Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 10

Tác giả: Bôi Tuyết

Lý Việt tắm rửa xong, bảo Thanh Bình tìm cho ra bản đồ đế đô, phân tích xem phải đào địa đạo từ địa phương nào mới có thể đi vào hoàng cung nhanh nhất.
Hắn chống cằm nhìn nửa ngày, cuối cùng từ bỏ cái ý tưởng thái quá ý này.
Vậy thì làm sao mới có thể tiến cung đây?
Thanh Bình bưng nước trà từ bên ngoài đi vào, nàng ta nhẹ nhàng để nước trà lên trên bàn, nhìn Lý Việt nói: "Phu nhân, vừa rồi trong cung có người tới."
Nghe Thanh Bình nói trong cung người tới, Lý Việt tức khắc có chút hứng thú, hắn ngẩng đầu hỏi: "Hở? Ai tới? Là Hoàng Thượng tới?"
Hoàng Thượng không có việc gì sao lại đến Hầu phủ bọn họ cơ chứ? Thanh Bình lắc đầu, đáp: "Là một vị công công, nói bệ hạ đêm nay sẽ mở tiệc ở Lân Đức Điện, muốn chiêu đãi các quan."
Lý Việt lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để mình tiến cung, cơ hội này còn vô cùng có khả năng là do vị trong cung kia cố ý tạo ra cho mình. Hắn buông bản đồ trong tay ra, hỏi Thanh Bình: "Ta có thể đi không?"
Thanh Bình mím môi, thấp giọng nói: "Vị công công kia nói có thể cùng gia quyến đi......"
Lý Việt à một tiếng, gật gật đầu: "Vậy chính là có thể đi."
Trong lòng Thanh Bình lại cảm thấy việc này không nhất định có thể được, nàng ta nhắc nhở nói: "Nhưng mới đây không lâu ngài vừa mắng cho Hầu gia một trận như vậy, Hầu gia hẳn là sẽ không cho ngài đi đâu."
Lý Việt nói: "Không cần để ý hắn, ngươi đi chuẩn bị xe đi."
Thanh Bình lại nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, thấy bộ dáng của hắn không giống như nói đùa, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh tức khắc phủ đầy sầu khổ, nếu Hầu gia không cho đi, thì chuẩn bị xe có ích lợi gì?
Đặt vào thông thường, Thanh Bình còn dám làm nũng cùng phu nhân, hỏi xem phu nhân rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng hôm nay nàng ta lại không dám làm gì cả, chỉ có thể thành thành thật thật lui ra, bảo hạ nhân đi chuẩn bị xe ngựa.
Bên ngoài sắc trời dần dần sụp xuống, Tạ Văn Chiêu thay xiêm y xong, từ trong Tùng Hiên Đường bước ra, khi đi ngang qua Lăng Hương Các, hắn dừng chân lại một chút, ngẩng đầu nhìn về hướng phía đông. Cây cổ thụ cao lớn trong Tễ Tuyết Viện kia sừng sững giữa trời chiều, có vẻ phá lệ tươi tốt, bóng cây rậm rạp toả ra bốn phía, còn kéo dài luôn đến dưới chân hắn.
Tạ Văn Chiêu không khỏi lại nghĩ tới chuyện chiều nay hắn ở Tễ Tuyết Viện ăn một trận mắng, đến bây giờ hắn vẫn còn không rõ Mạnh Phất ngày thường ôn nhu rộng lượng, sao có thể nói ra những lời như vậy, chỉ hy vọng ngày mai nàng ta có thể khôi phục bình thường.
Tạ Văn Chiêu đi ra cửa Hầu phủ, lại thấy bên ngoài có hai chiếc xe ngựa đang ngừng, hắn vừa muốn mở miệng hỏi sao lại thế này, vừa chuyển đầu liền thấy Mạnh Phất cũng từ trong Hầu phủ đi tới, đi về hướng chiếc xe ngựa phía sau kia.
Nhìn thấy Mạnh Phất, Tạ Văn Chiêu khẽ nheo mắt, những lời mắng nhiếc lúc chiều bên trong Tễ Tuyết Viện phảng phất như lại vang lên bên tai hắn, Tạ Văn Chiêu vội vàng lên tiếng hỏi: "Ngươi tới làm cái gì?"
Lý Việt làm ra vẻ đương nhiên nói: "Tiến cung."
Tạ Văn Chiêu tiếp tục hỏi: "Ngươi tiến cung làm cái gì?"
Lý Việt nhíu nhíu mày, ném cho Tạ Văn Chiêu bốn chữ: "Ngươi nói nhiều quá", rồi trực tiếp lên xe ngựa, buông mành, ngăn trở cái tên Tạ Văn Chiêu ngu xuẩn này ở bên ngoài.
Biểu tình trên mặt Tạ Văn Chiêu phi thường khó coi, vị công tử này từ trước đến nay đều được xưng tụng là người không biết giận, hiện tại trên mặt hiếm khi mà xuất hiện vài phần thần sắc phẫn nộ, Thanh Bình đứng ở bên ngoài xe ngựa, thấy Tạ Văn Chiêu đang nhìn về phía mình, nàng ta có hơi cứng đờ khẽ cong cong khóe miệng, nhìn hắn cười gượng.
Tạ Văn Chiêu cũng không có tâm trạng đi làm khó một tiểu nha đầu, kỳ thật Mạnh Phất muốn đi hoàng cung, hắn cũng không phải không ngăn được, nhưng cách đó không xa chính phủ công chúa, trên đường phố còn có rất người đi qua đi lại, nếu như ồn ào cãi vã nhau ở đây, sẽ chỉ làm cho những người này xem trò cười.
Hắn không cho Mạnh Phất đi trong cung, không chỉ là bởi vì buổi chiều nay hắn ăn một trận mắng ngay trước mặt nàng, càng là vì bộ dáng hiện tại nàng thế này, thật sự làm người không yên lòng. Cái khí thế lúc chiều kia, Tạ Văn Chiêu lại lần nữa cảm thấy giống như Hoàng Thượng đang đứng trước mặt hắn, cũng mắng hắn y như vậy.
Hoàng cung chính là nơi tôn quý nhất trên đời này, cũng là nặng nề quy củ, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm nhất. Từ trước đến nay Tạ Văn Chiêu hoàn toàn không cần lo lắng, Mạnh Phất là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành, từ nhỏ liền có người dạy dỗ nàng mấy chuyện này, từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người hiểu quy củ nhất, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều rất khuôn phép, không khác người.
Nhưng mà hiện tại tất cả đều đã thay đổi, Tạ Văn Chiêu ẩn ẩn có một dự cảm, đây có thể chỉ mới là một cái bắt đầu.
Hắn hít sâu một hơi, an ủi mình rằng Mạnh Phất cho dù có lớn mật, hẳn cũng sẽ không dám làm xằng bậy ở trong cung, hắn lên xe ngựa, trầm giọng nói: "Đi thôi."
Ánh trăng như nước, trút xuống tường vây hoàng cung màu đỏ thắm, bóng cây bị gió đêm lay lay mà nhẹ nhàng run rẩy. Ở nơi xa, hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn dầu điểm xuyết cho cái hoàng cung to lớn này đến sáng như ban ngày. Tới cửa cung, bọn họ xuống xe để thị vệ kiểm tra, sau đó được chuẩn cho vào, có thái giám dẫn đường phía trước để bọn họ đi về hướng Lân Đức Điện.
Dọc theo đường đi cũng gặp không ít quan viên, bọn họ tốp năm tốp ba đi cùng nhau, nhỏ giọng nghị luận.
"Bệ hạ vì sao đêm nay lại mở tiệc ở trong cung nhỉ?"
"Hỏi tôi, tôi làm sao biết?"
"Ngươi xem, Ngụy đại nhân thoạt nhìn thật cao hứng nha, có phải hắn biết cái gì hay không? Hay là chúng ta qua đi hỏi một chút."
Vị quan viên Môn Hạ tỉnh kia nghe được lời này, nhất thời cười lạnh một tiếng, hôm nay khi lâm triều, bệ hạ phá lệ mà khen người, người được khen lại là cái lão cáo già Ngụy Quân An này, hắn có thể không vui sao?
Nhưng mà phô bày cái sự thật này ra có chút không tốt, có vẻ như mình bụng dạ hẹp hòi lại ghen tị, vị quan viên này liền có lệ mà đáp: "Có thể là gặp cái hỉ sự gì không chừng."
Đồng liêu không hỏi nhiều, thực mau tiếp tục bàn tán về mục đích đêm nay bệ hạ mở tiệc.
Từ khi Lý Việt đăng cơ tới nay, số lần hắn mở tiệc ở trong cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa phần nhiều đều là hắn triệu tập đám thuộc hạ cũ cùng đánh giặc với hắn ở Bắc cương tiến cung để tụ tập, vị bệ hạ này trong lòng rốt cuộc đang đánh bàn tính cái gì thế nhỉ.
Lý Việt nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, muốn mượn những chi tiết này để phán đoán xem hôm nay lâm triều đã xảy ra cái gì, nhưng mà đám quan viên nói lời vô nghĩa quá nhiều, nửa ngày nói không đến chính đề, mãi đến khi Lý Việt vào đến Lân Chính Điện ngồi xuống, vẫn không nghe được tin tức nào hữu dụng.
Mà cái lão cáo già Ngụy Quân An kia đang ngồi ở đằng trước, đầy mặt đều là ý cười.
Lý Việt càng thêm cảm thấy vị phu nhân kia hôm nay ở trên triều tất nhiên là bị khi dễ, chuyện đánh giá thành tích này cuối cùng vẫn để cho cái lão cáo già Ngụy Quân An này chiến thắng.
......
Mạnh Phất nghĩ đến vị bệ hạ kia có thể cũng đang ở trong cả đám người này, liền cố ý phân phó Cao Hỉ tới Lân Đức Điện trước, báo cho mọi người lát nữa thấy nàng thì không cần hành lễ.
Mọi người không hiểu bệ hạ sắp bày ra cái trò gì, chỉ có mỗi Lý Việt nhiều ít gì cũng có thể đoán ra tâm tư Mạnh Phất, hiện tại hắn có tám phần nắm chắc là vị phu nhân kia đã trở thành chính mình.
Không lâu sau, Mạnh Phất đi vào trong Lân Đức Điện, ánh mắt nàng đảo qua một vòng trên người khách khứa trong điện, thực mau liền tìm được "chính mình".
"Chính mình" ngồi bên cạnh Tạ Văn Chiêu, trên mặt không có một chút ý cười nào, tựa hồ như nhận thấy được ánh mắt của Mạnh Phất, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Mạnh Phất.
Mạnh Phất nhìn thẳng hắn một cái liền lập tức dời tầm mắt đi, nơi này đông người, nàng sợ làm cho người có tâm chú ý.
Kế tiếp nên nghĩ cách làm thế nào để lén lút gặp riêng được "chính mình".
Cùng với tiếng đàn sáo vang lên, hơn mười vũ cơ thân mặc y phục rực rỡ đi vào trong điện, nhanh nhẹn múa lên, Mạnh Phất còn mở miệng, lệnh cho chúng nhân không cần câu thúc, chỉ xem như gia yến bình thường là được rồi, không khí trong điện rốt cuộc cũng dần dần thân thiện hơn, mọi người ăn uống linh đình, nói cười doanh doanh.
Ngụy Quân An nhớ tới chuyện hôm nay lâm triều được hoàng thượng khích lệ, đánh bạo liền kính R*ợ*u Mạnh Phất.
Lý Việt thấy một màn như vậy, đôi mắt hơi hơi nheo lại, cái tên Ngụy Quân An này có phải đang khiêu khích hay không? Lão nhân này có khi nào thì đi kính R*ợ*u cho mình chứ?
Hắn càng ngày càng cảm thấy vị phu nhân kia ắt hẳn hôm nay lâm triều nhất định là bị khi dễ quá nhiều, cần phải mau chóng gặp riêng nàng ta một chút, ít nhất để ngày mai nàng ta thượng triều không lại bị khi dễ nữa.
Trận yến hội này tuy chỉ mời các vương công đại thần từ tam phẩm cập trở lên ở đế đô, nhưng những người này tụ lại bên nhau nhân số không phải số ít, Lý Việt muốn rời đi cũng sẽ không quá mức làm người chú mục.
Tạ Văn Chiêu nhìn thấy hắn đứng dậy, sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, vội hỏi hắn: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Nơi này quá buồn, ta đi ra ngoài đi một chút." Lý Việt nói.
"Mạnh Phất!" Tạ Văn Chiêu duỗi tay giữ chặt tay áo hắn, hạ giọng cảnh cáo hắn m, "Nơi này là hoàng cung, không phải Hầu phủ, đi nhầm một bước, đầu ngươi có thể không còn."
Biểu tình Lý Việt không có bất luận biến hóa gì, giống như căn bản không nghe được lời Tạ Văn Chiêu nói vậy.
"Hôm nay ta thật không nên mang ngươi tới." Trong lòng Tạ Văn Chiêu thập phần hối hận, lúc ấy mặc dù có bị người chê cười cũng nên để Mạnh Phất lại trong nhà.
"Nói xong chưa?" Lý Việt rũ mắt nhìn về phía ống tay áo của mình bị Tạ Văn Chiêu giữ chặt, nhàn nhạt nói, "Nói xong thì buông tay, bằng không ta gọi người lại đây."
Tạ Văn Chiêu trừng to mắt, Mạnh Phất là ăn gan hùm mật gấu sao? Đây là địa phương nào? Nàng ta cũng dám gọi người tới?
Tạ Văn Chiêu cảm thấy cái trò đùa này thật quá buồn cười, nhưng hắn cười không nổi, mà bộ dáng Mạnh Phất lúc này cũng không giống như đang đùa.
"Ngươi điên thật rồi." Hắn buông tay ra.
Lý Việt không để ý hắn, xoay người vòng qua cây cột, đi dọc theo một đường có thể tránh đi tầm mắt của đại đa số mọi người, rồi đi về hướng ngoài điện.
Tạ Văn Chiêu nhìn thấy bóng dáng nàng tránh đi mọi người, trong lòng vậy mà quỷ dị sinh ra hai phân may mắn, Mạnh Phất có điên cũng không đến mức không có thuốc nào cứu được.
Mà mình nghĩ như vậy, cũng thật điên rồi.
- ----
Ở bên trên, chén R*ợ*u đã rót đầy, tay Mạnh Phất lại không dời đi, Cao Hỉ nhỏ giọng kêu nàng: "Bệ hạ?"
Mạnh Phất lấy lại tinh thần, thấp giọng phân phó Cao Hỉ nói: "Ngươi đi nhìn chằm chằm phu nhân Tuyên Bình Hầu, bất luận nàng ấy đi nơi nào, đều đừng cản, trở về bẩm báo một tiếng với trẫm."
"Nô tỳ tuân mệnh."
"Nếu như nàng ấy thấy được ngươi, bất luận là nàng ấy kêu ngươi làm cái gì, ngươi chỉ cần làm là được."
Cao Hỉ lên tiếng lui ra, Mạnh Phất lại gọi hắn lại, nói: "Còn nữa, việc này trẫm không muốn để những người khác biết."
Cao Hỉ khom người nói: "Nô tỳ hiểu rõ."
Kỳ thật trong lòng Cao Hỉ cái gì cũng không rõ, đầu óc hắn đang lộn xộn, bệ hạ bọn họ từ khi nào lại nhấc lên quan hệ với phu nhân Tuyên Bình Hầu vậy?
Cao Hỉ rời đi rồi, lại có quan viên muốn kính R*ợ*u Mạnh Phất, Mạnh Phất không rõ tửu lượng của vị bệ hạ kia như thế nào, nên không dám uống nhiều, nói gì thì nói, một lát nữa nàng còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải đi xử lý.
Vì thế, bữa tiệc đêm nay, Mạnh Phất chỉ uống một ly R*ợ*u duy nhất do Ngụy Quân An kính.
Trong điện, ánh mắt quan viên nhìn về phía Ngụy Quân An càng đỏ.
Cũng không thể vì hôm nay lâm triều, Ngụy Quân An là người đầu tiên đề cập đến chuyện đánh giá thành tích cùng bệ hạ, mà bệ hạ liền nhìn hắn với cặp mắt khác, từ đây coi hắn như tâm phúc đi.
Trước kia mọi người cùng nhau nghe bệ hạ mắng coi như không tính,hiện tại tuyệt đối không thể để cho mỗi đám Trung Thư tỉnh được bệ hạ ân sủng.
Tuyệt đối không thể!
Mạnh Phất cũng không biết được tâm tư lúc này của các quan viên, vì vẫn luôn nghĩ đến lát nữa gặp vị bệ hạ kia mình nên nói cái gì, vẻ mặt Mạnh Phất có chút thất thần. Sau đó không lâu, Cao Hỉ từ bên ngoài trở về, hắn nói cho Mạnh Phất biết phu nhân Tuyên Bình Hầu lúc này đang ở bên trong đình bên cạnh hồ ở góc Đông Bắc của Ngự Hoa Viên.
Vị trí đình này vô cùng hẻo lánh, các cung nhân đều rất ít khi tới nơi đó, Cao Hỉ cũng không biết vị phu nhân kia vì sao lại tới nơi đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc