Hôn Nhân Giấy - Chương 27

Tác giả: Diệp Tuyên

Lúc về nhà đã là mười rưỡi, Quản Đồng nghe bước chân Tiểu Ảnh trên cầu thanh liền ra mở của. Tiểu Ảnh bước lên chỗ rẽ cầu thang, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quản Đồng trong bộ quần áo ngủ, to quá một cỡ so với người, đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô, trông thật đáng yêu. Tiểu Ảnh mừng rỡ, chạy vội hai bước lên cầu thang, dụi đầu vào lòng Quản Đồng, ôm chặt eo chàng, áp mặt vào иgự¢ chàng mà phụng phịu:
- Mệt quá!
Quản Đồng vừa dẫn Tiểu Ảnh vào nhà vừa cười:
- Bà xã anh buông tay ra nào, chờ anh đóng cửa đã, đừng đứng ngoài ôm ấp còn gì là gia đình văn hóa.
Tiểu Ảnh mặc kệ, vẫn ôm chặt không rời tay. Quản Đồng mãi mới kéo được cửa lại, vào nhà, anh cúi đầu nhìn Tiểu Ảnh, nâng cằm nàng lên và hỏi:
- Sao thế?
Tiểu Ảnh nhắm mắt nũng nịu:
- Buồn ngủ…
Quản Đồng vỗ nhẹ:
- Thế thì đi tắm rồi đi nghỉ đi.
Tiểu Ảnh đi vào phòng ngủ, vừa ϲởí áօ vừa lẩm bẩm:
- Khỏi tắm nữa, em đi ngủ đây.
Dứt lời, nàng đổ mình ngay lên giường. Quản Đồng nói theo:
- Tắm nước nóng cho thư giãn đã nào.
Quản Đồng vừa nói vừa giúp cô ϲởí áօ. Tiểu Ảnh trong bụng rõ, nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác gì đó bất thường nên không muốn nói nhiều. Cô mở to mắt nhìn chàng, vừa đúng lúc thấy chàng đang lặng lẽ giúp mình mặc đồ ngủ, bỗng dưng một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Tiểu Ảnh nhìn chồng một lúc lâu, với tay làm nũng:
- Anh ơi, bế em đi tắm đi.
Quản Đồng nhìn cô rõ kĩ, không nói gì, ngay sau đó liền bế Tiểu Ảnh vào trong nhà tắm. Tiểu Ảnh ôm chặt cổ anh, ấp sát mặt vào cổ Quản Đồng, tất cả đều nói với cô một điều rõ rành rành: con người này, gia đình này, cuộc hôn nhân này, cuộc sống này, tất cả đều là thật. Tất cả đều là của cô, với tay thôi là có thể chạm tới. Cô cuộn tròn trong lòng anh, thở dài thoải mái, nụ cười khuây khỏa nở bừng trên khuôn mặt.
Cô cũng chẳng biết tại sao lại nghĩ đến những thứ đó, phải chăng là do cuộc gặp gỡ với Trần Diệp? Phải chăng do nhìn thấy ánh mắt khách sáo che dấu chút tình tàn? Nhưng tất cả những thứ đó không quan trọng, bởi đối với Tiểu Ảnh, cuộc sống hiện tại đã quá tuyệt vời. Cô phải cố gắng hết mình để đạt tới những hạnh phúc, những ấm áp mà cô muốn, còn lại đều không cần nhớ, cũng không cần quên.
Nghĩ thế, cô lại thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô trộm nhìn Quản Đồng đứng bên cạnh bật nước nóng cho cô, giúp cô cởi đồ ngủ, cẩn thận treo chúng lên giá treo để khỏi bị ướt… Tiểu Ảnh cười lém lỉnh, nhân lúc Quản Đồng không chú ý, cô vòng tay cởi tung một cái cúc trên áo anh… một cái cúc nữa…
Cho tới khi Quản Đồng nắm lấy tay cô, quay đầu lại:
- Cưng à… ở đây không…
Chưa dứt lời, Tiểu Ảnh đã nhón gót tặng anh một nụ hôn, như nuốt ực luôn nửa câu nói còn lại.
Không gian chật hẹp thì đã làm sao? Cổ nhân chẳng phải đã có câu: “thực sắc, tính dã”[1] hay sao. Trước lúc cảm xúc bùng nổ, Quản Đồng nghĩ một cách mãn nguyện: hóa ra có những lúc, câu nói “nước chảy, bèo trôi” cũng có ý nghĩa khác…
[1] Đây là một câu nói của Khổng Tử, thể hiện nhân sinh quan tiến bộ của ngài. Đại ý là: Chuyện tình dục cũng quan trọng như chuyện ăn uống thường ngày.
Thế nhưng, con người ta một khi mệt mỏi quá thì giấc ngủ cũng sẽ sâu hơn bao giờ hết, điều ấy khiến cho sáng hôm sau Tiểu Ảnh lên lớp hơi muộn. Cũng thật là đen đủi, có năm phút thôi mà cũng bị chủ nhiệm khoa tóm được. Ông già tinh thần còn tráng kiện đứng ngay ngoài cửa, thấy Tiểu Ảnh đang hồng hộc chạy đến, muốn phát cáu lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Ông nói nghiêm nghị:
- Cô giáo Cố, cái gương của người thầy nó phản ánh đầu tiên ở việc đến đúng giờ.
Tay trái là một đống giáo tŕnh, tay phải là túi xách, tóc tai bị gió thổi cho rối lên, trông bơ phờ mệt mỏi, cô chạy tới rồi phanh gấp ngay cạnh chủ nhiệm khoa, đáp lại với giọng hết sức thành kính và ngoan ngoãn:
- Em xin lỗi thầy, quyết không có lần sau đâu ạ.
Câu này hẳn đã quá quen thuộc rồi, chủ nhiệm khoa cũng chỉ đành cười mà khẽ mắng:
- Câu này cô nói với tôi từ lúc còn học nghiên cứu sinh đến giờ không dưới mười lần!
Tiếng cười rúc rích của các học sinh vang lên từ phòng học phía xa. Đến Tiểu Ảnh cũng muốn cười, nhưng vẫn phải cố trợn mắt mà thề thốt với thầy chủ nhiệm:
- Thưa thầy, em xin thề sẽ không đến muộn nữa ạ!
Thầy chủ nhiệm từng trông thấy bộ dạng này của cô bảy năm rồi, đã quáen nên chỉ khoát tay:
- Thôi đi vào đi!
Tiểu Ảnh nhếch mép cười, vội chạy thụt vào lớp học, thầy chủ nhiệm quay lưng đi ra ngoài, đóng cửa phòng học. Hai cánh cửa khép vào, cả lớp đồng loạt “Ồ” lên. Tiểu Ảnh quay đầu lại thấy cả lớp đang rúc rích cười. Mấy nam sinh nghịch ngợm còn hắng giọng khẽ ho.
Tiểu Ảnh cũng cười, vừa bước lên bục giảng vừa nói lớn:
- Không được cười, tất cả nghiêm túc!
Thế mà càng nhiều người cười hơn.
Đứng trên bục giảng, Tiểu Ảnh lôi đĩa cứng ra chuẩn bị chiếu lên màn hình giảng bài, bỗng phát hiện ra mấy nữ sinh dưới giảng đường không ngừng ra dấu mắt với mình. Tiểu Ảnh hiếu kì nhìn theo, một cô bé mặt tròn ngồi ở bàn trên vươn tới hỏi nhỏ:
- Em thưa cô, cái thầy giáo đẹp trai ngồi dưới cùng kia đến dự giờ ạ?
Tiểu Ảnh thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy dáng người ngồi ở hàng dưới, cô đứng lặng một hồi: Trần Diệp?
Biết Tiểu Ảnh đã trông thấy mình, Trần Diệp khẽ cúi đầu, vẫn ngồi im ở phía xa, mỉm cười nhìn Tiểu Ảnh trên bục giảng. Nhìn từ phía Trần Diệp, khuôn mặt Tiểu Ảnh như cứng đờ lại. May mà có mấy cô nữ sinh ham hóng chuyện ngồi im thít nãy giờ khiến Tiểu Ảnh như tỉnh lại, mấy nàng ngồi ở hàng đầu khẽ hỏi:
- Cô ơi, cô, ai thế ạ?
Tiểu Ảnh như bừng tỉnh, cười với mấy học sinh ngồi trước mặt, hắng giọng và dõng dạc giới thiệu:
- Cô xin giới thiệu với các em, thầyo tới dự giờ hôm nay là thầy Trần Diệp, nhạc sĩ vĩ cầm trẻ tuổi nổi tiếng tốt nghiệp tại học viện âm nhạc Mozard ở Salzburg. Thầy là đàn anh khóa trước của các em, tốt nghiệp khoa âm nhạc trường ta năm 2003, lần này thầy quay về là để cùng nhóm 4-Seasons đi lưu diễn. Xin mời cả lớp cho một tràng pháo tay!
- Oa…! – Cả lớp cùng thốt lên, vừa vỗ tay vừa quay đầu nhìn hàng cuối. Trần Diệp không ngờ Tiểu Ảnh lại tung ra ngón này, đành ngồi im thin thít. Tiểu Ảnh thấy vẻ mặt khó xử của Trần Diệp mà đắc ý cười. Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của học sinh, Tiểu Ảnh gõ nhẹ vào chiếc mic, chờ cho cả lớp trật tự mới lên tiếng:
- Bây giờ chúng ta vào bài.
Ngẩng lên vẫn thấy có học sinh ngứa ngáy quay ngang quay ngửa, các học sinh nữ thì lộ vẻ phấn khích. Tiểu Ảnh thở dài, đảo mắt nhìn cả lớp một vòng mà rằng:
- Tập trung nào tập trung nào, nhân vật chính của buổi học ở đây cơ mà.
Dưới lớp vang lên tiếng cười, Tiểu Ảnh cũng cười, cô khoát tay:
- Nhóm số một cử đại diện lên bảng trình bày kết quả điều tra của mình.
Cả lớp nháo nhác, cuối cùng cũng có một nam sinh bị chọn ra. Cậu đi lên bục giảng, nhìn Tiểu Ảnh hi hí cười, tay run run nắm chặt tờ giấy A4:
- Em nói trước ạ?
- Vâng, mời anh! – Tiểu Ảnh gật đầu, cúi mình nhường mic cho cậu học sinh to cao, lui về một bên, mỉm cười nhìn cậu.
Cậu học sinh cũng hắng giọng ra vẻ người dẫn chương trình, cất giọng:
- Sau đây tôi xin đại diện cho nhóm trình bày kết quả điều tra. Tên chủ đề của nhóm tôi là: “Giữa đỉnh cao và vực thẳm: điều tra và đánh giá về tình hình tiêu thụ sách ăn theo từ phim ảnh”. Đầu tiên bốn người nhóm tôi chia ra làm bốn hướng, điều tra thực tiở nhà sách Tân Hoa, chợ bán buôn sách, trung tâm sách báo và các tiệm sách online…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc