Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 87

Tác giả: Ám Hương

Quý phi định thế nào?

Gió đêm khá lạnh, Tự Cẩm mặc áo choàng kín người màu xanh có thêu hoa sen, bên cạnh là Diện Mi bưng theo hộp cơm, đằng trước xách đèn ***g là Trần Đức An, Vân Thường đi bên cạnh đỡ mình. Đoàn người từ Di Cùng hiên đi trong bóng đêm ra, gió lạnh táp lên hai má lạnh lẽo làm người nào cũng phải kéo áo che kín người lại.
Sùng Minh Điện đèn đuốc sáng rực, từ xa nhìn tới như thể rọi sáng một góc trời.
Từ hậu cung tới Sùng Minh Điện cũng không chỉ có một đường đi. Di Cùng hiên gần hơn những nơi khác, Trường Nhạc Cung cũng không đi con đường này nên Tự Cẩm cứ một mình một đường đi tới, không hề thấy bóng dáng của Quý phi.
Hơn nữa Tự Cẩm cũng cố ý chờ trời tối hẳn mới đi qua. Mặc dù lúc ban đầu nàng cũng dự định chạm mặt Quý phi, tính phân tranh xem ai lợi hại hơn. Nhưng sau đó bình tĩnh lại, nàng cảm thấy mình cần gì phải làm chuyện như thế, nếu thật sự không sánh bằng quý phi thì chẳng phải là tự làm mất thể diện hay sao?
Cho nên sao đó mới quyết định đi trễ hơn, chỉ dâng đồ ăn mà thôi, chắc hẳn Quý phi sẽ không đi trễ vậy. Lúc mình qua tới thì e là nàng ta đã về rồi.
Tự Cẩm không cảm thấy mình đang sợ hãi ai, chỉ cân nhắc lợi hại, thực lực hai bên mà làm thôi.
Nhưng chuyện trên đời này, thường thường lại hay xảy ra những điều ngẫu nhiên bất ngờ không theo dự định của con người.
Lúc Tự Cẩm đi vào lối rẽ thì nhìn thấy một đoàn người đằng trước, mang theo đèn sáng rực. Nàng thầm kêu trong lòng “oan gia ngõ hẹp”. Hóa ra Quý phi cũng chọn giờ này đi, hai người không khéo, ở trước sân rộng rãi của Sùng Minh Điện chạm mặt nhau.
Quý phi ngồi kiệu ấm đi đến, Tự Cẩm thì đi bộ. Quý phi liếc mắt liền thấy ngay Tự Cẩm, nàng ta ngồi trong kiệu ấm cao cao, cúi đầu nhìn Tự Cẩm, khóe miệng nở nụ cười bình thản, tựa như một ngôi sao sáng trên trời vậy, những người xung quanh cúi đầu rùng mình.
"Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương." Trong lòng Tự Cẩm nghĩ như thế nào thì lúc ấy cũng phải quy củ đi tới hành lễ với Quý phi, nàng cũng không muốn bị quý phi chụp cho tội danh "Không giữ cung quy".
"Hi Uyển Nghi ư?" Âm cuối Quý phi kéo thật dài, giọng nói lạnh lẽo thấu xương cất lên, "Thật khéo nhỉ, không ngờ lại gặp ở chỗ này."
Tự Cẩm nghe giọng nói quan tâm này mà cảm thấy xương cốt toàn thân lạnh run từ đầu đến chân. Nàng tỏ ra bất ngờ, vẫn tươi cười lại thêm chút bối rối trả lời: "Dạ, thần thiếp cũng cảm thấy thật sự là khéo, không nghĩ tới sẽ gặp nương nương ở chỗ này. Nếu sớm biết rằng nương nương sẽ tới thì thần thiếp cũng không dám quấy rầy nương nương."
Lông mi thật dài che kín đôi mắt, trong bóng đêm dù có ánh đèn cung đình chiếu rọi bên cạnh, quý phi ngồi trên cũng nhìn không rõ lắm nét mặt của Hi Uyển Nghi. Có điều nhìn dáng vẻ căng thẳng của nàng, trong lòng vẫn cười khỉnh, nhát gan như chuột thế này mà cũng dám cùng nàng ta tranh ư. Nhưng nếu người cũng đã đến đây thì Quý phi cũng không tiện đuổi người ta trở về. Nếu để Hoàng thượng chứng kiến khó tránh khỏi để lại ấn tượng xấu.
Huống chi, quý phi cũng muốn nhìn xem, Hoàng thượng sẽ lựa chọn như thế nào.
"Miễn lễ, nếu đã đến vậy thì cùng nhau đi." Quý phi quay đầu, cũng không nhìn lại Tự Cẩm, sai kiệu ấm tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn người của Tự Cẩm đi theo sau kiệu ấm của quý phi, thậm chí nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Hoa cô cô bên cạnh quý phi lạnh lẽo như đao kiếm đang quét trên người nàng.
Đồng Ý từ xa đã nhìn thấy cảnh này. Hắn ta cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Quý phi lại cùng với Hi Uyển Nghi đến Sùng Minh Điện. Lập tức kêu một tiểu thái giám đi báo tin cho sư phụ của hắn ta, còn mình vội vàng chạy tới đón chào, "Nô tài thỉnh an Quý phinương nương, thỉnh an Uyển Nghi chủ tử."
Quý phi hạ kiệu ấm xuống. Từ trước tới giờ nàng ta nào thèm để ý bọn nô tài ngự tiền này, chẳng qua là nô tài mà thôi nên lúc ấy cũng chỉ khẽ gật đầu lại hỏi: "Hoàng thượng còn đang bận sao?"
Tự Cẩm cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ với Đồng Ý, đi sau quý phimột bước, an lặng yên tĩnh đứng ở đó. Quý phi gia thế hiển hách đương nhiên không coi mấy người thái giám nô tài này ra gì, nhưng thái giám mặc dù nhỏ, một tay vẫn có thể lật trời. Mấy người này không thể có con nối dõi tông đường, cả đời chỉ có thể hầu hạ bên trong cung, lòng dạ hẹp hòi, một bụng mang thù. Nếu như bị bọn họ ghét hận, thỉnh thoảng chọc vài câu ở trước mặt hoàng đế cũng đủ chịu thiệt rồi.
Đương nhiên quý phi không cần sợ, lấy gia thế uy phong của nàng ta thì mấy người kia chưa chắc dám giở trò gì. Nhưng quý phi có thể cả đời kiêu hãnh cao ngạo như thế sao? Đợi đến lúc nàng ta già yếu, nhan sắc phai tàn thì sự báo thù có thể tăng gấp bội.
Hơn nữa, dù sao Tự Cẩm vẫn là thanh niên hiện đại có phẩm đức, trong đầu cũng chưa từng xem thường mấy người hầu này. Ai nguyện ý làm nô tài từ bé chứ? Chẳng qua là sống không nổi mới đi một bước này. Tôn trọng người ta thì người ta sẽ tôn trọng lại mình, cần gì khó xử người khác cũng làm khó chính mình chứ?
Đồng Ý mỉm cười với Hi Uyển Nghi, so với quý phi không coi ai ra gì thật khiến trong lòng hắn ta cũng bất mãn không vui. Nếu là lúc trước, trong lòng hắn ta cũng không dám sinh oán giận. Nhưng chuyện trên đời này cũng không phải là không thể không biết phân biệt. So sánh thái độ của Hi Uyển Nghi và Quý phi lập tức liền có thể cảm giác khác nhau. Hi Uyển Nghi coi bọn hắn như con người, trong mắt Quý phi bọn họ chẳng qua là con kiến hôi nô tài.
Thu hồi suy nghĩ, Đồng Ý cung kính trả lời: "Vâng, Hoàng thượng còn đang phê duyệt tấu chương ở chính điện, nô tài đã sai người đi trước bẩm báo, hay là Quý phi nương nương và Uyển Nghi chủ tử vào thiên điện chờ một chút?"
Quý phi đương nhiên không thích đứng bên ngoài, liền gật đầu đáp ứng. Tự Cẩm mỗi lần tới cũng không chờ bên ngoài, lúc đó cũng không tỏ ra phản đối, đi theo sau lưng Quý phi vào thiên điện. Có điều ở cùng với quý phi bên trong khó tránh khỏi mất tự nhiên, mất ưu thế. Quả là rất tế nhị và bối rối.
Đồng Ý tự mình dẫn đường đưa hai người vào thiên điện, lại vội vàng sai người phía dưới dâng trà lên.
Quý phi ngẩng đầu bước vào, mắt liếc một vòng, chờ Nhạn Nhu cởi ái choàng cho nàng ta rồi mới ngồi trên cái sập lớn. Đã hơn một năm nàng ta không tới chỗ này, trước đây thiên điện là nơi hoàng đế tạm nghỉ ngơi dùng bữa, cực kỳ vắng vẻ lạnh lẽo. Sao hôm nay đi vào lại cảm thấy … trong này … khác quá?
Vân Thường cũng *** choàng cho Tự Cẩm, đương nhiên Tự Cẩm sẽ không ngồi chung với Quý phi trên giường mà nghiêm cẩn ngồi trên ghế con. Nàng ta nhìn thấy Quý phi khẽ nhíu mày quan sát thiên điện này. Ngay lúc ấy nàng ta cũng không phát giác trong này có gì không thích hợp, chỉ cho là Quý phi đã lâu không đến nên mới xem kỹ một hồi.
Đồng Ý mang tiểu thái giám dâng trà lên, Hoa cô cô tự mình nhận lấy, không chạm vào tay Đồng Ý. Đồng Ý sớm đã biết thói quen của mấy người bên cạnh Quý phi, chờ Hoa cô cô nhận ly trà rồi mới bưng một chén còn lại cho Tự Cẩm.
Đã hơn một năm liên tục tiếp xúc nên Đồng Ý quá quen thuộc Tự Cẩm, hắn ta tự tay bưng ly trà qua. Cũng biết thói quen uống trà của Tự Cẩm, nàng thích uống trà xanh Lục An. Quý phi có ở đó nên Đồng Ý đương nhiên sẽ không tùy ý nói chuyện, chỉ nhân dịp Quý phi không để ý, khẽ nháy mắt ra hiệu cho Tự Cẩm, sau đó mặt không biến sắc lui ra ngoài.
Tự Cẩm tiếp nhận được tín hiệu của Đồng Ý, ơ, Tiêu Kỳ tâm trạng không được vui. Còn nhớ lúc nàng rời đi hắn vẫn tốt mà, sao mới qua một buổi trưa mà ai lại chọc giận hắn rồi? Nhận được tin này của Đồng Ý, Tự Cẩm đã cảm thấy số mình kém may mắn, nếu biết sớm đã không cùng Quý phi tranh chấp, tránh rủi ro. Ngày mai nàng còn phải gặp người nhà, nếu lại để xảy ra cái gì tình nhân tranh đấu, chọc cho Tiêu Kỳ nổi giận thì không tốt.
Càng nghĩ, Tự Cẩm cảm thấy, nếu Tiêu Kỳ không đến mà chỉ sai người truyền lời, nàng liền lập tức rút về. Nếu Tiêu Kỳ đến, nàng sẽ yên lặng quan sát mọi việc, dù sao không thể để lửa giận của hắn lan đến mình là được
Tự Cẩm cúi đầu ngồi như tượng gỗ, quý phi lại ngồi quan sát toàn bộ thiên điện, càng thêm nhíu mày lại. Giường cực lớn đặt bên cạnh dãy cửa sổ, chiếm gần hết không gian phía nam, trên bày một bàn gỗ. Từ chỗ nàng ta ngồi nhìn sang liền nhìn thấy trong góc giường lớn để một khay may vá đan bằng tơ liễu. Chỉ màu để hơi bừa bộn bên trong, trên mặt là một bộ y phục còn đang may dở. Vải màu vàng sáng, nhìn là biết đang may cho ai.
Nàng ta mím môi, ánh mắt lại nhìn lên tủ kệ. Nàng ta nhớ rất rõ ràng, trước kia bên trong này bày nhiều loại đồ cổ bằng ngọc, sao bây giờ chẳng còn gì, chỉ thấy … sách? Cũng không thật giống sách, nhìn khá mỏng, sách của ai mà mỏng như vậy nhỉ?
Vừa quay đầu, lại thấy trên bệ cửa sổ bày vài chậu hoa đang đua nhau nở rộ, trong đó có một chậu hoa mẫu đơn rất rực rỡ, nhìn ra được là được chăm sóc rất chu đáo, cắt tỉa tỉ mỉ rất diễm lệ. Quý phikhông nhớ Hoàng thượng có thú vui làm vườn, trong trí nhớ cũng không còn nhớ rõ trước đây vào thiên điện này có thể nhìn thấy những chậu hoa nở rộ như vậy.
Trước kia vào phòng này luôn cảm thấy cực kỳ rộng lớn lạnh lẽo, nhưng bây giờ lại cảm thấy có rất nhiều thứ khác trong phòng, khác hoàn toàn những gì trong trí nhớ.
Quý phi khẽ chau mày, đã hơn một năm nay, người thường xuyên đến thiên điện cũng chỉ có một mình Hi Uyển Nghi...
Nghĩ tới đây, quý phi đột ngột quay đầu lại liền nhìn thấy Hi Uyển Nghi đang nâng ly trà nhấp từng ngụm từng ngụm một. Nàng ngồi đó hơi cúi đầu nên người khác rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ nàng ngồi đó rất thoải mái, thích thú, torng *** Quý phi liền như có một tảng đá lớn đè lên.
Trước kia nàng ta không thèm để ý đến Hi Uyển Nghi nhưng bây giờ cuối cùng nàng ta hiểu được ý tứ Hoa cô cô đã nói.
Quý phi thở phập phồng, đang định mở miệng thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào vội vàng nuốt lại lời định nói, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Quản Trường An đi đến.
"Nô tài Quản Trường An thỉnh an quý phi nương nương, thỉnh an Uyển Nghi chủ tử." Quản Trường An hành lễ vấn an.
"Quản công công đứng lên đi, Hoàng thượng giờ này đã rảnh chưa?" Quý phi trong lòng không vui, do đó nói chuyện cũng chẳng vui vẻ chút nào.
Quản Trường An cúi đầu trả lời: "Bẩm nương nương, Hoàng thượng còn đang bận, sai nô tài đến thỉnh nương nương đi về trước, chờ Hoàng thượng xong việc sẽ ghé thăm nương nương. Biết được nương nương dâng đồ ăn tới, Hoàng thượng đã sai nô tài mang đến chính điện. Ngày hôm nay sẽ bận rộn đến rất khuya, chỗ nương nương còn phải chăm sóc tiểu công chúa nên không dám để nương nương ở đây chờ làm trễ nải công việc."
Quý phi nghe vậy liền hơi chau mày, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi mới nói: "Chăm sóc cho long thể của Hoàng thượng cũng là việc Bản cung cần phải làm."
"Dạ, xưa nay nương nương luôn quan tâm chăm sóc Hoàng thượng chu đáo." Quản Trường An vừa cười vừa nói.
Quý phi vừa liếc nhìn Hi Uyển Nghi, rồi chậm rãi nói ra "Vậy Hi Uyển Nghi thì sao?"
Quản Trường An vẫn cúi đầu trả lời: "Hoàng thượng sai nô tài đem đồ ăn của hai vị chủ tử đưa đến chính điện."
Mặc dù Quý phi vẫn không vui nhưng nghe Hoàng thượng cũng không gặp Hi Uyển Nghi, trong lòng liền thoải mái hơn. Nàng ta đứng dậy, nói với Quản Trường An: "Nếu đã như thế, trong lòng Bản cung cũng lo lắng tiểu công chúa, phải đi về trước vậy."
Quý phi vừa đứng lên, Tự Cẩm cũng đứng lên theo, đầu cúi thấp cũng không lên tiếng, đầy vẻ cung kính.
Quản Trường An cười đưa quý phi ra bên ngoài, nghe quý phi tỏ vẻ thản nhiên không để ý hỏi hắn ta, "Sao Bản cung lại thấy thiên điện này có sự thay đổi lớn vậy nhỉ, so với trước đây rất khác."
"Dạ, giờ không phải là mùa xuân sao, Hoàng thượng sai nô tài chọn vài chậu hoa đến nhìn cũng có chút sắc xuân, dĩ nhiên là thêm rực rỡ."
Nghe Quản Trường An trả lời, sao quý phi lại không biết rõ hắn ta không có nói thật, hừ nhẹ một tiếng, khép lại áo choàng bước đi. Đi tới cửa dừng chân lại, nhìn thấy đằng sau mình Hi Uyển Nghi cũng khoác áo choàng lên đi theo ra ngoài, lúc đó mới tiếp tục đi ra ngoài.
Tự Cẩm đương nhiên thấy động tác của quý phi, nàng khẽ nghiêng đầu giả vờ vén mấy lọn tóc mai hơi rối. Đúng là lòng dạ hẹp hòi, cứ như sợ mình không đi ấy.
Nhưng Tiêu Kỳ quả nhiên là tên khốn kiếp, ngay cả mặt mũi đều không lộ diện, cứ thế đuổi người đi. Tự Cẩm kỳ thật cũng từng nghĩ qua, có lẽ Tiêu Kỳ sẽ không xuất hiện, nhưng khi hắn thật sự không xuất hiện, nàng vẫn hơi thất vọng.
Là phụ nữ, cho dù người đàn ông này không phải là một đồ vật, nhưng lúc cần đến thể diện thì vẫn hy vọng hắn có thể đáng tin cậy.
Kết quả, hắn rút lui!
Đồ ăn để lại trong thiên điện, Tự Cẩm đi theo sau lưng Quý phi, trong lòng tràn đầy phiền muộn, lại có chút tức giận. Nhìn Quản Trường An cười như khỉ cũng chỉ có thể nín thở cung tiễn quý phi lên kiệu ấm, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Ra khỏi địa phận Sùng Minh Điện, kiệu ấm của Quý phi rẽ vào ngã ba đi về Trường Nhạc Cung. Tự Cẩm dừng chân lại chờ kiệu của quý phi đi trước rồi mới đi về phía Di Cùng hiên.
Vân Thường và Trần Đức An liếc mắt nhìn nhau, hai người lúc ấy mới thở phào một hơi. Vừa nãy nhìn ánh mắt quý phi đều cảm thấy chân nhuyễn ra. Chủ tử cúi đầu nên không thấy được, nhưng Vân Thường lại chứng kiến lúc Quý phi nhìn thấy giỏ may vá trong thiên điện, nét mặt đó không tốt chút nào. Chắc là lúc Đồng Ý nhìn thấy kiệu của quý phi đến Sùng Minh Điện đã sai người thu dọn bớt những đồ vật linh tinh của chủ tử trong phòng, nếu không để quý phi nhìn thấy nhiều thứ khác thì càng nguy hiểm.
"Chủ tử." Vân Thường khẽ nói, "Sợ là Quý phi nhìn thấy mấy thứ trong thiên điện."
Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn Vân Thường.
Vân Thường liền kể lại điều mình nhìn thấy, "Ngày hôm nay Quý phi nương nương hỏi Quản công công câu kia, thấy rõ là nghi ngờ với sự thay đổi trong thiên điện, mấy đồ linh tinh của chủ tử ở chỗ đó cũng không ít. Nô tỳ xem hẳn là Đồng công công đã sớm khiến người ta thu dọn bớt, chỉ là quý phi tới đột ngột nên cũng chưa dọn hết."
Trong lòng Tự Cẩm còn đang tràn đầy những suy nghĩ về việc Tiêu Kỳ tránh né, giờ nghe Vân Thường nhắc tới chuyện này, lông mày trước nhíu lại, dừng một lúc mới nói: "Quý phi ra tháng, sớm muộn gì cũng sẽ tới thiên điện." Dừng một chút lại nói, "Mai này ngươi sang thiên điện, thu dọn hết mấy đồ của ta về là được."
Tự Cẩm trong lòng buồn bực, kỳ thật đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, nhưng chính mình vẫn cảm thấy không vui.
Chủ tớ mấy người lại đi tiếp, vừa được mấy bước thì một người đứng ẩn trong những đám cây xuất hiện đột ngột, làm cả đoàn người Tự Cẩm hoảng sợ.
"Nô tài Đồng Ý thỉnh an Uyển Nghi chủ tử."
Tự Cẩm bị hù dọa giật mình, nhìn Đồng Ý hỏi: "Đồng công công này cũng biết dọa người nhỉ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Không phải đang ở Sùng Minh Điện hầu hạ sao?
Đồng Ý cười mỉm bước lên một bước, khom lưng trả lời: "Dạ Hoàngthượng sai nô tài chờ chủ tử ở đây, để nô tài báo ngài một tiếng, đêm nay Hoàng thượng sẽ tới Di Cùng hiên."
Trần Đức An và Vân Thường nghe vậy lập tức vui vẻ lên, đây thật là được thể diện lớn, bao lo lắng vừa rồi đều tan thành mây khói.
Tự Cẩm mím môi, trong lòng cũng giật mình. Cũng biết thông minh đùa giỡn tiểu xảo, trốn tránh quý phi không thấy mặt, lại đêm khuya lén gặp người, không biết là tật xấu gì nữa. Nhưng trong lòng rốt cục cũng thấy thoải mái, nhìn Đồng Ý nói: "Biết rồi, Đồng công công vất vả quá."
"Không dám vất vả ạ, đây là việc nô tài cần phải làm." Đồng Ý cười trả lời.
Tự Cẩm lấy hà bao từ chỗ Vân Thường, tự mình đưa cho Đồng Ý, "Đa tạ công công đã có lòng nhắc nhở trước."
Đồng Ý mất bao công sức tâm ý được Tự Cẩm biết, so với nhận được hà bao thì vui hơn nhiều. Kết quả là hà bao nhét vào trong tay áo, khom người với Tự Cẩm, "Ban đêm trời lạnh, nô tài sẽ không cản đường chủ tử nữa."
Tự Cẩm cười gật gật đầu, rồi mới mang người đi.
Đồng Ý chờ Hi Uyển Nghi rời đi mới nhấc chân đi về Sùng Minh Điện. Đi đến nửa đường lại quay đầu lại nhìn lại, đoàn người Hi Uyển Nghi đã đi xa, chỉ thấy rõ ánh đèn dẫn dường còn tỏa ra rõ ràng. Chậm rãi quay đầu lại, Đồng Ý lại một lần nữa nhận định, Hi Uyển Nghi này rất hòa nhã với mấy tiểu thái giám bọn hắn, so với các chủ tử mắt cao hơn người kia tốt hơn nhiều. Mặc dù bọn họ đê tiện nhưng cũng là người, ai không có tự tôn chứ...
Một lần nữa, công việc trong Di Cùng hiên lại lu bù lên, hoàng đế muốn nghỉ qua đêm, đương nhiên là phải chuẩn bị thật sẵn sàng.
Nhưng Tự Cẩm còn chưa ăn bữa tối, khi nãy đã ôm một bụng ấm ức về Di Cùng hiên nên kêu Trần Đức An đi ngự thiện phòng gọi đồ ăn.
Trần Đức An được dặn dò liền chạy sang Ngự Thiện phòng, Vân Thường dẫn người bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối, bên trong bên ngoài đều bận rộn. Tự Cẩm dựa vào gối mềm nhìn một dãy đèn cung đình treo trên cửa sổ ngoài hiên, làm cho bóng đêm đều được chiếu rọi sáng bừng.
Trần Đức An động tác cực nhanh, bữa tối mau chóng được đưa đến. Bây giờ Nhạc Trường Tín đã nắm được khẩu vị ăn uống của chủ tử Di Cùng hiên, nếu không có gì đặc biệt thì Tự Cẩm rất thích ăn các món rau xanh. Trong phòng, nàng vừa mới cầm đũa thì Tiêu Kỳ liền như một trận gió đi vào.
Khuôn mặt tối sầm như thể nàng đang thiếu hắn mấy trăm vạn đồng tiền.
Chuyện này không đúng, người tức giận không phải là nàng sao?
Tự Cẩm đang đầy cơn giận bỗng chốc liền bay hết, bởi vì nàng nhìn ra lúc ấy Tiêu Kỳ thật sự không vui. Trong lòng cẩn thận suy nghĩ trước sau, chắc không phải vì nàng dâng thức ăn mà hắn giận đâu, nếu không hắn cũng không cố ý sai Đồng Ý chờ mình báo tin trên đường.
Vậy nếu đã không phải nàng chọc cho hắn tức giận, Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn hỏi: "Hoàng thượng ăn tối chưa? Để thiếp sai người mang thêm chén đũa, thức ăn cũng vừa mới bưng lên, thiếp cũng chưa ăn miếng nào đâu."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, môi mím chặt khẽ buông lỏng một chút, gật gật đầu.
Tự Cẩm vội vàng kêu Vân Thường mang thêm chén đũa lên, trong lòng suy nghĩ nên nói chuyện gì thì tương đối an toàn nhỉ? Mặc dù nàng định tỏ chút giận dỗi mè nheo hắn nhưng trong tình thế Tiêu Kỳ đang tức giận thế này thì nàng lại không dám làm gì thăm dò kiên nhẫn của hắn.
Tự tay múc cháo cho hắn, lại gắp thêm thức ăn, Tự Cẩm nhìn nét mặt hắn dần dần hòa hoãn xuống cũng không hỏi thêm gì, hai người lặng lẽ ngồi ăn cơm. Ăn được một lúc thì Tự Cẩm đột nhiên liền nghe Tiêu Kỳ hỏi: "Quý phi không có làm khó dễ nàng chứ?"
Đầu tiên là ngẩn người, rồi Tự Cẩm mới cười nói: "Không có." Không có gây khó dễ nhưng thái độ cũng chẳng tốt lành gì. Nhưng ngươi muốn nói gì với một người đàn ông coi quyền lực là trên hết đây, có tác dụng gì đâu?
"Ta không ra mặt cũng là nghĩ cho nàng. Làm nàng mất mặt trẫm không đành lòng, thể hiện coi trọng quý phi trẫm lại không muốn. Huống chi nàng cũng không cần thiết phải trực diện tranh chấp để khó coi với quý phi, hơn nữa lúc đó quá gấp gáp."
Tiêu Kỳ đang giải thích ư?
Tự Cẩm thật sự là sợ hết hồn, nghe hắn nói vậy là chuyện trước nay chưa từng có. Tự Cẩm là một người hiện đại mà cũng có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Những kẻ làm hoàng đế từ nhỏ chính là cao ngạo độc nhất vô nhị, ngươi bắt hắn tự xưng ta, đây thật là...
Hơn nữa người ta còn đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý, Tự Cẩm bỗng chốc liền vui vẻ.
"Bây giờ thiếp cũng không giận nữa." Tiêu Kỳ thẳng thắn như vậy, Tự Cẩm cảm thấy mình cũng phải hồi báo người ta một chút, vì vậy thẳng thắn nói ra tâm sự của mình.
Tiêu Kỳ nghe vậy liền đặt đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm bên đối diện. Mặc dù hắn tức giận mà tới nhưng cũng cảm nhận được Tự Cẩm cũng không vui. Hắn đâu có ngốc, đương nhiên biết rõ là vì cái gì. Làm một vị hoàng đế, hắn có cần thiết phải giải thích với người khác vì sao hắn làm như thế chăng? Nhưng hắn lại không đành lòng thấy nàng buồn khổ.
Thấy ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn mình, Tự Cẩm thật sự không được tự nhiên. Nàng biết rõ vì sao hắn nhìn nàng như thế, làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng, im lặng một hồi mới nói: "Có đôi khi nữ nhân chỉ vì một trang sức bình thường cũng có thể tranh chấp, cho nên chuyện này quả thực không có gì nghiêm trọng, Hoàng thượng không cần lo lắng quá."
Hắn đã xưng “ta”, thì đây chính là cơ hội tốt kéo gần khoảng cách giữa hai người, sao Tự Cẩm lại không nắm chắc thời cơ chứ. Đương nhiên, nàng cũng không ngốc, sẽ không cáo trạng Quý phi lúc này. Dù Quý phi không đúng thế nào, đó cũng là người đã chung sống với Tiêu Kỳ mấy năm qua, cho nên Tự Cẩm cũng không muốn bị hắn coi là người ích kỷ.
Một người tốt hay không, có thời gian dài để chứng minh, người khác cũng sẽ biết thôi.
"Nàng cũng nghĩ thông rồi ư." Tiêu Kỳ lắc lắc đầu.
"Hoàng thượng tới nên thần thiếp đương nhiên rất vui." Tự Cẩm cười nói, đích thực hắn tới đây chính là tỏ thái độ.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ lại dịu thêm chút nữa, Tự Cẩm nhìn hắn không có ý định nói gì cũng im lặng. Hai người ăn cơm xong, Tiêu Kỳ liền cầm một quyển sách nằm nghiêng người trên giường. Tự Cẩm đi vào phòng trong để Vân Thường thả tóc cho nàng, Pu'i tóc tháo ra, toàn bộ da đầu đều cảm thấy thả lỏng, người cũng thoải mái hơn hẳn.
Nhìn kiểu này tối nay Tiêu Kỳ chắc chắn sẽ không đi. Nhưng hắn cứ sầm mặt thế thì không thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì. Tự Cẩm biết rõ hắn không phải là người nói nhiều, hắn không muốn nói nàng cũng sẽ không hỏi hắn. Dù sao xem ra đây nhất định là việc khiến người ta chán ghét, nếu không Tiêu Kỳ cũng sẽ không thể nói không nên lời như vậy.
Tự Cẩm xõa tóc ra, tự mình đi rửa mặt. Tiêu Kỳ nhìn nhìn nàng, suy nghĩ một chút cũng đặt quyển sách trên tay xuống vội vàng đi theo. Hai người rửa mặt xong thì lên giường, Tiêu Kỳ vỗ vỗ vai Tự Cẩm, "Sáng mai nàng còn phải gặp người nhà, sớm đi ngủ đi."
Đã sớm biết Tiêu Kỳ không phải là người ham mê nữ sắc, người này có cả một cung phi tần mỹ nữ xinh đẹp mà vẫn ngủ chay hơn một năm nay, mới vừa bị người ta làm tức giận nữa thì giờ còn lòng dạ làm chuyện đó cũng lạ. Tự Cẩm gật gật đầu nhắm mắt lại, hôm nay mệt mỏi cả ngày, nằm xuống chưa đầy vài phút thì ngủ.
Tiêu Kỳ nghe tiếng thở khẽ khàng đều đều của Tự Cẩm, hít vào một hơi thật sâu. Nhớ tới tấu chương Tào Quốc công trình lên, mơ hồ đề cập chuyện Tô gia Khúc Châu hồi kinh, không công không lao, lại còn muốn hắn ban thưởng chức quan lớn, quả thực là cả gan làm loạn. Năm đó Tô gia Khúc Châu có đại tang, trưởng bối qua đời phải về quê. Cũng là nhà họ vận khí không tốt, liên tục có tang nên cả chục năm nay chưa từng quay về triều đình. Khi phụ hoàng hắn còn sống cũng muốn chèn ép quý tộc thế gia, do đó cũng không đặc biệt tuyên triệu họ hồi kinh nhậm chức.
Về sau phụ hoàng hắn qua đời, hắn đương nhiên tuân theo ý nguyện của phụ hoàng, trong kinh đã có Tào gia, Sở gia, Tạ gia, còn có Lý gia thế lực lớn, làm sao còn muốn triệu Tô gia Khúc Châu hồi kinh. Do đó hắn đối với việc này cứ giả vờ câm điếc. Hắn không nhắc tới thì người phía dưới cũng sẽ không dễ dàng đề cập. Bây giờ nếu không phải vì Tự Cẩm được sủng ái, hẳn là Tào Quốc công cũng sẽ không có ý nghĩ kéo Tô gia Khúc Châu trở về.
Chẳng qua là muốn lợi dụng dòng chính Tô gia Khúc Châu áp chế nhà Tự Cẩm mà thôi. Tô gia kia, đầu tiên là có đại tang chục năm, sau đó cũng do hắn cố ý chèn ép nên mấy năm qua Tô gia Khúc Châu không thể hồi kinh. Mấy tháng nữa sẽ bắt đầu mở khoa thi, có rất nhiều vị trí bên Thiên Đinh Tư đang chờ các sĩ tử nghèo thi đỗ vào đảm nhiệm. Trên triều đình mấy thế gia kia sợ là phát giác được tâm tư của mình nên đương nhiên không muốn mình làm như vậy. Vì vậy phải kéo ra Tô gia Khúc Châu để cân bằng với Tô Hưng Vũ, định từ đó phá hủy hết những dự kiến hành động của mình.
Có suy nghĩ này thật đáng ૮ɦếƭ!
Tiêu Kỳ cố đè lửa giận xuống, nhưng cơn tức kia áp chế thế nào cũng không bớt được.
Mấy lão thất phu này, thế nào cũng có một ngày,.. một ngày, nhất định phải cho bọn họ biết rõ đây là thiên hạ của họ Tiêu!
Sáng sớm hôm sau Tự Cẩm tỉnh lại, bên cạnh đã sớm không có người, Tự Cẩm vén rèm kêu người hầu vào.
Vân Thường cùng Diện Mi mang theo Kim Chức, Ngọc Tú tiến tới hầu hạ, nàng hỏi: "Hoàng thượng đi khi nào?"
"Đã hơn nửa canh giờ ạ."
Tự Cẩm liền ngẩng đầu xem canh giờ, giờ Mẹo hai khắc, nàng thức dậy hơi trễ. Còn phải đi tới chỗ hoàng hậu thỉnh an nữa. Tự Cẩm liền vội vàng rửa mặt trang điểm, xong xuôi thì bên ngoài cũng dọn sẵn đồ ăn sáng. Vội vàng ăn xong, Tự Cẩm mới nhanh chóng đi tới Phượng Hoàn Cung.
Hôm qua buổi tối Tiêu Kỳ ngủ lại ở Di Cùng hiên cũng không phải là bí mật gì, sáng hôm nay cũng không nhìn thấy quý phi đến đây thỉnh an, nói là tiểu công chúa không ổn, Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nếu lại phải đối mặt với Quý phi nàng cũng không thấy vui vẻ gì.
Hoàng hậu chỉ ngồi một lúc thì cho các nàng trở về. Mặc dù Tự Cẩm nghe vài câu nói chua lét nhưng cứ giả bộ ngây ngô không hiểu gì đối phó, ngược lại làm cho người nói tức giận đến môi trắng mặt xanh.
Về Di Cùng hiên, Tự Cẩm nghĩ tới ngày hôm nay sẽ gặp người nhà họ Tô, trong đầu cố gắng khơi gợi những ký ức của nguyên chủ, để chút nữa nhất định không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Hơn nữa nàng tiến cung cũng đã hai năm, nếu có thay đổi chút ít chắc hẳn người nhà cũng có thể thông cảm.
Thâm cung mệt mỏi mà.
Tự Cẩm cố ý sai Vân Thường đi ra trước đón người, cũng là cấp thể diện cho Tô gia. Một lát sau Diện Mi vén rèm vào, "Chủ tử, Tô phu nhân và Tô Thiếu phu nhân đến."
"Mau mời vào." Tự Cẩm vội vàng nói.
"Dạ."
Diện Mi lui ra ngoài, rất nhanh rèm cửa lần nữa vén lên, Vân Thường tự mình đỡ Tô phu nhân đi đến. Tô phu nhân là người có nét mặt hiền hòa, dung mạo Tự Cẩm có năm sáu phần giống bà, còn lại chắc là giống Tô đại nhân. Tô Triển thị là một nhỏ nhắn xinh xắn, mày liễu mắt hạnh, nước da trắng như ngọc, là một phụ nhân xinh đẹp.
"Thần phụ Tô thị tham kiến Hi Uyển Nghi."
Tự Cẩm vội giơ tay đỡ Tô phu nhân và Tô Thiếu phu nhân đứng dậy, "Mẫu thân và tẩu tẩu không cần đa lễ, mau mau đứng lên."
Bản thân cùng người của Tô gia cũng không có tình cảm, nhưng nguyên chủ và người nhà lại có cảm tình rất tốt, Tự Cẩm vừa nhìn thấy Tô phu nhân hành lễ với nàng, mắt liền bất giác đỏ ửng lên.
Tô phu nhân là người rất có quy củ, mặc dù được Tự Cẩm đỡ vẫn cung kính hành đủ lễ mới đứng dậy. Nước mắt Tự Cẩm không nhịn được sắp rơi, đây là lòng chua xót của nguyên chủ, lòng Tự Cẩm cũng đi theo chua xót lên.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống, đám người Vân Thường dâng lên trà bánh rồi lại khom lưng lui ra ngoài, canh giữ ngoài cửa.
Tô phu nhân ngẩng đầu lên ngắm con gái, mắt cũng sớm đỏ lên. Tô Thiếu phu nhân cười cười cũng nhìn Tự Cẩm một hồi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cô em chồng khí sắc không tệ, quay đầu lại cũng có thể nói cho trượng phu yên tâm.
"Uyển Nghi chủ tử ở trong cung thời gian qua có tốt không?" Tô phu nhân hỏi.
Tự Cẩm biết rõ bà là người giữ quy củ, cách xưng hô này sợ là không chịu sửa lại, cũng không nói thêm nữa, nhẹ gật đầu nói: "Con gái mọi chuyện đều tốt, sức khỏe của mẫu thân và phụ thân có khỏe không? Ca ca tẩu tẩu chất nhi chất nữ cũng khỏe cả chứ?"
Tô phu nhân cười gật gật đầu, "Trong nhà đều rất tốt, khiến chủ tử lo lắng rồi."
Tự Cẩm lại muốn khóc, cảm xúc này tới quá mãnh liệt, thật sự là không kìm nén được.
Hỏi thăm lẫn nhau xong, an ủi nỗi đau khổ hai năm ly biệt, trong lúc đó hai bên lại nhớ tới những tình cảm thân thiết lúc còn ở nhà, từ từ mới nhắc đến chuyện triều đình.
"Hoàng thượng dự định mở Thiên Đinh Tư, đây là việc quan trọng. Phụ thân có ý kiến gì với việc này không?" Tự Cẩm cũng vẫn chưa biết rõ người trong nhà rốt cuộc nghĩ như thế nào nên mới hỏi.
Hiển nhiên Tô phu nhân cũng có điều muốn nói, nhìn Tự Cẩm một cái, dừng một chút rồi mới trả lời: "Chuyện này phụ thân nương nương quả thật cũng cũng muốn hỏi nương nương, lúc trước từ Khúc Châu điều về kinh đô, phụ thân và ca ca nương nương đều cảm thấy lo sợ bất an. Sau đó lại tiếp nhận vị trí này, ở trong triều gặp muôn vàn khó khăn."
Tự Cẩm hiểu được ý tứ của người trong nhà, lại nhìn thấy Tô Triển thị tựa như có lời muốn nói, "Tẩu tẩu có chuyện thì nói thẳng là được."
Xưa nay Tô Triển thị và Tự Cẩm thân cận, lúc ấy khẽ mỉm cười nói: "Thiếp chẳng qua chỉ là một phụ nhân trong nhà, chuyện bên ngoài cũng không hiểu bao nhiêu. Nhưng ca ca nương nương bị thương khiến lòng thiếp luôn thấy bất an, không biết sau này …"
Tự Cẩm trầm mặc, chuyện này nàng thật sự không thể bảo đảm, liền nhìn Tô Triển thị nói: "Tẩu tẩu, dựa vào tình hình bây giờ của nhà ta, muốn trước mặt hoàng thượng, ở trong kinh đô giành chút thể diện cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Tô Triển thị tự nhiên biết rõ, chỉ là lo lắng trượng phu lại gặp bất trắc, nghe vậy cũng cười, "Ta cũng biết rõ, nhưng rốt cục trong lòng vẫn lo lắng."
"Ta cũng lo lắng vậy. Lúc biết ca ca bị thương, ta hận không thể chắp cánh bay ra cung đi thăm huynh ấy, hận không thể lấy thân thay thế, vậy mà ta chẳng làm được gì hết." Tự Cẩm nhớ tới chuyện này cũng thật sự cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải do nàng, người trong nhà cũng không cần nhận khổ sở như vậy. Nhưng cũng không có biện pháp nào khác, tình thế ép bọn họ không thể không tiếp tục đi tới trước. "Hoàng thượng hùng tài đại lược, là đấng minh quân, bây giờ chẳng qua là tiểu nhân nắm quyền, chung quy một ngày sẽ vén mây mù, nắm giữ triều chính."
Mẹ chồng nàng dâu Tô thị nghe vậy đều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm, trong lòng tự có nhận định.
Tự Cẩm suy nghĩ một chút liền nói thẳng: "Chuyện chuyển khẩu, hoàng thượng tâm ý đã định, nếu đã chỉ định phụ thân tiếp quản chuyện này thì bất kể như thế nào nhất định phải làm ra thành tích, không để phụ thánh ân. Hoàng thượng không phải là không biết dân sinh gian khổ, phụ thân trung thành với Hoàng thượng vì quân phân ưu, vì dân ra sức chính là may mắn của Tô gia ta..."
Tô phu nhân kinh ngạc nhìn con gái mình từ tốn nói, không nghĩ mới vào cung hai năm cũng đã tôi luyện nàng thành người có tính cách trầm ổn thế này. Cũng không biết trong cung đã gặp bao nhiêu khó khăn mới có thể rèn thành nàng hôm nay. Nhất thời trong lòng chua xót nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra chút nào, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, không nói lên lời.
Thời gian Tô Triển thị và em chồng cùng chung sống mặc dù không phải là rất dài cũng không phải là rất ngắn, đã sớm biết nàng thông tuệ hơn người, thường thốt ra những lời làm người khác kinh ngạc. Lúc ấy nghe nàng đàm luận việc triều chính giống y như phu quân thường nói với mình, trong lòng đối với nàng lại càng thêm kính nể. Người như em chồng, nàng ta có thúc ngựa cũng không theo kịp, chỉ lẳng lặng ngồi nghe nàng nói.
"Chuyện Tô gia Khúc Châu sắp đến kinh đô chắc nương nương cũng biết rồi chứ?"
"Con gái từ chỗ Hoàng thượng biết một chút, mẫu thân không cần lo lắng, mấy ngày nay con nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đánh đòn phủ đầu mới không rơi vào thế hạ phong. Không biết phụ thân có ý định gì?" Tự Cẩm cũng định can dự chuyện này, mặc dù Tiêu Kỳ nói hắn tự có biện pháp nhưng nàng vẫn nghĩ mình cũng phải bỏ chút ít công sức.
"Cha nương nương cũng nghĩ như vậy. Nhưng chuyện này cũng khá khó, nương nương cũng biết về tình về lý, mặc kệ bên trong chúng ta như thế nào thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ chúng ta đều là người họ Tô, giết địch một ngàn, cũng tự tổn hại tám trăm."
Đây chính là điểm không hay của cổ đại, tông tộc dính líu sâu xa hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng.
Khẽ thở dài, Tự Cẩm cũng hơi đau đầu bèn nói: "Dù có vậy cũng không thể để Tào Quốc công và dòng chính Tô gia xuất thủ trước, nếu không chúng ta đã vốn yếu thế, đến lúc đó chỉ sợ càng thêm tiếp nối gian nan."
Tô phu nhân đối với dòng chính vốn đã căm thù sâu tận xương tủy, "Ta sẽ nói với phụ thân nương nương."
Vị phần Tự Cẩm chỉ là một Uyển Nghi, vẫn không thể giữ lại người trong nhà dùng bữa trong cung, không thể trì hoãn quá lâu, nàng lấy lá thư đã suy nghĩ mấy ngày mới viết, nêu rõ kế hoạch chuyển khẩu từ trong tay áo đưa cho Tô phu nhân, "Mẫu thân giao cái này cho phụ thân, đây là mấy ý kiến của con về chuyện chuyển nhân khẩu, có lẽ sẽ trợ giúp được phụ thân phần nào."
Từ nhỏ Tô Hưng Vũ mang theo con gái bên người dạy bảo cho nên thấy con gái làm vậy Tô phu nhân cũng không bất ngờ, nhưng vẫn còn hơi lo lắng nói: "Làm vậy Hoàng thượng có giận không?"
"Không đâu, nhưng chuyện này cũng không nên cho người khác biết, lúc đó phụ thân cũng không cần nói là ý tưởng của con là được. Dù sao con thân ở hậu cung, quá mức khoe khoang cũng không phải là chuyện tốt, để người ngoài biết được con gái Tô gia tham nghị triều chính cũng không thỏa đáng."
Tô phu nhân đem thư cất lại nói: "Ta biết rồi, nương nương cứ yên tâm."
Tự Cẩm nhìn sang Tô Triển thị, "Tẩu tẩu, mẫu thân tuổi tác đã cao, trong nhà rất nhiều công việc cầu xin tẩu tẩu phải lo lắng nhiều. Hãy ghi nhớ nhà chúng ta giờ đang trên đầu sóng ngọn gió, mỗi tiếng nói cử động không tốt sẽ bị người khác nắm làm điểm yếu, an phận làm người, làm việc khiêm tốn. Tẩu tẩu chuyển lời với ca ca, nếu hắn đã làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ thì chỉ được một lòng trung thành với Hoàng thượng, người khác nói cái gì, làm cái gì đều không có quan hệ tới hắn. Đây là nhóm thân vệ đầu tiên do Hoàng thượng tự tay tạo dựng lên, không thể khiến Hoàng thượng thất vọng."
"Thiếp nhớ rồi, sau khi trở về nhất định sẽ nói với ca ca nương nương. Moi sự trong nhà người cũng yên tâm, vài năm nay mẫu thân liên tục dạy bảo thiếp, đương nhiên thiếp sẽ phân ưu với mẫu thân."
"Ta tin tẩu tẩu, ta cũng chuẩn bị mấy lễ vật cho chất nhi chất nữ, tẩu tẩu thay ta chuyển cho mấy bé. Chờ ta ở trong cung đã ổn định sẽ cho mấy bé vào đây thăm thú, cháu trai đã bắt đầu đọc sách chưa?"
"Năm ngoái bắt đầu rồi. Trong nhà cũng mời tiên sinh đức cao vọng trọng để dạy bảo, phu quân nói tính cách Phú nhi giống cô cô, trong đầu óc luôn có những ý nghĩ kỳ lạ, trên lĩnh vực học tập cũng rất quyết tâm, mặc dù không dám nói là đã gặp qua thì không quên được nhưng tiên sinh cũng nói nó là đứa bé có tài." Nói đến con trai, nét mặt Tô Triển thị tươi cười vui vẻ hơn một chút.
Tự Cẩm gật gật đầu, "Vậy thì tốt, gia tộc thịnh vượng hay không là dựa vào bản lĩnh tài năng của con cháu, trong việc học tập tẩu tẩu đừng làm từ mẫu, phải nghiêm khắc dạy bảo mới được."
Tô Triển thị đương nhiên đồng ý, "Ca ca nương nương cũng nói như vậy, sợ thiếp nhân từ nương tay, thiếp luôn theo dõi sát sao việc học của bé, không dám buông thả chút nào đâu."
Tô phu nhân thấy canh giờ đã đến bèn đứng dậy cáo từ, nắm tay Tự Cẩm, "Ở trong cung, con tự chăm sóc mình cho tốt, không cần nhớ thương người trong nhà, con yên tâm, cha con và ca ca sẽ cho con chỗ dựa. Tuổi con còn nhỏ, việc sinh con nối dòng không nên quá vội vàng, lấy sức khỏe làm trọng."
Tự Cẩm nghẹn ngào vâng lời, tự mình đưa Tô phu nhân mẹ chồng nàng dâu ra ngoài, sau khi trở về nhớ tới Tô phu nhân, trong lòng thổn thức không thôi. Người nhà nguyên chủ đối với nàng thật tốt, nhà người khác ai không muốn con gái nhập cung sẽ sinh con ngay. Nhưng bọn họ lại muốn nàng lấy sức khỏe làm trọng. Họ vì nàng suy nghĩ như vậy, cũng không uổng công nàng vì người nhà trù tính.
Chuyện Tự Cẩm gặp người nhà trong cung cũng không phải là bí mật gì, khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tị. Mãi đến xế chiều Tề Vinh Hoa tới chơi, lại nói cho Tự Cẩm một cái tin tức kinh hãi.
Tiểu công chúa không khỏe, quý phi tra ra tã lót của tiểu công chúa bị người khác động tay chân, đang làm ầm ĩ đến chỗ hoàng hậu.
*** Tự Cẩm đột nhiên dâng lên bất an, chuyện xảy ra quá đột ngột làm người ta trở tay không kịp.
Trong Trường Nhạc Cung, ai có thể duỗi tay vào đó chứ, Quý phiđịnh thế nào?
"Chuyện này là thật sao?" Tự Cẩm hỏi Tề Vinh Hoa, "Trường Nhạc Cung xưa nay nước giội không vào, ai có thể có bản lĩnh này, dám duỗi tay vào được?"
Tề Vinh Hoa cười lạnh một tiếng, "Trong cung này người tài không ít, từ lúc Quý phi tiến cung tới nay đắc tội không ít người. Ai biết là cao nhân nào chứ."
Tự Cẩm nhíu mày nói với Tề Vinh Hoa: "Sợ là bão tố bắt đầu nổi lên trong cung."
"Vậy cũng tốt, người như Quý phi kia, không có gió còn muốn khởi ba đào cơ, cũng nên đè ép nàng ta một chút mới được." Tề Vinh Hoa nói nghiến răng nghiến lợi, "Huống chi, Hoàng hậu nương nương chưa chắc không trợ giúp." Nói đến đây nhìn Tự Cẩm, "Uyển Nghi muội muội phải cẩn thận đấy."
Tự Cẩm hiểu được ý tứ Tề Vinh Hoa, là sợ hoàng hậu lấy nàng làm bình phong chịu tội. Hoàng hậu vì đối phó Quý phi, đương nhiên sẽ không đáng thương một Uyển Nghi như nàng, không có nàng vẫn có thể nâng đỡ người khác. Nhưng thời cơ đối phó Quý phi thì lại không dễ dàng tìm được.
Tạ ơn lòng tốt của nàng ta, Tự Cẩm mới nói: "Nếu thật sự Hoànghậu nương nương có ý chỉ, sao muội không tuân lệnh được."
Tề Vinh Hoa nhìn Tự Cẩm, "Cho nên, hôm nay muội muội không cẩn thận trúng gió, không thể ra ngoài."
Tự Cẩm ngẩn ra, không phải Tề Vinh Hoa muốn nàng cáo bệnh né tránh chứ?
Nhìn vẻ Tự Cẩm khựng lại, Tề Vinh Hoa hơi cúi đầu xuống, tựa như lầu bầu nói: "Nếu quý phi có ý hãm hại thì muội muội là người đứng mũi chịu sào. Chuyện hôm qua thể diện của Quý phi cũng đã bị ảnh hưởng. Từ khi cô ta tiến cung tới giờ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, muội muội tội gì đẩy mình vào chỗ khó chứ?"
Hôm qua chuyện hai người cùng đưa đồ ăn cũng không phải bí mật gì, huống chi Tiêu Kỳ ngủ lại Di Cùng hiên, quý phi đương nhiên mất mặt. Nàng ta tức giận cũng là chuyện bình thường trong cung. Có lẽ Tề Vinh Hoa còn biết thêm chuyện gì khác nhưng nàng ta không chịu nói rõ, Tự Cẩm cũng không tiện truy vấn, chỉ nói: "Chỉ sợ ngự y đến khám cũng không trốn được."
Nếu thật sự muốn bệnh thì cũng không phải không có biện pháp, nhưng Tự Cẩm vẫn nghĩ thử Tề Vinh Hoa một lần, nàng ta đề nghị như thế, chỉ sợ còn có hậu chiêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc