Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh – Chương 27

Tác giả: sandy_nguyen203

Đừng có động vào cô ta một lần nào nữa!!
Rầm!!
Một âm thanh chói tai vang lên. Đầu nó choáng váng, từ từ mở mắt ra cảnh tượng trước mắt thật kinh hoàng.
Cả dàn đèn treo xụp xuống chỗ nó vỡ tan tành. Đúng rồi, lúc nãy nó nghe thấy tiếng ai đó, ai đó gọi tên nó!! Hình như là Quân. Lúc nãy đến giờ nó còn chưa đứng lên được chỉ tìm xem cái gì đã gây ra tiếng động thôi, vội quay qua, đúng là Quân, sao Quân lại nằm im vậy chứ!! Đưa tay lay Quân, nó lo lắng
-Quân, Quân ơi, Quân có sao không?
Quân không trả lời nó, không biết Quân bị gì nữa!! Nó càng lo lắng, càng lay mạnh Quân
-Quân!! Quân nói gì đi chứ!! Quân!!!
Rồi nó nghe tiếng rên nho nhỏ, Quân bắt đầu nhấc người lên (nãy giờ Quân đang nằm kế bên nhưng nữa người đè lên người nó). Khẽ mở mắt, lờ mờ thấy mặt nó, Quân một tay ôm đầu, một tay chống xuống đất để đứng lên. Nó cũng đứng lên theo
-Nhi có sao không?
-Hic, không sao!! Sao cái dàn đèn lại rớt xuống như vậy chứ?
-Không biết, Quân đến tìm Nhi thì chợt thấy nó lung lay vội chạy tới. Cũng may ra tới kịp
Học trường này thật kinh khủng, nó cứ bị “ám sát” hết lần này đến lần khác. Cứ tiếp tục như vậy thì chắc có ngày nó bị ám sát thật quá!! Trời đất! Từ lúc nãy đến giờ mọi người ở đây ai cũng đứng nhìn nó. Thật là, không biết đến hỏi thăm xem người ta có sao không? Hoặc là phãi đỡ người ta đứng lên chứ!! Ai đâu lại đứng nhìn như vậy. Gét thật!!
-Mà Quân đến tìm Nhi có việc gì không?
-À, Quân đến báo cho Nhi biết là ngày mai chúng ta sẽ học hóa ở phòng thí nghiệm rồi sẵn tiện bây giờ chở Nhi về luôn
-Ừ, đợi Nhi tí nha, làm “osin không công” sắp xong rồi
Nghe nó nói Quân lại bật cười, nó cũng nhe răng ra cười. Rồi Quân lại phụ nó làm những việc cần làm
Lúc này tại một nơi khác trong trường, hắn không về, hắn vẫn đang ngồi chờ nó. Tuấn từ đâu đi tới gập người cúi chào hắn, Tuấn luôn tôn trọng hắn.
-Thưa hội trưởng, lúc nãy trong kháng phòng lại xảy ra chuyện ạ
-Chuyện gì?
-Dạ là Ngọc cùng lớp với hội trưởng cắt dứt dây làm dàn đèn treo rơi xuống
“Chẳng phải Ngọc là người của Thảo Trang sao? Cả Ly và Tuyết xô ngã kệ sách nữa. Không lẽ tất cả những chuyện này là do cô sai bọn họ làm sao? Nhưng mục đích là gì chứ??”
-Mở lại camera cảnh lúc đó đi
Hắn vừa dứt lời, Tuấn lôi ra trong cặp một chiếc laptop có kết nối với tất cả camera trong trường. Mở lại đoạn video lúc nãy, từng cảnh từng cảnh đập vào mắt hắn, Quân đã chạy ra cứu nó, nếu không có Quân thì không biết nó sẽ ra sao. Nhìn cảnh đó sao hắn lại đau lòng như vậy? Nó có bị gì đâu. Nhưng bọn Thảo Trang ra tay quá mạnh, nếu như dàn đèn treo thật sự xụp xuống đầu nó thì nhẹ lắm là nhập viện vì chấn thương sọ não…. còn nặng thì vào hòm sớm.
-Mở lại đoạn trong thư viện đi
Tuấn đưa tay ấn vài nút, đoạn video khác lại được chạy. Sao có thể như vậy được? Sao Lâm lại nhào ra cứu nó? Lạ thật!! Hay là lúc đó Lâm đang tìm cách tiếp cận nó. Nhưng việc làm hắn để tâm ở đây đó là hành động của họ mỗi lúc một mạnh tay hơn. Lúc đầu là kệ sách, sau đó là dàn đèn treo. Nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ còn lần sau. Phải giải quyết nhanh chuyện này thôi.
Đứng lên vắt cặp qua bên vai, hắn không đợi nó nữa, nó đã có Quân rồi. Trước khi đi hắn để lại cho Tuấn một câu
-Đuổi học cô ta đi!!
Vừa đi hắn vừa lôi chiếc điện thoại của mình ra và bấm số gọi.
-Ra cổng sau trường đi, tôi có chuyện cần gặp
Nói rồi hắn dập máy.
Tại cổng sau trường
-Anh tìm em có việc gì không?- Thảo Trang đi tới mặt cười tươi, hiếm có lúc nào mà được hắn kêu ra gặp mặt riêng như vậy nên cô nàng cứ nghĩ là vớ bở được gì rồi
-Tốt nhất là cô nên dừng lại những việc mình đang làm đi
-Anh nói gì vậy? Em không hiểu
-Đừng giả vờ ngây thơ nữa, Ngọc, Ly, Tuyết đều đã được ra khỏi trường này, cô muốn người tiếp theo là cô chứ?
Vừa nghe đến những cái tên, mặt Thảo Trang tối xầm lại, nhỏ lắp bắp
-Em….. em không hiểu
-Liệu mà tự hiểu đi, một lần nữa thôi. Tôi hứa rằng cô sẽ phải tìm trường khác đấy
Rồi hắn quay lưng đi, để lại Thảo Trang với nỗi bực tức trong lòng “Mới đây mà anh đã điều tra ra được người chủ mưu rồi sao? Tốt đấy! Nhưng vì anh đã phủ phàng như vậy thì tôi sẽ không bao giờ dừng lại đâu! Sẽ còn một màn hoành tráng dành cho anh và cả cô ta”
Về tới nhà, hắn đã thấy nó và Quân đang làm gì trong bếp. Gét thật! Hai người này lúc nào cũng đi cùng với nhau, lúc nào cũng cười cười nói nói. Nhìn mà muốn đập cho (Quân) mấy phát. Quyết không bận tâm, hắn bỏ lên phòng
Hóa ra là Quân đang lấy sách nấu ăn rồi cùng nó tập nấu. Sau một hồi vật vã, cuối cùng nó và Quân đã chế biến xong. Nó mừng rỡ chạy lên phòng kêu Long, Duy và hắn. Sau một hồi lôi kéo, hắn mới chịu xuống bởi hắn….. sợ đồ nó nấu. Còn Long, Duy thì không biết nên nghe có đồ ăn là vọt ngay xuống.
Trước mặt hắn bây giờ là một bàn ăn thịnh soạn với đủ thứ món và đủ thứ màu sắc. Trông rất ngon mắt, nhưng vì nó với Quân làm nên cho dù ngon mắt cỡ nào thì vẫn phải chê cho bỏ gét!!
-Ăn có ૮ɦếƭ không?- hắn tuông ra một câu rất ư là “dễ thương”
-૮ɦếƭ!! Tôi có bỏ thuốc độc, vậy nên anh đừng ăn
Thật ra mấy món này là do Quân nấu không à. Quân không cho nó làm vì sợ nó lại bị thương. Vậy nên Quân viện cớ “Nhi đứng xem cho biết rồi bữa khác làm cũng được ^-^” Và việc duy nhất nó làm ở đây đó là lấy chén đũa với “lôi kéo” các “nạn nhân”
Nó cứ ngồi ngậm đũa, rồi nhìn xem sắc mặt của Duy, Long và hắn. Ồ! Ai cũng ăn như không có gì xảy ra. Vui thật!! Nó khẽ quay qua nhìn Quân rồi hai đứa lại khẽ cười vì “thành công”. Nhưng hắn lại thấy được. Bực bội, khó chịu, hạ chén rồi hắn đứng lên
-Không đói, đồ ăn dở
Rồi bỏ lên phòng một mạch luôn. Nó ngồi nhìn theo, có chút gì đó buồn buồn.
----
Tai nạn hóa học
Sau khi ăn xong, Quân (giành) rửa chén xong. Quân lại nói là có việc nên phải đi, chào tạm biệt Quân rồi nó lại vào trong. Nó nghĩ tới hắn, lúc nãy hắn chưa ăn gì. Tự hỏi liệu hắn có đói không nhỉ?
Nghĩ rồi nó đánh liều rót một ly sữa rồi mang lên cho hắn
Cốc… cốc…..
-………….- im re
-Này, anh có ở trong đó không vậy hả?
-………….- vẫn im re
-૮ɦếƭ ở trong đó luôn đi, bực mình thật!!
Nó vừa quay lưng thì nghe tiếng mở cửa, hắn bước ra, mặt lạnh băng
-Chuyện gì?
-Sao không ૮ɦếƭ ở trong đó luôn đi
Hắn không nói gì, chợt nhìn thấy ly sữa trên tay nó, hắn chợt cười, mặt gian không tả nổi
-Hôm nay đầu heo cô sợ tôi đói nên mang sữa cho tôi sao!!!
Chợt nó nhìn xuống tay mình. Ừ nhỉ! Tại sao nó lại phải mang sữa cho cái tên đáng gét đó chứ? Bất giác nó đưa ly sữa giấu sau lưng.
-Ai mang cho anh chứ! Tôi chỉ…….. chỉ…… à….. chỉ là……
-Chỉ gì mà chỉ hoài, đưa ly sữa đây
Nói cùng với hành động, hắn nhào tới giật ngay ly sữa từ trên tay nó. Mặc dù nó đã giữ chặt thật chặt nhưng hắn vẫn ςướק được rồi tu hết một hơi. Nó tức tối nhìn hắn, bực mình thật. Nó dẫm chân rầm rầm xuống đất rồi đóng xầm cửa!! Kèm theo một câu
-ĐI CHẾT ĐI!!!!
Cuối cùng lại hết một ngày nữa trong quãng thời gian ngắn ngủi của đời nó
Hôm nay học hóa ở phòng thì nghiệm. Trường này có đến những 5 cái phòng thí nghiệm cỡ lớn. Học sinh không làm theo nhóm mà mỗi người tự làm riêng và tất nhiên làm đơn thì khó lấy điểm hơn làm nhóm nhiều. Nhưng chuyện đó đối với nó thì chẳng là gì cả.
Đang lò mò thận trọng tìm mấy cái thuốc hóa học để trộn lại mà theo hóa học gọi là tác dụng chất này với chất khác tạo ra chất mới thì Hoàng (cái tên ngồi bên cạnh nó) lại hất đổ cả lọ axit clohiđric (HCl). Nó giật mình rụt ngay tay lại. Cũng may là không dính lên tay không thì ૮ɦếƭ mất.
Nghe tiếng động bà cô liền chạy ngay xuống. Bả hỏi ai làm chuyện này thì cả lớp lại im bặt rồi bỗng Hoàng lên tiếng
-Thưa cô, Bảo Nhi làm đấy ạ.
-Sao……. sao…. là bạn làm sao lại nói tôi làm cơ chứ!- nó giật mình, Hoàng đổ tội cho nó
-Rõ ràng là bạn làm mà. Tôi còn thấy bạn huơ tay cố ý hất đổ- Hoàng nói dối một cách trắng trợn. Cả lớp cũng hùa theo- Bạn muốn chối hả? Lọ HCl của bạn đâu? Lọ của tôi vẫn còn đầy đây- Hoàng nói rồi lại đưa một lọ có dán nhãn HCl lên
Nó vội tìm nhưng không thấy, trong lúc hỗn độn Hoàng đã tráo của nó rồi. ૮ɦếƭ tiệt thật, lại gặp bà hóa vốn gét nó vì nó nữa. Lần này thì nó không thoát tội được rồi. Ức ૮ɦếƭ mất thôi, nhưng nó không khóc. Nó nhìn Hoàng đầy tức giận, mặc kệ cho những lời xỉ vã đang vang lên bên tai
-MỌI NGƯỜI IM HẾT ĐI!!
Quân chạy tới bên cạnh nó, Quân không thể nào chịu đựng được khi nghe nhựng lời nói nó như vậy, nhưng Quân không thể nào chứng minh được rằng nó vô tội. Quân chỉ có thể làm vậy thôi
-Tôi cho 5s, ai làm thì mau nhận còn không thì đừng trách- hắn từ đâu bước tới, mặt lạnh băng miệng bắt đầu đếm – 1…..2…..3…..4…..
Và sau đó những tiếng xì xầm lại vang lên “Prince đang làm gì vậy chứ?”… “Rõ ràng là con Nhi làm mà”……. “Nó ỷ được Prince bảo vệ nên nãy giờ nhìn cái mặt nó ngang ngang thấy phát gét”… “nhà nghèo mà còn không biết thân biết phận”………… Những câu xỉ vã lại tiếp tục vang lên bên tai
-TÔI ĐÃ NÓI IM HẾT ĐI MÀ- Quân lại quát, từ trước đến giờ, đám học sinh chưa ai thấy Quân tức giận như vậy.
-Được thôi!! Đã làm mà không nhận- hắn nhìn Hoàng với đôi mắt sắc lạnh- ba của cậu làm trong công ti nhà tôi đúng không? Về mừng cho ông ấy là sắp được nghỉ hưu sớm và cậu cũng sẽ được học trường mới.
Nghe hắn nói, Hoàng mắt đầu xanh mặt nhưng vẫn không chịu nhận bởi Hoàng tin rằng không hề có bằng chứng để xác nhận tội mà mình đã làm (do cố ý)
-Nhưng…… nhưng hội trưởng…… tôi không có làm…. là cô ta làm mà
-Chắc chứ??
-Ch…….chắc
Nói rồi hắn lôi ngay cái điện thoại của mình ra. Nhắn tin cho Tuấn, trong trường này, bất cứ chỗ nào cũng có camera mật. Chỉ có hội trưởng, hiệu trưởng và những người quan trọng mới biết được còn thầy cô, các học sinh khác thì không ai biết cả.
[Nối lại đoạn video cách đây 10” ở phòng thí nghiệm 1 vào điện thoại của tôi ngay]
Tuấn là một người rất thông suốt về máy móc, chuyện này không hề khó. Chỉ cần cắt đoạn video đó và gửi qua là xong. Sau vài phút đoạn video đã được chuyển đến máy hắn.
-Bây giờ thì nhìn cho kĩ đây!!
Đưa điện thoại ra trước, mọi con mắt chăm chú nhìn vào, từng cảnh đều diễn ra rõ ràng và Hoàng không còn gì để nói nữa, cầu xin Phong rằng mình sai nhưng đã muộn.
Chắc chắn rằng chuyện này là do Thảo Trang sai khiến, nhưng hắn không có bằng chứng để buộc tội Thảo Trang, vì vậy nên hắn sẽ cho Thảo Trang thấy hậu quả cho những việc làm ngu ngốc của mình và rõ ràng rằng những hậu quả đó ngày càng tăng.
Đầu tiên là đuổi học ba ngày (làm theo luật), sau đó là đuổi học luôn và bây giờ thì gia đình của Hoàng sắp lâm vào tình trạng khủng hoảng kinh tế và đứa con trai bị thất học.
Như vậy chứng minh được là nó không có tội. Nó vui vì hắn đã giúp nó, khẽ đi lại chỗ hắn nó “cảm ơn” nhỏ xíu, không biết hắn có nghe được không. Nhưng chắc chắn là nghe được vì hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai nó
-Để trả ơn thì ra về sau khi “trực” ở kháng phòng xong thì đợi tôi ở cổng trước. Vậy đi!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc