hoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh - Chương 40

Tác giả: Nhoxanh

Lý An Thành điều chỉnh lại nhịp thở, cài lại cúc áo vest rồi tiến thẳng lên sân khấu, ánh đèn trên trần soi sáng từng góc cạnh hoàn mỹ nhất của anh, một cử động nhỏ hay cái đảo mắt cũng khiến những trái tim thiếu nữ ở bên dưới ngất ngây say đắm. Chỉ có riêng Ái Nghi là quay mặt đi hừ lạnh, miệng lẩm bẩm chửi mắng, "Đàn ông có nhan sắc đều là kẻ bạc tình."
Kề micro gần vào cánh môi bạc lạnh, Lý An Thành hơi nâng cao giọng giới thiệu một chút về bản thân mình.
"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lý An Thành. Chắc hẳn mọi người chưa biết nhiều về tôi, sau này mọi người chỉ cần biết tôi là tổng giám đốc của công ty giải trí Hoàng Kim là được."
Ngắn gọn, không súc tích, kiêu ngạo, nhưng khá đầy đủ. Lý An Thành kiệm lời hạ micro, rũ mắt nhìn xuống bên dưới như thánh thượng đang quan sát thần dân của mình, trong đám dân đen đó cuối cùng lọt vào mắt anh chỉ có nàng hồ ly coi thường anh quay mặt đi nơi khác.
Trên sân khấu khá im ắng, ở dưới lại có dịp xì xầm, con trai cả của chủ tịch Lý Chính xưa nay sống ẩn dật không màng đến quyền thế nay lại công bố gánh vác một phần cơ nghiệp của gia đình, mà dẫn dắt công ty giải trí Hoàng Kim thì có khác nào đang đối đầu với Hoàng Phổ, dù hai công ty này đều thuộc quyền quản lý của tập đoàn Âu Á.
Lý Cảnh Chiêu siết đế ly R*ợ*u vang đến sắp gãy, hắn cứ thắc mắc tại sao hôm nay Lý An Thành lại xuất hiện ở đây thì ra là bắt đầu thâu tóm cổ phần. Suýt ૮ɦếƭ một lần còn không sợ, lại muốn đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ lần hai sao?
Phần giới thiệu của Lý An Thành lẽ ra chỉ đơn giản như thế là chấm hết, nhưng đột nhiên phóng viên đang đứng rải rác ở xung quanh kéo về phía sân khấu liên tục xin phỏng vấn, người này lấn người kia, chen chúc nhau chĩa micro lên trên, câu hỏi được đặt ra nhiều nhất và rõ ràng nhất chính là:
"Bao giờ Lý tổng ấn định thời gian kết hôn cùng cô Lâm Thục Khuê?"
Câu hỏi này khiến rất nhiều người tò mò, Ái Nghi cũng quay mặt lại nhìn về phía sân khấu, cô muốn biết Lý An Thành sẽ trả lời thế nào, sẽ phủi bỏ lời hứa của mình ra sao?
Hai cha con Lâm Doanh mát mặt cười mỉm, lặng lẽ di chuyển lên phía trên để máy ảnh lia trúng mình. Scandal kia đã hủy hoại cả sự nghiệp và danh tiếng của Lâm Thục Khuê, để bồi thường hợp đồng cho con gái Lâm Doanh đã bán đi không ít cổ phần, hiện giờ chỉ có lễ cưới được diễn ra mới khiến cơn bão chỉ trích kia lắng xuống, số tài sản bị thất thoát cũng có cơ hội được lấy lại.
Trên sân khấu lớn, Lý An Thành rũ mắt, nhếch nhẹ khóe môi, mang cái nhìn châm biếm chậm rãi hỏi lại nam phóng viên vừa đặt câu hỏi kia.
"Ai bảo với anh là tôi sắp kết hôn?"
Nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ, nam phóng viên kia lấy lại tinh thần hỏi thêm một câu nữa.
"Chẳng phải tổng giám đốc Lâm Doanh và cô Lâm Thục Khuê đã xác nhận hôn sự rồi sao? Không lẽ kế hoạch có gì thay đổi rồi?"
"Như anh đã nói đấy, là người nhà họ Lâm xác nhận, chứ nhà họ Lý đã có bao giờ lên tiếng đâu."
Anh cười nhạt, ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn về phía Ái Nghi, nói rõ ràng từng chữ một.
"Tôi và cô Lâm Thục Khuê không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, hôm nay mới là lần gặp thứ hai thì làm sao có chuyện kết hôn gì đó được. Mong mọi người đừng đồn đại linh tinh, kẻo sau này tôi lấy vợ... cô ấy sẽ trách tôi có quá khứ không trong sạch."
Nói xong câu này tia mắt của anh đã dịu đi hơn rất nhiều, nếu không phải sợ bọn khốn kiếp kia sẽ ra tay với Ái Nghi thì anh đã phi ngay xuống dưới kia nắm chặt tay cô, để mọi người đều biết chỉ có cô mới là người xứng đáng làm vợ của Lý An Thành này.
Giữa mấy trăm con mắt ngỡ ngàng, chỉ có đôi mắt của Ái Nghi là sáng rực, không thể phủ nhận cô rất vừa lòng với câu trả lời vừa rồi của Lý An Thành nhưng vẫn không dễ dãi mà mỉm cười với anh.
Khắp khán phòng lại vang lên những tiếng xì xầm, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hai cha con Lâm Doanh. Lâm Thục Khuê bấu chặt vạt áo của ba mình, run rẩy ngước lên sân khấu.
"An Thành, anh đang nói gì vậy? Hôn sự này là do bác Lý đề nghị kia mà, chiều nay cũng là anh mời em tới đây, sao anh có thể nói như thế được?"
"Hình như cô Lâm đã hiểu lầm rồi, tôi mời cô tới đây không phải để làm bạn đồng hành mà là để chính miệng cô xác nhận với tất cả mọi người rằng hôn sự ảo này là do cô và gia đình mình lan truyền sai sự thật. Trước đây vì nghĩ đến tình bằng hữu giữa ba tôi và chú Lâm nên tôi mới cho cô thời gian đính chính, nhưng cô lại đẩy mọi chuyện đi xa hơn khiến mọi người hiểu lầm. Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng thì tôi sẽ kiện cô tội tung tin sai sự thật làm ảnh hưởng đến danh tiếng, danh dự của tôi đấy."
Tiếng cười nhạo khe khẽ vang lên lọt vào tai Lâm Thục Khuê như tiếng gọi hồn của quỷ dữ, toàn thân cô ta run rẩy, hoảng sợ tìm người cứu giúp.
"Bác Lý… bác Lý… Bác nói giúp cháu đi… cháu không làm sai mà…"
Cô ta kéo tay Lý Chính bảo ông minh oan giúp mình, nhưng lại không biết rằng chủ tịch Lý trọng nhất là thể diện nên làm gì có chuyện để con trai mình mất mặt mà bênh vực cho người ngoài.
Cái ngoảnh mặt và cái gạt tay của Lý Chính đã nhẹ nhàng phủi bỏ hết tất cả mọi chuyện trước đây. Lâm Thục Khuê trở thành kẻ đê tiện không biết xấu hổ, nước mắt dàn dụa trên mặt không kịp lau. Lâm Doanh liếc nhìn con gái chật vật khổ sở, muốn nói một câu đòi lại công bằng cho con nhưng bất chợt giọng của Lý An Thành lại vang lên lần nữa.
"Chú Lâm, con gái của chú đã không nhận rồi thì chú phải đính chính sự thật đi chứ, đừng để danh tiếng của Lâm Thị tuột dốc vì những chuyện không đáng thế này."
Lâm Doanh tức đến nghiến răng, nỗi nhục này làm sao nuốt trôi được, Lâm Thị của ông chẳng bằng cái móng tay so với tập đoàn Âu Á, vì hai chữ sĩ diện mà đạp bỏ công sức cả đời thì chỉ có nước đi ăn xin. Vậy nên ông đành phải cắn răng gật đầu thừa nhận.
"Phải… Là… là Thục Khuê nông nổi…"
"Ba… sao cả ba cũng ức hiếp con vậy?"
Lâm Thục Khuê hét lớn, hai mắt trừng lớn vô cùng đáng sợ, hàm răng nghiến chặt kêu kèn kẹt, sắc mặt tối đến mức tím tái.
Máy ảnh lia cận khuôn mặt của Lâm Thục Khuê chụp lấy chụp để khoảnh khắc khó coi này. Cô ta mất bình tĩnh vung tay loạn xạ, thậm chí còn muốn hành hung cả phóng viên, ngước đôi mắt hung tợn nhìn lên sân khấu, cô ta dồn sức hét lớn rồi nhào lên phía trên.
"Lý An Thành… anh không được hủy hôn với em...".
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Chân của Lâm Thục Khuê còn chưa kịp nhấc quá ba bước đã bị bảo vệ ập vào trấn áp dưới nền gạch, cô ta ra sức vùng vẫy, điên cuồng gào thét. Bảo vệ khóa chặt hai tay cô ta về phía sau, nhìn thấy cái nháy mắt ra hiệu của Lý An Thành liền "tiện tay" giật tung bộ tóc bóng mượt ở trên đầu cô ta ra rồi ném đi thật xa.
Da đầu của Lâm Thục Khuê chói sáng dưới ánh đèn, xung quanh "ồ" lên một tiếng, cô ta hoảng hốt cực điểm nhưng lại không có cách nào vùng ra để ôm lấy cái đầu đinh như tội phạm mới vào trại giam của mình, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập, cổ họng gào lên như sắp bị thọc tiết tới nơi.
"Im ngay!"
Lâm Doanh chịu không nổi cảnh xấu hổ này nữa liền giáng một bạt tay lên mặt Lâm Thục Khuê, cô ta thất thần ngước mặt lên vừa khóc vừa cười như kẻ dại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc