Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 83

Tác giả: Ám Hương

Tiền tài tử thứ hai

Hoàng đế là người có khát vọng, hiện nay nàng trong lo ngoài khó, chính mình chỉ cần ở bên cạnh cùng hắn vượt qua giai đoạn khó khăn này. Chờ tương lai sau này, cho dù dung nhan mình tàn tạ, chỉ cần nàng có thể an phận thủ thường chắc chắn hoàng đế cũng sẽ nhìn vào tình cảm trước đây để nàng sống bình an đến già. Nếu có cơ hội, nhà mẹ đẻ của mình ở trong triều vị trí đã vững, nếu có thể sinh con nữa thì chưa chắc không thể mưu đồ nghiệp lớn.
Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.
Tự Cẩm cũng sớm đã hạ quyết tâm làm người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi kia, chẳng qua là khi thật sự trở thành người của hắn...
Tự Cẩm nhất thời nghĩ miên man, không khỏi than thở một tiếng.
“Đang yên lành than thở cái gì?”
Bên tai đột nhiên vọng tới tiếng nói khiến Tự Cẩm giật nảy mình, cả người khẽ run rẩy, nghiêng đầu sang liền đối mặt với Tiêu Kỳ. Sáng sớm ánh sáng trong màn còn hơi ௱o^ЛƓ lung mờ mịt, nàng không thấy rõ đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, chỉ có đôi mắt kia rơi trên người nàng, làm cho nàng ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên.
Có phải mình lại lộ sơ hở gì không nhỉ? Tự Cẩm tâm tư không thuần khiết, dĩ nhiên là hơi thấp thỏm bất an, cố gắng nặn ra nụ cười tươi, lại cố ra vẻ bình thản. Nhưng đôi mắt kia chỉ cách mặt nàng có hai tấc, thật sự làm cho nàng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Thần thiếp... thần thiếp tối hôm qua mất lễ nghi, trong lòng đang nghĩ không biết thỉnh tội thế nào đây?” Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có viện cớ này còn xem như miễn cưỡng phù hợp với nét mặt thay đổi không ngừng nãy giờ của nàng. Tự Cẩm nắm chặt lấy góc chăn, tỏ vẻ luống cuống, lông mi thật dài bao trùm lên mắt, sợ bị Tiêu Kỳ nhìn ánh mắt nàng mà phát hiện ra nàng đang nói dối.
“Hóa ra nàng cũng biết mình mất lễ nghi cơ đấy.” Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói vậy bèn trêu ghẹo nàng, “Trẫm, là đầu tiên gặp một người bá đạo như nàng đấy.”
Mặt Tự Cẩm đỏ bừng lên, kéo áo ngủ bằng gấm che mặt.
Tiêu Kỳ nhìn nàng làm vậy chỉ nghĩ Tự Cẩm giờ đã tỉnh R*ợ*u phục hồi tinh thần lại mới biết rõ thẹn thùng, biết rõ sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhỏm người ngồi dậy. Bên ngoài trời còn mịt mờ tối, trong màn ánh sáng mờ tỏ. Trong quầng sáng ௱o^ЛƓ lung chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Tự Cẩm phủ trên gối vàng sáng, hắn hơi cúi xuống hỏi nàng còn đang lấy áo gấm che mặt, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Kỳ không hỏi còn đỡ, vừa hỏi như thế Tự Cẩm còn không nhớ lại chuyện tối qua sao được, tất cả chợt ùa về như phim quay chậm, không cần giả vờ mặt cũng đỏ lên như máu không dám gặp người.
Nhìn Tự Cẩm đã co người thành một khối, Tiêu Kỳ không khỏi nhớ tới tối hôm qua nàng da trắng nõn nà nằm giữa gấm vóc, nét mặt say mịt mờ đầy bá đạo. Vừa mới nghĩ vậy cơ thể liền có phản ứng. Hắn bèn vội vàng quay đầu tránh sang bên cạnh. Nàng mới lần đầu nhận sủng, mình phải thương tiếc nàng, huống chi ngày hôm nay còn có chuyện cần làm, nếu không đương nhiên không thể buông tha nàng đơn giản như thế.
Tiêu Kỳ gọi người vào, Tự Cẩm không thích trong phòng có người khác nhưng y phục hai người đều cần đổi, Quản Trường An rụt lại cái cổ cúi đầu đi vào, nghe Hoàng thượng phân phó, vội vàng nói: “Chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
“Đưa vào đi.”
“Dạ.”
Tự Cẩm từ trong áo ngủ bằng gấm ló đầu ra, nhìn thấy Tiêu Kỳ khép màn lại, nửa người chui ra ngoài khẽ sai Quản Trường An đưa quần áo vào. Y phục của Tự Cẩm Quản Trường An không dám ***ng vào, người mang vào là Vân Thường, hai người cùng cúi đầu, đặt ở trên bàn rồi lại lui ra ngoài.
Tiêu Kỳ vươn tay lấy y phục của hai người vào, đưa váy áo của Tự Cẩm cho nàng. Tự Cẩm vẫn choàng chăn ngồi dậy, nghiêng người nhận xiêm y, quay lưng về phía Tiêu Kỳ mặc đồ. Chỉ cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt nóng rực, dường như có thể xuyên thủng cả lưng nàng.
Tự Cẩm dùng tốc độ nhanh nhất mặc váy áo vào chỉnh tề, cơ thể vừa chua vừa chát lại đau. Xong xuôi định quay người lại giúp Tiêu Kỳ thay quần áo thì thấy hắn đã mặc xong từ trước. Tiêu Kỳ quay người lại thấy vẻ mặt khó xử của Tự Cẩm, bèn giả bộ nghiêm nghị: “Một tay công phu mặc y phục của trẫm đều được tôi luyện từ Di Cùng hiên.”
Mặt Tự Cẩm xấu hổ nóng bừng đến nỗi có thể đun nước sôi
.
Ngoài cửa Quản Trường An đã sớm mang người chuẩn bị sẵn sàng nước nóng chờ hai người rửa mặt. Tiêu Kỳ và Tự Cẩm tách ra từng người rửa mặt trang điểm, đợi đến khi xong xuôi hết thì đồ ăn sáng cũng đã bày biện sẵn sang bên phòng kế.
Tiêu Kỳ phải lâm triều, Tự Cẩm cũng muốn trở về Di Cùng hiên chuẩn bị dự tiệc tối, hơn nữa Tự Cẩm cũng không biết chút nữa mình sẽ phải đối mặt với Tiêu Kỳ như thế nào liền dứt khoát cúi đầu tập trung dùng bữa.
Thấy Tự Cẩm trầm mặc như vậy, Tiêu Kỳ chỉ cười cười, chỉ nghĩ chắc nàng đang nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhất thời hơi thẹn thùng không chịu nổi, do đó mới không nói giỡn cùng mình như ngày thường. Để tránh cho nàng thẹn quá hoá giận, lúc ấy hắn cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa.
Dùng xong đồ ăn sáng, hai người súc miệng uống trà. Tự Cẩm thay long bào lên triều cho Tiêu Kỳ, chỉnh đốn y phục nghiêm chỉnh thỏa đáng rồi mới quỳ gối, “Thần thiếp cũng xin cáo lui.”
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, nắm chặt tay nàng lại, cúi sát vào đầu nàng nói khẽ: “Trẫm, sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.”
Tự Cẩm sững sờ ngẩng đầu lên, Tiêu Kỳ đã sải bước đi ra ngoài.
Không thiệt thòi? Thế nào mới gọi là không thiệt thòi đây?
Rất nhanh Tự Cẩm liền biết ý Tiêu Kỳ là cái gì. Nàng về Di Cùng hiên không bao lâu thì nhận được ý chỉ đến. Tiêu Kỳ tấn vị cho nàng, lại thăng thêm một cấp, thành Uyển Nghi.
Ở trong hậu cung nhận sủng lên cấp vốn là lệ đã có từ lâu. Nhưng đến khi Tiêu Kỳ đăng cơ trên ngôi vị hoàng đế, phi tần sau khi nhận sủng được thăng cấp cũng chỉ có hai ba người. Một người là Quý phi hiện nay, một người đã bị “bệnh ૮ɦếƭ” Cẩm Tiệp Dư, còn có Khúc phi, giờ thêm Tự Cẩm nữa.
Ý chỉ này vừa đưa ra, trong hậu cung lập tức liền sôi trào. Chuyện Tự Cẩm thị tẩm cũng bị mọi người biết, ai có thể ngờ vào lúc đó Hoàng thượng lại sủng hạnh Hi Tần... thành Hi Uyển Nghi rồi chứ?
Lúc Hoàng hậu biết rõ tin này cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười. Theo ý nàng ta không có chuyện gì làm mất mặt quý phi tốt hơn so với chuyện này. Tâm trạng vui sướng, Hoàng hậu lại ban thưởng như nước chảy tới Di Cùng hiên. Đồng cô cô đưa người mang đồ thưởng chúc mừng Hi Uyển Nghi thăng cấp, vừa đến đoạn rẽ vào Di Cùng hiên, từ xa nhìn thấy bóng lưng Quản Trường An dẫn theo vài tên tiểu thái giám đi tới.
Hoàng thượng cũng thưởng Hi Uyển Nghi, nhìn tình hình này tất nhiên sẽ rất phong phú. Đồng cô cô chân bước nhanh hơn tới Di Cùng Hiên. Quả nhiên Quản Trường An đưa tới đồ ban thưởng còn đang cho người sắp đặt trong Di Cùng hiên, bà ta cười tiến lên hành lễ chúc mừng Hi Uyển Nghi.
“Đồng cô cô không cần đa lễ, mau mau xin đứng lên.” Tự Cẩm tự mình đỡ Đồng cô cô dậy, đương nhiên biết rõ bà ta tới làm gì, trên mặt thể hiện sự e lệ xấu hổ.
“Nô tỳ chúc mừng Uyển Nghi chủ tử, đây là chuyện cực kỳ vui mừng, nương nương vừa nhận được tin tức này liền lập tức sai nô tỳ lại đây.” Đồng cô cô sai người dâng đồ hoàng hậu ban thưởng đưa lên, lại nói tiếp: “Đây là tượng Tống Tử quan âm nương nương cố ý ban thưởng cho chủ tử, vốn cho là còn phải đợi mấy tháng, không ngờ Hoàng thượng … còn nóng vội hơn, nên sai nô tỳ hôm nay đưa tới.”
Tự Cẩm nhìn vào bức tượng Tống Tử quan âm, trong lòng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Đồng cô cô lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là kích động cảm kích, “Thần thiếp cảm tạ Hoàng hậu nương nương ban ân điển như thế, thật sự là không có gì để báo đáp, trong lòng áy náy sợ hãi.”
Hoàng hậu ngóng trông nàng có thai, là muốn biến mình thành Tiền tài tử thứ hai sao?
Đồng cô cô cười nhìn Hi Uyển Nghi, mặt mũi bên ngoài tươi cười tràn đầy hiền hòa thân cận nhưng trong lòng đối với nàng thêm nhiều sự phòng bị. Nếu nói Hi Uyển Nghi nhận sủng vào lúc này thì không phải là người biết tính toán, bà ta là người đầu tiên không tin. Nhưng Hoàng hậu nương nương nguyện ý nâng nàng tranh đấu với Quý phi, bà ta đương nhiên phải làm theo nương nương dặn dò.
Tự Cẩm trong lòng như có sóng to gió lớn, ngoài mặt lại không thể không tỏ ra vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng ngượng ngùng mím môi mỉm cười, nói với Đồng cô cô: “Thần thiếp nhất định không phụ kỳ vọng của nương nương, sẽ phụng dưỡng Hoàng thượng thật tốt, vì nương nương phân ưu.”
Hai người nói chuyện với nhau thật vui, Tự Cẩm tự mình đưa tiễn Đồng cô cô đi ra cửa. Trở về xem đồ hoàng hậu ban thưởng quả thật cực kỳ phong phú. Gấm vóc lụa là rực rỡ, đồ trang sức tinh xảo quý giá, cả bức tượng Tống Tử quan âm kia nữa.
“Chủ tử, tượng Quan Âm này có trưng lên hay không?” Vân Thường đứng một bên khẽ hỏi.
Tự Cẩm dừng một chút, sau đó mới thản nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương ban thưởng, đương nhiên là phải trưng lên.”
Nghe giọng chủ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, ý tại ngôn ngoại, Vân Thường cũng không dám nhiều lời, dẫn Diện Mi và nấy nô tỳ đi xuống đăng ký nhập kho. Nhưng bức tượng Quan Âm đặt ở đâu lại là vấn đề, cuối cùng quyết định đặt trong phòng nhỏ phía sau. Đó là một tiểu phật đường cũng không làm ai chướng mắt, còn có thể báo cáo với bên Hoàng hậu.
Hoàng hậu mở màn ban thưởng, sau đó tới Quý phi ban thưởng, mấy người Đổng Hiền phi, Mai Phi, Khúc phi, Lý Chiêu Nghi cũng trước sau đưa đến. Trong Di Cùng hiên quả nhiên người ra vào như nước, vô cùng náo nhiệt. Rõ ràng ngày hôm nay là tiệc đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, nhưng Di Cùng hiên cũng rộn rang náo nhiệt không kém, ở trong hậu cung này coi như là lần đầu tiên.
Bận rộn hơn nửa ngày, mặt Tự Cẩm đều cười muốn cứng luôn. Mấy tần phi phía dưới nàng không cần ra mặt tiếp đãi, nhưng là vị phần cao hơn thì nàng cũng phải có mặt để cảm ơn. Hơn nữa tối hôm qua “vất vả”, chờ đến khi có thời gian nghỉ ngơi một chút thì toàn thân Tự Cẩm ê ẩm, ngay cả ngồi trang điểm cũng thấy mệt.
Diện Mi cầm lược chải đầu cho chủ tử, Vân Thường đang chuẩn bị xiêm y bên cạnh. Nàng ta lấy ra từng bộ khoa tay múa chân một hồi rồi lại cất về, lấy thêm bộ khác ra, cứ thế nhiều lần. Cuối cùng mới cầm lấy một bộ váy dài thêu hoa hải đường màu tím, kết hàng trăm con bướm mang qua, “Chủ tử, người thấy bộ này thế nào?”
Tự Cẩm liếc nhìn, cười gật gật đầu, “Nhìn khá hợp.” Không quá chói mắt gây chú ý, cũng sẽ không quá lấn át người khác, nàng luôn luôn tin sự tinh tế của Vân Thường. “Chọn bộ này, ngoài khoác thêm dải lụa nữa.”
Vân Thường cười đồng ý, xoay người tìm kiếm trong mấy thùng quần áo.
Tóc đen nhánh được thắt thành một Pu'i, tay nghề chải tóc của Diện Mi ngày càng tinh xảo khéo léo. Tự Cẩm lấy trong hộp nữ trang một cây trâm bằng ngọc trắng khắc hoa hải đường, cài vào kẽ tóc. Cây trâm ngọc không một tì vết, sáng lấp lóa này là Tiêu Kỳ đưa cho nàng, cài lên tóc càng thêm phần diễm lệ cao quý.
Đeo bộ khuyên tai bằng ngọc trắng cùng kiểu, Tự Cẩm đeo thêm vòng tay ngọc trắng rồi đứng dậy để Vân Thường thay quần áo cho nàng.
“Chủ tử, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc có quá giản dị hay không?” Vân Thường vừa thay quần áo vừa nói.
Diện Mi lại cười nhìn Vân Thường, “Vân Thường tỷ tỷ, muội lại cảm thấy thế này rất phù hợp, tóc chủ tử đen nhánh thế này, nếu cài thứ khác sẽ thấy rõ không hợp.”
Vân Thường lại ngẩng đầu tinh tế quan sát một phen, chỉ thấy đúng là như vậy bèn cười nói: “Nô tỳ chỉ muốn làm chủ tử xinh đẹp độc nhất vô nhị, lại đã quên hăng quá hoá dở.”
“Chủ tử của chúng ta kể cả không mang theo mấy thứ trang sức này cũng xinh đẹp độc nhất vô nhị.”
Nghe hai nha đầu ríu ra ríu rít nói, Tự Cẩm cũng cùng cười theo một cái nói: “Chúng ta cũng không phải đi so sánh ganh đua với ai, dù sao cũng là tiệc đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, phải khiêm tốn một chút, các ngươi đi cần cẩn thận mới được.”
“Dạ.”
“Dạ.”
Hai người cùng đồng thanh vâng lời, Vân Thường lại quan sát từ trên xuống dưới kỹ càng một lần nữa, xác nhận không còn sơ suất gì mới nói: “Hôm nay là ngày vui của quý phi, nếu đoạt danh tiếng của nàng ta e là sau này sẽ không có mộtngày tốt lành, vẫn là chủ tử nói đúng.”
“Chẳng qua là sinh một công chúa thôi, sau này vinh sủng của tiểu chủ còn nhiều hơn nữa.” Diện Mi nhướn mày không chịu.
“Cô cũng dám nói thế, nói riết quen miệng.” Vân Thường làm bộ lườm nàng ta một cái.
Giờ Diện Mi ở bên cạnh chủ tử cũng có vài phần thể diện, lúc ấy cũng chỉ có ba chủ tớ nên cũng không kiêng kị nhiều liền nói thẳng: “Quý phi nương nương lớn hơn chủ tử chúng ta bốn, năm tuổi đấy. Giờ chưa thấy rõ nhưng qua một hai năm nhìn sẽ thấy khác ngay.”
“Điều này cũng đúng, quý phi nương nương lại còn sinh con nữa. Người đã sinh với chưa sinh có sự khác nhau rất lớn.”
Nghe hai người này nói thao thao bất tuyệt nhưng thật ra là trấn an nàng, Tự Cẩm lĩnh nhận ý tốt của các nàng nói: “Ở ngoài không được nói lung tung, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình.”
Hai người vội vàng đáp ứng, biết rõ chủ tử nhắc nhở vì muốn tốt cho các nàng, nụ cười trên mặt hai người lau cũng không hết.
Thu thập thỏa đáng, Tự Cẩm mới mang hai người cùng Trần Đức An ra cửa, để lại Kim Chức, Ngọc Tú và Thuận Toàn trông coi nhà.
Dù sao Ngọc Trân công chúa cũng là đứa con đầu tiên của Tiêu Kỳ, cho dù là công chúa nhưng Tiêu Kỳ vì bé đại xá thiên hạ, mở khoa thi thì trong mắt mọi người địa vị của bé cũng không thể coi thường. Ngay cả hoàng hậu xử lý tiệc đầy tháng này cũng bỏ rất nhiều tâm sức, mệnh phụ trong ngoài cung từng hàng từng hàng vào chúc mừng không ngớt. Tự Cẩm và mấy cung phi phải sớm đi đến Phượng Hoàn cung, nếu chậm hơn các mệnh phụ phu nhân kia thì có khi lại bị cho là thất lễ.
Tiệc đầy tháng lần này Quý phi có xin Hoàng thượng cử hành ở Trường Nhạc cung nhưng không biết rõ vì lý do gì mà hoàng đế vẫn quyết định mở yến hội tại Phượng Hoàn cung. Do đó lúc ấy trong Phượng Hoàn cung quả nhiên náo nhiệt vô cùng, cung nhân đi qua lại đều nhẹ nhàng như nước chảy. Hoàng thượng vẫn coi trọng Hoàng hậu nương nương mà.
Tự Cẩm vừa bước vào điện chính Phượng Hoàn cung, cả cung điện vốn đang náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại. Bước chân Tự Cẩm cũng không dừng lại, đi tới trước Hoàng hậu đang ngồi chủ tọa hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Mau dậy đi.” Hoàng hậu tươi cười nói với Tự Cẩm, ngắm nàng như đang xem một món trang sức mình rất thích vậy, “Hôm nay cũng là ngày vui của Uyển Nghi muội muội, ngày khác Bản cung phải thiết yến ăn mừng cho cô mới được.”
Mọi người đều biết ý hoàng hậu là gì, trong bất giác ánh mắt mọi người tập trung vào Tự Cẩm nhiều hơn. Thấy Tự Cẩm kia dung mạo tuyệt diễm, vẻ mặt thẹn thùng e lệ như hoa, cảm giác trong lòng mọi người thế nào chỉ có họ mới biết. Có lẽ bị dung mạo này làm ngỡ ngàng. Sau đó cẩn thận quan sát mới cảm thấy ngoài ý muốn, dường như Hi Uyển Nghi lớn lên thì những điểm giống Quý phi cũng không còn rõ nữa.
Hi Uyển Nghi được sủng ái, trong hậu cung này ai cũng nói bởi vì nàng giống như quý phi mà thăng vị. Nhưng bây giờ Hi Uyển Nghi nhận ân trạch, không nói dung mạo ngày càng xinh đẹp mà cũng không có chút nào giống với Quý phi, điều này đã có thể làm người ta suy nghĩ sâu xa.
“Đa tạ nương nương ưu ái, thần thiếp sao dám để nương nương hao tâm tổn trí như thế.” Tự Cẩm nghe hoàng hậu nói, rõ ràng là đem nàng gác trên đống lửa. Nhưng biết rõ cũng vậy, mình chưa có căn cơ phải dựa vào hoàng hậu nên phải chấp nhận cúi đầu, nàng ta cũng tính kế rất giỏi đấy.
Hoàng hậu cười cười cũng không trả lời, Tự Cẩm lần lượt thỉnh an các phi tần có vị phần cao hơn nàng.
Đổng Hiền phi vốn đoan trang hào phóng, giơ tay đỡ Tự Cẩm dậy, “Khó trách Hoàng thượng thích muội muội như vậy, ta gặp cũng thích đây.”
Tự Cẩm đỏ mặt giả bộ thẹn thùng nhưng cũng không trả lời lại, quay người hành lễ Mai Phi. Mai Phi cũng thuộc phái hoàng hậu nên trước mặt hoàng hậu đương nhiên sẽ không làm cho nàng khó xử, còn phá lệ thân thiết đỡ nàng lên.
Khúc phi lại là phái quý phi, nhận lễ của Tự Cẩm xong thì nửa cười mà lại như không cười nói: “Hi Uyển Nghi thật sự khiến người khác động lòng thương tiếc, dù sao cô còn nhỏ, cũng phải chăm sóc đầu óc lẫn cơ thể cẩn thận vào.”
Mấy lời nói này không chút khách khí, còn kém chút nữa thì gần như mắng thẳng nàng không biết xấu hổ. Tự Cẩm cũng không tức giận, ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Khúc phi, cười nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp đa tạ nương nương quan tâm.”
Khúc phi nghe lời nói này sắc mặt cũng không vui gì. Vốn cho rằng nếu Hi Uyển Nghi nói lại vài lời, nàng ta cũng có cớ trách phạt nàng. Không biết nàng không hiểu ý của mình hay là giả vờ ngây ngô không hiểu, tóm lại nàng ta cũng còn biết ngày hôm nay là ngày vui nên không tiếp tục làm khó dễ nữa, nhưng nét mặt thì chẳng tốt lành gì.
Lý Chiêu Nghi sớm có thù cũ với Tự Cẩm, Tự Cẩm hành lễ nàng ta cũng nhận toàn bộ lạnh lùng nói, “Hi Uyển Nghi không cần đa lễ như vậy.” Lãnh đạm như thế, ai cũng nhìn ra mấy phần địch ý.
Ngọc Quý Tần mặc dù là phái hoàng hậu nhưng cũng không hòa hảo với Tự Cẩm, hơn nữa trước đây nàng chưa nhận sủng đã chiếm giữ hoàng đế, giờ nhận sủng rồi thì không biết sẽ quyến rũ linh hồn hoàng đế tới cỡ nào. Trong lòng nàng ta chán ghét Tự Cẩm cực kỳ, ngoài mặt mặc dù sợ hãi hoàng hậu nhưng cũng chẳng hòa nhã với nàng, đương nhiên cũng không dám khó xử nàng.
Cẩm Tiệp Dư đã bị “bệnh ૮ɦếƭ”, tần phi có vị phần cao hơn Tự Cẩm cũng chỉ còn lại Tề Vinh Hoa. Trong cung Tề Vinh Hoa là người trung lập, không theo phe phái nào, do đó nàng ta cũng chỉ có địa vị bình thường, ít người chú ý tới. Dù sao đằng trước quá nhiều cung phi xinh đẹp, so về dung mạo cũng hơn nàng ta nên biểu hiện đầy vẻ hiền hòa, không đợi Tự Cẩm quỳ gối liền đỡ nàng đứng dậy. Hi Uyển Nghi này vị phần tăng quá nhanh. Ngày hôm nay là Uyển Nghi, ai biết ngày mai sẽ là cái gì, Tề Vinh Hoa đương nhiên không muốn đắc tội nàng.
Xuống chút nữa chính là các phi tần vị phần thấp hơn hành lễ với Tự Cẩm, một bận chào hỏi nhau sau, mọi người mới ai về chỗ nấy.
Vị trí của Tự Cẩm ngồi giữa Tề Vinh Hoa và Đậu Phương Nghi, Đậu Phương Nghi thấy Tự Cẩm thật sự cảm thấy bó buộc, chỉ mím môi cười chứ cũng không nói gì. Ngược lại Tề Vinh Hoa vẫn nói vài câu với Tự Cẩm nên bầu không khí cũng không đến mức quá lạnh lùng.
Thêm một lúc nữa, tần phi đều tập trung đông đủ trong đại điện càng thêm náo nhiệt. Nhưng cho tới bây giờ quý phi vẫn chưa xuất hiện, tiểu công chúa đương nhiên cũng chưa tới. Mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong đầu cũng đang suy nghĩ, có lẽ Quý phi mất hứng vì tổ chức yến hội ở Phượng Hoàn cung, nhiều khả năng sẽ tới trễ.
Nếu thế thật thì thể diện của hoàng hậu sẽ khó mà giữ được.
Tề Vinh Hoa là người có tính tình ôn hòa, Tự Cẩm cũng thường xuyên gặp nên nói chuyện với nhau khá hợp. Trong hậu cung này cũng mới có hai đợt tuyển tú, Tự Cẩm là đợt thứ hai, Tề Vinh Hoa là đợt thứ nhất. Nàng ta không may mắn lắm, lần tuyển tú thứ nhất là lúc Tiêu Kỳ mới đăng cơ, bao nhiêu gia tộc muốn đưa con gái tiến cung, ai nấy đều là mỹ nhân sắc nước hương trời. Không nói người khác, chỉ riêng Quý phi đã là tươi đẹp át hết cả hậu cung. Huống chi còn có Mai phi Khúc phi cũng không thua kém bao nhiêu.
Người như Tề Vinh Hoa, dung mạo chỉ hơn một vài người thì tiến cung mấy năm không nhận sủng cũng không phải là chuyện lạ gì. Tự Cẩm lại vòng vèo hỏi thăm mấy chuyện, nhà mẹ đẻ Tề Vinh Hoa cũng không phải gia tộc hiển hách cho nên ở trong hậu cung không tìm được đường riêng của mình cùng việc này có quan hệ rất lớn.
Người như Tiêu Kỳ, trải qua hơn một năm chung ***ng, Tự Cẩm biết rõ hắn là một người cực kỳ tỉnh táo, biết rõ chọn lọc như thế nào. Cho dù sau khi hắn đăng ngôi đế vị bị bao nhiêu ngăn trở, khắp nơi rơi vào bẫy rập của người khác. Nhưng sau vài năm tranh chấp chiến đấu không mệt mỏi, giờ trên triều đình hắn cũng có vài phần uy nghiêm. Một nam nhân một lòng chỉ nghĩ tới thiên hạ thì không có bao nhiêu tâm trí đi lo lắng cho nữ nhân trong hậu cung hết. Những nữ nhân mà hắn sủng ái, phần lớn đều là những người có gia tộc sau lưng hắn cần dùng đến hoặc hắn có thể sử dụng trên triều đình, hoặc là gia tộc quá mạnh, tạm thời hắn không thể áp chế được.
Co được dãn được mới là đại trượng phu.
Mặc dù Tự Cẩm cảm thấy nam nhân này bạc tình, nhưng không phải bởi vì hắn như vậy nên nàng mới quyết định đứng bên hắn sao? Nếu gặp một kẻ do dự thiếu quyết đoán, nhi nữ tình trường, Tự Cẩm cũng thật không dám đánh cuộc đi theo hắn.
Nếu ngươi muốn đạt được điều gì thì ngươi phải chấp nhận bị ném xuống nơi thật sự khó khan tôi luyện. Tự Cẩm muốn ở trong hậu cung này sống sót thật tốt, để đến một ngày không bị Quý phi và Hoàng hậu áp chế, không cần lo lắng tính mạng mình nắm trong tay người khác thì giữa quyền lực và tình yêu, nàng cũng sẽ giống như Tiêu Kỳ lựa chọn quyền thế.
Nhìn đi, trong xương cốt bọn họ là giống nhau.
Tự Cẩm mỉm cười, cảm thấy người như Tề Vinh Hoa càng thêm đáng thương.
“Quý phi nương nương đến!”
Sau một tiếng hô, trong đại điện lập tức an tĩnh lại. Trừ Hoàng hậu nương nương, tất cả tần phi đều đứng dậy nghênh đón.
Ánh mắt Tự Cẩm nhìn về phía cửa đại điện, trong ánh mặt trời sáng chói, một cô gái mặc y phục hoa lệ chậm rãi đi tới. Bộ váy áo đẹp đẽ quý giá tinh xảo lóe sáng, làm cho đôi mắt nàng vô thức nheo lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc