Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 73

Tác giả: Ám Hương

Quả thực quá làm càn

Trường Nhạc Cung.
Tô quý phi mặt hơi trắng nằm dựa vào nệm trên giường, tiểu cung nữ quỳ P0'p chân một bên, Hoa cô cô đứng cạnh khom lưng khẽ bẩm báo, “Nô tỳ đã hỏi thăm nhưng trong Di Cùng Hiên không lộ ra tin tức gì, không nghĩ tới một Di Cùng Hiên nho nhỏ mà lại kín kẽ cẩn mật, giọt nước không rỉ như vậy. Nếu đã thế này, chi bằng chúng ta đổi quản sự của Di Cùng Hiên thay bằng người của chúng ta.”
Từ đầu Hoa cô cô không coi trọng Di Cùng Hiên, chẳng qua là một Thái nữ nho nhỏ, dù bây giờ thành Hi Tần thì sao chứ. Nhà mẹ đẻ chỉ là một nhánh bị Tô gia Khúc Châu trục xuất. Cho dù leo lên đến vị Phi thì cũng có ích lợi gì. Chỉ cần Quý phi nương nương lật tay là có thể đè nàng ta xuống. Nhưng bây giờ lại hơi khó giải quyết rồi. Trong Di Cùng Hiên bất kể là chủ tử hay là nô tài, ai nấy an phận thủ thường, bình thường cũng chỉ đóng cửa ở trong, không người nào đi ra ngoài. Muốn tìm sai lầm của họ đều không có biện pháp ra tay.
Lần này nửa tháng rồi mà hoàng thượng chưa vào hậu cung, mọi người ai cũng cho rằng vị kia của Di Cùng Hiên chọc giận Hoàng thượng, nhưng lại không thăm dò được một chút tin tức nào, bấy giờ Hoa cô cô mới cảm giác được sự nguy hiểm. Trong cung này không có chỗ nào mà nương nương các nàng thăm dò tin tức không được, vậy mà tới Di Cùng Hiên phải nuốt hận, có thể yên tâm sao?
Quý phi cúi đầu nhìn phần bụng còn chưa nhú ra. Nàng ta tiến cung mấy năm, giờ mới có thai nhi trong bụng. Để có thể bình an sinh con, ngay cả cửa của Trường Nhạc Cung nàng cũng cố gắng không ra một bước, Tô gia nhà nàng không cho phép đứa bé này có bất kỳ sơ xuất nào. Hoàng hậu đến nay cũng không mang thai, cho rằng che chở một kẻ thấp kém đê tiện như Tiền tài tử thì đứa bé kia sẽ trở thành con nàng ta chăng? Chờ đến khi nàng sinh con trai, mẹ quý nhờ con, lại có trong nhà chống đỡ làm hậu thuẫn, vị trí thái tử kia không thể là ai khác.
Không biết có phải nàng ta suy nghĩ nhiều quá, cảm xúc không ổn mà thai nhi cũng hay không yên. Mấy ngày gần đây lại thường xuyên cảm thấy tâm trạng buồn bực chán chường, nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều. Nghe Hoa cô cô nói, hai hàng lông mày quý phi chau lại cùng một chỗ, một lúc lâu mới nói: “Trước tiên đừng nóng vội, cứ nhìn một chút xem. Giờ cha của Hi Tần đang trên miệng hố lửa, ông ta nhận việc chuyển khẩu thì ngày tốt lành cũng chẳng còn mấy. Hi Tần nhìn thì phong quang nhưng chờ đến khi cha nàng ta bị tội thì nàng ta cũng không chạy được, cần gì phải vội vã tự mình động thủ.”
Hoa cô cô vội đáp: “Vâng, nương nương nghĩ chu đáo, là do nô tỳ quá nóng vội.”
Quý phi gật gật đầu, “Bên cạnh Hoàng hậu có động tĩnh gì không?”
“Hoàng hậu nương nương thích nhất là giả bộ hiền lương, bây giờ mọi người đều không đoán được rõ ràng tâm tư Hoàng thượng, đương nhiên nàng ta sẽ không động. Nô tỳ nghe nói nửa tháng gần đây hoàng hậu cũng không ban thưởng gì cho Di Cùng Hiên, hẳn là cũng hơi cố kỵ.” Hoa cô cô cười nhạo một tiếng, hoàng hậu cũng không đoán được suy nghĩ của Hoàng thượng. Hoàng thượng lạnh nhạt với Di Cùng Hiên, hoàng hậu cũng lạnh lùng làm theo, quả là ‘hiền lương’.
Quý phi cười lạnh, “Sở hoàng hậu lúc nào chả vậy. Bản cung đang có thai, nàng ta liền đẩy một kẻ giả mạo có vài phần giống Bản cung ra tranh thủ tình cảm, mấy tính toán nhỏ nặt này thì nói làm gì.” Hoàng thượng đương nhiên không cam tâm tình nguyện nhìn Tô gia nhà nàng dựa vào thai nhi trong bụng định nước lên thì thuyền lên, cho nên mới mượn tay hoàng hậu cấp cho Tô Tự Cẩm kia vài phần thể diện, chẳng qua là muốn cảnh cáo Tô gia bọn họ mà thôi. Nhưng có ích gì đâu, chỉ cần nàng có thể bình an sinh một hoàng tử thì hậu cung này không còn là độc bá của Sở hoàng hậu nữa.
Đến lúc đó, chỉ cần hoàng hậu không thể sinh được con trai thì cũng phải nhìn sắc mặt của nàng mà sống.
Hoa cô cô gật gật đầu, “Dạ, vậy chúng ta cứ mặc kệ Di Cùng Hiên kia sao?”
“Ta nghe nói Hi Tần có một vị huynh trưởng rất tài hoa, ngươi truyền tin cho trong nhà, ‘quan tâm’ sít sao người này cho ta.” Quý phi gảy nhẹ móng tay, một đôi mắt mang đầy sát khí. Để chèn ép một Hi Tần nho nhỏ dám chọc tức ngươi thì quan trọng là phá hủy tiền đồ nhà mẹ đẻ của nàng ta. Lúc đó dù cho Hi Tần được sủng ái lại thì nàng cũng chỉ cần đẩy khẽ là đổ ngã thôi.
Nữ nhân trong cung có thể sống thư thái thoải mái hay không là phải xem nhà mẹ đẻ có chịu thua kém không.
“Vâng, nô tỳ ghi nhớ.” Hoa cô cô rùng mình, hai năm nay thủ đoạn của Quý phi nương nương càng làm cho người ta không thể nhìn ra nông sâu.
Tự Cẩm cũng không biết dự định quý phi, cũng không hiểu được nhà mình sắp có nguy hiểm, nàng đang nghiêm trang viết thư.
Mặc kệ Tiêu Kỳ vì nguyên nhân gì không trị tội nàng, giơ cao đánh khẽ thả cho nàng một lối thoát, cũng không bắt nàng phải nhìn mặt người khác mà sống, hắn chi tránh đi, có lẽ cảm thấy quá mất mặt nên không muốn gặp nàng. Hắn là hoàng đế mà còn có thể giữ vững lý trí như thế, làm cho Tự Cẩm cảm thấy cho dù tương lai không sáng tỏ thì nàng cũng phải thử một lần tìm đường đi cho chính mình.
Ai cũng nói lúc người đàn ông đang chán nản thất thế, nếu ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì có thể chiếm được tình cảm của hắn. Lời khuyên này được nghe nhiều nhưng chưa có cơ hội thử lần nào, Tự Cẩm quyết định mình phải thử một lần.
Dù sao có tránh né thì tương lai cũng không xán lạn hơn, biết đâu liều mình lại có thể được đến cả thế giới thì sao?
Mặc dù giấc mộng này có vẻ quá hoàn mỹ nhưng người xưa chả có câu: làm người phải có lý tưởng, nhỡ đâu làm được thì sao.
Chính vì cơ hội hiếm có này mà từ nay Tự Cẩm quyết định phải cùng bước lên con thuyền chòng trành này của Tiêu Kỳ.
Mặc dù con thuyền này quả thực còn yếu ớt nhưng nàng tin Tiêu Kỳ là một người đàn ông đáng tin cậy. Nếu gặp phải một kẻ vô dụng thì dù cho có Gia Cát Lượng tài trí hơn người ra mưu tính kế thì cũng không tránh khỏi kết cục nước mất nhà tan.
Mới thấy rõ điều kiện bên ngoài gian khổ bao nhiêu cũng không sao, quan trọng là con người.
Chỉ bằng chuyện chuyển khẩu là biết, dưới tình huống yếu thế như vậy mà Tiêu Kỳ còn xoay chuyển tình thế, đảo bại thành thắng chiếm được lợi ích nhiều nhất. Nếu cơ hội tới hắn tuyệt đối có thể cá muối xoay người.
So sánh hoàng đế với cá muối quả thực hơi thiếu lễ độ, nhưng cũng rất chính xác.
Trước mắt Hoàng đế thiếu nhất là cái gì? Tiền.
Làm thế nào mới có tiền, có tiền cũng không bị Hộ bộ chiếm lấy, quang minh chính đại trở thành tiền riêng của hoàng đế đây?
Việc này phải có kỹ xảo.
Dạo gần đây Tự Cẩm luôn luôn nghĩ tới vấn đề này, nàng cũng thật sự nghĩ ra biện pháp, nhất là trong chuyện này người nhà nàng phải hoàn thành thật tốt đẹp cho hoàng đế thì tương lai sau này đợi đến khi hoàng đế thực sự nắm quyền lực trong tay, người nhà nàng mới có thể chân chính trở thành cận thần của thiên tử, nhận được trọng dụng. Nếu không, chẳng phải là làm quần áo cho người khác mặc.
Vậy thì quá ngốc rồi.
Cứ như vậy, viết một phong thư Tự Cẩm phải sửa chữa bảy tám lần, sau đó mới viết hoàn chỉnh phong kín lại. Nàng đứng lên xoay cổ tay một lúc. Mặc dù lúc viết lòng nàng đầy tin tưởng nhưng cũng không biết khi phong thư này gửi đi, Tiêu Kỳ sẽ có phản ứng gì.
Trong cuộc đời mỗi người sẽ gặp phải rất nhiều ngã rẽ, mỗi lần xoay người đều là một ván bạc, đây là lần đầu tiên Tự Cẩm quyết định lựa chọn khi tới nơi này.
“Vân Thường.”
“Có nô tỳ.” Vân Thường vén rèm đi vào, hành lễ với Tự Cẩm, “Chủ tử dặn dò gì ạ?”
Trong phòng còn tràn đầy mùi mực, Tự Cẩm cầm bức thư trên bàn đưa cho Vân Thường, “Ngươi kêu Trần Đức An mang phong thư này đến ngự tiền, thỉnh cầu Quản công công trình lên Hoàng thượng.”
Vân Thường ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ chủ tử của nàng ta còn dám viết thư cho Hoàng thượng, hơi do dự một lúc rồi mới nói: “Chủ tử, nếu như bị người khác biết chuyện này thì không tốt.”
“Ta biết rồi.” Tự Cẩm đương nhiên biết rõ, “Cho nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật.”
“Vâng.” Vân Thường nghiêm cẩn cất phong thư vào tay áo, “Vậy nô tỳ đi nói với Trần Đức An, kêu hắn ta phải cẩn thận.”
Tự Cẩm gật gật đầu, “Đi đi.”
Nhìn theo Vân Thường ra ngoài, Tự Cẩm lại ngồi một mình trên sạp lớn, tâm trạng không vui, bất giác cảm thấy ưu thương. Tình trạng này giống như tâm lý vừa trải qua kỳ kiểm tra cuối, chỉ còn chờ nhận phiếu điểm.
Bản thân cảm thấy kết quả sẽ tốt nhưng lúc nhận phiếu điểm thì ngược lại, cũng không biết sau khi Tiêu Kỳ sem thư xong sẽ có phản ứng gì.
Từ lúc nàng thăng cấp thành Hi Tần, trong Di Cùng Hiên thay đổi rất nhiều. Do Hoàng đế thường xuyên đến dùng bữa nên bốn phía trong này đều có đồ của hắn. Trên bàn sách là giấy và Pu't mực hắn thường dùng, từng xấp giấy chồng lên nhau chỉnh tề là do một tay nàng sắp xếp. Ở góc bàn bày một lư hương ba chân bằng đồng, vì lau chùi thường xuyên nên rất sang, thời tiết càng ngày càng lạnh nên thường xuyên đốt hương, lại thêm một hộp mực tinh xảo xinh đẹp mạ vàng khắc hoa xuân ấm áp.
Trên giường lớn gần cửa sổ bày một cái bàn chạm trổ gỗ tử đàn, trên bàn đặt tủ con khắc hình cây trúc, ngăn tủ bên trong đặt ba bình ngọc vẽ cảnh xuân, một cây san hô cao cỡ bàn tay. Vật này cực hiếm vì thời này vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy còn chưa phát triển. Mấy thứ trên kệ phần lớn đều là do Tiêu Kỳ ban thưởng, hắn nhìn mấy đồ trang trí của phần lệ Tần vị quá ít ỏi, không vừa mắt. Tự Cẩm mỗi lần nghĩ tới đây đều muốn trợn trắng mắt, đã không có gì mà còn muốn phô bày giàu sang. Bên kia đặt mấy thứ đều là đồ của Tiêu Kỳ, có sách hắn tiện tay mở xem, chưa đọc hết thì kẹp phiếu giữ sách vào đó. Còn có mấy con dấu gỗ hắn tự tay khắc trong lúc rảnh rỗi, phần lớn đều là bán thành phẩm, để lung tung cũng có năm sáu cái.
Không nhìn kỹ thì không thấy gì, giờ Tự Cẩm ngồi tinh tế quan sát mới phát hiện, trong phòng của nàng lại có nhiều thứ của hắn như vậy, trong lúc vô tình cuộc sống của nàng và hắn hình như đã đan xen cùng một chỗ.
Mà lúc này, Tiêu Kỳ cũng đang ngồi trong thiên điện của Sùng Minh Điện, nhìn mỗi chỗ trong phòng đều là mấy vật Tự Cẩm lưu lại. Chỗ này đặt cây quạt, kia đặt giỏ may vá thêu thùa, bên trong miếng vải đang thêu đường nước gợn sóng vẫn chưa hoàn chỉnh. Trên giường là cái gối mềm rất lớn mà nàng thích nhất, do nàng sai cung nhân làm lại, nói là gối lớn sẽ dựa thoải mái hơn. Sau này hắn cũng lấy ngồi thử thì thấy thoải mái hơn thật. Thỉnh thoảng lúc nhàn rỗi hai người còn đùa giỡn nhau cũng hay lấy chiếc gối này ném.
Trên mặt bàn đặt một hộp nhỏ, bên trong tràn đầy trân châu lớn nhỏ đủ loại. Lúc Tự Cẩm rảnh thích ngồi xâu hạt châu thành chuỗi chơi, hắn liền tìm cho nàng một hộp đầy trân châu, vẫn còn nhớ rõ ngày hắn đưa cho nàng nàng rất vui mừng.
Chao ôi.
Tiêu Kỳ hơi phiền loạn, từ khi nào mà chỗ hắn nghỉ ngơi lại bày đầy những đồ vật của nàng. Mặc kệ nhìn chỗ nào thì hình như cũng có thể thấy bóng dáng nàng.
Lại nhớ tới mấy lời nàng nói hôm đó, Tiêu Kỳ liền lại bực bội. Làm Hoàng đế mà nghẹn tới mức này thì đâu chỉ bất lực, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Không thể bình tĩnh nổi!
Quản Trường An lặng lẽ vén rèm đi tới, thấy hoàng đế nhíu chặt mày ngồi ở chỗ kia, trong lòng bất giác căng thẳng, lá thư nắm trong tay tựa như củ khoai nóng bỏng. Nếu bình thường thì mấy thư tín kiểu này hắn ta không bao giờ chạm tới. Nhưng hắn ta không ngốc, hắn ta nhìn ra được Hoàng thượng đối với Hi Tần không giống như với phi tần khác, cũng không biết hai người đang tức giận cãi nhau về chuyện gì. Có điều dù hoàng đế không vào hậu cung nhưng trong phòng này để đầy đồ của Hi Tần, hắn ta nhìn cũng thấy tức mắt, vậy mà lại không thấy hoàng đế kêu cất đi.
Có thể cãi nhau không nhìn mặt mà hoàng đế vẫn quan tâm như cũ, từ khi hắn ta hầu hạ hoàng đế đến giờ là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho nên phong thư này có phỏng tay, hắn ta vẫn nhận.
“Hoàng thượng.”
Tiêu Kỳ đen mặt nhìn Quản Trường An.
Quản Trường An trong lòng run lên nhưng vẫn kiên trì trả lời: “Vừa nãy thái giám Trần Đức An của Di Cùng Hiên mang tới một phong thư của Hi Tần chủ tử.” Nói xong hai tay liền dâng thư lên.
Tiêu Kỳ chau chau mày, ánh mắt rơi trên lá thư trong tay Quản Trường An đang nâng cao, nhất thời chần chừ, nhận hay là không nhận?
Trong lòng Quản Trường An cũng sốt ruột nhưng hắn ta nào giám giục, cứ thế đứng đó, hai tay nâng phong thư. Cánh tay sắp mỏi nhừ Hoàng thượng mới vươn tay qua lấy, trong lòng hắn ta thở phào một hơi, may mắn là nhận, nếu không hắn ta cũng thật không biết phải làm sao bây giờ. Lẽ nào Hoàng thượng không nhận, hắn lại phải đem phong thư này trả về ư?
Nhận thư rồi, Tiêu Kỳ phất phất tay, Quản Trường An như được đại xá lui ra ngoài. Ra đến ngoài cửa mới phát hiện sau lưng toàn mồ hôi lạnh, đây là bị dọa không nhẹ.
“Sư phụ.” Đồng Ý trườn tới, nét mặt nhạy cảm.
Quản Trường An đập hắn ta một cái mới hỏi: “Chuyện gì?”
“Người bên Trường Nhạc Cung vừa mới tới tìm con.” Đồng Ý hạ thấp giọng nói, nói xong còn nhìn sang bên cạnh, “Muốn thăm dò tin tức ngự tiền.”
“Tiểu tử ngươi dám nói sao?”
“Dạ nào dám ạ, không cần Hoàng thượng động thủ mà sư phụ ngài cũng sẽ lột da con mất.” Đồng Ý vội vàng nói, “Con chỉ báo cho ngài biết thôi, con không nói gì hết, chỉ e tiểu tử này tính kế, nói xấu con với Mao Đông Lâm Mao công công, lúc đó con mong sư phụ che chở ạ.”
Quản Trường An nhìn Đồng Ý, chậm rãi nói khẽ: “Chúng ta là nô tài trước ngự tiền, trừ Hoàng thượng thì không ai dám động chúng ta. Nhưng nếu ngươi dám nói ra một chữ về tin tức của hoàng thượng thì sau này có chuyện gì ta cũng không thể bảo vệ ngươi.” Làm nô tài tối kỵ chuyện ăn cây táo rào cây sung, muốn lấy lòng nịnh nọt hai bên ư, ngươi có mạng để làm sao?
“Lời sư phụ dạy bảo con đều nhớ kỹ mà, đánh ૮ɦếƭ cũng không dám quên.” Đồng Ý nói, “Sư phụ, ngài nói xem Trường Nhạc Cung bên kia muốn làm gì?”
“Làm sao biết được, Quý phi nương nương gia thế hiển hách, há lại để đám nô tài chúng ta võ đoán. Có điều gia thế hiển hách thì sao chứ, không phải cũng ở trong thâm cung sống qua ngày? Làm người phải nhìn rõ xem mình đang đứng dưới hiên nhà ai.”
“Vâng, sư phụ nói chí lý, đồ nhi thụ giáo.” Con mắt Đồng Ý lấp lóe, hé miệng cười một tiếng, nhìn sư phụ nói: “Con vẫn cảm thấy Trần Đức An của Di Cùng Hiên thuận mắt hơn, tiểu tử này so với giặc còn mưu mô hơn nhưng sẽ không làm gì vượt phép tắc, quan hệ với hắn ta cũng đỡ lo.”
“Ha ha.” Quản Trường An cười nhẹ, “Bị đánh mấy hèo thì biết ngay đang ăn chén cơm của ai. Đợt này tiểu tử ngươi phải cảnh giác tinh thần cho ta. Người nào đến ngự tiền thăm dò tin tức, có người nào phải ghi nhớ hết.”
“Dạ.” Con ngươi Đồng Ý xoay quanh, sư phụ đang tức giận đây.
“Cút đi.” Quản Trường An phất phất tay.
Đồng Ý cười chạy đi, đi đến nửa đường thì quẹo qua khúc quanh, giờ phải tới Ngự Thiện Phòng nhắc đồ ăn.
Mọi người trong Ngự thiện phòng đang bận rộn ngất trời, Phong Cảnh Minh vừa thấy Đồng Ý đến vội vàng nghênh đón, thân mật gọi một tiếng ca ca, bắt hai tay xong còn nhét quả tùng tử tẩm đường vào tay hắn ta làm đồ ăn vặt, lúc ấy mới hỏi: “ Hoàng thượng kêu thức ăn sao?”
Đồng Ý không nhận quả tùng tử tẩm đường mà ăn hai cái bánh long nhãn do Phong Cảnh Minh đưa thêm nói: “Hi Tần chủ tử bên kia vừa gọi thức ăn gì, làm y như thế một phần cho ta.” Trước kia Hoàng thượng không quá thích mấy đồ ăn vặt ngọt này nhưng dạo này tâm trạng không tốt, nếu dâng lên Hoàng thượng cũng sẽ ăn vài miếng.
Dù sao chỉ cần là thức ăn trong thực đơn của Hi Tần nương nương, Hoàng thượng sẽ không trả về. Chuyện này rất hiếm thấy, ai có thể ngờ trong hậu cung này người hiểu rõ khẩu vị Hoàng thượng lại là vị Hi Tần vừa mới tiến cung kia.
Phong Cảnh Minh đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, chỉ vào khay thức ăn ba tầng chạm trổ hoa lá, chim muôn vừa đặt trên bàn, mở từng tầng từng tầng cho Đồng Ý xem, vừa nhìn vừa nói: “Thức ăn trong này đều là chính tay sư phụ tiểu đệ nấu, tiểu đệ tự mình cất vào, không có chạm qua tay người thứ ba, ngài cứ yên tâm.”
Đồ ăn thức uống luôn phải cẩn thận, Nhạc Trường Tín trông coi gian bếp còn quan trọng hơn so với mạng của hắn ta. Trước đây phần lớn thức ăn của Hoàng thượng đều do hai bếp bên kia làm, hắn ta không thể nhúng tay vào việc gì. Bây giờ đồ ăn thức uống của Hoàng thượng lại phần lớn do hắn tự làm cho nên hắn cảnh giác không để một con ruồi bay vào. Nghe nói hôm trước có tiểu thái giám giở trò quỷ trong bếp, bị Nhạc Trường Tín bắt tại chỗ, không nói một lời bèn cầm tay tiểu thái giám kia đưa vào trong bếp lò. Hai tay bị đốt cháy thành than. Sau chuyện đó, không ai dám giở trò trong gian bếp của Nhạc Trường Tín, mọi người đều biết rõ họ Nhạc này là kẻ rất ngoan tuyệt.
Đồng Ý ăn xong bánh, lau miệng rồi nói với Phong Cảnh Minh: “Ngày hôm nay có thêm một phần cơm, hẳn là bên Hi Tần chủ tử kêu nhiều đây.”
Phong Cảnh Minh cười mỉm, nhưng trong miệng hắn ta từ đầu cho tới giờ không hề nhắc tới vị chủ tử nào, nghe Đồng Ý hỏi hắn như thế cũng chỉ nói: “Chuyện này nô tài cũng không biết, khẩu vị Hi Tần nương nương xưa nay cũng thế, hôm nay thích ăn món này, mai lại thích ăn món khác, lúc nhiều lúc ít, không có tiêu chuẩn.”
Đồng Ý biết rõ Phong Cảnh Minh không nói thật nên cũng không đáp lại mấy lời khách sáo của hắn ta. Tiểu tử này đi theo Nhạc Trường Tín, miệng còn giữ kín hơn so với cửa bếp. Hắn ta mang hộp cơm đi về, hộp cơm lớn ba tầng, có lẽ tâm trạng Hi Tần chủ tử không tốt lắm đây. Chẳng lẽ Di Cùng Hiên xảy ra chuyện gì chăng?
Hi Tần chủ tử là một người thú vị, mỗi khi tâm trạng không vui sẽ ăn rất nhiều, ăn no xong lại đi loanh quanh trong phòng để tiêu thực. Cho nên muốn biết tâm trạng chủ tử có vui hay không cũng không cần phải đi hỏi, chỉ cần thông qua đồ ăn của Ngự thiện phòng cũng hiểu được.
Hắn ta bưng hộp cơm trở về Sùng Minh Điện. Quản Trường An vẫn còn đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy Đồng Ý bưng theo hộp cơm lớn như vậy về cũng ngẩn ra, ơ, Hi Tần chủ tử không vui rồi.
“Sư phụ, lúc nào đưa vào?”
“Hoàng thượng còn chưa gọi, cứ chờ đi.” Quản Trường An đứng ngoài cửa hơn một canh giờ, hai chân cũng tê cứng, cũng không biết trong thư Hi Tần viết gì, chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.
Nhưng nhìn phần cơm này thì đoán hơn phân nửa là chuyện không tốt rồi, phải cẩn thận hơn mới được. Ngày hôm nay tuyệt đối không thể chọc giận Hoàng thượng, miễn cho lại bị lôi ra ngoài đánh roi, thật oan ức quá đi. Dù sao các chủ tử phía trên giận dỗi thì nô tài ở dưới sẽ phải tự cầu nhiều phúc thôi.
Tiêu Kỳ ngồi trên tháp lớn, trên mặt bàn bày lá thư do Tự Cẩm viết. Mở đầu thư rất đơn giản, cầu mong hoàng thượng thưởng giám. Nhìn thấy mấy chữ này, nét mặt hắn hòa hoãn lại, còn biết dùng hai chữ thưởng giám, chắc hẳn đã biết là mình sai ở đâu rồi.
Định thần tiếp tục đọc, thần thiếp được tổ tiên phù hộ, tổ phụ dạy dỗ, gia phụ dạy bảo, từ nhỏ đã phải đọc sách, không dám nói đọc vạn cuốn sách nhưng cũng yêu thích chữ nghĩa, ham mê văn chương. Lúc còn nhỏ, ai cũng nói thần thiếp nhỏ người mà thông minh, nhan sắc lẫn trí tuệ đều hơn người khác. Thần thiếp nghe thế thì cực kỳ vui mừng, từ đó ham chơi bỏ học, kiêu ngạo háo thắng, tự cao tự mãn. Vì quá kiêu căng nên học hành không đến nơi đến chốn, khi cha thần thiếp biết được đã vô cùng tức giận, phạt thần thiếp phải quỳ trong từ đường ăn năn sám hối. Chẳng mấy chốc mà bao năm trôi qua, những lời cha răn dạy hồi nhỏ chưa bao giờ dám quên. Hôm đó thiếp nói không cẩn trọng chứ thực sự không dám có lòng bất kính...
Tiêu Kỳ đọc từng câu từng chữ trong thư, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt. Thì ra vị Hi Tần này của hắn đã được bao người coi là tài nữ từ khi còn nhỏ, khó trách bây giờ thỉnh thoảng sẽ có những lời kinh khiếp người khác, lúc nhỏ đã vậy... không coi ai ra gì. Nhớ đến trong thư nàng nói ham chơi bỏ học, kiêu ngạo háo thắng, giờ tính tình lại nhát gan, chắc là bị phạt quỳ từ đường hồi nhỏ làm cho sợ hãi.
Cuối cùng cũng biết rõ mình nói năng không cẩn trọng, coi như cũng có lòng hối cải, có vài phần chân thành. Đoạn sau lại viết về cách nhìn đối với chuyện chuyển khẩu, lại thay cha nàng than thở ủy khuất, nói Hộ bộ khóc than nên cha nàng không có tiền dùng, làm sao thực hiện việc chuyển khẩu đây. Người phụ nữ có khéo léo đến mấy mà không có gạo thì sao nấu được ơm, không bột gột nên hồ, Hộ bộ muốn con ngựa chạy mà lại không muốn cho nó ăn cỏ, quả thực là kẻ xấu xa nhất trên đời.
Đọc đến đây Tiêu Kỳ quá tức cười, quả nhiên dũng cảm, lời này mà cũng dám nói.
Cuối cùng chính là nội dung quan trọng nhất thấy nàng viết: Thiếp chỉ là phận nữ nhi, cho dù thông minh nhưng kiến thức hữu hạn. Nhưng phận làm con cái, thấy cha mẹ gian nan khổ cực, há có thể ngồi yên? Thánh nhân dạy rằng, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng, thiếp là nữ nhân cũng là tiểu nhân. Nếu đã như vậy thần thiếp liền theo hành vi tiểu nhân để làm chứng cho lời thánh nhân nói. Lòng lo lắng cho cha thật sự không ngủ được. Thần thiếp vì quân phân ưu, rất hận bọn quý tộc sĩ tộc làm điên đảo triều chính, không phải là hành vi của trung thần, trời đất cũng không dung.
Cho dù thần thiếp tài hèn sức mọn nhưng trong lúc lo lắng tức giận lại ngẫu nhiên tìm được một kế sách. Có điều suy nghĩ chưa chu toàn nên muốn hoàng thượng chỉ dạy thêm. Chỉ là lời nói của nữ nhân trong khuê phòng …
Kế sách mà Tự Cẩm hiến kế khiến cho Tiêu Kỳ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Nàng dẫn theo nội dung sau này trong lịch sử có ghi: Tuyệt hộ quận của Đại Vực bị quý tộc vứt bỏ, Hộ bộ oán than, chuyện chuyển khẩu tốt đẹp thành công lao lớn của triều đại, lợi ích thiên thu. Ngô hoàng kiên trì việc này quả thật là đấng minh quân.
Kỳ thật kế sách của Tự Cẩm cực kỳ đơn giản, nếu không ai xem trọng Tuyệt Hộ Quận kia, người người đều ghét bỏ. Vậy thì Hoàng thượng liền lấy làm tài sản của chính mình là được. Tuy bây giờ Tuyệt Hộ Quận kia chỉ là một nơi hoang vu, nhưng sau khi chuyển khẩu đại công cáo thành, đến lúc đó đất hoang hóa thành ruộng tốt, tiền bạc sẽ cuồn cuộn chảy về. Lúc đó tiền hay người đều là của một mình hoàng đế. Hộ bộ nhìn mà thèm ư? Vậy thì sao đây, trước đây Hộ bộ các ngươi không chịu chi một đồng nào thì bây giờ có liên quan gì tới Hộ bộ chứ. Tiền có nhiều cũng là của hoàng đế.
Tự Cẩm trước tiên vẽ cho hoàng đế một cái bánh mì rất lớn, còn là bánh mì kẹp thịt.
Quả nhiên Tiêu Kỳ cảm thấy cực kỳ hứng thú. Giờ hắn đang rất nghèo mà, nếu như có thể lấy 6,7 Tuyệt Hộ Quận này làm của riêng, vậy thì chẳng mấy chốc hắn trở thành một ông vua giàu có, tương lai quá mức tốt đẹp đi.
Do đó, chuyện chuyển khẩu trở thành cực kỳ quan trọng. Tiêu Kỳ tự định giá mấy lần, thần sắc càng thêm ngưng trọng. Nhất là câu kia của Tự Cẩm: công lao lớn của triều đại, lợi ích thiên thu vô cùng phù hợp với tâm ý của hắn, trong lòng cảm thán, ai có thể ngờ người hiểu hắn nhất lại chỉ là một Hi Tần mới làm bạn chưa được bao lâu. Trước đây nàng vốn nhát như chuột, càng thêm không ngờ được lại là một người có chí khí, đại tài. Trong thư nàng nói, từ khi còn nhỏ đã được người người tán thưởng tài danh, quả nhiên không phụ danh tiếng ấy.
Sau đó, lúc hắn muốn xem nàng ra kế sách gì thì … hết thư.
Tiêu Kỳ nổi cáu.
Trong bụng có thượng sách lại không chịu báo, rõ ràng là đang oán hắn mấy ngày nay lạnh nhạt. Đây chính là muốn hắn tới gặp cho nên trong thư chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa. Đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt. Khó trách tự nói mình ham chơi kiêu ngạo, quả cũng đúng.
Tiêu Kỳ cũng có nỗi khổ tâm của chính mình. Tiếp nhận từ tay phụ hoàng tình thế khó khăn này, hắn phải đối mặt với một quốc gia đầy yếu điểm. Quý tộc sĩ tộc nắm giữ triều chính, đất đai Đại Vực Vương Triều phân năm xẻ bảy, hơn bảy tám phần nằm trong tay sĩ tộc thế gia. Mặc dù hắn có chí lớn nhưng lại không có cách nào thi hành.
Hắn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, muốn hắn phải đối mặt với ánh mắt thương xót của Tự Cẩm ư?
Hắn xấu hổ, phẫn nộ, oán hận!
Chưa từng thời khắc nào càng làm cho hắn thêm quyết tâm phải biến Đại Vực Vương Triều đích thực trở thành quốc gia của họ Tiêu!
Tiêu Kỳ nắm thư của Tự Cẩm trong tay, trong phòng càng suy tính không ngừng nghỉ, đầu óc chỉ toàn nghĩ về chuyện chuyển khẩu. Chỉ cần nghĩ tới sau này hắn nắm giữ trong tay các Tuyệt Hộ Quận kia thì cảm giác H**g phấn cứ dâng tràn mãi không thôi.
“Người tới.”
“Có nô tài.” Quản Trường An đẩy cửa vào, quỳ xuống đất hầu chỉ, “Hoàng thượng, người phân phó gì ạ?”
Tiêu Kỳ miệng đầy lời muốn nói, lòng tràn đầy vui sướng, nhưng đối mặt với Quản Trường An lại không thể nói gì, nhất thời ngẩn người đứng đó, nhíu lông mày lại im lặng.
Lòng Quản Trường An thấp thỏm, không biết mình lại chọc giận Hoàng thượng chuyện gì, nhớ tới thức ăn chỗ Đồng Ý liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, đồ ăn đã đưa tới, người muốn dùng thử không?”
Vui vẻ không thể chia sẻ với Quản Trường An, lại không muốn người phía dưới thấy hắn H**g phấn mất lễ nghi, Tiêu Kỳ kìm nén sự vui mừng, ổn định cảm xúc bình thản lại, hơi gật đầu, “Mang vào đi.”
Quản Trường An khẽ thở nhẹ một hơi, vội vàng ra ngoài mang hộp cơm vào.
Tiêu Kỳ nhìn hộp cơm ba tầng vĩ đại cũng kinh ngạc, lập tức nhìn sang Quản Trường An.
Quản Trường An bị ánh mắt của Hoàng đế sắp đốt cháy người, trong lòng run sợ, nghĩ thầm đây là hoàng đế muốn hỏi chuyện Hi Tần nhưng lại không muốn chủ động. Được, làm nô tài điều quan trọng nhất là thể nghiệm và quan sát thái độ bề trên, làm sao có thể để cho Hoàng thượng khó xử. Hoàng thượng cần bậc thang đi xuống, hắn ta dù có biến thành cái thang cũng không thể làm cho Hoàng thượng tiến thối lưỡng nan.
Nghĩ tới đây, Quản Trường An lập tức nói: “Hoàng thượng, đây là thức ăn do Ngự Thiện Phòng mang tới.” Không hề nhắc tới chuyện Đồng Ý nói với hắn ta, nhỡ sau này hoàng đế mất hứng trút lửa giận lên trên đầu đồ đệ hắn ta thì sao? Cho nên có chuyện vẫn cứ để Ngự Thiện Phòng chịu trách nhiệm đi, vì lợi ích của mình thà hy sinh lợi ích của người khác. “Dựa theo người của Ngự Thiện Phòng nói, hôm nay Di Cùng Hiên cũng kêu hộp cơm ba tầng.”
Hi Tần chủ tử thích ăn mê uống, hắn ta đã cấp thang cho Hoàng thượng rồi, ngài vui vẻ thuận theo đi.
Quả nhiên Tiêu Kỳ hơi nhíu mày, đứng dậy nói: “Bãi giá Di Cùng Hiên.”
Quản Trường An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Vâng.”
Tiêu Kỳ giá lâm Di Cùng Hiên, hoàng đế đi tới hậu cung, đầu tiên là đến chỗ Di Cùng Hiên của Hi Tần. Mọi người trong hậu cung nhận được tin tức này, trong lòng ai nấy đều không vui chút nào. Ai có thể ngờ vị Hi Tần mà hoàng hậu đẩy ra để tranh thủ tình cảm kia lại có thể thật sự được hoàng đế chú ý để mắt đây. Hoàng đế nghĩ nàng chưa cập kê, thương tiếc nên không cho nàng thị tẩm mà vẫn còn tới chỗ nàng lưu luyến. Tình thế này e là chỉ có lúc Quý phi mới nhập cung mới có thể so sánh được.
Hi Tần khá giống Quý phi, hoàng đế lại sủng ái như thế, kỳ thật vẫn là Hoàng thượng sủng Quý phi hơn. Nếu không phía trước đã có một vị Quý phi, giờ lại sủng ái một người giống Quý phi, không phải vì Quý phi đang mang long thai, không thể thị tẩm nên dù hoàng đế sủng ái người khác cũng phải tìm một người tương tự Quý phi sao? Thế này cũng đủ nói rõ rồi.
Mọi người suy đoán ồn ào, bên ngoài không biết bao nhiêu ánh mắt đang quan sát trong Di Cùng Hiên. Nhưng lúc ấy Tự Cẩm chẳng có thời gian quan tâm.
Bởi vì hoàng đế lại sầm mặt.
Chỉ là nàng ăn hơi nhiều thôi mà. Ừ, Nhạc đầu bếp làm sủi cảo nhân thịt cua thật sự quá ngon. Không để ý liền ăn cả một đĩa bánh. Thịt cua lạnh, lại đúng ngày nàng có nguyệt sự, cho nên hai vật công kích, nàng đau bụng nằm trên giường không dậy nổi.
Vân Thường và Trần Đức An còn đang bị phạt quỳ ngoài sân. Quản Trường An như con rùa đen rút đầu trốn ở ngoài, Tự Cẩm nằm gối đầu trên giường, bên tai toàn là tiếng Tiêu Kỳ trách mắng răn dạy.
“Quá mức tham ăn mê uống, xem sau này nàng còn dám ăn thế không. May mà nàng còn biết sai mà sửa, lần này nhớ kỹ chưa?”
Tự Cẩm hai đời lần đầu tiên bị người khác mắng mỏ như thế. Nhưng nhìn mặt Tiêu Kỳ đang tức giận chỉ dám rụt cổ lại, thở cũng không dám. Vẻ mặt thành thật nghe răn dạy, ra vẻ đệ tử ngoan ngoãn trong lòng lại khóc không thành tiếng. Nàng cũng chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi, chỉ cần làm ấm bụng thì sẽ đỡ, có cần trách móc nặng nề như vậy không chứ?
Nhưng nàng cũng không dám cãi. Nếu nàng dám phản kháng thì ngoài kia tính mạng của Vân Thường và Trần Đức An e là khó giữ được. Dựa theo lý luận của Tiêu Kỳ, nàng ham mê ăn uống, tự mình không quản được thì bổn phận làm nô tài phải biết khuyên bảo, khuyên không được sẽ phải lấy ૮ɦếƭ mà can gián, đó mới là bổn phận nô tài.
Nàng dám nói cho Tiêu Kỳ biết, nàng đuổi bọn họ ra ngoài để ăn vụng sao?
Tự Cẩm vươn một ngón tay, túm lấy tay áo Tiêu Kỳ, nhẹ nhàng đong đưa, không biết xấu hổ cầu xin tha thứ, “Thần thiếp không dám nữa.”
Tiêu Kỳ đang đầy lửa giận nhưng đối diện với ánh mắt ngập nước xin tha mạng của Tự Cẩm lại không mắng thêm nổi, chỉ hung hăng hừ một tiếng.
“Thật sự thần thiếp không dám nữa. Hoàng thượng đừng tức giận. Người tức giận, bụng thần thiếp lại đau.”
Tiêu Kỳ:...
Sao hắn lại gặp một phi tần lưu manh vô lại thế này chứ!
Bụng Tự Cẩm đau thật sự, cho nên đôi mắt đầy nước không phải là diễn mà nước mắt đều là thật, đau quá đi mất.
Bên ngoài Diện Mi kinh hồn táng đảm bưng canh gừng nóng tới, hành lễ với Quản Trường An, “Công công, canh gừng có rồi.” Nàng ta không dám bưng vào, chỉ trơ mắt nhìn Quản công công, Vân Thường tỷ tỷ còn quỳ kia, canh gừng này cũng không thể đưa cho nàng ta.
Quản Trường An nhìn chén canh gừng nóng hổi, do dự không biết có nên tự mình bưng vào không. Hoàng thượng đang nổi nóng, nếu đưa vào không đúng lúc sẽ phải chịu giận chó đánh mèo. Thấy hắn ta do dự, tiểu cung nữ Diện Mi bị dọa phát khóc, nước mắt rơi ào ào.
Quản Trường An:...
Cũng không thể để một tiểu cung nữ đang khóc lóc đi tìm ૮ɦếƭ được, Quản Trường An cực kỳ chán nản nhận chén canh gừng, hắn ta đâu có trêu chọc ai chứ.
Khóc thế này cứ như hắn ta đang bắt nạt người vậy.
Oan ૮ɦếƭ người!
“Hoàng thượng, canh gừng đưa tới rồi.” Quản Trường An sờ mũi, vẻ mặt đúng kiểu anh hùng hiên ngang tới chỗ ૮ɦếƭ đứng ở cửa bẩm báo, trong lòng cũng đang sắp nghẹn mà ૮ɦếƭ.
“Mang vào đây.”
Quản Trường An nhanh nhẹn bưng chén canh gừng mang vào, đầu cúi xuống không dám nhìn lung tung, mở ra nắp hộp bưng canh gừng đặt lên bàn rồi lại nhanh nhẹn lui ra ngoài cửa. Trước khi ra cửa khóe mắt liếc qua, liền nhìn thấy Hi Tần đang lắc lắc tay áo của Hoàng thượng.
Dáng vẻ kiều mỵ kia khiến một gã thái giám như hắn ta cũng ngứa ngáy.
Chà chà.
Tự Cẩm uống một chén canh gừng, cả người toát mồ hôi, trong bụng lại ấm áp, cơn đau đớn cũng giảm không ít. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Kỳ đặt chén canh lên bàn, lại nhìn hắn đứng dậy đi tới chỗ chậu đồng rửa tay. Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của hắn càng thêm uy nghi, nét mặt như ngọc khắc. Càng nhìn trái tim nàng càng đập mạnh.
Sắc đẹp mê người nha.
“Sao mặt nàng đỏ thế, còn đau không?” Tiêu Kỳ rửa tay xong trở về thì thấy mặt Tự Cẩm đỏ như máu, lông mày vừa mới giãn ra lại cau lại.
Tự Cẩm thật sự là rất sợ nhìn hắn cau mày, vội vàng nói: “Không phải, không phải, do canh gừng hơi nóng, uống vào bụng nên nóng mặt, đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Đánh ૮ɦếƭ cũng không thể nói, nàng bị hắn hấp dẫn.
Tiêu Kỳ đặt tay lên trán nàng thử một chút, bấy giờ mới yên lòng.
Trán nàng mang theo cảm giác mát lạnh từ lòng tay hắn, cảm giác được sự dịu dàng khiến Tự Cẩm càng thêm lúng túng. Nhìn Tiêu Kỳ nghiêm trang đúng mực chính nhân quân tử, đối lập với cảm giác của mình, quả thật … xấu hổ
Tiêu Kỳ ngồi xuống giường nhìn Tự Cẩm. Nếu không phải hắn biết rằng bức thư kia là do chính tay nàng viết thì nhìn gương mặt non nớt kia, hắn thật khó tưởng tượng ra người nào có thể viết ra những lời như vậy. Vốn hắn muốn tìm nàng hỏi chi tiết về việc chuyển khẩu nhưng khi thấy nét mặt nàng uể oải hắn lại không nỡ lòng nào hỏi. Chuyển khẩu là một việc có liên quan trọng đại, không phải hai ba ngày có thể giải quyết được. Ngày mai hỏi cũng chưa muộn, cứ để nàng nghỉ ngơi cho khỏe trước đi.
Khó được là vì nàng đã hao tâm tổn trí suy nghĩ ra đối sách giúp mình, dù làm việc có hơi lỗ mãng, ăn nói cũng không cẩn trọng, không những tự mình đào hố chôn mình mà còn đưa cả hai chân vào hố. Tuy là vậy nhưng lại không che lấp được nàng rất quan tâm lo lắng cho hắn, cho nên lại khiến người ta thêm thương tiếc.
Trong hậu cung rực rỡ này của hắn, có mấy người đối xử thật lòng đây?
Tiêu Kỳ đứng dậy đi ra sau tấm bình phong rửa mặt thay quần áo. Tự Cẩm nằm ở đầu giường, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ sau tấm bình phong đoán kiểu này chắc sẽ không đi. Nhưng sao hắn lại không hỏi gì nàng về chuyện chuyển khẩu nhỉ? Rốt cục hắn đang nghĩ gì đây? Chuyện này có liên quan đến địa vị tương lai của nhà nàng, cũng ảnh hưởng đến vị thế của Tiêu Kỳ trong tương lai, sau này có thể thẳng lưng trước triều thần. Mặc dù mấy cái Tuyệt Hộ Quận không giàu có lắm nhưng ít nhất đây là bước đầu tiên. Chỉ cần có khởi đầu tốt đẹp thì mọi việc sau này cũng có thể từng bước dễ dàng hơn.
Nhìn chung trong lịch sử, kiểu cải cách này không phải làm một lần là được, phải mất rất nhiều năm trả giá mới có thể đạt được thành tựu.
Không thể vội vàng.
Tự Cẩm còn đang suy nghĩ lung tung thì Tiêu Kỳ đã thay quần áo xong tiến vào. Tự Cẩm đặc biệt phối hợp, nhích người vào phía trong nghiêng đầu nhìn hắn, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Tiêu Kỳ thấy bộ dáng nhút nhát e lệ của Tự Cẩm bất giác hơi nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi mình trách móc nặng nề quá sao, sao lại sợ đến vậy? Nghĩ thế hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý buông lỏng nét mặt nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, mai sẽ hết đau, không khó chịu nữa.”
Không nghĩ tới Tiêu Kỳ vẫn có thể duy trì bình thản, một chữ cũng không hỏi, còn làm cho nàng ngủ sớm.
Người này thật vĩ đại nha.
Tự Cẩm mang theo tâm trạng buồn bực, dưới ánh mắt giám sát của Tiêu Kỳ thuận theo nhắm mắt lại.
Ngủ!
Tiêu Kỳ dựa vào đầu giường, trên bàn nhỏ bên cạnh bày một đống tấu chương. Hắn đọc tấu chương dưới ánh đèn, càng xem nội dung càng khó chịu. Ngẩng đầu lên hít một hơi, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tự Cẩm đang ngủ say bên cạnh. Mới có một lúc mà nói ngủ là ngủ, thật khiến người ta hâm mộ. Trong lòng hắn chất chứa bao nhiêu chuyện quốc sự, quả nhiên là ăn ngủ bất an.
Lại qua một lát nữa Tiêu Kỳ lặng lẽ đứng dậy. Tấu chương vẫn còn khá nhiều, tối lại xem tiếp. Vừa định nhỏm người lên thì phát hiện cánh tay bị túm không động đậy được. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cánh tay tròn trịa của Tự Cẩm nắm chặt tay áo hắn.
Nửa người vừa nhấc lên lại từ từ ngồi trở về. Chút cử động như vậy cũng làm Tự Cẩm giật mình, chỉ thấy nàng hé hé mắt nhìn hắn, “Sao người còn chưa ngủ vậy?”
“Chút nữa trẫm sẽ ngủ, xem thêm mấy tấu chương nữa đã, ngoan, ngủ đi.” Tiêu Kỳ vỗ vỗ vai Tự Cẩm dỗ nàng ngủ như dỗ một đứa trẻ.
Tự Cẩm đang ngủ nên cũng mơ hồ, bất giác nhìn sang xem đồng hồ, đã canh ba rồi! Nàng dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê xoay người nói lầm bầm: “Hoàng thượng không bao giờ xem hết tấu chương đâu. Người không bồi dưỡng đủ tinh thần thì làm sao đấu thắng mấy lão nhân kia. Ngốc quá!”
Trán Tiêu Kỳ hằn lên gân xanh, quá làm càn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc