Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 88

Tác giả: Ám Hương

Không dám rình mò hành tung của Hoàng thượng

Giả bệnh là một kỹ năng, chỉ cần hoàng hậu phái thái y đến thì có thể biết ngay sự thật. Chuyện nguy hiểm như thế đương nhiên Tự Cẩm không dám mạo hiểm, huống chi chuyện lần này thật sự cũng làm người ta sinh nghi. Mặc dù Tề Vinh Hoa nói là cùng nàng hợp tác nhưng trên thực tế hai người tiếp xúc vẫn còn ít, Tự Cẩm vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nàng ta.
Nghe Tự Cẩm nói, Tề Vinh Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ nói: "Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương xưa nay luôn \'Bảo vệ\' cung tần, nếu là có ai cảm thấy không khỏe đương nhiên là phải gọi thái y."
"Đúng vậy, nương nương rất từ ái." Tự Cẩm cười.
Tề Vinh Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong Di Cùng hiên sức sống bừng bừng, ngoài sân giống như một vườn hoa nhỏ, đủ loại hoa tươi đón gió phấp phới, lá xanh rợp mắt khiến người ngắm nhìn rất thích thú thoải mái. Không hề giống Ẩn Nguyệt các của nàng ta, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một cảnh sắc.
"Trong cung này ai nấy đều chỉ lo thân mình, cũng không vui vẻ gì, xưa nay Uyển Nghi muội muội được Hoàng hậu nương nương coi trọng, cho dù có vài chỗ không ổn thì ta nghĩ nương nương cũng sẽ không trách tội."
Lời này là gì chứ?
Tự Cẩm nhất thời không hiểu, nhìn Tề Vinh Hoa, "Mấy lời của tỷ tỷ thật sự thâm ảo, muội muội ngu dốt, nhất thời không hiểu."
Tề Vinh Hoa khẽ cười một tiếng, "Quý phi có ngụ ý, Hoàng hậu nương nương há lại chỉ lo thân mình. Quý phi có công chúa, Hoànghậu nương nương có muội muội mà."
Lúc đó Tự Cẩm liền hiểu được, kinh ngạc nhìn Tề Vinh Hoa, người này có tâm kế có thủ đoạn, sao lại có thể im lặng không chút tiếng tăm trong cung như vậy chứ?
Tề Vinh Hoa nói ra thì nàng hiểu ngay. Tiểu công chúa có việc thì mặc kệ thực hư, quý phi cũng sẽ lấy con gái giữ chân Hoàng thượng. Như vậy mấy ngày này, chỉ sợ hoàng đế sẽ tập trung chú ý bên Trường Nhạc Cung. Là thật tâm đối đãi quý phi và tiểu công chúa cũng được, hay là nể mặt Tào Quốc công phủ không thể không làm cũng tốt, tóm lại mấy ngày này quý phi tất nhiên sẽ bá sủng.
Trong toàn cung này, người duy nhất có thể cùng quý phi ganh đua trên dưới cũng chỉ có một vị do chính tay hoàng hậu nâng lên là Tự Cẩm. Nếu bây giờ Tự Cẩm \'Bệnh\', Hoàng thượng đối với nàng \'Có tâm\' há có thể không lo lắng? Từ đó, dù cho không phải tranh đua với Quý phi và tiểu công chúa, nhưng có thể phân bớt tâm tư của hoàng đế sang Di Cùng hiên mấy phần, như vậy bên Hoàng hậu cũng sẽ không quá khó coi.
Tề Vinh Hoa nhắc Tự Cẩm giả bộ bệnh, thật sự là đoán trúng tâm sự của hoàng hậu.
Lòng bàn tay Tự Cẩm thấm ra mồ hôi lạnh, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Tề Vinh Hoa thật sự là người có mưu kế, tâm tư sâu sắc, trước đây đã coi thường nàng ta rồi.
Thấy Tự Cẩm trầm ngâm không nói, Tề Vinh Hoa cũng không thúc giục chỉ ung dung nói: "Có lẽ Uyển Nghi muội muội chỉ sợ cảm thấy ta giỏi tâm kế, thủ đoạn âm ngoan. Nhưng cũng không sao, cuộc đời này của ta đã không mong cầu gì nữa, chỉ ngóng trông một ngày nhà quý phi xuống dốc, báo thù nhà thì cuộc đời này đã không uổng phí. Muội muội giúp ta một tay, giúp ta đạt thành tâm nguyện, ta đương nhiên sẽ báo đáp muội muội, giúp muội từng bước vinh hoa ở trong cung này." Nói đến đây, Tề Vinh Hoa khẽ thở dài một tiếng, "Lúc mới vào cung, ta cũng từng có những mơ mộng của thiếu nữ, nghĩ tới một khi được kết bạn bên cạnh Hoàng thượng cũng có thể mang vinh quang về cho gia tộc, phong quang vô hạn. Nhưng trên đời này nào có chuyện dễ dàng như ý, gia thế nhà ta không cao, cũng không thể vì Hoàng thượng phân ưu, tự nhiên liền không được trọng dụng. Lại cùng quý phi tuyển vào cung, trong mắt Hoàng thượng chưa từng nhìn thêm người khác. Ta đã sớm bỏ tơ tình nữ nhi, huống chi trước có quý phi giờ lại có muội muội, trong ánh mắt Hoàng thượng sợ là không còn người nào khác. Ta cắt tình nam nữ, chỉ ngóng trông tương lai muội muội có được địa vị cao che chở ta một đời bình an. Ta có hy vọng xa vời này, tự nhiên sẽ toàn lực vì muội muội trù tính."
Xác thực ở trong hậu cung này Tự Cẩm thiếu một cánh tay, Tề Vinh Hoa mặc dù vị phần không cao nhưng hơn ở chỗ nàng ta tiến cung sớm. Với tâm cơ của nàng ta hiện giờ, chỉ sợ trong cung này bao nhiêu bí ẩn nàng ta đều nắm trong lòng, đối với Tự Cẩm bây giờ quả nhiên là ngàn vàng khó cầu chỗ tốt.
Lời Tề Vinh Hoa nói so với trả lời thì càng thêm rõ ràng, Tự Cẩm hơi do dự một chút bèn lập tức đứng dậy, khom người thi lễ với Tề Vinh Hoa, cực kỳ trịnh trọng nói: "Nếu tỷ tỷ đã nâng đỡ như thế, muội cầu cũng không được. Hôm nay muội nghiêm trang lập lời thề, tỷ tỷ thật lòng với muội, sau này một ngày có muội thì một ngày có tỷ, nếu như nuốt lời sẽ khiến muội rơi xuống bùn đen, trọn đời không được thoát thân."
Tề Vinh Hoa không nghĩ tới Tự Cẩm dám lập lời thề như thế, quả nhiên lòng đầy xúc động, lập tức nâng Tự Cẩm đứng dậy, "Lời muội muội quá nặng rồi, ta đảm đương không nổi, cần gì phải như thế, đương nhiên ta tin muội."
Làm người làm việc, dù sao cũng phải tỏ thành ý ra trước mới khiến cho người khác an tâm cộng tác.
Hai người thổ lộ tình cảm một hồi, cuối cùng cũng đạt thành một kết quả vừa lòng cả hai bên. Năm rộng tháng dài, sẽ có thể nghiệm chứng hôm nay có thật lòng hay không.
"Muội muội cứ cáo \'Bệnh\', bên chỗ Hoàng hậu nương nương, ta tự sẽ thay muội chu toàn."
Ý đây chính là muốn thay Tự Cẩm anh dũng đấu tranh, Tự Cẩm cũng không nghĩ Tề Vinh Hoa lại là người cương quyết như thế, nói làm là làm, thật sự cũng ngây người một hồi.
Tề Vinh Hoa nhìn vẻ này của Tự Cẩm, nhịn không được giơ khăn cười khẽ, trực tiếp đứng dậy, "Ta đi luôn, muội muội cũng chuẩn bị một chút đi. Láy nữa Hoàng thượng chỉ sợ sẽ đến Trường Nhạc Cung, vở kịch hay đã bắt đầu, chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau quá nhiều."
Tự Cẩm tự mình tiễn Tề Vinh Hoa đến cửa, "Tỷ tỷ cũng đừng nên sốt ruột, nếu tâm trạng Hoàng thượng vui thì vạn lần đừng nói gì hết.” Đỡ phải chính mình bị tội, tính cách Tiêu Kỳ không hiền lành, chuyện trút giận sang người khác người này không phải là sẽ không làm.
"Ta nhớ rồi, muội mau vào đi thôi, đã \'Bệnh\' thì phải có vẻ bệnh chứ."
Tự Cẩm hiểu được, nhìn theo Tề Vinh Hoa đi ra ngoài rồi xoay người về phòng, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, tối nay trong hậu cung sẽ diễn ra vở kịch hay, nàng e là vô duyên để xem. Mặc dù Tề Vinh Hoa bảo mình \'Bệnh\' nhưng chắc hẳn Tiêu Kỳ cũng sẽ không bỏ Ngọc Trân công chúa mà đến thăm nàng, kiểu gì cũng phải ở Trường Nhạc Cung làm bộ một chút.
Thế này cũng tốt, vừa vặn cho nàng thời gian chuẩn bị.
Ban đêm gió mát, Tự Cẩm đuổi Vân Thường và mấy người hầu đi nghỉ ngơi, tự mình ngồi trên giường mở cửa sổ, gió đêm liền thổi ùa vào, nàng chỉ mặc quần áo ngủ lập tức rùng mình một cái.
Kế hoạch của Tề Vinh Hoa rất tốt, cũng coi như đoán trúng dự định của hoàng hậu, nhưng nàng và Tiêu Kỳ cũng chưa có quá nhiều tiếp xúc, không hiểu rõ lắm về hắn. Chỉ sợ hắn đến liếc mắt nhìn một cái thì sẽ biết mình bệnh thật hay giả. Mặc dù Tự Cẩm muốn cùng quý phiđấu một trận nhưng nàng cũng không muốn lừa gạt Tiêu Kỳ rõ ràng như vậy.
Hắn là người rất tinh ý, nhất định thế nào cũng sẽ ghi một khoản nợ cho mình, thế thì được không đủ bù mất.
Lại nói ngày hôm nay mẹ chồng nàng dâu Tô thị trở về Tô phủ, chờ mãi cho đến trời tối mới thấy Tô lão gia về phủ, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng con trai. Tô phu nhân liền tiến ra đón hỏi: “Sao giờ này lão gia mới rời nha môn, Thịnh Dương cũng còn chưa về, trong cung có chuyện gì cản trở sao?”
Tô Hưng Vũ vào phòng chính, để Tô phu nhân cở áo quan ra cho mình, sau khi rửa mặt xong xuôi mới ngồi xuống nói: “Trong nha môn có chuyện trì hoãn, nghe nói tiểu công chúa trong cung không khỏe, tối nay Thịnh Dương chưa chắc có thể trở về.” Uống một ngụm trà, bấy giờ ông mới hỏi: “Tiến cung thấy Cẩm nhi, con bé tốt không?”
“Thấy cao hơn, so với lúc ở nhà thì khác nhiều lắm.”
“Con gái mười tám thay đổi nhiều mà, cơ thể phát triển, đường nét nảy nở, đương nhiên là phải khác rồi. Cũng đã hai năm không gặp, nếu vẫn còn như trước đây thì bà và ta lại chả càng lo lắng hơn à.” Tô Hưng Vũ là nam nhân, đương nhiên sẽ không có tâm tư cẩn mật tinh tế như nữ nhân như vậy.
Tô phu nhân liền kể chuyện tiến cung và tình hình sau đó, rồi lấy ra thư Tự Cẩm gửi cho bà đưa tới cho phu quân mình.
Tô Hưng Vũ giơ tay nhận, cũng không mở ra ngay, chỉ nói: “Đều là do người cha không tốt như ta, tới bây giờ còn muốn con gái phải hao tâm tổn trí vì mình. Cũng không biết con bé sống trong cung thế nào dưới mí mắt của Hoàng hậu quý phi nữa.”
Tô phu nhân cũng phiền muộn theo, “May mà con bé cũng thông minh, mặc dù có một chút gian nan nhưng nghĩ đến vẫn có thể nhẫn nhịn vì lợi ích lâu dài sau này.” Nhưng chính sự thiệt thòi này của con gái mới khiến cho bọn họ cảm thấy chua xót trong lòng.
Tô đại nhân trầm mặc một hồi lâu, cúi đầu nhìn lá thư trong tay, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn, “Vừa nhập cung, có một số việc cho dù chúng ta có sốt ruột cũng không có cách nào khác, vì kế lâu dài giờ cũng chỉ có cố gắng nhún mình, chỉ mong Hoàng thượng xem ở lòng trung thành của nhà họ Tô chúng ta cũng có thể đối xử với con bé tốt một chút.”
“Con gái đáng thương của tôi, lẽ ra trước đây không nên đưa con bé vào tuyển tú...” Tô phu nhân lấy khăn lau lệ, trong lòng chua xót.
Tô đại nhân cũng thở dài một tiếng theo, “Bà đừng đau lòng nữa, đây là số mệnh. Bà ngủ sớm đi, tôi còn phải đi thư phòng.” Con gái đưa cho thư, ông ta phải xem kỹ càng mới được.
Tô phu nhân cũng biết trượng phu đang vội chuyện gì liền đi ra ngoài.
Tô Hưng Vũ đi trong bóng đêm về thư phòng, dưới ánh nến mở thư ra cẩn thận nghiên cứu.
“Con gái Tự Cẩm chúc phụ thân vạn phúc kim an...” Đọc câu này, mắt Tô Hưng Vũ liền đỏ lên. Nghĩ tới con gái một thân một mình ở trong thâm cung thì lòng càng bất an. Nếu như không phải do dòng chính bức bách quá đáng, lúc trước cần gì phải cắn răng đưa con gái đi con đường tuyển tú này chứ.
“... Con gái ở trong cung vẫn bình an, phụ thân đừng lo lắng. Duy có một chuyện trong lòng còn suy nghĩ, đêm không thể say giấc, trở mình trằn trọc...”
Lá thư mỏng nhưng Tô Hưng Vũ cũng phải xem hết gần một canh giờ mới xong hết. Bên trong đề ra chuyện trả thù lao chuyển khẩu, đọc phần này xong ông ta có cảm giác như sấm đánh bên tai. Thường ngày sở dĩ chuyện chuyển khẩu tạo ra sự phẫn nộ oán hận của dân chúng, không có lý do gì khác ngoài việc khi chuyển khẩu làm người ta cốt nhục chia lìa, gia đình phân tán. Nếu có thể trả thù lao chuyển khẩu thì chưa chắc không phải là một biện pháp giải quyết. Nhưng mà, làm chuyện này cần phải có nhiều tiền mới thực hiện được. Hộ bộ sẽ không chịu chi một đồng nào, kiếm đâu ra một số tiền lớn như vậy chứ?
Trừ chuyện đó ra, nàng còn nghĩ ra một biện pháp khá dễ dàng, kế sách ban thưởng khai hoang. Tô Hưng Vũ càng nghĩ càng H**g phấn, một mình trong phòng không ngừng suy nghĩ mọi chuyện. Người nào đồng ý chuyển khẩu đến Tuyệt Hộ Quận đều sẽ được cấp sổ hộ tịch, ngoài ra còn có những phần thưởng khác. Ví dụ như, trong vòng năm năm đầu toàn bộ lương thực thuộc về người khai hoang, không phải nộp thuế. Sau năm năm nộp một nửa thuế cho triều đình. Mười năm sau sẽ nộp thuế đủ. Nếu khai khẩn được mười mẫu ruộng hoang thì được thưởng một mẫu cho người khai hoang làm tài sản riêng...
Nếu có trọng thưởng, tất có dũng phu. Tô Hưng Vũ cảm thấy kế này rất tốt, không chỉ tốt mà nếu áp dụng thỏa đáng thì 5 năm sau, tiền thu được từ thuế sẽ là một khoản không hề nhỏ. Hoàng đế có tiền riêng nhiều, uy vọng trên triều đình càng lớn. Đến lúc đó nhà bọn họ cũng coi như hết khó khăn. Chờ mười, hai mươi năm sau đó, hoàng đế lại có thể thu rất nhiều tiền từ thuế của Tuyệt Hộ Quận, đây cũng không phải là con số nhỏ đâu.
Tô Hưng Vũ cũng đã tự mình suy nghĩ nhiều về việc chuyển khẩu của Tuyệt Hộ Quận, trước đây lúc còn ở Khúc Châu đưa ra kế sách, so với ý tưởng của Tự Cẩm thì cũng khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ, chỉ không có chi tiết tường tận như lời nàng nói. Lúc này cũng kìm nén không được sự H**g phấn của mình, ông ta phối hợp phương thức của con gái và suy nghĩ của bản thân viết thành tấu chương, sáng mai dâng lên Hoàng thượng. Thậm chí ông ta có thể hình dung ra, Hoàng thượng xem xong đương nhiên sẽ vỗ tay khen ngợi.
Còn nữa, Tự Cẩm nói cần ngân lượng thì lại không phải là chuyện ông ta có thể giải quyết được. Hộ bộ không chịu xuất tiền, ông ta cũng không có bản lãnh *** họ ra tiền. Đây là muốn chính Hoàng thượng nghĩ biện pháp.
Sau khi H**g phấn, Tô Hưng Vũ ngồi trước thư án, cẩn thận suy nghĩ, viết từng câu từng chữ rõ ràng, từng lời gan ruột. Bản tấu chương dâng lên, chuyện chuyển khẩu coi như giải quyết hơn một nửa, chỉ còn chờ kết quả sau khi mở khoa thi quan viên vào vị trí thì có thể triển khai hành động.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hưng Vũ liền mặc quan phục, mang theo tấu chương ra cửa.
Trước đại điện, quan viên văn võ đã sớm phân thành hai ban chờ vào triều. Tối qua trong cung xảy ra chuyện, những người có tai mắt linh thông đã sớm nhận được tin tức. Lúc đó đứng thành từng nhóm, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, mặc dù không dám nói rõ nhưng cũng lặng lẽ thăm dò, hy vọng biết được kết quả như thế nào.
Xung quanh Tào Quốc công và Vệ Quốc công vây đầy người, Tạ Hoàn đứng riêng một chỗ, một mình một kiểu. Bên kia Ngụy Các lão cười mỉm bắt chuyện với người khác, ngược lại Lý Các lão nghiêm mặt, làm người ta không dám tới gần. Cũng có năm ba người đến chỗ Tô Hưng Vũ hỏi thăm tin tức. Tô Hưng Vũ làm người khéo léo, trừ đối với những người bất đồng quan điểm thì còn gay gắt một chút, đối với những người còn lại đều hòa nhã thân thiện. Do đó, ông ta cũng không bị cô lập một mình, nghe người ta hỏi thăm cũng chỉ cười khổ khoát tay tỏ ra không biết.
Từ lúc trong cung có thêm một Hi Uyển Nghi nóng bỏng, lại là một tay Hòang hậu nâng đỡ, Vệ Quốc công đối với Tô gia vừa khinh thường lại vừa muốn lôi kéo. Từ xa Vệ Quốc công trông thấy nhiều người vây quanh Tô Hưng Vũ, suy nghĩ một chút liền vẫy tay kêu ông ta đi qua.
Mặc dù Tô Hưng Vũ đối với Vệ Quốc công trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt lại không hề biểu lộ ra chút nào, cáo lỗi với người bên cạnh rồi mới từ từ đi qua, hành lễ cười nói: “Chào Quốc công đại nhân.”
Vệ quốc công nở nụ cười tươi nhất với Tô Hưng Vũ hạ giọng hỏi: "Tô đại nhân có biết chuyện tối hôm qua trong cung không?"
"Hạ quan vốn không biết, mới vừa nghe vài vị đồng liêu nói, giờ mới biết sơ sơ." Tô Hưng Vũ nói, "Lão đại nhân, chuyện này là thật sao?"
Vệ Quốc công tinh tường quan sát vẻ mặt Tô Hưng Vũ, phát hiện ông ta hình như không biết gì thật, nhớ đến con gái nhắc tới Hi Uyển Nghi trong cung cũng cung kính nghe lời nàng, thái độ với Tô Hưng Vũ so với trước kia thêm thân cận hơn, liền nói: "Lão phu nhận được tin tức, Ngọc Trân công chúa xác thực không tốt, nhưng cũng không phải chuyện lớn. Chẳng qua là mấy nữ nhân mưu mẹo nham hiểm tranh thủ tình cảm mà thôi."
Tô Hưng Vũ nghe vậy khẽ cau mày, tỏ vẻ lo lắng đến cực điểm thở dài nói: "Vi thần... Thật sự là lo lắng cho Uyển Nghi chủ tử, nàng xưa nay đơn thuần, tâm tính lương thiện, từ trước đến nay không khó xử người khác, cũng không biết có thể bình an vô sự hay không?"
Vệ quốc công nghe Tô Hưng Vũ nói Hi Uyển Nghi như vậy, quả thật cũng không có để ở trong bụng. Xưa nay Hoàng hậu nhìn người thận trọng, nếu đã hơn một năm nay nàng nâng đỡ Hi Uyển Nghi kia thì thấy rõ người này cũng không phải là kẻ ác độc vong ân bội nghĩa, đã có ý lôi kéo Tô Hưng Vũ liền hạ giọng nói: "Tô đại nhân yên tâm, Hoàng hậu nương nương đã kêu Hi Uyển Nghi cáo bệnh, bất kể chuyện này ồn ào như thế nào cũng sẽ không dính líu đến đến nàng ta, có Hoàng hậu nương nương hỗ trợ mà."
Tô Hưng Vũ trên mặt cảm kích, chắp tay nói: "Vi thần cảm tạ Quốc công, tạ nương nương hậu ân."
Vệ quốc công liền cười, lông mày nhướn lên: "Nghe nói Tô giaKhúc Châu tô mấy ngày nữa sẽ đến, Tô đại nhân biết chưa?"
Tô Hưng Vũ bất đắc dĩ cười cười, nói với Vệ Quốc công: "Lão đại nhân, hạ quan đương nhiên biết rồi."
"Ông có đối sách gì chưa?"
Tô Hưng Vũ lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Hạ quan đến kinh đô ngắn ngủi mấy ngày, công vụ còn chưa làm được gì, nào có lòng dạ thanh thản đi nghĩ những chuyện này. Huống chi đúng sai đâu phải do họ nói một lời là rõ, tự có công đạo ở lòng người."
Nghe Tô Hưng Vũ nói vậy, Vệ Quốc công liền biết rõ ông ta nhất định đã nhận được vài tin tức, sẵn đang có ý định lôi kéo ông ta nên lúc này vệ quốc công bày tỏ đúng là vừa vặn bèn nói: "Tô đại nhân đừng quá lo lắng, chuyện này cho dù Tào Quốc công kia có ra tay trong bóng tối thì cũng không phải một nhà độc đại, đến lúc đó lão phu đương nhiên sẽ vì ông nói rõ một hai."
Tô Hưng Vũ vẻ mặt đầy cảm kích, "Đa tạ lão đại nhân trượng nghĩa, hạ quan vô cùng cảm kích ạ."
Vệ quốc công liếc Tào Quốc công đang đứng xa xa, ha ha cười, vỗ vỗ vai Tô Hưng Vũ, "Tôi với ông cần gì phải khách khí." Con gái ông ta khả năng cả đời này đều sẽ không thể có con, nếu Hi Uyển Nghi kia có thể sinh hạ hoàng tử, cuối cùng còn không phải là để hoàng hậu nuôi dưỡng. Đến lúc đó Tô gia chịu ân tình của nhà ông ta, cũng không tiện phản đối.
Tô Hưng Vũ cũng không biết những dự định trong lòng Vệ Quốc công, nhưng trong lòng cũng suy đoán một hai lý do vì sao ông ta lại nhiệt tình như thế. Dù sao bây giờ còn chưa có manh mối, ông ta cũng chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi.
Trên triều đình ồn ào náo nhiệt, Tự Cẩm cũng không biết. Tối hôm qua chịu một đêm gió lạnh, ngày hôm lại bị bệnh thật. Mặt đỏ ửng, trán nóng hổi. Thái Y viện đến bắt mạch, viết phương thuốc sai người nấu thuốc hạ sốt trước. Bệnh này đến quá nhanh, tiến quá mau, Hi Uyển Nghi lại là sủng phi của hoàng đế, bọn họ cũng không dám thất lễ.
Bên này vừa viết xong phương thuốc thì bên kia thái y đã mang theo hòm thuốc đi tới chỗ Hoàng thượng bẩm báo. Lúc đó Hoàngthượng đang lâm triều, thái y liền báo cho Quản Trường An. Quản Trường An trong lòng cả kinh, tối hôm qua Hoàng hậu nương nương nói Hi Uyển Nghi chủ tử bị bệnh, hắn ta còn cho rằng đây là muốn tranh đấu với quý phi chứ, ai biết đúng là bị bệnh thật.
"Thái y chờ một chút, chỉ sợ chút nữa hoàng thượng biết còn muốn hỏi ông thêm vài điều nữa." Quản Trường An không dám để thái y từ về thái y viện mà vội vàng giữ người lại. Tần phi khác thì không dám, nhưng nếu là chuyện của Hi Uyển Nghi thì lúc nào cũng phải cẩn thận hơn mấy phần.
"Vâng, vi thần cũng nên ở lại." Thái y kia vốn nghĩ trở về thái y viện nhưng Quản Trường An nói thế thì ông ta cũng chỉ có thể chờ. Người này là thân tín bên cạnh Hoàng thượng, cũng không thể đắc tội, chờ Quản Trường An vào đại điện liền lẳng lặng đứng chờ một bên.
Hôm nay lâm triều Tiêu Kỳ được Tô Hưng Vũ mật báo, coi như là một lời nhiệt huyết đúng trọng tâm, không nghĩ tới ông ta có thể dâng thượng sách như thế. Trong tấu chương có nói mấy ý cũng tương tự như mấy lời Tự Cẩm từng nói. Hôm qua mới gặp người nhà, ngày hôm nay Tô Hưng Vũ liền dâng tấu chương. Chuyện này sao lại trùng hợp như vậy, hắn vốn không tin. Nhưng Tô Hưng Vũ nói ông ta đã viết xong tấu chương này từ hai hôm trước, chỉ là vài chỗ còn chưa thấu đáo nên chưa bẩm báo, chờ suy nghĩ chu toàn mới dâng lên. Cũng lại nói, hôm qua phu nhân tiến cung gặp Tự Cẩm, từ những gì bà ta nói chuyện với Tự Cẩm lại sáng tỏ thêm vài thứ, trước sau kết hợp mới hoàn thành được tấu chương này.
Đối với hai cha con cùng một suy nghĩ như thế, khiến Tiêu Kỳ thật sự không thoải mái. Nghĩ đến trước đây Tự Cẩm cũng không cùng hắn nói chuyện này thì cũng hơi mất hứng. Nhớ đến nàng lại không khỏi nghĩ đến tối hôm qua hoàng hậu nói, tiểu công chúa bị bệnh, Tự Cẩm cũng cáo bệnh, thật sự là quá khéo. Trước đó nàng không hề có dấu hiệu bệnh, chẳng lẽ là vì đấu với quý phi nên mới giả bộ bệnh tranh thủ tình cảm?
Hắn lại nghĩ Tự Cẩm không phải là người nham hiểm, không biết làm mấy mưu mẹo thế này, cũng lại cho rằng những chuyện thế này kỳ thật cũng không coi là hiếm lạ, vì tranh thủ tình cảm hắn đã sớm thấy những thủ đoạn ngu dốt hơn nhiều. Nếu Tự Cẩm thật giả bệnh tranh thủ tình cảm thì quả thật khiến hắn thương tâm.
Hạ triều, Tiêu Kỳ mang tâm trạng hết sức phức tạp đi ra đại điện, Quản Trường An chào đón, ghé vào bên cạnh hắn khẽ nói: "Hoàngthượng, thái y đến đây bẩm báo Hi Uyển Nghi bị sốt cao, người còn đang sốt, chưa tỉnh dậy."
Tiêu Kỳ bước chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang Quản Trường An, "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Nghe nói buổi chiều hôm qua Hi Uyển Nghi cũng không thoải mái, nhưng cũng không để trong lòng. Không ngờ qua một đêm liền sốt. Hôm nay sáng sớm Trần Đức An của Di Cùng hiên liền đi mời thái y, đã cho phương thuốc hạ sốt." Quản Trường An vội vàng nói, thái y nói như thế nhưng cũng không nói cụ thể thời gian. Thời gian qua Quản Trường An và người Di Cùng hiên giao tình không tệ, hắn ta cũng không ưa gì quý phi. Hôm qua Hoàng hậu ở trước mặt hoàng thượng nói Hi Uyển Nghi cáo bệnh, Quý phi còn lau nước mắt ám chỉ Hi Uyển Nghi tranh thủ tình cảm.
Do đó hắn ta cố ý nói như vậy để chứng tỏ hoàng hậu nói thật. Dù sao hắn ta cũng không nói dối, chẳng qua chỉ nói rõ hơn một chút, cấp cho Quý phi chút phiền toái nho nhỏ mà thôi.
Tiêu Kỳ không thèm gặp cả thái y, vội vàng đi sang hướng Di Cùng hiên. Quản Trường An vội vàng đuổi theo, lại sai Đồng Ý kêu thái y cũng đi Di Cùng hiên đợi lệnh. Đồng Ý nhìn theo chân sư phụ nhanh nhảu chạy đuổi theo Hoàng thượng rồi này mới đi đại điện tìm thái y, không ngờ dụng đầu với Hách Nhân, tiểu thái giám của Trường Nhạc Cung.
"Chào Đồng công công, tôi có việc cầu kiến Hoàng thượng, thỉnh công công bẩm báo một tiếng." Hách Nhân theo lệnh của Quý phi cố ý đến mời Hoàng thượng di giá Trường Nhạc Cung thăm tiểu công chúa, cũng không dám lơ là đại sự, lúc đó nói chuyện với Đồng Ý cũng không có vẻ kiêu căng như trước đây.
Đồng Ý trong lòng cười một tiếng, trên mặt lại tỏ ra khó xử, nhìn Hách Nhân nói: "Hách công công ông đến không đúng dịp rồi, Hoàngthượng không có ở Sùng Minh Điện."
Hách nhân sững sờ, liền vội vàng hỏi: "Vậy Hoàng thượng đi chỗ nào?"
"Tôi chẳng qua là một nô tài, cũng không dám rình mò hành tung của Hoàng thượng, làm sao biết được." Đồng Ý từ từ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc