Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen - Chương 31

Tác giả: Bạc Hà

"Haiz... Đàn ông ở đây có thể lấy hai vợ mà. Chỉ cần anh ấy đồng ý, lấy thêm tôi thì có sao đâu."
Mọi người xung quanh cũng gật đầu đồng ý.
Gương mặt của Trình Nhiễm hơi cau lại, cô không ngờ rằng ở đây loại xuất hiện cái loại phụ nữ bạo gan này. Làm gì có chuyện cô để cho cô ta được tiện nghi như thế? Thời đại này là thời đại một chồng một vợ, đương nhiên là cô sẽ chẳng dại gì mà chia sẻ Tần Tư Lăng cả.
Mà điều quan trọng hơn chính là Tần Tư Lăng có đồng ý không kìa.
"Nghe cô nói vậy thì chỉ cần anh ấy đồng ý đúng không?"
Tô Linh lập tức gật đầu. Cô ta là con gái của trưởng thôn nên có những đặc cách rất tốt. Tất cả những người đàn ông trong làng đều muốn lấy cô ta mà còn không được.
Đây chính là lần đầu tiên Tô Linh nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy. Khác với người đàn ông trong làng, anh ấy không chỉ có thân hình đẹp mà còn có gương mặt lạnh lùng rất thu hút. Chính vì vậy mới khiến cho cô ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không ngần ngại ném quả cầu của mình về phía đấy.
Trình Nhiễm quay sang phía của Tần Tư Lăng, hỏi hắn.
"Tư Lăng, anh có muốn lấy thêm vợ không?"
"Không!"
Câu trả lời của Tần Tư Lăng khiến cho nụ cười hy vọng trên gương mặt của Tô Linh lập tức vụt tắt.
"Đấy, cô xem... Không phải tôi khó tính mà chồng tôi yêu tôi quá thôi. Anh ất có một vợ là đủ rồi."
Thật ra thì suy nghĩ của Tần Tư Lằn không giống như những gì Trình Nhiễm nói. Chẳng qua là hắn cảm thấy giải thích thì sẽ khiến cô mất mặt nên cứ để im như vậy. Chứ suy nghĩ của Tần Tư Lăng lại có nguyên văn như thế này. Trình Nhiễm nói cô là vợ hắn, nhưng cô suốt ngày thâm mật với hắn quá mức khiến cho vi khuẩn bay tứ tung. Một vợ đã như vậy, hắn còn chịu nổi. Nếu có hai vợ thì không cần nghĩ, chắc chắn sẽ có ngày hắn sẽ phát điên lên mất.
"Tại sao chứ? Em là con gái của trưởng thôn. Vốn dĩ là em nhắm trúng anh. Vì anh mà em chấp nhận làm vợ hai. Chẳng lẽ anh không có chút động lòng nào sao?"
Động lòng? Trình Nhiễm thực sự cảm thấy nực cười. Cô phải cố gắng lắm mới khiến cho Tần Tư Lăng trước đây động lòng. Còn cái cô gái này là cái gì mà khiến cho chồng cô động lòng?
"Thôi thôi, cô cũng thấy rồi. Chồng tôi không có duyên với cô đâu. Mau đi tình đối tượng khác đi."
Nói đến đây, Trình Nhiễm mặc kệ cái người phụ nữ kì lạ kia có thái độ ra sao liền lập tức kéo Tàn Tư Lăng đi trước.
Tô Linh đứng thất thần một lúc thì một người đàn ông đi ra từ trong đám đông đi đến đưa cho cô ta một chiếc khăn tay. Ngước nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Linh chẳng có cảm tình gì mấy mặc dù hai người đã lớn lên cùng nhau.
"Tô Linh, người đàn ông kia có vẻ rất yêu vợ. Em... Từ bỏ đi..."
"Anh thì biết cái gì chứ? Chẳng qua anh ấy chưa biết nhiều về em nên mới vậy thôi. Ngạn Hữu, chuyện của em không cần anh lo."
Ngạn Hữu chỉ bất đắc dĩ thở dài thu lại chiếc khăn tay lại. Trước giờ Tô Linh luôn theo đuổi cái hoàn mỹ xinh đẹp mà không hề để ý, phía sau cô, anh ta luôn lặng lẽ đứng đợi. Thấy đoàn người dần tản ra, Ngạn Hữu cũng quay trở lại công việc của mình. Tô Linh là người rất cố chấp. Anh ta phải làm cái gì đó mới được.
Trình Nhiễm kéo Tần Tư Lăng tham gia lễ hội nhộn nhịp ở đây. Phải nói rằng ở đây tổ chức mọi thứ không thua kém ở quê của cô. Đặc biệt, lại cùng với ông xã đi cùng nữa thì thật là tuyệt vời.
Cô theo lời của bà Cao, tìm ông Cao trước rồi truyền đạt ý bà nhắc nhở, sau đó rồi kéo Tần Tư Lăng đến một con sông xem người ta đánh bắt cá.
"Tư Lăng, khi nào thấy trong người khó chịu thì nói với em. Chúng ta sẽ trở về. Vết thương của anh hiện tại chưa khỏi hẳn nên phải chú ý."
Tần Tư Lăng cảm thấy Trình Nhiễm còn quá mức quan tâm đến vết thương của hắn hơn cả hắn nữa. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, dù không muốn nhưng Tần Tư Lăng phải thừa nhận rằng hắn rất thích sự quan tâm của cô.
Tuy hắn không nhớ ra trước đây hắn là ai, gia thế như thế nào nhưng nhờ có Trình Nhiễm mà hắn biết được những thông tin cần thiết từ cô. Bây giờ, hắn lâm vào hoàn cảnh như vậy thì cũng chỉ có mỗi Trình Nhiễm ở bên cạnh hắn mà thôi.
"Trình Nhiễm... Trước đây có vẻ tôi rất yêu cô."
"Anh chỉ nói thừa, anh không yêu em thì lấy em làm gì? Năm nay anh cũng hơn ba mấy tuổi rồi chứ ít gì đâu."
"Yêu sao?"
Có thể nói chẳng có một ai cơ hội được như Trình Nhiễm cả. Cô tuy kể lại mọi chuyện cho Tần Tư Lăng nghe nhưng lại biến tấu theo một chiều hướng khác.
Nói thế nhưng cô cũng thấy tội lỗi lắm, dù sao Tần Tư Lăng bây giờ quá ngây thơ hơn cô tưởng tượng. Lừa hắn như vậy... Cô sợ bản thân sẽ gắn mác trên người cụm từ "Kẻ lừa đảo".
Đi dạo xem tất cả mọi thứ cho đã mắt, cuối cùng Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng trở về thì trời cũng đã xế chiều.
Hai người đi qua đường mòn khu rừng để trở về ngôi nhà của bà Cao. Trên đường đi, Trình Nhiễm thật sự cảm thấy muốn nói gì đó với Tần Tư Lăng nhưng cô sợ lại dọa hắn nên đành thôi.
Vì mải suy nghĩ mà cô không cẩn thận vấp vào một hòn đá. Sắc mặt của Trình Nhiễm lập tức cau lại vì đau. Tần Tư Lăng thấy vậy liền ngồi xuống giúp cô xem qua.
"Anh nhẹ chút... Đau lắm.."
"Không sao, chỉ bị trầy nhẹ thôi. Trở về băng lại."
Để chắc chắn hơn nữa, Tần Tư Lăng xé một góc áo của mình rồi giúp Trình Nhiễm băng lại. Vết thương tuy không nặng nhưng khiến cô đau tê tái. Thấy Tần Tư Lăng đứng dậy, cô lại hụt hẫng. Nếu là một người đàn ông tuyệt vời thì cũng nên cõng cô về chứ? Chân cô đau mà...
"Anh cõng em đi."
"Tôi cũng đang bị thương."
Lại là ý nam nữ phải bình đẳng đấy hả? Trình Nhiễm biết vậy nhưng trong hoàn cảnh này và mối quan hệ này chẳng lẽ hắn không thể ga lăng hơn một chút được sao?
Càng nghĩ Trình Nhiễm càng cảm thấy uất ức. Khi Tần Tư Lăng chuẩn bị đi tiếp thì bị Trình Nhiễm lập tức nắm lấy tay hắn, kéo lại ấn vào gốc cây gần đó.
Cô kiễng chân, vòng tay qua cổ của Tần Tư Lăng mà ôm chặt hắn không buông.
"Em muốn anh cõng em!"
"Buông tay ra. Chúng ta đang ở ngoài, nhỡ có người nhìn thấy..."
"Cõng em!"
Cô đã ở cạnh Tần Tư Lăng cũng lâu rồi mà chưa được hắn cõng lần nào. Hôm nay nhân dịp chân đau, cô cũng muốn thử cảm giác đó. Đi một đoạn ngắn thôi cũng được.
"Trình Nhiễm... Đừng nháo... Nếu cô cứ ôm như vậy... Tôi..."
Đột nhiên trong đầu của Tần Tư Lăng xuất hiện từng hình ảnh mập mờ. Hình như, trước đây hắn cũng đã được cô ôm như vậy thì phải? Yếu hầu của Tần Tư Lăng lên xuống liên tục. Mà Trình Nhiễm lại hoàn toàn không biết mà vẫn cố chấp ôm lấy cổ của hắn.
Cuối cùng, Tần Tư Lăng không nhịn được nữa mà xoay người ép chặt Trình Nhiễm vào gốc cây lớn. Gương mặt của hai người kề sát nhau, hơi thở hỗn loạn.
"Tư Lăng... Anh..."
Trình Nhiễm chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Tần Tư Lăng nâng cầm lên rồi phủ môi xuống. Nụ hôn của Tần Tư Lăng thật sự có cái gì đó rất lạ. Môi của cô bị chà sát đến nỗi hơi đau rát. Gương mặt cô mỗi lúc một đỏ lên như sắp sửa hết khí để thở.
Không biết qua bao lâu, Tần Tư Lăng mới buông tha cho Trình Nhiễm, có điều... Lúc này, môi cô đã sưng đỏ lên rồi.
Còn Tần Tư Lăng gục mặt xuống vai của Trình Nhiễm, cơ thể của hai người thật sứ đã áp chặt vào nhau.
"Tư Lăng... Anh..."
"Là do em..."
"Hả?" Trình Nhiễm kinh ngạc không hiểu gì.
"Do em lại gần quá khiến anh không khống chế được!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc