Hoàng Quyền - Chương 37

Tác giả: Thiên Hạ Quy Nguyên

Kiều Diễm
Ninh Dịch run rẩy toàn thân.
Phượng Tri Vi chống một đầu gối vào vách đá, ngửa đầu lên nhìn y, nhớ tới ánh mắt rệu rã đầu tiên của y trong hầm, nhớ động tác đầu tiên của y khi gặp lại mình là ngửi mùi máu lửa, nhớ y không biết mình bị thương, nhớ y từng đối mặt với nhãn cổ, mà cái thứ kia, nàng mới sơ ý liếc sơ qua nước mắt đã chảy ròng ròng.
Cũng tại nàng sơ suất, nên Thuần Vu Mãnh đã bị Ninh Dịch kéo ra để tránh nhìn thẳng vào thứ kia, thì Ninh Dịch đối mặt trực diện với nhãn cổ làm sao có thể may mắn tránh thoát?
Ninh Dịch trên đỉnh đầu nàng cũng đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Không sao đâu, thứ này ta cũng biết chút lai lịch, có cách để giải, nhưng tạm thời chưa giải được.”
Phượng Tri Vi “ừm” một tiếng, ngửa đầu cười nói: “Vậy bây giờ hãy để tôi làm đôi mắt cho ngài.”
Giọng nàng nhẹ bẫng, mang theo nét thư thái ngày thường không có được, một câu nhẹ nhàng mà như cơn gió núi mãnh liệt va vào Ninh Dịch khiến lòng y chấn động không thôi. Y cúi mặt xuống hơi chênh chếch, dùng tầm mắt chỉ còn một màu xám trắng để “nhìn” Phượng Tri Vi. Tuy không thấy gương mặt kia nữa, mà có thấy cũng không phải mặt thật, nhưng y vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nàng lúc này. Đôi mày khẽ nhướn, đôi mắt mơ màng như nước hồ thu phản chiếu ánh trăng, lấp la lấp lánh.
Nữ tử này, càng vào lúc nguy nan càng nhìn rõ nhan sắc, có thể thấy nàng nhường bước chịu thua, nhưng không thể thấy nàng khóc lóc mịt mờ.
Trên đỉnh đầu vẫn im lặng, Phượng Tri Vi thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên thì Ninh Dịch đã quay đi, đáp: “Được.”
Đáp rất đơn giản, có điều Phượng Tri Vi lại cảm thấy chữ này dường như chứa đựng ẩn ý đặc biệt nào đó. Song đứng ở góc độ của nàng, lại không nhìn thấy sắc mặt của Ninh Dịch.
“Cẩn thận một chút.” Phượng Tri Vi do dự giây lát, rồi vẫn đưa tay ra giữ chặt khoeo chân Ninh Dịch. Nàng đứng bên dưới y, chỉ có tư thế này mới có thể đảm bảo Ninh Dịch bị mù sẽ không trượt chân. Nhưng tư thế này trông gần giống nửa ôm, mặt áp vào chân y - Phượng Tri Vi nghiêng mặt đi, tự nhủ với lòng tùy cơ ứng biến tùy cơ ứng biến, cơ mà vàng tai vẫn ửng hồng không thể khống chế được.
Khi nàng ôm chân Ninh Dịch, Ninh Dịch lại chấn động. Cách một lớp áo thu hơi dày, trong nháy mắt dường như y có thể cảm nhận được gương mặt nàng cười khẽ mà áp sát. Gương mặt nhỏ nhắn, vành tai có lẽ đã ửng hồng, *** tinh xảo như ngọc san hô, mịn màng như sứ mỏng gần trong gang tấc, gần đến nỗi y dường như cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng lướt qua khoeo chân ... Chân y bỗng dưng mềm nhũn, hơi thở trở nên dồn dập.
Chân mềm nhũn, ngón tay run rẩy mò mẫm trên mặt vách đá lạnh lẽo thấu xương. Trong thoáng chốc y đã tỉnh táo lại, ngửa đầu “nhìn” sắc trời, nhìn không thấy, cũng có thể cảm nhận được màn đêm trước buổi bình minh đã bị ánh mặt trời xanh sẫm phá tan.
Y hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cẩn thận di chuyển xuống dưới. Nếu bây giờ y trượt chân thêm lần nữa, thì sẽ liên lụy đến hai mạng người.
Phượng Tri Vi một mặt cố gắng tìm chỗ đặt chân, một mặt cẩn thận ôm chân y, hướng dẫn y chỗ đặt chân chính xác. Sắc trời tối đen, nàng vừa phải lo bên dưới vừa muốn che chở bên trên, mới leo được vài bước đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, không nhịn nổi một hơi thở gấp. Đầu vừa choáng váng, mặt đã đập vào khoeo chân Ninh Dịch, khiến đầu gối y cũng đập vào vách đá.
Chỗ đầu gối y đập vào lại là một mỏm đá nhọn, máu tươi túa ra, đau đớn một chặp. Nhưng Ninh Dịch mặc kệ, vội vàng cúi mặt xuống, luôn miệng hỏi: “Tri Vi, nàng làm sao thế?”
Người bên dưới áp mặt vào khoeo chân y, không đáp lại. Ninh Dịch ૮ɦếƭ sững, trái tim vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh dù đã mất đi thị lực, bỗng vì sự im lặng của nàng mà nổi trống thình thình. Y mò mẫm sờ thử Phượng Tri Vi, nhưng chỉ chạm vào đỉnh đầu nàng. Mái tóc nàng rối tung, có sợi dài sợi ngắn không đều, khác xa vẻ đẹp mượt mà như gấm ngày thường, hẳn là một hồi xông pha giữa biển lửa đã thiêu cháy mái tóc đẹp đẽ kia nhiều rồi.
Bàn tay Ninh Dịch dừng lại một lúc trên mái tóc rối rung, ngón tay hơi cuộn lại, lòng càng thêm bối rối. Y khẽ cắn răng, đang định buông tay ra khom lưng xuống thì Phượng Tri Vi đột ngột mở lời, tiếng nàng quanh quẩn nơi khoeo chân y, mà ngữ điệu lại vẫn ẩn chứa ý cười, “Ưm ... Mỗi lần nghe ngài gọi tên tôi, tôi đều cảm thấy là lạ không quen ...”
Ninh Dịch thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vừa rồi nàng làm sao thế?”
“Không có gì đâu.” Phượng Tri Vi ngoảnh mặt đi, giọng nói đã trở lại bình thường, “Tôi hơi mệt chút thôi.”
Ninh Dịch lại cảm thấy chỗ khoeo chân có gì đó không ổn, hình như hơi ươn ướt. Y thử đưa tay ra sờ, lại bị Phượng Tri Vi nhẹ nhàng kéo ra, rồi y nghe giọng nói oán trách của nàng: “Ngài bám vào vách đá cho chắc, sờ lung tung cái gì.”
Nếu là ngày thường, y sẽ găm kĩ những lời ấy, gặp dịp là đem ra chế giễu, song lúc này lại hoàn toàn không có tâm tư đó. Ninh Dịch lẳng lặng thu tay về, tăng tốc độ leo xuống.
Khi đã leo được quá nửa, trên vách đá truyền đến tiếng người. Có kẻ thò đầu nhìn xuống bên dưới, hai người nép sát vào vách đá không dám cựa quậy, rồi lại nghe có người quát: “Đi tìm mau! Hai ngươi! Xuống đó xem xem!”
Phượng Tri Vi căng thẳng trong lòng, vội vã leo xuống. Có điều đám sát thủ xuất thân Man Nam này vốn đã quen leo vách núi, trên người lại lành lặn, chỉ thấy hai cái bóng đen vù vù leo xuống, chẳng mấy chốc đã tới gần.
Phượng Tri Vi rút ra thanh kiếm quấn quanh eo, suy nghĩ xem phải làm sao để đâm ૮ɦếƭ hai kẻ này trong nháy mắt, để tránh người bên trên phát hiện ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thật sự rất khó. Chỉ cần để một kẻ chạy thoát, thì hai người phe mình bám trên vách đá chỉ còn một con đường ૮ɦếƭ.
Trên đỉnh đầu, Ninh Dịch dừng tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt đã mất đi tiêu cự ra sức “nhìn chằm chằm” vào sát thủ.
Y đột ngột nói: “Trong thắt lưng của ta có con dấu của khâm sai và ấn giám của Sở vương, trước khi nàng đến Kị Dương nhớ phải tìm ra.”
Phượng Tri Vi ngẩn người, nghĩ bụng chẳng phải ngươi sẽ đi cùng ta sao, còn chưa kịp hỏi lại thì một tên sát thủ đã leo xuống đến nơi.
Phượng Tri Vi đang định xuất kiếm.
Ninh Dịch bất ngờ gõ gõ lên vách đá.
Đối phương vốn vẫn chưa phát hiện ra Ninh Dịch, nghe tiếng gõ này liền nghiêng đầu, liếc mắt thấy Ninh Dịch bèn đưa tay ra tóm, mừng rỡ hò reo: “Ở đây này …”
Ninh Dịch chợt ôm cổ hắn!
Y vừa nghe thấy chữ đầu tiền đã phân biệt phương hướng một cách chuẩn xác, ôm cổ tên sát thủ đang mừng rỡ, hai chân đạp vào vách đá, lướt qua đỉnh đầu Phượng Tri Vi. Hai người lăn lăn, rơi thẳng xuống vực!
Phượng Tri Vi chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, một cái bóng đen cực lớn bay vù qua đỉnh đầu mình, rồi nghe tiếng “bịch” đùng ***c.
Nàng nghe âm thanh trầm ***c này mà lạnh buốt cõi lòng, ngẩng đầu nhìn sang tên sát thủ thứ hai bên cạnh, kẻ kia đang leo ngon lành theo sau tên đi trước, chợt thấy đồng bọn bên dưới mất tăm mất tích, còn đang ૮ɦếƭ sững chưa kịp phản ứng lại, thì Phượng Tri Vi đã ngoảnh đầu, trong mắt lóe lên hàn quang.
“Xoẹt!”
Kiếm của nàng xuyên qua bên dưới khuỷu tay, trong khoảng khắc đã đâm vào mi tâm của đối phương.
Lại thêm một tiếng rơi trầm ***c, Phượng Tri Vi cắn môi, dùng tốc độ nhanh nhất để leo xuống. Dưới chân vách đá đen kịt, những mỏm đá nhô ra che bớt ánh sáng lọt xuống bên dưới. Giữa khoảng không mờ mịt, nàng sờ soạng khắp xung quanh, khe khẽ gọi: “Ninh Dịch …”
Trên vách đá có người nói vọng xuống: “Có phát hiện ra ai không?”
Phượng Tri Vi nhớ lại giọng nói của tên sát thủ lên tiếng lúc trước, phỏng theo mà đáp: “Đang tìm, dưới này rộng lắm …”
Tiếng chửi bới của người trên vách đá được gió núi thổi tới, mơ hồ không rõ. Phượng Tri Vi chẳng đoái hoài tới hắn, lòng nóng như lửa đốt, mò mẫm khắp xung quanh. Nàng ***ng vào một khối thi thể có lỗ thủng ở mi tâm, ném đi lại lần mò một thân thể cách đó không xa, trong phút ngẩn ngơ lại nhớ đến đám cháy, nàng không ngừng kéo ra những thi thể cháy xém khét lẹt, tâm trạng không ngừng biến đổi giữa sợ hãi và vui mừng, kéo một khối thấy không phải, kéo thêm khối nữa cũng không phải …
Cảm giác này thật sự rất tệ, nàng chỉ mong sao nó không đến lần thứ ba trong đời.
Người dưới tay nàng vẫn nằm im không hề nhúc nhích, thân thể lạnh ngắt, hình như còn đè lên một thân thể khác. Phượng Tri Vi nhớ lại tư thế khi Ninh Dịch rơi xuống, trong lòng lạnh buốt, thầm nghĩ lẽ nào y bị đè nén đến độ máu thịt lẫn lộn?
Vừa nghĩ đến cảnh này, chợt nhận ra mặt mình lành lạnh. Đưa tay lên sờ, ngón tay thấm nước ươn ướt. Nàng ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, luồng sáng nhàn nhạt chiếu xuống từ trên vách đá in trong vệt nước lấp lánh trên ngón tay nàng, như một tấm gương nhỏ, phản chiếu muôn vàn tâm trạng trong phút giây này.
Đã bao lâu nàng chưa rơi lệ?
Lần rơi lệ gần nhất là vào lúc nào?
Là bảy năm về trước, khi tiểu thư Thu gia đánh mất trâm vàng, đổ cho nàng ăn cắp, bỏ đói mẹ con nàng năm ngày trời?
Là mười năm về trước, khi mẹ quỳ trước cửa Thu phủ ba ngày trời, suýt nữa đã bệnh nặng mà qua đời?
Là mười một năm về trước, khi mẹ thiêu cháy căn nhà rồi đưa hai tỷ đệ nàng rời khỏi ngọn núi họ đã ẩn cư?
Là mười hai năm về trước, khi nàng vô tình bắt gặp mẹ đốt vàng mã cho một người chưa biết tên, rồi bị trách móc nặng nề?
Nàng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết giọt lệ rơi lúc này vô cùng xa lạ, mà vô cùng chân thật.
Nước mắt dần khô trên đầu ngón tay, nàng ngơ ngẩn hồi lâu, dồn chút sức lực cuối cùng, muốn đẩy thi thể này ra, để lộ Ninh Dịch bên dưới. Khi còn chưa xác định được Ninh Dịch có thật sự bỏ mạng hay không, nàng không muốn lãnh phí thời gian cho việc khóc lóc.
Nếu xác định y đã bỏ mạng, nàng cũng sẽ không phí thời gian khóc lóc. Y, Thuần Vu, lại thêm mấy trăm vệ sĩ đã ૮ɦếƭ, tính mạng của những người này - việc nàng phải làm, thật sự còn nhiều lắm.
Tay vừa mới vươn ra, chợt có tiếng người khàn khàn uể oải nói: “Rốt cuộc nàng muốn đợi đến bao giờ mới chịu sờ ta?”
Bàn tay Phượng Tri Vi đông cứng giữa không trung, đến khi lấy lại phản ứng, lập tức siết lại thành nắm đấm, đấm vào *** người bên dưới một cú không nặng cũng không nhẹ.
Cất tiếng “ây da”, trong giọng nói Ninh Dịch pha thêm chút ý cười, “Đúng là một bà thím độc ác.”
Lại hỏi: “Vừa rồi nàng đứng ngây ra đó cả buổi làm gì thế?”
Phượng Tri Vi mím môi không nói, chạm vào thân thể nằm bên dưới y, thấy nó đã lạnh ngắt, chắc là trong khi rơi xuống Ninh Dịch đã *** đối phương, dùng đối phương làm tấm đệm thịt. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, liền hỏi: “Ngài không bị thương chứ?”
“Không sao.” Ninh Dịch đáp, “Hình như chỉ bị trật chân thôi.”
“Không ngã hỏng đầu óc chứ?”
Ninh Dịch kinh ngạc, nghĩ bụng nàng mới giống như vừa ngã hỏng đầu. Đang định xỉa lại nàng, chợt nhớ đến giọng nàng run rẩy gọi mình ban nãy, cõi lòng mềm nhũn, thành thành thật thật đáp: “Ờ.”
“Vậy là tốt.” Phượng Tri Vi cười cười, bỗng dưng ngã gục trong lòng y, “Cuối cùng tôi cũng có thể ngất đi …”
Khi Phượng Tri Vi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cứ như đã trải qua một quãng lặn lội rất xa, hay vừa mới đánh nhau một trận tưng bừng với hàng vạn người trong mơ vậy.
Nàng có chút ngẩn ngơ, thẫn thờ nằm ngủ ở đó, lại cảm thấy trên người ấm áp. Cúi đầu nhìn xuống, ngoại bào của Ninh Dịch đang đắp trên người nàng.
Vầng dương đã mọc lên, nhưng chiếu xuống đáy vực chỉ là những tia sáng lờ mờ. Ninh Dịch ngồi đối diện với nàng, chỉ mặc trung y, đang nhắm mắt điều hòa hơi thở. Giữa sương khói màu ngà, trông mắt mày y đẹp đẽ khác thường.
Phượng Tri Vi đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy chỗ này không giống nơi mình ở lại tối hôm qua. Bên dưới là thảm cỏ mềm mại, cách đó không xa là nước chảy róc rách. Ninh Dịch bị trặc chân, chẳng biết đã làm thế nào để đưa một thiếu nữ phổng phao như nàng đến đây.
Lẽ nào là túm chân nàng kéo đến đây? Phượng Tri Vi vội vã kiểm tra khắp thân thể mình, sợ nó hằn thêm vô số vệt xây xát.
Những cử động nho nhỏ của nàng phát ra rất nhiều âm thanh, khiến Ninh Dịch ngồi đối diện bị đánh thức. Y mở to mắt, nghe những động tác nhỏ đầy căng thẳng của cô gái đối diện, kông nén nổi một nụ cười, thầm nghĩ nữ nhi đúng là nữ nhi, muôn thủa vẫn mâu thuẫn như thế. Ý chí có thể mạnh mẽ, gặp biến không sờn, nhưng lúc nào cũng không quên lo lắng một vài việc nhỏ nhoi vặt vãnh.
Y khẽ mỉm cười, nhìn đăm đăm vào sóng mắt nàng, mang theo thoáng dịu dàng mà bản thân y cũng không thể nhận ra.
Y nhớ trước đó nàng đã bình tĩnh hỏi xong hai câu, xác định y không sao cả mới chịu ngất xỉu trong lòng y, khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng cũng gợi lên cảm giác nhói đau trong lòng - một cô gái kiên định đến thế!
Nhớ lại dáng vẻ mềm mại nhẹ nhàng của nàng khi ngất đi trong lòng mình, gỡ xuống vẻ lạnh lùng ngày thường, ngoài mặt ôn nhu mà trong lòng tránh xa người ta nghìn dặm, nhẹ nhàng yếu ớt như một cánh hoa đào, mang nét thú vị đặt biệt mà khi tung hoành trên triều đình nàng không có, khiến y nhất thời không nhịn nổi…
Gương mặt Ninh Dịch, có một tích tắc thoáng ửng hồng.
Vừa vặn bị Phượng Tri Vi ngẩng đầu lên trông thấy, liền hỏi: “Ngài tỉnh rồi sao? Ấy, sắt mặt ngài trông hơi lạ.”
Ninh Dịch sờ sờ lên mặt mình, vừa sờ một cái đã khôi phục lại như thường, cười nói: “Thật sao?”
Phượng Tri Vi nhìn gương mặt Sở vương điện hạ với vẻ thán phục, thầm nghĩ hạng người này khỏi cần mặt nạ làm gì, muốn đỏ mặt là đỏ mặt, muốn bình thường lại bình thường.
“Chúng ta đang ở chỗ nào đây?” Nàng nói, “Trong truyện thường kể, nhân vật chính rơi xuống vách núi đều tỉnh lại trong sơn động, sau đó châm lên một đống lửa cháy rừng rực.”
“Không phải dưới vách núi nào cũng đều có động, không phải ai cũng vừa khéo mang theo ống đánh lửa như thế.” Ninh Dịch không khỏi bật cười, “Vả lại nhè đúng lúc người ta đang tìm kiếm nàng mà đi đốt lửa, nàng có ngốc không đó?”
Phượng Tri Vi cười cời, ngồi dậy hỏi: “Chân bị thương có nặng lắm không?”
“Không sao.”
Nhưng nàng đã bước qua giúp y cởi giày, nói: “Hay để tôi xử lý một chút, bằng không chẳng đi đứng được còn tệ hơn.”
Nàng cẩn thận day day mắt cá chân sưng vù của Ninh Dịch, dùng lực vừa vặn. Ninh Dịch tựa vào núi đá, mắt khép hờ ra chiều khoan khoái lắm, đột ngột hỏi: “Hình như nàng đã học môn này rồi phải không? Thủ pháp còn thành thạo hơn mấy người trong phủ ta.”
Phượng Tri Vi cười cười, đáp: “Năm xưa mẹ tôi chinh chiến sa trường, thân thể đầy vết thương, vào những ngày mưa dầm sẽ phát tác, cho nên từ nhỏ tôi đã học môn này.”
Ninh Dịch lặng thinh không nói, hồi lâu mới bảo: “Phượng phu nhân thật vất vả.”
Hình như y không muốn nói nhiều về chủ đề này, lười nhác nửa nằm nửa ngồi, cảm thấy ngón tay kia nhẹ nhàng linh hoạt ấm áp, cõi lòng khoan khoái như ngâm mình trong làn nước ấm. Còn đang ngây ngất, chợt nghe cô gái kia bảo: “Được rồi.” Không nhịn nổi mà mở mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao nhanh thế?”
Phượng Tri Vi thản nhien tươi cười, “Rất xin lỗi nhưng kẻ hèn này không được dịu dàng tỉ mỉ săn sóc như mấy vị trong phủ điện hạ đã biết xoa P0'p còn có thời gian có kiên trì muốn ấn bao lâu thì ấn bấy lâu muốn ấn thế nào thì ấn thế ây.”
Ninh Dịch nghiêng đầu “nhìn” nàng, trong nháy mắt ánh mắt rệu rã kia dường như bừng sáng, nét mặt có phần quái gở, hình như đang cố nín cười, hỏi: “Nàng đang ghen?”
Phượng Tri Vi “a” lên một tiếng, xoa xoa mặt, nảy ra một suy nghĩ long trời lở đất – ta đang ghen ta đang ghen ta đang ghen? Làm sao thế chứ làm sao có thể chứ làm sao có thể chứ…
“Người xuất thân phú quý vĩnh viễn không hiểu nổi tâm lý thù hằn của những kẻ vùng vẫy trong nghèo hèn nhìn lên quý tộc trời sinh.” Một lúc sau nàng buồn rầu đáp, cảm thấy đạo lý này không thể chính xác hơn.
Ninh Dịch vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, hồi lâu mới cất giọng chậm rãi, vui vẻ nói: “Vừa rồi ta chưa nói hết, là mấy … bà tím trong phủ ta.”
Sau giây phút trầm lặng, Phượng Tri Vi đáp với vẻ mặt tươi cười như hoa: “Ây da, điện hạ, trời sáng bảnh mắt rồi, chúng ta nên nghĩ cách rời khỏi đây thôi.”

Sau đoạn đối thoại quái gở này, trông Ninh Dịch rất tươi tỉnh, khóe môi lộ ra một nụ cười quỷ quyệt. Phượng Tri Vi nhìn bộ mặt này của y chợt cảm thấy buồn phiền, vội vàng đánh trống lảng: “Đám người bên trên đã đi chưa nhỉ?” Rồi trả ngoại bào cho y, để ý đến vết đứt trên thắt lưng bộ y phục đó, có lẽ là do gắng gượng cởi ra.
“Nếu phát hiện chúng ta còn sống, làm sao chúng bỏ cuộc dễ thế.” Ninh Dịch vừa mặc áo vừa thản nhiên nói, “Muốn đi khỏi núi Kị Dương này là chuyện không dễ dàng đâu.”
Phượng Tri Vi ôm gối ngồi đối diện y, nhìn y mặc áo, “ừa” một tiếng.
Nửa khắc sau…
Phượng Tri Vi ngồi ôm gối, nhìn y mặc áo.
Một khắc sau…
Phượng Tri Vi ngồi ôm gối, không thể nhịn thêm nữa, bèn chớp chớp mắt hỏi: “Điện hạ, lẽ nào ngài không thạo mặc áo cho lắm?”
Ninh Dịch dừng ngón tay đã vật lộn với vạt áo cả buổi, ngẫm nghĩ không hề xấu hổ rồi gật đầu, sau đó phê bình nàng, “Nàng đã phát hiện ra từ lâu mà không chịu ngỏ lời.”
Phượng Tri Vi bĩu môi, thầm nghĩ hỏi kẻ nào mặt dày tâm đen đến cùng cực, ấy chính là Sở vương điện hạ.
Nàng chậm rãi lê bước sang hầu điện hạ mặc áo, Ninh Dịch thỉnh thoảng lại bắt bẻ nàng: “Tay nàng cũng chẳng linh hoạt cho lắm!”
“… Cái thắt lưng này đeo không đúng thì phải?”
“Nàng đang cài khuy áo hay là siết ૮ɦếƭ ta?”
Phượng Tri Vi mỉm cười tiếp tục, thi thoảng lại siết thắt lưng thêm chặt, “… Dù sao tôi cũng không mất đến một khắc còn chưa mặc xong y phục.”
“… Có gì không ổn cơ chứ? Nàng có thể tự thắt cho mình không?”
“… Thật muốn siết ૮ɦếƭ ngài, buộc thế này làm sao đủ chặt?”
Sắc mặt hai người đều tái trắng, khi cài nút chốc chốc Phượng Tri Vi còn ho lên vài tiếng, nhưng không ai nói gì, vẫn mỉm cười như cũ.
Nguy cơ chưa tan, hiểm cảnh đã bày ra trước mắt. Một người mù, một người nội thương, trên đỉnh đầu còn có cường địch rình mò, con đường phía trước ẩn giấu âm mưu – chính vì như thế, mà càng thêm bình tĩnh hơn hẳn ngày thường.
Hai người đều là kẻ ngồi trên cao, đều biết căng thẳng chỉ khiến bản thân mình rồi loạn. Sau một đêm bôn ba, nhiều lần bị thương, tinh thần lại càng cần phải buông lỏng.
Nói thì dễ mà làm thì khó, song họ là cùng một hạng người, đều biết đối phương có thể làm được.
Mặc xong y phục, Phượng Tri Vi xé một vạt ống tay áo, băng bó đơn giản đầu gối bị thương của Ninh Dịch, lại tự xử lý một lượt các vết thương của mình, sau đó nâng Ninh Dịch đứng lên.
Hai người nhìn nhau, nụ cười tắt lịm trong nháy mắt. Ninh Dịch thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Phượng Tri Vi mím môi, chậm lãi cuốn thanh kiếm vào vị trí chỉ cần vươn tay là có thể rút được.
“Nước ở đây có sự lưu thông, đi xuông theo dùng chảy ắt sẽ thấy đường.” Ninh Dịch nói, “Ta đoán chừng chẳng bao lâu nữa, những kẻ bên trên phát hiện ra hai người kia đi mãi không về, sẽ phái người leo xuống xem sao.”
“Đi thôi.” Phượng Tri Vi nắm ống tay áo y đi trước dẫn đường, cảm thấy vết thương của mình hình như đã khá hơn một chút. Có lẽ lúc trước khi nàng ngấy xỉu đi, Ninh Dịch đã cho nàng uống thuốc hoặc là truyền chân khí cho nàng.
Nàng không biết tình hình hiện tại của Ninh Dịch, cũng không biết sau khi trúng nhãn cổ sẽ có triệu chứng gì. Nhưng khí sắc của Ninh Dịch không tốt chút nào, lẽ ra dù có say R*ợ*u mất sức thì qua vài ngày cũng khỏe lại, sự suy yếu hiện giờ của y hẳn là do nhãn cổ kia gây ra.
“Nàng có thể nắm tay tay không?” Đi được một đoạn, Ninh Dịch lên tiếng sau lưng nàng, “Ống tay áo rất dễ rách.”
Phượng Tri Vi còn đang do dự, Ninh Dịch đã nắm lấy tay nàng, hai bàn tay một nóng một lạnh của họ chạm vào nhau, khiến hai người đều run rẩy. Ninh dịch cười nói: “Chúng ta hãy nhìn xuống tay xem, cũng rất xứng đôi đó.”
Phượng Tri Vi không đoái hoài đến y, lại nghe y nói tiếp: “Đợi đến ngày nắm tay nhau trong hoàng lăng, nàng không còn nóng ta cũng không còn lạnh, càng tốt.”
Phượng Tri Vi ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc mới hiểu ra điện hạ lại vòng vo tam quốc để bàn đến chuyện hôn nhân, ngay đến chuyện ૮ɦếƭ rồi sẽ chôn ở đâu cũng tự mình thu xếp ổn thỏa, một câu “Ai chôn cùng ngài trong hoàng lăng chứ?” sắp ra khỏi miệng lại thu về, nghĩ đến câu “hoàng lăng” kia, không hiểu vì sao cõi lòng chợt dâng lên cảm giác thê lương. Tựa như nhìn thấy gian mộ thất cao xa vời vợi, ánh đèn xanh cháy mãi, long quan đồ sộ, thềm ngọc trắng tinh. Ngủ trong lớp lớp quan tài nạm ngọc dát vàng ấy, là một dung nhan thế nào?
Mà đợi đến khi mình già đi, sẽ chôn trong ngôi mộ nào? Bao biến cố xảy ra trong suốt cuộc đời, cuối dùng sẽ viết trong trang sử của ai đây?
Nhớ đến giao hẹn rời khỏi Đế Kinh với mẹ, nàng không nhịn nổi mà buột miệng nói: “Nếu tôi rời khỏi Đế Kinh, vĩnh viễn biến mất, ngài sẽ nghĩ sao?”
Ninh Dịch trầm ngâm một lát rồi đột ngột siết chặt tay nàng, đáp rành rọt: “Đi tìm nàng.”
“Nếu không tìm thấy thì sao?” Phượng Tri Vi cảm thấy hôm nay mình hơi khó hiểu, cứ nhằm lúc này mà hỏi những chuyện vô căn cứ.
“Nàng không thoát được đâu.” Ninh Dịch “nhìn” nàng, ngữ điệu bình tĩnh, “Cương thổ trong thiên hạ, mưa gió đất nước chung quy đều thuộc về ta. Dù xương cốt nàng có tan thành tro bụi, thì đó cũng là bụi của ta, xương của ta.”
Phượng Tri Vi im lặng, hồi lâu mới xoa xoa cánh tay, miến cưỡng cười nói: “Bệ hạ, đừng nói năng đáng sợ như thế chứ.
Ninh Dịch cũng cười, nhưng trong ánh mắt lại chẳng hề có ý cười.
Phượng Tri Vi nhìn y, nàng biết nếu mình có mỉm cười thì ánh mắt cũng không chứa ý cười. Tiếng thét của Thuần Vu Mãnh bên trên vách đá dựng vẫn quanh quẩn bên tai, mỗi tiếng đều cắt vào lòng người đau nhói. Họ không nhắc đến chuyện này, ai cũng né tránh, nhưng không có nghĩa là họ sẽ quên.
Hai người lần theo dòng chảy tiến về phía trước, nơi đây là một cái khe dựng đứng, từ từ dẫn vào trong núi. Vào núi rồi Phượng Tri Vi mới bắt đầu yên tâm, dù sao núi Kị Dương cũng rất rộng lớn, đối phương lại không thể gióng trống khua chiêng đi tìm, hai người tản vào trong núi lớn, so ra còn an toàn hơn trước kia một chút.
Đi được một đoạn, nghe tiếng bụng của cả hai đều réo lên ùng ục, không khỏi nhìn nhau gượng cười. Phượng Tri Vi nhìn quanh bốn phía, không dám tách khỏi Ninh Dịch để đi săn thú, bèn nói: “Hay mình thương lượng với hàng xóm bên trên chia nhau chút đồ ăn.”
“Vị hàng xóm bên trên nào cơ?”
Phượng Tri Vi chỉ lên cây thông trên đỉnh đầu, một con sóc đang vui vẻ nhảy nhót. Ninh Dịch tập trung nghe, nói: “Ta cảm thấy thịt của vị hàng xóm này có lẽ còn ngon hơn.”
“Vậy ngài đi thương lượng với nó, bảo nó cắt thịt hiến vương đi.” Phượng Tri Vi nửa cười nửa không, “Hạ quan ngu dốt vụng về, không làm nổi việc đó.”
“Nàng thật già mồm.” Ninh Dịch cười nhạo nàng, “*** như thái rau, giết một con sóc lại không nỡ.”
“Con người ác độc hơn cả giống súc sinh.” Phượng Tri Vi thản nhiên nói, “Loài vật rất ít khi vô duyên vô cớ khiêu khích ngài, phản bội ngài, giẫm đạp ngài, thương tổn ngài, nhưng con người thì có.”
Ninh Dịch ngắm nàng từ góc chếch, đôi mắt đẹp long lanh như ngâm trong thủy ngân, rồi y bật cười đẩy nàng, “Phượng công công còn chưa đi hái quả thông à, chờ ngươi thuyết giáo xong thì bản vương chui vào hoàng lăng là vừa.”
Phượng Tri Vi lườm y, tự leo lên cây. Ninh Dịch tựa vào gốc cây chờ đợi, liên tục có những phiến lá thông nhỏ xíu rơi xuống, lướt qua mặt y hơi ngưa ngứa. Y ngửa mặt lên, “nhìn quanh” bốn phía, tuy không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh đẹp của núi rừng đương độ sang thu. Sắc mày của núi rừng trùng điệp như sóng lượn, cứ một tầng xanh lại xen với một tầng vàng, ánh nắng buổi chiều rắc sắc vàng óng ánh xuyên qua ngọn cây, khiến tán cây sáng rực như vàng.
Mà nữ tử mảnh mai kia đang bận rộn trên đỉnh đầu y, y có thể cảm nhận được thân cây khe khẽ rung động, càng lá lao xao. Nàng đang cất giọng mềm mại dịu dàng thương lượng với một con sóc, thương lượng đào rỗng cái hang của nó. Con sóc vừa may mắn lại vừa xui xẻo kia dần dần thua cuộc và lùi bước trước cái lưỡi dẻo quẹo của nàng, lẩn trốn như chuột, để lại kho tàng của mình cho đại vương chốn sơn lâm ***c khoét.
Tổ sóc ấy nằm ở đầu *** một cành cây thô, y nghe tiếng nàng leo qua từ một cành cây khẳng khiu, giẫm lên cành lá khe khẽ rung.
Y chợt nổi lòng đùa giỡn.
Tiến lên một bước, tính chuẩn vị trí, y “a” lên kinh hãi, rồi đạp một cú vào thân cây.
Đạp rồi mới nhớ ra chân mình bị trặc, đau đớn như kim đâm, lần này lại “a” lên một tiếng thành thực.
Phượng Tri Vi nghe hai tiếng “a” này, trong lòng kinh hãi, vội vàng nhìn xuống bên dưới xem sao. Bất ngờ thân cây lay động, dưới chân lại là cảnh nhỏ không thể đứng vững, cũng “a” lên kinh hãi, chiến lợi phẩm đầy ắp trong tay liền rơi xuống khỏi cây.
Nhắm trúng vào lòng Ninh Dịch.
Mà nàng cũng rơi trúng vào lòng Ninh Dịch.
Ninh Dịch đã sớm chờ ở vị trí chính xác, vươn tay ra đón cô gái nhỏ vào lòng, ung dung nói: “Mỹ nhân chui vào lòng, há lại không thu nạp?”
Phượng Tri Vi rơi vào lòng y, đã biết ngay mình vừa mắc bẫy, trong lòng nổi giận, đẩy y nói: “Hôn quân ngồi trên chi bằng thích sát đi cho rồi!”
Ninh Dịch bị nàng đẩy về phía sau, lảo đảo tựa vào thân cây, nhưng hai cánh tay vẫn không chịu buông ra, ung dung thong thả ghé vào tai nàng nói: “Vậy nàng thích sát đi, ta chờ.”
Phượng Tri Vi vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp dung nhan y gần trong gang tấc, mắt mày thanh nhã sáng bừng, mang theo một sức mạnh kì lạ khiến kẻ khác phải choáng váng. Giọng y nhẹ nhàng mà rời rạc, tựa như làn sương giăng giữa núi rừng buổi sớm, nhìn không thấy sờ không được, mà miên man quấn quýt như tơ nhện.
Cõi lòng run lên, nàng vội vàng quay mặt đi tránh né, cầm lên một nắm lá thông đâm vào tay y, quát: “Đâm này(*)!”
(*) Chữ “thích” có nghĩa là “ám sát”, cũng có nghĩa là “đâm”
Ninh Dịch “ây da” một tiếng rồi buông tay ra, khẽ thở dốc, cười nói: “Đúng là đâm thật, nữ nhân này độc ác ghê …”
Phượng Tri Vi không đoái hoài tới y, nhặt những quả thông rơi rụng lên đưa cho Ninh Dịch, người nọ không nhận, dựa vào gốc cây lười nhác nói: “Không cắn nổi.”
Nói vậy chẳng phải là muốn bắt mình đập vỏ cho y sao? Phượng Tri Vi lạnh lùng nhắc nhở ai đó, “Điện hạ, ngài bị thương ở mắt chứ không phải ở răng.”
“Nàng chưa bao giờ nghe về chất độc nhãn cổ à?” Nét mặt Ninh Dịch khiến người ta khó phân biệt thật giả, “Nghe nói nó là con cháu của loài rắn Chúc Cửu Âm ở chốn U Minh dưới lòng đất, đôi mắt nó nối thẳng đến U Minh, từ khi sinh ra đã lấy vạn độc vào tròng mắt của đồng nữ làm thức ăn, sau khi trưởng thành sẽ là vạn độc chi tông. Mà chính vì vô vàn oán khí của người ૮ɦếƭ ngưng đọng vào thân thể nó, cho nên kẻ nào trúng phải ắt sẽ mù, rồi thất khiếu dần dần mất hết khả năng mà ૮ɦếƭ, nên răng ta không tốt là chuyện đương nhiên.”
Phượng Tri Vi nhìn Ninh Dịch với vẻ hoài nghi, cảm thấy trông y không thê thảm đến thế; nhưng người này mắt đã mù vẫn không chịu hé răng một lời, phải chờ nàng tự phát hiện ra. Nghĩ đến đây nàng lại hơi mềm lòng, thở dài, cầm hạt thông lên cắn từng hạt một.
Đại vương đứng đối diện nhàn hạ hưởng thụ hạt thông đã bóc sẵn, còn không quên nhắc nhở nàng, “Cẩn thận, đừng để dính nước miếng đó.”
Phượng Tri Vi uất ức, cắn vỡ liên tục vài hạt thông.
Một nhúm hạt thông nhỏ nhặt đặt trong lòng bàn tay, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, có phần ****. Ninh Dịch cúi đầu xuống “nhìn”, tâm trạng vãn hơi rầu rĩ vì bị mù lại đột nhiên nổi lên niềm vui vẻ, dường như bị mù mà được thế này cũng không phải là thiệt thòi cho lắm.
Dùng tâm mà cảm nhận mọi thứ thì phong cảnh cũng đẹp hơn, hơi thở của nàng nghe càng thêm rõ, mà hạt thông ngày thường y không hề cảm thấy thơm, cũng tỏa ra mùi hương thoang thoảng say đắm lòng người.
Y chậm rãi nhai nhúm hạt thông kia, nở một nụ cười bình thản.
“Thứ này ăn không no được đâu, vẫn nên tìm thứ gì khác để ăn.” Phượng Tri Vi nói, “Đợi lát nữa đi xa hơn, xem xem ở đâu có hoàng tinh phục linh thì đào lên.”
Ninh Dịch đột nhiên dừng bước, cùng lúc đó Phượng Tri Vi cũng ngậm miệng lại.
Sau gốc cây phía đối diện, có người sải bước tới gần, bỗng chốc dừng chân, dùng giọng phương Bắc kinh ngạc hỏi: “Các ngươi là ai?”
Phượng Tri Vi quan sát đối phương, đây là một tiều phu bình thường, gánh một gánh củi đầy, đầu *** đòn gánh còn treo một ít lâm sản đào được và một con thỏ hoang, thoạt nhìn không có gì khả nghi cả.
“Vị đại ca này.” Nàng khách khí nói, “Huynh đệ chúng tôi lạc đường trong núi, bị thương một chút. Đây là nơi đâu, huynh có biết còn đường nào gần đây dẫn ra khỏi núi không?”
“Đây là chân phía Nam của núi Kị Dương,” Tiều phu kia đáp, “Có thấy ngôi chùa hoang phế đằng trước kia không? Từ nơi đó đi thẳng về hướng Nam, đi chừng một ngày đường là có thể xuống núi. Xem ra các ngươi bị thương không nhẹ đâu, trời có vẻ sắp mưa rồi, nhà ta nằm ngay ở sườn núi phía trước, hay là đến nhà ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Lúc này Phượng Tri Vi nào dám đi tìm chỗ trọ, mỉm cười từ chối: “Chúng tôi còn phải lên đường, nếu trời mưa thì đành trú chân trong ngôi chùa cổ.” Lại hỏi món ăn dân dã kia có thể bán cho nàng không, tiều phu kia lắc đầu bảo: “Chỉ là chút lâm sản, đưa tiền bạc làm gì chứ, cầm đi cầm đi.”
Phượng Tri Vi tạ ơn, tiều phu liền đưa đồ cho nàng. Phượng Tri Vi do dự giây lát, lại nói: “Xin đại ca nếu gặp người nào dò hỏi tung tích của chúng tôi thì cứ nói là chưa gặp chúng tôi bao giờ.”
“Được rồi, được rồi!” Tiều phu kia luôn miệng đồng ý, cười hì hì ngắm hai người, lẩm bẩm bằng giọng to tướng, “Chẳng phải là đôi vợ chồng trẻ nam giả làm nữ bỏ nhà trốn đi sao?”
Phượng Tri Vi chỉ vờ như không nghe thấy, tiều phi kia mỉm cười mờ ám, gánh bó củi đi qua sát bên cạnh họ.
Đầu vai Ninh Dịch bỗng nhún xuống.
Ngón tay Phượng Tri Vi đã đặt lên tay y nhanh như tia chớp.
Ninh Dịch ngẩng đầu lên “nhìn” Phượng Tri Vi, nàng vẫn không buông tay, chậm rãi lắc đầu, thái độ kiên quyết.
Ninh Dịch nhíu mày, không cựa quậy gì nữa.
Tiều phu kia hoàn toàn không biết động tác của hai người, lại càng không biết trong tích tắc vừa rồi mình đã đi lướt qua tử thần, thoải mái hát hò đi xa.
“Không ngờ Phượng Tri Vi lại có tấm lòng như Bồ tát.” Sau một hồi trầm ngâm, Ninh Dịch thản nhiên mở miệng, giọng nói có phần châm biếm.
“Tôi chỉ giết những kẻ đáng ૮ɦếƭ, giết oan người vô tội chỉ tự tạo ác nghiệp.” Phượng Tri Vi ngồi xuống, rửa phục linh trong nước suối, giọng nàng cũng thản nhiên.
“Đợi đến khi hắn ta chỉ đường cho kẻ khác đến truy sát chúng ta, nàng sẽ biết hắn ta không phải người vô tội. Nhưng đến lúc đó, hai ta cũng chẳng còn mạng mà đi giết kẻ đáng ૮ɦếƭ.”
“Làm sao ngài dám chắc hắn nhất định sẽ chỉ đường cho kẻ khác đến truy sát chúng ta?”
“Người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì mồi.” Ninh Dịch thản nhiên nói, “Một khi có người hứa sẽ cho nhiều tiền, hắn nhất định sẽ nói ra. Nếu nàng đủ thông minh, thì vừa rồi không nên ngăn cản ta.”
“Nhưng cũng có khả năng hắn căn bản sẽ không gặp những kẻ đang truy tìm chúng ta.” Phượng Tri Vi không ngẩng đầu lên, “Ngài không thể lấy mạng người ta chỉ vì một chuyện có thể sẽ xảy ra được.”
“Phượng Tri Vi, ta thật đúng là không nhìn ra nàng có lòng từ bi như thế.” Ninh Dịch cười nhạt, “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nàng có hiểu không?
“Tôi hiểu.” Phượng Tri Vi đứng lên, đưa phục linh đã rửa sạch cho Ninh Dịch. “Cho nên ngài mau ăn đi, sau đó chúng ta sẽ đến nhà hắn.”
Ninh Dịch cầm lấy phục linh, thoáng ngẩn ngơ. Phượng Tri Vi không hề nổi giận, khiến y cảm thấy mình vừa đấm vào cục bông, cảm giác hụt hẫng này thật là khó chịu.
Thế rồi y hiểu ra ẩn ý của Phượng Tri Vi - vừa rồi nàng đã nói mình muốn đến ngôi chùa cổ, nếu những kẻ truy lùng thật sự hỏi gã tiều phu này, thì tất nhiên sẽ tìm đến ngôi chùa cổ. Họ trốn gần nhà tiều phu này, trái lại là an toàn nhất.
Hai người bị thương như họ chạy không nhanh, nếu cứ chạy long nhong khắp núi rừng cho đến khi mệt lử để người ta truy lùng, chi bằng chơi trò bịt mắt bắt dê với đối phương, tha hồ nghỉ ngơi mà lấy lại sức.
Y im lặng hồi lâu, cảm thấy giọng điệu mình vừa rồi phải chăng là quá nặng. Nhưng Phượng Tri Vi đã dắt tay y, vừa gặm miếng phục linh của mình vừa nói: “Mau ăn đi, đợi lát nữa chưa chắc đã có thời gian đâu.”
Lại vô vỗ con thỏ treo bên hông, “Nếu tôi thật sự sai lầm, thì hãy để tôi nướng con thỏ này lên để thay lời xin lỗi.”
Ninh Dịch cười cười, nghiêng đầu nhìn nàng, “Nếu người sai là ta, thì ta sẽ tặng nàng miếng ngọc bội đeo bên hông để thay lời xin lỗi.”
“Cái đó thì miễn đi.” Phượng Tri Vi nhanh chóng ăn xong, “Phiền ngài.”
“Ta sẵn sàng để nàng làm phiền.”
“Nhưng tôi không muốn lợi dụng ngài.” Phượng Tri Vi đáp trả rất nhanh, sau đó khẽ “suỵt” một tiếng. Hai người thấy tiều phu kia bước vào một căn nhà lẻ loi giữa lưng chừng núi, bèn lặng lẽ nấp gần đó, phát hiện ra trên vách núi mà căn nhà dựa lưng vào còn có một cái động. Cửa động bị dây leo che lấp không dễ gì phát hiện, quả đúng là vị trí tốt, liền trốn vào bên trong.
Ninh Dịch trông có vẻ mệt mỏi vô cùng, vừa đặt chân vào động đã nhắm nghiền đôi mắt, cũng không thể Phượng Tri Vi bắt mạch cho mình. Nàng ngồi xuống điều hòa hơi thở, tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.
Trên vách động, bóng nắng dần dần nhạt đi, hoàng hôn từ từ buông xuống như đôi cánh quạ đen. Khi trời chập tối quả nhiên đổ xuống một cơn mưa nhỏ, rì rào rơi lên dây leo.
Ninh Dịch bỗng dưng mở mắt.
Phượng Tri Vi ngồi thẳng người lên.
Cách đó không xa có tiếng bước chân giẫm lên nước lép nhép, tiếng cửa viện mở ra đánh “kẹt”, tiếng tiều phu mở cửa hỏi han, kế đến là một chất giọng kì lạ hỏi: “… Hai người trẻ tuổi … vóc dáng cao bằng chừng này … bị thương … có gặp không?”
Tiều phu kia dõng dạc đáp lại: “Không gặp, tôi vừa đi kiếm củi về!”
Mấy người kia hình như hơi thất vọng, đang định rời đi. Phượng Tri Vi thở phào, mỉm cười liếc nhìn Ninh Dịch. Người nọ dĩ nhiên biết ý nàng là gì, mỉm cười khe khẽ.
Lại nghe bên kia bỗng có người mở miệng: “Nếu ngươi mới đi kiếm củi về thì hẳn phải có chút thu hoạch, đưa ra đây cho chúng ta nào.”
Giọng nói này chính là kẻ thủ lĩnh tập kích dịch trạm đêm đó, giọng nói của hắn hơi kì quái, khiến người ta nghe một lần là không sao quên nổi.
Tiều phu ấp úng một hồi, hình như mang vài thứ ra. Thủ lĩnh kia nhận lấy, dường như đang nhìn mấy thứ ấy, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Phượng Tri Vi bỗng thấy bất an.
Kế đó trong viện vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Trong tiếng kêu thảm thiết ấy, thủ lĩnh kia lạnh lùng bảo: “Đây không phải đồ mới! Đồ của ngươi đã đem cho ai rồi? Bọn chúng hiện đang ở đâu? Nói!”
Đáy lòng Phượng Tri Vi chấn động, cảnh tượng trước mắt, hai người chư bao giờ nghĩ tới. Cũng đúng thôi, sát thủ được Thường gia cách xa nghìn dặm phái đi chấp hành nhiệm vụ này, kẻ nào không thông minh tàn nhẫn chứ?
Tiếng la thảm thiết đã lạc đi, tiều phu kia cất giọng khàn khàn: “Ngôi chùa cổ ở phía Nam ngọn núi … ngôi chùa cổ … đừng giết tôi … đừng giết tôi …”
Giọng người tiều phu im bặt, thế rồi gã thủ lĩnh kia tàn nhẫn nói: “Đi!”
Đám người nhanh chóng bỏ đi, một lúc lâu sau, có tiếng vật nặng bị ném xuống vách núi.
Phượng Tri Vi nhắm mắt lại, không biết đây có thể coi như tội nghiệt của mình hay là của kẻ khác.
Sau khi im lặng một hồi, nàng vừa định đứng lên rời hỏi sơn động này thì Ninh Dịch đã bất ngờ giữ vai nàng lại.
Rồi nàng nghe thấy một người nói: “Tìm suốt một ngày còn chưa có gì bỏ bụng, mình vào đây nướng chút đồ núi rồi đưa sang cho lão đại, đợi lát nữa xử lý xong hai đứa trong ngôi chùa rách nát, chúng ta phải mau mau trở về. Nướng nhiều một chút, lão đại nói đến lúc đó chúng ta không tiện vào thành trấn mua đồ ăn đâu.”
Tên còn lại đồng ý, bọn chúng lần lượt gỡ từng con mồi treo trên vách tường xuống, nhóm bếp lửa lên.
Phượng Tri Vi liếc sang Ninh Dịch, y gật đầu đứng dậy, vịn vai nàng bước ra ngoài.
Hai người thản nhiên mở cửa viện, đánh thẳng vào trong.
Hai kẻ đang nướng mấy món thức ăn rừng nghe bên ngoài có tiếng động, vừa quay đầu đã thấy hai người đỡ nhau đi tới, trên áo vải có vết cháy có vệt máu, người cao hơn hình như còn đi đứng không tiện, dựa vào người thấp hơn, thoạt nhìn có vẻ rất chật vật.
Nhưng nét mặt hai người vẫn ung dung bình tĩnh, bộ dạng kia không giống kẻ nghèo hèn xuất hiện trong một căn nhà rách nát miền sơn cước, mà trái lại giống như vương tôn quý tộc đang tuần tra lãnh địa. Vả lại dung nhan của người cao hơn tựa như ánh trăng lộ ra giữa tầng mây, khiến hai đứa đều ngây ra mà nhìn.
Trong lúc ngẩn ngơ, chợt nghe người cao hơn nói: “Ba bước về bên trái.”
Bọn chúng lại ngẩn ra, rồi chúng thấy một luồng kiếm quang màu đen vọt tới trong chớp mắt, nhanh đến độ khiến người ta không kịp suy nghĩ, vội vàng lộn nhào tránh đi. Lăn một cái người dính đầy đốm lửa, còn chưa kịp phủi, đã thấy người cao hơn nhíu mày , nói: “Chín bước bên phải.”
Kiếm quang màu đen lại áp sát, chúng tiếp tục tránh né, đầu vai vừa động bàn chân vừa thò ra, người cao hơn nghe tiếng gió đã lập tức nói: “Đằng sau ba bước.”
Đường lui bị chặn, vừa định lao lên phía trước, chân còn chưa kịp dời, đã nghe tiếng hô: “Một bước phía trước chệch trái”.
Thanh kiếm dài đáng ghét kia lại cuốn tới, “xoẹt” một tiếng cuốn theo một dòng máu tươi.
“Bảy bước trái.”
“Bốn bước sau chệch phải.”
“Năm bước trước.”
Thanh kiếm dài mềm mại xoay xoay chuyển chuyển, lấp kín bốn bề dưới sự gợi ý của người kia. Hai kẻ kia dần dần nhận ra, đối phương hình như bị thương, trên kiếm không dồn đủ thực lực, nhưng lại phối hợp chặt chẽ không một khe hở. Chỉ một thanh kiếm đã vây kín hai người, vòng vây ngày càng siết chặt, máu tươi ngày càng tuôn rào rạt, giống như mèo vờn chuột, bình tĩnh mà tàn nhẫn, từ từ thu hái sinh mệnh của bọn chúng.
Loại đấu pháp dùng đao mềm cắt nát này, còn khiến người ta khổ sở hơn là một đao đâm ૮ɦếƭ. Cuối cùng chúng hồn vía lên mây, quăng kiếm ngã gục xuống đất, “Đừng giết tôi … đừng giết tôi …”
“Xoẹt.”
Mũi kiếm dài khác thường quét qua cổ họng hai tên ác ôn, máu tươi phun ra hòa vào cơn mưa miên man rả rích bên ngoài.
“Chỉ chờ câu này của ngươi.”
Phượng Tri Vi thu trường kiếm lại bên hông, thản nhiên nói.
Nghỉ ngơi trong tiểu viện một hồi, ăn chút thức ăn núi rừng, Ninh Dịch tính toán thờigian, lên tiếng: “Đám người dó hẳn đã đến ngôi chùa cổ, rồi chưng hửng ra về.”
“Ngài nói xem, bọn chúng sẽ xuống núi hay quay lại tìm tiếp?” Phượng Tri Vi hỏi.
“Bọn chúng không dám ở lại đây quá lâu, chuyện ở dịch trạm nhất định đã bị phát hiện. Ba nghìn hộ vệ trong dàn nghi trượng khâm sai của ta còn đó, chẳng ai có cách gì khiến họ tiêu tan. Cho dù là diễn kịch, Thân Húc Như cũng phải lựa lời ăn nói với triều đình,” Ninh Dịch bổ sung thêm, “Hơn nữa nghe đoạn đối đáp vừa rồi giữa hai kẻ kia, thì bọn chúng đã chuẩn bị xuống núi.”
“Vậy chúng ta đi thôi, bọn chúng lục soát trong chùa cổ không thấy ai sẽ không đến nữa, mà chỗ này trái lại rất dễ bị chúng phái người quay lại lấy thức ăn.” Phượng Tri Vi nâng Ninh Dịch dậy.
Cơn mưa bên ngoài vẫn miên man rả rích, Phượng Tri Vi tìm một manh áo tơi liền mũ khoác lên cho Ninh Dịch, còn mình thì chuẩn bị hùng dũng đi co ro trong mưa. Ninh Dịch lại không để nàng phân trần, đưa tay kéo nàng chui vào tấm áo tơi rộng rãi. Phượng Tri Vi do dự giây lát, một lần nữa viện ra câu tùy cơ ứng biến, nếu mình dầm mưa đổ bệnh thì lấy ai làm đôi mắt cho vị điện hạ này đây?
Hai người khoác chung một tấm áo tơi đi trong cơn mưa, nhìn từ đằng xa giống như một người dính liền. Bởi dựa vào nhau quá gần, nên trong lúc đi cánh tay và đôi chân không ngừng cọ sát, muốn nhường cũng chẳng có chỗ mà nhường, càng nhường thì phần *** phơi bày ra bên ngoài càng dễ dàng chạm vào nhau, hai bên đều có phần gượng gạo. Ninh Dịch quay đầu đi, ánh mắt đăm đăm dõi vào khoảng không dù chẳng nhìn thấy gì cả. Phượng Tri Vi cụp mắt xuống, lẳng lặng đếm từng bước chân của mình.
Cơn mưa bên ngoài ri rỉ hắt vào trong, mặt đất lầy lội, bàn chân bước lên tạo ra những tiếng lép nhép. Thế giới bên trong áo tơi lại vô cùng tĩnh mịch, hai người đều cảm nhận được hơi thở của đối phương. Mùi cỏ cây thoang thoảng lẫn vào trong áo tơi, không biết tim ai thình thình rung động, có lẽ đó là nhịp tim của cả hai người.
Thi thỏang quay đầu nhìn sang sườn mặt đối phương, họ đều cảm thấy những đường cong mỹ lệ phác ra hình bóng vô cùng tinh xảo trong đêm mưa, nhìn thêm lần nữa là sẽ quên mất đường đi…
Rõ ràng không tiện di chuyển, vướng va vướng víu, nhưng bước chân lại nhanh lạ thường, mới chớp mắt mà tầng mái cong tàn tạ của ngôi chùa cổ đã lọt vào tầm mắt.
Hai người dừng lại đằng xa, tập trung nghe động tĩnh bốn bề. Trong tiếng mưa thu rả rích, chỉ nghe tiếng dế kêu lần cuối quằn quại thê lương. Lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng mới xác định bọn kia không tìm thấy người nên đã bỏ đi.
Phượng Tri Vi thở phài nhẹ nhõm, bước vào ngôi chùa cổ, vội vàng *** tơi, lên tiếng: “Lục soát xong chỗ này, bọn chúng nhất định sẽ đinh ninh chúng ta đã đi cả đem xuống núi, dù sao cũng vượt qua rồi …”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng gió vang lên!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc