Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh - Chương 03

Tác giả: Lục Phong Tranh

Dù sao phòng học to như vậy cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lam Vũ Khiết cũng lười ngụy trang, tức giận liếc anh một cái, “Lời này hơi nghiêm trọng rồi, tôi làm sao dám đùa giỡn với anh? Hay là bộ dạng của tôi thật sự rất giống đoàn xiếc ảo thuật?”
Cô cười sáng lạng, không quên miễn phí dâng tặng một cái liếc mắt xem thường, rút tay về, lại tiếp tục gõ.
Bộ dáng rất khiêu khích! Đúng thôi, đây mới là Lam Vũ Khiết anh thích, phải ngang ngược, phải cá tính, còn phải thú vị! Trong tròng mắt đen hung ác của Lục Tình Xuyên, nháy mắt giện lên một chút ý cười, tiếp theo anh vươn tay vò rối tóc ngắn của Lam Vũ Khiết.
“Không được ***ng tóc của tôi, tôi không phải thú cưng của anh.” Như bị điện giật, cô nhanh chóng đẩy tay anh ra.
“Không có ai từng nói với co sao, con gái phải ôn hoà dễ bảo mới tốt.”
“Tôi cũng không phải con chó con mèo nhà anh, sao phải ôn hoà dễ báo? Còn nữa, anh không biết là hứng thú của anh rất dọa người sao? Không có việc gì tự dưng lại biểu hiện hứng thú dạt dào với một con gián bé nhỏ không đáng kể như thế, đúng là Biến th' siêu cấp.”
Khi cô châm chọc người khác, vẻ mặt luôn đứng đắn, miệng cong lên khiêu khích, biểu hiện ra một loại thần thái lạnh lùng khác với thường ngày, khiến người ta nhất thời không biết phải làm gì cho phải.
Giật mình sững sờ trong giây lát, gương mặt lạnh lùng tuấn tụ lại lộ ra một nụ cười mỉm, “Nhìn không ra cô để ý đến như vậy, còn ghi hận lời tôi nói lúc chiều.”
So một cô gái với con gián, thật là rất tàn nhẫn, sau khi trở về, quả thật Lục Tình Xuyên hối hận có vài giây đồng hồ.
Nhưng, nghĩ tới bộ dáng đáng yêu khi mặt cô tức giận, sự áy náy lập tức hoá thành tro bụi, trong lòng chỉ còn lại niềm vui sướng nói không nên lời.
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ so đo với một con cua lớn hoành hành ngang ngược như anh sao? Vậy thì không khỏi khó xử chỉ số thông minh của con cua rồi!” Ngữ khí của Lam Vũ Khiết vẫn tràn ngập khiêu khích.
Lên án sự hoành hành ngang ngược, sự chà đạp nhục nhã, hoàn toàn trúng chỗ hiểm của Lục Tình Xuyên!
“Cô thật không thân thiện.” Sắc mặt anh không khỏi trầm xuống.
“Sự thân thiện của tôi luôn có giá, khổ nỗi giá lại hơi cao.”
Lục Tình Xuyên nhất thời chán nản, thiếu chút nữa đã phát tác, nhưng vừa nghĩ tới Lam Vũ Khiết sẽ vì chọc được anh phẫn nộ mà đắc ý dương dương tự đắc, anh đành mạo hiểm bất chấp nguy cơ tức giận bể mạch máu, cưỡng chế cơn phẫn nộ.
Tính tình có thể quản, nhưng khẩu khí lại không thể trông nom. “Đói bụng chưa? Tôi muốn đi ăn chút gì đó. Bình thường tôi không thích có kẻ theo đuôi, bất quá, nếu cô muốn đi cùng…, bản thân tôi có thể miễn cưỡng mở tiền lệ cho cô.”
Rõ ràng là ý tốt, nhưngkhẩu khí kia chỉ khiến người nghe tức giận.
Cô ở trong lòng mắng một tiếng tự đại cuồng. “Vậy có cần nói tiếng tạ chủ long ân với anh hay không?” Nụ cười lạnh hiện lên khóe miệng.
“Ái khanh bình thân.” Anh lại trả lời đúng lý hợp tình.
“Lục, Tình, Xuyên ——” ái khanh bình thân, Lam Vũ Khiết cô từ khi nào thì xui xẻo như vậy, biến thành ái khanh của anh ta rồi?
“Rốt cuộc có muốn đi hay không? Một câu thôi.” Không có thói quen lãng phí thời gian, anh hỏi lại.
“Không cần.” Chỉ cần nhìn đến anh ta thì không có khẩu vị rồi, cần gì phải lãng phí lương thực?
“Không đi? Được, cô đừng hối hận.”
Lục Tình Xuyên không hề cầu cô, không nói hai lời lập tức đứng dậy chạy lấy người.
Đối với Lục Tình Xuyên mà nói giao thủ với con gái cũng cần dùng chút thủ đoạn, có đôi khi phải đùa cô, có đôi phải để cô thất bại, như vậy mới ngăn chặn không để cho cô trèo lên đầu anh, vô pháp vô thiên không để anh vào trong mắt.
Anh thưởng thức Lam Vũ Khiết, nhưng không có nghĩa cô có thể làm càn tác loạn ở trước mặt anh, quyền hạn của phụ nữ, anh còn chưa dễ dãi tới mức đó đâu!
“Bye bye, nhớ rõ phải ăn no nha.” Cô vẫy tay chào anh, bộ dạng cứ như nói chuyện với con nít không hiểu chuyện.
Anh nghe xong nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến sắp hộc máu. “Cám ơn, cám ơn! Hi vọng một mình cô ở trong này, sẽ không có vị anh em tốt nào đến gần.”
Lời nguyền rủa cuối cùng không biết đã rơi xuống bao lâu, lúc này Lam Vũ Khiết mới ý thức được, cả gian phòng học chỉ còn lại có một mình cô, nhất thời trong lòng sợ hãi một trận.
Đáng ૮ɦếƭ! Lam Vũ Khiết cô tự xưng là phụ nữ thời đại mới, làm người không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại sợ quỷ, trong sân trường khuya khoắt, cái gì không có, chuyện ma lại nghe đồn nhiều nhất.
Cô nghĩ đến chuyện mình bị bỏ rơi, rất có thể biến thành đối tượng bị các vị an hem tốt đến gần, một cỗ ớn lạnh khiến người ta run rẩy bỗng nhiên từ lòng bàn chân cô dâng lên, âm khí lạnh lùng mãnhliệt xâm nhập xương sống của cô, nhất thời khiến lông tơ cả người cô dựng thẳng lên.
Những người khác đâu? Đâ cút đi đâu cả rồi?
Trong đầu mới hiện lên nghi vấn như vậy, đèn chân không trên trần nhà lập tức hợp với tình hình lóe lóe.
Cánh tay nổi da gà một trận, cô cảm thấy không được tự nhiên vuốt vuốt cánh tay lạnh lẽo của mình, một giây sau, tất cả đèn trong phòng học lại không báo động trong nháy mắt tắt ngúm, bốn phía lâm vào một mảnh tối đen.
Lam Vũ Khiết lập tức phát ra thét chói tai thê lương, “A ——”
Ở trong phòng học đưa tay không thấy được năm ngón, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là trốn.
Cô lần mò trong bóng tối theo trí nhớ, chạy về phía cửa trước, bởi vì quá căng thẳng, cô bị thứ gì đó trên mặt đất vướng chân.
Đột nhiên, né tránh chướng ngại vật không kịp, khiến cả người cô mất đi trọng tâm, chưa kịp cứu, đã không khống chế được ngã về phía trước.
Trước mắt là bóng tối, trong đầu cũng trống rỗng, cô nghĩ, cô sẽ ngã đến mặt mũi bầm dập.
Rầm ——
“Ách!” Sau tiếng nổ, đầu tiên là một tiếng kêu rên ẩn nhẫn đau đớn, rõ ràng rơi vào trong tai cô, tiếp theo, cô sâu sắc cảm nhận được một cỗ nhiệt độ cơ thể thuộc loại dương cương đến từ dưới người cô, hô hấp, còn có dưới môi cô ngoài ý muốn ***ng chạm vào thứ gì đó vừa ấm áp vừa mềm mại.
Trong bóng đêm, một đôi mắt chói lọi xuất hiện ở trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, khiến cô chột dạ một trận.
“Ai?”
Giật mình, Lam Vũ khiết ngọ nguậy đôi môi hỏi, chưa đợi được trả lời, lại bất ngờ nhận được một cái hôn, một cái hôn chân chính!
Lực đạo hút, nhẹ nhàng, khẽ động lên đôi môi mềm mại của cô, **** chụp lên cô...
Từ cổ họng của cô phát ra *** mơ hồ, giãy dụa mỏng manh.
Giống như có một dòng điện lưu, trở tay không kịp thông qua thân thể của cô, lưu lại cảm xúc đau đớn tê dại như MT, bức lui ý thức của cô.
Linh hồn như bị hút ra, đột nhiên có tiếng bước chân lộn xộn đi tới, thẳng đến khi ánh sáng trắng lóa đột nhiên bừng lên, chiếu sáng từng cái góc ——
Phối hợp với cảnh tượng trong phòng học, tiếng hít không khí kia, nhất thời giống bệnh truyền nhiễm truyền khắp từng cái miệng đang đứng ở cửa, hơn cái sau lớn hơn cái trước, mỗi người đều sững sờ đứng tại chỗ.
“Lam Vũ Khiết, cô lại hôn môi...với Lục Tình Xuyên?” Tiếng nói sắc bén của Kỷ Như Vân thức tỉnh mỗi người ở đây, bao gồm cả hai vị đương sự.
Lam Vũ Khiết như ở trong mộng mới tỉnh, đẩy gương mặt trước mặt ra, vùng vẫy khởi động thân mình, đầu tiên là kinh ngạc nhìn bạn học ngoài cửa, tiếp theo triệu hồi tầm mắt dừng ở cái tên trước mặt, không thể tin được sự thật mình lại cùng Lục Tình Xuyên xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn đáng sợ này.
“Tôi...” Bọn họ đã bị nhân chứng tóm gáy, thuộc loại tội phạm bị bắt ngay hiện trường, hại cô hết đường chối cãi.
Tại sao có thể như vậy? Mặt cô tái nhợt nhìn Lục Tình Xuyên.
Anh nhăn lông mày lại, biểu tình không vui... Chẳng lẽ là ghét? Điều này khiến cho Lam Vũ Khiết rất khó chịu.
“Đợi chút, chẳng lẽ hai người hôn môi là vì truyền thuyết phòng học 301?” Một bạn học nam mặc áo màu lam giành lên tiếng trước.
“Truyền thuyết gì?”
“Từng có đôi tình nhân ở trong phòng học 301 này tự tử, bởi vì chấp niệm với tình yêu quá sâu, cho nên hồn phách không tiêu tan, nghe nói, chỉ cần cùng người yêu đến phòng học 301 hôn môi ở ngày đôi tình nhân đó tự tử, là có thể yêu nhau cả đời, cho nên hai người mới hôn môi ở trong này a?”
“Không phải!” Oan uổng nha! Lam Vũ Khiết cực lực phủ nhận.
“Quỷ kéo!” Lục Tình Xuyên kinh thường, trách cứ.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, tiếp theo, đều sát khí hừng hực tự quay đầu đi chỗ khác.
“Ngày tự tử rốt cuộc là ngày nào?” Đám bạn học nữ trăm miệng một lời hỏi.
Nói giỡn, Lục Tình Xuyên là vị thần trong lòng các cô, ngoại trừ chính mình, ai cũng không thể khinh nhờn anh!
“Ngày hai mươi tháng năm.”
“Hôm nay là mười chín.” Kỷ Như Vân nói cực kỳ nhanh, trong lòng nới lỏng thở ra một hơi.
Nhưng mới vui sướng một giây, lập tức có người cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, dùng tiếng nói rõ ràng tuyên bố —
“Thời gian hiện tại là 0 giờ hai mươi tám phút, đã là buổi sáng ngày hai mươi tháng năm.”
“A, không —” đám bạn học nữ nhất thời kinh hô.
Sấm sét giữa trời quang! Lam Vũ Khiết cùng Lục Tình Xuyên lại nhìn nhau một cái, lần này đừng nói Lục Tình Xuyên muốn nhíu mày, ngay cả cô cũng muốn giết chính mình.
Yêu nhau cả đời? Cô cùng Lục Tình Xuyên không cần hận nhau cả đời đã a di đà Phật rồi.
Còn nữa, cô tuyệt đói không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh ta, đừng nói là cả đời, ngay cả một ngày, một giờ, một giây cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Tình yêu trân quý đến cỡ nào, cô cũng không muốn sớm treo cổ ở trên một thân cây, hơn nữa còn dán trên Lục Tình Xuyên - cái cây hỏng này.
Lam Vũ Khiết hốt hoảng đẩy Lục Tình Xuyên ra, gương mặt trắng bệch, chật vật tông cửa xông ra ngoài.
Cô đi rồi, trong *** của anh trống không, chỉ còn lại vị ngọt của cô còn lưu lại trong miệng, nhắc nhở vừa rồi bọn họ đã thân cận biết bao nhiêu.
Nhìn bóng cô biến mất đầu bên kia, trong lòng Lục Tình Xuyên tràn lên một cảm giác khó chịu, không vui.
Đáng giận! Nụ hôn của anh khiến cô cảm thấy bết bát như thế sao? Nếu không vì sao vẻ mặt của cô lại tái nhợt như thấy quỷ vậy?
Uổng cho anh có lòng tốt gấp gáp trở về ngay sau khi mất điện, không nghĩ tới cô lại hồi báo anh như thế!!
Nếu không phải sau khi tốt nghiệp, anh sẽ lập tức đến nước Mỹ đào tạo chuyênsâu, anh thật đúng là muốn theo truyền thuyết, hung ác chỉnh Lam Vũ Khiết một phen, đến lúc đó xem cô còn dám khinh khi anh nữa không.
Ngồi ở trong xe, khuôn mặt Lục Tình Xuyên thuỷ chung vẫn tức giận hầm hầm.
Đáng ૮ɦếƭ, anh nhất định là điên rồi! Mới có thể vội vã đẩy mình vào hố lửa.
Suy nghĩ của anh rõ ràng là lý trí, nhưng hành động của anh, vì sao lại điên cuồng đến vậy?
Trái tim giống như con ngựa hoang thoát cương, lần đầu tiên không chịu khống chế như vậy.
“Tình Xuyên, ba ba không biết là nguyên nhân gì thay đổi quyết định của con, bất quá, ba rất cao hứng khi con nguyện ý nhìn thẳng vào trách nhiệm tiếp nhận công ty.” Trên mặt Lục Chí Vĩ tràn ngập vui mừng.
Lục Tình Xuyên nghe ba ba nói…, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi.
Nguyên nhân gì? Chính anh cũng rất muốn biết.
Bất quá là ngày đó hứng lên, cùng ông, bà nội ăn bữa cơm trưa, sau khi ăn xong, anh thuận đường đưa ông nội đến công ty dạo một vòng, kết quả là ánh mắt ૮ɦếƭ tiệt, không cẩn thận thấy Lam Vũ Khiết từ trong hội trường phỏng vấn tập thể của công nghiệp máy móc Phong Tấn đi ra, đêm đó, kế hoạch cuộc sống của anh lập tức thay đổi 180 độ.
Anh không thể giải thích vì sao, tóm lại, có một lực lượng ngay cả anh cũng vô pháp kháng cự, đang không ngừng lôi kéo anh, gây trở ngại không cho anh rời đi.
“Chăm chú mà học hỏi, máy móc Phong Tấn không phải đơn giản như con nghĩ đâu.”
Đương nhiên là anh biết, nếu không, những năm gần đây anh cần gì liều mạng bổ túc kiến thức, nâng cao chính mình như thế?
“Dạ.” Lục Tình Xuyên trả lời.
Đầu óc không yên, cứ không ngừng giả thiết — nếu Lam Vũ Khiết thấy anh đột nhiên xuất hiện, có thể bị dọa đến nhảy dựng lên hay không?
Còn chưa kịp phỏng đoán phản ứng của Lam Vũ Khiết, xe đã tới nơi, anh bình ổn tâm tình, thong dong xuống xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc