Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 229

Tác giả: Ám Hương

Mọi người từng người về chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu ngồi trên ngai phượng.
Bởi vì hôm nay là thịnh yến đoan ngọ, cho nên không phân biệt đẳng cấp, trong cung các tần phi có thể tới đều đến hết. Nhất là các tần phi mới tiến cung. Dù sao sau khi tiến cung, đây cũng là lần đầu tiên tham gia cung yến.
Trong đại diện Phượng Hoàn Cung đông nghịt người tới, dựa theo phẩm cấp mà xếp hàng. Chỗ nào cũng y phục rực rỡ lộng lẫy, trang sức lấp lánh, sáng rực mắt người, đẹp không sao tả xiết.
Lịch Khinh Ngọc là phi tần có vị phần cao nhất trong đám tần phi mới tiến cung, ngồi ở bên cạnh Lý Tiểu Nghi. Nàng ta vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lý Tiểu Nghi, dung nhan tuyệt sắc không có biểu cảm gì.
Lý Tiểu Nghi lạnh nhạt như thế khiến Lịch Khinh Ngọc đang có lòng muốn bắt chuyện trước cũng đè lại, trong lòng không khỏi oán thầm. Một gương mặt đưa đám như thế thì ai thích nhìn chứ. Thấy rõ Lý Tiểu Nghi này không được sủng ái cũng là có nguyên do. Chẳng nam nhân nào muốn có bên cạnh mình một nữ nhân có bộ mặt lạnh lẽo như thế.
Có hấp dẫn gì đâu.
Tề chiêu nghi ngồi bên cạnh Lý Phi. Hôm nay nàng ta mang theo Ngọc Trân công chúa tới. Công chúa cung kính ngồi ở bên cạnh Tề chiêu nghi, người nhỏ nhắn, trên mặt cũng không có gì vui vẻ. Chỉ có lúc Tề chiêu nghi nói chuyện với công chúa thì ngẫu nhiên sẽ hơi mỉm cười một cái, sau đó lại cúi đầu xuống khôi phục nguyên dạng.
Về vị trưởng công chúa này của Hoàng thượng, ở trong cung cũng không có ít người âm thầm bán tán. Chủ yếu là công chúa có mẹ đẻ từng rất hiển hách trong cung, đã từng được chưởng quan hậu cung, Tô quý phi.
Nhưng bây giờ Tô quý phi ở trong Trường Nhạc Cung giống như người đã ૮ɦếƭ, cho tới bây giờ không ra Trường Nhạc Cung một bước, ngay cả con gái mình như thể cũng đã quên mất rồi.
Huống chi mẹ đẻ còn sống, lại là quý phi, con gái lại để cho một chiêu nghi nuôi dưỡng, chuyện như vậy không thể ngăn được những lời đồn đãi.
Hoàng hậu nhìn Tề chiêu nghi cẩn thận chiếu cố Ngọc Trân liền nhớ tới lúc trước Hi Quý Phi tìm đến nàng ta, thuyết phục nàng ta để Tề chiêu nghi nuôi dưỡng Ngọc Trân.
Bây giờ xem ra ánh mắt Hi Quý Phi không sai, xác thực Tề chiêu nghi nuôi dưỡng dạy dỗ công chúa Ngọc Trân rất tốt.
"Đưa đĩa ô mai này cho Đại công chúa." Hoàng hậu nhìn Đồng cô cô nói.
Đồng cô cô sững sờ nhưng vẫn tự mình tiến lên bưng đĩa ô mai đi sang chỗ công chúa Ngọc Trân, thần sắc cung kính đặt đĩa ô mai ở trước mặt công chúa vừa cười vừa nói: "Đây là Hoàng hậu nương nương đưa cho công chúa ăn, còn nhớ công chúa rất thích ăn dâu tây, mời công chứa nếm thử món này, đây là cống phẩm mới đưa đến."
Tề chiêu nghi và Ngọc Trân đều sững sờ, Ngọc Trân nhìn qua Đồng cô cô, sau đó đứng dậy, khom người về phía hoàng hậu, "Ngọc Trân tạ mẫu hậu ban thưởng." Lúc nói trên khuôn mặt còn mang theo vẻ tươi cười, hành lễ động tác tiêu chuẩn và cung kính.
Hoàng hậu nhìn Ngọc Trân trong lòng rất phức tạp. Nàng ta đích thực không thích Tô quý phi, ngay cả Ngọc Trân cũng không quá thích. Nhưng có lẽ nhìn Ngọc Trân một chút lại nghĩ đến những đứa trẻ của Sở gia, nàng ta nghĩ, nếu một ngày kia không có mình, mấy đửa bé của Sở gia có thể có người như Tề chiêu nghi chiếu khán, đó cũng là phúc khí.
"Mau ngồi xuống đi, nếu thích ăn mẫu hậu sẽ sai người đưa qua cho con." Vẻ tươi cười của Hoàng hậu càng thêm từ ái.
Mọi người ngồi trong đại điện nhìn Hoàng hậu như thế trong lòng đều hơi ngạc nhiên. Sao hoàng hậu lại đột nhiên thân cận với công chúa Ngọc Trân như thế.
Tề chiêu nghi cũng rất bất ngờ, hơi phúc thân với hoàng hậu, trong lòng kỳ thật rất cảm kích. Hoàng hậu nương nương đối với Ngọc Trân thân cận chừng nào, cuộc sống của Ngọc Trân ở hậu cung sẽ tốt hơn một chút.
Trước kia nuôi dưỡng Ngọc Trân chỉ là nghĩ giải sầu tịch mịch, nhưng nuôi dưỡng lâu dài cũng thật nảy sinh tình cảm.
Nhìn đứa bé này, thấy công chúa trầm mặc ít nói, nàng ta liền không nhịn được muốn cho con bé vui vẻ hơn một chút, lại vui vẻ thêm chút nữa.
Tề chiêu nghi kéo tay Ngọc Trân ngồi xuống, tự tay cầm lấy một quả ô mai đưa cho con bé, nhìn bé cắn một cái lại hỏi: "Ăn ngon hay không?"
Ngọc Trân nghiêng đầu nhìn Tề chiêu nghi, đôi mắt cong cong, "Ăn ngon."
Trong lòng Tề chiêu nghi hơi chua xót. Cho dù là chua đứa bé này cũng sẽ nói ăn ngon. Trong một thời gian ngắn ngủi mà trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù là u mê không hiểu cũng sẽ biết những biến hóa quanh mình.
Con trẻ trưởng thành quá nhanh đều là do sai lầm của người lớn.
Nhớ tới Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử bên cạnh Hi Quý Phi nương nương, đó mới là dáng vẻ trẻ con nên có.
Vui vui vẻ vẻ.
Hoàng hậu cười cùng mọi người nói chuyện, cung nhân dâng lên trà bánh như nước chảy, cũng có vũ cơ ca múa đang chờ lệnh ở thiên điện.
Tất cả mọi người đang đợi Hoàng thượng. Hoàng thượng đến mới khai tịệc được. Trừ Hoàng thượng, Hi Quý Phi cũng còn chưa tới. Mọi người nghĩ tới có lẽ Hoàng thượng lại muốn dẫn Hi Quý Phi cùng nhau đến.
"Vũ tỷ tỷ." Lịch Khinh Ngọc nghiêng đầu nhìn sang bên kia Vũ Vân Anh.
Vũ Vân Anh nhìn vào mắt Lịch Khinh Ngọc, "Sao vậy?"
"Người ngồi đối diện kia chính là Bảo Tĩnh, tỷ có ấn tượng không?" Lịch Khinh Ngọc nhìn đối phương một cái, hạ thấp giọng nói.
Vũ Vân Anh không biến sắc nhìn sang phía đối diện thì nhìn thấy một nữ nhân ngũ quan không phải rất tinh xảo nhưng thần thái nhu hòa. Chỉ thấy nàng ta đang nghiêng người nói khẽ với Kiều Uyển, nụ cười thản nhiên tràn ngập trên mặt, có vẻ dịu dàng không thể tả.
"Cũng hơi có ấn tượng, nhưng cũng không phải là rất sâu." Vũ Vân Anh nói. Thì ra đây chính là Bảo Tĩnh. Dung mạo thế này không được coi là xuất chúng trong hậu cung nhưng lại có vài phần khí chất. Cho dù là ở cạnh Kiều Uyển cũng sẽ không bị dung nhan Kiều Uyển hạ thấp.
Vũ Vân Anh thật sự có chút hứng thú.
"Nhìn cô ta nói chuyện thân mật với Kiều Uyển, có vẻ rất tự nhiên thanh thản."
"Đúng vậy, lúc trước không phải là muội cảm thấy cô ta thành thật sao, thiếu chút nữa thì bị cô ta hại rồi." Lịch Khinh Ngọc nhớ tới còn căm tức, ánh mắt cũng bén nhọn.
Có lẽ ánh mắt Lịch Khinh Ngọc rất sắc bén, Bảo Tĩnh ngồi đối diện tựa hồ cảm nhận được liền nhìn sang phía hai người. Nhìn thấy nét mặt Lịch Khinh Ngọc cũng hơi sững sờ, nhưng lại khôi phục như bình thường rất nhanh, cười gật đầu đối với các nàng, một vẻ ôn nhu hiền hòa.
Lịch Khinh Ngọc cảm thấy chán ghét, trong lòng nghẹn một cơn tức.
Vũ Vân Anh nhìn Bảo Tĩnh, trong lòng suy nghĩ vị này thật sự là một kình địch. Hơn nữa cô ta cũng thân thiết với Kiều Uyển, sau này phải cẩn thận một chút. Tính cách Lịch Khinh Ngọc quá xúc động, không nên để cô ta lợi dụng mới được.
Kiều Uyển nhìn lướt qua bên này, hạ thấp giọng cười nhạo một tiếng, "Cô đắc tội bọn họ sao? Tôi xem Lịch Khinh Ngọc giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy."
Bảo Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, "Kiều tỷ tỷ thật sự là thích nói giỡn, tôi thật sự là không biết vì sao mình lại đắc tội Lịch quý nhân. Mấy ngày nay lúc nào cô ta cũng nhìn tôi với ánh mắt như vậy."
Kiều Uyển liền nói: "Lúc mới vào cung người này cực kỳ bá đạo. Cho dù cô không đắc tội nàng ta, nàng ta cũng không vừa mắt với cô, cũng không thích cô. Không cần để ý tới nàng ta, chỉ là một kẻ không có đầu óc mà thôi."
"Hình như trước đây Kiều tỷ tỷ có mâu thuẫn không vui với Lịch quý nhân?" Bảo Tĩnh kinh ngạc hỏi, một vẻ hoàn toàn không nghĩ tới.
Kiều Uyển nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Lúc ở Minh Tú Cung, tôi ở chung một chỗ với Vũ mỹ nhân, Lịch quý nhân kia rất là lớn lối."
Bảo Tĩnh liền thở dài, "Phụ thân Lịch quý nhân được Hoàng thượng trọng dụng, lại là người lập công lớn, do đó ở trong này xác thực cũng có quyền kiêu căng, không giống như là tôi vậy. Tỷ tỷ cũng là người có phúc khí tốt, có thái hậu nương nương che chở."
Nghe giọng Bảo Tĩnh thất lạc, Kiều Uyển nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Lúc trước Tô quý nhân cũng gia thế lừng lẫy, nhà mẹ đẻ Hi Quý Phi đã từng là dòng thứ bị Tô gia Khúc Châu trục xuất, bây giờ thì sao? Thấy rõ xuất thân không có quan hệ nhiều lắm tới việc được sủng ái hay không, mấu chốt là xem đế tâm."
Nói đến hoàng đế, đề tài của hai người lại gần hơn một chút, Bảo Tĩnh liền nói: "Chúng ta cũng đã tiến cung lâu như thế, người khác cũng đành thôi. Nhưng phụ thân Lịch quý nhân kia có công lớn, mà bản thân dung mạo nàng ta cũng không hề thua kém Quý phi, Hoàng thượng còn chưa từng lật nhãn hiệu. Việc này thật là khiến người ta không thể hiểu."
Lông mi Kiều Uyển thật dài che kín mí mắt, rất lâu mới nói: "Đế tâm khó dò, ai biết được?"
"Người người đều hâm mộ Hi Quý Phi, Hoàng thượng đối với nàng ta thật tốt. Hơn một tháng qua đều ngủ lại Di cùng hiên." Bảo Tĩnh khẽ nói.
Giọng Kiều Uyển lạnh nhạt, "Vậy thì là gì chứ, kể từ sau khi Hi Quý Phi xoay người được sủng ái, Hoàng thượng không chạm qua người khác, nói ra thì cũng đã hơn ba bốn năm rồi."
Bảo Tĩnh sững sờ, ba bốn năm...
Hoàng thượng chỉ có một mình Hi Quý Phi?
Trong lúc đó Hi Quý Phi còn sinh hai đứa bé, mang thai gần mười tháng, Hoàng thượng cũng chưa đi tìm người khác?
Điều này sao được chứ?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Bảo Tĩnh, Kiều Uyển cười, "Không tin đúng không? Thật đúng đó. Chính miệng tỷ tỷ tôi nói, nàng ta là khóa tú nữ đầu tiên, biết chuyện so với chúng ta hơn nhiều lắm. Cô xem, Hi Quý Phi có thủ đoạn như vậy, chỉ cần nàng ta an ổn như núi, Hoàng thượng cũng không nhìn tới người khác."
Lòng Bảo Tĩnh nhảy như đánh trống.
Bây giờ Hoàng thượng còn chưa tới, Hi Quý Phi cũng chưa tới.
Nhất định là Hoàng thượng muốn dẫn Hi Quý Phi cùng giá lâm, cho nên lời Kiều Uyển nói là đúng.
Có Hi Quý Phi ở đây, ánh mắt Hoàng thượng thật sự không nhìn tới người khác.
Nếu Hi Quý Phi không có thì tốt lắm.
૮ɦếƭ thì tốt lắm.
Nhìn Bảo Tĩnh từ từ cúi đầu xuống, sự vui vẻ trong mắt Kiều Uyển càng ngày càng sâu, trên mặt lại không thể hiện ra chút nào nhìn Bảo Tĩnh lại nói thêm một câu, "Nếu trong tiệc đoan ngọ này Lịch quý nhân có thể đại hiển phong thái, mỹ nhân tuyệt sắc như thế có lẽ sẽ khiến cho Hoàng thượng liếc mắt nhìn đó."
Bảo Tĩnh nhẹ nhàng nâng chung trà lên cúi đầu uống một ngụm. Nàng ta biết rõ Lịch quý nhân là người thích gây náo động nhất. Muốn cô ta đại xuất danh tiếng lần này không phải là không có biện pháp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc