Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh - Chương 10

Tác giả: Lục Phong Tranh

Hoạt động xe đạp vòng quanh thành phố! Lam Vũ khiết vẫn muốn tham gia nhìn một đoàn đều chạy xe đạp do công ty sản xuất trên con đường lớn đón gió rong ruổi, hình ảnh kia chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đồ sộ.
Nói thực, cô động tâm.
Còn nhớ khi đại hội thi đấu xe đạp cử hành, cô canh giữ ở trước TV, khi thấy lái xe chuyên nghiệp chạy xe đạp do máy móc Phong Tấn sản xuất đoạt được giải quán quân thì cô cảm động đến khó hiểu, cả người ở trước TV kích động kêu to.
Cô rất muốn nhìn cuộc đua vòng quanh thanh phố ngày mai một lần.
“Vốn là thư ký La muốn cùng đi với tôi, nhưng cô ấy có chồng, có con nhỏ, muốn cô ấy hy sinh cuộc sống gia đình ngày nghỉ, cho dù trả nhiều phí tăng ca hơn nữa cũng bù lại không được. Không bằng, cô tới đi! Ngày thường cô ấy đối đãi với cô cũng không tệ, coi như làm cho một việc thư ký La, được không?” Lục Tình Xuyên không ngừng mà giựt giây cô.
Đi công tác là một chuyện nhàm chán, nhưng, nếu như có thể có một người bạn không tồi, như thế sẽ mang lại cho Lục Tình Xuyên nhiều chờ mong hơn.
“Được.” Lại là trước khi ý thức được, lời đáp ứng đã thốt ra rồi.
Thật tốt quá! Lục Tình Xuyên không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, nhưng sợ cô đổi ý, vội vàng lấy điện thoại ra, “Tôi lập tức gọi điện thoại báo thư ký La cái tin tức tốt này.”
Đồ ăn của bữa cơm này, ăn đến lâu hơn cả dự tính của Lam Vũ Khiết, Lục Tình Xuyên luôn cao cao tại thượng, luốn thích khổ dịch làm mặt thối cảnh cáo người lạ chớ tới gần, đột nhiên lại bình dân, vốn cho là anh sẽ im lặng không nói tiếng nào, lại không nghĩ tới cả đêm đều là anh phụ trách gợi chuyện.
Cô thì ngược lại, nói ít, nghe nhiều hơn.
Nói thật ra, anh kỳ thật rất khác người. Đại đa số đàn ông đều thích ba hoa khoác lác, thành phần khoe của rất nhiều, lại làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
Nhưng Lục Tình Xuyên không giống vậy, anh tự tin, hơn nữa có mục tiêu. Khi con ngươi vốn hung ác hòa tan trong ý cười, làm giảm đi tính nết ác liệt của anh, khiến cho người ta không khỏi có thêm vài phần hảo cảm đối với anh.
Lông mày của anh rất đậm, ánh mắt sâu xa động lòng người, mũi cao thẳng, đúng rồi! Môi của anh rất đầy đặn. Bọn họ từng hôn nhau, cho nên cô biết cái loại cảm giác tốt đẹp này.
Tính bề ngoài, anh tuyệt đối là được ông trời ưu đãi, khi trầm tư u buồn, làm cho người ta càng muốn quan tâm yêu thương.
Lồng ***, dáng người, cơ bắp, đường cong... Lam Vũ Khiết suy nghĩ một hồi dần dà lại nghĩ đến những thứ dưới áo sơmi và bộ đồ tây. Nghĩ đi nghĩ lại, tâm thần lại hoảng hốt.
“Làm sao vậy, có phải tôi quá ồn rồi hay không?” Anh phát hiện sự trầm mặc của cô, cảm thất bất an.
Vội vàng thu thập tâm tình, cô mím môi cười thẹn thùng, “Như vậy tốt lắm, giống người thường hơn.”
Nhíu mày, “Trước kia tôi thật sự rất tệ sao?”
“Nghênh ngang, tự đại, ngạo mạn, cuồng vọng, không coi ai ra gì...” Cô không khách khí nói ra từng cái.
Lục Tình Xuyên dựng thẳng hai tay lên đầu hàng, “Được rồi, được rồi, tôi đại khái biết trước kia tôi đã làm người ta chán ghét tới cỡ nào rồi.”
“Bất quá bây giờ cũng không tệ lắm, chí ít có thiện lương hơn một chút.” Khiến cô nhịn không được càng ưa thích anh.
“Thật vậy chăng?” Lục Tình Xuyên nhảy nhót hỏi.
“Đương nhiên là nói dối.” Lam Vũ Khiết giở trò xấu nói.
Biểu tình anh cứng đờ, nhưng mà thấy bộ dáng cô nín cười chế nhạo, Lục Tình Xuyên biết mình bị chơi xỏ.
Cô gái này thật sự rất vô pháp vô thiên rồi, cũng dám trêu cợt anh!
Anh nheo mắt lại nguy hiểm, nhưng đáy mắt bất giác lại có thêm vẻ cưng chìu.
Vòng thi đấu chuyên nghiệp, ra sàn diễn là những lái xe hạng nhất đến từ các nơi trên thế giới; nhưng vòng đấu quanh thành phố hôm nay, lại là thuộc loại ấm áp gia đình.
Hiện trường hoạt động to như vậy, sau khi trải qua một đống quan lớn quan nhỏ đọc diễn văn như thường lệ, vòng chạy quanh thành phố được nhân dân và gia đình cổ vũ, chính thức triển khai.
Hơn một ngàn cỗ xe đạp, cơ hồ nổ tung toàn bộ ngã tư đường, nhìn khuôn mặt hạnh phúc chạy băng băng đón gió của mọi người, Lam Vũ Khiết H**g phấn vô cùng.
“So với ở trong này H**g phấn, có muốn đi theo mọi người chạy một đoạn không?” Lục Tình Xuyên không biết từ nơi nào lấy ra xe đạp, thúc giục Lam Vũ Khiết gia nhập với mọi người.
“A? Sao anh đã tới đây rồi? Không phải còn đi theo tổng tài...”
“Hoạt động phía chính phủ đã chấm dứt, tôi rời đi trước, dù sao thời gian đến tiệm bán xe đạp cũng không gấp, có thể đi theo chơi.”
“Nhưng trang phục không chuyên nghiệp.” Cô trêu tức nhìn quần áo trên người hai người.
“Nửa đường gia nhập, cũng đừng yêu cầu nhiều quá.” Anh còn một thân áo vest, áo sơmi, giày da, trông rất ngu xuẩn.
Lam Vũ Khiết bị anh giựt giây, dắt xe đạp, đi theo dân chúng, chậm rãi đạp xe, bánh xe kéo tới, xé gió mà đi.
Lục Tình Xuyên khống chế tốc độ, làm bạn bên cô giống như hộ vệ.
“Nhìn thứ mình thích cũng được mọi người thích, cảm giác thật tốt.” Lam Vũ Khiết vui vẻ nói.
“Có hứng thú khiêu chiến hành trình vòng quanh thành phố chân chính hay không?”
“Đương nhiên là có. Trên thực tế, ngành thiết kế chúng tôi đang kế hoạch, lần sau mọi người cùng đi khiêu chiến.”
Lục Tình Xuyên liền biến sắc mặt, vô cùng th*m mu*n giữ lấy, la hét: “Cái gì? Ngành các cô hầu hết đều là đàn ông, sao cô có thể đi?”
“Vậy thì có sao, có liên quan gì? đâu”
“Làm sao có thể không có vấn đề gì?”
Lục Tình Xuyên rất có ý thức nguy cơ. Chỉ là danh sách nguy hiểm trên tay trước mắt đã có tiểu béo, còn có hai nam trợ lý mới, ném một cô gái như Lam Vũ Khiết tới bên người bọn xấu xa này, rõ ràng là dê vào miệng cọp.
“Không được. Cô tự mình đi đi.” Muốn đi, chỉ có thể đi với anh.
“Chỉ có mình tôi? Thật nhàm chán!” Một đứa ngốc buồn bã đi du lịch một mình, nghĩ đến đã cảm thấy không thú vị rồi.
“Vậy coi như tôi thêm một phần, tôi cũng đi.” Lục Tình Xuyên đột nhiên trở nên kỳ quái bá đạo nói.
“Anh có thì giờ rãnh không? Tôia nghĩ hành trình của anh chật kín rồi.” Cô nhịn không được trêu chọc.
“Đừng lo! Tôi cũng cần khẳng định mình, không được sao?” Khẩu khí ác liệt, tựa như một đứa nhỏ giận dỗi.
Nhìn sự kiên trì khó hiểu của anh, Lam Vũ Khiết cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Thật thần kỳ, nếu là trước kia, có người nói cô và Lục Tình Xuyên có thể giống bạn bè…, có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không muốn tin. Nhưng bây giờ, anh thật sự giống như một người bạn, hơn nữa còn là người bạn có thể nói chuyện trên trời dưới đất.
Trong lòng, có sự vui sướng nồng đậm, còn có sự xôn xao mà chính cô cũng không rõ.
Không đủ... Như vậy hình như còn chưa đủ, lòng tham của cô muốn càng nhiều, nhiều nữa..
Bọn họ quả nhiên phấn đấu quên mình, bởi vì vừa chạy xe vừa nói chuyện phiếm, kết quả hai người càng chạy càng hăng. Càng về sau, hành trình càng trở nên vội vàng khẩn cấp.
Người bạn của ông Lục Tình Xuyên thấy Lục Tình Xuyên thay mặt ông nội đường xa mà đến, cảm động đến nói không ra lời thật lâu, cứng rắn giữ hai người lại bữa tối mới có thể rời đi.
Đợi cho bọn họ bước trên đường về, đã là bảy tám giờ tối.
Sắc trời tối sầm, không khí có vẻ nặng nề trước khi mưa to.
“Anh có ổn không? Có cần tôi hỗ trợ chạy xe hay không?” Lam Vũ Khiết có ý tốt hỏi.
“Cô lo chạy xe mình đi, tôi cũng không muốnnhảy xe.” Rõ ràng là tri kỷ, sợ cô quá mệt mỏi, miệng lại nói những lời làm người nghe không thoải mái.
“Lục Tình Xuyên, chủ nghĩa đàn ông của anh thật sự là không được, xem thường phụ nữ chạy xe sao?” Cô ưỡn ***, nghiêm túc.
Không muốn phá hư bầu không khí tốt cả một ngày, anh nhanh chóng xin lỗi, “Được, tha thứ cho tôi nói sai. Lam Vũ Khiết tiểu thư, xin cho tôi cơ hội bù lại, để cho tôi tiếp tục đảm nhiệm chức tài xế riêng của cô, tôi cam đoan đưa cô về nhà an toàn.”
Anh giả giọng điệu hèn mọn, khiến Lam Vũ Khiết vừa buồn cười vừa tức giận, nhịn không được đe dọa nói: “Nếu như không làm được, phải bắt anh làm nô lệ cả đời để bù lại mới được.”
Cả đời?? Anh OK a! Chỉ là, làm nô lệ thì miễn, nhưng làm cái khác thì thật ra có thể suy nghĩ, suy nghĩ.
Đèn đường thôn quê không thể so với đô thị, khoảng cách chụp đèn này đến chụp đèn kia, cảm giác thật xa, ánh sáng có thể cung cấp rất hạn chế, có vẻ bóng đêm bên ngoài hết sức dày đặc, Lục Tình Xuyên không dám đạp mạnh chân ga, chỉ có thể cẩn thận tiếp tục ở trên con đường không quen, dựa vào sự chỉ dẫn của vệ tinh mà đi tới.
“Lục Tình Xuyên, anhcó cảm thấy là lạ hay không? Chúng ta giống như cứ vòng quanh ở trong khu này.” Lam Vũ Khiết buồn bực hỏi.
“Thì ra không phải chỉ có tôi cảm thấy nghi hoặc, cô cũng phát hiện à! Chẳng lẽ là hệ thống hướng dẫn xảy ra vấn đề?” Anh đóng công tắc, khởi động máy lên một lần nữa.
Đúng lúc này, một giọt mưa lớn như hạt đậu, không hề báo động trước đánh lên kính chắn gió, hung hăng dọa hai người nhảy dựng. Tiếp theo, mưa to thình lình xảy ra chợt dùng khí thế kinh người mở màn.
Vài giây đồng hồ ngắn ngủn, bốn phía nhất thời lâm vào bên trong một màn sương trắng mênh ௱ô**.
“Cơn mưa này quá lớn!” Lam Vũ Khiết bất an nói.
“Tôi sẽ lái xe cẩn thận.” Anh muốn trấn an cô.
Nhưng anh lại không điều khiển được hệ thống hướng dẫn của chiếc xe chuyên dành cho công tác này, nó không phải chỉ loạn phương hướng, thì đột nhiên bãi công, càng về sau, anh không thể không bỏ qua hệ thống chỉ dẫn, quyết định dựa vào trực giác của mình đi trong màn mưa dày đặc như sương mù.
Mưa rơi kinh người, làm cho hai cây cần gạt nước mỏng manh di chuyển hết sức gian khổ, một giây trước vừa đẩy nước ra, giây sau lại thấy mơ hồ, tốc độ xe do tầm mắt không tốt, thủy chung vẫn duy trì ở dưới ba mươi km.
Khi hai người cảm thấy đường về nhà ngày càng gian khổ thì động cơ bắt đầu không chịu thua kém xuất hiện tiếng đông lạ.
“Lục Tình Xuyên, anh có nghe hay không?” Lam Vũ Khiết khẩn trương hỏi.
“Nghe được. Đáng ૮ɦếƭ, trăm ngàn đừng thả neo ở loại địa phương quỷ quái này.”
Đúng là miệng ăn mắm ăn muối! Lời Anh vừa mới dứt, xe lập tức tắt lửa.
Anh thử khởi động lại, động cơ kéo dài hơi tàn từ chối vài giây đồng hồ sau liền tuyên cáo bãi công, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Tôi đi xuống xem một chút. Không có chuyện gì, đừng sợ, cô đừng xuống dưới, bên ngoài mưa rất lớn.” Anh cẩn thận dặn dò.
Cầm đèn pin, Lục Tình Xuyên không tiếc mạo hiểm mưa to xuống xe, mở nắp động cơ ra, ý đồ tìm ra mấu chốt vấn đề.
Không đến thời gian 1 phút, mưa to đã đánh cho cả người anh ướt đẫm, mưa không ngừng mà từ khuôn mặt của anh đổ xuống. Mặc kệ anh cố gắng thử như thế nào, xe vẫn bất động như núi.
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Lam Vũ Khiết nhìn anh bị mưa xối chật vật, trong lòng không nỡ, cơ hồ muốn vỡ ***.
Rõ ràng là đại thiếu gia thân thể gía trị hơn một tỷ, lại khom người không ngừng vì muốn tìm ra nguyên nhân xe ૮ɦếƭ máy, anh cũng có thể dỗi, cái gì cũng không làm, nhưng, anh lại làm vô cùng cam tâm tình nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc