Hôn Nhân Giấy - Chương 08

Tác giả: Diệp Tuyên

Cứ như vậy, Cố Tiểu Ảnh đã dùng dằng trong nửa năm sau đó. Hai con người một nam một nữ “không danh không phận” bắt đầu sự tiếp xúc không phải là tình yêu, nhưng rõ ràng là rất hữu ý: Quản Đồng bắt đầu giảm bớt số buổi làm thêm giờ theo nghĩa vụ, để thường xuyn xuất hiện tại các quán có giá phải chăng nhưng đồ ăn ngon ở xung quanh học viện mỹ thuật hơn.
Dưới làn khói nghi ngút của những món ăn như thịt hấp cách thủy, thịt nạc nấu hành, gà hầm nấm, cá hấp…, Cố Tiểu Ảnh như bộc phát, hết lần này đến lần khác, bằng hành động của mình mà không hề che giấu, khi thể hiện với Quản Đồng rằng: thế nào gọi là “thà ở không có giường, chứ không thể bữa ăn không có thịt!”
Trước thái độ đó, Hứa Tân chỉ còn biết lắc đầu than thở: “Cố Tiểu Ảnh, cậu không thể cố gắng xây dựng hình tượng thục nữ cho mình được sao?”
Cố Tiểu Ảnh cười khì khì: “Có sao thì thể hiện vậy, để sau này người ta không cảm thấy mình bị lừa”.
Hứa Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái rồi bĩu môi: “Cậu còn tự bao biện à?”
Cố Tiểu Ảnh gật đầu như không: “Chúng ta luôn có trách nhiệm không thể rũ bỏ trước hạnh phúc của người khác”.
Hứa Tân thấy buồn nôn.
Cố Tiểu Ảnh cười thầm.
Cho đến một hôm, Cố Tiểu Ảnh đã tự đẩy mình đến nước phải vào bệnh viện, nguyên nhân cũng là từ việc “ăn”.
Lúc đó cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, sau khi Cố Tiểu Ảnh ăn một bữa tối no nê xong, lại ăn thêm một suất kem rán, một miếng dưa hấu, một xâu kẹo hồ lô, một túi bắp rang bơ nhỏ…Mười hai giờ đêm, bụng cô đau quằn quại, khiến Hứa Tân sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội gọi xe cấp cứu hú còi inh ỏi đưa cô vào bệnh viện tỉnh cấp cứu.
Nhưng, đến phòng cấp cứu mới phát hiện ra, vét cạn cả túi hai người, cũng chỉ có 52 đồng tám hào?!
Đêm hôm khuya khoắt, đứng ở nơi thu viện phí, Hứa Tân suýt khóc, cô mới chỉ nghe nói đến chuyện ăn thùng uống vại, chứ đã bao giờ chứng kiến chuyện bệnh thập tử nhất sinh đâu!
Khi đến bước đường cùng, Hứa Tân bấm máy gọi cho Quản Đồng, cô lý giải thế này: Thứ nhất, Cố Tiểu Ảnh sau khi có hẹn với anh mới bị viêm dạ dày cấp tính, anh phải có trách nhiệm về mọi hậu quả từ hành động này; thứ hai, nếu thực sự phải giao Cố Tiểu Ảnh vào tay một người nào đó, Hứa Tân thấy Quản Đồng là một ứng cử viên mà cô khá tin tưởng.
Hứa Tân thấy phục sự sáng suốt của mình quá!
Hai mươi phút sau, Quản Đồng hốt hoảng lao vào phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh. Vừa vào cửa, anh thấy mặt Cố Tiểu Ảnh xám ngoét, rũ rư
Quản Đồng giật mình, vội đến bên giường bệnh.
Nghe có tiếng bước chân, Cố Tiểu Ảnh mở to mắt, kinh ngạc há miệng: “Sao anh lại đến đây?”
Quản Đồng xót xa: “Cố Tiểu Ảnh, anh đã bảo em đừng ăn lung tung mà!”
Cố Tiểu Ảnh có vẻ buồn bã và tủi thân: “Em có ăn gì đâu, anh nói xem, em ăn có thứ gì kỵ nhau? Là kẹo hồ lô hay là bánh nhân quả hồng?”
Quản Đồng vừa bực vừa thương, cũng chẳng nói được gì, đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay trái đang truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi ấm trong lòng bàn tay để sưởi ấm cho làn da vì truyền dịch mà lạnh đi của Cố Tiểu Ảnh.
Trong khoảnh khắc, hơi ấm từng chút từng chút truyền vào ***, Cố Tiểu Ảnh có phần cảm kích nhìn Quản Đồng, do dự rất lâu, mới nói tiếng: “Cảm ơn.”
Quản Đồng ngước mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại than thở: “Hứa Tân quay về rồi, đêm nay anh ở đây trông em, em ngủ một chút đi”.
Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, bực bội: “Cái đồ vô lương tâm, sao lại bỏ rơi người ta như thế chứ!”
Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cô ấy nói ngày mai có giờ”.
“Quá đáng!” - Cố Tiểu Ảnh nhắm mắt: “Sáng mai rõ ràng là không có giờ!”
“Văn minh một chút đi nào, cô giáo Cố”, Quản Đồng tròn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán Cố Tiểu Ảnh, “cô có biết mấy chữ “gương mẫu” viết thế nào không?”
Cố Tiểu Ảnh cười nhạt: “Nhỡ mồm, nhỡ mồm
“Vẫn còn nói bậy được, chứng tỏ bệnh không nặng.” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười.
Dưới ánh đèn sáng rực, chính nụ cười này đột nhiên làm Cố Tiểu Ảnh bàng hoàng. Nụ cười ấm áp, kèm theo sự bao dung và yêu thương đã đánh một cú nặng nề trúng tim cô!
Đến lúc đó, Cố Tiểu Ảnh đã không thể không thừa nhận: cô thích được ở bên Quản Đồng.
Ánh mắt anh, giọng nói của anh, những động tác nhỏ cẩn thận của anh, cô luôn cảm thấy thật ấm áp và gần gũi.
Hai mươi lăm tuổi, tình yêu không còn là món bánh muss điểm tâm hấp dẫn, mà thực sự là món bánh vuông vắn, phải ăn thật no, mới có đủ sức mà yêu!
Vì thế, con người mà luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái đó, đã dần dần chinh phục được Cố Tiểu Ảnh.
Cho dù, con người cô lúc đó, vẫn còn đầy nghi ngờ, vẫn chưa có một câu trả lời cho người con trai, mà rõ ràng là tốt hơn người cũ rất nhiều kia.
Tuy nhiên, nhiều năm về sau, mỗi khi Cố Tiểu Ảnh nhớ lại sự chăm sóc của anh đêm hôm đó, không ngủ một phút, không nghỉ một giây, nhớ lúc anh dìu cô vào buồng vệ sinh nữ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà vẫn không buông tay… thì cô lại mỉm cười sung sướng.
Cô vẫn còn nhớ đêm dó, mình yết ớt, xanh xao, tóc tai rũ rượi chẳng ra hồn người. Cả đêm, phản ứng truyền dịch thông thường cộng với bệnh viêm dạ dày cấp chưa giảm, nên ít nhất cô phải ra nhà vệ sinh nữ năm lần. Cuối cùng, cô nhăn nhó than thở: “௱ôЛƓ em sắp tê cứng đến nơi rồi!”
Anh vừa bực vừa buồn cười: “Giữ sức một chút, đừng nói nhiều!”
Một tay anh giơ cao bình dịch truyền gluco, một tay dìu cô đi dọc hành lang vắng vẻ. Vòng tay anh ấm áp, khiến cô sung sướng.
Ngày hôm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô tự nhủ: xem ra, thượng đế đúng là công bằng, người tước đi của mi một người đàn ông, thì lại bù cho mi một người đàn ông khác.
Cứ thế, trải qua một đêm mệt mỏi, rồi đến chính cô cũng nhận ra: cô không thể quay về như trước, thản nhiên như một người ngoài cuộc nữa.
Thực ra, cô quả là người may mắn, mới có được một người như vậy, đã nhìn thấy cô vào lúc cô xấu xí nhất, mà vẫn yêu cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc