Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 64

Tác giả: Bôi Tuyết

Mạnh Phất buông tay, thân thể dựa ra sau, ngồi thẳng một chút, nàng ngửa đầu nhìn về phía bệ hạ đối diện, ánh nắng xuyên qua lớp rèm the hơi mỏng, nghiêng nghiêng chiếu xạ giữa bọn họ, vô số hạt bụi li ti như những con phù du vàng óng thong thả lượn lờ.
Lý Việt chậm rãi hỏi lại nàng một lần: "A Phất, nàng có thích ta không?"
Ánh mắt hai người bọn họ quấn vào nhau, đôi mắt bệ hạ như ngôi sao sáng nhất đêm hè, trong đó đầy khẩn trương chờ mong, cũng có chân thành tha thiết lại nùng liệt tình ý, Mạnh Phất nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt ấy, mà bóng dáng nàng tựa hồ cũng đang chờ mình đáp lại.
Ở thời điểm quan trọng thế này, Mạnh Phất vậy mà còn có thể lướt qua một lần những sự kiện dồn dập xảy ra hai ngày nay. Hôm qua khi nàng ra khỏi Mạnh gia gặp được bệ hạ, bệ hạ hẳn còn chưa hiểu rõ tâm tư của chính hắn, thế nhưng sáng sớm nay bệ hạ liền tới nơi này của nàng, nói cùng nàng những lời này.
Bệ hạ vẫn đang đợi nàng đáp lại, vẻ mặt của hắn trang trọng, ánh mắt chuyên chú, nhưng trước sau không hề thúc giục nàng.
Nàng thích bệ hạ không?
Nàng đương nhiên thích.
Gió thu lạnh lẽo thổi qua bờ rào làm chúng nó rung lên kẽo kẹt, Mạnh Phất hơi há môi, bàn tay bệ hạ nắm lấy góc bàn cũng theo đôi môi hé mở này của nàng mà đột nhiên căng chặt, chỉ là đợi hồi lâu vẫn không chờ được Mạnh Phất trả lời.
Thật ra Mạnh Phất cũng không phải cố ý làm bệ hạ nóng lòng, có lẽ là vì quá thẹn thùng, quá khẩn trương nên không tổ chức tốt ngôn ngữ, lại có lẽ là vì nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cũng có lẽ là vì ánh nắng lúc này quá ôn nhu, nàng phát hiện mình hơi khó phát ra thanh âm.
Vừa rồi nàng còn cảm thấy bệ hạ nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng trong tình huống này, nếu đổi lại là mình, chắc nàng sẽ không nhanh nhẹn dứt khoát được như bệ hạ.
Bệ hạ còn đang nhìn nàng, chỉ là trong ánh mắt thoáng xuất hiện một chút nghi hoặc, đại khái là còn suy nghĩ ban nãy mình vừa nói gì.
Mạnh Phất mím môi, thật lâu sau, nghiêm túc nhìn Lý Việt gật đầu.
Nàng thích bệ hạ.
Thích bệ hạ hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Hiện giờ nàng đã cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, chuyện này không có gì không thể thừa nhận.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót bỗng đột ngột im lìm trong một khắc này, lớp bụi như phù du trong không khí phảng phất hóa thành một con sông thật lớn đang thong thả chảy xuôi, vây lấy hai người bọn họ, ngăn cách bọn họ với cái thế tục này, trong một mảng trời đất, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bàn tay nắm lấy góc bàn của Lý Việt rốt cuộc cũng buông ra, trên mặt hắn tràn ra một nụ cười rạng rỡ, ý cười trong mắt cơ hồ có thể hóa thành thực chất. Khi hắn đợi Mạnh Phất đáp lại, tuy trong lòng hắn nghĩ nàng hẳn là cũng thích mình, nhưng khi còn chưa có được câu khẳng định từ Mạnh Phất, hắn trước sau vẫn không thể yên lòng, hiện giờ trái tim treo cao này của hắn rốt cuộc cũng thả lỏng rồi.
Khoé miệng Lý Việt cong lên thật cao, vui sướng dào dạt tràn ngập khóe mắt đuôi mày, thân thể hắn vô ý thức hơi nghiêng về trước một chút, cách Mạnh Phất chỉ cỡ một bàn tay, nếu hắn còn tiếp tục nghiêng thêm về trước nữa, môi hắn liền sẽ in lên trên trán Mạnh Phất.
Bệ hạ rũ mắt nhìn Mạnh Phất, hắn cảm thấy lúc này A Phất thật sự vô cùng đáng yêu, đáng tiếc cái án thư trước mắt thật sự có chút vướng víu, bằng không hắn liền có thể duỗi tay ôm nàng một cái.
Thấy bệ hạ vui vẻ như vậy, cảm xúc vốn dĩ đang khẩn trương của Mạnh Phất cũng thư hoãn theo, nàng hít sâu một hơi, nhìn bệ hạ trịnh trọng nói: "Ta thích chàng, bệ hạ."
Lý Việt sửng sốt, hắn cho rằng lúc nãy Mạnh Phất gật đầu đã trả lời xong câu hỏi của mình, hắn cho rằng Mạnh Phất dù gật đầu hay mở miệng thừa nhận trực tiếp với mình cũng không khác biệt quá lớn, dù sao đều cùng một ý thôi, nhưng hiện tại nghe Mạnh Phất nói câu này ra miệng, bệ hạ không thể không thừa nhận, hắn xác thật càng hy vọng A Phất có thể chính miệng thừa nhận nàng thích mình. Giờ khắc này, hắn hoảng hốt cảm thấy trái tim trong ***g *** mình hình như đang bị một ngọn sóng ôn nhu nhẹ nhàng ***.
Mạnh Phất nhìn về phía đôi mắt bệ hạ, nàng lại nói một lần: "Ta vô cùng, vô cùng thích bệ hạ."
Lý Việt cong khóe miệng nở nụ cười, hắn kỳ thật muốn hỏi A Phất là khi nào bắt đầu thích mình, chỉ là vừa nhớ tới A Phất nói vô cùng thích mình, hắn liền nhịn không được lại cười rộ lên, nói cái gì cũng nói không ra.
Ánh nắng ấm áp dừng lại trong mỗi một góc phòng, vài miếng lá cây khô vàng theo gió nhẹ nhàng rơi xuống, đây là một ngày mùa thu tốt đẹp nhất trong một năm nay.
Mấy thứ trong thoại bản kia.....,có cái rắm mà dùng!
Đám ám vệ nên chuyển sang đi xem cái gì hữu dụng hơn đi!
Một hồi lâu, nụ cười trên miệng Lý Việt mới không còn quá rõ ràng.
Mạnh Phất hơi hơi rũ mắt, lần này sau khi bày tỏ tâm ý cùng bệ hạ xong, nàng vẫn chưa xác định được tương lai của mình.
Nhưng mà người vốn phải sống trong hiện tại, chuyện tương lai như thế nào, phải đến tương lai mới có thể biết được. Bệ hạ bày tỏ tâm ý một phen thế này, đã đủ cho nàng sung sướng một thời gian thật lâu, thậm chí chờ đến nhiều năm sau, khi nàng đã lớn tuổi, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, hẳn cũng vẫn cong khóe miệng lên cười.
"À mà......" Lý Việt bỗng nhiên lại mở miệng, vẻ mặt của hắn có chút khẩn trương cùng thấp thỏm, nhưng mà thần sắc hắn đã ổn định lại rất nhiều, hắn cố gắng đè xuống niềm vui sướng trong lòng, tỏ ra mình rất thành thục đáng tin cậy, hắn lên tiếng hỏi Mạnh Phất, "Vậy nàng nguyện ý gả cho ta không?"
Mạnh Phất: "......"
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Việt, nhất thời cũng không biết mình nên nói cái gì, bệ hạ tiến triển thế này cũng quá nhanh đi.
Mạnh Phất nhắc nhở Lý Việt, nói: "Hôm qua ta mới vừa hòa li, bệ hạ."
"Ta biết, ta biết mà," Đôi mắt Lý Việt sáng lấp lánh hỏi nàng, "Ta chỉ là muốn hỏi trước nàng một chút, A Phất nguyện ý gả cho ta, làm Hoàng Hậu của ta không?"
Làm Hoàng Hậu của bệ hạ?
Trong lòng Mạnh Phất vô cùng rõ ràng, mình trước cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, sau lại chặt đứt quan hệ với Mạnh gia, xuất thân và từng trải của nàng đều thật sự không hợp với yêu cầu làm Hoàng Hậu của hoàng thất. Các triều thần biết được chuyện này tất nhiên sẽ phản đối một hồi, nhưng mà trước nay sự phản đối của các triều thần cũng không là gì trong mắt bệ hạ, hơn nữa đến nay đều chưa từng nạp phi, nếu có thể nhượng bộ, điều hoà chút, các triều thần đại khái sẽ thả lỏng hơn, đây kỳ thật không phải là một chuyện khó giải quyết.
Nhưng chuyện Mạnh Phất để ý cũng không phải chỗ này, nàng hiểu biết bệ hạ, có thể nói là hiểu bệ hạ hơn bất cứ kẻ nào trên đời này, chỉ là có một chuyện, nàng muốn vì mình hỏi cho rõ ràng.
Thế nhân đều nói nữ tử sau khi xuất giá không thể ghen tuông, khi nàng ở phủ Tuyên Bình Hầu, chuyện này nàng làm không tồi. Nàng không để ý Tạ Văn Chiêu nạp bao nhiêu di nương, cho dù hắn dưỡng nao nhiêu ngoại thất ở bên ngoài nàng cũng làm như mình không hay không biết, nàng cũng không cảm thấy gì, bởi vì nàng không yêu Tạ Văn Chiêu. Quay đầu nhìn lại những năm tháng ở Hầu phủ kia, giữa nàng cùng Tạ Văn Chiêu kỳ thật càng giống như cấp trên cùng cấp dưới, ai lại để ý cấp trên cưới bao nhiêu vợ bao nhiêu thiếp, nhiều lắm cũng chỉ xem như chuyện để bàn tán mà thôi.
À, nếu nói như vậy, Mạnh Phất cảm thấy mình dọn ra khỏi Hầu phủ phải lấy thêm chút ít tiền công mới đúng.
Nhưng đối với Lý Việt, nàng tuyệt đối làm không được chuyện rộng lượng như vậy, nàng khẳng định sẽ không thể chịu đựng được giữa hai người bọn họ còn có người thứ ba tồn tại.
Nàng rất thích bệ hạ, bởi vậy vô cùng thận trọng đối với cái tình cảm này, nàng không hy vọng cuối cùng mọi thứ đều kết thúc bằng thất vọng, nếu nói vậy, còn không bằng ngay từ đầu đừng nên bắt đầu, cứ để hai người bọn họ để phần tình nghĩa trân quý này trong đáy lòng của mỗi người.
Nếu là ngày xưa, mặc dù trong lòng Mạnh Phất có đủ loại băn khoăn, cũng chỉ quanh co lòng vòng hỏi thăm bệ hạ, hiện giờ có lẽ là bị Lý Việt lây rồi, nên Mạnh Phất trực tiếp hỏi: "Vậy ngày sau bệ hạ sẽ nạp các phi tần khác sao?"
"Không," Lý Việt một chút do dự cũng không có, hắn nhìn Mạnh Phất bảo đảm m, "Ta chỉ biết có A Phất."
Đã mở đầu được rồi, chi bằng đem hết tất cả vấn đề đều bày ra, Mạnh Phất mím môi, lại hỏi: "Vậy...... vậy nếu không có người thừa kế thích hợp thì sao?"
Trước khi chưa trao đổi thân thể với bệ hạ, từng có đại phu chẩn trị cho nàng, nói nàng thân thể không tốt, không dễ có thai, hiện tại không biết có tốt hơn chút nào chưa, bản thân Mạnh Phất cũng không rõ ràng lắm.
Bệ hạ thật sự có ngôi vị hoàng thượng cần kế thừa nha.
Nàng hành sự xưa nay cẩn thận, làm một bước nghĩ trước ba bước, huống chi là đại sự như thế này. Tất cả áp lực từ bên ngoài, nàng đều có thể cùng bệ hạ gánh lấy, nhưng nếu như chính bản thân bọn họ cũng vì thế sinh ra hiềm khích, phải làm sao bây giờ? Nàng không muốn chờ về sau mới nói ra mấy chuyện thế này, lại cãi nhau lông gà bay đầy đất, có lo lắng gì không bằng hiện tại cứ nói ra đi.
"Không có gì, có thể quá kế một đứa mà." Vấn đề này Lý Việt lúc trước đã từng nghĩ tới. Trước khi gặp được Mạnh Phất, hắn căn bản là không suy xét đến chuyện cưới vợ, hắn cảm thấy các cô nương trên đời này đều giống như nhau, đều không phải thứ hắn thích, hắn có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn xa bấy nhiêu.
A Phất thì không giống vậy, từ tết Thượng Nguyên năm Văn Khang mười một, ở ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, liền thấy nàng không giống các cô nương khác, bằng không hắn cũng sẽ không ước định như vậy với một tiểu cô nương.
Sau khi gặp được A Phất, mấy cái thoại bản giải trí cấp thấp đó hình như đều có một chút thú vị.
Mạnh Phất cúi thấp đầu, bọn họ vốn đang nói một chuyện thực vui vẻ sự, mình lại lý trí hỏi bệ hạ hết cáu này đến câu khác, vậy có phải quá mức lãnh tình rồi hay không? Nàng hỏi Lý Việt: "Bệ hạ, ta như vậy có phải quá ích kỷ hay không?"
"Làm gì có?" Lý Việt giơ tay nhẹ nhàng điểm điểm lên trán Mạnh Phất một chút, sau đó nhanh chóng rút tay về, hắn nói với Mạnh Phất, "Ta cũng vậy mà, không muốn A Phất nghĩ về nam nhân khác, không muốn về sau nàng cùng nam nhân khác có hài tử của hai người."
Mạnh Phất phụt một tiếng cười ra, bệ hạ thật sự rất công bằng.
Nàng thật sự quá thích bệ hạ.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hai người bọn họ rõ ràng mới bày tỏ tâm ý mà thôi, lại đi suy xét đến nhiều chuyện xa xôi như vậy.
"Cho nên A Phất nguyện ý sao?" Lý Việt nhìn vào mắt Mạnh Phất, nhẹ giọng hỏi nàng.
Mạnh Phất mím môi cười, những tia nắng linh tinh chiếu vào giữa mày nàng, nàng chưa từng thản nhiên được như giờ phút này, gật đầu nói: "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý."
Nàng phải trở nên tốt hơn nữa, cứng cỏi hơn nữa, tương lai mới có thể cùng bệ hạ đối mặt với các loại mưa gió.
Lý Việt nhìn Mạnh Phất, nghĩ đến không lâu sau nàng sẽ trở thành Hoàng Hậu của mình, thê tử của mình, trong lòng không thể ức chế lại nóng lên, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi hồng nhạt hơi hơi hé mở của Mạnh Phất, Lý Việt đột nhiên ý thức được mấy cái thoại bản phong hoa tuyết nguyệt có lẽ còn có chút tác dụng, có thể xem một chút.
Hắn thật muốn hôn một cái lên môi nàng, nhưng hắn chỉ mới vừa biểu lộ tâm ý với A Phất, hắn sợ dọa nàng, liền nhanh chóng dời ánh mắt đi, cúi đầu, có hơi cứng đờ nói: "Để ta xem xem nàng viết cái gì."
Mạnh Phất ý vị thâm trường mà ừ một tiếng, đẩy chồng giấy trước mặt mình đến cho Lý Việt.
Từ tối hôm qua đến bây giờ nàng đã viết được ba câu chuyện xưa ngắn, vai chính hoặc là quỷ mị trong núi, hoặc là tinh quái trong rừng, thế đạo hiểm ác, nhân tâm quỷ quyệt, những con yêu quái vụng về không thông nhân tình thật ra lại có vẻ đáng yêu chút.
Ba chuyện xưa, mặt ngoài là viết về khi yêu quái quỷ mị mới tới nhân gian, vấp phải trắc trở khắp nơi, tạo nên không ít chuyện buồn cười, nhưng ý nghĩa bên trong lại phản ánh thế đạo gian nan, con người có lúc còn đáng sợ hơn yêu quái. Chuyện xưa sinh động thú vị, ngôn ngữ tinh diệu, trong đó hỉ nộ ái ố vô cùng đa dạng.
Lý Việt xem xong tất nhiên là khen một phen, Mạnh Phất cảm thấy hôm nay bệ hạ khen phá lệ kỳ quái, mình hiện tại chỉ cần vẽ cái vòng tròn trên giấy thôi, nói không chừng bệ hạ đều có thể khen đến nở hoa, mấy câu chuyện xưa này chất lượng như thế nào vẫn phải xem phản ứng của ông chủ hiệu sách mới biết.
Lý Việt cùng Mạnh Phất đem ba mẩu chuyện xưa ngắn này đưa đi hiệu sách, trên đường trở về mua thêm mấy thứ gia cụ, bên kia xưởng mộc lại phái người đưa qua. Khi thái dương chậm rãi rơi xuống phương tây bầu trời, bóng hai người bị kéo ra thật dài, ngẫu nhiên giao điệp vào nhau, trên đường đã không còn mấy người đi lại, khi sắp tiến vào trong nhà, Lý Việt lặng lẽ vươn tay, nắm lấy tay Mạnh Phất.
Bàn tay Mạnh Phất mịn màng trắng nõn, ngón tay nhỏ dài, nhu nhược như không xương, không giống Lý Việt, ngón tay và bàn tay hắn vì hàng năm luyện võ mà có không ít vết chai.
Lòng Lý Việt có chút nhộn nhạo, hắn vừa đi vừa đánh giá thần sắc của Mạnh Phất, chờ đến khi Mạnh Phất quay đầu nhìn hắn, hắn lại vội vàng nhìn về phía trước, đứng đắn nói: "Mẫu hậu muốn nàng tiến cung chơi với bà chút."
Mạnh Phất rũ mắt nhìn thoáng qua bàn tay mình đang nằm trong tay hắn, cũng không rút tay ra, nàng cười hỏi: "Hôm nay sao?"
Lý Việt đáp: "Sao cũng được, theo ý nàng thôi, không muốn đi cũng không sao."
Mạnh Phất cảm thấy Thái Hậu không có khả năng vô duyên vô cớ bảo mình tiến cung, tiếp tục hỏi hắn: "Thái Hậu có phải biết hôm nay chàng tới chỗ ta hay không?"
Lý Việt thập phần thẳng thắn thành khẩn nói: "Biết chứ, kia cây lụa phù quang cẩm kia vẫn là lấy từ chỗ mẫu hậu đó."
Hiểu lầm của Thái Hậu lúc ấy đối với nàng cùng bệ hạ lại trở thành thật, Mạnh Phất lập tức hiểu ra, Thái Hậu đây là muốn chuẩn bị một số động tác trước, tiện cho sau này bệ hạ đón nàng tiến cung. Hiện tại nàng vì Thái Hậu mà thường xuyên xuất nhập hoàng cung, quen biết với hoàng thượng, lại cùng bệ hạ nảy sinh tình tố, vậy mọi chuyện liền hợp lý.
"Hôm nay có hơi trễ rồi, ngày mai đi đi," Mạnh Phất cảm giác tay Lý Việt nắm tay mình hơi chặt một chút, nàng hỏi, "Ngày mai chàng có thượng triều có phải không?"
Lý Việt nói: "Nhân mã đi Phùng Sơn thu săn ngày mai mới trở về, ngày kia ta mới phải thượng triều."
Vừa thượng triều là công việc lại lu bù lên cho xem, thời gian có thể gặp A Phất trong một ngày liền không còn bao nhiêu, khi nào hắn mới có thể cưới được A Phất nhỉ?
Sắc trời dần dần tối sầm, ánh nắng chiều phía chân trời toàn bộ bị thu vào trong túi ánh trăng, Lý Việt dùng cơm chiều ở chỗ Mạnh Phất xong, mới lưu luyến không rời mà trở về cung.
Chờ đến sáng hôm sau, Mạnh Phất ăn mặc tươm tất xong, từ trong nhà ra tới, liền nhìn thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa đang ngừng, một xa phu mặc áo ngắn vải thô, mang đấu lạp đang ngồi ở trên xe, thấy nàng ra liền nhanh chóng nhảy xuống ra, cúi đầu chào một tiếng.
Mạnh Phất híp híp mắt, cẩn thận đánh giá xa phu trước mặt, nàng lên tiếng hỏi: "Đây là?"
Xa phu thành thành thật thật trả lời: "Tiểu nhân đến đón tiểu thư tiến cung."
Mạnh Phất khe khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ."
Xa phu nghe tiếng, nháy mắt liền ngẩng đầu, dưới đấu lạp quả nhiên là gương mặt của Lý Việt, hắn hỏi Mạnh Phất: "Sao nhận ra ta được vậy?"
Mạnh Phất không trả lời câu hỏi của Lý Việt, mà hỏi lại hắn: "Sao chàng lại cải trang như thế này vậy?"
Lý Việt giơ giơ roi trong tay lên, vẻ mặt đắc ý nói: "Đợi chút nữa ta đánh xe cho nàng á."
Mạnh Phất mím môi không nói gì, Lý Việt tiếp tục giải thích nói: "Thái Hậu nói ta tới đón nàng tiến cung, nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt, thế này thì mới không có ai nhận ra."
Hắn lại tiến lên một bước, phe phẩy roi trong tay, cười nhìn Mạnh Phất nói: "Tiểu nhân lái xe rất ổn, tiểu thư cứ việc yên tâm."
Hắn vừa dứt lời, liền nghe được từ phía sau truyền đến một giọng nữ, kêu: "Tiểu thư ——"
Mạnh Phất giấu đi ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt nàng lướt qua Lý Việt, nhìn về phía người tới đằng sau hắn, lên tiếng hỏi: "Thanh Bình? Ngươi sao lại tới đây?"
Sau khi Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, nàng thật không biết ngày tháng sau này của mình sẽ ra như thế nào, nên nàng cho Thanh Bình một số bạc, bảo nàng ta trở về nhà đi, hiện tại mới qua hai ngày, nàng ta đã trở lại, cũng không biết làm sao lại tìm được tới nơi này.
Thanh Bình bước nhanh lên phía trước, nàng ta nhăn nhăn mặt, hít hít cái mũi, nắm lấy tay Mạnh Phất, nói với nàng: "Tiểu thư, ta nhớ người."
Lý Việt ở bên cạnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, Thanh Bình lập tức quay đầu nhìn qua, vừa rồi nàng ta đã chú ý tới cái tên xa phu này hình như có ý đồ gây rối với tiểu thư của mình, một tên xa phu đánh xe sao có thể đứng gần tiểu thư đến như vậy chứ? Bề ngoài nhìn cũng rất anh tuấn đấy, nhưng anh tuấn thì sao, anh tuấn có thể ăn thay cơm sao?
Thanh Bình đầy mặt cảnh giác, nàng ta chắn trước mặt Mạnh Phất, hỏi: "Tiểu thư, hắn là ai vậy?"
Lý Việt lại hừ một tiếng, Mạnh Phất liếc bệ hạ một cái, lúc này không kịp giải thích với Thanh Bình, nàng nói: "Thanh Bình ngươi vào trong nhà trước đi, ta phải đi vào trong cung, buổi tối trở về."
Thanh Bình lo lắng nói: "Tiểu thư, người muốn ngồi xe hắn đi hả?"
Mạnh Phất trấn an Thanh Bình nói: "Không có việc gì, yên tâm đi, ta quen hắn."
Lý Việt nâng nâng cằm, phất roi trên tay, biểu tình trên mặt càng thêm đắc ý.
Lúc này Thanh Bình càng thêm lo lắng, có một ít người xấu chuyên môn chọn người quen để xuống tay, hơn nữa người nam nhân trước mắt này thân hình cao lớn, trên mặt còn có một vết sẹo mờ nhạt, cả người đầy ý vị như phỉ tặc ấy. Thanh Bình bắt lấy tay áo Mạnh Phất, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, hay là ngài đổi xa phu khác đi."
Mạnh Phất nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, bệ hạ sao lại ấu trĩ như vậy chứ?
Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Thanh Bình, cuối cùng vẫn leo lên xe bệ hạ.
Bệ hạ phất roi ngựa, mang theo phu nhân yêu dấu tiến cung, chỉ để lại Thanh Bình đầy bụng sầu lo.
Đêm qua Lý Việt kiếm được mấy quyển thoại bản phong nguyệt từ đám ám vệ về xem, mấy cái cốt truyện lung tung rối loạn đó không có gì thú vị, nhưng có một số động tác được miêu tả thoạt nhìn làm người rất tò mò. Tuy nhiên Lý Việt cũng không dám làm gì, hắn sợ mình sẽ dọa A Phất sợ, chuyện này phải từ từ mưu tính.
Hai người bọn họ mới vừa vào cung, Cao Hỉ lặng lẽ tìm tới, nói là Lễ Bộ thượng thư Chương Tụng Chi cầu kiến bệ hạ, đang chờ bên ngoài Tử Thần Điện.
Lý Việt không thể không đi về thay xiêm y trước, tiếp kiến Chương Tụng Chi.
Mạnh Phất đi Ngự Hoa Viên ôm Quý Phi chơi trong chốc lát, sau đó không lâu Cao Hỉ lại đây, dẫn nàng tới Tử Thần Điện, Mạnh Phất không biết vừa rồi trong Tử Thần Điện xảy ra chuyện gì, khi nàng tiến vào, Chương Tụng Chi cùng các cung nhân đều đã lui ra, mà trên mặt Lý Việt còn mang theo một chút tức giận còn chưa trút hết.
Mạnh Phất nhẹ nhàng đi tới, đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi hắn: "Bệ hạ, ngài gọi Bàng thần y tới xem cho ngài chưa?"
Lý Việt vừa nghe đến giọng nói của Mạnh Phất, lập tức ngửa đầu nhìn về hướng nàng, đồng thời như thay đổi một gương mặt khác, ngũ quan đều nhu hòa lại, nhưng Mạnh Phất vẫn có thể phát giác trong lòng bệ hạ vẫn có chút bực bội.
"Xem rồi, độc trên người đã giải," Lý Việt nhìn Mạnh Phất thuật lại toàn bộ sự thật, "Bàng Hoa Trân bảo ta trong khoảng thời gian này vui vẻ lên chút, có lợi cho việc hồi phục. A Phất chính là thuốc của ta, ta thấy A Phất liền vui vẻ."
Mạnh Phất nghe được lời này, hơi hơi nghiêng đầu, phán đoán trong lòng bệ hạ vẫn còn vài phần hỏa khí, nhưng vui vẻ trong mắt cũng không phải giả, chỉ là tâm lý vẫn nhớ chuyện không vui.
Lý Việt vẫn đang ngửa đầu nhìn nàng, hai tròng mắt đựng đầy ôn nhu. Thanh Bình lúc nãy cảm thấy hắn cao lớn to con, nhìn có chút hung ác, bộ dáng không dễ chọc, nhưng Mạnh Phất lại cảm thấy bệ hạ còn đáng yêu hơn tất cả mọi người.
Bàng Hoa Trân hy vọng bệ hạ vui vẻ một chút......
Trong lòng Mạnh Phất vừa động, đột nhiên cong lưng, nhẹ nhàng hôn lên trên má trái Lý Việt một cái, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy, đôi mắt không được tự nhiên mà nhìn về nơi khác.
Trái tim nàng nhảy lên bang bang như nổi trống, như muốn từ trong ***g *** nhảy ra ngoài.
Mình thật là quá lớn mật.
Mà Lý Việt ngồi ở sau trường án lúc này lại cứng đờ như một bức tượng.
Sau khi Mạnh Phất lấy lại tinh thần, thấy hắn vẫn là dáng vẻ này, những cái thẹn thùng thấp thỏm trong lòng cũng biến mất một chút, chờ đến khi Lý Việt hơi nhúc nhích một chút, nàng mới hỏi hắn: "Còn tức giận không, bệ hạ?"
"Không." Mặt Lý Việt đỏ ửng, đôi tay có chút không biết nên để chỗ nào, nhưng lý trí đang nhắc nhở hắn thế này là không đúng, vì sao Mạnh Phất có thể làm vậy với mình trước, mà mình còn lo lắng mình làm như vậy sẽ dọa nàng chứ.
Nàng hôn mình?
Nàng hôn mình!
Một lúc lâu trôi qua, Lý Việt lại lần nữa tìm về chút lý trí, hắn khụ một tiếng, ra vẻ trấn định nói: "Không, trẫm còn tức giận lắm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc