Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 226

Tác giả: Ám Hương

Mặc dù có Tự Cẩm an ủi nhưng vẫn nhìn được rất rõ, tâm trạng Dục Thánh không còn vui như trước.
Sau khi ăn xong bữa tối, Tự Cẩm dỗ Dục Trạch ngủ, Tiêu Kỳ liền đưa con trai về thư phòng.
Tự Cẩm nhìn theo bóng lưng hai cha con, biết rõ Tiêu Kỳ làm công tác tư tưởng cho con trai. Có lúc, phụ thân quản thúc con trai sẽ có tác dụng hơn nhiều so với mẫu thân.
Cũng như Dục Thánh, rõ ràng về mặt học nghiệp thì tin tưởng và nghe theo phụ hoàng bé hơn hẳn nàng.
Dục Trạch vẫn đang tuổi ăn tuổi ngủ, không cần quan tâm nhiều. Nhưng Dục Thánh đã đến tuổi bắt đầu nghe được những gì xung quanh, sắp tới tuổi chủ động lắng nghe suy nghĩ. Nhất là trẻ con trong cung đều già trước tuổi, cho dù nàng và Tiêu Kỳ cực kỳ chu đáo lo lắng cho con trai nhưng cũng thật sự không thể che chở con được trưởng thành bình thường như những đứa trẻ bình dân khác.
Nhẹ nhàng đung đưa con trai, Dục Trạch chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng còn mang theo nụ cười tươi tắn, ngắm con mà lòng Tự Cẩm đều mềm mại như nước.
Cúi đầu hôn trên mặt con trai một cái, nhìn con ngủ say mới gọi mấy bà vú vào, để bọn họ đưa con trai về thiên điện an trí.
Lại đuổi hết đám Vân Thường Khương cô cô ra ngoài, Tự Cẩm liền lặng lẽ đi đến cửa thư phòng, đứng ở một chỗ kín đáo, qua rèm cửa lắng nghe hai cha con nói chuyện bên trong.
Nàng tuyệt đối không phải là nghe lén, chỉ là lo lắng con trai.
Ừ, lo lắng con trai, cho nên đi qua nghe một chút cũng không có gì chứ?
"Tiểu nhân nói gây nên chuyện gì? Chính là muốn làm loạn tâm trí con, để cho con không thể đi làm chuyện con nên làm. Giống như bây giờ vậy, tinh thần con không yên, hôm nay công khóa học lung ta lung tung. Vừa nãy ta kiểm tra con, hơn phân nửa đều không trả lời được." Giọng nói Tiêu Kỳ cực kỳ nghiêm khắc, vọng ra ngoài rèm.
"Con biết sai rồi." Giọng Dục Thánh rầu rĩ, hiển nhiên vẫn chưa thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng rất tích cực nhận sai.
"Tuổi bây giờ của con nên làm gì? Là phải học giỏi công khóa, học vững chắc kiến thức, tương lai mới có thể che chở mẫu phi con thật tốt, vì phụ hoàng phân ưu. Mà không phải như bây giờ, một chút chuyện nhỏ đã khiến con mất hồn mất vía, ngay cả việc chính cũng quên. Khi phụ hoàng bằng tuổi con bây giờ đã phải gặp rất nhiều chuyện. Nhưng ta vẫn nhớ phải học thật giỏi. Không được bỏ gốc lấy ngọn, vì tiểu sự mà quên đi chuyện mình cần làm."
"Dạ."
"Con chưa phục sao?"
"Con không dám, chỉ là... Chỉ là con lo lắng mẫu phi sẽ bị ủy khuất."
"Tiểu tử ngươi đúng là là già đầu, sao không thấy con lo phụ hoàng bị ủy khuất?" Tiêu Kỳ hơi ghen tị.
Ngoài cửa Tự Cẩm:...
"Phụ hoàng là vua của một nước, ai dám làm phụ hoàng ủy khuất chứ? Nhưng người có thể làm cho mẫu phi bị ủy khuất thì có nhiều người. Ngày đó Thi cô cô bên cạnh thái hậu tổ mẫu còn đâm bị thóc, chọc bị gạo, ở trước mặt con nói hồ ngôn loạn ngữ." Dục Thánh rầu rĩ nói.
Tự Cẩm hơi nhíu mày lại, lúc về không có nghe con trai nói gì mà. Tiểu tử xấu xa, mới nhiêu tuổi mà đã có bí mật rồi.
Đứa bé này thật là khiến cho người vừa đau lòng vừa vui sướng.
Một lát sau, giọng Tiêu Kỳ mới vang lên, "Tâm chính mà nhìn rõ việc, cho dù người khác nói là không phải ở trước mặt con, cuối cùng vẫn phải dựa vào con có bị mê hoặc hay không."
"Con biết rồi."
Tiêu Kỳ nhìn vẻ ủy khuất của con trai, kéo con lại gần, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu con, giọng nói chậm rãi: "Phụ hoàng sẽ đối tốt với mẫu phi con, con đừng suy nghĩ lung tung."
"Sẽ luôn tốt sao? Cho dù là có tân mỹ nhân vào, phụ hoàng cũng không làm mẫu thân bị ủy khuất chứ?"
"Có khi nào còn thấy mẫu phi con bị ủy khuất không?" Tiêu Kỳ cảm giác mình cũng rất oan uổng.
Dừng một chút, Dục Thánh ôm cánh tay phụ hoàng, cúi đầu nói: "Có, con không chỉ một lần nhìn thấy mẫu phi ngẩn người nhìn theo bóng lưng phụ hoàng. Khi biết những mỹ nhân mới tiến cung, con thường thấy mẫu phi ngồi đó một mình ngẩn ngơ. Phụ hoàng bận việc.. quốc sự, có thể ở bên mẫu phi bao lâu chứ. Huống chi, huống chi cho tới bây giờ mẫu phi đều là tốt khoe xấu che."
Trong phòng hai cha con trầm mặc xuống, qua bức rèm Tự Cẩm cũng trầm mặc, sau đó mắt dần dần hồng lên.
Tựa như nàng không còn nhớ rõ những lúc mình buồn đau, nhưng Tự Cẩm hoàn toàn không nghĩ tới, con trai lại nhìn thấy, ghi nhớ vào trong lòng.
Loại cảm giác này ê ẩm, nhói nhói.
"Vậy ư? Phụ hoàng không biết chút nào."
"Vâng, con nhìn thấy nhiều lần rồi. Phụ hoàng, nếu sau này mẫu phi già đi, phụ hoàng có thích các mỹ nhân mới không? Tất cả mọi người nói, mẫu phi sẽ già đi, khi đó phụ hoàng sẽ thay lòng. Con không muốn làm cho mẫu phi thương tâm."
"... Sẽ không đâu." Tiêu Kỳ nắm tay của con trai, bế con ngồi lên đầu gối mình, cực kỳ nghiêm túc nhìn con, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Sẽ không, cuộc đời này của phụ hoàng chỉ biết đối xử tốt với một mình mẫu phi con."
"Thật không?"
"Thật."
"Phụ hoàng là thiên tử, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, không được phép nói dối."
"Ừ, con có thể giám sát phụ hoàng mà, chờ con từ từ lớn lên, phụ hoàng cũng sẽ già, cùng già với mẫu phi con. Chúng ta đều già, có lẽ mẫu phi con còn ghét bỏ phụ hoàng đó."
"Sẽ không đâu, mẫu phi luôn nói phụ hoàng là người tốt."
"Thật ư? Mẫu phi con còn nói cái gì? Nói cho ta nghe một chút đi."
Ngoài cửa Tự Cẩm:...
Không nghe nữa, đột nhiên cảm giác được mặt đỏ ửng.
Trở lại phòng mình, bên tai còn vang lên câu nói kia của Tiêu Kỳ.
Chờ con từ từ lớn lên, phụ hoàng cũng sẽ già, cùng già với mẫu phi con
Ai cũng nói lời tỏ tình dài nhất chính là cùng bên nhau tới già.
Tự Cẩm cũng không nghĩ tới, tại đây trong thâm cung trùng trùng này, nàng thật sự lại nhận được một tình cảm như thế.
Bây giờ suy nghĩ lại quả thực giống như là nằm mơ vậy.
Hắn còn cho Dục Thánh giám sát hắn, người này thật sự là … cũng không sợ làm hư trẻ con!
Đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Tiêu Kỳ vén màn lên đi đến.
Tự Cẩm đột nhiên cảm giác tay chân luống cuống, ngẩng đầu nhìn hắn, cố nắng nặn ra một nụ cười, "Dục Thánh đâu?"
"Trở về ngủ rồi." Tiêu Kỳ đi qua, thấy mắt Tự Cẩm hơi đỏ hồng thì giơ tay xoa lên mặt nàng, ngón tay lướt qua khóe mắt nàng, "Nàng cũng nghe được sao?"
Tự Cẩm nghe nói như thế, đôi mắt ngập tràn hơi nước lấp lóa, muốn nói điều gì nhưng lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại. Thật sự là sao càng sống càng dễ xúc động, còn muốn khóc nhưng chỉ đành gật gật đầu.
"Kỳ thật, không phải thiếp thật lòng muốn nghe lén, thiếp chỉ lo cho con..."
"Ta biết mà."
Tự Cẩm không biết phải nói cái gì cứ thế cúi đầu xuống, hơi nước trong mắt càng thêm mờ mịt.
"Ta vẫn cảm thấy mình đối với nàng rất tốt, nghĩ cho nàng cực kỳ chu đáo, tự nhận là làm rất hoàn mỹ, cứ thế dương dương đắc ý. Nhưng hôm nay, ta mới phát hiện ta sai rồi."
Tự Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, trên khuôn mặt vương hai dòng nước mắt.
Động tác Tiêu Kỳ dịu dàng lau nước mắt cho nàng, "Hi Ngôn Thanh, cuối cùng cả đời ta trong này cũng chỉ có mình nàng."
Tiêu Kỳ cầm lấy tay Tự Cẩm tay, ấn lên *** hắn.
"Thiếp biết mà." Tự Cẩm chảy nước mắt lại cười rất vui vẻ, "Cuộc đời con người nào có thập toàn thập mỹ. Ở trong thâm cung này, bên cạnh đế vương, có thể được nghe Hoàng thượng nói một câu này đã là may mắn của thiếp. Nữ nhân trong toàn cung này, ai mà không hâm mộ thiếp chứ. Kỳ thật thiếp thật sự không ủy khuất, chỉ là có lúc không cam lòng mà thôi. Nhưng vì Hoàng thượng, vì con trai, thiếp có thể nhịn."
Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm ôm siết vào trong lòng, "Ta biết rõ, nàng làm được rất tốt, là ta chưa đủ tốt."
"Nếu như câu nói này bị truyền đi, có lẽ nữ nhân trong hậu cung đều muốn xé xác thiếp."
Nghe Tự Cẩm nói giỡn an ủi, Tiêu Kỳ bế ngang lưng nàng, sải bước đi về phòng ngủ.
Hắn thà rằng phụ toàn bộ nữ nhân trong hậu cung chứ không muốn ủy khuất nàng.
Người khác không vui có liên quan gì với hắn chứ?
Hắn chỉ cần một mình người trong *** này vui vẻ là đủ.
Mưa lạnh gió gào không sầu lo, nhân sinh chỉ hận sao ngắn ngủi
Hắn không làm được việc ân huệ cùng hưởng, trong mắt trong lòng đều bị Tự Cẩm giữ hết, người khác mắng hắn bạc tình cũng tốt, nói hắn vô lương tâm cũng tốt, có quan hệ gì đâu?
Một đêm điên loan đảo phượng, Tự Cẩm xấu hổ nghĩ, Tiêu Kỳ dùng cách này biểu lộ sự chung chủy, cũng thật sự là quá... ngang tàng.
Bấu dần dần dần lộ ra vài tia sáng. Tiêu Kỳ ngắm Tự Cẩm còn đang say ngủ, chậm rãi ngồi dậy, bên ngoài Quản Trường An đã khẽ gọi.
Dạo này đích thực nàng gầy gò rất nhiều. Trước đây sau khi S*** d*** Thánh thì còn mấy ngày ầm ĩ đòi giảm béo. Sau khi S*** d*** Trạch thì cũng không thấy nàng giảm cân, vậy mà vóc dáng lại càng ngày càng gầy xuống.
Rốt cục là hắn quá sơ ý, chỉ nghĩ mình đối tốt với nàng là đủ. Lại quên mất những thứ hắn nghĩ là tốt chưa chắc nàng có thể hiểu hết.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Tự Cẩm đang ngủ say, cúi đầu hôn một cái rồi mới lặng lẽ đứng dậy.
Quản Trường An mang người vào lặng lẽ giống như đi ăn trộm, sợ đánh thức vị Hi Quý Phi nương nương còn đang ngủ say trên giường.
Bưng chậu, lấy nước, giơ khăn, một đám hai mươi mấy người, cứ thế không phát ra một tiếng động nào. Im lặng hầu hạ Hoàng thượng thỏa đáng, Quản Trường An cũng thở phào nhẹ nhõm bước lui đến cạnh cửa, chờ Hoàng thượng rời đi.
Ai biết Hoàng thượng không đi ra ngoài mà lại quay trở về, vén màn lên nhìn quý phi một cái, rồi mới xoay người đi tới.
Quản Trường An cũng chịu phục. Ngày nào mà chẳng gặp vài lần, sao Hoàng thượng cứ giống như là chưa đủ, còn phải đi về liếc mắt nhìn một cái mới được.
Chao ôi.
Người người đều nói Hi Quý Phi là hồ ly tinh chuyển thế, lúc này hắn ta cũng cảm thấy chuyện đó thật có khả năng.
Nhìn xem nàng chiếm trọn tâm thần Hoàng thượng, phàm là có chút thời gian thì tất cả đều dành cho Di cùng hiên.
Đoàn người trùng trùng đi ra Di cùng hiên, Tiêu Kỳ ngồi trên nhuyễn kiệu nhìn Quản Trường An, thần sắc trang nghiêm mang theo vài phần sát khí, "Đi điều tra, hôm qua là ai nói lung tung cho Đại hoàng tử."
Quản Trường An toàn thân rùng mình, mặt trắng bệch, bên Đại hoàng tử có người nói luyên thuyên ư? Không phải là dám đánh mặt hắn ta sao?
Là Hoàng thượng giao cho hắn ta quản lý bên Đại hoàng tử đó!
"Dạ, nô tài nhất định điều tra rõ ràng." Quản Trường An nổi giận, mặc dù hắn ta nghĩ tới một ngày nào đó Hi Quý Phi già nua mà thất sủng nhưng vị trí của Đại hoàng tử lại hết sức ổn định. Có người dám động đến Đại hoàng tử, đó chính là thiên địch của hắn ta.
Quá mất mặt!
Quản Trường An cũng có thể cảm giác được, nếu không phải mình trung thành và tận tâm đi theo Hoàng thượng nhiều năm, chỉ sợ lúc ấy sẽ bị ném tới Nội Đình Phủ thẩm tra. Ngẫm lại thủ đoạn thẩm vấn của Cam Lượng kia, hắn ta không rét mà run.
Bởi vì có ý chỉ của hoàng đế, lấy Sùng Minh Điện làm giới hạn, thẩm tra truy xét gây náo động toàn cung.
Sau khi Hoàng hậu nhận được tin nhíu mày nhìn Đồng cô cô, "Bên đó đã xảy ra chuyện gì sao, nghe nói sau đó mang đi mấy tên cung nữ thái giám?"
Lúc ấy nét mặt Đồng cô cô không không vui vẻ, nhìn Hoàng hậu nương nương gật đầu nói: "Dạ, là Quản Trường An tự mình bắt người, không hỏi được chút tin tức nào, không biết rõ rốt cục xảy ra chuyện gì."
Thật là khiến cho người ta hoang mang. Bây giờ trong hậu cung nghĩ muốn thăm dò tin tức như trước cũng không hề dễ dàng. Bọn họ cũng chỉ thấp thỏm lo âu chờ xem hành động của Hoàng thượng.
"Quản Trường An tự mình bắt người?" Hoàng hậu nheo một nửa mắt, thở dài, "Vậy thì tám phần có liên quan đến Di cùng hiên. Không biết rõ kẻ nào không có mắt lại chọc Hi Quý Phi không vui, đây là Hoàng thượng giúp nàng hả giận đó."
Đồng cô cô suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Không có nghe nói trong hậu cung có ai dám chọc Hi Quý Phi, nếu có tuyệt đối sẽ không giấu diếm được nương nương."
"Không phải là trong hậu cung thì chính là bên kia. Mà bên kia có thể để cho Hi Quý Phi giận dữ cũng chỉ có chỗ Đại hoàng tử kia. Xem ra có ngươi tay quá dài muốn ***ng tới Đại hoàng tử." Hoàng hậu cười nhạo một tiếng, thật sự là không có não. Có tâm tư động Đại hoàng tử còn không bằng chống lại trực tiếp với Hi Quý Phi đâu.
Hi Quý Phi thương con đến tận xương tủy. Lần này chỉ sợ là thật sự có người không thể sống.
Đồng cô cô có ấn tượng rất tốt đối với Đại hoàng tử. Mỗi nửa tháng Đại hoàng tử cũng sẽ đến đây thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Bất kể như thế nào đều là kính trọng hoàng hậu, thể hiện kính ý của Hi Quý Phi đối với Hoàng hậu nương nương. Cho nên lúc ấy nghe được có người tính toán tới Đại hoàng tử, Đồng cô cô cũng phiền muộn.
"Mấy kẻ này không chịu yên ổn một tí nào, phải cho nếm thử thủ đoạn của Cục tư chính để biết rõ cái gì nên động, cái gì không nên động."
Hoàng hậu nhìn Đồng cô cô, "Được rồi, Phượng Hoàn Cung không cần để ý đến chuyện này. Người mới tiến cung cũng đã hơn một tháng, còn an phận cả chứ?"
"Bẩm nương nương, trên cơ bản đều an phận. Kiều tài tử, trừ mỗi ngày thỉnh an thái hậu nương nương thì cơ bản đều ở trong sân mình. Vũ mỹ nhân cùng Lật quý nhân qua lại thân thiết, hai người thật cũng không có làm gì không đúng, rất an phận. Những người khác gia thế dung mạo đều kém một mức, mấy người này an lặng yên tĩnh, những người khác cũng không dám có dị động." Đồng cô cô khẽ nói.
Hoàng hậu gật gật đầu, "Coi như các nàng biết điều, nếu không chọc ra sai lầm lại phải tới Bản cung thu thập cục diện rối rắm." Nói đến đây dừng một chút, "Theo dõi đám người Hiền phi thật chặt, người mới tiến cung không biết rõ nặng nhẹ, đừng để nàng ta lợi dụng chỗ trống, gây phiền toái cho Bản cung."
"Nương nương yên tâm, nô tỳ biết rồi."
Hoàng hậu thở dài, nếu mỗi ngày cứ yên bình thế này thì tốt biết mấy.
Tất cả mọi người an phận, nước giếng không phạm nước sông, thật tốt.
"Chẳng mấy chốc sẽ tới tiết đoan ngọ phải không?" Hoàng hậu nheo mắt từ tốn hỏi.
"Dạ, còn hai mươi tám ngày nữa." Đồng cô cô khom người trả lời.
Hoàng hậu thở dài, "Cứ bỏ mặc những người mới tiến cung như vậy cũng không phải là chuyện hay. Ngươi đi Di cùng hiên đi một chuyến, nói một tiếng với Hi Quý Phi, cứ nói Bản cung sẽ tổ chức một yến tiệc vào tiết đoan ngọ ở trong cung, hỏi xem Hi Quý Phi có thể dành thời gian không."
Đồng cô cô ngẩn người. Ngoài mặt là hỏi Hi Quý Phi nhưng rõ ràng là muốn Hi Quý Phi hỏi Hoàng thượng có thể có mặt tham gia hay không.
Bây giờ Hoàng hậu nương nương muốn mời Hoàng thượng cũng phải thông qua Hi Quý Phi một tiếng. Trong lòng phiền muộn nhưng Đồng cô cô trấn định rất nhanh, vừa cười vừa nói: "Hi Quý Phi nương nương không phải là người không thông tình lý. Để giữ thể diện thì có lẽ sẽ đồng ý."
"Hy vọng đi." Hoàng hậu khép mắt, nếu như bên Đại hoàng tử thật sự có người dám động tay chân, nàng ta cũng không biết Hi Quý Phi có thể làm những chuyện gì đâu.
Nhờ tiết đoan ngọ hỏi thăm một chút cũng tốt.
Nghe được lời hoàng hậu, buổi chiều Đồng cô cô liền đi Di cùng hiên.
Tự Cẩm mới vừa ngủ trưa dậy, Dục Trạch đang vươn chân vươn tay trong lòng nàng. Tay chân tiểu tử này rất khỏe, giờ đã muốn tập đi rồi.
"Mời cô ta vào đi." Tự Cẩm nhìn Khương cô cô nói, đặt con trai lên giường lớn gần cửa sổ, giơ tay chỉ vào trán con, tay bé níu tay nàng còn làm hơi đau nữa.
Lúc Đồng cô cô vào thì nhìn thấy Nhị hoàng tử đang cố gắng nắm tay Hi Quý Phi đứng lên, người lắc la lắc lư như sắp ngã đang cố gắng bước đi.
"Nô tỳ thỉnh an Hi Quý Phi nương nương."
"Đồng cô cô mau đứng dậy, Khương cô cô lấy ghế cho Đồng cô cô ngồi xuống nói chuyện." Tự Cẩm hết sức thân mật nói với Đồng cô cô.
Khương cô cô bưng ghế con lại, Đồng cô cô vội vàng cảm tạ rồi mới nghiêng người ngồi một góc, đầu tiên là khen ngợi Nhị hoàng tử ngoan ngoãn khỏe mạnh một hồi, sau đó mới từ từ chuyển chủ đề.
Tự Cẩm nghe xong Đồng cô cô nói, cũng hiểu được ý tứ của hoàng hậu. Cho dù người mới tiến cung cũng chưa lâu nhưng hoàng đế cũng nên lộ diện, hoàng hậu như nàng ta cũng dễ làm việc.
Ý của Hoàng hậu cũng rất rõ ràng, chỉ là hy vọng Hoàng thượng lộ mặt, còn những chuyện khác thì không có ý nhúng tay vào chút nào.
Hoàng hậu biết điều, Tự Cẩm cũng nguyện ý phối hợp với hành động của hoàng hậu bèn cười nhìn Đồng cô cô nói: "Hoàng hậu nương nương có tâm, nếu đã tổ chức tiệc ở Phượng Hoàn Cung thì Bản cung đương nhiên là phải tới chỗ nương nương tranh thủ hưởng bữa R*ợ*u ngon."
Đồng cô cô trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng có thể cười ra đóa hoa, "Hi Quý Phi nương nương đại giá quang lâm, Hoàng hậu nương nương chúng tôi tất nhiên là cực kỳ vui mừng."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Nương nương có lòng, lo liệu hậu cung mọi chuyện không được nhàn hạ. Đến lúc đó ta sẽ hỏi Hoàng thượng một câu, nếu Hoàng thượng rảnh rỗi không chừng cũng sẽ đi một chuyến, nhưng Bản cung cũng không dám nói trước."
Nghe được lời đó chuyến đi này của Đồng cô cô coi như viên mãn, vội vàng tạ ơn Hi Quý Phi rồi mới đứng dậy cáo từ.
Sau khi Đồng cô cô đi, Khương cô cô khẽ nói: "Nương nương, kỳ thật người không đi, hoàng thượng không đi, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không thể nói cái gì."
"Đương nhiên sẽ không nói gì nhưng phải giữ thể diện lẫn nhau. Hoàng hậu luôn chiếu cố ta, thể diện này phải giữ. Hôm nay ta giữ thể diện cho Hoàng hậu nương nương, ngày khác nương nương có thể thay ta che chở Đại hoàng tử nhiều hơn." Tự Cẩm khẽ nói. Quốc mẫu quan trọng, không thể dễ dàng thay đổi. Nếu không lúc trước Tiêu Kỳ cũng sẽ không rối rắm suy nghĩ phế hậu hay không.
Mặc dù nhà mẹ đẻ Hoàng hậu đã đổ nhưng danh tiếng hoàng hậu bao năm qua vẫn luôn tốt đẹp. Trong lòng quan viên triều đình, trong lòng thiên hạ dân chúng vẫn có một vị trí nhất định. Tự Cẩm không muốn trở mặt với hoàng hậu, thứ nhất là bởi vì nguyên nhân này, thứ hai cũng là bởi vì bao năm qua, trừ chuyện Vương Tịnh Uẩn hoàng hậu sai lầm còn lại thì đối với nàng đều là hậu đãi.
Làm người, phải nói tới lương tâm.
Khương cô cô nhìn chủ tử, trong lòng cũng cực kỳ cảm thán. Người có thể bảo vệ người khác như chủ tử các nàng kỳ thật không nhiều. Nhớ ngày đó Tô quý phi chẳng qua chỉ mới là Quý phi, con cái cũng không có mà đã dám đoạt quyền hoàng hậu, tranh đấu gay gắt.
Bây giờ nương nương phong vị quý phi, lại có hai con trai bên người mà chưa từng có ý định đoạt ngôi thay thế. Chắc hẳn trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng hiểu được cho nên mới phải khắp nơi chu toàn.
Buổi tối Tiêu Kỳ trở về cũng đưa theo Dục Thánh trở về. Dục Trạch thấy phụ hoàng và ca ca thì bi bô giơ tay lên đòi bế!
Dục Thánh đi tới bế đệ đệ, nhưng bé quá nặng nên không bế nổi!
Nhìn con trai xấu hổ ngượng nghịu, Tiêu Kỳ cười ra tiếng, thay y phục đi tới, một tay bế Dục Trạch lên, quay đầu nói với Dục Thánh: "Ta sớm đã nói rồi, con phải chăm chỉ luyện tập võ nghệ hơn nữa. Sao, đệ đệ còn không bế nổi đó. Chờ con bế được đệ đệ mới xem như có tiến bộ nhé."
"Mỗi ngày con đều đứng tấn, luyện quyền, sư phụ nói con tiến bộ rất nhanh." Dục Thánh chọc chọc mặt nhỏ của đệ đệ vừa cười vừa nói.
Tự Cẩm bắt Dục Thánh đi thay quần áo, thuận miệng nói: "Bây giờ con còn nhỏ, lúc ta lớn bằng con cũng không khỏe như con đâu. Đệ đệ con nặng, con muốn bế đệ đệ cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Dục Trạch *** rắn chắc, tiểu tử này nhìn không béo, kỳ thật rất nặng.
Bây giờ Tự Cẩm có bế bé cũng không bế lâu được, lâu thì tay chịu không nổi.
Thay y phục mềm mại, Dục Thánh lại leo lên giường chơi với đệ đệ.
Tự Cẩm nhân cơ hội nói chuyện tiệc đoan ngọ với Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một cái, "Nàng hy vọng ta đi không?"
"Chỉ xuất hiện lộ mặt một lúc thôi, chẳng lẽ thiếp sợ hoàng thượng đi theo người khác hay sao?" Tự Cẩm mím môi cười không ngừng.
Tiêu Kỳ lườm nàng một cái, "Nàng cứ cao hứng đi, đợi đến ngày đó nàng đi cùng ta là được."
"Được." Tự Cẩm đồng ý, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn lao.
Hoàng hậu muốn mở tiệc đoan ngọ, có lẽ là nghe động tĩnh bên chỗ Dục Thánh, coi như là trấn an lòng mọi người thôi.
Dùng xong bữa tối, Tiêu Kỳ bế Dục Trạch đi lòng vòng trong phòng, Tự Cẩm ngồi cạnh con trai lớn ôn công khóa. Trong phòng ngoại trừ tiếng đứa bé bi bô thì chỉ có tiếng Dục Thánh báo cáo tiến độ học hành cho Tự Cẩm nghe.
Mặc dù hơi ồn ào nhưng lại rất ấm áp.
Quản Trường An đứng ở trước cửa, Đồng Ý lau mồ hôi đi vội tới khom lưng hạ giọng nói: "Sư phụ, bắt được rồi."
"Nói đi." Mắt Quản Trường An lóe sáng.
"Theo lời khai tạm thì có lẽ liên quan đến Thọ Khang Cung." Đồng Ý hạ giọng nói.
"Quả thế, ta biết là trong hậu cung bây giờ người còn có gan này cũng không nhiều." Quản Trường An thật sự hận đến nghiến nát răng. Thái hậu không an lành hưởng thanh phúc, nhất định phải ђàภђ ђạ người khác mới chịu. Nhưng cửa ải lần này có thể không dễ mà qua đâu.
"Người đâu?" Quản Trường An híp mắt hỏi Đồng Ý.
"Con đâu dám xuống tay, dù sao cũng là người của Thọ Khang Cung. Muốn động thủ thì hoặc là người Phượng Hoàn Cung, không thì cũng phải là người Nội Đình Phủ, người nói có đúng hay không sư phụ?"
"Tiểu tử ngươi thật sự là càng ngày càng tinh vi." Quản Trường An làm bộ đá vào người Đồng Ý một cái.
Đồng Ý cười mỉm lách mình tránh ra, khẽ nói: "Sư phụ, chuyện này người định làm như thế nào?"
"Ha ha, còn có thể làm gì nữa? Xử lý việc chung!" Quản Trường An cười mỉm nói, dám duỗi tay sẽ phải hiểu cảm giác bị chặt tay!
"Vậy con báo tin cho Cam đại nhân bắt người?" Đồng Ý nói.
"Đi đi, nhớ hành động nhanh một chút, đừng để cho kẻ nào biết tin rồi làm rối là được." Quản Trường An cẩn thận dặn dò một câu.
Đồng Ý toàn thân rùng mình, nhìn sư phụ một cái gật gật đầu, "Con biết rồi, người yên tâm!"
Quản Trường An phất phất tay, Đồng Ý lập tức chạy đi.
Trần Đức An đứng ở cửa nắm tay áo, nhìn theo bóng lưng Đồng Ý nhếch miệng, lại sắp bận rộn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm dậy sớm giúp Tiêu Kỳ thay quần áo đưa hắn vào triều. Tiêu Kỳ nhìn nàng ngồi cạnh sửa sang lại xiêm y cho hắn liền kéo nàng lên, "Những chuyện này để cung nhân làm là được rồi."
"Một năm cũng có làm được vài lần đâu, lại không có gì khổ cực." Tự Cẩm sửa sang vạt áo cho hắn xong, vừa cười vừa nói.
Hai người cùng nhau ăn sáng. Dục Thánh đã dậy sớm đi đứng tấn, thức dậy còn sớm so với bọn họ. Tiểu tử này đang tức nghẹn, ước muốn có thể bế được đệ đệ sớm một chút là mục tiêu gần nhất của bé.
Vung khăn tay tiễn Tiêu Kỳ đi, thấy Tiêu Kỳ đi tới cửa xoay người lại lại nhìn nàng một cái, ánh mắt như tơ quấn quít lấy, mặt Tự Cẩm liền đỏ lên
Tiêu Kỳ nhẹ giọng cười một tiếng rồi mới sải bước rời đi.
Con cũng sinh hai đứa vậy mà vẫn có cảm giác như đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt vậy, Tự Cẩm bưng mặt trên giường lớn lăn qua lăn lại, cho tới trưa miệng đều không thể ngưng cười.
Tin tức tiết đoan ngọ cử hành yến hội rất nhanh lan truyền trong hậu cung.
Tin tức vừa ra, toàn bộ hậu cung như thể sống lại.
Bây giờ nơi bận rộn nhất coi như là Thượng Phục Cục. Các tiểu chủ hậu cung đều muốn may y phục mới, ai cũng có một đống yêu cầu. Nhưng cho dù thế nào cũng phải theo quy củ, chờ theo thứ tự trước sau.
Kiều Uyển nhìn cung nữ trở về hỏi: "Sao rồi?"
Nét mặt tiểu cung nữ bất an nói: "Bẩm tiểu chủ, người bên Thượng Phục Cục nói, tất cả mọi người đều muốn may quần áo mới. Nhưng người làm chỉ có bấy nhiêu, phải chờ đợi."
Kiều Uyển mím môi, "Cho dù là phải đợi cũng phải có ngày giờ chứ?"
"Việc này các tỷ tỷ Thượng Phục Cục không nói. Lúc nô tỳ đi còn thấy chính Phục đại nhân mang người đang tự vội vàng cắt may đấy. Tư phục đại nhân cũng bận tối mày tối mặt, nô tỳ không quen ai bên đó, chỉ có thể hỏi tin tức với một tỷ tỷ làm việc nặng ở Thượng Phục Cục."
Nét mặt Kiều Uyển hơi khó coi, "Lẽ nào ngươi không nói ngươi là người của ta?"
"Nô tỳ... Nô tỳ có nói." Tiểu cung nữ cúi thấp đầu trả lời. Cô ta đương nhiên nói nhưng có ích lợi gì. Người của Thượng Phục Cục, ngay cả Phục đại nhân còn đang vội vàng may y phục cho Hi Quý Phi nương nương, nói là Hoàng thượng tự mình chọn nguyên liệu, còn tự tay vẽ kiểu, hạ chỉ cho Thượng Phục Cục phải làm nhanh cho xong
Lời này cô ta cũng không dám nói với tiểu chủ.
Mà cùng lúc đó, Vũ Vân Anh và Lịch Khinh Ngọc cũng đang ngồi cùng một chỗ, nét mặt hai người cũng không lấy gì vui vẻ.
Có ai không nghĩ mặc đồ xinh đẹp nhất trong đêm tiệc Đoan ngọ. Trong cung không có tú nương riêng của mình, muốn may xiêm y chỉ có thể đi Thượng Phục Cục. Nhưng bây giờ những tú nương có tay nghề giỏi nhất bên Thượng Phục Cục, tất cả đều bị Phục đại nhân điều đi..
"May xiêm y cho Hi Quý Phi nương nương mà phải cần tất cả tú nương giỏi nhất Thượng Phục Cục cùng nhau làm sao?" Lịch Khinh Ngọc tức đến đỏ mắt, vò nát khăn tay một chỗ."Vũ tỷ tỷ, tỷ nói có bắt nạt người ta quá hay không."
Vũ Vân Anh mím môi, sau đó mới nói: "Muội không có nghe nói là để may xiêm y cho Hi Quý Phi nương nương sao."
Lịch Khinh Ngọc tự nhiên là biết rõ nhưng trong lòng chính là không phục, "Lẽ nào chỉ có Hi Quý Phi muốn may xiêm y sao? Trong cung nhiều người như thế, mọi người ai không muốn may xiêm y, dựa vào cái gì lại phải ưu tiên nàng ta trước."
"Chỉ bằng Hoàng thượng tự tay chọn lựa vải vóc, tự tay vẽ kiểu mẫu, tự mình hạ ý chỉ." Vũ Vân Anh nói, sau đó nhìn Lịch Khinh Ngọc, "Không chỉ như thế, nghe nói Tư sức cục cũng nhận được ý chỉ, chế tạo cho Hi Quý Phi nương nương một bộ đồ trang sức trọn vẹn, cũng là Hoàng thượng tự tay vẽ kiểu. Không chỉ như thế, ngay cả Tư trang gia bên kia cũng bận rộn không ngừng, cũng bởi vì Hi Quý Phi nương nương nói màn trướng quá dầy nặng, màu sắc tối tăm cho nên bọn họ phải thức đêm thêu màn trướng cho hợp ý Hi Quý Phi. Nghe nói là bản vẽ trăm con ngàn cháu, một nhà hưng thịnh cũng là do chính miệng Hoàng thượng phân phó xuống, màu sắc cũng là Hoàng thượng tự mình chọn."
Vua của một nước bận rộn công việc triều chính cỡ nào. Nhưng Hoàng thượng lại nguyện ý dành thời gian, vì Hi Quý Phi vẽ từng bản kiểu xiêm y, trang sức, hao tâm tổn trí chọn lựa màu sắc màn trướng cho nàng. Đừng nói vua của một nước, ngay cả những trượng phu nhân gia bình thường, có ai có thể làm như vậy.
Ít nhất, nàng ta chưa bao giờ thấy qua phụ thân mình làm như vậy.
"Vũ tỷ tỷ..." sắc mặt Lịch Khinh Ngọc tái nhợt dọa người, "Hi Quý Phi nương nương..."
Vũ Vân Anh hơi rủ đầu xuống, một hồi lâu mới nói: "Muội không nhìn ra được sao?"
"Nhìn ra cái gì chứ?" Lịch Khinh Ngọc không hiểu.
Vũ Vân Anh nhìn vào ánh mắt mơ hồ của Lịch Khinh Ngọc, đột nhiên lúc đó cái gì cũng không muốn nói. Nói thì như thế nào, không nói thì như thế nào. Hoàng thượng đây là nâng niu Hi Quý Phi trong lòng bàn tay.
Tình cảm như thế làm cho nàng ta thật sự là sinh lòng hâm mộ.
Hi Quý Phi thật sự tốt đến vậy sao, có thể làm cho Hoàng thượng đối với nàng như vậy.
Nhớ tới những thiếp thất trong nhà vì phụ thân sinh con không ít, công phu mê hoặc cũng không ít. Nhưng cũng không thấy ai có thể khiến cho phụ thân đối đãi như vậy.
Cho nên nói, là Hoàng thượng quá nặng tình, hay là Hi Quý Phi quá có thủ đoạn?
Nhìn Vũ Vân Anh không nói lời nào, Lịch Khinh Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc tay áo nàng ta, "Vũ tỷ tỷ, sao tỷ không nói chuyện? Muội thì nghĩ, Hi Quý Phi kia cũng không phải là có nhan sắc thiên hạ vô song, sao có thể khiến Hoàng thượng sủng ái nàng ta như thế. Tỷ nói xem có phải nàng ta có công phu mê hoặc gì không? Muội từng nghe người ta nói, có những nữ nhân là..."
"Mau im miệng!" Vũ Vân Anh bị dọa mặt trắng bệch, "Muội nói bậy gì đó, không muốn sống à?"
"Muội chỉ nói ở đây thôi, chỗ người khác muội tuyệt không nói một chữ nào." Lịch Khinh Ngọc bị giọng điệu của Vũ Vân Anh làm kinh hãi, trái tim trong *** đập thình thịch.
"Muội không muốn sống thì cứ việc nói bậy. Những lời này nghe được từ đâu." Vũ Vân Anh thật sự là rất đau đầu.
"Là... một tú nữ cùng tiến cung với chúng ta nói. Nàng ta nói nữ nhân phương nam có thủ đoạn rất giỏi trong việc mê hoặc hầu hạ nam nhân, dùng cách này để lôi kéo lòng nam nhân. Hi Quý Phi kia không phải là xuất thân phương nam sao, không chừng sẽ biết đó, muội cũng chỉ nói thật." Lịch Khinh Ngọc ủy khuất nói.
"Cho dù là thật cũng không thể nói, chưa kể là không thể chứng thực chuyện này. Hơn nữa bây giờ muội chỉ có vị phần thấp, nếu những lời này truyền đến tai Hi Quý Phi, muội cho rằng nàng ta sẽ bỏ qua cho muội sao?"
"Ai bảo nàng ta bá đạo như thế, dựa vào cái gì chiếm cứ hết người của sáu cục, xiêm y đồ trang sức, màn cửa, người khác đều phải chờ đợi, ai biết chờ tới khi nào. Vì sao, Di cùng hiên là cái gì mà coi là quan trọng nhất."
Nghe Lịch Khinh Ngọc oán hận, Vũ Vân Anh vừa đau đầu lại vừa giận, trong hậu cung này trừ Di cùng hiên thì bên ngoài ai không oán hận chứ?
Nhưng dựa vào đâu Hi Quý Phi dám làm vậy? Còn không phải là có Hoàng thượng sủng ái, cưng chiều sao.
"Muội đừng vờ ngớ ngẩn, muội không ngẫm lại, y phục của chúng ta phải đợi. Vậy thì các nương nương dưới Hi Quý Phi thì không phải đợi sao? Muội có thấy Hiền phi nương nương, Thục phi nương nương, Lý phi nương nương ai mở miệng oán hận không? Ai dám tranh chấp với Di cùng hiên? Việc này quá lạ sao muội không nghĩ lại, có phải người khác biết muội nóng nảy nên kích động hòng mong muội quậy nháo lên không? Đến khi thật sự náo loạn thì ai là người bị trách phạt?"
"Muội..."
"Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một chút, đừng nghe tiếng gió đoán trời mưa, người khác nói cái gì thì tin cái đó. Chúng ta đều là người mới tiến cung, căn cơ không ổn một chút nào. Nhất là dung mạo của muội xuất sắc nhất trong đám tú nữ, khó bảo đảm người khác sẽ không có ý định một mũi tên hạ hai con chim. Muội tội gì thay người khác làm con chim đầu đàn đó." Vũ Vân Anh cũng chỉ có thể nói đến thế. Mặc dù hai nhà giao hảo nhưng Lịch Khinh Ngọc thật sự không có đầu óc, nếu tiếp tục như vậy nữa, mình cũng bị nàng ta liên lụy.
Lúc ấy cơn giận trong lòng Lịch Khinh Ngọc chậm rãi tỉnh táo lại, "Đều là do Bảo Tĩnh kia hại muội, những lời này đều là cô ta nói với muội."
"Bảo Tĩnh?" Vũ Vân Anh khẽ nhíu mày, nhất thời nghĩ không ra người này là ai.
"Chính là người lúc trước lưu tuyển được phân cùng một chỗ với chúng ta, dung mạo cũng rất thanh tú."
Trong đầu Vũ Vân Anh cũng có chút ấn tượng, nhìn Lịch Khinh Ngọc nói: "Sau này muội cách xa cô ta một chút, những lời như thế sao cô ta không nói cho người khác nghe? Nếu đã bất bình trong lòng như thế vì sao không đi đòi công đạo cho mình mà lại tới chỗ muội châm lửa sinh sự. Chẳng qua là nhìn ra muội là người nóng nảy nên muốn kích động muội gây chuyện mà thôi."
"Muội biết rồi, để muội gặp lại cô ta sẽ không tha cho cô ta dễ dàng!" Lịch Khinh Ngọc cả giận nói.
"Muội lại ngốc rồi, muội dựa vào cái gì mà không tha cho người ta? Người ta chẳng qua là thuận miệng nói vài câu vô căn vô cứ, ai sẽ tin tưởng lời muội nói? Đến lúc đó dựa vào miệng lưỡi sắc bén kia của Bảo Tĩnh, với khả năng của muội cũng chỉ có thua thiệt mà thôi."
"Vậy... Vậy cứ như thế buông tha cho cô ta hay sao?"
"Muội vội cái gì, cô ta không đạt được mục đích bên chỗ muội tất nhiên sẽ đi giật giây người khác. Cứ lẳng lặng chờ thôi, trước tết đoan ngọ có lẽ sẽ có chuyện xảy ra. Cũng tốt, có người ra mặt như thế cũng vừa vặn có thể thử sâu cạn một lần." Vũ Vân Anh chậm rãi nói ra, không sợ kẻ ngốc dũng cảm, chỉ sợ không có kẻ ngốc dũng cảm.
Có người chịu ra tay thì không còn gì tốt hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Vũ Vân Anh nhìn Lịch Khinh Ngọc, nhẹ giọng dặn dò: "Nếu Bảo Tĩnh kia lại tới tìm muội, muội cũng đừng biểu lộ hết suy nghĩ của mình, cố gắng dò xét cô ta xem thế nào. Tìm hiểu xem ngoại trừ muội cô ta còn tìm người nào, kiểu gì cũng có thể nhìn ra manh mối."
"Vũ tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?" Lịch Khinh Ngọc nói.
"Chúng ta có thể làm gì chứ, chẳng qua là giữ bổn phận mà thôi. Nhưng người khác làm cái gì, chúng ta xem là được."
Lịch Khinh Ngọc không hiểu lắm.
Nhìn vẻ mặt mê man của Lịch Khinh Ngọc, Vũ Vân Anh cũng không giải thích nữa. Nhưng trong lòng thầm suy nghĩ, sắp tới sẽ không yên bình. Tin tức tiệc đoan ngọ vừa ra, ai nấy đều nghĩ tạo ấn tượng tốt trước mặt hoàng thượng, nhưng thật dễ dàng như vậy sao?
Cứ nhìn Hoàng thượng gióng trống khua chiêng vì Hi Quý Phi nương nương, may xiêm y, làm đồ trang sức, làm màn cửa, là trùng hợp thôi sao?
Còn có Hi Quý Phi nương nương ở trong cung nhiều năm như thế, lẽ nào nàng ta không biết rõ chuyện này sẽ khiến bao người đỏ mắt ghen tị, bị người khác ghét hận, cũng không biết thu liễm sao?
Trước đó vài ngày nàng ta ngầm trộm nghe tin bên cạnh Đại hoàng tử hình như xảy ra chút chuyện, tin tức cụ thể thì thăm dò không được, nhưng nếu như tin tức kia là thật...
Vũ Vân Anh trầm tư xuống, dám động tay chân bên cạnh Đại hoàng tử cũng chỉ có mấy người. Cho nên Hi Quý Phi muốn mượn tiệc đoan ngọ giết gà dọa khỉ thị uy mọi người hay có lòng thăm dò, lôi ra thủ phạm thật sự đứng sau kia?
Cho dù là bên nào cũng là chuyện mà vị phần của nàng ta không thể tham dự. Việc duy nhất có thể làm chính là giữa cơn sóng lớn này cố gắng tìm một chốn an toàn bảo vệ chính mình.
Vậy mà Lịch Khinh Ngọc kia không có đầu óc, còn đi theo người khác làm loạn, bị người lợi dụng cũng không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc