Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 77

Tác giả: Ám Hương

Huynh trưởng gặp chuyện không may 

Trong Di Cùng hiên đang rất vui sướng náo nhiệt, Vân Thường cầm trong tay một bộ váy áo, ướm lên người cười tươi nói: “Bộ này là Thượng Phục cục may theo kiểu mới mang đến, chủ tử, ngài xem đường viền cũng có tới ba bốn lớp, tay nghề càng ngày càng tinh xảo.” Nói xong đặt xiêm y xuống lại bưng lên một hộp đồ trang sức đeo tay, “Buổi trưa Đồng cô cô tự mình mang đến, lúc đó chủ tử đang nghỉ ngơi, Đồng cô cô chỉ để đồ lại rồi đi luôn.”
Tự Cẩm nhìn hộp trang sức đầy châu ngọc lấp lóa, cười bình thản nói với Vân Thường: “Cất hết lại đi.” Có cái gì đáng cao hứng chứ, chẳng qua là hoàng hậu thấy nàng biết điều nên ban thưởng thôi, cũng là nhắc nhở nàng phải cẩn thận tuân giữ bổn phận.
Vân Thường cũng không dám cười nữa, im lặng vội vàng cất sang một bên. Diện Mi cũng nhanh chóng gấp váy áo lại, ôm đồ mang ra ngoài. Ra tới cửa mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tim trong иgự¢ còn đang nhảy thình thịch. Nàng ta vừa mới thở phào một cái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoàng thượng rảo bước đi vào, đầu gối mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng.”
Tiêu Kỳ đi qua bên cạnh Diện Mi, đôi mắt nhìn xấp váy áo nàng ta ôm trong long, dừng một lúc mới nhấc chân đi vào. Diện Mi đang định đứng lên thì nghe tiếng chủ tử vấn an bên trong, nhìn Quản Trường An mỉm cười đứng trước cửa, nàng ta lại vội vàng hơi quỳ xuống rồi không dám nói thêm gì lui xuống. Ai cũng đều nói chủ tử thất sủng, nhưng không phải Hoàng thượng vẫn đến sao? Di Cùng hiên của các nàng cũng không thể cứ thế chìm xuống. Trong lòng Diện Mi dần dần kiên định hơn, ngay cả bước chân cũng khí thế mạnh mẽ lên.
Trong phòng Vân Thường dâng trà lên xong lại cẩn thận lui ra ngoài, tay nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại. Nàng ta ra đến ngoài thì gặp Quản Trường An cười mỉm đứng ngay ở trước cửa.
“Nô tỳ vấn an đại tổng quản.” Vân Thường cười quỳ gối hành lễ.
“Vân Thường cô nương đừng khách khí, mau đứng lên.” Quản Trường An đưa tay vừa đỡ vừa cười nói.
Vân Thường đôi khi cảm thấy Quản Trường An này rất đáng giận, nhưng nàng ta cũng không dám đắc tội vị đại hồng nhân trước ngự tiền này đành chỉ cười xòa. Người vừa đứng lên thì thấy Trần Đức An đang đi tới, trong lòng nhẹ một hơi để lại Trần Đức An chiêu đãi Quản Trường An, còn mình thì đi ra ngoài chờ chủ tử sai bảo.
Ở trong phòng Tự Cẩm quả thật cũng hơi lo lắng bất an. Nàng biết rõ chính mình chọc Tiêu Kỳ tức giận trong vụ không gặp người nhà nhưng nàng cũng không có cách nào khác. Cho nên lúc này chỉ dám bưng trà rót nước, đấm vai Ϧóþ lưng cho hắn. Nghĩ tới mình là một cô gái hiện đại ưa chuộng tự do dân chủ, vậy mà phải sống trong xã hội cổ hủ vạn ác, muốn sống phải khúm núm co ro, bất giác cảm thấy trong lòng đầy uất ức.
Lúc đầu Tiêu Kỳ cũng tức giận không ít, hắn nghĩ Tự Cẩm không biết phân biệt nặng nhẹ, phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được. Thế mà cơn tức của mình còn chưa vơi thì đã thấy tiểu cô nương kia đỏ mắt rơm rớm nước, nàng còn dám ủy khuất trước nữa kia, thế này gọi là gì chứ?
Hắn đành duỗi tay kéo Tự Cẩm ngồi xuống cạnh mình nhìn nàng đầy đe dọa, “Nàng còn không biết xấu hổ cho là mình oan ức sao, lòng tốt của trẫm dành cho nàng đều bị lòng lang dạ thú của nàng giẫm nát rồi còn gì.”
Tự Cẩm vội vàng đứng dậy thỉnh tội, Tiêu Kỳ lại kéo tay nàng dùng sức mạnh đè xuống. Tự Cẩm nhìn hắn, kỳ thật nàng biết rõ Tiêu Kỳ có lòng tốt, nhưng phúc khí lớn như thế... nàng không chịu nổi. Bây giờ suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ trên triều đình nhất ngôn cửu đỉnh, các thần tử tận tâm tận trung, nàng được hắn nhớ thương như thế thì trong lòng chỉ có vui vẻ chứ nào có chuyện còn e ngại.
Nói đến cùng thì do bản thân ngôi vị, quyền lực Tiêu Kỳ chưa vững nên nàng đi theo cũng trôi nổi dập dờn, không có chỗ dựa vững chắc mà thôi.
Nhưng những lời này sao nàng dám nói ra, nàng chỉ đành cúi đầu.
Tiêu Kỳ nhìn dáng vẻ này của Tự Cẩm nói: “Trước đây trẫm vẫn cảm thấy nàng là người vô tư lự, không suy tính sâu xa, là nha đầu ngốc, bây giờ mới biết nàng cũng có những suy tính riêng của mình.”
Mấy câu này cũng khá nặng nề, Tự Cẩm liền ngẩng đầu nhìn hắn vội vã biện bạch, “Ý tứ của Hoàng thượng cũng là tâm nguyện của thần thi*p. Nhưng thân thi*p ở trong hậu cung, phải tuân theo cung quy.”
Tiêu Kỳ nghe nàng nói câu này, mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ức chế nhưng ngẫm lại, làm hoàng đế như hắn mà còn phải nhìn sắc mặt mấy lão thất phu kia chứ đừng nói gì đến một phi tần như Tự Cẩm, nhà mẹ đẻ yếu thế thì sống trong hậu cung khó khăn cỡ nào. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy hai người tình cảnh đúng là giống nhau, cảm giác chua xót lại dâng lên.
“Cho nên nnàng dám to gan từ chối lòng tốt của trẫm sao?”
“Thần thi*p không dám.”
“Không dám? Trẫm cảm thấy gan nàng rất to đấy.”
Tự Cẩm mím môi không nói gì nữa. Trong lòng Tiêu Kỳ rất hiểu lý do mình làm vậy, hắn chỉ tức giận vì nàng đã không đứng bên hắn mà thôi.
Vì sao nàng không dám đứng chứ?
Chẳng qua vì bây giờ hắn còn chưa có đủ sức mạnh thực sự để bảo vệ nàng.
Điểm này cả hai người đều biết rõ, nhưng không ai nói ra.
Tiêu Kỳ chủ động tới Di Cùng hiên hạ bậc thang cho nàng, nàng đã thở phào nhẹ nhõm rồi. Do đó càng thêm nhiệt tình cẩn thận chăm sóc phụng dưỡng tôn đại phật này. Mấy chuyện chuyển khẩu, mở khoa thi, lại còn án tham ô tiền cứu trợ thiên tai trên triều đình đã đủ làm cho Tiêu Kỳ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cho nên sau lần gửi thư đó Tự Cẩm cũng không nói thêm gì nữa, tình cảm của nàng và Tiêu Kỳ không có nền tảng cơ bản, có những lúc người đàn ông vẫn thích nữ nhân ngốc nghếch hơn.
Tuyết rơi suốt một đêm. Nửa đêm Tự Cẩm cảm thấy lạnh nên nằm sát vào người Tiêu Kỳ lấy hơi ấm của hắn. Chờ đến lúc hắn thức dậy vào triều, nàng nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màu tuyết trắng tinh thì mới dậy mang giày đi ra cửa sổ nhìn, vừa thấy cảnh bên ngoài thì vui vẻ nghiêng đầu sang chỗ Tiêu Kỳ, “Tuyết lớn thật.”
Tiêu Kỳ đang được Quản Trường An hầu hạ mặc quần áo, nghe Tự Cẩm nói, xoay người ngó ra ngoài. Chỉ thấy trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng thật dày. Hắn đâu có có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, nhíu mày lại, tuyết lớn là tai họa, trong иgự¢ như có một tảng đá lớn đè nặng trịch.
Hắn giơ tay kéo Tự Cẩm lại, đóng kín cửa sổ cúi đầu trách: “Gió lạnh thổi vào người thì nàng mới biết dễ chịu thế nào cơ.”
Tự Cẩm bị kéo khựng lại, sau đó nhìn thấy Tiêu Kỳ đóng cửa sổ, lôi nàng đi ra phòng ngoài, ấn vai bắt nàng ngồi xuống rồi nghe hắn nói: “Ngày hôm nay trẫm sẽ không đến ăn trưa, sợ là có việc gấp.”
Nếu thật sự tuyết lớn thành đại họa thì việc gấp thật đây. Tự Cẩm rất khéo hiểu lòng người gật gật đầu, “Thần thi*p biết rồi.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ rơi trên mặt Tự Cẩm, nhìn nàng thế mà nàng cũng chẳng nói thêm gì, cảm thấy hơi thất vọng. Quản Trường An đã ôm áo lông cáo khoác ngoài tới choàng lên người hắn, Tiêu Kỳ chỉ đành phải đi, tới giờ phải lên triều rồi.
Tự Cẩm tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài, lúc trở lại cảm thấy khá băn khoăn. Vừa rồi ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn nàng hơi kỳ lạ, tựa như chờ đợi gì đó, mình cũng có làm gì thất lễ thiếu sót đâu nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, thôi kệ cứ vậy đi. Tự Cẩm ngồi trước gương bắt đầu trang điểm, ngày hôm nay phải đi Phượng Hoàn cung thỉnh an. Kể từ đầu mùa đông, Hoàng hậu nương nương thương cảm Quý phi nương nương và Tiền tài tử có thai, việc thỉnh an mỗi ngày cũng chuyển thành ba ngày một lần. Quý phi coi trọng thai nhi trong bụng, so với chính nàng ta còn quan trọng hơn. Từ lúc mang thai cũng không đi thỉnh an nữa. Hoàng hậu nâng Quý phi ra, kỳ thật chẳng qua là dùng cách khác để che chở Tiền tài tử mà thôi.
Mọi người đều biết rõ nhưng không ai dám nói ra.
Ăn sáng xong, Tự Cẩm liền đi đến Phượng Hoàn cung. Trong Phượng Hoàn cung vẫn vô cùng náo nhiệt như trước đây, tiếng hoan hô cười nói ấm áp vang vang trong cung điện, càng thêm nổi bật lên màn tuyết trắng lạnh như băng vô tình ngoài trời.
Tự Cẩm được hoàng hậu che chở, giờ lại được phong Hi Tần nên dù mọi người đỏ mắt ghen tị nhưng trước mặt Hoàng hậu cũng không dám nói gì quá đáng, cùng lắm là trong bóng tối châm chọc vài câu. Tự Cẩm cũng không phải là người dễ bị tác động, giả vờ nghe không hiểu, còn bày ra trên mặt một lúm đồng tiền tươi như hoa, ra vẻ mình ngốc nghếch. Quả là giống một đóa “bạch liên hoa”.
Trong lòng Tự Cẩm lại thở dài phiền muộn. Nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, xuyên không một hồi nàng còn có cơ hội được nếm thử cảm giác bị bao nhiêu người khinh bỉ, coi thường. Nhớ ngày xưa nàng cực kỳ coi khinh mấy người ra vẻ ngây thơ như vậy, giờ lại phải ngụy trang mình y như thế. Cuộc đời thật giống như một vở diễn vậy.
Hoàng hậu nhìn Hi TẦN bị Mai phi và Khúc phi trêu ghẹo, lại thấy nàng vẫn cúi đầu nét mặt luống cuống cẩn thận, trong lòng chợt cảm thấy thư thái, vừa cười vừa nói: “Được rồi, được rồi. Hi tần tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, các cô đừng trêu nàng ta nữa.”
Vài năm nay Mai phi đều dựa vào hoàng hậu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần anh khí, xoa khăn nói: “Nương nương thiên vị Hi tần muội muội như vậy, thần thi*p thấy ghen tị quá.”
Nghe Mai phi nói nửa giả nửa thật, Hi tần vội vàng ngẩng lên, nét mặt bối rối nói: “Hoàng hậu nương nương đãi chư vị tỷ muội đều tốt như nhau mà.”
Mai phi sững sờ, Khúc phi ngồi ở đối diện che miệng cười khẽ một tiếng, đôi mắt long lanh như hồ nước, ngập đầy tình ý càng khiến người thêm lưu luyến nhìn sang Hi tần, chậm rãi nói: “Hi tần muội muội thật sự là người thú vị, khó trách Hoàng thượng yêu thích muội muội như vậy.”
Tự Cẩm như thể không biết lời Khúc phi nói có ý gì, nét mặt ngơ ngác làm mọi người tức cười, trong đại điện tiếng cười giòn giã, Tự Cẩm trong lòng thầm than, cmn, nghề “bạch liên hoa” này cũng chả dễ làm gì cả.
Cuối cùng chờ đến khi Hoàng hậu cho mọi người lui về, lại còn cố ý an bài xe kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử đang mang thai về Kính Nguyệt hiên thì sự chú ý của mọi người mới chuyển từ Tự Cẩm đến Tiền tài tử. Ai nấy đều thấy nét mặt Tiền tài tử khá yếu ớt, càng thêm cẩn thận, không ai dám nói lớn tiếng.
Ra Phượng Hoàn cung, Vân Thường vội vàng mặc áo khoác, đội thêm mũ cho Tự Cẩm, đỡ nàng đi thẳng về Di Cùng hiên.
Tự Cẩm đi được vài chục bước thì nghe sau lưng vọng tới tiếng cười như có như không, không cần quay đầu lại cũng biết mọi người đang nói cái gì. Nếu không phải nói chuyện mình đần độn ngu ngốc thì sẽ bàn luận việc Tiền tài tử có thai. Người trong cung này, bản thân sống không vui vẻ thì nhìn người khác trôi qua thoải mái cũng không chấp nhận được.
Giờ khắc này, Tự Cẩm biết rõ có hoàng hậu che chở và không che chở khác nhau đến cỡ nào.
Một đường đầy tâm trạng về Di Cùng hiên, không nghĩ vừa bước vào thì thấy Tiêu Kỳ đã hạ triều trở về ngồi trong phòng. Tự Cẩm liền lập tức cười thật tươi, dịu dàng để Vân Thường ϲởí áօ khoác cho nàng đi tới hành lễ. Vừa khom người xuống, chưa kịp nói gì thì đã bị Tiêu Kỳ đỡ lên, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, rồi nghe hắn cười nói: “Nàng đoán xem trẫm mang cho nàng cái gì?”
Tự Cẩm còn chưa hồi phục tinh thần khi thấy Tiêu Kỳ vừa hạ triều đã đột đột tới đây, nghe thấy hắn còn mang lễ vật đưa cho mình thì thật sự ngạc nhiên vô cùng.
Từ sau khi Tự Cẩm đổi vận, danh sách đồ vật Tiêu Kỳ ban thưởng ước chừng đã ghi hết một cuốn sách dày. Nhưng bình thường đều do Quản Trường An mang người đưa đến chứ không phải do Tiêu Kỳ tự tay ban thưởng. Vì thế Tự Cẩm kinh ngạc cũng là hợp tình hợp lý.
Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm như vậy, Tiêu Kỳ càng thêm vui vẻ, tay nắm đấm dứ dứ trước mặt Tự Cẩm.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu. Hôm nay buổi sáng lúc rời đi, nét mặt Tiêu Kỳ còn đầy lo lắng vì sợ tuyết lớn gây tai họa. Thế mà chẳng hiểu vì sao lâm triều về lại vui vẻ như vậy. Có thể lần tuyết lớn này không gây họa lớn gì hoặc trên triều đình có đại hỷ sự.
Tự Cẩm trong lòng đầy nghi vấn nhưng không thể hiện gì trên mặt, chỉ nhìn Tiêu Kỳ, nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo của hắn dịu dàng hết cỡ hỏi: “Bệ hạ lại tới trêu ghẹo thi*p, thi*p làm sao đoán được là gì chứ, để thi*p xem chút đi.”
Tâm trạng Tiêu Kỳ đích thực rất vui vẻ nên cũng không tiếp tục làm khó xử Tự Cẩm, chìa bàn tay ra.
Tự Cẩm cúi đầu nhìn, nhìn thấy vật trong tay hắn thì sững sờ, nét mặt đang tươi cười mang theo vài phần cứng ngắc. Chỉ thấy một đôi hoa tai bằng đá hình hoa lựu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ. Trong lòng nàng đột ngột dâng lên cảm xúc chua xót, ký ức nguyên chủ tựa như thủy triều ùa vào lòng.
“Đây là vật trang sức thần thi*p đeo lúc còn ở nhà, sao lại … trong tay bệ hạ vậy?”
“Vui hay không?”
Nghe Tiêu Kỳ hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Tự Cẩm không biết mình có vui hay không nhưng lúc này cũng biết trước mặt hắn phải tỏ ra rất vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu. Đưa ngón tay trắng nõn cầm lấy đôi khuyên từ bàn tay hắn, giơ lên trước mắt tinh tế quan sát. Đây là hoa tai của ca ca nguyên chủ tặng cho muội muội của mình.
“Rất vui.” Tự Cẩm khẽ nói, đầu nhỏ tựa trên vai Tiêu Kỳ nỉ non, “Cảm ơn Hoàng thượng.”
Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm vào lòng nói: “Đây là phụ thân nàng mang vào cho trẫm.” Nói đến đây thì hơi dừng lại, chợt buồn bực nói: “Bởi vì nàng ba phen mấy bận không chịu gặp người nhà nên người trong nhà rất nhớ nàng, đành gửi đồ này vào đấy.”
Mắt Tự Cẩm đỏ lên. Nàng xuyên tới đây vẫn luôn cảm thấy mình là kẻ cô độc, trong cung cấm cưỡi đao vượt lửa mà gắng sống qua ngày. Ngày hôm nay đột nhiên nhận được cái này mới thật sự cảm giác được, hóa ra trên đời này vẫn có người quan tâm lo lắng cho mình.
“Thần thi*p thực có lỗi với cha mẹ huynh trưởng, biết rõ bọn họ lo lắng cho mình mà …” Tự Cẩm không nói được, nàng có thể nói gì đây? Nói thế nào cũng sai hết.
Tiêu Kỳ nhìn nước mắt Tự Cẩm rơi từng giọt từng giọt, lấy khăn của mình ra lau nước mắt cho nàng, “Trẫm xem cha và ca ca nàng đều tốt tính, ôn nhu, sao lại sinh ra con gái bướng bỉnh như nàng chứ.” Nói xong, cũng thở dài thườn thượt.
Tự Cẩm hiểu rõ Tiêu Kỳ nói vậy không có ý thăm dò nàng, ngược lại trong suy nghĩ hai người đều giống nhau, nàng liền thuận theo ý hắn: “Đương nhiên thần thi*p nhớ người nhà, có điều không đành lòng gây thêm phiền toái cho họ, cũng không muốn khiến bệ hạ thêm rắc rối. Chung quy sẽ có một ngày, thi*p nguyện đứng bên bệ hạ, lúc đó tâm nguyện sẽ đạt được.”
Tiêu Kỳ nghe vậy trong lòng căng thẳng, siết chặt tay Tự Cẩm cúi đầu nhìn nàng, từ trước đến nay lại không nghĩ nàng có lòng tin như thế đối với mình.
Ngay cả chính hắn còn chưa có tự tin vào bản thân như vậy. Tiên đế để lại cho hắn một tình hình rối rắm, đăng cơ mấy năm phải gian nan đi tới, mỗi một bước đi đều dốc hết tâm huyết. Nửa đêm tỉnh dậy lăn lộn khó ngủ, hắn đã từng nghĩ tới, nếu như không chống đỡ được thì cứ tùy theo bọn họ thôi.
Quý tộc rắn như sắt đá, hoàng tộc mềm như nước chảy, từ xưa tới giờ đã như vậy.
Nhưng hắn không cam lòng.
“Nàng còn chưa cập kê, chắc là chưa có tên chữ.”
“Khuê trung nữ nhi đến tuổi cập kê thường do trưởng bối trong nhà hoặc ân sư lấy tên chữ cho. Thần thi*p mười ba tuổi đã tiến cung, được bệ hạ không ghét bỏ cho hầu hạ phụng dưỡng bên cạnh. Chắc người nhà chưa có cơ hội đặt tên chữ cho thần thi*p.” Tự Cẩm nói đến đây đôi mắt đẹp long lanh nhìn Tiêu Kỳ chăm chú, kéo tay áo hắn khẽ đung đưa, “Bệ hạ thưởng cho thần thi*p ân huệ này đi.”
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn vào mắt Tự Cẩm, chậm rãi nói: “Trẫm nghĩ để phụ thân nàng lấy tên chữ cho nàng đưa vào cung.”
Tự Cẩm tỏ vẻ nhất định không chịu, “Dân gian có tục ngữ, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, gả con khỉ phải đi khắp núi. Đã nhập cung thì thần thi*p liền là người của hoàng thượng, chuyện thế này này phải do Hoàng thượng hao tâm tổn trí mới đúng chứ, sao lại lười biếng đẩy cho người nhà thi*p?”
Tiêu Kỳ lập tức cười, “Nàng lại quen thói ỷ lại nói hỗn rồi.”
Tự Cẩm che miệng cười, tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
“Tính cách nàng thiên chân hồn nhiên, gặp chuyện lại có vài phần kiên cường, cũng khá thông tuệ, nhưng trong thâm cung...” Tiêu Kỳ dừng một chút không nói gì thêm, ngón tay thon dài cứng cáp khẽ lướt qua lông mày như vẽ của Tự Cẩm, “Nàng cầu xin trẫm ban thưởng tên chữ, trẫm chỉ mong nàng bình an như ý, một đời an vui, vậy gọi tên là Ngôn Thanh đi. Để sau này nhắc nhở nàng cẩn trọng hơn trong lời nói, việc làm. Khi trẫm không ở cạnh nàng thì có chuyện gì nàng cũng không được xúc động, nói chuyện phải suy nghĩ cẩn trọng, lưu lại cho mình ba phần đường sống.”
Lần này Tự Cẩm thật sự rõ ràng sửng sốt. Giọng nói Tiêu Kỳ nhu hòa nhẹ nhàng từ tốn, đang nhìn mình với ánh mắt trong suốt sáng ngời, ngón tay lướt qua trán như nóng cháy. Hai chữ Ngôn Thanh, từ ngón tay ấy bỗng chốc rơi vào torng tim nàng.
Mặc kệ Tiêu Kỳ là loại người nào, giờ khắc này, hắn đã thật lòng thật dạ cầu phúc cho nàng.
“Hoàng thượng...” Tự Cẩm cả người đều như căng ra. Nàng biết rõ lúc này cần phải vui sướng tạ ơn, để Tiêu Kỳ biết rõ mình thích hai chữ này cỡ nào. Nhưng cũng chính giây phút này, nàng bỗng không muốn ngụy trang những cử chỉ “thiên chân hồn nhiên” kia trước mặt hắn.
Nàng thấy rất tệ nếu lúc này giẫm đạp lên tâm ý của hắn.
Tiêu Kỳ nhìn mắt Tự Cẩm còn đỏ hơn so với lúc nãy, bất giác không nghĩ ra lý do vì sao lại khóc. Được hắn ban tên chữ, không phải là nên vui mừng sao?
“Sao vậy?” Tiêu Kỳ hơi bất an nhìn Tự Cẩm, đang yên lành sao lại khóc chứ?
Tự Cẩm cũng không biết giờ phút đó mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, nước mắt cứ tuôn rơi. Nghe Tiêu Kỳ hỏi vội lấy khăn ra lau nước mắt nói liên hồi: “Thần thi*p chỉ quá ngạc nhiên mừng rỡ thôi, nước mắt cũng rơi làm phiền lòng bệ hạ.”
Tiêu Kỳ bèn cười, đúng là vui vẻ phát ngốc đây, cũng chỉ có người đơn thuần như nàng mới có thể như vậy.
“Chuyện chuyển khẩu đã chính thức giao cho cha nàng tiếp quản phụ trách. Nhà nàng từ nay sẽ … không yên bình. Nàng có... oán trẫm không?” Tiêu Kỳ nghĩ tới hôm nay trên triều đình, các đại thần cãi nhau ầm ĩ loạn hết cả lên. Án tham ô tiền cứu trợ thiên tai, vì chuyện Quý phi có thai mà Tạ Hoàn kia cũng tránh né một bên khiến hắn tức giận mà không thể phát hỏa. Việc mở khoa thi cũng tranh cãi không ngừng, hắn nhân cơ hội đó quyết định chuyện chuyển khẩu, khiến Tô Hưng Vũ thống khoái tiếp nhận.
Lại nhớ tới Hộ bộ cố ý gây khó dễ, nói thẳng là không có tiền làm. Lại bộ và Hộ bộ ủng hộ lẫn nhau, đồng thời cũng nói, các quan viên cần tập trung để hỗ trợ cho chuyện chuyển khẩu của Tô Hưng Vũ đều bận rộn, không ai làm được. Không người, không tiền, ngay cả thần tiên có hiện ra cũng bó tay, không bột đố gột nên hồ. Tiêu Kỳ tận mắt nhìn thấy nét mặt Tô Hưng Vũ trước hồng sau đen, gân trán gân cổ vằn lên nhưng cuối cùng vẫn đè nén được cơn tức đầy mình.
Tự Cẩm nghe lời Tiêu Kỳ nói, sớm đã dự liệu chuyện chuyển khẩu không thể dễ dàng như vậy, vừa cười vừa nói: “Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu, thần thi*p tuyệt đối không dám nghĩ như vậy.” Nói đến đây thì hơi ngừng lại khẽ cười: “Hoàng thượng, phụ thân và ca ca thần thi*p trong đầu đều có kế hoạch, tính toán. Chỉ cần Hoàng thượng tin được họ tất nhiên sẽ làm cho tâm nguyện của Hoàng thượng đạt thành.”
“Nàng không sợ nói quá lời về họ sao, sau này làm không thành thì lại xấu mặt.” Tiêu Kỳ bất đắc dĩ, vừa mới còn nói hy vọng nàng ăn nói cẩn thận, kết quả nàng đã dám nói này nọ rồi.
“Thần thi*p có Hoàng thượng nên mới không sợ chứ.”
Tiêu Kỳ khóe miệng khẽ cong lên. Trong hậu cung này, Hoàng hậu, Quý phi và một đám tần phi, ai nấy đều có người trong nhà làm chỗ dựa, có khi nào cần gã hoàng đế như hắn làm chỗ dựa chứ. Giờ đây lại có một tiểu nha đầu như thế coi mình làm chỗ dựa cho nàng, cứ tin tưởng như là đương nhiên vậy, lòng tin tuyệt đối nữa.
Trong tim hắn tựa như có một luồng sức sống mãnh liệt tưới vào.
“Ừ, nàng còn có trẫm đây.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tự Cẩm hơi e lệ rủ đầu xuống, trong lòng lại mơ hồ có vài phần bi ai.
“Hai lần trước nàng không gặp người nhà là sợ người trong cung nói tới lui sinh rắc rối, lần này là thời điểm cuối năm, người nhà nàng xin vào cung yết kiến là hợp lý hợp tình, nàng đừng từ chối nữa.”
“Lần này hoàng thượng không nói thần thi*p cũng muốn gặp họ, thi*p cũng có chuyện dặn dò người trong nhà.”
Tiêu Kỳ bật cười, “Nàng định dặn dò cái gì, nói cho trẫm nghe xem nào.” Mới bé tí mà đã tỏ vẻ người lớn già dặn, làm hắn buồn cười quá đi.
“Hoàng thượng cười gì chứ?” Tự Cẩm bất mãn đẩy đẩy hắn ra nghiêm trang nói: “Thần thi*p muốn dặn người nhà, lần này vì Hoàng thượng làm việc, nhất định phải đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, uy vũ bất khuất, lòng son dạ sắt, không được ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng thượng, triều đình. Sống trong bùn cũng không được nhiễm tanh hôi? Chuyện chuyển khẩu sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, giống như tay không đả hổ, xích độc bắt lang. Mấy đại thần trong triều kia không biết sẽ làm ra bao nhiêu cách xấu xa để hại họ, đương nhiên thần thi*p phài dặn dò rất nhiều.”
Hiên ngang lẫm liệt như thế, bất giác khiến Tiêu Kỳ nghe kinh ngạc, thật lâu không thốt nên lời nào.
“Ngôn Thanh...”
“Phụ thân, ca ca thần thi*p cam nguyện làm trâu bò cho Hoàng thượng, nguyện đánh đâu thắng đó!” Tự Cẩm nắm chặt thời cơ lấy hảo cảm cho người nhà trước mặt Tiêu Kỳ. Nói thì nói như thế nhưng mọi việc chưa chắc có thể thuận lợi.
Tự Cẩm lo lắng không phải không có căn cứ. Nhìn chẳng mấy chốc nữa thì đến Tết, ngày giáp năm, huynh trưởng nàng lại gặp chuyện không may.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc