Hôn Nhân Giấy - Chương 23

Tác giả: Diệp Tuyên

Cuộc sống lặt vặt nhưng không nhạt nhẽo
Vào cái mùa đông của tuổi 20 Cố Tiểu Ảnh đã biết cuộc sống của mình thật sự giống như một vở kịch có buồn có vui, có cay có ngọt. Cuộc sống như thế không thể thiếu những điều lặt vặt, nhưng chắc chắn không nhạt nhẽo.
Hai ngày ngoảnh đi ngoảnh lại đã trôi cái vèo. Cố Tiểu Ảnh còn chưa kịp nhìn lại tình cảm của mình dành cho “bố mẹ mới” ra sao thì cái tết trung thu đã hết. Ông Cố, bà Cố phải quay về phố F làm việc, ông Quản với bà Tạ cũng lo lắng cho nào chim, nào heo nhà nuôi, thế là tất cả lên đường về quê. Cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh lại trở về như những ngày tháng trước đây: lên lớp, soạn bài, viết luận văn, học tiếng Anh, viết tiểu thuyết, lòng bình thản và nhẹ tênh tênh.
Chiều thứ tư, Tiểu Ảnh có tiết 7 và 8. Tiểu Ảnh ngồi đọc báo trong phòng nghỉ của giáo viên trong khoa lúc chờ lên lớp. Giữa phòng là Giang Nhạc Dương đang rót nước uống, trông thấy Tiểu Ảnh thì vui mừng hớn hở chào hỏi:
- Ơ… cô giáo Cố hôm nay trông tươi tỉnh nhỉ! – Rồi chớp chớp mắt: Sư huynh nhà em dạo này vẫn ngoan chứ hả?
Tiểu Ảnh ngẩng đầu ngó anh ta rồi đột nhiên cũng cười khì:
- Thầy Giang, nghe nói độ này đời sống tình cảm của thầy phong phú lắm?
Giang Nhạc Dương giật mình, vội xua:
- Đừng làm hỏng thanh danh của tôi, tôi thật thà lắm đấy.
- Vâng, thật thà lắm. – Tiểu Ảnh lật báo gật gật – Thế sao theo như tôi đếm thì mấy tháng nay cậu phải đi xem mặt những mười mấy lần rồi? Cứ thế này thì có khi các cơ quan chính phủ, đơn vị doanh nghiệp, giới truyền thông giải trí rồi là từ tiểu học đến đại học ở cái phố G này đi đâu cậu cũng gặp người quen đấy
- Thì quăng lưới to mới bắt nhiều cá mà. – Nhạc Dương dướn mắt nhìn Tiểu Ảnh.- Tôi gọi đây là đang làm tròn trách nhiệm với cuộc sống bản thân đấy chứ?
- Trách nhiệm á? – Tiểu Ảnh trông Nhạc Dương làm bộ mà không nhịn được cười. – Thầy Giang có biết là phong cách ăn mặc cũng thể hiện được trạng thái tâm lý của người ta không?
- Thế á? – Nhạc Dương quả nhiên lập tức cúi xuống nhìn lại trang phục của mình.
- Cậu tự trông đi! – Tiểu Ảnh chỉ chỉ, nói với vẻ thành khẩn. – Cậu mặc áo sơ mi kẻ sọc ngang, áo vest kẻ sọc dọc. Điều này tức là gì? Tức là cậu đang đứng giữa ngã tư cuộc đời đấy chú em ạ!
Nhạc Dương suýt thì ngất, anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy giáo viên hướng dẫn của Tiểu Ảnh đi tới, mắt liền sáng bừng lên và chỉ tay hỏi:
- Chị nhìn kìa, giáo viên hướng dẫn của chị mặc áo sơ mi sọc dọc, vest cũng sọc dọc nốt, thế có nghĩa là gì?
- Thế tức là thầy của chị đây là một người có phẩm chất thật thà thẳng thắn, trong ngoài như một! – Tiểu Ảnh cười nghiêng cười ngả.
Vừa hay lúc đó thầy giáo đi qua cũng nghe thấy, không nhịn được cười, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ảnh:
- Cô nhóc này lại ba hoa gì ở đây thế, cậu Giang lại bị cô này lừa đúng không?
Nhạc Dương tỏ vẻ thật thà gật đầu khen ngợi:
- Giáo sư Lục à, học trò của thầy quả không phải là người thường, phản ứng nhanh nhẹn lắm… chẹp chẹp.
- Cô này ý à? – Vị giáo sư tóc bạc liếc nhìn Tiểu Ảnh đang dương dương tự đắc bên cạnh, vừa bước ra phía cửa vừa lắc đầu than thở. Tic quá… cái đầu chỉ khôn vặt là giỏi còn kế lớn thì không.
Tiểu Ảnh bĩu môi vẻ không bằng lòng. Nhạc Dương đắc ý ha hả cười vừa đuổi theo giáo sư Lục vừa ngoái lại nheo mắt nhăn mày nhìn Tiểu Ảnh.
- Ừ thì khôn vặt, còn hơn là đại dốt nhé. – Tiểu Ảnh lầm bầm, ngồi phịch xuống ghế tiếp tục đọc báo.
Vừa đọc được hai dòng thì di động đổ chuông, nhạc chuông là bài “Hai con hổ”. Đây là nhạc chuông đặt riêng cho Hứa Tân và Đoàn Phỉ, cứ nhạc này vang lên thì không con hổ này thì phải là con hổ kia, quá dễ nhận ra.
Tiểu Ảnh lôi di động trong túi ra, nhìn vào màn hình: Hứa Tân, rồi thong dong nhấc máy:
- Cô gái à, đang làm gì thế?
- Cái con ruồi này! – Giọng điệu Hứa Tân hàm chứa một niềm vui dào dạt khó tả.
- Uống nhầm thuốc rồi à? – Tiểu Ảnh nhướn mày, ngả lưng vào ghế sôfa.
- Hí hí, nói cho cậu nghe một tin mật. – Hứa Tân khó mà giấu nổi sự phấn khích, háo hức mời chào: giật gân, vô cùng giật gân.
- Bae Yong Jun bên Hàn sang đây gặp cậu à? – Tiểu Ảnh cũng hi hí cười theo hưởng ứng.
- Bae Yong Jun nào ở đây, nhưng cũng gần gần như thế đấy! – Giọng Hứa Tân bắt đầu va vào nhau vì quá phấn khích – Đố cậu biết tớ vừa mới gặp ai?
- Mối tình đầu của cậu à? – Tiểu Ảnh bắt đầu huy động mọi nơron thần kinh để suy nghĩ.
- Gần đúng – Hứa Tân cười hề hề, hạ giọng – Mối tình đầu của cậu chứ ai.
- Cái gì? – Tiểu Ảnh còn ngơ ngác – Ai c? Trần Diệp á?
- Xin chúc mừng bạn đã có câu trả lời đúng! – Hứa Tân phấn khích. Hôm nay tớ ra ngoài có việc, bỗng dưng đi ngang qua nhà hát vũ kịch và thấy poster của anh ta! Ừ, chờ chút, tớ đọc cho cậu nghe… “Nhân kỉ niệm 250 năm mất của nhà soạn nhạc Mozard, nhóm đàn 4-Seasons sẽ tổ chức chuyến lưu diễn trong nước. Bốn nhạc sĩ trẻ tuổi tài hoa sẽ đem đến cơn gió của thành phố Salzburg. Những tuyệt phẩm được biểu diễn của Mozard gồm có: String Quartet Number 10, đô trưởng; Dạ khúc số 13 Sol trưởng.
- K525, divertimento K136 Rê trưởng; 7 giờ tối ngày kia tại Sảnh âm nhạc học viện ca vũ kịch của tỉnh. Giá vé là 50 tệ, 80 tệ, 120 tệ, 180 tệ và 320 tệ…
- Ôi mẹ ơi, đắt thế! – Hứa Tân vừa đọc vừa thè lưỡi, những rồi lại lấy lại tinh thần. – Ruồi này, tớ muốn đi xem lắm, làm sao bây giờ?
- Có gì hay đâu mà xem! – Tiểu Ảnh chau mày – Hồi còn đi học cậu chưa xem à? Trần Diệp diễn bao nhiêu lần rồi còn gì.
- Nhưng mà bây giờ khác! – Hứa Tân nói như khích một cách ám chỉ - nhưng lần này có cơn gió của Salzburg cơ đấy – rồi lại sột soạt đọc poster – Chậc… trai thanh gái lịch, cao sang thế còn gì…
Tiểu Ảnh tỏ vẻ khinh khỉnh, đang định nói gì đó thì có tiếng người gọi ngoài cửa:
- Cô giáo Cố có ở đây không ạ? Chuyển phát nhanh đây!
- Có đây! – Tiểu Ảnh đáp, rồi cậu học sinh phụ trách hòm thư ôm đống thư EMS miệng cười hỉ hả bước vào.
- Thưa cô, đây là thư chuyển phát nhanh của cô ạ, em vừa nhận thay.
Hóa ra là Tiết Lộ - cậu sinh viên từng học mình năm thứ tư. Từ sau khi học cử nhân chuyển tiếp hai năm, Tiểu Ảnh từ giáo viên chủ nhiệm giờ trở thành giáo viên chuyên ngành của cậu t
Vì cũng quen rồi nên Tiểu Ảnh cũng không cần giữ ý mà giao việc luôn:
- Xem hộ cô bên trong có gì.
Nói xong lại tiếp tục giáo huấn Hứa Tân:
- Hòa nhạc thì có gì mà xem? Kể cả có mua được vé rẻ hơn đi chăng nữa thì 5 tệ vẫn cho cậu ăn một cái pizza 6 inch đấy.
Hứa Tân tỏ vẻ coi thường:
- Cậu đúng là cái thủ lợn nhạt nhẽo, đầu óc chỉ biết đến ăn. Thành phần tri thức như tớ là không qua lại được với cậu...
Chưa nghe hết, đã nghe thấy có giọng nam vang lên trong điện thoại đầy ngạc nhiên:
- Cô ơi, có hai vé... lưu diễn trong nước của 4-Seasons...
Theo sau là giọng nói lạnh tanh của Tiểu Ảnh:
- Gì cơ? Đưa cô xem nào!
Hứa Tân tròn mắt:
- Trần Diệp?
Mãi một lúc sau mới nghe thấy giọng cười ngập ngừng của Tiểu Ảnh:
- Chúc mừng thành phần tri thức nhé, cậu có thể đi xem được rồi đấy.
Khác với tưởng tượng ban đầu của Tiểu Ảnh, Hứa Tân không gào thét phấn khích mà hỏi đầy nghi hoặc:
- Hắn ta có ý gì
- Sao tớ biết được! – Tiểu Ảnh đáp.
- Thế cậu có đi không? – Hứa Tân hỏi dò.
- Chắc là đi! – Tiểu Ảnh thở dài – Tớ phải lên lớp đã, có gì thay đổi tớ gọi lại sau.
- Được! – Hứa Tân đáp gọn rồi cúp máy, nhét di động vào túi, ngẩng đầu ngắm nghí tấm poster ở cửa nhà hát – trên hình là Trần Diệp trong bộ lễ phục trắng, tay nâng chiếc violon mỉm cười bên cạnh ba người nam nữ trẻ tuổi.
Ba năm trôi qua, vẫn là Trần Diệp đầy tự tin và hào hoa như thế!
Nhưng anh ta có biết, cô gái ngây thơ trong sáng năm nào giờ đã là vợ người khác?
Hứa Tân thở dài: “Đó, cái gọi là duyên phận, chả ai đoán trước được điều gì.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc