Hoàng Quyền - Chương 23

Tác giả: Thiên Hạ Quy Nguyên

Nương Tựa
Đi hết hành lang quanh co, vượt qua viện Tây Khóa, nằm ở góc Tây Bắc của Thu phủ, là tiểu viện nàng đã ở mười năm.
Khi còn cách tiểu viện mười bước, Phượng Tri Vi đứng lại, không vội bước qua ngay.
Mé Tây tiểu viện trồng một gốc quế, giờ vẫn chưa phải mùa hoa nở, cành lá xanh tươi xào xạc trong gió. Phượng Tri Vi ngước nhìn gốc cây kia, như thể quay về thuở thơ ấu, hoa quế nở thơm khắp viện, mẹ dẫn hai tỷ đệ đi hái về một giỏ hoa quế vàng nhạt thoang thoảng hương, trên bàn cơm chiều liền có thêm món hoa quế xào trứng tươi ngon.
Khi ấy đệ đệ nàng cắm đầu ăn hừng hực, còn nàng thì gắp thức ăn vào bát cho mẹ. Hoa quế như những hạt trân châu vàng nhạt rải rác trong bác cơm đơn sơ. Rồi mẹ lại gắp thức ăn bỏ vào bát nàng, dưới ngọn đèn dầu leo lét, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Chớp mắt, đã qua bao năm.
Trong đôi mắt mờ mịt hơi sương của Phượng Tri Vi, dường như có sóng nước dạt dào.
Cố Nam Y lặng lẽ đứng bên nàng, Phượng Tri Vi cười bảo: “Để tôi đưa huynh đi xem nơi tôi đã sống từ thuở thơ ấu.”
Cố thiếu gia gật đầu, đi thẳng một mạch.
Phượng Tri Vi lại ngỡ ngàng – tuy nàng vừa về phủ đã đi thẳng đến tiểu viện, nhưng trong lòng lại đan xen nhiều cảm xúc phức tạp, còn chưa quyết định có nên bước vào gặp mẹ hay không; còn Cố thiếu gia thì hay rồi, mạnh dạn bước thẳng vào trong luôn.
Lý luận của Cố thiếu gia rất đơn giản – đây là nhà của người mà, sao đã bước qua cửa chính mà không vào.
Còn chưa kịp mở cửa viện, bỗng một luồng sáng trắng bắn ra vèo vèo từ bên trong cửa viện đang khép hờ.
Phượng Tri Vi chưa kịp nhìn rõ xem nó là vật gì thì Cố Nam Y đã đưa tay ra bắt được. Đó là một cái bát, trong bát còn một nửa là cơm, một ngọn rau xanh ủ ê vắt bên miệng bát.
“Ngày nào cũng ăn rau! Con sắp biến thành thỏ rồi! Mẹ à, mẹ gọi nhà bếp mang lên ít thịt đi!”
Là giọng nói của Phượng Hạo.
“Đừng lộn xộn.” Giọng nói Phượng phu nhân vẫn ôn hòa, cưng nựng như xưa “Hôm nay trong phủ có khách đến chơi, đợi thêm ít lâu chắc chắn sẽ có đồ thừa. Con nhịn đi một chút, lát nữa mẹ sẽ đi lấy về cho con.”
Phượng Hạo chẳng nói chẳng rằng, lát sau lại nghe có tiếng cạch cạch giống như tiếng vỗ bàn sốt ruột, “Mẹ à, lần trước mẹ nói sẽ vay tiền, giờ đã vay được chưa…”
Căn phòng lặng đi một chốc, hồi lâu mới nghe Phượng phu nhân buồn bã đáp: “Hạo Nhi, thư viện Thanh Minh kia, con đừng nên đến đó học…”
“Không chịu đâu!” Phượng Hạo hất văng bát cơm, “Tụi nó đi được thì con cũng đi được!”
“Tụi nó tụi nó, tụi nó nào ở đây?” Phượng phu nhân hình như cũng bắt đầu nổi giận, bà đánh giọng nói, “Mẹ còn chưa hỏi con, lần đó con đi gặp đám bạn kia về, sắc mặt thấp thỏm, trốn trong nhà nhiều ngày không ra, sau đó lại nghe đồn tiểu công gia của Trấn Quốc Công bị đả thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Hạo có vẻ cứng đờ, rồi lập tức to tiếng còn to hơn Phượng phu nhân, “Con biết đâu được ấy!”
Phượng phu nhân lặng thinh không nói, hồi lâu mới thở dài, hạ giọng hỏi: “Con… đã gặp tỷ tỷ con rồi hả?”
“Đâu có!” Phượng Hạo vội đáp, sau đó đánh trống lảng, bắt đầu bám lấy bà nũng nịu, “Mẹ, bạc…”
“Mẹ cũng không có!” Phượng phu nhân từ chối thẳng mặt.
Phượng Hạo nhảy dựng lên, rồi nghe “ rầm” một tiếng, hình như nó lật bàn.
Phượng Tri Vi bỗng bật cười.
Đó là nụ cười quen thuộc của nàng, ôn như ngọt ngào, mà lại khiến người ta cảm thấy ơn lạnh.
Sau đó nàng nhận nửa bát cơm rau từ tay Cổ Nam Y, đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Phượng Hạo đang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, duỗi tay, ra lệnh: “Há mồm.”
Phượng Hạo còn chưa kịp phản ứng, thì Cổ Nam Y bay vào sau đã đột ngột tung một đấm nhẹ bẫng vào bụng nó.
Qủa đấm này không dùng đến nội lực, nhưng cũng đủ cho Phượng Hạo không biết võ công hét lên “a” một tiếng, há miệng ra, Phượng Tri Vi vung tay úp nửa bát cơm vào miệng nó.
Phượng Hạo bụng đau như xoắn, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đấm rã ra, còn chưa kịp hoàn hồn thì miệng đã bị úp lên nửa bát cơm, nhất thời nghẹn ứ ở cổ, mắt trợn trắng đã suýt nữa là ૮ɦếƭ nghẹn.
Phượng phu nhân lao bổ tới, vội vàng giúp nó vỗ lưng cho xuôi, Phượng Hạo ưỡng cổ cả buổi mới nuốt hết chỗ cơm rau đó, nấc “ òng ọc” nghe mà rợn cả người. Hồi lâu, cổ nó nổi đầy gân xanh, khóe mắt ứa ra những giọt lệ nhỏ.
Vuốt cho xuôi hết, mới nghe Phượng Tri Vi bình thản nói: “Cái ngữ như đệ không bằng trâu ngựa, cho ăn cơm với rau tỷ thấy quá tử tế rồi, đệ còn dám hoang phí?”
Phượng Hạo ôm bụng, mắt ầng ậng nước nhìn Phượng Tri Vi một hồi mới nhận ra nàng là ai, sắc mặt lập tức biến đổi, xoay người trốn ra sau lưng Phượng phu nhân, rồi thò đầu ra khỏi lưng bà mà gào lên: “Mẹ! Mẹ xem con tiện nhân này, vừa về nhà đã đánh con! Còn dắt về một thằng cha lỗ mãng!”
“Con ngậm miệng lại cho mẹ!” Phượng phu nhân quát khẽ một tiếng mà đầu không ngoảnh lại, từ lúc Phượng Tri Vi bước vào cửa, bà vẫn nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt, đôi mắt long lanh gợn sóng, một lúc sau mới khẽ khàng hỏi, “Tri Vi…là con…”
Câu nói nghẹn ngào trong cổ họng.
Phượng Tri Vi khẽ cười, lảng tránh ánh mắt bà, chỉ nhìn vào cái bàn với những kẻ nứt dính đầy bùn đất, trong nháy mắt lòng rối như tơ vò, tựa như có trăm nghìn lời muốn nói mà đều nghẹn lại trong lòng, cho nên ngây đến một câu xưng hô cũng không thể thốt ra miệng.
Hồi lâu nàng mới hít một hơi, vẫn không nhìn thẳng vào Phượng phu nhân, nói: “Con đến để thương lượng với người một việc.”
Phượng phu nhân nhìn nàng đăm đăm, không hề để bụng thái độ của nàng, đáp: “Được.”
“Con còn chưa nói là việc gì.” Hình như Phượng Tri Vi cảm thấy cái bàn kia rất bắt mắt, cứ nhìn nó chằm chằm không rời mắt, “Người đây đồng ý quá sớm.”
“Ý kiến của con chưa bao giờ sai.” Phượng phu nhân mỉm cười, “À, con có khát không? Uống tạm ngụm nước nhé.” Bà vội vã xoay người đi pha trà, múc nước từ cái vại trong góc nhà, rửa đi rửa lại cái chén trà cũ kĩ.
“Không cần đâu, con sắp phải đi rồi.” Phượng Tri Vi ngẩng đầu, ép mình không được nhìn đến cái dáng vẻ tất tả của mẹ, “Con mong người hãy để con đưa Phượng Hạo đến học trên núi Thủ Nam ở Giang Thành.”
Bàn tay Phượng phu nhân đang múc nước chợt khựng lại.
Còn Phượng Hạo đã nhảy dựng lên.
“Núi Thủ Nam!” Nó hoảng hốt đến cực độ, quên béng cơn đau nhức dưới bụng, “Tống đệ ra khỏi kinh thành? Tỷ muốn tống cổ đệ ra khỏi kinh thành, đến cái chốn khỉ kho cò gáy quái đản ấy?”
Giang Thành đạo nằm ở phía Tây Bắc hoang vu của Thiên Thịnh, đây là vùng đất cằn cõi lạc hậu, trên núi Thủ Nam có thư viện Thủ Nam cực kỳ nổi tiếng. Cái tiếng này không phải tiếng tự do và cao quý như thư viện Thanh Minh, mà là tiếng nghiêm khắc và bó buộc. Thông thường chỉ có con em phạm tội của những nhà giàu mới bị tống khứ lên đó “ rèn luyện”, tính chất cũng na ná như trừng phạt. Một kẻ dẫu ngang ngược hổ báo đến đâu mà bước vào đó, đến khi ra lò cũng biến thành mèo, vuốt nanh bị mài đến cụt. Cho nên con em nhà giàu sang trong thiên hạ nghe thấy cái tên này đều biến sắc, Phượng Hạo hiển nhiên cũng từng nghe qua.
“Cái ngữ như đệ chỉ đáng vào trong đó học, chứ đừng mơ mà vào được Thanh Minh.” Phượng Tri Vi không them liếc Phượng Hạo lấy một cái, “Tỷ sẽ an bài đội ngũ hộ tống đệ, học phí và sinh hoạt phí trong ba năm tỷ cũng đóng giùm luôn.”
“Cút!” Phượng Hạo nổi giận quát to, hai mắt long song sọc, “Tỷ là cái thá gì mà dám quyết thay đệ? Đệ nói muốn vào Thanh Minh, thì nhất định phải vào! Núi Thủ Nam, Giang Thành đạo cái con khỉ, thà đệ ૮ɦếƭ ngay ở đây chứ không đi đâu hết.”
Phượng phu nhân quay lưng về phía hay tỷ đệ, nghe đến câu cuối cùng, thân thể run lên bần bật.
“Tỷ nói đệ không vào được Thanh Minh, tức là không được.” Phượng Tri Vi không thấy động tác này của Phượng phu nhân, thản nhiên nói, “Đệ không quyết định được đâu.”
Phượng Hạo liếc nhìn Phượng Tri Vi vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, lại lấm lét liếc sang Cố Nam Y, bỗng trong lòng nảy sinh bất an, không dám chửi bới gì nữa, quay sang bám Phượng phu nhân, “Mẹ! Mẹ sẽ không để con đi dâu nhỉ? Mẹ sẽ không để con đi đâu đúng không! Mẹ không nỡ rời xa con mà!”
Phượng phu nhân vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng, thoạt nhìn lưng bà hơi còng xuống, cánh tay cầm gáo múc nước lại run lên.
Phượng Tri Vi nhìn bóng lưng kia, trong lòng dâng lên cảm giác bang khuâng.
Rất lâu rất lâu sau, Phượng phu nhân mới buông gáo nước, chống tay xuống vại chậm rãi đứng thẳng lên. Động tác của bà rất chậm, cứ như bà muốn dựa vào sự chậm chạp này để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình. Nhưng trong tích tắc khi bà đứng lên hẳn, thì sống lưng lập tức thẳng tắp.
Bà đón đấy ánh mắt tràn đầy van vỉ và chờ mong của đứa con trai bé bỏng, mỉm cười, đưa tay ra vén mái tóc rối bời của nó.
Phượng Tri Vi lùi lại một bước, ánh mắt lạnh đi.
“Hạo Nhi…” Phượng phu nhân chậm rãi vén mái tóc rối bời của con, động tác chan chứa yêu thương, đáp, “Phải, mẹ không nở rời xa con.”
Phượng Hạo mừng rỡ đón nhận ánh mắt của mẹ, rồi bỗng dưng giật mình. Trong một khoảnh khắc, nó cảm thấy mẹ hình như không hề nhìn nó, mà đang nhìn xuyên qua nó để thấy một người khác. Nhưng cảm giác này trôi qua trong giây lát, giây tiếp theo, ánh mắt dạt dào của mẹ vẫn ôn nhu động lại trên mặt nó.
Nó thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhẫn đầu nhìn Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi tựa vào ván cửa, ngắm đôi mẫu tử nhìn nhau thắm thiết kia, chậm rãi mỉm cười.
“Qủa đúng là mẹ hiền con hiểu, vui vẻ hòa thuận.” Nàng mỉm cười, “Người ngoài như tôi làm chuyện thừa thãi rồi.”
Phượng phu nhân buông tay, cụp mắt, động tác hơi gượng gạo.
“Nếu đã vậy,thì mời hai vị tự đóng cửa bảo nhau.” Phượng Tri Vi một câu cũng không muốn thừa lời, hơi khom lưng, xoay người bỏ đi.
“Tiện nhân!” Phượng Hạo nhô khỏi đầu Phượng phu nhân, cười gằn, lớn tiếng quát với theo bóng lưng nàng, “Sau này, hãy cút ra xa một chút, chuyện của Phượng gia chúng ta không đến lượt ngươi quản!”
Phượng Tri Vi không ngoảnh lại, nàng càng đi càng gấp gáp, bước chân cuộn gió.
Cố Nam Y đột ngột xoay người.
Thiếu niên xưa nay chỉ nhìn đến một thước ba tấc trước mặt mình, xưa nay chưa từng hứng thú với con người sự vật bên ngoài, bỗng quay lại nhìn chằm chằm vào Phượng Hạo.
Cách lớp mạng che, rõ ràng chẳng nhìn thấy gì cả, mà Phượng Hạo lại cảm thấy mình đang chạm vào ánh mắt người kia , sự hờ hững cùng cực dẫn đến lạnh lẽo cùng cực, cái lạnh ngưng kết trên một bức tường ngọc.
Nó thoáng rung mình, còn chưa rung mừng xong mắt đã hoa lên, rồi nó thấy vòm trời xanh ngắt.
Đầu óc Phượng Hạo trống rỗng mất một lúc mới phát hiện thân thể mình đã bay lên. Tim gan nó rụng rời, chân tay quơ quào loạn xạ giữa không trung, sau đó té “bịch” xuống đất, đau đến nỗi mình mẩy muốn vỡ tung.
Xung quanh vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có người vội vàng đỡ nó lên. Phượng Hạo rên rẩm nữa ngày, mới nhìn rõ người chạy đến nâng mình dậy chính là hộ vệ của Thu phủ.
Phượng Hạo nhăn nhó gương mặt sưng vù, gào lên với vẻ hung dữ: “Có thích khách!Có thích khách!”
Hộ vệ Thu phủ đưa mắt nhìn nhau, có người hỏi: “Thích khách chạy đi đâu mất rồi?”
“Đi ám sát phu nhân!” Phượng Hạo nham hiểm chỉ tay về hướng Phượng Tri Vi vừa rời gót.
“Bảo vệ phu nhân!” Thủ lĩnh hộ vệ Thu phủ lập tức huýt gió rồi dẫn người đi, Phượng Hạo lại nặng nề rớt “bịch” xuống đất…
Bấy giờ Phượng Tri Vi đã đi vòng qua dãy hành lang, đeo mặt nạ lại, rồi bước thẳng vào Li Hoa cư của phu nhân Phu thủ.
Bước chân nàng vèo vèo như gió, đi xuyên sảnh vào thư viện, những nha hoàn bộc phụ đi ngang qua cũng không nhì rõ bóng dáng.
Phượng Tri Vi cảm thấy cơn gió mùa hạ này hết bớt giá lại nóng bừng bừng, như một khối cầu lửa chui vào Ⱡồ₦g иgự¢, trong nháy mắt đã thêu đốt lục phủ ngũ tạng nàng thành tro.
Thành tro, này tình thân quấn quýt có phủi cũng không đi, này sự háo hức mơ hồ phút giây gặp gỡ sau bao ngày xa cách, này một phen vương vấn làm cõi lòng đau đớn.
Cớ gì tìm khổ?Cớ gì tìm khổ?
Nàng mang theo nỗi thê lương lắp đầy cõi lòng, đi như bay như cơn gió rát bỏng, như muốn rải nổi đau này cho tan đi ngược chiều gió.
Sau lưng có một bàn tay khe khẽ đặt lên vai nàng.
Phượng Tri Vi giật mình, đứng ngây ra tại trận, hồi lâu mới chậm rãi quay đầu, nhận ra đó là Cố Nam Y xưa nay vẫn không chủ động chạm vào người khác.
Y lặng lẽ nhìn nàng qua lớp màng che, hành lang quang co tĩnh mịch sâu thẳm, bốn bề hoa cỏ tươi tốt, gương mặt người kia lấp ló trong lớp mạng che phất phơ trong gió, chỉ có đôi mắt là lắp lánh muôn màu, như chất đá hắc diệu thạch(*) tinh khiết nhất.
(*) Hắc diệu thạch: Đá vỏ chai, tên khoa học là Obsidian, một loại thủy tinh được hình thành tự nhiên trong núi lửa do macma nguội đi quá nhanh.
Hành lang thăm thẳm, đôi nam nữ dáng dấp như ngọc, ánh mắt giao nhau.
Bốn bề mới yên ắng làm sao, bên lan can chạm trổ, một khóm thược dược đỏ thẳm bưng bưng nở rộ.
Phượng Tri Vi bỗng chìa tay ra nắm lấy tay y, thuận thế xoay người, khẽ khàng tựa lên bờ vai y.
“Cho tôi mượn vai huynh, để tựa vào một lúc…”
Cố Nam Y, đông cứng trong cơn gió mùa hạ.
Thế giới của y, chỉ vẻn vẹn một thước ba tấc.
Đó là khoảng cách một bước chân, sau lưng và trước mặt.
Bao nhiêu năm qua, y chỉ quẩn quanh trong một thước ba tấc quanh mình, không ai dám đến gần, mà y cũng không để kẻ khác đến gần.
Nhưng hôm nay giá băng chợt vỡ rộng mở tầng mây, nàng ấy khẽ cười đến bên y, không cho y cự tuyệt. Hơi thở trong lành lay động tấm mạng che bên má y, lướt qua gương mặt, mềm mại mà lạnh lẽo.
Cố Nam Y thoáng mịt mờ, cũng hơi nghi hoặc. Y khẽ chau mày, không biết phải làm sao.
Hởi thở cận kề đến thế, tĩnh lặng đến thế, ghé sát vành tai, ẩm ướt và ấm nồng. Đáng ra y phải căm ghét, cũng như y căm ghét vải thô, ghét những tiếng ồn ào, ghét ánh sáng chói chang… Mọi âm thanh đều như tiếng vụn gỗ kẽo kẹt, mọi ánh sáng đều chói chang như điện chớp, y phục thô khác nào giấy nhám chà lên da thịt. Thậm chí những gương mặt ấy, cũng thường nứt ra thành những mảnh vụn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng hơi thở tĩnh lặng và gần gũi vào giờ khắc này, lại đột ngột khiến y cảm thấy thanh u đến khó tả.
Y không biết diễn tả cảm giác ấy ra sao, như nghe như thấy rất nhiều năm về trước, có ai đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y mà nói, Nam Y của ta, cả đời cha mẹ không có tâm nguyện nào khác, chỉ mong con cảm nhận được niềm vui sướng.
Vui sướng… cảm nhận…Y không hiểu hai từ này.
Y khẽ nghiêng đầu, nhìn gương mặt gác lên vai mình. Cô gái kia nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài khẽ rung rinh tựa như cánh bướm đen chập chờn trong gió. Hương hoa thược dược nồng nàn thướt tha, cũng không bằng hương thơm u mỹ dịu dàng trên người nàng.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai y, mảnh như lá hành, đốt tay linh hoạt, móng tay lấp lánh ánh sáng như ngọc trai.
Cố Nam Y khẽ ngẩng đầu, đón cơn gió mỹ lệ ngày hè.
Cảm nhận … Thì ra cảm nhận chính là như thế.
Phượng Tri Vi không biết vào giờ khắc này, nam tử vĩnh viễn kiên định như ngọc không thể đả phá ấy đã trải qua lần đầu rung động trong đời, như núi tuyết trắng xóa vạn năm khép kín bỗng được ánh sao mai soi tỏ, chỉ đợi đến một thời khắc nào đó là ầm ầm rạn vỡ.
Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi rả rời, cần một chốn nghĩ ngơi yên ổn. Mà nam tử kia vững vàng trầm lặng, có thể chống đỡ nổi hiu quạnh và đau xót trong lòng nàng lúc này.
Cúi mặt xuống, khẽ dụi lên vai y, rồi nàng mỉm cười ngẩng đầu lên, nói với y như chưa xảy ra chuyện gì: “Đi thôi.”
Nhìn nàng cất những bước nhẹ nhàng đi ở phía trước, Cố Nam Y khẽ nghiêng đầu, gò má tựa vào khoảng vai dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm vừa rồi, sau đó cảm thấy mặt mình hơi âm ấm.
Cố Nam Y đưa tay ra xoa xoa lên mặt, rồi đặt ngón tay dưới ánh mặt trời, mơ hồ thấy một vệt nước nhàn nhạt.
Y nhìn vệt nước rất lâu mà chẳng hiểu gì, rồi đột ngột vỡ lẽ, y xoa xoa lên vai mình, xoa lên vị trí Phượng Tri Vi vừa vùi mặt vào ban nãy.
Sờ lên vẫn thấy hơi ươn ướt.
Hành lang sâu hun hút, tia nắng mùa hè chiếu xuống những vệt loang lổ. Dưới bóng nắng, người ấy đặt tay lên vai mình, lặng lẽ đứng rất lâu.
Thu phu nhân đã sai người đợi rất lâu trong sảnh chính của Li Hoa cư, thế mà Ngụy đại nhân vẫn rề rà không đến. Bà lại không tiện tự mình ra cửa đón khách, còn đang nghi hoặc, bỗng thấy một người áo lam phất phới, khoác nắng mà đến.
Thu phu nhân vội vàng dẫn theo một đám nha hoàn bà thím ra ngoài nghênh đón, còn đang thắc mắc tại sao không thấy quản sự của Thu phủ theo cùng thì Phượng Tri Vi đã mỉm cười vái dài: “Bái kiến Thu phu nhân.”
“Gọi ta là bá mẫu được rồi.” Thu phu nhân cười rất mực hòa nhã. Trước khi xuất chinh, lão gia đã hết lời dặn dò bà, rằng vị Ngụy đại nhân này tuổi trẻ mà đã đắc chí, là cận thần của thiên tử, không những tuyệt đối không thể đắc tội, mà còn phải ra sức lung lạc, nhất định không được tiếp đãi sơ sài.
Mà thiếu niên kia nho nhã thanh tú, phong lưu phóng khoáng, quả thực cũng khiến người ta vừa thấy mặt đã vui vẻ. Thu phu nhân vừa thân mật nhường chỗ, vừa âm thầm than thở trong ba đứa con của mình sao chẳng đứa nào tài giỏi được như con nhà người ta.
Chủ và khách hàn huyên mấy câu, theo ý của Thu phu nhân, thì gặp Ngụy Tri ở nội viện chẳng qua là cử chỉ để bày tỏ sự thân thiết của Thu phủ. Nếu Ngụy Tri gọi Thu Thượng Kỳ là thế thúc, thì mình là phận trưởng bối cũng nên tiếp đãi chốc lát, nói vài câu cầm chừng rồi bưng trà, chuyện về sau cứ để ba vị công tử Thu gia chiêu đãi vị thiếu niên văn thần này mới đúng, thế nên bà nhanh chóng bưng chén trà lên.
Phượng Tri Vi vẫn không nhúc nhích,lát sau mới bưng mới bưng chén trà bên tay, chậm rãi thưởng thức, còn cười bảo Cố Nam Y ngồi bên cạnh: “Trà Hương Sơn Tước Thiệt của Thu phủ thực không tồi, huynh cũng nếm thử đi.”
Cố Nam Y thả bàn tay vẫn gác trên vai xuống, vân vê các ngón tay, xác định không có chỗ nào ẩm ướt mới thò tay đẩy chén trà Phượng Tri Vi đưa sang, nói: “Bẩn.”
Phượng Tri Vi cười, Thu phủ từ trên xuống dưới đề tái xanh mặt.
Sắc mặt Thu phu nhân trong rất khó coi – phải chăng gã Ngụy Tri này xuất thân quê mùa, không hiểu phép tắc? Lại thêm tên tùy tùng của hắn nữa, một tên tùy tùng sao có thể ngồi cạnh chủ nhân, còn dám nói nhăng nói cuội?
“Phu nhân.” Phượng Tri Vi uống hết chén trà, rồi mới chậm rãi nói, “Tiểu điệt có vài lời muốn nói với người…”
Nàng không nói tiếp, ánh mắt đảo quanh.
Thu phu nhân ngây người, Phượng Tri Vi lại nói tiếp: “Hôm trước tiểu điệt đến đại doanh Hổ Uy một chuyến…”
Tam công tử của Thu gia hưởng phúc nhờ cha, vừa mới được phân cho một chức Lục sự tham quân trong đại doanh Hổ Uy. Thu phu nhân nghe câu này, sắc mặt liền nghiêm lại. Bà vung tay, đám nha hoàn bà thím lập tức lui ra mà không kèn không trống.
“Phu nhân quả là biết cách dạy kẻ dưới.” Phượng Tri Vi khen một câu bang quơ rồi đứng dậy, “Phong thái của Thu phủ nghiêm nghị hơn xưa.”
Thu phu nhân đang định buông lời khiêm tốn, chợt nghe ra trong những lời này có điều gì đó không ổn.
“Hôi xưa…” Bà hoang mang nhìn Phượng Tri Vi, cớ sao giọng điệu của vị Ngụy đại nhân này có vẻ quen thuộc với Thu phủ đến thế?
Phượng Tri Vi cười cười.
“Hạo Nhi còn chưa trưởng thành, Vi Nhi lại không hiểu chuyện lắm.” Nàng mỉm cười nhìn sắc mắc kinh hãi của Thu phu nhân, “Hai đứa nó vẫn luôn khiến người phải nhọc lòng lo nghĩ.”
“Ngươi...ngươi…” Thu phu nhân lùi lại một bước, vịn tay lên lưng ghế dựa, lảo đảo muốn ngã.
“Cháu là Ngụy Tri.” Phượng Tri Vi chắp tay, ánh mắt bình tĩnh mà thương hại, “Bây giờ cũng vậy, ngày sau cũng thế. Trong triều hay ở Thu phủ, cháu đều là Ngụy Tri.”
Nàng đưa sang một lá thư: “Đây là thư của Thu thuế phúc để lại cho phu nhân.”
Thu phu nhân xem xong, mặt mũi xanh mét, vò mạnh lá thư trong tay, ngẫm lại thấy không ổn, lại vỗi vã mở ra.
Phượng Tri Vi mỉm cười nhìn bà.
Với thân phận hiện giờ của nàng thì thu thập 乃út tích của Thu Phượng Kỳ là chuyện cực dễ. Đem 乃út tích đó cho đám môn khách đa tài đa nghệ của Yên gia bắt chước, thế là bịa được một phong thư tay của Thu Phượng Kỳ. Giongj điệu trong thư rất mập mờ, chỉ dặn đi dặn lại rằng Ngụy Tri vô cùng tài giỏi, Thu phủ bây giờ không có chủ nhân, phu nhân nhất định phải tuân theo mọi yêu cầu và sắp xếp của ngai ấy để hai bên hợp tác chân thành…
Bức thư kia nhìn qua con mắt của Thu phu nhân, thì giống như Thu Phượng Kỳ đã biết rõ thân phận của Phượng Tri Vi, còn yêu cầu bà không được trái lời. Nhớ lại thì trước khi đi lão gia quả thật cứ dặn dò rằng phải ra sức kết thân với vị “Ngụy đại nhân” này, nhất lời lòng dạ rối tung như sông cuộn biển gầm, ngẩn ngơ không thốt nên lời.
“Phu nhân.” Phượng Tri Vi bình thản nói, “Nếu cháu đã gặp người và Thu đại nhân một cách chân thành thẳng thắn, thì người khỏi cần lo cháu còn ôm hận cũ với Thu phủ. Thu đại nhân không có nhà, từ giờ trở đi việc trong phủ hai ta đồng tâm hiệp lực mới được.”
Thu phu nhân nhìn Phượng Tri Vi, hiểu những lời nàng nói đều là thật. Với thân phận hiện giờ của nàng, Thu Phượng Kỳ lại đi vắng, nếu nàng thật sự muốn ra tay thì Thu phủ còn không bị nàng tùy ý nhào nặn hay sao? Giờ nàng lại đích thân đến đây một chuyến, phơi bày thân phận, đó chính là bày tỏ thành ý. Nếu mình cứ tiếp tục không phân phải trái, thật sự đắc tội với nàng đến cùng, thì một khi có chuyện ai sẽ chống lưng cho mình?
Trực giác bà cảm thấy bất an, nhưng cũng chẳng còn cách nào hay hơn. Lão gia đi vắng, bà không có ai để nương tựa, Phượng Tri Vi bị đuổi ra khỏi phủ lấy thân phận như thế, rầm rộ ghé thăm. Cái tin tức kinh hoàng này, đã hoàn toàn khiến bà choáng voáng.
“Cháu… muốn gì?” Hồi lâu bà mới yếu ớt hỏi.
“Người khách sáo quá.” Phượng Tri Vi cười, “Cháu vốn là cháu gái đằng ngoại của người, cái gì của cháu cũng là của người, của người cũng có phần của cháu, còn nói toẹt ra mà làm gì?”
Thu phu nhân há hốc miệng, sắc mặt hết xanh lại trắng. Phượng Tri Vi nhìn bà thân thiết, cười bảo: “Thân phận của cháu, người đương nhiên phải giữ bí mật; mà Thu phủ, Phượng Tri Vi vẫn muốn trở về. Từ rày trở đi, Phượng Tri Vi đã được người đón về từ nhà mẹ ở Giang Hoài; còn Ngụy đại nhân, vẫn là chỗ quen biết nhiều đời với Thu phủ… Người hiểu chưa?”
Thu phu nhân đứng như trời trồng, nhìn vào gương mặt tươi cười rạng rỡ mà đôi mắt lại hoàn toàn không cười của Phượng Tri Vi, chỉ cảm thấy hơi lạnh bốc lên từng đợt từ đáy lòng.
Bà xưa nay chưa từng coi thường đứa cháu gái này, nhưng hóa ra vẫn rất coi thường!
“Người ổn cháu ổn mọi người đều ổn, từ giờ trở đi phải đối đãi với tiểu thư Phượng gia về phủ thế nào, chắc hẳn cháu không cần căn dặn thêm.” Phượng Tri Vi vỗ vỗ tay áo nhàn nhã thong dong, “Dĩ nhiên phải có qua có lại, cháu sẽ dốc lòng quan tâm đến Thu phủ.”
Thu phu nhân ngồi xuống, có vẻ hơi hoang mang, hồi lâu mới nói: “Tri Vi, ngày trước…”
“Xin hãy gọi cháu là Ngụy đại nhân.” Phượng Tri Vi tươi cười rạng rỡ.
Thu phu nhân há hốc mồm, nhìn sắc mặt lạ lùng vừa dịu dàng vừa đanh thép của Phượng Tri Vi, bà biết dù có phân trần và bù đắp đến thế nào, thì với người này cũng đều vô ích.
“Không làm phiền phu nhân nữa, cáo từ.” Phượng Tri Vi đứng dậy, “Ngày mai Tri Vi sẽ đứng ngoài cửa thành chờ xe ngựa của người đến ‘đón về Thu phủ’ , xin người chớ quên.”
Thu phu nhân cay đắng gật đầu nhìn Phượng Tri Vi dẫn Cố Nam Y nghênh ngang bỏ đi. Nghe quản sự bẩm báo rằng công tử của Thuần Vu gia và người của Yên Gia đang chầu chực ngoài sảnh trước chờ Ngụy đại nhân, trong lòng rùng mình ớn lạnh.
Bà chống tay vào khung cửa, nhìn bóng dáng kia thong thả bước đi, biến thành một cái bóng nhạt nhòa dưới ánh nắng ban trưa. Ánh nắng rừng rực đổ thẳng xuống đầu, trong cơn hoảng hốt, bà chợt cảm thấy Thu phủ, vào giờ phút này, đã chìm đắm trong hoàng hôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc