Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 17

Tác giả: Bôi Tuyết

Lão phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu quả nhiên cũng nghe được từ miệng hạ nhân chuyện hôm qua ở Tễ Tuyết Viện, tuy hạ nhân nói việc này chính là mình chứng kiến tận mắt, nhưng lão phu nhân lại không quá tin tưởng.
Mạnh Phất sao có thể mắng người chứ?
Tuyệt đối không có khả năng này.
Nhưng nếu như không có chuyện gì hết, hạ nhân hẳn là cũng sẽ không truyền loạn mấy lời thế này. Lão phu nhân cảm thấy ngày hôm qua ở Tễ Tuyết Viện, Tạ Văn Chiêu cùng Mạnh Phất có thể là thật sự có mâu thuẫn gì đó, Mạnh Phất bị tức giận quá mức, nên lời nói mới có hơi nặng, việc này truyền đến truyền đi trong Hầu phủ, liền truyền thành phu nhân mắng cho Hầu gia một trận.
Dù vậy, lão phu nhân cũng rất tò mò, hai ngày nay bọn họ có thể nổi lên tranh chấp vì chuyện gì thế nhỉ.
Đứa con này của bà, bà rất hiểu, từ trước đến nay đều rất hòa khí đối với người khác, trong tình huống bình thường sẽ không khắc khẩu với ai, Mạnh Phất thì lại càng không biết giận, có đôi khi lão phu nhân thậm chí còn hoài nghi, con dâu này của bà có khi nào trong đầu thiếu mất sợi dây tức giận không?
Buổi chiều, lão phu nhân quả nhiên kêu người gọi Hoa Tiểu Lăng vào trước mặt, dò hỏi nàng ta xem có biết hôm qua ở Tễ Tuyết Viện đã xảy ra cái gì hay không.
Hoa Tiểu Lăng kỳ thật cũng không biết rõ ràng, nhưng mà nàng ta cũng nghe nói Mạnh Phất mắng cho Tạ Văn Chiêu một trận, nếu là trong quá khứ, nàng ta khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối, sẵn tiện cáo trạng trước mặt lão phu nhân, nhưng hôm nay nàng ta mới được chỗ tốt từ phu nhân, cho dù nàng ta có đôi khi cũng hơi bạch nhãn lang, nhưng cũng không đến mức bạch nhanh như vậy.
Hoa Tiểu Lăng đi tới, vừa giúp lão phu nhân Ϧóþ Ϧóþ bả vai, vừa nói với lão phu nhân: "Phỏng chừng là bọn hạ nhân tung lời đồn bậy bạ, phu nhân vào phủ nhiều năm như vậy, có khi nào ngài nghe được nàng ấy mắng chửi người chưa? Ta cảm thấy có thể là hôm qua Hầu gia cùng phu nhân tranh chấp hai câu, bị bọn hạ nhân truyền ra truyền tới liền thành như vậy."
Lão phu nhân gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ngươi có biết hai người bọn họ vì cái gì cãi nhau không?"
Hoa Tiểu Lăng bĩu môi, nói với lão phu nhân: "Còn không phải bởi vì cái Khúc Hàn Yên kia?"
Tạ Văn Chiêu nạp ba di nương, lão phu nhân không thích nhất chính là cái cô nương Khúc Hàn Yên này, một là vì nàng ta xuất thân không tốt, hai là bộ dáng thanh cao của nàng ta thật sự đáng ghét, lão phu nhân nhíu mày hỏi: "Nàng ta lại làm yêu cái gì?"
Hoa Tiểu Lăng đem chuyện Khúc Hàn Yên muốn đổi sân viện tỉ mỉ mà kể lại cho lão phu nhân nghe một lần, thuận tiện dùng thủ pháp khoa trương hung hăng bôi đen Khúc Hàn Yên một phen.
"Việc này Văn Chiêu làm không ổn." Khúc Hàn Yên kia có được sủng ái, thì cũng chỉ là một thi*p thất, nào có đạo lý làm chính thê phải nhường chỗ ở cho thi*p thất chứ?
Lão phu nhân nghĩ, chuyện này nếu để bản thân mình khi còn trẻ gặp trúng, thế nào cũng phải đuổi Khúc Hàn Yên đi lên am ni cô trên núi cho nàng ta niệm kinh mấy năm.
"Chuyện mọi người cả ngày nói bậy thật không ra thể thống gì, phải quản bọn hạ nhân lại, đợi lát ta gọi người vào, răn dạy bọn họ một trận mới được." Lão phu nhân thở dài một hơi, khoảng thời gian trước bà đi về quê, đã nhiều ngày rồi mới trở về phủ, liền hỏi Hoa Tiểu Lăng: "Trong lúc ta không ở đây, phu nhân đã làm cái gì?"
Loại lời nói thế này trước kia lão phu nhân cũng thường xuyên hỏi Hoa Tiểu Lăng, Hoa Tiểu Lăng nghẹn khuất vì lâu rồi không gặp được Tạ Văn Chiêu, tìm mọi cách mà đem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi diễn ra ỏ hậu trạch nói tỉ mỉ lại cho lão phu nhân nghe, nhưng mà lần này thì khác, nàng ta phá lệ cười khanh khách nói: "Lão phu nhân, ngài cứ yên tâm đi, trong khoảng thời gian này phu nhân quản việc Hầu phủ rất tốt, khoảng thời gian trước còn có hạ nhân tham ô, lấy hàng kém thay hàng tốt, phu nhân dùng hai ngày liền điều tra xong, xử lý hết tất cả bọn họ."
"Vậy sao?" Lão phu nhân cũng không phải không tín nhiệm năng lực Mạnh Phất, chỉ là có chút không thể tin được hoá ra Hoa Tiểu Lăng cũng có thể nói lời hay về Mạnh Phất.
Nghĩ đến về sau Tạ Văn Chiêu mỗi tháng phải đến chỗ mình chín ngày, Hoa Tiểu Lăng thật sự vui vẻ từ nội tâm, vì thế nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, nàng ta nói với lão phu nhân: "Đúng vậy lão phu nhân, trong khoảng thời gian này Hầu phủ đặc biệt thái bình, chuyện gì cũng không có, ta thấy thân thể phu nhân cũng tốt lên không ít."
Lão phu nhân gật gật đầu, vừa lòng nói: "Xem ra nàng ta tiến bộ không ít."
Lúc trước, lão phu nhân không quá thích Mạnh Phất cũng không chỉ là là vì Hoa Tiểu Lăng mách mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trước mặt bà, mà còn có rất nhiều nguyên nhân khác. Ví dụ như, thân thể Mạnh Phất cứ ốm yếu như vậy, đã gả vào Hầu phủ nhiều năm mà còn sinh không ra hài tử, rồi ví như nàng ta hành sự quá mức cẩn thận, lại quá theo khuôn phép, thật sự không có ý vị nhân tình.
Việc hôn nhân này là lão Hầu gia cùng phụ thân Mạnh Phất đính xuống, lão phu nhân căn bản không có đường chen vào, hơn nữa sau này Mạnh đại nhân cùng đương kim Thánh Thượng có chút khập khiễng, Mạnh gia xuống dốc, bà vẫn luôn không quá thích Mạnh Phất, nhưng không đến mức đi tra tấn cô nương nhà người ta, huống hồ Mạnh Phất quản gia cũng rất giỏi, lão phu nhân dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, không có việc gì liền đi ra ngoài một chút.
Mà Mạnh Phất đại khái cũng phát giác được bà không phải rất thích nàng ta, cho nên cũng không thường tới chỗ này của bà.
"Coi như nàng ta có chút tiến bộ," lão phu nhân quay đầu nhìn thị nữ bên người nói: "Ta từ dưới quê có mang theo hai bộ trang sức được tổ tiên truyền lại, đợi chút phái người đưa qua cho phu nhân đi."
Thị nữ hơi hơi kinh ngạc, ngoại trừ khi Mạnh Phất mới vừa vào cửa, lão phu nhân chưa từng cho vị phu nhân này bất cứ đồ vật gì.
Chờ thị nữ đi rồi, lão phu nhân lại nhìn Hoa Tiểu Lăng nói: "Ngươi nói lại ta nghe một chút, trong khoảng thời gian này phu nhân còn làm cái gì?"
Muốn nói xấu Mạnh Phất thì không tốt lắm, nhưng muốn nói những chuyện nàng đã làm thì quá dễ dàng. Vì để mình có thể thành công được chia một miếng thịt heo, Hoa Tiểu Lăng tận hết sức lực khen Mạnh Phất tốt, từ chuyện tháng này nói luôn đến chuyện cả hai năm trước.
Hoa Tiểu Lăng không chỉ có một tay xoa Ϧóþ, kể chuyện xưa cũng kể đặc biệt hay, lão phu nhân nghe say sưa, liên tiếp gật đầu, hoá ra Mạnh Phất ở Hầu phủ làm được nhiều chuyện như vậy, mấy gian cửa hàng trên tay mình có lẽ là tới thời điểm nên chuyển về tay Mạnh Phất rồi.
Sau đó không lâu, Lý Việt liền nhận được trang sức lão phu nhân đưa tới, nhưng hắn cũng không có hứng thú với mấy thứ này, nhìn lướt qua xong liền bảo Thanh Bình cất đi, nhưng bộ dáng Thanh Bình lại rất cao hứng.
Đám ám vệ nấp trong phủ Tuyên Bình Hầu đi xem qua lão phu nhân, lại nhảy nhót chạy về nhìn nhìn Lý Việt, bọn họ chỉ cảm thấy hai người này vô cùng hài hòa, làm sao có chuyện như là sẽ nháo ra mạng người kia chứ, không biết bệ hạ rốt cuộc đang lo lắng cái gì, thật không rõ.
Trong hoàng cung, Mạnh Phất còn chưa biết chuyện này, còn đang vô cùng lo lắng, hôm qua bệ hạ mắng cho Tạ Văn Chiêu một trận, trong Hầu phủ bí mật nếu nhiều người biết liền khó giữ, việc này tất nhiên là không thể gạt được vị lão phu nhân kia, nếu lão phu nhân biết hắn dám mắng Tạ Văn Chiêu, khẳng định sẽ gọi hắn vào trước mặt quở trách một trận.
Mạnh Phất từng nghe nói, năm đó khi bệ hạ mới vừa đăng cơ đã từng chọc cho một vị lão đại nhân tức giận đến mức ngồi bệch dưới đất gào khan, Mạnh Phất hiện tại thật ra không lo bệ hạ sẽ có hại, chỉ là thân thể lão phu nhân không phải quá cứng cáp, hy vọng đến lúc đó đừng chọc cho lão phu nhân tức ૮ɦếƭ luôn là được.
Phật Tổ phù hộ.
Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng xuyên qua đám cành lá rậm rạp mà chiếu ra một mảnh ánh sáng loang lổ, nhìn như tuyết đọng rơi xuống đầy đất.
"Phu nhân, Hầu gia đã trở lại." Thanh Bình từ bên ngoài tiến vào, nhìn Lý Việt nói.
Tạ Văn Chiêu trở về liên quan gì đến hắn?
Lý Việt sửng sốt một chút mới phản ứng lại, à, việc này hình như cũng có chút quan hệ với mình. Hắn buông sách đang cầm trong tay ra, ngẩng đầu hỏi Thanh Bình: "Hắn đang ở nơi nào?"
Thanh Bình nói: "Hầu gia đi gặp lão phu nhân trước, sau đó liền đi thư phòng."
Khi Tạ Văn Chiêu ở Hầu phủ, thường xuyên sẽ ngủ ở thư phòng, ngẫu nhiên mới đi qua chỗ Khúc Hàn Yên nghe đàn, bộ dáng thanh tâm quả dục, không màn nữ sắc, nhưng cố tình hắn lại nạp vài cơ thi*p.
Lý Việt giơ tay gõ nhẹ hai tiếng trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Bình nói: "Đợi chút nữa bảo hắn đi qua chỗ cái Hoa di nương kia đi."
Nếu Tạ Văn Chiêu không có chút tự giác nào, hắn phải đến giúp một tay vậy.
Thanh Bình nhăn mặt hỏi: "Phu nhân, ngài thật sự muốn làm Hầu gia qua đó à?"
"Bằng không thì sao?"
Thanh Bình giật giật môi, lại muốn khuyên nhủ Lý Việt, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết mình nên nói từ đâu.
Hơn nửa ngày qua đi, nàng ta mới thở dài một hơi, hỏi: "Vậy nếu như Hầu gia không muốn đi thì làm sao bây giờ?"
"Không muốn đi? Vậy hắn cưới nhiều tiểu thi*p như vậy làm gì? Có ai ép hắn cưới sao?" Lý Việt cảm thấy cái tên Tạ Văn Chiêu này thật sự quá làm ra vẻ, lúc trước sao hắn lại không nhìn ra được một chút gì nhỉ? Lý Việt lại nói tiếp, "Hắn không đi thì kêu người kéo hắn qua."
Thanh Bình nói: "Hạ nhân chắc không dám động thủ với Hầu gia đâu."
Lý Việt hừ một tiếng, nói: "Vậy đến lúc đó thì đến tìm ta, đi đi."
Tạ Văn Chiêu ngồi trong thư phòng đọc sách, có tiếng đàn từ hướng Đinh Thuỷ Các truyền đến, Tạ Văn Chiêu vốn không muốn đi qua, nhưng hắn phát hiện trong tiếng đàn hôm nay của Khúc Hàn Yên biểu đạt một tình cảm mà hắn hình như càng nghe không rõ.
Lại có chuyện gì vậy?
Hắn không thể địch nổi tò mò trong lòng, buông quyển sách trên tay xuống, nhích người đi đến Đinh Thuỷ Các.
Khi hắn hỏi Khúc Hàn Yên hôm nay làm sao vậy, Khúc Hàn Yên nhìn hắn một cái, thần sắc rất ư là cổ quái.
Tạ Văn Chiêu còn tưởng rằng là mình làm gì nên chuyện, sau đó hắn mới nghe được từ trong miệng nha hoàn bên cạnh Khúc Hàn Yên một loạt những ngôn luận Lý Việt nói sáng nay ở Đinh Thuỷ Các.
Tạ Văn Chiêu nghe xong tức giận đến phát cười, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Mạnh Phất vậy mà an bài thoả đáng luôn cả chuyện buổi tối hắn đi chỗ nào ngủ, xem hắn là con rối gỗ sao?
"Buồn cười!" Tạ Văn Chiêu đập bàn, cả giận nói: "Thật là buồn cười!"
Việc này cho dù không thể thành, nhưng nếu để lan truyền ra ngoài, những tên bạn tốt kia của hắn còn không biết sẽ chê cười hắn như thế nào.
"Đúng vậy," Khúc Hàn Yên phụ họa nói, "Phu nhân làm vậy là xem ngài thành cái gì?"
"Ngoại trừ cái đó, nàng ta còn nói gì?" Tạ Văn Chiêu hỏi.
Khúc Hàn Yên vốn dĩ muốn nói phu nhân còn nói hắn là gậy thụt hố phân, nhưng nàng ta nỗ lực nửa ngày, lời này thật sự là nói không nên lời.
Nghĩ đến hôm qua vừa mới ăn một trận mắng ở Tễ Tuyết Viện, Tạ Văn Chiêu liền uống hết nửa ấm trà, tức giận trong lòng thật vất vả lắm mới áp xuống được. Hắn cảm thấy Mạnh Phất có thể chỉ là thuận miệng nói một chút, không cần so đo với nàng ta, nhưng liền ngay lúc này, có hạ nhân tới, nói phu nhân bảo hắn đêm nay đi Niễu Đình Các của Hoa Tiểu Lăng, đừng rối loạn trình tự.
Tạ Văn Chiêu rốt cuộc nhịn không được, hắn nổi giận đùng đùng mà rời khỏi Đinh Thuỷ Các, đi vào Tễ Tuyết Viện, nhìn thấy Lý Việt đang nhàn nhã ngồi ở trong viện ngắm trăng, càng thêm tức khí, hắn trầm giọng kêu: "Mạnh Phất!"
"Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
Lý Việt chẳng có chút nào bị dọa, hắn hơi nhướng mí mắt lên, hỏi: "Chuyện gì?"
Vẫn còn có mặt mũi hỏi chuyện gì!
Tạ Văn Chiêu cười lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi bảo ta đi qua chỗ Hoa Tiểu Lăng? Bảo ta một tháng đi chín ngày?"
"Đúng vậy." Lý Việt nói.
"Không được!" Tạ Văn Chiêu tức giận nói, "Ta nói cho ngươi biết, việc này tuyệt đối không được."
Lý Việt ngẩng đầu nhìn Tạ Văn Chiêu liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không được, ngươi không được còn cưới nhiều như vậy để làm gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc