Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ - Chương 16

Tác giả: Pe_Thy_lovely_kt

-"Lan, tại sao...tại sao lại ra nông nổi này, còn gì Lan nữa, những vết thương này, ngươi nói mau là ai....là ai, nói ngay a có phải là bọn phi tần bẩn thỉu của ngươi không, ha ta biết mà" Cô điên người, đấm thẳng vào tường, tất nhiên tường lủng một lỗ cực đại, tay cô thì chảy máu, mỗi lần cô điên lên sức mạnh con người sẽ trở nên là tuyệt đối, nhìn những vết thương chằn chịt tơ máu như những con rắn quái vật trườn trên lưng nhỏ lòng cô đau đến nghẹt thở, hắn chạy đến ôm lấy cô vào lòng, cô khóc thét lên
-"Jenny....khụ là cậu là cậu" Nhỏ chớp động con mắt, bên tai truyền đến tiếng nói vô cùng quen thuộc mà ngày đêm luôn mong nhớ
-"Phải tớ đây nhỏ ngốc, cậu tại sao lại ra thế này, hu hu hu đáng lẽ tớ không nên dẫn cậu đến Trung Quốc, giờ phải làm sao đây, cậu đau lắm phải không" Cầm lấy bàn tay của nhỏ, lòng cô dâng lên từng đợt đau khổ cùng tức giận
-"Lan Nhi ta đây, nàng nhận ra ta chứ" Chàng sốt ruột nhìn nhỏ, lòng có chút giận hờn chàng ở bên cạnh nàng nhưng một lời nàng cũng không trả lời nhưng khi cô đến chỉ một câu nàng đã đáp trả
-"Tuân..." Nhỏ như tỉnh từ cơn mê, đau đớn nhìn chàng
-"Tư Kì Phong chàng mau đưa thi*p và nhỏ ngốc về ngay thi*p không muốn một giây phút nào muốn nhỏ ngốc ở đây nữa" Cô oán hận nhìn chàng, con ngươi màu tím dường như muốn ăn tươi nuốt sống chàng
-"Trẫm không cho phép cô nương mang nàng đi, nàng là của trẫm" Chàng cuồng nộ nói. Đương nhiên Jenny của chúng ta đâu dễ chịu thua, đứng hẳn lên chống nạnh nói
-"Của ngươi, ha ha ngươi còn không bảo vệ được nhỏ ngốc thì của ngươi cái quái gì, có giỏi ngươi đem tam cung lục viện của ngươi đem bỏ hết đi, thế nào không dám làm sao, ha ta khinh ngươi"
-"Ngươi....Trẫm không thể hạ bỏ tam cung lục viện nhưng trẫm sẽ cho nàng làm hoàng hậu" Chàng thật sự muốn làm lắm nhưng nếu phá gỡ tam cung lục viện thì các quan thần sẽ gây sức ép
-"Hoàng hậu cái đầu nhà ngươi, cái chức hoàng hậu đó, Lan không cần đâu, đó chỉ là một cái chức quá thấp bé, ta nói cho ngươi biết khi ở chỗ ta Lan gần như là chủ của một đất nước, hừ hoàng hậu không cần"
-"Nói sao cũng được trẫm không cho ngươi dẫn nàng đi
-"Ngươi là tên hoàng đế cứng đầu, trong hạu cung có bao nhiêu gái đẹp sao không đi tìm họ đi, tha cho Lan dùm cái" Cô tức ૮ɦếƭ đi thoi (đanh đá gặp ương ngạnh)
-"Không thể vì trẫm chỉ yêu mỗi mình nàng"
-"Yêu mà để cho nhỏ thế này sao"
-"Hoàng thượng, sứ giả của Hạ Chi quốc đã đến" Nhật Quang nói, thật khong thể tin nổi hoàng thượng lại đi tranh cãi với nữ nhi làm y buồn cười ૮ɦếƭ đi thôi
-"Được ta ra ngay"
-"Jenny thôi nào, chúng ta cũng ra tiếp họ thôi, để Lan Nhi nghỉ ngơi đi"
-"Không"
-"Jenny, cậu đi đi, Tuân cũng đi đi" nhỏ yếu giọng nói
-"Được vậy nàng chờ ta, ta sẽ mau chóng quay lại bồi nàng" Chàng yêu thương nói
-"Hừ, thế thì cậu nghỉ ngơi dùm đi, đợi cậu khỏ lại tớ tính sổ với cậu" Nói xong quay ngoắt ra ngoài
Chính điện
-"Thần, Hạ Hàn Vũ khấu kiến hoàng thượng" Y ngẩng mặt thận trọng ngước nhìn người đang ngồi trên ghế rồng, đột nhiên bóng dáng nữ tử quen quen kia làm y giật mình, mắt tím, tóc ngắn, Jenny, ừ, hả
-"Jenny Trần là....là cậu...cậu làm cái gì ở đầy" Tiến Vinh giật mình, tay run rẩy nhảy cẩn lên chỉ vào cô, cô với dấu hỏi to tướng nói
-"Ngươi biết ta"
-"Biết cái mặt cậu chứ sao không biết, 4 năm không gặp vẫn thế nhỉ"
-\'Cái giọng điệu này" Đông đá 1s 2s 3s
-"....á á á Hoàng Tiến Vinh cậu tại sao, mặt cậu, tóc cậu, người cậu..."
-"Hừ cái tên ôn dịch cậu, mất tích 4 năm làm cho tụi này ói máu đổ hết tiền tài đi tìm"
-"Cậu ở đây đừng có nói con nhỏ ngốc ấy cũng...."
-"Chính xác" Cô khoát tay nói
-"Woa....được rồi gặp cậu coi như là xong, nhỏ đâu"
-"Nằm ôm giường rồi"
-"Té, rớt giếng, gãy tay hay gãy chân" Tiến Vinh xoa xoa thái dương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói, từ nhỏ tới giờ lí do việc nhỏ bị thương vô cùng quen thuộc
-"Lần này không giống như lần trước" Cô trợn mắt, tay nắm thành đấm nhìn người đang ngồi trên kia, chàng giật mình trốn tránh ánh mắt của cô, Tư Kì Phong nãy giờ coi như là người ngoài nay lại thấy cô nói chuyện vô cùng thân mật lại đứng sát với Tiến Vinh thế kia trong đầu gần như bốc hỏa, hắn bước đến ôm eo của cô kéo cô dính sát với người mình, cô ngước mặt nhìn hắn, lông mày nhíu lại vô cùng bực tức
-"Chàng làm gì vậy, buông thi*p ra" Cô cố gắng đẩy người hắn ra nhưng không thể, Tiến Vinh nhăn mặt, rốt cuộc mới hiểu lí do, ôm bụng cười ngoặt nghẽo
-"Ha ha ha...Jenny...đây không phải là...chồng của cậu chứ hả...theo tớ thấy thì chàng ta ghen rồi...ha ha ha" Tiến Vinh cười đến chảy cả nước mắt, người thì khum lại tạo thành một hình dạng làm cho cô vô cùng gai mắt, cô mím môi, hơi thở trở nên gấp gáp, mắt thì hừng hực lửa, nhắm thẳng khủy chân của y mà đá một cước chí mạng
-"Á...Jenny cậu làm gì thế hả" Y ôm khủy chân vô tội của mình mà nhảy liên tục, trợn mắt nhìn cô
-"Nếu như cậu không chọc tức tớ thì tớ cũng đả thương cậu" Cô cười khảy nhìn y, gương mặt vô cùng đắc chí
-"Hừ" Y hừ lạnh phục hồi bộ dáng tuấn dật lúc nãy
-"Xin hỏi vị này là gì của Jenny "
-"Ta là chồng chưa cưới của nàng" Hắn khó chịu trả lời
-"Phụt cái....ưm vậy sao" Định cười vỡ bụng lần nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xoẹt lửa đáng sợ của cô thì lập tức thay đổi chiều hướng
-"Tốt đấy Tiến Vinh" Cô dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn y, y cười cười rồi mau chóng xoay mặt hướng khác
-"Jenny nàng và hắn có quan hệ gì" Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, nhưng dường như xen trong đó còn có chút mùi vị dỗi hờn
-"Bạn thân" Cô đáp gọn
-"Vậy sao?"
-"Chàng rốt cuộc là muốn thi*p trả lời ra sao"
-"Ta..." Hắn bối rối
-"Enought...nói cho tớ biết công chúa ngốc bị làm sao?" Y nãy giờ sốt ruột gần ૮ɦếƭ
-"Bị người ta đánh đến nỗi lết cũng không được, lưng thì đầy vết thương" Cô lạnh lùng nói, tâm thề sẽ băm vằm kẻ đó ra ngàn trăm mảnh, y nghe xong mặt tái mét, nhưng rồi thay vào đó là gương mặt tức giận khiến người ta phải rợn người
-"Là ai mà to gan dám động vào công chua của chúng ta" Ánh mắt y tràn đầy cỗ khí khi*p người
-"Con nhỏ ngốc đó là phi tử của người mà cậu tới thăm đấy" Cô cười khẩy
-"A tớ hiểu rồi" Y là người vô cùng thông minh chẳng cần nói nhiều mà vẫn co thể hiểu được, cả hai người hướng mắt nhìn chàng, Nhật Quang ớn lạnh nhìn 2 cặp mắt đầy đáng sợ đáng chíu đến chàng, người không ngại nổi đầy da gà
-"Tớ muốn gặp công chúa" Y từ nhỏ có thể coi như là cận vệ bảo vệ nhỏ, cái biệt danh công chúa cũng là do y đặt
-"Sao cậu nói với tớ, nói với người trên kia kìa" Cô nhếch mắt khinh thường nhìn chàng nói
-"Hoàng thượng, người có thể rộng lòng mà cho thần đi xem thử tình hình Lan phi của người không" Nói xong hừ lạnh một câu
-"Trẫm...nhưng ngươi có quan hệ gì với nàng" Chàng có chút khó chịu trong lòng
-"Bạn thân, thân rất thân thân đến nỗi từng thói quen từng sở thích đều biết rõ về đối phương"
-"Ngươ...trẫm cho phép..ngươi đi đi" Bàn tay to rắn chắc nắm chặt lại với nhau
-"Tạ ơn hoàng thượng" Y nói xong nhìn cô
-"Nói trước xem xong muốn đập đồ cho chảy máu tay chơi thì ra ngoài tìm gốc cây đó"
-"Cậu"
Gian phòng tràn đầy sắc hồng làm y khẽ lắc đầu, thói quen chẳng thay đổi, cô nắm chặt tay hắn bước vào, trên giường một thân thể nhỏ nhắn đang nằm thoi thóp tràn đầy đau đớn, sắc mặt xanh xao làm cho người ta đau lòng, trên lưng tràn đầy những vết roi ghê người, chàng cúi mặt , ánh mặt tràn đầy hối hận cùng xót thương, y run rẩy không tin vào mắt mình, cô công chúa ngây thơ luôn cười nay trở thành bộ dạng này sao, sắc mặt y không ngừng biến đổi, đau thương, trìu mến, hận thù. Cô nghiến răng nhìn, người run lên như kiềm chế cơn giận đang điên cuồng muốn Gi*t người của mình
-"Rốt cuộc là ai...nói mau là ai hả, ai làm cho công chúa ra nông nổi này" Y ôm đầu, mắt hằn lên từng tia máu giận dữ, giơ nắm tay của mình lên, y không tiếc đấm thẳng lên bàn, chiếc bàn trải lụa hồng lập tức vỡ vụn, cô không buồn nhếch mắt lên xem
-"Hoàng thượng nếu người không bảo vệ được công chúa, hãy để cho thần hay Jenny đưa công chúa về, công chúa ở đây thực sự không hợp" Y trừng mặt nhìn chàng
-"Trẫm không thể, nàng đã là của trẫm, dù thế nào trẫm cũng không đưa nàng cho các ngươi" Chàng lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn nhỏ
-"Ưm...." Nhỏ chớp mi, hai tay khẽ cử động, chàng giật mình mau chóng đến bên giường đỡ nhỏ dậy
-"Lan Nhi nàng sao rồi?" Chàng đau lòng nhìn nhỏ nói
-"Tuân....Lan cảm thấy rất đau..đau lắm...ở đó ..người ta đánh Lan đau lắm...đáng sợ lắm...hu" Nói rồi, không kiềm được nước mắt tủi hờn chảy xuống, nhỏ ôm đầu sợ hãi nói, y nắm chặt tay, cô như dựa hẳn vào người hắn
-"Công chúa, đừng sợ tớ đến rồi này, còn có Jenny nữa" Y bước đến ngồi xổm xuống nói
-"Tiến Vinh là cậu" Nhỏ hạnh phúc mỉm cười, hai tay dang ra ôm lấy y, thoạt khỏi chàng, chàng tức giận, trong người dường như dâng lên một cỗi ghen tị, muốn bước đến giật lấy nhỏ, nhưng phải kiềm lại, bởi vì nhỏ đang bị thương.
-"Hu hu hu, cậu mấy năm nay đi đâu, tại sao tóc lại dài quá vậy, còn gương mặt cũng thay đổi, hu cậu biết tớ nhớ cạu lắm không" Nhỏ òa khóc, y nhăn mặt, cô bực mình
-"Nín ngay" Cả hai đồng thanh nói
-"Úc" Hiệu quả tức thì, nhỏ liền không chảy một giọt nào nữa, phụng phịu mặt cúi xuống
-"Khóc cái gì, cậu chưa hỏi bọn tớ đã tự ý biến thành vợ của tên này...cậu muốn...,૮ɦếƭ sao hả Trần Tuyết Lan" Jenny hét lên, y cùng nhỏ đưa ngón tay nhay nhay lỗ tai, bộ dáng vô cùng đáng thương
-"Jenny bình tĩnh, trước tiên tìm người làm cho công chúa trở thành thế này cái đx, rồi muốn giáo huấn thế nào cũng được, y đứng dậy, giao trả nhỏ cho chàng, trườn bộ mặt vô cùng nghĩa lí với cô, hắn bực mình đưa tay đẩy mặt y ra
-"Với lại cho tôi nói trước, tôi không có ý với hai cô nàng này, Jenny thì càng không thể, cậu ta hung dữ thế này nên bạn trai cũ của cậu ta mới chạy tuốt lên rừng sống với chó sói đấy" Y khoát tay nói, không nhận thấy được khuôn mặt tràn đầy lửa giận của cô, cô trừng mặt
"Bốp", thẳng tay đấm cho y một cái bật ngửa, nhỏ giật mình, sau đó cười đến chảy nước mắt, chàng nhìn nhỏ thế này vô cùng vui sướng, vòng tay ngang bụng nhỏ ôm chặt vào lòng
-"Tuân" Nhỏ cười dịu dàng nhẹ nói.
-"Kinh, làm ơn đi, bỏ nhau ra, nếu ngươi dám bước gần Lan của ta hai bước thì sẽ thê thảm đấy" Jenny bực mình lên tiếng kéo nhẹ nhỏ ra, đứng ngang chống nạnh nói
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc