Hôn Nhân Giấy - Chương 05

Tác giả: Diệp Tuyên

Khi tim đã rung động, thì các sự việc sau đó bắt đầu cứ thế tiếp diễn.
Một tuần sau, Cố Tiểu Ảnh đang khốn đốn ở nhà giáo viên hướng dẫn, do luận văn không đạt, thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang Nhạc Dương: Nhanh đến văn phòng cấp cứu!
Cấp cứu? Cố Tiểu Ảnh thắc mắc: bị cháy hay bị ăn cắp nhỉ, mình thì cứu được việc gì chứ?
Nhưng vào lúc này, tin nhắn đó chẳng khác nào thần dược cứu mệnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn máy di động rồi vội vàng nói với giáo viên hướng dẫn: “Thưa thầy, trong khoa có chuyện gấp, bảo em về ngay”.
Người thầy tóc đã hoa râm, ngẩng đầu nhìn cô học trò cùng trường, khua khua cuốn luận văn trong tay mà thấy đau cả đầu, nói: “Cố Tiểu Ảnh, em phải chăm chỉ lên, nếu không thì làm sao mà thi tiến sỹ được!”
Cố Tiểu Ảnh vừa thu dọn đồ đạc vừa dõng dạc trả lời: “Em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ ạ!”
Giáo viên hướng dẫn đã quá quen với sự lười biếng của học trò, chỉ chán nản xua xua tay: “Sửa luận văn cho cẩn thận, tranh thủ đúng thời gian mà bảo vệ”.
“Em biết rồi ạ.” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, cúi chào ra chiều lễ phép lắm: “Em chào thầy ạ.”
Quay người đi ra cửa, cô cười thầm: Thầy Giang ơi, thầy đúng là ân nhân cứu mạng em
Cố Tiểu Ảnh phóng như bay về văn phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy cảnh tượng bừa bộn: Giang Nhạc Dương ngồi trước máy tính, đang hối hả gõ bàn phím, Quản Đồng đứng cạnh cầm máy ghi âm, lúc phát lúc dừng, lại phải nhìn màn hình để chỉ cho Giang Nhạc Dương những chữ gõ sai… Nghe tiếng mở cửa, hai người cùng quay đầu lại, thấy Cố Tiểu Ảnh Giang Nhạc Dương mừng như bắt được vàng.
“Cố Tiểu Ảnh cứu tôi với!”- Giọng Giang Nhạc Dương nghe thảm hại quá thể, “chủ nhiệm bảo tôi chỉnh sửa phần ghi âm của hội nghị, tôi đánh máy chậm quá không theo kịp gọi bạn tới đây nhưng phát hiện ra anh ấy cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu… Ai trong khoa mình cũng bảo cô đánh máy nhanh, cô giúp tôi với”.
“Chao ôi, tưởng việc gì chứ”, Cố Tiểu Ảnh bỏ túi xuống rồi ngồi trước máy tính: “Thế mà em tưởng khoa bị cháy, thế mà bảo là cấp cứu!”
Vừa nói vừa quay sang Quản Đồng: “Chào lãnh đạo ạ.”
Quản Đồng cười đau khổ: “Cô cứ gọi tôi là Quản Đồng thôi, tôi có phải lãnh đạo đâu”.
“Như thế không được, lớn nhỏ phải có tôn ti trật tự, đây là truyền thống tốt đẹp của nhân dân Trung Hoa”, Cố Tiểu Ảnh lắc đầu, rồi quay sang nhìn Giang Nhạc Dương: “Máy ghi âm đâu, đưa em”
Giang Nhạc Dương vội vàng đưa máy ghi âm cho Cố Tiểu Ảnh, rồi hỏi lấy lòng: “Để tôi giúp cô mở máy ghi âm nhé!”
“Không cần”, Cố Tiểu Ảnh cầm lấy máy ghi âm, không quay đầu lại, buông một câu: “Các anh đi đâu ngồi chơi đi, tôi làm xong sẽ nhắn tin, tối nay nhớ mời tôi ăn cơm đấy”.
“Không vấn đề gì!” GiangNhạc Dương nhìn Quản Đồng, vừa cười rất gian vừa trả lời: “Mời mười bữa cũng được”
Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm để ý đến sự hớn hở của Giang Nhạc Dương mà chăm chú tập trung vào cô
Làm việc một mạch, đã một tiếng rưỡi đồng hồ qua đi.
Trong một tiếng rưỡi đó, Giang Nhạc Dương lên mạng, uống trà. đọc báo, đánh điện tử…, còn Quản Đồng thì dường như chỉ làm có mỗi một việc, đó là ngồi phía sau Cố Tiểu Ảnh, vừa hiếu kỳ vừa khâm phục nhìn mười ngón tay cô như múa trên bàn phím, nhanh chóng ghi thành từng chữ lời nói trong máy ghi âm.
Quản Đồng phát hiện ra thái độ vừa nghiêm túc vừa hứng thú của Cố Tiểu Ảnh khi làm việc. Mắt cô không nhìn vào bàn phím máy tính, cũng không nhìn vào màn hình, mà nhìn vào một điểm nào đó phía trên màn hình, chỉ có đôi tay lướt trên bàn phím mới làm người khác nhận thức được không phải cô đang thả hồn vào đâu đó, mà đang làm việc. Đáng nể nhất là tốc độ đánh máy nhanh như vậy, mà lại không phải dùng cách đánh 5 nét, mà bằng phiên âm Microsoft.
Quản Đồng thực sự kinh ngạc trước tốc độ đánh máy siêu đẳng của cô!
Kết quả đương nhiên là rất đáng phấn khởi, vì có sự hỗ trợ của Cố Tiểu Ảnh, tốc độ đã cải thiện được ít nhất một nửa. Đến năm rưỡi chiều, toàn bộ phần ghi âm đã được biên tập.
Để cảm ơn Cố Tiểu Ảnh, Giang Nhạc Dương đã mời Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng đến quán ăn Hồ Nam ở cổng trường ăn cơm, nhưng khi chưa kịp gọi món thì điện thoại của Giang Nhạc Dương đã bị khoa gọi về. Trước khi đi anh chỉ kịp dặn lại: “Cố Tiểu Ảnh thích ăn gì thì cứ gọi, anh bạn tôi trả tiền, lần sau quay lại tôi sẽ trả tiền anh”.
Cố Tiểu Ảnh chỉ kịp kêu trời, rồi quay lại nhìn Quản Đồng, cười bối rối: “Lãnh đạo, tôi làm sao dám để lãnh đạo trả tiền, hay là để tôi mời nhé?”
“Một bữa cơm thì tôi mời nổi.” - Quản Đồng vừa rót trà cho Cố Tiểu Ảnh vừa nói, “buổi trưa cô đi đâu vậy? Gọi điện thoại không được, Nhạc Dương chỉ còn nước nhắn tin”.
“Đừng nói đến làm gì”, Cố Tiểu Ảnh vừa gọi món vừa rầu rĩ, “Tôi ở chỗ giáo viên hướng dẫn. Ông già đó một mực bắt tôi bảo vệ luận văn. Anh nói xem, luận văn có dễ viết dễ bảo vệ vậy không ? Lại còn Cassirer nữa, tôi đọc mà không thể hiểu nổi, đang định chuyển qua Susan Lange, dù sao hai thầy trò họ cũng cùng một trường phái”.
“Cô học mỹ học à?”- Quản Đồng ngạc nhiên hỏi, “Chẳng phải các cô học chuyên ngành nghệ thuật học sao?”
“Nghệ thuật học thì lại càng bắt rễ từ mỹ học, nắm chắc lý luận mới có thể nghiên cứu các hình thức cụ thể”,Cố Tiểu Ảnh bắt chước khẩu khí của giáo viên hướng dẫn, và vẫn không quên tức tối: “Kỳ lạ nhất là bảo vệ luận văn mà vẫn phải tốn tiền?! Rõ ràng là tôi viết bài thì người khác trả tôi tiền, vậy tại sao bây giờ tự nhiên bắt tôi trả tiền cho người khác? Sao lại phá vỡ quy luật như vậy? Tạp chí học thuật không biết có còn muốn làm ăn nghiêm chỉnh nữa không đây?!”
Quản Đồng giúp Cố Tiểu Ảnh rót thêm trà, tò mò nhìn cô hỏi: “Cô chýa từng ðãng bài viết liên quan ðến luận vãn à?”
Cố Tiểu Ảnh cứng họng, tưởng như sắp phát khóc đến nơi. Dường như bây giờ cô mới phát hiện ra, tại sao đến một việc mất mặt như vậy mà mình cũng nói ra được?!
Đáng ghét là Quản Đồng lại không nhận thấy suy nghĩ của Cố Tiểu Ảnh, vẫn kinh ngạc hỏi: “Học nghiên cứu sinh đến năm thứ hai rồi mà vẫn chưa đăng báo luận văn?!”
Cố Tiểu Ảnh bắt đầu phật ý, nghĩ thầm: “Trưởng phòng Quản, anh không biết thế nào gọi là “nghe lời nói, nhìn nét mặt” à? Sao anh lại còn nỡ xát muối vào vết thương của tôi vậy?”
Nhưng không ngờ rằng, đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy một câu hỏi như nắng hạn gặp mưa rào: “Có cần tôi giúp không?”
“Gì cơ?” – Cố Tiểu Ảnh tưởng mình nghe nhầm.
Cô ngẩn người nhìn Quản Đồng đang ngồi trước mặt, rồi thấy anh nhắc lại một lần nữa: “Có cần tôi giúp không? Tôi cũng học mỹ học, luận văn của tôi chính là về việc Cassirer đã kế thừa và phát triển triết học của Kant như thế nà
“A!” -Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, dường như trong nháy mắt cô thấy Quản Đồng trước mặt cao lớn hẳn lên!
Một giây sau, chỉ thấy cô ném tập luận văn bị giáo viên hướng dẫn gạch chằng chịt xuống trước mặt Quản Đồng, rưng rưng cảm động nói: “Ân nhân, anh đã cứu giúp tôi trong nước sôi lửa bỏng, tôi phải trả ơn thế nào đây?”
Vừa lúc đó người phục vụ mang thức ăn đến, Quản Đồng húng hắng ho để che giấu cơn buồn cười. Anh cầm luận văn lên, rồi chỉ vào cơm canh đang bốc khói nghi ngút: “Ăn cơm trước đi đã, ăn no rồi mới có sức viết luận văn chứ”.
Cố Tiểu Ảnh cúi đầu nhìn: trước mặt có đầu cá hai màu, đậu phụ sốt, táo đỏ bách hợp hấp bí đao…Rõ ràng toàn những món cô thích, mà lại do đích thân Quản Đồng gọi!
Trời đất ơi! Cô cảm động không sao kể xiết, nghĩ bụng: sao đại học tỉnh mà lại đào tạo được một sinh viên biết thấu hiểu lòng người như Quản Đồng thế nhỉ? Đúng là hiếm có khó tìm!
Sau khi giao luận văn cho Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh trút hẳn được gánh nặng tâm lý, càng lúc càng trở nên thoải mái trong bữa ăn tối. Cô hào hứng kể cho Quản Đồng nghe những chuyện cười hồi học đại học. Mấy lần Quản Đồng suýt phun cơm trước cách kể chuyện của Cố Tiểu Ảnh. Trời tối dần, khi ngoài cửa sổ sáng bừng ánh đèn ne-on, Quản Đồng mỉm cười nhìn cô gái kỳ lạ trước mặt, đột nhiên nhận ra: đây chính là niềm vui từ trước đến nay anh muốn có, mà mãi chưa tìm thấy.
Năm năm nay, cuộc sống của anh quá trầm lặng. Gần như anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có một cô gái giống như vậy, không khuôn mẫu như Tưởng Mạn Ngọc, không nhẫn nhịn như mẹ mình, mà hoạt bát thông minh, bao trùm mọi người xung quanh bằng chính sự vui tươi xuất phát từ con tim mình.
Chỉ cần cô ấy ở bên, chỉ cần cô ấy chợt nở nụ cười, cả thế giới như bừng sáng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc