Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen - Ngoại Truyện 01

Tác giả: Bạc Hà

Có thể nói cả gia đình của Trình Nhiễm đã phải ở bệnh viện nguyên cả tháng. Khi Tần Tư Lăng xuất viện cũng là lúc cô và hai đứa nhóc mới được về nhà.
Sau bao ngày tháng, cô cũng có thể thoát khỏi cái nơi "tù túng" với 4 bức tường rồi. Thật sự, Trình Nhiễm muốn khóc cũng chẳng ra nước mắt nữa.
"Tư Lăng, chúng ta còn chưa đặt tên cho hai đứa nhóc nữa... Anh nghĩ ra tên gì chưa?"
Đang nằm trên giường đọc báo, Tần Tư Lăng đưa mắt liếc nhìn về phía cái nôi của hai cục nợ kia mà tiện mồm nói.
"Con trai tên Tần Nợ, con gái tên Tần Mướn."
Cái tên này hắn cảm thấy khá ổn và đúng hoàn cảnh. Thật không ngờ, Trình Nhiễm vừa nghe xong thì nổi điên cầm cái gối ném thẳng vào mặt của Tần Tư Lăng.
Vậy là chiến dịch đặt tên cho hai đứa bé vẫn là để cô tự thực thi còn hơn. Có cái ông bố nào lại hành xử như Tần Tư Lăng không chứ? Thật đúng là muốn làm cho người ta điên lên hắn mới chịu được mà. Khổ thân hai cục cưng của cô sinh ra phải làm con của tên "đầu đất" này quá.
Từ hôm đó, Trình Nhiễm đã mở hết sách vở và lên mạng tìm kiếm những cái tên hay và ý nghĩa cho hai cục cưng. Ngay cả Tần lão phu nhân và Tần lão gia cũng rất bận rộn, cả ngày tìm kiếm phụ giúp cô chọn tên hay.
Hôm ấy, Tần Tư Lăng đi làm về thì thấy nhà cửa đã xuất hiện một mớ hỗn độn. Không chỉ người giúp việc, quản gia mà ông bà nội và vợ của hắn đang ngồi giữa giống giấy tìm tên hay. Tần Tư Lăng thật hết muốn nói nổi.
Đang định mặc kệ mấy người này, thì đột nhiên có hai tờ giấy bay đến chân của hắn. Tần Tư Lăng thở dài, cúi xuống nhặt hai tờ giấy đấy lên xem.
Nhìn hai cái tên được viết trên đó, lại khiến hắn nhớ đến mấy món hải sản mà hắn cùng với Trình Nhiễm từng đi ăn. Chính vì vậy mà hắn tiện miệng nói với quản gia.
"Mai nhờ ông đi làm giấy tờ giúp tôi. Con trai tên Tần Uy Long, con gái tên Tần Hải Ngư. Tất cả đến đây thôi, không cần tìm tên nữa!"
Uy Long? Hải Ngư?
Cuối cùng Trình Nhiễm mới có thể hài lòn với tên này.
Cô có hỏi Tần Tư Lăng rằng tại sao lại đặt tên này. Hắn chỉ nói rằng thấy hay nên muốn đặt cho hai đứa bé. Chứ thực ra, trong suy nghĩ của Tần Tư Lăng thì hai cái tên này chính là liên quan tới hải sản và biển. Tóm lại, dụng ý phía sau chính là... Vì Trình Nhiễm thích ăn hải sản nên Tần Tư Lăng mới đặt tên hai đứa nhóc như vậy.
Thế cũng tốt. Còn hơn cái tên Nợ và Mướn kia...
Vì cả nhà phải ở viện hơn cả tháng nên việc lễ đầy tháng của hai đứa bé vẫn chưa được tổ chức. Chính vì như vậy, Tần lão phu nhân mới chọn ngày đẹp để tổ chức ngày đầy tháng bù cho hai đứa nhóc.
Trình Nhiễm phải công nhận một điều là những nhà giàu thường có cách riêng biệt để tiêu tiền. Tuy đã làm dâu ở Tần Gia tính đến nay cũng được kha khá lâu nhưng Trình Nhiễm vẫn chưa thể quen được với cuộc sống xa hoa quá mức ở đây.
Chỉ là một nghi lễ đơn giản cho hai đứa bé thôi mà tổ chức hẳn cả một bữa tiệc lớn. Không những vậy còn mời rất nhiều khách quý đến.
Tuy Trình Nhiễm không cần động tay vào bất cứ cái gì nhưng mà... Cô vẫn cảm thấy tất cả quá lố thật.
Tối hôm nay, tất cả mọi thứ phải được trang hoàng lộng lẫy.
Khi tầm chiều, Trình Nhiễm vừa ngủ dậy đã được một đoàn nhà tạo mẫu kéo đến trước cái gương lớn, tạo kiểu cho rồi. Hai đứa bé thì được bảo mẫu ôm sang phòng khác thay quần áo. Cái hoàn cảnh này lại khiến cô nhớ lại lúc bản thân mới lấy Tần Tư Lăng, cũng là công cuộc làm đẹp như hiện tại.
Từ chiều đến giờ đoàn người tấp nập đi ra đi vào không ngừng. Ngay cả cặp anh em nhà quản gia còn không có thời gian mà nghỉ ngơi.
Đến tối, Tần Tư Lăng vừa mới thò mặt về nhà cũng đã bị kéo đi chỉnh trang lại ngay. Hắn tức đến nỗi muốn phảng kháng nhưng lại có Trình Nhiễm bên cạnh cấm không cho hắn động đậy nên đành cố mà chịu đựng.
"Em đây là muốn anh làm gì?"
"Anh nhìn bộ dạng này của em thì biết. Cả chiều vật lộn với đống makeup và lễ phục. Chính vì vậy em muốn kéo anh cùng làm cho bõ tức."
Tần Tư Lăng nghe xong thì lắc đầu thở dài.
Dù sao thì chỉ cần Trình Nhiễm muốn là hắn có thể đáp ứng tất cả.
Bữa tiệc lớn tại Tần Gia hôm đó vô cùng náo nhiệt. Không những vậy, vợ của Trần Gia Thành, Nhϊếp Minh Duật và cả Tư Khải đều xuất hiện vây quanh hai cục cưng nhà cô. Trình Nhiễm nhìn thấy họ là đã đoán ngay chủ đề mà họ sắp bàn luận. Hiển nhiên, cô đoán không có sai chút nào.
Lại là vấn đề nhận con gái cô làm con dâu và con trai cô làm con rể.
Đang lúc Trình Nhiễm không biết làm sao thì Tần Tư Lăng xuất hiện, vươn tay choàng qua vai của Trình Nhiễm trịnh trọng tuyên bố.
"Các cô đừng có mà nhận bừa. Tôi và vợ mình sẽ không can thiệp vào hôn sự sau này của hai đứa bé. Còn nữa, các cô tưởng tôi sẽ kết thông gia với 3 người kia hay sao? Quay về hỏi lại chồng của các cô xem họ dám hay không."
Quả nhiên, chỉ có một câu nói của Tần Tư Lăng mà đã dẹp loạn được rắc rối. Mấy vị phu nhân có vẻ như không bỏ cuộc, tuy vậy rất nhanh sau đó bị chồng của mình đến kéo đi.
Trình Nhiễm chỉ cười nhẹ, quay sang ôm lấy ông xã tỏ vẻ cảm ơn.
"Tư Lăng, em cảm thấy rất hạnh phúc khi có anh làm chồng..."
"Vậy thì em chọn anh hay chọn 2 cục nợ kia?"
Chỉ một câu nói đã khiến cho Trình Nhiễm tụt hứng. Cô nhanh chóng đẩy Tần Tư Lăng ra, trừng mắt với hắn.
"Tối nay tâm trạng em vui, anh đừng có mà chọc tức em!"
Biết ngay mà, Tần Tư Lăng làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô một phút bình yên được. Cứ muốn chọc tức cô hắn mới chịu được hay sao? Ai đời cứ suốt ngày kì thị con của mình là như thế nào? Trên đời này chắc chỉ có mỗi người có sở thích quái dị như hắn mà thôi.
Tần lão gia và Tần lão phu nhân chính là người chủ trì bữa tiệc tối nay. Tất cả các nghi thức đều được ông bà cho người chuẩn bị chu toàn. Đặc biệt hơn, món quà mà ông nội dành tặng cho hai đứa nhóc lại chính là nửa gia sản của nhà họ Tần không bao gồm Tập đoàn Bách Hải Thụy Đằng.
Một món quà to đến nỗi khiến Trình Nhiễm chỉ biết trợn tròn mắt mà kinh ngạc không thốt lên lời. Còn Tần Tư Lăng chỉ đứng một bên, liếc mắt hắn còn lười rồi buông ra một câu xanh rờn.
"Ông bà quả nhiên lại tặng quà không có một chút giá trị nào cả."
"Cả nửa gia sản của nhà họ Tần đấy. Vậy anh muốn thế nào mới là có giá trị?"
"Tự làm tự ăn. Để người khác cho thì chẳng có chút giá trị nào. Đã là con của anh thì không được phép vô dụng như vậy."
"Vậy là anh thừa nhận hai cục cưng là con của anh rồi đấy nhé."
"Để xem xét thái độ của 2 đứa nó đã."
Thế là tối hôm ấy chính là buổi ra mắt đầu tiên của hai cục cưng nhà cô trước toàn bộ mọi người.
Theo ý kiến của Tần Tư Lăng thì hai cục cưng có một cái tên rất kêu.
Tần Uy Long và Tần Hải Ngư.
Tuy nhiên, đằng sau hai cái tên đó lại chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ có mỗi Tần Tư Lăng biết được rằng, thực ra hắn đặt hai cái tên đó trong khi hắn cảm thấy nghe xuôi tai, cộng thêm hình ảnh Trình Nhiễm thích ăn hải sản mới đặt bừa như vậy.
Đến lúc để hai đứa nhóc nhận lấy món đồ mà bọn nó thích thì cả hai như tâm linh tương thông, túm chặt lấy cánh tay của Tần Tư Lăng mà giật giật áo của hắn.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều cạn lời.
Ngay cả Tần lão gia cũng phải thốt lên rằng.
"Đúng là đứng về phía của ba thì cái gì cũng có được. Hai đứa quả nhiên rất thông minh và biết điều."
Sắc mặt của Tần Tư Lăng thì khó chịu đến cực điểm. Vẫn may là Trình Nhiễm luôn đứng ở bên cạnh liên tục nhắc nhở hắn kiềm chế xuống. Cũng vì thế mà bữa tiệc đã kết thúc trong sự yên bình.
Có điều, sáng hôm sau... Khi Trình Nhiễm thức dậy đã thấy lù lù hai cái thùng giấy từ đâu xuất hiện tron phòng. Thấy Tần Tư Lăng vừa đi từ trong phòng tắm đi ra, cô liền thắc mắc.
"Thùng gì vậy? Anh muốn chuyển đồ đi đâu à?"
Tần Tư Lăng bày ra cái vẻ mặt thản nhiên, nói.
"Thùng để tống hai cục nợ này đi. Chẳng phải vợ của Tư Khải, vợ của Trần Gia Thành và vợ của Nhϊếp Minh Duật rất yêu thích hai đứa nhỏ sao? Anh rút lại câu nói hôm qua, đem hai đứa tống sang nhà mấy người kia cho nhận con dâu con rể luôn!"
********
Tần Uy Long và Tần Hải Ngư năm tròn 2 tuổi.
Trình Nhiễm quay trở lại với quỹ đạo công việc nên hai đứa nhỏ ở nhà với ông bà nội chăm óc. Tuy nhiên, cuối tuần hôm đó, ông bà nội lại cùng nhau đi du lịch. Trình Nhiễm lại có lịch hẹn với bạn nên đành hết lời với Tần Tư Lăng. Cuối cùng hắn cũng tùy ý gật đầu một cái, giúp cô một ngày trông nom hai đứa nhóc.
Trước khi đi, Trình Nhiễm còn đặc biệt căn dặn Tần Tư Lăng chăm con cẩn thận. Tuy đã có bảo mẫu và người giúp việc nhưng hắn vẫn phải đặc biệt để ý hai đứa.
Để cho con có không gian chơi an toàn, Trình Nhiễm mời hẳn một nhà thiết kế đến để thiết kế một góc chơi cho trẻ con. Tiểu Long thường ngày rất ngoan, thằng bé ít khi khóc, thậm chí tự chơi một mình. Còn Tiểu Ngư thì ngược lại. Cô công chúa nhỏ rất hay làm nũng lại mít ướt. Mặc dù vậy, với gương mặt xinh xắn và đáng yêu thì Tiểu Ngư rất thành công trong việc thu phục người khác bởi ngoại hình của mình.
"Tư Lăng, anh có nghe em nói hay không? Anh phải để ý hai đứa đấy nhé."
"Anh biết rồi."
"Nếu em mà về trông thấy anh làm gì con em thì anh biết tay với em!"
Nói thế nào thì nói nhưng cô vẫn phải canh chừng với Tần Tư Lăng. Từ sau bữa tiệc đầy tháng kia thì không dưới trăm lần Tần Tư Lăng muốn tống cổ con của cô đi rồi. Nếu không phải vì Trình Nhiễm đe dọa sẽ đi theo hai đứa bé thì Tần Tư Lăng nhất định sẽ đem con cô tống đi luôn.
Ngày hôm nay Tần Tư Lăng không có đến công ty mà ở nhà theo dõi biến động thị trường. Tất cả đều được thu vào trong tầm mắt của hắn.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Ngư chợt khóc nức nở. Tần Tư Lăng thấy phiền liền kêu người giúp việc đến dỗ bé. Nhưng mà, có vẻ như người giúp việc dỗ thế nào mà Tiểu Ngư vẫn khóc mà không chịu nín.
Cuối cùng, Tần Tư Lăng mất hết kiên nhẫn, đứng bật dậy đi đến chỗ người giúp việc đang loay hoay.
"Để tôi bế."
Tần Tư Lăng mạnh miệng vậy thôi nhưng bản thân hắn vẫn còn một chút do dự. Nhưng cuối cùng thấy Tiểu Ngư khóc quá nên hắn đành vươn tay ra ôm lấy con bé.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn bế trẻ con. Từ khi hai cục cưng ra đời thì Tần Tư Lăng chưa từng bế hai đứa một lần nào. Hắn toàn bận việc, đi làm đến tối muộn mới về. Hiếm khi cuối tuần được nghỉ mà hai đứa nhóc lại được Trình Nhiễm dẫn về quê ngoại chơi.
Hôm nay cứ coi như là ngày hắn trọn vẹn ở bên hai đứa đi.
Kì lạ là Tiểu Ngư từ sau khi được Tần Tư Lăng bế thì lập tức nín khóc hẳn.
"Con bé uống sữa chưa?"
"Dạ, tôi sẽ đi pha ngay ạ."
Thấy người giúp việc vội vàng rời đi, Tần Tư Lăng lập tức gọi lại. Mãi lúc sau, hắn mới nói ra được.
"Pha hai bình, cho Tiểu Ngư và Tiểu Long nữa. Để tôi tự mình cho chúng uống."
"Dạ vâng."
Tần Tư Lăng ôm lấy Tiểu Ngư, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn đang tựa vào trong *** của hắn. Kì lạ là hắn không hề khó chịu với con bé. Chắc con bé có gương mặt khá giống với Trình Nhiễm nên hắn mới thấy vậy.
Tiểu Ngư giơ Ng'n t nhỏ xinh chọc chọc vào trước *** của Tần Tư Lăng, sau đó cười khanh khách thích thú.
"Cười gì chứ? Ba vẫn chưa hết giận chuyện con hay Pu' mà cắn mẹ đâu."
Tiểu Ngư không hiểu gì mà lại cười lớn.
Lúc này Tần Tư Lăng nhìn xuống Tiểu Long, thấy thằng bé giương đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn. Hai tay giang ra, ý cũng muốn hắn bế lên.
"Muốn ba bế lên sao?"
Tiểu Long ê a vài cái rồi liên tục đập đập tay.
Chẳng hiểu sao Tần Tư Lăng nghĩ gì mà lại cúi xuống ôm nốt Tiểu Long lên, rồi hướng về chỗ làm việc đi đến. Lúc này, người giúp việc đem hai bình sữa mới pha tới.
Tần Tư Lăng nhận lấy rồi hai tay cho Tiểu Ngư và Tiểu Long uống sữa. Cũng may là hai đứa trẻ này rất biết nghe lời, ngoan ngoãn uống một mạch hết bình sữa. Tần Tư Lăng để ý thấy tốc độ của uống của Tiểu Long nhanh hơn Tiểu Ngư hẳn 1 phút. Điều này lại khiến hắn hài lòng.
"Con trai là phải như vậy. Sau này nếu ra ngoài nhất định phải bảo vệ em gái nghe chưa? Không bảo vệ được thì xuống làm em đi, đừng làm anh nữa!"
Nếu Trình Nhiễm có mặt ở đây lúc này chắc cô sẽ bị Tần Tư Lăng chọc cho tức cười mất. Hắn cứ nói chuyện với hai đứa nhóc mà trong khi hai đứa nhóc không có hiểu gì.
Uống no căng sữa, Tiểu Long và Tiểu Ngư phính cái bụng lên, nằm yên trên tay của Tần Tư Lăng. Thấy có chút buồn chán, Tần Tư Lăng liền mở máy tính lên. Tiếp sau đó đặt hai đứa nhóc lên đù*, tận tình "chỉ dạy" phương thức kinh doanh và sự biến động chứng khoán.
Anh em nhà quản gia đứng gần đó cũng cạn lời chẳng muốn nói.
Tiểu Long và Tiểu Ngư mới có 2 tuổi thôi, có nhất thiết phải dạy sớm thế không?
Nhưng mà, quản gia cũng không ngờ là hai đứa nhóc thật sự ngồi yên nghe Tần Tư Lăng nói. Hắn nói xong một câu, Tiểu Ngư ê a một cái. Còn Tiểu Long thì dán mắt vào từng con số đang chạy liên tục trên màn hình.
"Đây là cách tốt ưu mà chúng ta sử dụng trong dự án này. Hai đứa hiểu không?"
Hiển nhiên là không biết gì rồi.
Tần Tư Lăng giảng bài xong một lượt cũng đã đến gần trưa. Bên ngoài trời rất đẹp lại không có chút nắng nào. Chính vì vậy mà hắn quyết định ôm hai đứa nhóc lên ô tô đi hóng gió.
Một ngày của ba bố con yên bình như vậy.
Chơi chán thì trở về, Tần Tư Lăng tiếp tục giảng cho hai đứa nhóc nghe bài toán kinh doanh.
Đến tầm 10 giờ tối thì Trình Nhiễm mới trở về. Cả ngày hôm nay cô đi, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Chẳng biết Tần Tư Lăng chăm con ra sao rồi, có dọa cho hai đứa nhóc khóc nhặng lên không nữa?
Ngoài dự đoán của Trình Nhiễm, khi cô trở về thì tất cả mọi thứ đều bình yên. Quản gia đang sắp xếp mọi thứ, người giúp việc thì đang lau dọn sạch sẽ.
"Quản gia, Tư Lăng và hai đứa nhỏ đâu rồi?"
"Tiên sinh đang ru ngủ hai đứa nhóc trên tầng. Phu nhân đã ăn tối chưa để tôi kêu người giúp việc dọn lên cho cô?"
"Tôi ăn rồi."
Trình Nhiễm vội vàng chạy lên tầng. Khi cô mở cửa đi vào phòng ngủ thì thấy một khung cảnh vô cùng ấm áp. Tần Tư Lăng nằm nhắm mắt, hai tay hai bên là hai đứa nhóc đang rúc vào lòng hắn ngủ một cách ngon lành.
Bất giác, khóe miệng của Trình Nhiễm hơi cong lên. Cuối cùng hòn đá đè nặng trong lòng cô cũng được gỡ bỏ xuống. Tần Tư Lăng... Thật sự là một người ba tốt...
Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, giúp ba người kia đắp lại chăn, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút cho đỡ lạnh.
Đúng lúc này, Tần Tư Lăng mở mắt. Tuy nhiên hắn vẫn phải nằm bất động ở đó vì hai đứa nhóc đang đè lên hai tay của hắn.
"Em về rồi sao?"
"Em đã cố gắn để về sớm nhưng mà không được."
"Ừm... Mau đi tắm rửa rồi ăn cơm đi."
Trình Nhiễm quay lại, cúi xuống đặt lên trán của Tần Tư Lăng một nụ hôn. Cô nói.
"Ông xã, em rút lại lời nói trước đây. Anh là một người ba tốt."
Em không biết lời nói của anh ra sao, nhưng em chỉ cần nhìn hành động là biết anh không nỡ bỏ rơi con của chúng ta rồi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc