Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 81

Tác giả: Ám Hương

Đoạt hoàng đế trước Quý phi

Sùng Minh điện.
Tạ Hoàn đứng trong đại điện, nhìn đương kim hoàng thượng, trong lòng không khỏi cảm khái, nhớ ngày đó lúc Hoàng thượng mới kế vị thỉnh thoảng còn thỉnh bọn họ chỉ dạy vài điều. Đến bây giờ, cũng đã có thể kiền cương độc đoán, qua vụ Cẩm Học Văn làm kinh sợ triều đình, càng thêm uy nghi quý khí, làm cho người cảm thấy kính sợ, không dám tùy ý làm bậy như trước nữa.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Tạ Hoàn tiến lên hành lễ.
“Tạ ái khanh bình thân.” Tiêu Kỳ nói, “Ái khanh đến vội vàng như thế, có việc gì gấp cần bẩm báo sao?”
“Dạ.” Tạ Hoàn ngẩng đầu lên nói, “Hoàng thượng, thần thật có chuyện cần bẩm báo.”
Tiêu Kỳ gật gật đầu, “Vậy ái khanh cứ nói đi.”
“Bẩm hoàng thượng, vi thần vì chuyện Kiêu Long Vệ mà đến.” Tạ Hoàn biết rõ chuyện này Hoàng thượng đã sớm quyết định dứt khoát. Nhưng chuyện này có liên quan trọng đại, ông ta cũng không thể làm như không thấy. Bao nhiêu lần dâng tấu chương đều bị Hoàng thượng áp chế không giải quyết, trong lòng ông ta cũng sốt ruột nên dứt khoát trực tiếp báo trước ngự tiền.
Mặt Tiêu Kỳ tối lại nhìn Tạ Hoàn nói: “Tạ ái khanh, án tham ô tiền cứu trợ thiên tai còn chưa kết thúc triệt để, chuyện này để sau này hãy nói đi.”
Tạ Hoàn trong lòng thầm kêu khổ, nói thẳng: “Hoàng thượng, án tham ô tiền cứu trợ thiên tai vi thần đã dốc hết sức lực, trong đó có rất nhiều chỗ khó xử, mong Hoàng thượng thông cảm cho hạ thần.”
Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn Tạ Hoàn, “Trẫm cũng không biết là làm hoàng đế lại còn phải chu toàn sai lầm cho hạ thần của mình nữa đấy, nếu đã như vậy, trẫm cần các ông để làm gì?”
Tạ Hoàn như có ngạnh chèn cổ, cắn răng nói: “Hoàng thượng, Tào Quốc công bí mật cản trở mấy lần, thần không biết làm thế nào mới được, đúng là bất đắc dĩ.”
Tiêu Kỳ làm sao không biết Tạ Hoàn lấy cớ, nhưng ông ta đã nhắc tới người nhà Quý phi cũng chẳng qua là muốn nói với hắn, ông ta không biết làm thế nào với người nhà Quý phi vì chính hắn cũng không dám ra tay độc ác mà thôi. Quả là hạ thần tốt cuả hắn, trong lòng cười lạnh. Quý phi có thai, Tạ Hoàn có điều cố kỵ, Tiêu Kỳ có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là không tức giận.
Lúc này, Tiêu Kỳ nhìn Tạ Hoàn nghiêm trang nói: “Tạ ái khanh có một con trai nghe nói võ công rất giỏi, sao lần này Kiêu Long Vệ chiêu mộ nhân tài, trẫm lại không thấy có tên trong danh sách nhỉ, sao vậy?”
“Khuyển tử chỉ có hư danh ở bên ngoài, Hoàng thượng khen vậy thực không dám nhận, thần không dám cho hắn ra mặt bêu xấu.” Tạ Hoàn nhíu mày nói.
“Trẫm đang cầu anh tài thiên hạ, ái khanh cẩn thận quá mức rồi. Ngày mai kêu hắn vào cung yết kiến, trẫm phải tận mắt thấy mới được.”
Tạ Hoàn trong lòng run lên, bao nhiêu lời định can gián về Kiêu Long Vệ lập tức đều nuốt xuống. Không nghĩ tới Hoàng thượng lại ngoan tuyệt như thế, đoán được ông ta muốn nói gì, trực tiếp lôi con trai ông ta ra làm bia đỡ đạn. Kể từ đó, ông ta khó tránh khỏi bị cản tay...
“Hoàng thượng minh giám, khuyển tử thật sự không dám bêu xấu trước ngự tiền, thần thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, Tạ ái khanh muốn chống lại hoàng mệnh ư?”
Tạ Hoàn mồ hôi nhỏ giọt, trong lòng kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, “Vi thần không dám, nhưng bẩm Hoàng thượng, vi thần vẫn thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khuyển tử thật sự là không dám hỏng mắt ngự tiền.” Nếu đưa con mình vào Kiêu Long Vệ thì Tạ Hoàn đã có quan hệ sâu xa với hoàng gia, về sau rất nhiều chuyện sẽ không dễ làm.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tạ Hoàn, trong tức tối mang sợ hãi, biết rõ trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì. Về việc xây dựng Kiêu Long Vệ, có khá nhiều người ngăn cản, thậm chí còn làm Tô Thịnh Dương bị thương. Trong lòng bọn họ chẳng qua là không muốn gã hoàng đế như hắn tự xây dựng lực lượng của riêng mình mà thôi.
Có ý nghĩ này thật đáng ૮ɦếƭ!
“Chuyện này ý trẫm đã quyết, Tạ ái khanh không cần nhiều lời.” Tiêu Kỳ gọn gàng dứt khoát nói, trong nháy mắt lại chuyển sang chuyện khác, “Ái khanh vừa nói có chuyện liên quan đến Kiêu Long Vệ muốn bẩm báo, không biết là chuyện gì?”
Tạ Hoàn tức không thở nổi, chỉ sợ hoàng đế đã sớm hiểu rõ ông ta muốn nói gì, vì vậy mới lôi con trai của ông ta vào. Giờ ông ta còn có thể nói gì chứ? Khuyên bảo hoàng đế buông tha việc xây dựng Kiêu Long Vệ không thể nào được nữa, giờ hoàng đế đã quyết định để con trai ông ta vào Kiêu Long Vệ, chẳng qua là làm cho ông ta ném chuột sợ vỡ bình, thủ đoạn của Hoàng thượng quả nhiên là khiến người ta càng ngày càng... kinh sợ...
“Bẩm hoàng thượng, vi thần thật chuyện muốn bẩm báo.” Tạ Hoàn cắn răng một cái, ông ta chỉ có một đứa con trai như vậy, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì. Hoàng đế muốn xây dựng Kiêu Long Vệ thì cứ xây đi, dù sao tuyệt đối cũng không thể để cho con trai ông ta đổ máu vì người khác.”Năm trước chọn lựa Kiêu Long Vệ, vi thần từng có may mắn tham gia kiểm tra đánh giá. Mấy ngày nay cũng liên tục suy nghĩ chuyện này, cho nên trở mình trằn trọc, đêm ngủ không thể say giấc. Nhìn Kiêu Long Vệ chọn lựa, thao diễn, áo giáp sáng ngời, kiếm đao sắc bén. Nhưng mặc dù thanh thế hiển hách tựa như thiên binh thần tướng, thực ra chỉ có nổi bề ngoài, không chịu nổi trọng dụng. Thần to gan kiến nghị, chọn lựa dũng sĩ toàn thiên hạ vào Kiêu Long Vệ, người bên cạnh thiên tử sao có thể là những người ngu dốt được?”
Nghe lời này, Tiêu Kỳ quả nhiên kinh ngạc. Sở dĩ hắn cố ý lôi Tạ Tu Xa vào chẳng qua là hy vọng Tạ Hoàn nhìn con trai mà đừng can gián ngăn cản gì trong chuyện Kiêu Long Vệ, không cần ngăn tay vướng chân mà thôi. Nhưng mà lại không thể tưởng tượng được vì bảo vệ con trai, Tạ Hoàn dám đề xuất cho hắn chiêu mộ dũng sỹ trong cả thiên hạ để mình sử dụng. Nói thế này, chỉ sợ Tạ Hoàn tất nhiên sẽ bị quý tộc thế gia hận ૮ɦếƭ.
Tiêu Kỳ trên mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng thì cảm xúc dâng trào, không có một vị hoàng đế nào lại hy vọng bên cạnh mình không có người sử dụng.
Xây dựng Kiêu Long Vệ là chuyện bắt buộc, nếu có Tạ Hoàn hỗ trợ một tay thì chuyện này lại càng thêm dễ dàng.
“Ái khanh nói rất hợp ý trẫm, nếu đã như vậy, chuyện này liền giao cho ái khanh đến làm, ái khanh thấy sao?”
Trong lòng Tạ Hoàn giống như ăn hoàng liên, trước đây án tham ô tiền cứu trợ thiên tai ông ta đã không thuận theo ý hoàng đế vì e ngại Quý phi, nếu như chuyện này ông ta còn thất bại thì sau này... Tạ Hoàn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành kiên trì nói: “Hoàng thượng tín nhiệm vi thần, vi thần chắc chắn dốc hết toàn lực, vì Hoàng thượng chọn lựa nhân tài.”
“Như thế rất tốt, ái khanh vất vả rồi.” Tiêu Kỳ cuối cùng cũng biểu lộ ra vài phần vui vẻ.
Tạ Hoàn lại lệ rơi thành sông, vì sao hôm nay ông ta lại tiến cung làm gì chứ.
Kiêu Long Vệ chọn tuyển dũng sĩ trong thiên hạ vừa truyền ra, dân chúng tầng lớp thứ dân hoan hô tung tăng như chim sẻ, quý tộc sĩ tộc lại cùng nhau tìm tới Tạ Hoàn. Đều là bởi vì chuyện ấy xuất phát từ Tạ Hoàn, không tìm ông ta thì tìm ai đây? Trong nhất thời khách khứa kéo đến Tạ phủ không dứt, mỗi ngày đều có thể nghe trong phủ tiếng tranh cãi mắng chửi ồn ào.
Tô Thịnh Dương bị thương vốn do thế gia muốn đánh cờ với hoàng đế, họ vạn lần không nghĩ tới Tạ Hoàn nửa đường phản kèo, đã thế lại còn đưa ra chủ ý như thế cho hoàng đế. Kể từ đó, thân vệ dũng sĩ của thiên tử chọn lựa đa số trong dân chúng, chắc chắn giành lấy thiên hạ dân tâm, quả thật thế gia không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Ngay trong lúc chuyện Kiêu Long Vệ đang huyên náo sôi sục thì trong hậu cung cũng xảy ra một đại sự, Quý phi sinh non.
Năm ngoái sau tết trung thu, quý phi kiểm tra ra đã mang thai hơn hai tháng, ngày sinh vốn dự định ở tháng 4 năm nay. Không ngờ mới hơn sáu tháng Quý phi đã có dấu hiệu sinh non. Khi Tự Cẩm nghe tin tức này cũng ngẩn người. Vì liên lụy trong chuyện của Cẩm Tiệp Dư, Quý phi cũng bị hoàng đế lạnh nhạt không ít.
Làm một người hiện đại, kỳ thật Tự Cẩm lại cảm thấy Tiêu Kỳ cũng rất khổ ải. Muốn lạnh nhạt với phi tần của mình cũng phải xem có cơ hội hay không. Chuyện của Cẩm Tiệp Dư, dù chưa tra xét đến cùng có phải do Quý phi sai sử hay không, nhưng Tiền tài tử sẩy thai là sự thật ván đã đóng thuyền, chứng cứ phạm tội của Cẩm Tiệp Dư vô cùng xác thực. Mà vị kia xưa nay thân cận với quý phi, Hoàng thượng chỉ lạnh nhạt với Quý phi, trách móc nhẹ nhàng vài câu đã là tương đối nể mặt lắm rồi.
Tự Cẩm nhận được tin tức vội vàng chạy tới Trường Nhạc Cung. Mặc kệ sinh non là ngoài ý muốn hay là vì lý do gì khác, Hoàng hậu cũng chưa nói không cho phép tần phi trong hậu cung đi thăm hỏi, nàng cũng phải đi tới Trường Nhạc Cung coi như có mặt. Dù sao nàng cũng là một vị Tần, xảy ra chuyện cũng phải có mặt để cùng giải quyết.
Tự Cẩm cố ý chọn một bộ váy áo có màu sắc nhu hòa, vừa không quá đẹp cũng không quá nổi bật gậy sự chú ý của người khác. Lại ngồi trong cung chờ thêm chút nữa, cảm thấy lúc này cũng khá nhiều người đi rồi mới đi ra cửa chính Di Cùng hiên. Đến khi Tự Cẩm tới Trường Nhạc Cung, chỉ thấy bên trong quả nhiên đã rất đông người. Tất cả những người có phần vị trong hậu cung đều đến đủ. Chỉ nhìn lướt qua, liền thấy có vài người ăn mặc trang điểm xinh đẹp, Tự Cẩm trong lòng khẽ cười.
Quý phi sinh non, Hoàng thượng tất nhiên sẽ tới. Mấy người ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến thăm Quý phi, không biết là thật đến thăm người bệnh hay là gặp hoàng đế. Nếu Quý phi thấy cảnh này, chỉ sợ đều muốn tức ૮ɦếƭ.
Hơi cúi đầu xuống, Tự Cẩm đứng trong góc giữa đám người, thấy hoàng hậu ngồi vững vàng trên ghế cao, Hoa cô cô bên cạnh Quý phi dẫn người vào phòng sinh chờ sẵn. Qua cánh cửa gỗ, có thể nghe rõ tiếng Quý phi kêu la đau đớn. Người của Thái y viện cũng đã chạy vội tới. Mọi người nhường đường để cho họ đi qua, lập tức nghe Hoàng hậu nói: “Quý vị đại nhân không cần đa lễ, đi xem cho quý phi trước đi.”
Hoàng hậu mặc dù có đôi lúc lòng dạ cũng ác độc nhưng ít nhất là một nhất quốc chi mẫu, nàng ta vẫn chu toàn rất tốt mọi việc. Nàng ta ngồi ở chỗ này trấn giữ tình hình, vừa không trở ngại Hoa cô cô chăm lo cho Quý phi sinh nở, cũng không nhúng tay vào việc của bà đỡ, thái y đến cũng nhắc lo cho Quý phi trước, ngay cả Hoa cô cô cũng không tìm được bất kỳ sai sót nào.
Hoàng hậu ngồi trên ghế nghe tiếng Quý phi kêu rên, bàn tay đặt trong váy cũng trắng bệch. Quý phi bất ngờ sinh non, chuyện này khiến lòng nàng ta hơi bất an. Dạo gần đây Hoàng thượng cư xử lạnh nhạt Trường Nhạc cung nhưng cũng không có đi tới Phượng Hoàn cung nhiều, trừ mồng một mười lăm hàng tháng, hoàng đế căn bản không ngủ lại Phượng Hoàn cung. Cho dù ngủ lại, cùng nằm chung giường nhưng mỗi người có một chăn riêng. Nàng ta biết rõ trong chuyện Tiền tài tử Hoàng thượng không chỉ tức giận Quý phi mà cũng phiền muộn mình.
Hoàng đế không chạm vào người nàng, bản thân hoàng hậu cũng không có nhiều tình cảm đối với hoàng đế, thật ra cũng không cảm thấy buồn gì. Thất vọng duy nhất là nếu cứ như vậy thì e nàng không thể sinh được con trai trưởng. Cho nên, mấy ngày này Hoàng hậu không chỉ đẩy Tự Cẩm ra tranh sủng với mấy người bên Quý phi mà còn dìu dắt tiến cử thêm vài người mới. Ai nấy đều dung mạo như hoa, tư thái xuất sắc, đều là những người hiền lành dễ khống chế. Trước đây Ngọc Quý Tần cũng dính líu đến vụ Tiền tài tử, mặc dù cuối cùng cũng có bằng chứng chứng minh Ngọc Quý Tần trong sạch nhưng cũng làm cho Hoàng hậu sinh lòng phòng bị.
Nàng đề bạt mấy nữ nhân này, một khi họ được địa vị cao liền dễ dàng nảy sinh suy nghĩ khác. Dầu sao các nàng cũng là người cũ trước ngự tiền, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đề bạt người mới sẽ an tâm hơn một chút. Nhưng không biết có phải Hoàng thượng vẫn còn giận nàng hay không mà mấy người mới nàng tiến cử đều không được Hoàng thượng chú ý. Có điều Hoàng thượng lại đối với Hi Tần vẫn thích trước sau như một, điều này cũng làm cho hoàng hậu nhẹ một hơi, ít nhất Hoàng thượng thương tiếc Hi Tần vẫn là giữ cho nàng vài phân thể diện.
Chính vì thế, ngày hôm nay Quý phi sinh nở, hoàng hậu hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì, không thể để cho Hoàng thượng đối với nàng lại thêm bất mãn nữa. Dù cho Quý phi sinh hạ con trai thì sao chứ, giờ còn chưa biết là nam hay nữ, coi như là nam hài, nàng cũng phải bình an nuôi lớn mới là bản lĩnh. Năm rộng tháng dài, nàng còn cơ hội khác, không chỉ có dịp này.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Nghe tiếng Quản Trường An, mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy đón, Tự Cẩm cũng hành lễ theo mọi người, khóe mắt chỉ thấy một vạt áo màu vàng sáng chợt lóe lên.
“Quý phi sao rồi?” Mặc dù Tiêu Kỳ không thích quý phi sinh hạ con trai, nhưng em bé trong bụng kia cũng là con nối dòng của hắn, trong lòng cũng rất quan tâm, vừa gặp hoàng hậu thì hỏi ngay.
“Hoàng thượng cứ yên tâm, đừng quá lo lắng, Quý phi muội muội đã vào phòng sinh, bên trong lại có cô cô đỡ đẻ chăm sóc, bên ngoài có thái y đang sẵn sàng chờ bất cứ lúc nào, tất nhiên sẽ mẫu tử bình an.” Hoàng hậu dịu dàng đáp.
Tiêu Kỳ trong lòng thở phào một hơi, khẽ gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
“Thời gian qua bên cạnh Quý phi muội muội lúc nào cũng có người chăm sóc, xưa nay lại là người có phúc khí, chắc sẽ sinh nở bình an như ý.” Hoàng hậu đỡ hoàng đế ngồi xuống, chính mình cũng cũng theo ngồi xuống bên cạnh nói.
Tự Cẩm đứng chìm giữa biển người, nghe lời Hoàng hậu nói trong lòng cũng không khỏi bội phục, hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, chỉ thấy lông mày hắn khẽ chau lại, hiển nhiên là cũng đang lo lắng. Không biết có phải do ánh mắt mình quá nóng bỏng hay không, Tự Cẩm liền nhìn thấy Tiêu Kỳ bất chợt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chỗ nàng. Tự Cẩm khựng lại, lại thấy trong nháy mắt Tiêu Kỳ nhìn sang chỗ khác, trong lòng liền có cảm giác hụt hẫng khó tả.
“Nữ nhân sinh nở, nếu vận khí tốt sinh dễ thì cũng phải mất ba bốn canh giờ, nếu khó sinh thì sẽ lâu hơn. Hoàng thượng là vua của một nước, còn bao nhiêu việc quan trọng cần xử trí, thần thi*p sẽ tự mình trông giữ ở đây, mong Hoàng thượng cứ đi xử lý chiều chính trước. Chờ Quý phi muội muội có tin tức tốt, thần thi*p sẽ báo tin mừng cho Hoàng thượng ngay.”
Tiêu Kỳ nghe hoàng hậu nói hơi trầm ngâm, sau đó đứng dậy, “Nếu thế thì nhờ hoàng hậu vất vả vậy.” Nói xong nhìn lướt qua mọi người phía dưới, thản nhiên nói: “Kêu tất cả các nàng giải tán đi, ở chỗ này cũng không giúp được gì, còn thêm phiền toái nữa.”
Hoàng hậu gật gật đầu, “Vâng.” Hoàng thượng thật sự cho rằng các nàng quan tâm quý phi sao? Còn không phải là nghĩ lộ diện trước mặt Hoàng đế, ai biết Hoàng thượng ngó cũng không thèm ngó một cái, thật sự là uổng phí bao nhiêu công sức của các nàng.
Tiêu Kỳ sải bước rời đi, mọi người cung tiễn hoàng đế.
Hoàng hậu nhìn mọi người vừa cười vừa nói: “Lời Hoàng thượng nói các cô cũng nghe rồi, vậy tất cả về đi thôi.”
“Vâng.” Mọi người cùng đáp.
Hoàng hậu nhìn nhóm phi tần lại nói thêm một câu, “Đổng Hiền phi và Khúc phi ở lại.”
Đổng Hiền phi và Khúc phi đều không nghĩ tới hoàng hậu sẽ lưu các nàng lại. Hiền phi được nhận chữ Hiền, người vốn đoan trang nên rất xứng với tên. Khúc phi năm đó nhờ một khúc hát mà nhận được thánh tâm, dung mạo dù không có mỹ miều kinh diễm như Quý phi nhưng cũng linh lung diễm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt rất đặc biệt làm người khác chú ý.
Tự Cẩm ra khỏi Trường Nhạc Cung mới thở phào, nàng không có hứng thú làm cọc gỗ đứng vài canh giờ. Hoàng đế liếc nàng liền kêu mọi người về, không phải là bị hắn phát hiện vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt mình chứ?
Nghĩ tới đây không khỏi xấu hổ, chân cũng bước nhanh hơn về phía Di Cùng Hiên.
Tự Cẩm vừa đi thì phía sau Mai Phi nhìn theo bóng lưng nàng một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Về Di Cùng hiên, Tự Cẩm liền thay váy áo mềm nhẹ cho thoải mái, thở phào nhẹ nhõm. Nằm dựa vào gối, nghĩ tới hành động của hoàng hậu, trong lòng liền thở dài. Nếu đổi lại là nàng chưa chắc làm được tốt hơn so với Hoàng hậu.
Nàng nghĩ hoàng hậu đối hoàng đế không phải tình yêu nam nữ, nếu không tuyệt đối sẽ không hào phóng, rộng lượng, thong dong như vậy. Lại nghĩ tới mấy ngày nay hoàng hậu nâng đỡ người mới thượng vị thì cười thản nhiên. Nói cho cùng hoàng hậu cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm mình, nhưng có quan hệ gì chứ, từ đó đến giờ nàng và hoàng hậu đều là quan hệ hợp tác.
Hôm nay quý phi sinh nở, hoàng đế cũng sẽ không kêu nàng sang Sùng Minh Điện hầu mực, nếu không đằng sau phi tử liều mạng sinh con, bên hắn vẫn còn hồng tụ thêm hương thì cũng quá tàn nhẫn.
Tự Cẩm nghĩ không sai. Tiêu Kỳ quả nhiên không kêu Quản Trường An đến thỉnh nàng, hơn nữa Tự Cẩm cũng mong Quý phi có thể bình an sinh hạ em bé. Nếu vậy thì có thể nhân cơ hội để mở khoa thi. Khai ân khoa, tuyển sĩ tử, nha môn Thiên Đinh Tư của phụ thân nàng sẽ có người tài năng đi nhậm chức. Nếu do các sỹ tử nghèo tiến vào Thiên Đinh Tư, mấy thế gia kia tất nhiên không coi trọng, cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho người nhà nàng.
Làm quan không chỉ dựa vào bản lĩnh của mình mà còn phải có người dìu dắt. Mấy người này cũng không có căn cơ, dù dùng được cũng phải cần mấy năm tôi luyện mới được.
Một bữa ăn trưa không có mùi vị gì, Tự Cẩm ở trong Di Cùng hiên cũng không bình tĩnh, chờ mãi cho đến lúc chạng vạng mới nhận được tin tức, quý phi sinh, sinh một công chúa.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy иgự¢ bỗng chốc nhẹ nhõm, trên mặt cũng vui vẻ hơn. Mặc dù nàng vẫn hy vọng quý phi có thể thuận lợi sinh con nhưng nếu sinh con trai khó tránh khỏi phiền toái. Giờ sinh là con gái thì quá tốt rồi. Nghĩ đến hoàng hậu, chắc cũng giống như nàng, cùng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thai nhi của Tiền tài tử cũng không còn, quý phi sinh công chúa đối với vị trí Hoàng hậu cũng không có gì uy Hi*p.
Quý phi sinh con gái, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, ban tên cho Ngọc Trân. Dù là con gái thì cũng là đứa con đầu tiên của hoàng đế. Hoàng đế muốn khắp chốn mừng vui, nên loan cáo thiên hạ mở khoa thi. Bởi vì chuyện này lấy danh nghĩa của tiểu công chúa, cho nên phía Quý phi không ngăn trở. Tạ Hoàn, trước có chuyện Kiêu Long Vệ nên lần này cũng thuận theo thánh ý, mặc dù cũng không ủng hộ nhưng cũng không có đứng ra phản đối. Phụ thân Hoàng hậu có khuyên can vài câu, nhưng thứ nhất hoàng đế đã quyết, thứ hai Tào Quốc công đối chọi gay gắt, phía dưới thế đơn lực bạc, chuyện này liền coi như ván đã đóng thuyền.
Tin tức mở khoa thi ban bố khắp thiên hạ, nhất thời dân chúng hoan hô vui mừng, ai nấy cảm tạ ân đức của hoàng đế, dân tâm một lòng, khắp nơi hoan hỉ.
Trong chớp mắt đã xuân về hoa nở, Ngọc Trân công chúa đến ngày đầy tháng, Hoàng hậu hết sức chủ sự tiệc đầy tháng, kêu toàn bộ phi tần trong hậu cung tham gia.
“Tiểu chủ, Đồng cô cô đến.” Vân Thường vén rèm nhẹ bước chân đi tới bẩm báo.
Tự Cẩm tay đang may vá khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vân Thường, “Mời vào.” Nói xong liền đặt bộ y phục mình đang may vào giỏ, lấy miếng vải sa tanh màu hồng phấn đậy lên. Nhìn thoáng qua thì giống như nàng đang may đồ của chính mình vậy.
Cả tháng qua Tiêu Kỳ vội vàng bận chuyện mở khoa thi, tuyển sỹ tử cũng không đặt chân vào hậu cung. Nàng đã một tháng không thấy hắn. Nói đến Tiêu Kỳ quả là một vị hoàng đế chăm chỉ cần lao, không ham mê nữ sắc. Ở giữa toàn mỹ nhân oanh oanh yến yến trong hậu cung như vậy mà còn có thể như Liễu Hạ Huệ, một lòng lo triều chính, thật khiến Tự Cẩm cảm thấy nghị lực của hắn cực kỳ kiên cường.
Có điều hoàng đế không vào hậu cung nhưng Quản Trường An kia cũng không ít lần đến Di Cùng hiên lấy y phục cho Tiêu Kỳ, nhất là quần áo trong do nàng tự mình làm. Cũng không biết người này có cái gì cổ quái, từ lúc nàng bắt đầu may quần áo trong cho hắn thì hắn ỷ lại vào nàng luôn. Giờ quần áo trong hắn mặc trên người phần lớn là nàng may.
“Nô tỳ thỉnh an Hi Tần chủ tử.” Đồng cô cô cười dịu dàng khom người.
Tự Cẩm tự tay đỡ bà ta dậy, vừa cười vừa nói: “Cô cô không cần đa lễ, ngồi đi.”
Nói xong thì Vân Thường đã bưng đôn thêu tới. Cho dù Tự Cẩm cố ý coi trọng Đồng cô cô, bà ta cũng không có tư cách ngồi cùng nàng. Bưng thêu đôn lại đây mời bà ta ngồi xuống cũng là nể mặt bà ta lắm rồi.
Đồng cô cô vội cười cáo tội rồi mới ngồi xuống. Vừa nồi xuống, liền ngẩng đầu nhìn Hi Tần một cái, trong lòng càng thấy hài lòng. Qua nửa năm nữa Hi Tần sẽ cập kê, giờ nhìn khuôn mặt quả nhiên như hoa sen mới nở vậy, mềm mại độc nhất vô nhị. Đường nét trên mặt giống kia nụ hoa nở rộ, trên trán đã không còn những điểm giống Quý phi. Mặc dù hơi đáng tiếc nhưng dung mạo như vậy dõi mắt khắp hậu cung cũng chỉ có quý phi mới sánh nổi, quả thật là thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành.
Đồng cô cô kỳ thật trong lòng cũng không thoải mái, nếu Hoàng hậu nương nương có thể có dung nhan thế này thì cần gì phải khổ sở nâng đỡ Hi Tần tranh sủng với Quý phi.
“Hôm nay cô cô lại đây là nương nương có chuyện gì phân phó sao?” Tự Cẩm thấy Đồng cô cô vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong lòng không khỏi thấp thỏm, dứt khoát hỏi trước. Nàng cũng biết dung nhan mình quá.. gây chú ý... quá kiều mỵ. Cũng không biết vì sao vị nguyên chủ này, khi nét mặt nẩy nở phát triển lại có dáng dấp của họa quốc yêu phi, rõ ràng trước đây còn mang vẻ thanh thuần ngây thơ mà. Nghĩ nàng ta luôn làm ra vẻ hiền lành thục đức yêu cầu mình, mình lại có gương mặt đầy yêu mị, Tự Cẩm cũng cực lực biểu hiện tư thế chững chạc hào phóng, cố gắng thể hiện mình cũng hiền lương. Nhưng không biết sao khuôn mặt có gien quá mạnh mẽ, mỗi lần soi gương đều tự mình than thở không nguôi.
Đồng cô cô nghe vậy thu hồi suy nghĩ, nhìn Hi Tần đầy hiền hòa cười nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chính là ngày đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, quý phi nương nương cũng sắp ra tháng, nghĩ đến bên trong cung lại không thái bình.”
Quý phi ra tháng đương nhiên là muốn đích thân ra trận tranh thủ tình cảm, Tự Cẩm đã sớm nghĩ đến, Đồng cô cô nói chuyện này chẳng có gì lạ. Có điều lúc này nàng lại không thể chủ động nói gì, chỉ nhìn Đồng cô cô tỏ ra thiên chân vô tà tiểu bạch hoa, “Hoàng thượng đối với Quý phi tỷ tỷ vốn là tình thâm ý trọng, giờ Quý phi tỷ tỷ lại có Ngọc Trân công chúa bên người, Hoàng thượng yêu thích quý phi tỷ tỷ cũng là lẽ thường.”
Nghe Tự Cẩm nói vậy, Đồng cô cô hơi nóng nảy. Bà ta biết rõ Hi Tần còn chưa có nếm qua chuyện nam nữ nên cũng không hiểu được lợi hại đối với nam nhân. Nếu lần này lại bị quý phi đoạt tiên cơ, chiếm lại đế tâm, sau này trong cung chỉ e nương nương lại gặp nhiều khó khăn.
Nghĩ tới đây, Đồng cô cô liền nói với Tự Cẩm: “Chủ tử giờ đã mười bốn tuổi, cũng nên nghĩ tới chuyện phụng dưỡng Hoàng thượng. Lúc Quý phi nương nương vào cung nhận sủng cũng chính tuổi này đấy.”
Đây là Hoàng hậu muốn nàng đoạt hoàng đế trước Quý phi trong bữa tiệc đầy tháng chăng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc