiểu Ảnh, anh thật không biết nên khen em là người phụ nữ chuẩn mực biết giữ quy tắc hay là nên mắng em thật quá coi thường người khác đây? Liệu em có thể đề cao anh hơn một chút được không? Mặc dù anh ra đi không nói một lời nào, như thế thật là chẳng ra gì, nhưng thực sự đó là do anh không biết phải giải thích với em thế nào. Lần đó anh đi, quả thực là có thể sẽ không về nước nữa. Một sinh viên nghèo như anh, cũng không biết đến bao giờ mới có đủ khả năng để đón em qua bên đó. Anh thậm chí còn không dám chắc rằng liệu anh có thể để em đi rửa bát trong những nhà hàng mà kiếm tiền sinh hoạt được hay không. Ngoài nhiệt huyết ra thì anh chỉ có bàn tay trắng, anh không đủ điều kiện để hứa hẹn hay đảm bảo gì với em, cũng không thể khiến em phải đợi chờ vô ích...!”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt anh cứ đăm đăm nhìn con đường phía trước mặt. Vào đến trung tâm thành phố, tới những đoạn đường đông đúc, tình hình tắc đường rất nghiêm trọng. Bên đường có hai chiếc xe thu dọn, cảnh sát đang xử lý sự cố, cả một dãy xe dài nối đuôi nhau nhích về phía trước từng tí một. Trần Diệp nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, nới rộng lòng mình từng chút một, càng cố thoải mái, càng đau đớn, cảm thấy trái tim như đang bị P0'p nghẹt, càng cố nới lại càng bị co thắt... cứ tựa như có thứ gì đó vừa lạnh vừa ướt cuộn chặt lấy những năm tháng đó, những năm tháng đã qua mà không thể nào quay đầu lấy lại được.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng thì cũng chịu quay đầu lại, nhìn nghiêng một bên khuôn mặt của Trần Diệp, có đôi chút sửng sốt.
Cô nghe thấy giọng nói có phần đáng thương sầu thảm của anh: “Em xem đó, cuối cùng thì anh chẳng phải đã bị báo ứng sao, đợi đến khi anh đã có đủ tự tin để hứa hẹn dành cho em những ngày tháng tốt đẹp, thì em đã không còn ở đó đợi anh nữa rồi.”
Không khí trong xe lặng xuống tĩnh ngắt.
Không một ai biết, vào lúc này, liệu còn có thể nói được gì nữa đây?
Hoặc, cũng có thể, chẳng biết tự lúc nào, tất cả những lời muốn nói, bây giờ cũng chẳng cần thiết phải nói ra nữa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc