Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 82

Tác giả: Ám Hương

Mượn R*ợ*u kinh sợ nhân gian

Đồng cô cô đi rồi, Tự Cẩm một mình ngồi trên cái sập lớn, khuôn mặt ngay đơ nhưng cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.
Vân Thường đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận nhìn chủ tử cuối cùng vẫn cố dằn lòng bước lên nói: “Chủ tử, người định làm theo ý của Hoàng hậu nương nương thật sao?”
Chưa cập kê mà thị tẩm, trong cung này cũng không phải là chuyện được hoan nghênh. Lúc trước Quý phi cũng bị người nhà đưa vào như thế. Có điều, nếu trực tiếp chống lại Quý phi thế này, trong lòng nàng ta cũng vẫn có chút bận tâm, chỉ sợ đến lúc đó chủ tử bị thua thiệt. Tính tình Quý phi như vậy không phải là người dễ sống chung.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Vân Thường, chỉ thấy mặt nàng ta trắng bệch, khóe môi nhíu, mày nhăn lại như ngọn núi đầy vẻ lo lắng sốt ruột. Nàng khẽ thở dài rồi mới chậm rãi nói: “Vân Thường, ngươi hầu hạ ta lâu như thế, cũng là người bên cạnh ta tin tưởng nhất. Theo ngươi chuyện này ta có thể trốn tránh được sao?”
Vân Thường đỏ mắt, “Nếu không chủ tử giả bộ bệnh để tránh né lần này đi?”
Tự Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, “Hoàng hậu nương nương sao lại không nhìn ra chứ, hôm nay Đồng cô cô đến, mai ta liền bị bệnh, thế cũng quá khéo đi.”
“Vậy... Vậy thì không có biện pháp khác sao?” Vân Thường sốt ruột không thôi, Quý phi đó chính là một núi đá lớn, ai ***ng tới cũng phải mất một lớp da.
“Hiện nay nếu ta thuận theo ý của Hoàng hậu, Hoàng hậu còn có thể che chở ta vài phân. Nếu Quý phi muốn làm gì cũng phải cố kỵ một chút. Nếu ta phản bội Hoàng hậu nương nương, sau này trong cung phải đồng thời đối phó Hoàng hậu lẫn Quý phi, với vị thế ta bây giờ làm sao chịu nổi?” Tự Cẩm khẽ nói, “Quý phi có công chúa bên người, Hoàng hậu đương nhiên không thể tiếp tục thấy nàng ta quang cảnh, đẩy ta đi ra cùng Quý phi tranh đấu tình cảm. Trước ta cũng đã đoán được rồi, có điều không ngờ hoàng hậu lại sốt ruột như thế.”
“Mai là đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, Quý phi nương nương ra tháng. Ngày vui thế này mà chủ tử đoạt sủng ái của Quý phi thì e là thù này kết không thể giải được.” Vân Thường khẽ nói.
Tự Cẩm làm sao không hiểu điểm này, ngẩng đầu nhìn Vân Thường, “Ngươi nhìn khuôn mặt này của ta đi, dù cho không có chuyện này thì Quý phi nương nương cũng không tha cho ta.”
Vân Thường lặng yên. Chủ tử không chỉ vóc người cao lên, nét mặt nẩy nở càng phát ra xinh đẹp bức người, Quý phi... Đương nhiên không tha cho rồi.
Nhìn vẻ mặt Vân Thường, Tự Cẩm lại nghĩ thoáng hơn, cười cười nói: “Nếu đã sớm muộn gì đều phải chống lại, ta cần gì đắc tội Hoàng hậu nương nương? Chi bằng thuận theo ý nàng.” Nếu vậy ít nhất Hoàng hậu còn thấy nàng nghe lời có thể che chở nàng vài phân. Lúc đó, nàng mới có thể nhân cơ hội mà tránh thoát một kiếp.
Dù là Quý phi hay là Hoàng hậu, bây giờ nàng đều trêu chọc không nổi. Cho nên mặc dù không tình nguyện, nàng cũng phải tạm thời cúi đầu xuống.
Tối hôm đó, Tiêu Kỳ sai Quản Trường An tới truyền lời, kêu nàng buổi tối đi qua cùng hắn ăn cơm. Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua hắn mới sai người tới truyền lời.
Tự Cẩm cười với Quản Trường An: “Quản công công vất vả, ta biết rồi.”
Quản Trường An nhìn gương mặt Hi Tần, trong lòng chậc chậc hai tiếng. Tối nay gặp chỉ sợ Hoàng thượng cũng phải nhìn không chớp mắt đây. Ngẫm lại một tháng nay Hoàng thượng vội vàng mất ăn mất ngủ, khó khăn lắm có chút thời gian thảnh thơi liền tìm Hi Tần dùng bữa. Không ngờ tới trong hậu cung đầy mỹ nhân kia, vị này lại giữ vững vị trí thịnh sủng không suy yếu trong lòng hoàng thượng, thật sự khiến người ta không tưởng tượng được.
Ngày mai chính là tiệc đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, e là buổi tối hoàng thượng sẽ ngủ lại Trường Nhạc Cung. Hơn nữa vừa rồi nhà Quý phi cũng xuất lực không nhỏ trong việc mở khoa thi, cũng phải cho nàng ta được hưởng vinh sủng. Giờ phút này mà Hoàng thượng còn cố rút ra thời gian ăn tối với Hi Tần chủ tử, sợ là muốn trấn an người ta. Người khác không biết chứ hắn ta biết rõ, Hi Tần chủ tử nhìn hiền hòa, nhưng chỉ cần ở Di Cùng hiên thì chuyện liên quan đến Hoàng thượng nàng không cho bất kỳ ai chạm tay vào.
Vị chủ tử này có máu ghen không hề ít.
Mấy lời này cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, sao dám nói ra miệng chứ.
“Vậy nô tài trở về phục mệnh.” Quản Trường An giờ đối đãi với Hi Tần lại thật sự cung kính hơn nhiều so với trước kia. Phụ thân, ca ca của Hi Tần đều đang được Hoàng thượng trọng dụng. Phụ thân quản lý nha môn Thiên Đinh Tư, huynh trưởng một đường quá quan trảm tướng, một lần múa võ mà đoạt được chức thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Đây chính là cận vệ của hoàng đế, sau này tiền đồ quả nhiên là vô lượng.
Tự Cẩm cười gật đầu, kêu Trần Đức An đưa tiễn Quản Trường An ra ngoài. Quay về Tự Cẩm lại tiếp tục lên kế hoạch trong đầu, để thực thi kế hoạch ςướק Hoàng đế trong tối mai theo ý Hoàng hậu, chi bằng xuống tay trước trong hôm nay. Không nói đến tối mai có thể thành công đoạt được Hoàng đế từ tay Quý phi hay không, chỉ cần với tính tình kiên nghị của Tiêu Kỳ, chỉ sợ chưa chắc có thể lừa được hắn.
Nếu hắn có lòng thị uy với Tào Quốc công phủ, đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện thuận theo ý mình để dằn mặt Quý phi. Nhưng nhà Quý phi mới giúp hoàng đế thuận lợi mở khoa thi, trong tình huống như thế, hắn tất nhiên sẽ không thể làm mất thể diện của Quý phi. Như vậy, đến lúc đó rơi vào miệng người khác, chính mình lại bị mất mặt.
Tự Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy mình suy nghĩ còn chưa chu toàn. Tiêu Kỳ lại không phải là hôn quân, nhìn không ra những chiêu trò của nữ nhân trong hậu cung này, nàng cần gì lại làm thế để cho người khác chế giễu? Nhớ đến chuyện đó, Tự Cẩm đúng là toát mồ hôi. Nàng tinh tế suy ngẫm, nếu hoàng hậu đã không thể chờ được mà đẩy mình ra tranh sủng với quý phi, chưa chắc sẽ không cố ý cho mình tạo ấn tượng mê hoặc hoàng đế.
Lúc được sủng ái thì tốt, nhưng nếu một mình rơi xuống vũng bùn, chỉ sợ những thứ này đều là tội danh.
Hoàng hậu muốn một mũi tên hạ hai chim, tâm tư này quá sâu xa, nếu không phải Tiêu Kỳ sai Quản Trường An đến, chỉ sợ nàng thật sự trúng kế.
Sau khi hiểu ra, Tự Cẩm bỗng nhiên cười. Nói ra thì nàng cũng khá thông minh, lại để cho nàng nghĩ tới những chuyện này.
May cũng còn chưa muộn.
“Trang điểm.” Tự Cẩm đứng dậy ngồi trước gương, giơ tay cầm lấy hộp trang sức của mình. Hộp này có ba tầng, tất cả bên trong đều là đồ trang sức, vòng đeo tinh xảo hoàng hậu ban thưởng cho nàng. Nàng mở hộp ra, đưa tay vào trong tìm kiếm.
Đầu tiên Vân Thường thả lỏng tóc Tự Cẩm ra, lại cầm lược chải tóc thật mượt mà, sau đó mới hỏi: “Chủ tử, người muốn chải kiểu tóc gì?”
Trước đây vì lấy lý do chưa cập kê, Tự Cẩm vẫn thường thích chải kiểu tóc của tiểu cô nương, vừa khả ái lại ngây thơ, giống như một đứa trẻ. Giờ nếu nàng đã quyết định phải tranh thủ tình cảm, đương nhiên không thể chải kiểu tóc tiểu cô nương đó nữa, suy nghĩ một chút bèn nói: “Chải kiểu tóc bách hợp đi.”
Vân Thường sững sờ nhìn thoáng qua chủ tử, nhưng cũng không lắm miệng hỏi lại, chỉ cầm lấy lược bắt đầu chải. Trong lòng nàng ta hơi kinh ngạc, cảm xúc phập phồng. Chủ tử của các nàng e là đã quyết định rồi, nàng ta chỉ là một nô tỳ không cần nói nhiều, chỉ cần tận trung là đủ.
Thấy Vân Thường trầm mặc Tự Cẩm rất hài long. Nhìn những Ng'n t khéo léo của nàng ta lướt trên tóc, từng lọn tóc đen nhánh trên hóa thành Pu'i tóc tinh xảo mỹ lệ, kết hợp với khuôn mặt càng thêm thanh thuần, trong khả ái có diễm lệ. Chỉ bằng khuôn mặt này, chỉ cần nàng bỏ qua sự xấu hổ, Tiêu Kỳ đã ăn chay lâu như thế, hẳn sẽ không đẩy mình ra ngoài cửa.
Sống hai đời mà lần đầu tiên muốn làm chuyện thế này, trong lòng Tự Cẩm khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Nhưng hai tay Hoàng hậu đang chống đẩy sau lưng, nàng không thể lui được nữa. Nếu không muốn làm con chim bị hai cây tên nhắm bắn, nàng chỉ có thể ngày hôm nay quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Lấy ra một cây trâm bằng vàng, dây tơ kết bằng các viên ru-by lớn cỡ Ng'n t, nàng tự mình cài lên tóc, đeo khuyên tai cùng kiểu. Trên cổ tay là vòng tay ngọc khảm vàng, móng tay là màu mới sơn hôm qua, hôm nay vẫn còn rất sáng rõ xinh đẹp.
Vẽ lông mày, tô môi, sau khi Tự Cẩm cho Vân Thường ra ngoài lại tự mình soi gương cầm lấy chì than đã gọt nhọn vẽ lông mày và viền mắt. Làm như vậy, đôi mắt càng thêm sâu xa mê hoặc. Lại dặm thêm chút hồng lên hai má, vẽ một bông hoa mai trên trán, toàn thân như thể từ trong sương mù tỏa ra sự mềm mại dịu dàng động lòng người.
Lúc Vân Thường đi vào lần nữa, nhìn chủ tử nhà mình một hồi lâu cũng không thể quay đi. Nàng ta ôm *** thở dốc, ông trời ơi chủ tử trang điểm như thế, quả là …. quá đẹp.
“Chủ tử, mấy đồ này đều là đồ mới bên Thượng Phục cục đưa tới, chưa có ai chạm qua.” Vân Thường càng thêm cung kính đối với chủ tử của mình. Chỉ bằng dung nhan này, tương lai của chủ tử tuyệt đối không thể thấp được, đương nhiên nàng ta càng phải thêm trung thành cung kính.
Tự Cẩm nhìn thoáng qua mấy bộ váy áo Vân Thường nâng trong tay, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bộ váy áo màu hồng nhạt, vừa vặn xứng với hoa mai nàng điểm trên trán. Hai tầng váy dài càng tạo thêm vẻ thần tiên. Tay áo viền lụa vàng, đuôi váy may tơ lụa vàng mỏng, quả nhiên là đẹp đẽ quý giá.
Đợi đến khi sắc trời chuyển tối, Tự Cẩm mới khoác áo choàng, dẫn theo Vân Thường và Diện Mi đi tới Sùng Minh Điện.
Bên trong Sùng Minh Điện đèn đuốc sáng trưng, xa xa đã thấy một vùng không gian được ánh đèn chiếu sáng rỡ. Đi tới gần điện, Đồng Ý đã tới đón từ đằng xa, vừa đi đến gần, liếc mắt một cái thấy Hi Tần lập tức sững sờ, cũng vội vàng cúi đầu xuống, cung kính hành lễ, “Nô tài thỉnh an Hi Tần chủ tử, Hoàng thượng còn đang tiếp kiến triều thần, sai nô tài chờ chủ tử ở đây, mời người vào thiên điện nghỉ ngơi trước.”
“Làm phiền công công.” Tự Cẩm nhẹ nhàng cười, “Mời Đồng công công dẫn đường.”
Kỳ thật con đường này nàng đã sớm đi quen thuộc, nói vậy cũng là Tự Cẩm coi trọng Đồng Ý mới dùng chữ “Mời“.
Đồng Ý liền kêu “Không dám”, khom lưng phía trước dẫn đường, đi thẳng tới thiên điện. Vừa đi trong lòng hắn ta còn cảm thấy tim nhảy dồn dập. Trời đất ơi, Hi Tần chủ tử này ăn mặc trang điểm lên thật sự là không chịu được, Hoàng thượng mà gặp chỉ sợ hồn vía đều không còn nữa.
Tự Cẩm vào thiên điện. Đã hơn một tháng rồi, nàng đi vào liếc mắt một cái, trong đầu đang căng thẳng như sợi dây đàn bỗng chốc liền buông lỏng xuống.
Bên cửa sổ cạnh giường lớn giỏ may vá của nàng vẫn đặt chỗ cũ, bên trong là chiếc áo vẫn chưa may xong. Trên bàn con phía tây đặt bên cạnh bình phong hoa lê là hộp đựng hạt châu, trong hộp là xâu hạt nàng đã xỏ được một nửa. Trên giường đặt mấy quyển sách nàng đã xem qua. Đến gần nhìn thì thấy ngay trên mặt để một thẻ chặn sách. Cái này không phải nàng làm, hẳn là Tiêu Kỳ đặt lên cho nàng.
Thiên điện này mặc dù đã khá lâu không tới, nhưng thấy những vật quen thuộc đó bao nhiêu lo lắng trong lòng Tự Cẩm chợt tan biến hết. Nàng vẫn nghĩ rằng Tiêu Kỳ đã sớm cho người cất hết mấy đồ của nàng lại từ lâu, không ngờ hắn vẫn cứ để y nguyên như cũ ở chỗ này. Không biết rõ vì cái gì, Tự Cẩm chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng mình xúc động dâng trào, vẻ khẩn trương căng thẳng bỗng chốc trở nên hòa hoãn.
Để biết trong lòng một người có mình hay không, ở những điểm lớn sẽ khó nhìn ra. Chỉ bằng những việc rất nhỏ thế này mới có thể cảm nhận vài phần. Nếu như vậy Tiêu Kỳ đối với nàng, kỳ thật cũng có vần phần thật lòng chăng?
Tự Cẩm để cho Vân Thường *** choàng cho nàng, treo trên giá áo. Tự mình lại không ngồi trên sập lớn mà đứng cạnh giường, với tay lấy quyển sách cúi đầu mở ra. Thẻ chặn trang trong sách lộ ra một khuôn mặt. Thì ra không biết từ chỗ nào đặt thêm một trang giấy màu vàng sang, trên đó Tiêu Kỳ vẽ phác họa một khuôn mặt, rất giống một người.
Đó chính là Tự Cẩm.
Mặt nàng bỗng chốc liền đỏ bừng. Tự Cẩm làm sao ngờ được, người như Tiêu Kỳ lại còn có hành vi như vậy. Làm cho nàng một người sống hai kiếp lại có cảm giác xuân tâm nảy mầm.
Người này nhất định là cao thủ tán gái!
Lúc hắn làm thẻ chặn sách này, nhất định đang nghĩ đến lúc mình sẽ tới, đương nhiên mở sách ra xem.
Tự Cẩm hơi hơi nhíu mi, làm sao bây giờ, hình như nàng thật sự hạnh phúc.
Bên kia Tiêu Kỳ gặp đại thần xong, liền đi sang thiên điện. Đứng không xa ngoài cửa điện là một dãy thị vệ mang đao kiếm uy phong lẫm liệt bảo vệ cung điện. Ngoài cửa, Đồng Ý cùng một hàng tiểu thái giám lẳng lặng đứng chờ. Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Tiêu Kỳ nghĩ tới người kia đã hơn một tháng không gặp, bước chân cũng đi nhanh hơn một chút.
Người canh giữ ngoài điện thấy hoàng đế đi tới, đang định khom người hành lễ thì Tiêu Kỳ đã vung tay lên. Những người kia cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể lặng yên không một tiếng động quỳ xuống đất, chờ Hoàng thượng sải bước vào thiên điện mới đồng loạt đứng lên, lại im lặng như tờ đứng canh ngoài cửa.
Tiêu Kỳ thấy hai cung nhân của Tự Cẩm đang pha trà bên ngoài cũng phất tay ra hiệu các nàng im lặng, tự mình vén tấm màn cửa bằng gấm màu vàng sáng có viền đen, từ từ bước vào. Vừa ngẩng đầu thì thấy một dáng người mặc váy màu hồng phấn đứng bên cạnh tủ. Chỉ cần nhìn bóng lưng thì thấy ngay, người này có hơn một tháng không gặp mà nàng đã cao hơn không ít, dáng người đã lộ rõ vẻ thiếu nữ đặc biệt linh lung uyển chuyển. Không hiểu vì sao gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ ửng đỏ. Hắn hít sâu một hơi đi tới, mùi thơm quen thuộc liền quanh quẩn trong mũi. Dưới ánh đèn, lớp lụa mỏng màu vàng sang lóe mắt, mái tóc đen nhánh Pu'i cao, làm cho cây trâm khảm ru-by lại có chút tục khí, không xứng với vẻ thanh khiết của nàng.
Xưa nay Tự Cẩm cẩn thận, mặc dù lúc nhìn thấy thẻ chặn sách nhất thời thất thần, nhưng ánh mắt sau lưng quá nóng rực khiến trái tim nàng bỗng đập dồn dập. Nàng tập trung lắng nghe. Mặc dù trong phòng trải thảm rất dày nhưng cũng có thể nghe được tiếng động mơ hồ.
Ước chừng là trong lòng không quá thuần lương, nghe thấy tiếng bước chân này định cúi đầu nhìn thẻ chặn sách trong tay, nhưng trái tim lại có cảm giác e lệ quấn quýt hương tình. Chỉ trong chốc lát do dự thì đã cảm thấy người đi tới sau lưng mình. Giật mình một cái, thẻ chặn sách trong tay bị người ta lấy mất.
“Có thích không?”
Giọng nói êm tai như thế, Tự Cẩm cảm giác mình không còn đường cứu vãn nổi. Xuyên tới nơi này làm tần phi cho người ta cũng thôi, lại còn dám xuân tâm nảy mầm thích hoàng đế. Giờ chỉ nghe giọng nói đã thấy không chịu được, nàng... khóc không ra nước mắt đây.
Cảm xúc Tự Cẩm phức tạp, tình cảm nhất thời không kìm nén được, bất giác thấy ghét chính mình lại động lòng. Lại cũng suy nghĩ giờ mình còn có thể lựa chọn sao, cả đời cũng sẽ là tần phi của Tiêu Kỳ, nếu đã thế thì mình có thích phu quân của mình cũng đâu phải là chuyện không thể chấp nhận được đúng không? Không đúng, nàng chỉ là thích khuôn mặt của nam nhân này, rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nàng.
Kiểu cảm xúc trăn trở không kìm lòng được này bao phủ nàng, đến khi nàng xoay người lại lọt vào trong mắt Tiêu Kỳ thì rõ ràng biểu lộ dáng vẻ của một thiếu nữ đang phơi phới xuân tình.
Đủ để hắn biết, nàng thích.
Hơn tháng không thấy, giờ gặp lại, Tiêu Kỳ không khỏi sững sờ. Trước đây Tự Cẩm tới gặp hắn đều là chải kiểu tóc của tiểu cô nương, hôm nay đột nhiên đổi kiểu tóc, hơn nữa đường nét trên khuôn mặt nàng dần dần nẩy nở khiến hắn có cảm giác nhà có con gái mới lớn đầy kinh diễm.
Có lẽ Tiêu Kỳ ngơ ngẩn quá rõ ràng, mặc dù Tự Cẩm cũng có lòng làm hắn kinh diễm nhưng trước có thẻ chặn sách kia làm lời dẫn, giờ lại thấy ánh mắt này của hắn. Dù nàng tâm cường chí kiên, cũng không nhịn được, trái tim đầy tình xuân đập “thình thịch”, nước da trắng như mỡ dê đỏ ửng lên. Cái kiểu tiểu cô nương gặp người yêu, không giấu được hoảng hốt lẫn vui vẻ, hết thảy đều biểu lộ trên mặt.
Lần này Tự Cẩm quả là không giả vờ, trái tim nàng đã bị hắn bắt lấy, không thoát được.
“Hơn một tháng nay việc triều chính bận rộn, đã lâu không gặp, nàng … khác quá, thành đại cô nương rồi.”
Không biết do bản thân Tự Cẩm tâm tư bất chính hay là lời này của Tiêu Kỳ nói có ý khác, dù sao Tự Cẩm lúc đó chỉ có thể cúi đầu giả vờ thẹn thùng. Kỳ thực nàng cũng không làm ra cử chỉ gì vượt khuôn phép. Nếu không có thể lại mang tiếng là kẻ "phóng đãng không kiềm chế được".
Tiêu Kỳ cũng không phải là người chưa từng trải việc đời. Trong hậu cung này có quá nhiều mỹ nhân, cao gầy mập thấp đều đủ cả, mỗi người một vẻ. Dung nhan của Tự Cẩm cho dù làm hắn kinh diễm nhưng mà nhan sắc của Quý phi cũng không kém nàng. Nhưng đối mặt với vẻ yêu kiều xấu hổ của nàng như vậy lại làm hắn nảy sinh một cảm xúc khó tả, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn trong ***g ***.
Tiêu Kỳ hồi hộp muốn đưa tay lên *** đếm xem nhịp tim đập, lại cảm thấy mình thế này thật sự quá mất mặt, bàn tay đang giơ lên vội vòng sang nắm tay Tự Cẩm, kéo nàng ngồi xuống giường. Đôi mắt lại ngăn không được chăm chú ngắm nàng. Nhất là khi thấy trước *** nàng đã có hai phần nhỏ nhú lên, trong lòng nóng như có lửa đốt, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, trong bụng niệm lời thánh nhân.
Quả nhiên trưởng thành rồi. Trong lòng Tiêu Kỳ cảm xúc trái ngược, vừa vui vẻ lại vừa phiền muộn. Mặc dù nàng chỉ ngồi như vậy nhưng hắn cũng không thể kìm lòng ngắm nàng. Trước đây đối diện với gương mặt tuyệt thế của Quý phi cũng chưa từng có tình trạng quẫn bách xấu hổ chồng chất như vậy.
Vẫn là đọc quá ít sách thánh nhân, tối nay hắn phải đọc lại hai lần mới được.
Nàng còn chưa cập kê đâu.
Tự Cẩm đang nghĩ trong đầu xem mình phải nói thế nào cho hợp với hoàn cảnh, không khí này quá là … ái muội … nàng chịu không nổi. Bên ngoài tiếng Quản Trường An vọng vào, hỏi có muốn dâng đồ ăn lên không. Tự Cẩm gấp rút thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thoải mái hơn.
Tiêu Kỳ cảm nhận được người bên cạnh thở phào, bật cười nghiêng đầu liếc nhìn nàng, vị này coi hắn như lang sói chắc?
Tiêu Kỳ liền sai người truyền lệnh. Nhạc Trường Tín bên Ngự Thiện phòng đã sớm hỏi thăm Đồng Ý, biết tối nay Hoàng thượng và Hi Tần cùng nhau dùng bữa. Trong lòng cảm thán Hi Tần thật là được lòng vua. Ngay thời điểm Quý phi sinh công chúa mà còn giữ được lòng hoàng thượng chặt chẽ như thế, suy nghĩ muốn gần gũi hơn với Di Cùng hiên càng thêm kiên định. Vì lẽ đó, lúc Ngự Thiện phòng mang đồ ăn tới, bên trong bảy tám món đều là Tự Cẩm thích ăn.
Quản Trường An mang người bày biện thức ăn xong rồi lại dẫn người đi xuống. Hi Tần chủ tử lúc ăn cơm không thích có người bên cạnh chướng mắt, giờ quy củ này đã khắc vào trong đầu, hắn ta cũng luyện thành phản xạ có điều kiện.
Chờ mọi người lui ra ngoài hết, Tự Cẩm vẫn cảm giác được ánh mắt của Tiêu Kỳ lúc nào cũng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng rực đó làm cho trái tim nàng vui tung tăng như chim sẻ.
Kỳ thật không phải nàng suy nghĩ lung tung, Tiêu Kỳ đối với nàng cũng không giống với những người khác thật.
“Sao nàng lại ngẩn người thế?” Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm không như bình thường, thấy có món ăn ngon thì hai mắt sáng rỡ, liền gắp đồ ăn cho vào chén nàng, hỏi một câu đánh vỡ bầu không khí khá ái muội này.
Tự Cẩm đè những xao động trong nội tâm xuống ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên nhìn Tiêu Kỳ một cái, rồi mới nghiêm trang nói: “Thần thiếp đã lâu không gặp Hoàng thượng, nhất thời ngắm mê mẩn.”
Trong tay Tiêu Kỳ đang bưng một ly R*ợ*u, vừa mới nhấp một ngụm nhỏ, suýt nữa thì bị lời Tự Cẩm nói làm kinh ngạc phun ra. May mà hắn được giáo dưỡng lễ nghi rất tốt, cố cưỡng chế ép xuống nhưng tim cũng đập mạnh, tuấn nhan thường ngày không biến sắc cũng lặng lẽ nhiễm một màu đỏ ửng.
“Lại nói bậy nữa.” Tiêu Kỳ cũng hơi lo lắng. Tự Cẩm này bình thường khá thông minh, cũng có kiến thức, chính là có đôi khi nói chuyện không biết lớn nhỏ, không có quy củ.
“Trước mặt hoàng thượng thần thiếp có gì không nói được chứ, đâu có người nào khác ở đây.” Tự Cẩm mím môi cười một tiếng, nói lẫy một câu.

Mùi R*ợ*u hòa vị tanh của máu, đem hơi thở hai người sít sao hợp chung một chỗ. Tự Cẩm mặc kệ trước kia, nhưng ít nhất từ sau khi nàng ở cùng với Tiêu Kỳ còn chưa thấy hắn đi tới chỗ phi tử khác ngủ lại. Như vậy ít nhất trước khi hắn đi tới chỗ người khác nàng cứ chiếm trước đã, coi như trut được cơn tức. Dù sao nam nhân trước mắt này cũng ăn chay cả năm rồi.
Cũng không thể tiện nghi nữ nhân khác!
Nghĩ như thế nàng càng ngang tàng bạo ngược lên. Tiêu Kỳ không ngờ kẻ say R*ợ*u phát điên như Tự Cẩm lại không nói lý lẽ như vậy. Không nói đạo lý cũng thôi, lại còn dám cắn người! Khí huyết toàn thân đều dồn về một chỗ. Đang tuổi khí huyết phương cương phải chống đỡ trong hoàn cảnh này, Tiêu Kỳ cố gắng ngăn Tự Cẩm lại, hít sâu một hơi, thừa dịp mình còn lý trí định lui ra ngoài, nàng còn nhỏ mà.
Tự Cẩm không nghĩ tới đã như vậy mà Tiêu Kỳ còn muốn chạy, một phát túm tay áo của hắn, rốt cuộc khóc nức nở ngửa đầu nheo mắt nhìn Tiêu Kỳ, bất cứ giá nào nói: “Thiếp không muốn nhường người cho Quý phi nương nương, người đừng đi.”
Nước mắt lăn xuống rơi vào trong gối, Tự Cẩm nói xong câu này liền che mặt quay lưng đi, nàng cũng chỉ có thể không biết xấu hổ đến mức này thôi. Xuống nữa, nàng thật sự làm không được, chỉ là nếu thất bại thế này thì quả thực hơi thất lạc.
Thật sự là tiện nghi Quý phi!
Tiêu Kỳ nghe lời này, lại thấy nàng mắt đỏ, nước mắt rơi xuống bụm mặt quay lưng đi xấu hổ, hóa ra tối hôm nay nàng ăn mặc và cử chỉ khác thường là có nguyên nhân. Nghĩ thì cũng đúng, nàng thông minh như thế, tất nhiên sẽ nghĩ tới Quý phi sinh công chúa cho hắn, giờ đã ra tháng. Tào Quốc công phủ lại xuất lực giúp hắn khi mở khoa thi. Tiệc đầy tháng ngày mai, hắn nhất định sẽ ngủ lại Trường Nhạc Cung.
Tự Cẩm nghĩ không sai, hắn... xác thực không thể để cho Quý phi mất mặt, cũng thật sự có dự định này.
Nhưng lúc đó thấy Tự Cẩm che mặt quay người đi, nhìn nàng tùy hứng nghịch ngợm, ghen tuông nhỏ mọn, trong lòng cũng không xác định được được là mình vui vẻ hay tức giận. Nàng làm như vậy hẳn là không đúng thế nhưng hắn lại cảm thấy nàng thật sự uất ức.
Tiêu Kỳ cảm giác mình khẳng định bị nàng làm hư rồi, hắn không thể nghĩ như vậy được. Hắn là hoàng đế, tần phi trong hậu cung này đều là nữ nhân của hắn. Chỉ có hắn sủng hạnh các nàng, nào có chuyện các nàng ghen tuông, lại còn dám há miệng cắn người.
Nhưng thấy nàng khóc trong lòng hắn, hai vai run rẩy cũng không dám phát ra âm thanh nào, hắn cũng chỉ thở dài.
Đau lòng.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng xoay người nàng lại, dùng sức tách tay nàng ra. Tự Cẩm chỉ nhìn hắn một cái thì lại kéo áo ngủ bằng gấm lên che mặt. Hai mắt hồng hồng, chỉ cảm thấy bộ dáng này rơi vào mắt hắn nhất định là xấu muốn ૮ɦếƭ. Tóm lại không thể để cho nam nhân nhìn thấy ngươi xấu xí, nàng luôn duy trì nguyên tắc này, cho nên ôm áo ngủ bằng gấm không buông tay.
Hơn nữa, lời vừa rồi nàng cũng không nên nói. Nếu Tiêu Kỳ không vui có thể trị nàng tội ghen tị. Có lẽ, trong chớp mắt có thể mất thánh tâm, sau khi nàng xúc động thì cũng không dám nhìn hắn.
Bộ dạng này rơi vào mắt Tiêu Kỳ, hắn lại cho rằng nàng vẫn đau lòng khẽ cau mày, nghiêm trang giải thích: “Chẳng qua trẫm cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, nàng đừng khóc nữa.”
Cảm xúc trong lòng Tự Cẩm lên xuống dồn dập, thần trí tỉnh lại trong giây lát. Nhưng nguyên chủ vốn không giỏi uống R*ợ*u nên lại thấy đầu óc hơi mơ hồ. Hơn nữa đang lấy áo gấm che mặt nên tinh thần càng ௱ô** lung. Nghe Tiêu Kỳ nói vậy thì biết rõ hắn cũng không tức giận, lá gan Tự Cẩm lại trở về. Nàng mở áo ra giận dỗi nói: “Quý phi nương nương cũng thị tẩm ở tuổi này, Hoàng thượng cũng đâu có chê người ta tuổi nhỏ đâu.”
Vị dấm chua này thật không có đạo lý, Tiêu Kỳ mặt đen lại, là hắn thương tiếc nàng sợ nàng chịu tội, nàng lại không biết phân biệt tốt xấu, còn dám ganh đua so sánh nữa.
Hai người bốn mắt nhìn đối phương, nhìn thấy tuấn nhan Tiêu Kỳ ửng đỏ, đôi mắt đen thẳm lóe lên ánh sáng, Tự Cẩm ma xui quỷ khiến giơ tay che lên cặp mắt kia, “Người không thích ta, nhìn ta như thế làm gì?”
Ngay cả thần thiếp cũng không tự gọi, dám kêu “ta” mới to gan, càng ngày càng không có quy củ. Nhưng không hiểu sao Tự Cẩm không có quy củ như vậy lại khiến Tiêu Kỳ cảm thấy nàng chân thật. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm vì sao Tự Cẩm lại có cảm xúc này nhưng cũng biết nàng đang thương tâm hắn không chạm vào nàng. Nghĩ tới đây, kéo tay nàng ra chậm rãi cúi đầu xuống.
Tự Cẩm nhìn đôi mắt dần dần tiến vào gần, nhìn gương mặt mình thích kia sắp kề sát mặt, ngay cả thở cũng chậm lại, chỉ còn trái tim trong *** đập “thình thịch”.
“Chút nữa, nàng hối hận … thì đã muộn rồi.” Tiêu Kỳ nghĩ tuổi nàng còn nhỏ nên mới nhiều phen nhẫn nại. Giờ bị nàng quấy rối như thế, sự đèn nén kia tựa như nước tràn vỡ đê, mãnh liệt ập tới.
Kim trướng tiêu hồn, nến ngọc lung linh.
Ngoài cửa gió thổi, trong phòng uyên ương.
Quản Trường An đứng ngoài cửa điện, đôi mắt nheo lại nhìn lên bầu trời, nghe tiếng động torng phòng thì không khỏi thở dài. Sớm không tranh, muộn không tranh, lại đúng lúc Quý phi ra tháng thì Hi Tần thị tẩm.
Chọn thời điểm đẹp thật đấy. Quý phi mà biết chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu.
Chà chà, Hi Tần kia nhìn vẻ ngoài thì ngây thơ, khi ra tay lại quyết đoán, cũng không biết nếu Hoàng hậu nương nương biết rõ chuyện này thì cảm giác thế nào nhỉ.
Hắn ta tiếp tục canh giữ ngoài cửa, Quản Trường An và Hi Tần của Di Cùng hiên xưa nay có quan hệ hiền hòa, Hi Tần được sủng ái hắn ta cũng thấy vui. Dù sao mấy phi tần này có đánh nhau vỡ đầu thì hắn ta cũng vẫn là đại tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, không ai có thể bước qua hắn ta được.
Trời tang tảng sáng, Tự Cẩm liền tỉnh lại. Trong màn đầy hương tình, xiêm y rơi lả tả khắp nơi, cái yếm thêu hoa hải đường vắt lên cánh tay bên người nàng, nghiêng đầu sang thấy rõ đã nhăn nhúm không thể mặc lại được.
Người bên cạnh tiếng thở đều đặn nhưng nàng cũng không dám động đậy, sợ đánh thức hắn. Chuyện tối ngày hôm qua nàng nhớ không rõ ràng lắm, có mấy đoạn rất mơ hồ. Nhưng có một điểm Tự Cẩm biết rõ, nàng đích thực quyến rũ hắn thành công.
Hẳn phải vui mừng chứ nhưng Tự Cẩm lại vui không nổi, ngược lại tâm sự nặng nề.
Một khi tin nàng thị tẩm truyền đi, hôm nay là tiệc đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, chỉ sợ danh tiếng của nàng sẽ áp đảo tiểu công chúa. Đoạt danh tiếng tiểu công chúa, lại chiếm Hoàng Thượng trước quý phi, chỉ sợ sau khi Quý phi biết nhất định sẽ hận mình đến ૮ɦếƭ. Hoàng hậu đương nhiên là vui khi mọi sự hóa thành kết quả này. Nhưng có hài lòng với nàng không thì khó mà nói lắm.
Có điều Tự Cẩm cũng không thể không đi bước này. Phụ thân và huynh trưởng nàng đã nhận việc, một người không phí sức mà chủ quản Thiên Đinh Tư, một người đoạt chức thống lĩnh Kiêu Long Vệ, bây giờ nàng đang là người được sủng ái thật sự. Từ đây một chi nhà bọn họ từng bị Tô gia Khúc Châu trục xuất khỏi dòng chính mới thật sự coi như đứng vững bước đầu tiên.
Người ta nhận sủng lòng tràn đầy vui vẻ, nàng nhận sủng lại đầy mưu tính kế. Tự Cẩm nhìn *** màn vàng rực, nàng không vui cũng không buồn. Coi như lần này trút được cơn giận cũng không thể để cho Quý phi ra tháng tiếp tục quang cảnh nữa. Nếu nhà Tô quý phi cố ý cùng với Tô gia Khúc Châu liên hợp đối nghịch với nàng, nàng cũng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn.
Quý phi có thể nghĩ bao nhiêu chiêu trò cản trở nàng, nàng cũng có thể làm ra bấy nhiêu cách đối phó nàng ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc