Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 76

Tác giả: Ám Hương

Đồng Ý kia giống y như con khỉ chạy lăng xăng

Trong Sùng Minh Điện Tiêu Kỳ đang phê duyệt tấu chương. Bên trong điện đốt lò sưởi ấm áp, hoàn toàn trái ngược so với ngoài điện rét cóng người.
Đặt 乃út trong tay xuống, Tiêu Kỳ nhìn lại tấu chương vừa xem xong mới nhìn sang phía Quản Trường An, “Hi Tần cầm thư chưa?”
Quản Trường An liền vội vàng tiến lên một bước trả lời, “Bẩm hoàng thượng rồi ạ.”
“Gặp hay là không gặp?” Tiêu Kỳ cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Quản Trường An dừng một lúc rồi mới đáp: “Hi Tần chủ tử cũng không triệu kiến người nhà.”
Tiêu Kỳ sững sờ, lông mày nhướn lên, mím môi không nói.
Quản Trường An “rắm” cũng không dám phóng, hận không thể co lại thành một khối để giảm đi sự tồn tại của mình, trong lòng kỳ thật không vui chút nào. Hi Tần chưa chắc không biết ý của Hoàng thượng, thư thỉnh gặp cũng đã đưa cho nàng, ý tứ rõ ràng chính là kêu nàng gặp người nhà một lần. Nhưng Hi Tần cứ thế từ chối, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Gia thế Hoàng hậu và Quý phi thâm hậu Hoàng thượng không động được, nhưng một Hi Tần nho nhỏ, lẽ nào Hoàng thượng còn không làm gì được ư?
Chẳng qua mới được sủng ái mấy ngày mà cũng dám lên mặt vậy, chọc hoàng thượng tức giận lên thì còn có ngày lành sao.
Tiêu Kỳ trong lòng cũng không hiểu lắm. Lần trước Hi Tần không gặp người nhà còn có thể giải thích là nàng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Giờ thư thỉnh gặp cũng đã qua sự xem xét của Hoàng hậu, có Hoàng hậu phía trước đỡ đầu thì tại sao nàng vẫn không chịu gặp?
Càng nghĩ càng không hiểu, mặt lại càng đen lại, cơ hồ có thể trích ra mực được.
Phượng Hoàn cung.
Hoàng hậu lẳng lặng quỳ trên bồ đoàn trước tượng phật, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, miệng khẽ niệm kinh văn. Trong phòng nồng đậm mùi đàn hương như muốn sặc mũi người.
Đồng cô cô đứng cạnh cúi đầu phụng dưỡng một bên. Mỗi khi tâm trạng nương nương không tốt sẽ tới nơi này niệm kinh. Lần này Hoàng thượng hành động quả thật hơi quá đáng. Nâng đỡ Quý phi thì thôi đi. Vậy mà còn muốn nương nương làm giá đỡ cho một Hi Tần nho nhỏ, ả ta là cái gì chứ. Khó trách nương nương không vui. Nhưng hiện nay Quý phi đang hưởng sủng ái hết mức, nương nương cũng không thể so đo như trước đây với Hoàng thượng...
Trong lòng khẽ thở dài, bà ta ngẩng đầu nhìn canh giờ rồi mới khom lưng bước tới, “Nương nương, đã một canh giờ rồi, nên đứng đậy ạ.”
Hoàng hậu chậm rãi mở mắt ra dừng một chút rồi mới vịn tay Đồng cô cô đứng dậy, nhìn bà ta nói: “Nhanh vậy sao, giống như mới qua một cái nháy mắt vậy.”
“Nương nương thành kính nên đương nhiên cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.” Đồng cô cô cười đỡ hoàng hậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Bên Hi Tần cũng không đồng ý gặp người nhà, Hi Tần hỏi nương nương lúc nào có thời gian rảnh để nàng đến tạ ơn.”
Nét mặt Hoàng hậu liền nhu hòa rất nhiều, nhẹ nhàng thở phào, “Cũng coi như biết điều.”
“Nàng ta do một tay nương nương nâng đỡ lên, tự nhiên sẽ hiểu ý tứ. Nếu là người không biết điều, nương nương có thể nâng lên cũng có thể đè nàng xuống vậy.”
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo vài phân vui vẻ nói: “Hi Tần biết điều, Bản cung cũng không để nàng thiệt thòi. Mở ngân quỹ lấy mấy xấp tơ lụa năm nây tân cống ban thưởng cho nàng, chọn màu sắc tươi sáng một chút. Nàng đang độ tuổi rực rỡ như hoa phải ăn mặc lung linh vào.”
“Vâng, nương nương hào phóng, Hi Tần sẽ tự biết đội ân đội nghĩa người. Năm nay Hi Tần trưởng thành không ít nên vải vóc để may quần áo bên Di Cùng Hiên cũng phải khẩn trương hơn.” Đồng cô cô cười nói.
Hoàng hậu cũng cười một tiếng, “Qua lễ mừng năm mới Hi Tần mười bốn tuổi, chỉ hơn năm nữa là đến tuổi cập kê, đúng là thời điểm tốt nhỉ.” Chờ đến lúc đó, Quý phi đã sinh con, cũng điều dưỡng sức khỏe tốt để còn nhận sủng ái của hoàng thượng. Hi Tần cập kê cũng có thể thị tẩm, đến lúc đó nàng cũng không tin Quý phi còn có thể một mình độc diễn.
Hoàng thượng nâng đỡ quý phi như vậy chẳng qua cũng là coi trọng đứa bé trong bụng nàng ta.. Người khác đều đang trông chờ muốn Hoàng hậu nàng ra tay nhưng nàng đâu có ngốc vậy chứ. Mưu hại hoàng tự là trọng tội. Nàng thân là Hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, sao lại để người ta bắt được điểm yếu này.
Lần này Hoàng thượng cố ý nhờ tay nàng coi trọng Hi Tần, làm cho nàng ra mặt thay Hi Tần, không phải nàng không biết rõ dự định của hoàng đế, hy vọng mình và Hi Tần đối mặt. Vừa vặn đây cũng là cơ hội, nàng cũng muốn thử một lần xem cuối cùng Hi Tần sẽ lựa chọn thế nào. Bây giờ nhìn lại, Hi Tần lại là người biết tri ân, không uổng công nàng hao tốn tâm tư che chở nàng ta.
Nếu là kẻ vong ân phụ nghĩa thì cũng không cần phải giữ lại.
Còn Hoàng thượng... Nét mặt Hoàng hậu hơi trầm xuống, nhớ tới lời cha nàng viết trong thư, xem ra Hoàng thượng hạ quyết tâm để nhà Tô quý phi và nhà bọn họ không đội trời chung. Nếu thật là như vậy, Quý phi mà sinh con trai thì nếu đúng như Hoàng thượng nói, đứa bé này có thể rất vinh quang...
Dưới hào quang của Quý phi, thai nhi của Tiền tài tử sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ. Hoàng hậu cũng lo lắng, trong lòng nóng nảy nhưng bây giờ tất cả tinh lực của Hoàng thượng đều ở chỗ Quý phi, không đến chỗ nào trong hậu cung, cho dù vào hậu cung cũng chỉ đi chỗ Quý phi. Nâng niu che chở sủng ái như thế, quả nhiên là người quan trọng nhất trong lòng hoàng đế.
Tâm trạng vui vẻ vừa rồi biến mất như chưa hề có, hoàng hậu hỏi Đồng cô cô: “Bên Quý phi có động tĩnh gì không?”
“Bẩm nương nương, nhắc tới cũng kỳ quái, lần này quý phi giữ bình thản khác thường, không có động tác gì.” Đồng cô cô so còn sốt ruột hơn so với hoàng hậu, hận không thể làm cho cái thai nhi của Quý phi xảy ra vấn đề ngay lập tức mới tốt. Nếu thật sự để Quý phi sinh hạ hoàng tử, trong hậu cung này làm gì còn chỗ cho người nào đứng nữa, ngay cả nương nương của bà ta e là cũng phải lùi bước.
“Xưa nay Quý phi tâm cơ thâm trầm, người lại ổn trọng, đã như vậy thì các ngươi cũng phải ổn định mới được.” Hoàng hậu nghiêm nghị nói với Đồng cô cô, “Về sau nhìn thấy người của Quý phi không thể để xảy ra xung đột. Trong cung này cũng không phải do Quý phi một tay che trời, không ít người đang nhìn chằm chằm thai nhi trong bụng nàng ta. Bản cung cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
“Vâng.” Đồng cô cô rùng mình gấp rút đồng ý.
“Bên Hi Tần thì sao ạ?”
Hoàng hậu dựa vào gối, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tạ ơn thì không cần, ngoài trời giá rét lạnh lẽo, kêu nàng nghỉ ngơi thật tốt là được. Ngươi nói cho nàng không được lơ là Hoàng thượng, nên tranh thì phải tranh lên. Trong cung này dù có Bản cung che chở cũng phải dựa vào nàng là chính.”
“Dạ.” Đồng cô cô khẽ đáp, thấy hoàng hậu cũng không phân phó gì khác bấy giờ mới khom lưng lui ra.
Ngoài cửa điện gió rét lạnh thấu xương, táp vào mặt người như đao kiếm. Đồng cô cô ngửa đầu nhìn mặt trời lơ lửng giữa tầng mây mờ mịt, trong lòng tay lại thấm ra từng lớp mồ hôi.
Nương nương đẩy Hi Tần ra tranh thủ tình cảm, Mai Phi cùng Ngọc Quý Tần đã bất mãn từ sớm. Giờ không nhắc gì tới hai người, chỉ e là biết rõ các nàng đang tính kế, thủ đoạn sau lưng. Nương nương nói Phượng Hoàn cung không ra tay, Hiền phi, Mai Phi chỉ sợ cũng đứng ngồi không yên. Thời gian qua, các nàng và Quý phi không vừa mắt, trước đây còn có nương nương che chở vài phần, về sau này ai biết được thế nào? Điều lo lắng duy nhất là các nàng làm việc gì cũng đừng lien lụy đến nương nương mới được.
Trong Di Cùng Hiên Tự Cẩm nghe Đồng cô cô nói, nghiêm túc biểu đạt lòng biết ơn đối với hoàng hậu, mắt rơm rớm nói với Đồng cô cô: “Nương nương đãi tần thi*p ân sâu như núi, tần thi*p không có gì báo đáp. Mong Đồng cô cô nói lại với nương nương, tần thi*p nhất định không phụ nương nương chỉ dạy.”
Đồng cô cô hài lòng cười, “Trước đây, khi Hi Tần chủ tử vừa vào cung nương nương đã cực kỳ yêu thích, do đó mới dốc hết sức quyết tâm lưu chủ tử trong cung. Giờ nhìn kết quả thì đúng là không nhìn lầm người, nương nương biết rõ tất nhiên hết sức vui mừng.”
“Tần thi*p có thể được nương nương coi trọng đã cực kỳ cảm kích, sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình.”
Tiễn Đồng cô cô đi, Tự Cẩm ngồi ở trên giường lớn nhìn những đồ vật ban thưởng đặt trên bàn, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt. Hoàng đế và hoàng hậu so tài, nàng kẹp ở giữa quả nhiên là muôn phần khó xử. Hoàng thượng nghĩ là tốt nhưng lại quên ở trong hậu cung này, rốt cục nàng vẫn phải nhìn sắc mặt của hoàng hậu. Nếu nàng thật sự làm theo ý của hoàng đế thì sau này sao có thể an ổn sống sót trong hậu cung được ư?
Giờ nàng không làm theo ý tứ của Hoàng đế, e là hắn sẽ tức giận mình. Hoàng hậu lại đẩy nàng ra tranh thủ tình cảm, nàng làm thế nào mới có thể dập tắt lửa giận của Tiêu Kỳ đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong chốc lát Tự Cẩm cũng nghĩ không ra kế sách hoàn hảo nên tâm trạng rất buồn rầu lo lắng. Trước lang sau hổ, xung quanh toàn kẻ địch, nàng phải làm gì đây?
***
Quản Trường An vung tay áo bước thật nhanh, trên đầu trên vai phủ một tầng tuyết mỏng, gió rét quất vào mặt lạnh như thấm tận xương tủy.
“Sư phụ, sao giờ này ngài lại tới đây?” Đồng Ý tranh thủ đón Quản Trường An vào phòng, cầm lấy khăn treo trên kệ bên cạnh phủi tuyết trên người hắn, lại vội vàng đưa lò sưởi tay nhỏ ấm áp của mình cho hắn ta.
Quản Trường An trong lòng bàn tay ấm áp mới thấy thoải mái hơn. Hắn ta ngồi trên ghế, Đồng Ý vội vàng đổi giày cho hắn. Nhìn giầy cũng ướt đẫm hẳn là đi trong tuyết khá lâu “Sư phụ, hay là con lấy nước nóng cho ngài ngâm chân nhé?”
“Biết rõ tiểu tử ngươi hiếu thuận, ta còn phải hầu hạ Hoàng thượng, đừng phiền toái.” Quản Trường An chỉ để cho Đồng Ý đổi một đôi tất sạch sẽ cho hắn, để hắn ta đi rửa tay rồi mới nói: “Làm việc cho hoàng thượng mà chút khổ cực này không chịu được thì làm sao xứng được hầu hạ trước ngự tiền, đâu được nuông chiều như vậy chứ.”
“Vâng, sư phụ dạy chí phải ạ.” Đồng Ý mỉm cười đáp. Người khác nhìn bọn họ hầu hạ trước ngự tiền chỉ thấy quang cảnh, nhưng là chỉ có tự họ biết mình không dám buông thả giây phút nào, tinh thần mệt mỏi không nói, người cũng mệt nhọc không kém. Hôm qua sư phụ hắn ta phải ra ngoài cung tuyên chỉ năm sáu lần. Đi xong trở về cả người đều gần như đông cứng. Vậy mà cũng không thể kêu khổ, bao nhiêu người đang thèm thuồng công việc này đấy. Ngươi dám kêu khổ lập tức sẽ có người thay thế ngươi ngay.
Hắn ta bưng ly trà nóng tới cho sư phụ hạ giọng: “Sáng sớm nay người bên Phượng Hoàn cung và Trường Nhạc cung đều đến, sư phụ phải làm sao bây giờ?”
Quản Trường An không nóng nảy chút nào, nhấp một ngụm trà nói, “Bọn họ có nói gì không?”
“Cũng không nói gì khó nghe, nhưng Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung thì nét mặt không thiện tâm gì.” Chẳng qua là Hoàng thượng gần đây đối với Trường Nhạc cung tốt một chút mà cẩu nô tài kia đã đắc ý. Mặc dù hắn ta không có gia thế mạnh sau lưng nhưng rốt cục cũng là người hầu hạ trước ngự tiền, lên mặt cho ai xem chứ?
Quản Trường An liền nhìn Đồng Ý một cái, từ tốn nói: “Nếu hỏi thăm tin tức thì cứ một mực không biết, ngươi dám nói một lời về tin tức ngự tiền thì không cần Hoàng thượng mà chính ta sẽ xử ngươi.”
“Làm sao con dám, có sư phụ dạy bảo con có ૮ɦếƭ cũng không dám nhiều chuyện.”
Quản Trường An gật gật đầu, “Nhớ kỹ điều này, ngươi không nói bọn họ còn có thể đánh ngươi chắc?”
Đúng thế.
Đồng Ý cười nắn vai đấm lưng Quản Trường An lại vội vàng nói: “Đa tạ sư phụ nhắc nhở, không phải con không có chủ trương nhưng vẫn phải nghe sư phụ chỉ dạy mới yên tâm.”
Đến cùng là thiếu kinh nghiệm, có chút chuyện vẫn chưa lão luyện. Quản Trường An đối với người đồ đệ này, tuy không dám nói là mười phần thật lòng nhưng cũng tới ba bốn phần. Trong thâm cung, có thể được như Đồng Ý coi như có vận khí. Những người làm thái giám đều là đoạn tử tuyệt tôn, không con không cháu, nhưng về sau cũng mong có được người chăm sóc lúc tuổi già. Hắn ta nhận Đồng Ý làm đồ đệ cũng là do coi trọng tính tình của hắn, con người cũng khá phúc hậu. Bao nhiêu năm trôi qua cũng có lòng chỉ dạy thật sự.
“Bọn họ đến dò hỏi chuyện gì?” Quản Trường An nghỉ ngơi một chút lai lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, cuối cùng người cũng ấm áp rồi.
“Người Trường Nhạc cung hỏi chuyện tham ô tiền cứu trợ, không trực tiếp hỏi mà chỉ hỏi Tạ các lão gần đây có thường được triệu kiến hay không. Bên Phượng Hoàn cung thì hỏi thăm chuyện chuyển khẩu, mấy cái này con cũng có biết đâu nên trả lời là không biết.”
Quản Trường An nghe nói như thế không khỏi cười hai tiếng, “Hừ hừ”, híp nửa con mắt đi tới Sùng Minh Điện. Đồng Ý nhìn theo bóng lưng sư phụ, nghĩ tới tiếng cười vừa rồi của sư phụ, trong bất chợt cũng không nghĩ ra sư phụ cười là ý gì. Nhưng cũng mặc kệ, mình không bị sư phụ trách mắng dạy bảo gì là đại biểu mình làm chuyện này không sai.
Quản Trường An vung tay vung chân đi vào đại điện, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng đang cau mày duyệt tấu chương, hắn ta nhẹ nhàng đứng sang một bên, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, trong lòng lại nghĩ tới phải bẩm báo chuyện này như thế nào đây.
Tiêu Kỳ xem kỹ một tấu chương, thấy không có gì sai sót mới đưa 乃út xuống viết, sau đó khép tấu chương lại, lúc này mới nhìn Quản Trường An hỏi: “Công việc thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, Tạ các lão và Lý các lão đều là cảm tạ ơn đức, thấm nhuần thánh ân, họ nói nhất định tận trung với bệ hạ, không dám buông lỏng chút nào.” Quản Trường An cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng hoàng thượng, cũng không dám thở mạnh.
Thật sau lâu mới nghe tiếng cười lạnh lùng của Hoàng thượng vọng tới. Trong lòng Quản Trường An biết ngay không tốt, càng không dám nhiều lời.
Tạ các lão chủ trì án tham ô tiền cứu trợ thiên tai nhưng mà kết quả trình lên lại khiến hoàng đế giận dữ. Tham ô tiền thiên tai có quan hệ quá sâu với người nhà Quý phi. Vốn Tạ các lão đã sưu tầm đủ chứng cớ mạnh mẽ tố cáo Tào Quốc công, ai biết sau đó Quý phi lại có thai. Do đó Tạ các lão cũng có điều cố kỵ, giờ kết quả trình lên chỉ là mấy tên tép riu nhãi nhép, làm sao Hoàng thượng không giận cho được?
Lý các lão điều hành việc chuyển khẩu trong triều, lại không chu toàn tin tức nhà mẹ đẻ Hi Tần bị trục xuất khỏi dòng chính Tô gia, ngược lại nhiều lần lien hệ với Tô gia của Khúc Châu, có xu thế đối đầu với nhà mẹ đẻ Hi Tần. Tấu chương nào cũng không làm Hoàng đế vui lòng. Lúc này Quản Trường An nào dám làm gì chọc giận hoàng đế, cúi đầu ngẩng đầu lên đều sợ gặp tai họa.
“Quả nhiên là hạ thần tốt của trẫm, trung quân yêu dân tốt thật!” Một đêm không ngủ ngon đã khiến mặt mũi Tiêu Kỳ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng càng thêm sắc bén, tràn ngập sự giận sữ. Hắn thật sự không nhịn được vung tay lên. Tất cả mọi thứ trên bàn bị quét sạch xuống đất.
Tức giận không thể trút vào đâu, hắn sầm mặt nói với Quản Trường An: “Mấy kẻ này, từng tên một, sẽ có ngày trẫm thu thập hết!”
Quản Trường An muốn khóc, mấy lời này hắn ta không dám nghe đâu. Nhưng lửa giận của Hoàng thượng đang trước mặt, hắn ta nào dám nói gì liền vội vàng quỳ xuống đất nhặt mấy tấu chương lại. Mực trong nghiên vung vãi đầy mặt đất, vấy bẩn cả lên hai tấu chương, Quản Trường An vội vàng lau đi. Chuyện Hoàng thượng nổi giận không thể truyền ra ngoài, nếu không đám lão già kia không biết sẽ nói gì nữa. Quản Trường An hận không thể mọc thêm cánh tay thu dọn sạch sẽ trong đại diện, tự mình quỳ dưới đất lau chùi sạch vết mực rồi mới đứng dậy.
Giương mắt vừa nhìn liền thấy Hoàng thượng ngồi ở trên ghế lớn, sắc mặt đen nhánh xanh mét, иgự¢ thở phập phồng kịch liệt, thấy rõ là bị tức giận đến không nhẹ. Bất kể là án tham ô tiền cứu trợ thiên tai hay là chuyện chuyển khẩu đều là đại sự của triều đình. Nhưng nhìn xem đám đại thần kia đã làm gì, đều chỉ muốn vội vã lừa gạt Hoàng thượng, cho rằng Hoàng thượng dễ lừa gạt sao?
Tiêu Kỳ ngồi ở chỗ kia tức giận. Mấy kẻ kia dám lừa gạt mình không phải vì không sợ hắn chút nào sao. Bọn họ vẫn coi trẫm là ông vua mới lên ngôi, mặc người chém Gi*t hay là hoàng đế ngu si, không có kinh nghiệm, quyền lực gì chăng? Nghĩ tới đây trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói ngày đó của Tự Cẩm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã nói hắn là: Đồ ngốc!
Đúng vậy, hắn quá ngốc, ngốc vì cho rằng chỉ cần hắn kính trọng các cựu thần như vậy thì bọn họ có thể chí công vô tư phù trợ chính mình.
Tự Cẩm nói, giao cho hạ thần việc, nếu làm không tốt thì hoàng đế đương nhiên có thể trách cứ, thưởng phạt phân minh thể hiện hoàng uy. Nghĩ thì đúng đấy nhưng nàng lại quên, những đại thần này mấy đời quý tộc, chiếm giữ triều đình, khống chế triều chính nhiều năm, không phải là một vài ngày có thể áp đảo họ.
Nhìn xem có hai việc hắn sai họ làm mà chẳng có việc nào làm đúng với ý hắn.
Mấy kẻ này khi quân quá đáng!
Tiêu Kỳ càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy hắn cô độc một thân một mình. Tại đây, trên triều đình này, bao nhiêu văn võ bá quan như vậy mà lại không có người nào tận trung vì hắn, có thể phát uy nói chuyện thay hắn. Hắn vẫn không có người của mình lên tiếng trên triều đình, cho nên chuyện mở khoa thi cấp bách như vậy, hắn cần phải có thế lực của chính mình.
Nhớ tới Tự Cẩm, nét mặt Tiêu Kỳ hơi dịu đi. Mặc dù đôi khi mấy đề nghị của nàng khá buồn cười nhưng nàng lại vì chính mình suy nghĩ. Có vài ý kiến cũng tương đối khá, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tầm mắt cũng nhìn xa, đúng là khó được. Lại nghĩ tới cha con Tô Hưng Vũ đều là những viên quan trung thực, liêm chính, không biết xây dựng căn cơ của mình trong triều nên không có cách nào chống đỡ được mấy trọng thần trên triều đình.
Vẫn phải nghĩ biện pháp nâng đỡ bọn họ lên...
Đầu óc Tiêu Kỳ lại bắt đầu suy tính, Quản Trường An ở một bên cẩn thận dọn hết rác rưởi trong phòng, lại tự mình đi pha trà đặt trên bàn bên cạnh hoàng thượng, sau đó lại lặng lẽ lui ra ngoài. Đồng Ý đang đứng hầu sẵn ngoài cửa, vừa nhìn thấy sư phụ đi ra vội vàng chào đón.
“Sư phụ, ngài sai bảo chuyện gì ạ?”
Quản Trường An nói khẽ với Đồng Ý: “Đi Ngự Thiện Phòng xem đồ ăn trưa của Hoàng thượng đi.”
Đồng Ý vội vàng gật đầu hỏi, “Là gọi thức ăn hay là xem thực đơn?”
Quản Trường An nghĩ tới sự tức giận của Hoàng thượng liền hạ giọng nói: “Tới Ngự Thiện Phòng xem Di Cùng hiên gọi món gì thì kêu làm một phần y như thế.”
Đồng Ý cười gật gật đầu, “Dạ, sư phụ vậy con đi ngay.”
Quản Trường An khoát khoát tay, Đồng Ý liền chạy nhanh như làn khói, vừa chạy vừa nghĩ, tâm trạng Hoàng thượng không vui đây, nếu không sư phụ hắn ta cũng không dặn dò như thế. Có điều đây cũng không phải chuyện hắn ta có thể suy đoán lung tung, chỉ chạy như gió tới Ngự Thiện Phòng.
Trong phòng ăn ai nấy đều đang bận rộn ngất trời. Giờ này là giờ chuẩn bị đồ ăn cho chủ tử các cung. Đồng Ý vừa vào phòng ăn thì vừa vặn gặp Tiểu thái giám Vương Dương bên cạnh Lữ Thăng Vinh. Vương Dương là kẻ lanh lợi, nhìn thấy Đồng Ý bèn lập tức đi tới vấn an, cười hỏi, “Đồng ca ca, ngài tới kêu đồ ăn phải không? Bếp chúng ta vừa có thịt dê tươi rói, ngài muốn xem thử không?”
Đồng Ý biết rõ ý tứ của Vương Dương, nếu là ngày thường hắn ta khẳng định đi qua một chuyến. Lữ Thăng Vinh là người của Hoàng hậu nương nương, đồ ăn trong bếp hắn ta cũng không phải là không được. Nhưng hôm nay không khéo là Hoàng thượng đang mất hứng, Đồng Ý cũng không dám làm bậy. Hắn ta đẩy Vương Dương ra, vội vàng đi tới chỗ Nhạc Trường Tín vừa đi vừa nói: “Ta đang vội, sau này nhất định tới chỗ Lữ đầu bếp ăn thử. Chủ tử đang giục gấp, ta chịu trách nhiệm làm việc cũng không dám buông thả, phiền cậu buông tay.”
Vương Dương nghe nói vậy cũng không dám cản, chạy nhanh như làn khói về chỗ Lữ Thăng Vinh khẽ nói mấy câu. Lữ Thăng Vinh đang bận tóe khói, nghe mấy câu Vương Dương thì thầm liền nói: “Trước tiên ngươi đừng vội, chạy tới chỗ Hoàng hậu nương nương báo tin, thấy người thì tránh đi.”
“Được, sư phụ yên tâm, con nhất định làm tốt việc này.” Vương Dương co cẳng chạy ra ngoài.
Lữ Thăng Vinh đứng ở cửa thăm dò ngóng cổ nhìn sang phía Nhạc Trường Tín. Hắn ta không thấy Đồng Ý mà lại gặp Phí Lương Công, hai người đều không nghĩ tới trùng hợp như thế, lúng túng cười một tiếng đều rụt đầu lại. Lữ Thăng Vinh quay đầu “Hừ” một tiếng, trong lòng lại nghĩ tới tiểu hỗn đản Đồng Ý đang chạy sang chỗ Nhạc Trường Tín, lẽ nào vị chủ tử Di Cùng Hiên lại nghĩ ra đồ ăn mới mẻ gì chăng?
Bây giờ suy nghĩ một chút trong lòng không biết là cảm giác gì. Lúc trước ai có thể để ý đến vị Hi Tần nghèo nàn kia. Vậy mà người chướng mắt thế, nghiêng người một cái đã hóa ra phong cảnh. Đồng Ý kia giống y như con khỉ chạy lung tung, một lòng muốn nịnh nọt bề trên. Giờ vị chủ tử của Di Cùng hiên nhớ tới nghĩa tình của Nhạc Trường Tín, đồ ăn của Di Cùng hiên cho tới bây giờ đều là từ một tay lão Nhạc đưa lên. Vận thế đổi dời, ai có thể nghĩ tới những đồ ăn Hi Tần thích lại cũng được Hoàng thượng ưa dùng. Thường xuyên như thế, lão Nhạc Trường Tín này coi như đổi vận.
Nghĩ tới thì không thoải mái, không được, hắn ta phải nghĩ biện pháp, xem chỗ Hi Tần chủ tử có thể dùng qua đồ ăn của hắn hay không? Nếu dùng thử rồi thì sẽ biết tay nghề của Lữ Thăng Vinh hắn ta, về sau không lo không có cơ hội.
Có điều chuyện này phải nhờ tới Trương Đức An của Di Cùng hiên, Lữ Thăng Vinh hơi nhíu mày, chuyện này phải làm khéo léo thế nào để không bị người dèm pha đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc