Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 74

Tác giả: Ám Hương

Mong người buông tha!

Tự Cẩm thật sự cảm thấy Tiêu Kỳ quá ngốc, tấu chương có thể xem hết sao? Không xem hết. Cuối cùng con người và tinh thần đều mệt mỏi, còn đấu tranh được gì với đám triều thần. Xem vị Tứ gia nổi danh trong lịch sử đó, chả phải làm tới ૮ɦếƭ sao? Nàng lấy tấu chương trong tay Tiêu Kỳ đặt lên bàn, kéo tay áo bắt hắn nằm xuống, “Hoàng thượng luôn nói thần thiếp ngốc, kỳ thực hoàng thượng mới là người ngốc nhất thiên hạ. Việc quần thần phải làm thì bắt bọn họ làm, người làm thay họ thần thiếp cũng không chịu đâu.”
Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm dùng sức nặng kéo xuống giường, nghĩ tới nàng còn đang bệnh nên cũng không nỡ đẩy nàng ra, lại nghe mấy lời nàng nói bên tai, quả làm hắn tức muốn ૮ɦếƭ! Thật sự càng lúc càng to gan lớn mật, quá càn rỡ, nhất định phải dạy dỗ nghiêm chỉnh!
“Không phải hoàng thượng sợ bọn họ làm quấy quá để lừa gạt người sao? Nếu bọn họ dám làm thế thì hoàng thượng cứ theo luật mà trị tội họ? Không làm tròn trách nhiệm, làm bậy, không vì quân ân, không khiêm tốn, không giữ đạo đức, thái độ nịnh thần, chứng cớ rành rành ra đó thì ai dám phản bác chứ. Chính vì Hoàng thượng nghĩ quá nhiều nên lại tự vây khốn mình, còn nói thần thiếp ngốc nghếch...”
Tự Cẩm vừa nói vừa mơ màng ngủ, Tiêu Kỳ lại hóa đá nằm trên giường. Những lời Tự Cẩm nói giống như sấm sét chợt lóe lên. Đúng vậy, hắn đã quá coi trọng lũ triều thần. Mấy quý tộc sĩ tộc thế gia như những đỉnh núi lớn đè lên đầu hắn, hắn cũng quen dần, cho rằng mình không thể trái ý bọn họ nên không dám làm gì.
Hình như hắn đã làm sai rồi!
Trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng mình không thể nào làm gì được mấy thế gia này, cho nên những việc hắn làm đều tìm mọi cách tránh né, đi vòng quanh bọn họ. Nhưng có tác dụng gì đâu, bọn họ ở trên triều đình muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lúc muốn làm hắn mất thể diện thì kêu khóc om sòm, đòi sống đòi ૮ɦếƭ, lúc nào cũng muốn người khác nghĩ mình là trung thần, vì can gián vua mà phải ૮ɦếƭ.
Hắn bị bọn họ ép đến phát sợ, cho nên trong lúc làm việc khó tránh có nhiều băn khoăn lo lắng.
Tự Cẩm nói quá thẳng, chính vì nói thẳng nên lại làm cho hắn tỉnh ngộ.
Con người thường có băn khoăn cho nên làm việc phải suy tính cẩn trọng trước sau, cố kỵ trên dưới đủ đường. Hắn lại quên mất rằng, dù là thế gia sĩ tộc thì bọn họ vẫn phải có trách nhiệm làm việc cho triều đình, cho dân chúng. Nếu làm sai, hoàng đế như hắn chỉ cần nắm được sai lầm trừng phạt thì vẫn có thể làm thiên hạ quần thần dân chúng tâm phục khẩu phục.
Hắn đã quên mất, hắn là hoàng đế, là người có quyền lực cao nhất trong triều đình, mấy triều thần phải nhìn thấy sự tồn tại to lớn nhất của hắn.
Trong lòng bỗng chốc trở nên sáng sủa, định thần lại nghiêng đầu nhìn sang Tự Cẩm nằm cạnh. Chỉ thấy nàng đang ngủ say, một tay còn nắm thật chặt tay áo của mình, người cuộn thành một khối. Rõ ràng chỉ là một đứa bé, vậy mà đôi khi nói ra những lời vô tình làm người khác kinh ngạc.
Bao nhiêu buồn bực trong lòng dần dần tan hết, thể lực và tinh thần đều cảm thấy sảng khoái, từ sâu trong đáy lòng mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Đúng vậy, trẫm không được sợ hãi bọn họ.
Trẫm là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, là người đứng đầu thiên hạ, là quân vương của văn võ bá quan.
Ánh sáng trong phòng tối dần, lúc ấy Quản Trường An mới thở phào nhẹ nhõm. Dưới hành lang thiên điện của Di Cùng Hiên, Trần Đức An và thủ hạ của hắn ta là tiểu thái giám Thuận Toàn đang ngồi trước bếp lửa nấu nước trong nồi đồng, ánh lửa đỏ bừng soi sáng một góc hành lang.
Hoàng thượng nghỉ ngơi tại Di Cùng Hiên nên mấy cung nhân gác đêm cũng phải đi theo nhiều hơn. Càng nhiều người thì thức ăn cho người trực đêm càng đơn giản, Trần Đức An cũng không dám làm gì quá phận. Dựa theo quy củ, buổi tối có nhiều người trực đêm như thế thì sẽ có thêm bữa phụ, cũng do Ngự thiện phòng đưa tới trước khi đóng cửa cung. Khi cửa cung đã khóa lại mà còn đi lại lung tung, một khi bị bắt sẽ bị giam lại thẩm tra, nếu đen đủi có thể bị đánh ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
Đồng Ý đang gác ở Sùng Minh Điện, Quản Trường An nhìn trong phòng đã tắt đèn mới đi thong thả tới chỗ Thuận Toàn.
Thuận Toàn thấy Quản Trường An lại đây cũng không dám đắc tội tôn đại thần này, vội vàng đứng dậy vấn an.
Quản Trường An cười kêu hắn ta đứng lên, nghiêng đầu nhìn vào bếp lò hỏi, “Đang nấu gì mà thơm quá vậy?”
“Bẩm tổng quản, thời tiết càng ngày càng lạnh, chủ tử bảo lúc chúng ta trực đêm nên uống gì đó nóng cho ấm người. Trong nồi đồng này nấu sữa đậu nành mới xay, chút nữa nấu xong mỗi người uống một chén, sẽ đỡ lạnh hơn rất nhiều.” Thuận Toàn cười nói.
Quản Trường An trong lòng chà chà hai tiếng. Hi Tần này là một chủ tử tốt, xem một đám nô tài cung kính nhớ ơn nàng kìa. Tiết trời càng ngày càng lạnh, mấy cung nhân trực đêm đúng là phải chịu cảnh rét cắt da cắt thịt. Có vài vị chủ tử buổi tối không thích có tiếng động, không muốn ngửi mùi thức ăn, do đó các cung nhân đều phải ăn cơm canh nguội ngắt. Đâu được như cung nhân của Di Cùng Hiên trực đêm còn có lò sưởi ấm, nước trà nóng uống, làm vất vả nhưng cũng ấm áp thoải mái.
“Buổi tối chuẩn bị ăn gì vậy?” Quản Trường An cũng khá đói, đi theo Hoàng thượng làm bao nhiêu việc, cơm tối còn chưa kịp ăn đây.
Thuận Toàn cũng không ngốc, Trần Đức An đã dặn dò hắn ta từ sớm, vội vàng vừa cười vừa nói: “Có sữa đậu nành tươi, còn có canh thịt bò, cháo khoai mì và ba loại bánh, bánh bao lớn vỏ mỏng, bánh dầu vừng thơm và bánh nướng, tổng quản có muốn nếm thử không, không biết ngài thích ăn cái gì?”
Quá phong phú đi, làm chủ tử tham ăn mê uống hắn ta không dám nói, nhưng nhìn bữa ăn đêm của các cung nhân Di Cùng Hiên này cũng làm cho hắn ta, một đại tổng quản thèm thuồng.
“Sữa đậu nành này bao lâu nữa thì nấu xong?”
“Chút nữa là được, tổng quản ngài cứ vào nhà nghỉ ngơi đi, ngài thích ăn ngọt hay là mặn? Chỗ chúng ta trong này có đủ người ở trời nam biển bắc, khẩu vị không giống nhau, khác nhiều lắm.”
Quản Trường An nghe vậy lại hâm mộ, đá một cái vào ௱ô** Thuận Toàn, “Ngọt.”
“Ngài có muốn thêm mật ong không?”
“Thêm!”
Chờ Quản Trường An vào phòng nghỉ ngơi, Thuận Toàn đưa lưng về phía hắn ta nhe răng, cú đá cũng không mạnh lắm nên hắn ta cũng không dám nói gì vội vàng chuẩn bị. Bát đũa thìa muỗng đã chuẩn bị đầy đủ, Trần Đức An xắn tay áo lên, nước sữa trong nồi sôi vừa vặn, mùi đậu nành thơm xông vào mũi, cả người đều cảm thấy thoải mái.
“Thuận Toàn, múc cho ta một chén mặn, mới vào đêm mà sao lại lạnh như vậy chứ. Chút nữa ngươi kêu người mang bếp lò vào đây, không phải gác bên ngoài đâu. Đến nửa đêm sợ sẽ lạnh hơn đấy. Ta sẽ sửa chữa lại phòng trà để ngươi ở bên đó, ngươi cũng đỡ phải cả ngày đứng ở hành lang chịu tội. Mùa hè còn đỡ chứ mùa đông thì khổ.”
Thuận Toàn vui vẻ, so với Quản Trường An còn cung kính hơn. Chứ sao, quan huyện không bằng hiện quan. Trần Đức An là quản sự trực tiếp của hắn ta, Quản đại tổng quản dù có lợi hại hơn cũng không thể tùy ý nhúng tay vào việc của Di Cùng Hiên, đây chính là quy củ.
“Rốt cục chỉ có An ca ca thương đệ nhất, tổng quản cũng đang nghỉ ngơi bên trong, ca đi vào trước nghỉ ngơi, đệ làm xong sẽ vào ngay.” Thuận Toàn lại gần Trần Đức An khẽ nói.
Trần Đức An chợt nhíu mày, cười vỗ vỗ vai Thuận Toàn, tỏ ra hài lòng với sự khôn khéo của hắn. Hắn ta cũng xoay người vào phòng, căn phòng này chính là chỗ để nô tài bọn họ nghỉ ngơi trong khi trực đêm. Lúc này trong phòng chỉ có một mình Quản Trường An, Trần Đức An đi vào trước tiên vấn an hắn.
Quản Trường An cười kêu hắn ta đứng lên, hai người ngồi đối diện nói chuyện. Trước mặt Quản Trường An, Trần Đức An nào dám sơ ý, liên tục nịnh nọt. Quản Trường An cũng không muốn đắc tội người quản sự bên cạnh Hi Tần này. Cho nên trong bụng hai người nghĩ thế nào thì không ai rõ nhưng ngoài mặt lại cực kỳ hòa thuận hữu hảo.
Nói qua nói lại, bất giác nhắc đến mấy chuyện trong cung. Trần Đức An nhìn Quản Trường An dò hỏi vài chuyện của Trường Nhạc Cung. Nhưng miệng của Quản Trường An kín hơn so với cả áo giáp sắt, cười cười nói nói thế chứ một chữ cũng không nhả ra, làm Trần Đức An tức hộc máu lại không thể làm gì.
May mắn đúng lúc đó Thuận Toàn đưa đồ ăn vào, cả phòng liền ngập tràn hương thơm. Quản Trường An đói đến mức bụng kêu òng ọc như trống, lúc ấy bất chấp tất cả uống một chén sữa, uống xong thấy bụng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn ta thở phào một cái, nhìn Trần Đức An đánh giá.
Nói đến thì Trần Đức An cũng là gặp may mắn lớn. Lúc trước Nội Đình Phủ phái hắn ta tới đây, hắn ta không bao giờ nghĩ mình có thể có ngày hôm nay. Khi đó ai có thể biết rõ Hi Tần lại có vinh quang như hôm nay chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Quản Trường An kỳ thật cũng không hiểu rõ, Hi Tần ngoại trừ có dung nhan yêu kiều thì có gì tác dụng đâu. Trong cung thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân. Phía trước có Quý phi châu ngọc, sau lại có Cẩm Tiệp Dư, Lý Chiêu Nghi, ai nấy đều phong thái phi phàm. Dù sao tuổi Hi Tần còn nhỏ, nói khó nghe một chút thì còn chưa có phong vận của nữ nhân. Nhưng mà người ta lại được Hoàng thượng để ý. Chà, chà, vận khí thật sự là... Nếu không trước đây Long vương chỉ ban có một trận mưa sao lại có thể đem Hoàng thượng đưa đến chỗ Hi Tần chứ?
Tên tiểu tử Trần Đức An này lúc trước đối với mình hận không thể nịnh nọt gọi cha gọi mẹ, giờ hắn cũng từ từ ngẩng đầu, biết tới chỗ hắn ta dò hỏi chuyện này nọ. Tiểu tử này thật gian xảo. Hi Tần có một tổng quản thái giám chịu bôn ba vất vả cho nàng như thế, lại thêm cung nữ Vân Thường chiếu ứng bên trong. Mới đầu hai bọn họ đâu có gì đáng chú ý, giờ theo Hi Tần, nước lên thì thuyền lên, hai người bọn họ lại nổi bật trong đám nô tài.
Rất có khả năng.
Có điều chuyện này cũng không có liên quan gì tới hắn ta, hắn ta hầu hạ Hoàng thượng, cũng không cần phải cố kỵ.
Hoàng thượng nghỉ ở trong này, Quản Trường An cũng không thể đi đâu. Trần Đức An mặc dù giận hắn ta không chịu lộ ra tin tức gì cũng không dám đắc tội hắn. Sau khi trong lòng bình tĩnh lại liền vội vàng sai tiểu thái giám đi chuẩn bị đệm chăn v.v.., ít nhất cũng để cho Quản công công nhìn mình thuận mắt hơn.
Tranh chấp của mấy cung nhân trong cung đương nhiên Tự Cẩm không biết rõ, nàng ngủ một giấc thẳng đến khi nghe có người bên ngoài nói chuyện.
Tự Cẩm tỉnh giấc trước. Tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái nên vừa nghe bên ngoài có tiếng động thì nàng mở mắt. Định thần lại, quay đầu sang nhìn thấy Tiêu Kỳ vẫn đang nhắm mắt, cũng không biết đã thức hay chưa. Tự Cẩm hơi do dự cuối cùng vẫn khẽ đẩy hắn, dịu dàng gọi: “Hoàng thượng, nên thức dậy rồi.”
Quản Trường An đứng ở trước cửa, thấy đèn trong phòng sáng lên. Mấy cung nữ thô sử đã mang nước nóng đừng chờ sẵn. Nghe tiếng Vân Thường gọi hai cung nữ đứng canh cửa mới cho họ mang nước nóng vào.
Trong phòng, dù Tự Cẩm dã sớm ngồi dậy nhưng vẫn còn hơi mơ mơ màng màng. Chờ nàng tỉnh hắn thì mấy người Vân Thường đã mang nước nóng chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Kỳ đứng dậy, cung nhân hầu hạ hắn mặc quần áo chỉnh tề. Tự Cẩm vẫn ngồi trên giường nhìn. Đợi đến khi hắn mặc xong long bào quay người lại, thấy Tự Cẩm còn đang lơ mơ liền bước tới gần nàng, “Nàng ngủ tiếp đi, trẫm phải đi vào triều.”
“Dạ.” Tự Cẩm cũng nằm xuống lại thật.
Sau đó nàng nằm nghiêng người thì thấy nét mặt ba đại cung nữ của Sùng Minh Điện do Quản Trường An mang đến biến đổi. Chỉ sau đó một giây, nàng tỉnh ngủ luôn, vội vàng ngồi dậy. Tiêu Kỳ đang dợm bước đi, thấy Tự Cẩm nhổm dậy liền đứng lại hỏi nàng, “Nàng còn có chuyện gì sao?”
Mặc dù Tự Cẩm có linh hồn của người trưởng thành nhưng cơ thể này vẫn còn nhỏ, thích ngủ nướng là bản năng tự nhiên, nàng không thể chống cự được mà. Nghe Tiêu Kỳ hỏi như thế, nàng liền vội vàng nói: “Thần thiếp đưa người.”
Nàng mà cứ nằm trên giường thì nhìn nét mặt của mấy cung nhân này xem, giống như nàng đang phạm tội ác tày trời vậy. Làm cho nàng không thể không đứng dậy là một người hiền lương, tựa như nàng vẫn nhớ làm cung phi là phải hầu hạ hoàng đế thay quần áo. Nhưng mấy lần trước đây, Tiêu Kỳ cũng không hề kêu nàng hầu hạ hắn thay quần áo.
“Nàng ngủ đi.” Tiêu Kỳ nhướn đuôi lông mày lên, nhìn động tác của Tự Cẩm liền ngẩng đầu liếc cung nhân xung quanh một cái. Lập tức mọi người bị dọa vội cúi mạnh xuống, không dám thở một tiếng.
Trong nháy mắt Tự Cẩm lúng túng hơn, từ khi nào mà nàng và Tiêu Kỳ lại có khả năng thần giao cách cảm như vậy nhỉ? Sao hắn lại đoán được mình đang nghĩ gì chứ? Thực sự trên mặt nàng cũng đâu có biểu lộ ra cái gì khác thường đâu.
Có thể hắn tự hiểu.
Tự Cẩm cực kỳ xấu hổ.
Tiêu Kỳ ấn Tự Cẩm xuống, “Nàng cứ ngủ đi, sau nàng trẫm lại tới thăm nàng.”
Tự Cẩm muốn chống cự lại bị ấn về đành thôi, chỉ có thể bị động nằm trong chăn, cố nặn ra nụ cười tươi nhất, “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Chao ôi, tư thế này...
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm nghe lời mình, lúc ấy mới hài lòng gật gật đầu xoay người sải bước đi ra ngoài. Tự Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài còn tối đen. Làm hoàng đế kỳ thật cũng không dễ dàng gì. Ngủ trễ hơn con chó, dậy sớm hơn con gà, khó trách trong lịch sử, hoàng đế trường thọ rất hiếm, đa số là ૮ɦếƭ yểu.
Mệt mỏi quá mà.
Tự Cẩm phụng mệnh ngủ tiếp, mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ thật.
Bên ngoài Quản Trường An đi theo sau lưng Tiêu Kỳ, vừa đi vừa nói: “Vào nửa đêm Trường Nhạc Cung sai người đến báo tin, nói là Quý phi nương nương không thoải mái. Nô tài không dám làm phiền Hoàng thượng nghỉ ngơi nên đã kêu người sang Thái Y Viện, kêu Viện Chính đại nhân chạy qua xem một chút. Nô tài tự tiện làm chủ, xin hoàng thượng thứ tội.”
Tiêu Kỳ vừa đi vừa nói: “Viện Chính về nói như thế nào?”
Nghe Hoàng thượng chưa nói gì sẽ trị tội, trong lòng Quản Trường An thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: “Viện Chính đại nhân nói Quý phi chủ tử bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn.”
Tiêu Kỳ dừng chân lại, tiểu thái giám đi đằng trước cầm theo đèn ***g nghe bước chân phía sau ngừng lại cũng không dám quay đầu nhìn, vội vàng đứng lại.
Quản Trường An đi theo đằng sau, nhất thời không kịp dừng chân, thiếu chút nữa thì va vào người hoàng đế, sợ đến trắng bệch mặt. Hắn ta vội vàng dừng lại, trán đổ mồ hôi.
“Hoàng thượng?” Quản Trường An phục hồi tinh thần nhìn hoàng đế cẩn thận hỏi, đầu óc bên trong xoay như chong chóng mười mấy vòng, cũng không nhớ ra sáng hôm nay có phải chỗ nào xảy ra chuyện không may hay không.
Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn không phải là tâm trạng không vui, không thoải mái sao? Tiêu Kỳ híp nửa con mắt nhìn vào sắc trời mờ mịt, một hồi lâu mới nói: “Đi Trường Nhạc Cung truyền lời, quý phi bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn tất nhiên là do nô tài bên trong hầu hạ không tận tâm, lôi ra đánh mười roi.”
Quản Trường An rùng mình toàn thân, một câu cũng không dám nói nhiều, vội cúi đầu đáp: “Vâng.”
Lúc đó Tiêu Kỳ mới một lần nữa nhấc chân đi tới trước. Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn không phải là muốn nói cho trẫm biết nàng mất hứng ư. Vì sao mất hứng? Không phải là do mình ở chỗ Hi Tần nhiều lần sao? Chẳng lẽ trên triều đình trẫm đã bị gia tộc người nhà các ngươi cản trở đủ điều, ở hậu cung trẫm muốn đến chỗ ai ngủ qua đêm cũng phải nhìn mặt các ngươi nữa ư?
Trước kia lòng hắn có điều cố kỵ, khắp nơi bị người khác kiềm chế, đơn giản là nghĩ tuổi mình còn nhỏ đã đăng cơ, không có sức quản thúc quần thần. Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành mà mấy lão thất phu kia vẫn giả vờ câm điếc, không chịu buông tay quyền lực, có phải vẫn coi hắn là tượng gỗ hay chăng?
Hi Tần tuổi nhỏ tâm tư thuần khiết, không hiểu được những khó xử của một hoàng đế như hắn. Nhưng nàng lại nói đúng, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, mấy kẻ kia nếu đã nắm trọng quyền trong tay thì sẽ vì nước, vì dân làm việc. Nếu không thể làm thì mời cáo lão hồi hương. Trước kia hắn nghĩ sai lầm, cứ coi bọn họ như đỉnh núi đè trên đầu, đi theo đường vòng quanh họ. Lại quên mất mọi chuyện có hai mặt, kiếm có hai lưỡi, nếu hắn căn cơ còn chưa đủ để quản thúc bọn họ, vậy thì phải dứt khoát biến họ thành một thanh kiếm hai lưỡi trong tay mình.
Mặc dù nhiều khả năng giết địch một ngàn tổn hại tám trăm nhưng so với mỗi ngày vào triều phải nương theo sắc mặt họ mà sống thì vẫn tốt hơn nhiều.
Bọn họ quên rằng, trẫm, đã lớn lên.
Mãnh hổ bị nhốt chặt, một khi được thả ra, trong triều đình này tất nhiên là sẽ phải phát sinh một trận gió tanh mưa máu.
Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình tối qua trong lúc vô tình nói mớ một câu lại có thể làm cho Tiêu Kỳ thay đổi lớn như thế.
Đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng Tự Cẩm đột nhiên giật mình tỉnh lại, hình như tối qua nàng nói gì đó, trái tim trong *** đập thình thịch, nàng nhớ không rõ lắm, không phải là mắng hoàng đế ngốc chứ?
Lần dậy này Tự Cẩm cũng không ngủ lại, ngồi bần thần ở đó cẩn thận nhớ kỹ chuyện tối hôm qua. Nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám xác định mình rốt cuộc có nói hay không.
Vân Thường vừa vào phòng đến liền nhìn đến chủ tử ngồi ở trên giường, vội vàng đi tới hành lễ, “Chủ tử, muốn dậy sao?”
Tự Cẩm nghe được tiếng nói phục hồi tinh thần lại, nhìn Vân Thường gật gật đầu, dù sao cũng không ngủ được nữa. Vân Thường vỗ nhẹ tay, hai tiểu cung nữ từ bên ngoài đi vào, người mang khăn, kẻ mang chậu, tự động việc ai nấy làm. Rửa tay sạch, đắp khăn nóng lên mặt, cả người đều cảm thấy thư thái từ trong ra ngoài, lỗ chân lông cũng giãn nở.
“Chủ tử, Trần Đức An hỏi khi nào thì chuẩn bị thức ăn ạ?” Vân Thường vào khom lưng hỏi. Chủ tử thường ăn ngon trước khi đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, còn ăn không ngon phần lớn là sau khi thỉnh an về mới ăn. Trước kia các nàng đương nhiên không dám tùy ý như thế, bên Ngự thiện phòng đưa sang lúc nào thì ăn lúc ấy, không dám ý kiến gì. Nhưng kể từ ngày Trần Đức An thân thiết với Nhạc công công của Ngự thiện phòng thì việc gọi thức ăn cũng thoải mái hơn. Đương nhiên việc này cũng có liên quan tới chuyện chủ tự được tấn vị.
“Sau khi về đi.” Lúc này trong lòng Tự Cẩm đang có chuyện, quả thật không có tâm trạng ăn uống gì cả.
Chải đầu Pu'i tóc, cài trâm đeo vòng, mặc váy thắt lưng nghiêm chỉnh, lúc ấy Tự Cẩm mới bước ra cửa cung đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an. Kể từ khi Quý phi nương nương có thai, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung là một bước cũng không bước ra. Hoàng hậu biết rõ Quý phi cố ý hạ thấp thể diện của nàng ta nên cũng cố ý miễn nàng ta thỉnh an trước khi quý phi mở miệng. Nói là quý phi và Tiền tài tử mang long thai, hết thảy mọi chuyện đều lấy thai nhi làm trọng, do đó miễn hai người thỉnh an.
Tự Cẩm cảm thấy hoàng hậu đi một bước này quá cao tay, vừa làm cho Quý phi không thể giẫm lên thể diện hoàng hậu, lại có thể mượn danh tiếng Quý phi để miễn Tiền tài tử thỉnh an. Kể từ đó, thai nhi của Tiền tài tử càng được bảo vệ tốt hơn.
Còn chưa tới Phượng Hoàn Cung thì nhận được tin tức, sức khỏe Hoàng hậu nương nương hôm nay không tốt, miễn mọi người thỉnh an. Tự Cẩm cũng không nguyện ý chạm mặt với đám người Lý Chiêu Nghi, vừa nghe tin này liền đi trở về. Không ngờ mặc dù có tâm tránh né nhưng vẫn phải chạm mặt Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư.
Quả là oan gia ngõ hẹp, vận khí thật sự quá xui xẻo.
“Tần thiếp thỉnh an Chiêu Nghi tỷ tỷ, Tiệp Dư tỷ tỷ.” Tự Cẩm hai tay nhẹ chống trên hông, hơi ngồi xuống khom người hành lễ.
Nét mặt Lý Chiêu Nghi bất thiện, Cẩm Tiệp Dư đứng cạnh Lý Chiêu Nghi, đôi mắt xinh đẹp như lưỡi dao sắc bén liếc ngang qua người Tự Cẩm, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt.
“Hi Tần hả?” Lý Chiêu Nghi quan sát cô gái trước mắt, trong lòng càng thêm bực bội. Nhớ tới lời quý phi phân phó vẫn phải cố gắng kìm nén sự chán ghét thản nhiên nói: “Đứng lên đi.” Bây giờ Quý phi đang một lòng giữ thai, chỉ sợ các nàng gây chuyện thị phi cho nàng ta thêm phiền toái, đúng là có nhắc nhở các nàng không được phép gây sự với Hi Tần.
“Tạ ơn Chiêu Nghi tỷ tỷ.” Tự Cẩm trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, không nghĩ tới Lý Chiêu Nghi không nói câu nào khó nghe, cứ đơn giản như vậy buông tha nàng, nhất thời trong lòng lại thật cảm thấy hơi bất an.
“Cô cũng vừa từ Phượng Hoàn Cung về sao?”
Nghe Lý Chiêu Nghi lại còn nói chuyện với nàng, Tự Cẩm càng thêm cẩn thận, hơi cúi đầu cực kỳ cung kính nói: “Tần thiếp cũng chưa tới Phượng Hoàn Cung, đến nửa đường thì nhận được tin tức, do đó đang định đi về, không ngờ đúng lúc gặp được hai vị tỷ tỷ.”
Lý Chiêu Nghi khẽ hừ một tiếng, ánh mắt chằm chặp nhìn Tự Cẩm, im lặng một hồi, cuối cùng cũng nói một, “Còn chưa chúc mừng Hi Tần, chuyển khẩu là việc trọng đại của triều đình, nếu có thể hoàn thành hẳn là lập công lớn.”
Tự Cẩm nghe vậy trong lòng run lên, cơ bản không bao giờ nghĩ tới Lý Chiêu Nghi lại nhắc chuyện này trước mặt nàng. Là hữu tâm hay vô ý đây? Tự Cẩm không dám khinh thường, trên mặt vẫn cười tươi như cũ, ngọt ngào nhìn nàng ta, “Nhờ lời tốt lành của Chiêu nghi tỷ tỷ, nhưng tần thiếp không dám nghị luận quốc sự, hơn nữa tần thiếp cũng không hiểu được mấy việc này. Chỉ hy vọng người nhà tần thiếp có thể tận trung làm việc cho Hoàng thượng, vì triều đình hết sức, vì dân chúng phân ưu.”
Lý Chiêu Nghi cẩn thận dò xét sắc mặt Tự Cẩm, một lúc lâu sau khó được ôn hoà cười cười, “Hi Tần đương nhiên là người có đại phúc khí.”
“Chiêu Nghi tỷ tỷ làm muội muội ngại quá, vạn lần không dám nhận.” Tự Cẩm vội vàng nói, tỏ vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng, “Chỉ trông ngóng người nhà có thể an bình là được.”
Lý Chiêu Nghi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cô mau về đi, ngày khác tỷ muội chúng ta lại tụ họp.”
“Tần thiếp cáo lui.” Tự Cẩm không có tiếp câu này trực tiếp cáo từ, trên mặt mang theo nụ cười thấp thỏm ngượng ngùng, diễn y khuôn nét mặt của tú nữ vừa mới vào cung nhận được ơn huệ thăng cấp, vừa khẩn trương H**g phấn lại hơi có vẻ bất an.
Chờ Tự Cẩm đi xa, Cẩm Tiệp Dư mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lý Chiêu Nghi nhíu mày nói: “Chiêu nghi tỷ tỷ, cứ thế buông tha nàng ta sao?”
Lý Chiêu Nghi gảy gảy móng tay mới làm, không thèm nhìn Cẩm Tiệp Dư nói: “Quý phi nương nương đã nói vậy thì chúng ta cứ làm theo là được, huống chi cô thật sự nghĩ rằng cha của Hi Tần có thể làm tốt chuyện này ư? Trong triều đình có bao nhiêu người tài giỏi mà ai dám nhận làm việc này, cô nghĩ chuyện này dễ dàng như thế sao? Cũng chỉ có loại người kiến thức hạn hẹp như Hi Tần mới cảm thấy đây là chuyện tốt.”
“Tần thiếp đương nhiên biết rõ chuyện này không dễ làm, muội chỉ nghĩ Hi Tần có thể trong một khoảng thời gian ngắn từ vị trí Tô Tiểu Y được thăng làm Hi Tần thì người này không hề đơn giản như ngoài mặt vẫn lộ ra. Quý phi nương nương không coi nàng ta là gì thì chẳng lẽ người ta thật sự không đáng lo lắng? Chiêu nghi tỷ tỷ thử suy nghĩ xem, đã bao lâu rồi Hoàng thượng không vào hậu cung?”
“Hi Tần còn chưa thị tẩm, có đáng để cô khó xử nàng ta không.” Lý Chiêu Nghi cũng không coi Tự Cẩm ra gì. Một cô gái còn chưa nảy nở mà thôi, vẫn là Quý phi nương nương nói đúng. Đây chẳng qua là Hoàng thượng không thích chứng kiến quý phi có thai gây áp lực cho hoàng hậu, cố ý sủng ái một cô gái không thể thị tẩm nhằm ngăn cản ánh mắt của người khác mà thôi.
Bị Lý Chiêu Nghi mắng một trận, trong lòng Cẩm Tiệp Dư rất bực bội nhưng cũng phải cắn răng chịu. Vị phần của mình không bằng nàng ta, mặc dù trong lòng không cho là đúng cũng không dám phản bác. Nghĩ thế nên cũng chỉ cố gượng cười, không nói thêm gì nữa nhưng lại càng cảm thấy vị Hi Tần này tuyệt đối không đơn giản. Hôm nay thả hổ về rừng, ngày khác sẽ tới lúc Lý Chiêu Nghi hối hận. Nhà mẹ đẻ Quý phi quyền cao chức trọng, dù cho Hoàng thượng tức giận Quý phi cũng phải bận tâm Tô gia, nhưng là nàng ta và Lý Chiêu Nghi sẽ không có phần phúc tốt như vậy.
Trước đây Quý phi sai các nàng ra tay đối phó Tô Tự Cẩm, giờ lại kêu họ phải dừng tay. Trong mắt Quý phi bọn họ chẳng qua cũng chỉ là công cụ tay sai mà thôi. Giờ Quý phi đang có thai đúng là lúc tranh thủ tình cảm nhưng Quý phi lại trơ mắt nhìn Hi Tần chiếm giữ hoàng đế. Còn không phải là vì Quý phi cũng biết Hi Tần tuổi nhỏ không thể thật sự hầu hạ Hoàng thượng. Thà có một người như vậy chiếm giữ hoàng đế, còn có thể phòng ngừa các nàng thừa cơ hội này tranh thủ tình cảm, nhỡ đâu lại có thai. Bao nhiêu là thuận lợi như vậy nên Quý phi đương nhiên phải tận dụng.
Cẩm Tiệp Dư hiểu rõ ràng, Hoàng thượng có thể nhịn nhất thời nhưng ngày Quý phi sinh còn xa tới mấy tháng, lẽ nào Hoàng thượng thật sự có thể chịu đựng mãi ư? Lý Chiêu Nghi không chịu tóm lấy cơ hội này nhưng nàng ta lại không nghĩ buông tha đơn giản như thế. Chờ đến khi Quý phi sinh con, đến lúc đó thì càng khó có cơ hội.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng lần trước đã bị trách mắng rồi nên Cẩm Tiệp Dư cũng biết phải che giấu suy nghĩ của mình, khẽ phụ họa lời Lý Chiêu Nghi nói, “Vâng, chuyện này tần thiếp nghĩ chưa kỹ, đa tạ Chiêu Nghi tỷ tỷ chỉ dạy.”
Lý Chiêu Nghi đắc ý gật gật đầu, “Đi thôi, phải tới chỗ Quý phi nương nương.”
Cẩm Tiệp Dư đi theo sau lưng Lý Chiêu Nghi, hơi cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy nét mặt cương quyết của nàng ta.
Chuyện xảy ra trong vườn nhanh chóng truyền tới tai Hoàng hậu, hoàng hậu cũng chỉ cười cười, nhưng trong ánh mắt không hề thấy vui vẻ chút nào.
Đồng cô cô đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn nét mặt hoàng hậu, im lặng khá lâu mới từ tốn nói, “Nương nương, chỗ Hi Tần đó…?”
“Không sao.” Hoàng hậu nói như đinh đóng cột, “Bên Tiền tài tử toàn bộ bình an chứ?”
“Vâng, mấy người bên Tiền tài tử đều thay bằng người của chúng ta rồi, nương nương cứ yên tâm.”
Hoàng hậu gật gật đầu, bất giác sờ sờ bụng mình, sâu kín thở dài một tiếng, sau đó mới nói: “Nhất định phải nhìn thật chặt, thứ trưởng tử của hoàng đế. Nếu bản cung không có duyên sinh con thì đứa bé này chính là canh bạc lớn nhất của bản cung.”
Nét mặt Đồng cô cô biến đổi, muốn khuyên giải nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Việc triều chính bà ta không hiểu nhưng chuyện trong hậu cung lại nhìn thấy rất rõ ràng. Hoàng thượng làm việc càng ngày mạnh mẽ cứng rắn. Sau khi Quý phi có thai Hoàng thượng cũng chưa từng tới thăm lần nào. Trong này tất có ẩn ý. Có điều có mấy lời chỉ dám để trong lòng, ngoài miệng một chữ cũng không dám lộ, thà là chôn ૮ɦếƭ trong lòng cũng không dám tự mình rước họa vào thân.
“Nương nương là người có phúc lớn, tất nhiên mong ước sẽ đạt được.”
Hoàng hậu nghe vậy trên mặt vui lên một chút, “Dù lần này chuyện không thành cũng không sao, Tiền tài tử khỏe mạnh thì long thai của Quý phi cũng sẽ tốt, nếu Tiền tài tử không tốt, quý phi...”
Đồng cô cô run lên, trên trán rịn mồ hôi lạnh, “Vâng.”
Từ từ đi ra khỏi đại điện, Đồng cô cô ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ cảm thấy ánh mặt trời này quá chói mắt, mồ hôi lạnh rớm ra. Chuyện của Di Cùng Hiên bà ta đã phát giác có cái gì không đúng, nhưng nói cho Hoàng hậu nương nương nghe mà nương nương lại không để ý chút nào, tất cả tinh thần đều tập trung vào Tiền tài tử. Bà ta thở dài, chỉ ngóng trông Hi Tần là người tri ân đồ báo, nhớ nương nương đã từng tiến cử nâng đỡ nàng ta, tương lai không vong ân bội nghĩa là tốt rồi.
Mấy chuyện bên ngoài Tự Cẩm không biết gì hết, sau khi về Di Cùng hiên, tất cả trong đầu đều là bóng dáng Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư. Hành động của Lý Chiêu Nghi nằm trong dự liệu, xưa nay nàng ta lấy Quý phi làm trời, quý phi nói cái gì là cái đó. Ngược lại Cẩm Tiệp Dư... Tự Cẩm vẫn cảm thấy trong lòng hơi bất an. Lần trước Cẩm Tiệp Dư gặp nàng còn vênh vang đắc ý, sau khi hai người kết thù kết oán gặp lại mà nàng ta vẫn có thể bình tĩnh như thế, ngược lại làm cho nàng lo sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui không ra, nàng vào hậu cung này còn chưa đủ một năm, lại còn ở Y Lan Hiên mấy tháng, đối với sự tình của hậu cung thật sự là chưa tìm hiểu được rõ ràng. So về dung mạo có lẽ nàng có chút ưu thế hơn nhưng nếu nói đến gia thế, giao thiệp nàng đều kém xa.
“Chủ tử.” Vân Thường rón rén đi vào đứng cạnh Tự Cẩm khom lưng khẽ nói.
Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Có chuyện gì?”
“Quản công công vừa báo tin, Hoàng thượng dùng cơm trưa ở Sùng Minh Điện.”
Tự Cẩm nghe vậy nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng thả lỏng một hơi, trên mặt lại không thể hiện ra chút nào gật gật đầu, “Biết rồi, nếu thế ngươi nói với Trần Đức An sang Ngự thiện phòng nói bữa trưa nay chỉ cần làm đơn giản là được.”
“Vâng.” Vân Thường liền đi báo.
Bị cắt ngang đột ngột, Tự Cẩm bèn không thèm nghĩ tới chuyện Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư nữa, dù sao giờ có nghĩ gì cũng chỉ uổng công. Xe đến trước núi ắt có đường, chờ các nàng ra chiêu sau này hãy nói đi. Trước mắt quan trọng hơn là, nàng thật sự không nhớ ra rốt cục tối qua nàng có nói câu kia hay không?
Trong lúc Tự Cẩm đang ở bên trong Di Cùng Hiên đứng ngồi không yên thì bên kia Tiêu Kỳ lại tuyên triệu Tô Hưng Vũ yết kiến.
Từ lúc Tô Hưng Vũ không biết vì sao bị bắt phụ trách việc chuyển khẩu, mấy ngày nay ông đều lo lắng đến rụng tóc hói cả đầu. Chuyện này phỏng tay, làm không tốt cả nhà sẽ mất đầu. Nhưng thánh mệnh lại không thể không làm. Bao nhiêu con mắt như sói đói đang nhìn chằm chặp khiến ông vô cùng bất an. Ông và con trưởng đã từng âm thầm bàn luận. Hai người đều biết rõ việc từ trên trời rơi xuống này không phải là bánh bao ngon lành gì mà là tảng đá đoạt mạng. Vô duyên vô cớ chuyện này lại rơi trên đầu nhà mình, nghĩ tới nghĩ lui nhà mình không gì đáng chỉ trích, vậy cũng chỉ còn lại con gái đang ở trong cung.
Từ lúc tiến kinh đã được nghe thấy Hoàng thượng có nhiều thánh sủng đối với Tự Cẩm, chỉ sợ việc đó đã chọc giận nhà Sở hoàng hậu và Tô quý phi cho nên này mới đào hố cho nhà họ nhảy vào. Không biết suy đoán này có đúng hay không nhưng dù cho là thế bọn họ cũng không thể không nhảy. Trong lòng Tô Hưng Vũ đang cực kỳ lo sợ, đúng lúc này lại bị Hoàng thượng tuyên triệu yết kiến thì lại càng đề cao cảnh giác vạn phần.
“Bệ hạ nhân đức, quốc gia an lạc, dân chúng được hưởng phúc! Vi thần đi từ Khúc Châu tới kinh thành, đọc đường đi qua mấy châu quận, mấy năm vừa rồi liên tục bị hạn hán, đất đai cằn khô, cuộc sống của người dân rất cực khổ. Nhờ ơn Bệ hạ mở kho lương cứu tế dân chúng đã cứu sống biết bao nhiêu người, dân chúng đội ân đội nghĩa, nhờ phúc thiên ân. Đối với việc chuyển khẩu thần không dám trốn tránh, nguyện vì Hoàng thượng vượt mọi chông gai, dũng cảm đi tới. Tuy nhiên chuyện này liên quan trọng đại, vi thần cũng xin bẩm báo rõ...”
Tiêu Kỳ ngồi trên ngai vàng nghe Tô Hưng Vũ phân tích lơi hại của việc chuyển khẩu, có vài điểm trùng với ý của Tự Cẩm. Nếu như không phải hắn biết rõ Tô Hưng Vũ vừa mới vào kinh thành, Tự Cẩm cũng chưa từng liên lạc với Tô gia thì chắc hắn sẽ hoài nghi có phải hai cha con nàng đã bàn bạc hết rồi hay không. Con thông minh cha trí tuệ, được những lương thần này, trong lòng Tiêu Kỳ rất đắc ý, chuyện chuyển khẩu giao cho Tô Hưng Vũ quả nhiên là hành động sáng suốt.
Tô Hưng Vũ bẩm báo xong, đứng trong đại điện lòng căng thẳng. Ông nghe Hoàng thượng thở dài thì lại càng lo âu, ngay sau đó nghe Hoàng thượng nói: “Tô ái khanh quả nhiên là cánh tay phải của trẫm, giao việc chuyển khẩu cho khanh làm trẫm thật sự an tâm.”
Tô Hưng Vũ thở phào một hơi, sau đó nói ngay: “Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần. Có điều chuyện này gặp nhiều khó khăn trở ngại, thần mong Hoàng thượng ân chuẩn một việc, thần muốn lập một bộ phận riêng biệt, tự mình phụ trách việc này. Nếu Hộ bộ đã không có tiền, Lại bộ không có người thì thần cả gan thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho thần đặc quyền xử lý.”
Quả nhiên là người đặc biệt can đảm, Hi Tần to gan cũng không phải là không có nguyên do. Tiêu Kỳ trầm mặc một lúc cũng không đồng ý ngay lập tức chỉ nói: “Nếu Tô ái khanh đã có ý vậy thì hãy viết tấu chương trình lên, trẫm sẽ xem kỹ.”
“Thần, tuân chỉ.” Tô Hưng Vũ quỳ xuống đất hành lễ.
Ra khỏi Sùng Minh Điện, ông đi thẳng một mạch tới cửa cung, từ xa đã thấy con trưởng Tô Thịnh Dương đứng chờ bên ngoài cửa cung. Nhìn thấy ông đi ra, hắn vội đi tới đón, “Phụ thân.”
“Sao con lại tới đây?” Mặc dù Tô Hưng Vũ đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn là một người đàn ông trung niên tuấn tú, da trắng râu dài, hào hoa phong nhã, phong thái thể hiện rất lịch sự tao nhã.
Tô Thịnh Dương không đẹp tinh tế như Tự Cẩm, cũng không tuấn tú như phụ thân nhưng thần thái lại có mấy phần hùng khí. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đứng ở đó cao lớn vững chãi khiến cho mấy hộ vệ đứng ở cửa cung đều phải liếc nhìn mấy lần.
“Mẫu thân sai con đến đón phụ thân.” Tô Thịnh Dương cũng đang rất lo lắng nhưng biết chỗ này không phải nơi nói chuyện liền đưa phụ thân mình đi tới chỗ xe ngựa, vừa đi vừa nói chuyện: “Hôm nay con nhận được thiệp mời của Sở gia, do đó mới đến đón phụ thân.”
Tô Hưng Vũ nhướng mày, cũng không trực tiếp trả lời chỉ nói: “Lên xe hẵng nói.”
“Vâng.”
Xe ngựa của Tô gia đã chờ đợi từ sớm, hai cha con lên ngồi ổn định trong xe, xe từ từ lăn bánh. Lúc này Tô Hưng Vũ mới nói: “Thiệp mời của Sở gia không dễ nhận đâu.”
“Vâng, con cũng nghĩ như vậy.” Tô Thịnh Dương cũng nhíu lông mày lại. Nhớ tới vẻ cao cao trịch thượng của người đưa thiệp mời bên Sở gia, trong lòng đã cảm thấy chán ghét. Nhất là lời nói gần nói xa kia, nói Tự Cẩm giờ có thể được hoàng thượng sủng ái đều do hoàng hậu tiến cử thì càng thêm khinh bỉ. Nghĩ tới đây, hắn liền kể lại mọi việc từ đầu đến cuối rồi nói: “Con đang suy đoán, Sở gia cố ý mời chào chúng ta, con cũng không dám cự tuyệt vì sợ gây họa cho muội muội, mong phụ thân chỉ dạy.”
Tô Hưng Vũ cũng không nói chuyện này mà lại nhắc đến việc khác: “Hôm nay phụ thân gặp mặt bệ hạ, nhận thấy uy nghi lẫm liệt, ta bẩm báo công việc mà trong lòng cảm thấy rất áp lực.”
Tô Thịnh Dương sững sờ, trong lòng không khỏi tinh tế suy nghĩ. Lúc Hoàng thượng đăng cơ tuổi còn nhỏ, phải chịu sự áp chế của các triều thần. Giờ mới lên ngôi có bốn năm ngắn ngủi mà đã có uy nghi lẫm liệt... Ngẩng đầu nhìn phụ thân, hắn cẩn thận hỏi, “Ý của phụ thân là chúng ta không được kết giao với Sở gia?”
Tô Hưng Vũ gật gật đầu, “Chuyện chuyển khẩu rơi vào tay ta là kết quả do chư vị triều thần thúc đẩy mà thành. Lúc trước Sở gia không nói gì, giờ lại tỏ ý kết thân, lấy Tự Cẩm ra uy hiếp thấy rõ là không có ý tốt.”
“Vậy chuyện này phải làm như thế nào mới được?” Mặt Tô Thịnh Dương giận tái đi.
Tô Hưng Vũ lắc đầu, “Trở về nhà hãy nói đi.”
Hai cha con Tô gia mặt mũi đầy lo lắng trở về. Thời điểm này Sở gia không phải người bọn họ có thể đắc tội được, con gái đang ở trong thâm cung lại càng thêm nguy hiểm. Nếu dám thẳng thắn từ chối thì sợ là mang tai họa đến cho con gái. Nếu dựa vào Sở gia, nhìn đương kim hoàng thượng... Tô Hưng Vũ lại âm thầm lắc đầu, chuyện này khó quá.
Tự Cẩm cũng không biết Sở gia đã tìm tới Tô gia, từ lúc buổi tối Tiêu Kỳ tới đây dùng bữa, trong miệng không ngừng khen ngợi Tô cha, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cha con Tô gia đều là những người có cốt khí, nếu không sau khi bị trục xuất khỏi Khúc Châu cũng không thể kiên trì nền nếp gia giáo, đạt được thành công cho tới hôm nay. Trong tình huống chuyện nhà, chuyện nước còn đang rối ren, nghe những lời khen ấy nàng càng có thêm sức mạnh. Nhất là sau khi Tiêu Kỳ nói ra chuyện đề nghị của Tô cha và của mình cũng giống nhau, nàng thật sự rất kinh ngạc.
Nàng có thể nói ra mấy điều này đương nhiên do nàng đã biết về quỹ đạo phát triển của lịch sử. Nàng chỉ việc tổng kết lại trí tuệ của cổ nhân, nhưng Tô cha lại là tự mình nghĩ ra. Nghĩ tới đây trong lòng cũng mừng thầm, ít nhất cha con Tô gia đều là những người tài có thể bồi dưỡng, kể từ đó nhà bọn họ sẽ có tiền đồ đáng kể trong tương lai.
“Trẫm có ý muốn cho lệnh huynh nhập Lục bộ.”
Tự Cẩm hẫng tay, chiếc đũa rơi xuống đất.
Tiêu Kỳ:...
Tự Cẩm:...
Hoàng thượng đừng dọa người vậy chứ, đây không phải là ném Tô Thịnh Dương vào hang hùm miệng cọp sao?
Mong người buông tha cho!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc