Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 86

Tác giả: Ám Hương

Tranh sủng

Phòng bên trong im ắng, chỉ có tiếng thở dồn dập của Tự Cẩm, giữa không gian yên tĩnh có thể nghe rõ ràng.
Nhưng cũng chỉ một thoáng căng thẳng, Tự Cẩm bình tĩnh lại ngay. Nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ cũng không giống như chuyện không thể giải quyết được, lòng nàng hơi yên tâm, "Mặc dù dòng chính đến kinh thì thì cũng có quan hệ gì với nhà thần thi*p chứ. Từ lúc ông cố bị dòng chính thiết kế hãm hại đuổi ra khỏi gia tộc thì hai nhà sớm đã không còn quan hệ gì rồi."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói lẫm liệt như thế, tựa như chân lý hiển nhiên vậy, lần đầu tiên có cảm giác kỳ dị. Tiểu nha đầu này cũng có những lúc ngây ngô như vậy, bất giác cảm thấy vui vẻ. Hắn giơ tay gõ lên trán nàng một cái, kéo nàng ngồi xuống nói tiếp: "Thật hiếm khi thấy nàng ngây thơ như vậy đấy. Những chuyện thế này, nói không quan hệ cũng thích hợp, nhưng nếu là Tô gia Khúc Châu kia cố ý tìm người nhà nàng gây rắc rối, chỉ cần nói ra lý do bên nhà nàng bị trục xuất khỏi Tô gia thì nhà nàng đương nhiên bị người ta chỉ trích. Bây giờ phụ thân và ca ca của nàng đang làm việc cho trẫm, vốn đã bị người khác ghen ghét để ý, nếu lại có thêm chuyện này thì càng thêm bị cản tay. Ảnh hưởng của Tô gia Khúc Châu không hề nhỏ, so với nhà nàng thì lợi hại hơn nhiều, hiểu chưa?"
Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ giải thích lập tức liền hiểu ngay. Chẳng qua là dựa vào tầm ảnh hưởng của mình chèn ép người khác mà thôi. Nói khó nghe chính là lợi dụng dư luận tạo tiếng xấu, vô đạo đức.
Cười lạnh lẽo, trong lòng Tự Cẩm tức giận, siết chặt khăn trong tay lạnh lùng nói: "Thật không biết xấu hổ."
Mắng chửi người cũng dám mắng trắng ra luôn, Tiêu Kỳ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Thế cho nên bây giờ phải cẩn trọng mới được. Xưa nay nàng mưu sâu kế cao, nghĩ xem có biện pháp gì không?"
Nghe Tiêu Kỳ trêu tức, Tự Cẩm nhìn sang thì thấy sự trêu chọc vui vẻ trong mắt hắn. Có lẽ nét mặt người trước mắt nàng quá bình thản, Tự Cẩm nhất thời không đoán được rốt cục hắn đang nghĩ gì. Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì lúc ấy hắn nói chuyện đó với nàng đã chứng tỏ trong lòng hắn coi trọng nàng.
Tự Cẩm trong lòng hơi động một chút. Có lẽ do trước đây nàng mạo hiểm góp ý chuyện chuyển khẩu, ba phen mấy bận bàn luận nên Tiêu Kỳ ở trước mặt nàng đàm luận chính sự cũng không kiêng kỵ nhiều nữa. Lúc này lại tiết lộ tin tức cho mình, thứ nhất là để mình có sự chuẩn bị, thứ hai chỉ sợ Tiêu Kỳ đã có kế hoạch đối với chuyện này.
Trong lòng xác định, Tự Cẩm liền dứt khoát lại giả trang bạch liên hoa một lần nữa, kéo tay áo Tiêu Kỳ lắc la lắc lư. Nam nhân đều tình nguyện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nàng sẽ tạo cơ hội này cho hắn, vì vậy nói: "Phụ thân và ca ca của thần thi*p đều trung thành với Hoàng thượng, giờ bọn họ gặp được vấn đề nan giải thế này, Hoàngthượng cũng không thể buông tay bỏ mặc được. Thần thi*p chỉ có mỗi Hoàng thượng là chỗ dựa cho người nhà thôi đấy."
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tự Cẩm, chỉ thấy nét mặt tươi đẹp mềm mại của nàng mang theo chút tức giận, ánh mắt nhìn mình lại đầy mong đợi, tựa như gặp những chuyện thế này thì hắn có thể giúp nàng giải vây trong chớp mắt. Nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như vậy, không khỏi làm cho hắn cảm thấy áy náy. Lúc ấy quả thật hắn cũng có ý thăm dò, muốn biết nếu Tự Cẩm gặp chuyện như thế này thì sẽ làm thế nào.
Không nghĩ tới nàng cầu cứu hắn.
Có lẽ ở trong lòng của nàng, mình chẳng có gì mà làm không được?
Tiêu Kỳ duỗi tay xoa xoa đầu Tự Cẩm, nét mặt càng thêm dịu dàng, "Được, trẫm nguyện ý vì nàng phân ưu. Trẫm làm thế vì nàng, nàng dự định cảm tạ trẫm như thế nào đây?"
Tự Cẩm miệng há mắt trừng, nào có ai cò kè mặc cả như vậy, thế này cũng được ư?
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tự Cẩm chỉ cười cười, giơ tay vỗ nhẹ đầu nàng, tự mình chuyển đề tài, "Chuyện này cha và ca ca nàng đã có chuẩn bị rồi, trẫm sẽ ở bên cạnh giúp đỡ thêm, nàng cứ yên tâm là được."
Tự Cẩm chưa thật sự yên lòng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Kỳ giống như đã dự tính hết mọi sự, chắc hẳn đã bàn bạc với cha nàng trong chuyện này. Nàng thở phào rồi cắn răng nói: "Năm đó nhà thi*p bị dòng chính trục xuất khỏi từ đường, nguyên nhân là gì thì chính bọn họ biết rất rõ ràng, rành mạch. Nếu đã kết thù thì đương nhiên không muốn bên nhà thần thi*p hưng vượng lên. Cho nên nhà quý phi và Tô gia Khúc Châu muốn hợp tác thăm dò, đối phó nhà thần thi*p. Thật giống như lũ ruồi bọ đáng ghét vậy."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói năng không thèm che giấu, ngôn từ công kích kịch liệt như thế, khó tránh khỏi hơi khi*p sợ. Từ lúc ban đầu quen nàng tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy nàng biểu lộ sự khinh ghét rõ ràng như thế. Trong lòng không khỏi nghĩ, xem ra Tô gia Khúc Châu và nhà Tự Cẩm nhất định không có khả năng bắt tay giảng hòa.
Trong иgự¢ cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Mấy đại gia tộc thế gianày mặc dù ngoài miệng luôn tỏ ra mình tuân theo quy củ, nguyên tắc của tổ tông nhưng nếu có chuyện liên quan đến mình thì vẫn có thể làm ra những hành vi cực kỳ đáng xấu hổ. Nếu như thấy mình trọng dụng cha con Tô Hưng Vũ, chưa biết chừng Tô gia Khúc Châu cũng sẽ vì tiền đồ gia tộc mà bắt tay với nhà Tự Cẩm. Những chuyện tương tự như vậy không hiếm gặp trong mấy đại gia tộc.
Vội vàng mưu cầu danh lợi, đa số đều hướng về lợi ích. Mặc dù Tiêu Kỳ biết hai nhà bọn họ đã kết thù rất sâu nhưng nếu như mọi người nhất trí về lợi ích thì hắn cũng không dám khẳng định Tô Hưng Vũ sẽ không chấp nhận hòa giải. Nhớ tới vẻ mặt Tô Hưng Vũ hôm nay, lại nghe những lời Tự Cẩm nói thì dám khẳng định hai nhà bọn họ đã thù không thể giải, nhất định phải một sống một ૮ɦếƭ mới thôi, như vậy hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu đã như vậy, ngày mai nàng gặp người nhà cũng nên nói chuyện này cho rõ ràng."
Nghe được lời này của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm trong lòng thì run lên nhưng ngoài mặt lại không tỏ ra chút gì khác lạ gật gật đầu, đầy vẻ oán hận, "Đó là đương nhiên, năm đó dám lấy lý do hủy hoại thanh danh người khác đuổi nhà thần thi*p, mối thù này khắc vào xương tủy, đừng nói thi*p mà người nhà cũng quả quyết không thể tha." Nói đến đây, Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, kéo hắn tay khẽ nói: "Dòng chính và nhà Tô quý phi làm việc như vậy, rõ ràng liền là muốn kết bè kết đảng, lòng mang ý xấu. Quý phi đã sinh công chúa Tào Quốc công phủ vẫn chưa thấy đủ, lúc này vẫn còn hành động như vậy chứng tỏ ham mê hư vinh quyền lực, thật đáng ghét. Thần thi*p mặc dù được ở bên Hoàng thượng chưa lâu nhưng cũng biết Tô gia ương ngạnh, mưu hại huynh trưởng thi*p, thủ đoạn ngoan độc. Hận cũ thù mới cùng kết hợp, đây không phải muốn ép ૮ɦếƭ người khác sao?"
Tự Cẩm vốn chỉ định tỏ vẻ đáng thương, ai biết tình cảm nguyên chủ quá dạt dào, vừa nói ra thì bao nhiêu chua xót trong lòng vỡ òa. Đôi mắt to vốn đã mang hơi nước long lanh, giờ lại rưng rưng khóc, nước mắt như mưa nhìn rất đáng thương. Có lẽ giả trang bạch liên hoa đã lâu, kỹ năng này không cần phải rèn thêm cũng đã nhuần nhuyễn, nhắc tới là thành ngay.
Một là không làm, hai là nhất định phải làm, dứt khoát trực tiếp nhào vào lòng Tiêu Kỳ khóc một hồi.
Nàng vừa nói là khóc luôn liền làm cho Tiêu Kỳ ngây người.
Làm một vị hoàng đế, mặc dù là hoàng đế bị tiền triều cản tay đủ đường, nhưng kỹ năng dụ dỗ người khác hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm. Liền thấy nét mặt Tiêu Kỳ lúng túng khẽ vỗ vai Tự Cẩm, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì an ủi nàng mới được. Kỳ thật nhắc đến chuyện này thì người có lỗi chính là hắn. Nếu không phải hắn muốn dùng cha con Tô gia mở đường thì họ cũng sẽ không bị người khác để mắt tới như thế. Lại nhớ tới Tự Cẩm trong hậu cung, vừa phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung bên Hoàng hậu, lại phải giả vờ ngây ngô với Quý phi, rõ ràng đã thăng đến vị trí Uyển Nghi mà vẫn tuân theo quy củ, không gây bất cứ phiền phức rắc rối nào cho hắn.
Có thể làm tri kỷ đến thế thì làm sao hắn lại không thương tiếc nàng cho được?
Ban ngày Tự Cẩm hung hăng giả trang bạch liên hoa một hồi ở Sùng Minh Điện, mắt đỏ bừng sưng húp đi về Di Cùng hiên. Giữa ban ngày nên gặp không ít cung nhân đi trên con đường này, ai nấy đều thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng. Chỉ có thời gian nửa ngày, trong hậu cung cũng đã có lời đồn đãi, nói Hi Uyển Nghi hành xử mất lễ nghi trước Hoàng thượng, khóc sưng đỏ mắt đi về Di Cùng hiên.
Nhất thời trong hậu cung lòng người phấp phỏng. Ai mà không biết sau tiệc đầy tháng của công chúa, người duy nhất có thể tranh sủng với Quý phi cũng chỉ có một mình Hi Uyển Nghi. Rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà lọt mắt xanh của hoàng thượng, lại được Hoàng hậu nương nương nâng đỡ liền cứ thế thăng vị đi lên. Người ngoài nhìn vào vừa ao ước được như nàng lại vừa ghen tị, hận không thể xoay mình biến thành Hi Uyển Nghi mới được.
Giờ nghe tin Hi Uyển Nghi mắt sưng đỏ trở về Di Cùng hiên, thật sự tựa như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, không lẽ Hi Uyển Nghi sắp thất sủng ư?
Hoa cô cô đứng bên cạnh, kể xong tin mình nghe nghóng được với quý phi, cân nhắc một hồi lại nói: “Nô tỳ cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, hơn một năm nay Hi Uyển Nghi kia đi lên rất ổn định, chưa bao giờ rơi vào cạm bẫy như vậy, phải chăng đây là quỷ kế của cô ta?”
Ngọc Trân công chúa khóc cho tới trưa, quý phi chăm sóc dỗ dành rất lâu, lúc đó chẳng còn hơi sức làm gì nữa. Tâm trạng vốn cũng không vui vẻ, lại nghe tin như vậy bèn nói với Hoa cô cô: “Chuyện này cũng đáng để cô cô hao tâm tổn trí như thế ư, chắc là Hi Uyển Nghi kia nghe được tin gì đó ngoài cung, biết rõ Tào Quốc công phủ sẽ liên hợp với Tô gia Khúc Châu nên mới đứng ngồi không yên. Quả nhiên là kẻ không chịu nổi trọng dụng, lúc này mà cô ta đến chỗ Hoàng thượng khóc lóc thì Hoàng thượng làm sao vui vẻ với cô ta được chứ?”
Đến cùng là xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, chỉ cho rằng dựa vào khuôn mặt thì có thể làm mưa gió tại hâu cung này chăng. Cô ta không biết tính tình của Hoàng thượng, không kiên nhẫn nhất là nghe người khác than vãn những chuyện như vậy với hắn. Ngay cả nàng ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện tương tự trước mặt hắn, đã có phụ thân và huynh trưởng hai bên nói chuyện trên triều đình, nàng ta chỉ cần ở hậu cung giữ vững vàng địa vị cao là đủ rồi.
Nghe được giọng quý phi mất kiên nhẫn không lo lắng, bao nhiêu nghi ngờ đang tràn ngập trong đầu Hoa cô cô cũng phải cố kiềm chế xuống. Bà ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Nếu bây giờ bà ta còn nói nữa, e là quý phi nương nương cũng không cao hứng. Cho nên cố gắng kìm lòng không nói thêm gì, nghĩ chờ khi có chứng cứ rõ ràng lại nhắc nhở Quý phi.
“Nương nương nói đúng lắm, Hi Uyển Nghi kia quá nhát gan. Hoàng hậu mà nghe được chuyện này chỉ e không bình tĩnh được, cô ta tốn bao nhiêu công sức trên người Hi Uyển Nghi, nếu quân cờ này thất sủng thì thật đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Hoa cô cô lựa những lời dễ nghe nói ngọt, dỗ cho quý phi vui vẻ.
Quả nhiên nét mặt quý phi tươi tỉnh vui vẻ hơn, nhìn Hoa cô cô nói: “Sai ngự thiện phòng làm một chén chè long nhãn, Bản cung sẽ tự mình đưa đi Sùng Minh Điện.” Hoàng thượng quan tâm săn sóc nàng, thì lúc này nàng cũng phải thể hiện mình chăm sóc quan tâm Hoàng thượng mới được, nếu có cơ hội lại đạp cho Hi Uyển Nghi một cú.
Tốt nhất cả đời này đều không thể xoay người.
Ngự thiện phòng.
Trần Đức An cười mỉm đứng bên cạnh Nhạc Trường Tín: “Chủ tử chúng ta luôn luôn thích tay nghề nấu nướng của Nhạc ca ca, món lẩu hải sản này chủ tử đã nhắc rất lâu rồi.”
Nhạc Trường Tín khóe miệng giương cao, nhìn Trần Đức An nói: “Trần công công yên tâm, từ đó tới nay những lời ông dặn chưa từng sai lầm gì, ông cứ yên lòng chờ thôi.”
“Cảm ơn Nhạc ca ca đã phải lo lắng nhiều, chủ tử vẫn luôn ghi nhớ kỹ.”
Nhạc Trường Tín cười càng vui vẻ hơn. Hắn ta hao tâm tổn trí nịnh bợ Hi Uyển Nghi, không phải vì muốn lưu lại cho nàng ấn tượng tốt sao? Mắt thấy dự định của mình đã thực hiện được thì tâm trạng dĩ nhiên là vui vẻ. Hắn ta quay đầu lại sai thủ hạ làm việc, trong phút chốc, người đốt lò, người rửa rau, đầu bếp cũng bắt đầu khởi động, mọi việc náo nhiệt hẳn lên.
Trần Đức An làm xong việc cũng rất hoan hỉ đi ra khỏi gian bếp của Nhạc Trường Tín. Vừa mới bước chân ló đầu ra thì hắn ta nhìn thấy một tiểu thái giám đang vội vã đi tới. Ánh mắt liếc sang, ơ, đây không phải là Hách Nhân, đồ đệ của đại thái giám tổng quản Trường Nhạc Cung sao?
Đôi mắt Trần Đức An xoay một vòng, chân giơ ra tới cửa lại rụt về. Hắn ta chộp một tiểu thái giám đang cời lò, nhét một hà bao vào tay y khẽ nói: “Đi xem gã kia tới làm gì, đừng để bị phát hiện.”
Tiểu thái giám kia quay đầu nhìn Nhạc Trường Tín một cái, thấy hắn ta gật gật đầu mới tỏ ra xun xoe chạy đi.
Trần Đức An liền sán đến bên cạnh Nhạc Trường Tín, “Nhạc ca ca thật là khiến người ta bội phục, trong gian lò của ông rất có quy củ.”
Nhạc Trường Tín biết rõ ý tứ hắn ta, cười mỉm nói: “Chúng ta quản lý đồ ăn chỉ sợ xảy ra chuyện không tốt, bồi tính mạng cả nhà nên không thể không cẩn thận.”
Trần Đức An cười cười, gật gật đầu, “Nhạc ca ca là người hiểu biết, sau này mong ca ca chỉ bảo thêm.”
Nhạc Trường Tín lại không trả lời, cười hai tiếng đổi chủ đề. Lúc nãy hắn ta cũng ngoái cổ nhìn theo nói: “Ông sai theo dõi tên kia hình như là người của Trường Nhạc Cung, đi tới chỗ Phí Lương Công. Phí Lương Công là lão già xảo quyệt, hỏi thăm tin tức từ chỗ của lão ta không dễ dàng đâu.”
“Không phải còn có ca ca sao?” Trần Đức An cười nịnh nọt, ở trên địa bàn người khác, hắn rất hiểu phải cúi đầu nhờ người. Cường long cũng không thể áp chế cường hào ác bá địa phương. Ngự thiện phòng này có ba bếp lớn, quản sự đã đổi không biết bao nhiêu người. Ba người cuối cùng này cũng đã tồn tại vài chục năm, thủ đoạn đó không thể xem thường được.
Mèo có võ của mèo, chuột có đường của chuột. Tiểu thái giám kia nhanh chóng trở lại, khom người chào Trần Đức An rồi mới hạ giọng nói: “Bên Trường Nhạc Cung kêu làm chè long nhãn, tiểu thái giám kia cũng không đi mà ở chỗ đó nhìn chằm chằm đấy.”
Lời này có thể mang ý nghĩa khác, Trần Đức An hơi nhíu mày nhìn sang phía Nhạc Trường Tín, “Nhạc ca ca, ông nghĩ thế này là sao?”
Nhạc Trường Tín cũng không thể tiếp tục giả vờ không biết gì, hạ giọng nói: “Bên Trường Nhạc Cung gọi đồ ăn, cho tới giờ chỉ truyền lời, trừ phi mang tới luôn, còn không từ trước đến nay không để người đứng chờ.”
Trong lòng Trần Đức An báo động mãnh liệt, nhìn cái cằm mập của Nhạc Trường Tín hất theo hướng đó liền hiểu ngay. Lại kêu mấy câu ca ca ngọt lịm rồi mới nói: “Vậy món này của chủ tử chúng ta, phiền ca ca phái người mang qua nhé.”
Nhạc Trường Tín hiểu được, cười nói: “Việc nhỏ mà thôi.”
Trần Đức An lại cảm ơn, rồi mới đi ra ngự thiện phòng về Di Cùng hiên.
Đợi đến khi Trần Đức An đi rồi, tiểu thái giám kia nhìn sang Nhạc Trường Tín, lắp ba lắp bắp hỏi: "Nhạc gia gia, đó là ai vậy?"
Nhạc Trường Tín gõ một cái lên đầu tiểu thái giám, mắng một tiếng "Còn không mau đi làm việc, chút nữa ngươi có việc phải chạy sang Di Cùng hiên, nhanh chân lên."
Tiểu thái giám mừng rỡ trong lòng, biết rõ đây là Nhạc gia gia coi trọng y, cho y cơ hội ra mặt, vội vàng cảm tạ hết lời rồi nhanh nhảu đi làm việc.
Nhạc Trường Tín "Ha ha" cười, nghiêng đầu nhìn sang gian bếp của Phí Lương Công, trong chớp mắt phục hồi tinh thần lại vén lên tay áo cầm một cây chân giò hun khói, lại bưng sang thêm một ít măng tươi tự mình ra tay. Xem ra Di Cùng hiên và Trường Nhạc Cung đang tranh đấu mãnh liệt đây, chè long nhãn là món ngọt, chủ tử Di Cùng hiên lại sai nấu món mặn. Thế này, nếu cả hai cùng đưa đến chỗ Hoàngthượng ….
Tưởng tượng ra cảnh đó, Nhạc Trường Tín cảm thấy trừ phần lẩu hải sản kia, hắn ta nên dâng thêm một phần nữa. Nếu lúc đó Hi Uyển Nghi thấy được sự hiếu kính của hắn ta là tốt, không chừng có thể dâng lên ngự tiền, lọt mắt xanh Hoàng thượng. Cho dù không được Hoàng thượng coi trọng cũng có thể lấy lòng của Hi Uyển Nghi, không phải sao?
Đầu bếp chính tới hỏi ý hắn ta xem phần lẩu hải sản sẽ nấu thế nào, thì nhìn thấy Nhạc công công đang nở nụ cười làm người ta sợ hãi. Trong phòng bếp nóng rực mà hắn ta thấy ớn lạnh đến run người.
Ôi mẹ ơi, Nhạc đầu bếp lại muốn hạ độc thủ.
Cũng không biết bị xúi quẩy là người nào.
Trong Di Cùng hiên Tự Cẩm hơi sững sờ nghe Trần Đức An nói, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi nàng tới nơi này nghe được tin Quý phidâng thức ăn cho Hoàng thượng. Rõ ràng cảm thấy rất khác lạ, cũng thấy … thú vị.
Nàng cố ý khóc sưng đỏ mắt đi về chính là muốn cho Quý phi thấy. Ai biết đâu nàng ta biết việc này thì sẽ có phản ứng như thế. Chẳng phải muốn tự mình thăm dò Hoàng thượng, sau đó thuận thế đạp nàng một cú sao? Kỳ thật nàng hoàn toàn có thể ở Sùng Minh Điện chờ đến khi mắt hết đỏ, hết sưng rồi mới trở về. Nhưng nếu đã hoàngđế phải dự định giúp nhà nàng, dù sao nàng cũng phải làm chút gì đó trợ uy mới được.
Vì vậy, cố tình để đôi mắt sưng đỏ đi về, định thăm dò xem Quý phi sẽ có phản ứng thế nào. Dù sao quý phi đã cố ý sai người lộ ra thông tin nhà nàng bị Tô gia Khúc Châu trục xuất khỏi gia tộc cho người khác biết, không phải là muốn nhìn xem nàng sẽ làm như thế nào sao?
Nghĩ tới đây khẽ cười một tiếng, cách làm của Quý phi không thể nói là không đúng nhưng cũng không thể nói là thủ đoạn cao tay. Có lẽ là quý phi cảm thấy nàng thật sự không đáng để nàng ta lo lắng phí nhiều tâm tư nên mới dùng thủ đoạn chẳng mấy tinh vi và trọng lượng này tính kế đối với nàng. Quý phi sai người ta lộ tin tức nàng đã biết mấy ngày, vốn đang tìm cơ hội tốt nói trước mặt Tiêu Kỳ. Không ngờ hôm nay Tiêu Kỳ lại chủ động nhắc đến chuyện này, nàng cũng liền nhân cơ hội thuận lợi thuận theo luôn.
Nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Tiêu Kỳ, hắn cứ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, nàng đã cảm thấy nếu mình còn không đi thì sẽ ૮ɦếƭ bởi nam nhân kế của hắn, không nhịn được thì phải làm sao bây giờ?
Kỳ thật hắn tuy hắn có lòng lợi dụng mình, nhưng đích thực hắn đối với nàng cũng dụng tâm. Chỉ là có mấy phần chân tình thực sự nàng cũng không biết. Cho nên tối nay vô tình gặp gỡ quý phi, không biết có thể thăm dò xem hắn đối với nàng là thật lòng hay là...
Tự Cẩm cấu mạnh vào tay mình cố làm mình trấn tĩnh lại, nhưng ý nghĩ đó tựa như dây leo mùa xuân, sinh trưởng mạnh mẽ không thể nào kìm giữ được.
"Chuyện này ta biết rồi, ngươi đi nghỉ trước đi." Tự Cẩm nói với Trần Đức An.
Trần Đức An cũng không dám nói thêm gì, khom lưng lui ra ngoài. Ra khỏi điện chính, Trần Đức An nhíu chặt mày, nếu chủ tử và quý phicùng đi đưa đồ ăn thì cũng chính là lần đầu tiên hai người chạm mặt? Hắn ta phải khuyên chủ tử nhẫn nại một chút, đừng cứng rắn đối chọi với Quý phi. Nhưng làm nô tài trong cung, không người nào không ngóng trông chủ tử của mình nhận được nhiều long sủng. Người của Quý phi liên tục gây sự, thái độ Hoàng thượng lại không rõ ràng, thế này... cũng là cơ hội thử một lần...
Cùng lúc đó, bên Quý phi cũng nhận được tin tức.
Hoa cô cô tức giận đến nỗi mặt cũng sắp đen kịt, không ngờ người bên Di Cùng hiên kia lá gan thật sự càng lúc càng lớn, dám tranh thủ tình cảm trước mặt nương nương.
"Nương nương, không thể cứ dung túng mãi như vậy được, Người có lòng tốt nhưng bên Di Cùng hiên càng ngày càng kiêu ngạo."
"Bản cung cũng muốn nhìn xem rốt cục Hoàng thượng sẽ làm thế nào. Hoa cô cô, ngươi nói Hoàng thượng sẽ làm thế nào đây?" Đôi mắt của Quý phi sáng quắc, trên khuôn mặt dịu dàng như hoa lộ đầy vẻ khắc nghiệt.
Hoa cô cô nhất thời không dám trả lời, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Suy nghĩ của Hoàng thượng nô tỳ thật sự không dám phỏng đoán, nhưng đã hơn một năm nay Hi Uyển Nghi liên tục thịnh sủng..."
Nghe lời Hoa cô cô nói, nét mặt quý phi cũng không dễ nhìn, "Vậy thì sao đây? Bản cung cũng không tin Hoàng thượng sẽ giẫm lên thể diện của ta mà nâng đỡ cô ta!" Giọng nói sắc nhọn làm cho nét mặt cũng sắc sảo hơn lên, rồi dường như nghĩ ra điều gì, trong chớp mắt lại đổi thành vẻ dễ thương kiều mỹ, "Chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi."
Trong lòng Hoa cô cô rùng mình, đầu cũng không dám nâng, trong lòng lại nghĩ tới lúc này rồi mà Quý phi còn coi thường người bên Di Cùng hiên kia thì e sau nay sẽ gặp không ít thiệt thòi. Vì Quý phingoảnh mặt làm ngơ mà hơn một năm nay vị bên Di Cùng hiên kia từng bước đi lên rất ổn định. Cho dù có Hoàng hậu nương nương nâng đỡ thật nhưng có thể một lần hành động nhận được thánh tâm, còn có thể khiến Hoàng thượng lo lắng quan tâm lâu như thế, chỉ bằng bản lĩnh này, ở trong hậu cung cũng không có nhiều.
Nương nương ỷ vào uy thế của nhà mẹ đẻ, trong lòng chỉ nghĩ Hoàng thượng nể trọng Tào Quốc công phủ cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến thể diện của nương nương. Nhưng giờ Tào Quốc công có ý hợp tác với Tô gia Khúc Châu, Hoàng thượng chưa chắc đã cam tâm tình nguyện. Chỉ sợ Hoàng thượng nâng đỡ Hi Uyển Nghi, đánh vào thể diện của Quý phi để cảnh cáo Tào Quốc công phủ.
Bà ta có lòng nhắc chuyện này nhưng lại e ngại sự tức giận của Quý phi, nhất thời trong lòng nóng như trên chảo lửa, không biết phải làm sao.
"Thay váy áo cho Bản cung. Bản cung cũng muốn xem Hi Uyển Nghi kia có bao nhiêu bản lĩnh!" Quý phi đứng dậy đi vào nội điện, giọng điệu thoải mái tựa như vui vẻ thư giãn vì sắp xử trí một đồ vật vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc