Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 203

Tác giả: Ám Hương

Trên ngàn lớp sóng biếc, một chiếc thuyền lênh đênh bình yên trôi.
Trên thuyền có hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là bàn cờ đang đến hồi chém giết gay cấn. Bên cạnh một bình R*ợ*u nhỏ, bốn đĩa thức ăn, hương R*ợ*u tỏa bốn phía hấp dẫn người ta muốn uống.
Tâm tình nhàn nhã đánh cờ trên hồ như thế, không ai khác chính là Tô Thịnh Dương và Tần Tự Xuyên.
Lại đặt xuống một quân, Tô Thịnh Dương không ngẩng đầu nhìn Tần Tự Xuyên, "Nghe nói Tạ đại nhân đi tới chỗ cậu cầu hôn, cậu có chịu không?"
Tần Tự Xuyên hơi hơi nhíu mày, đặt quân cờ trong tay xuống rồi mới nói: "Tin tức của huynh linh thông nhỉ, chuyện mới hôm qua mà."
"Bây giờ cậu đang là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng. Các cô nương trong kinh đô có ai không muốn gả cho cậu chứ. Cậu đã đồng ý chưa?" Tô Thịnh Dương hy vọng Tần Tự Xuyên mau chóng lập gia đình. Cả ngày ra ra vào vào có một bóng, nhà nhỏ kia của hắn ta thật sự quá vắng lạnh. Có vợ, sinh con sẽ đông vui náo nhiệt hơn. Đó mới là một gia đình.
"Chưa nghĩ tới." Tần Tự Xuyên thuận miệng trả lời.
"Cậu từ chối sao?" Tô Thịnh Dương hơi cao giọng, không phải ngốc tử này thật sự không chịu thành thân chứ, hắn ta còn sốt ruột hơn cả chính chủ.
"... Không phải."
"Đồng ý thì tốt rồi."
"Cũng không có."
Tô Thịnh Dương bị kiểu trả lời không tốt cũng chẳng xấu của hắn ta tức đến nỗi mặt đen kịt, đặt một quân cờ xuống nói: "Cậu cũng trưởng thành, phải lập gia đình đi. Lấy vợ, sinh năm ba đứa con, trong nhà sẽ đông vui hơn. Không thể cứ ở một mình như thế thì thành bộ dạng gì. Hơn nữa, cứ thế này mãi thì bên ngoài sẽ có lời đồn đãi không hay." Trong kinh có người truyền hắn ta không thành thân là vì yêu thích nam giới, nói linh tinh cái gì chứ!
"Sao huynh còn vội hơn ta nữa, nhiều lời."
"Cút, không biết lòng tốt." Tô Thịnh Dương bị một câu làm cơn tức nổi lên.
"Lấy vợ thành thân là chuyện lớn, dù sao cũng phải lấy một người mình thích mới được." Tần Tự Xuyên nói, vẻ mặt bình thản nhìn không ra ý tưởng.
"Cậu nói vậy là sai, lấy vợ phải lấy người hiền. Còn dung mạo chỉ là thứ yếu. Lúc trước ta lấy vợ cũng vậy, cậu xem tẩu tử cậu đó, hiền lành, trong nhà dọn dẹp thỏa đáng, về đến nhà luôn cảm thấy thư thái."
Tần Tự Xuyên nghe hắn ta nói như vậy liền cười cười, "Cưới được tẩu tử là huynh có phúc khí, cũng không biết người nào lúc trước ghét bỏ tôi từ hôn đó."
"Trời ơi, cậu nói không đúng rồi. Lúc đó ta trẻ tuổi khí thịnh không hiểu chuyện, cho nên mới lý luận với cậu không phải sao. Chuyện cũ hiểu rõ cậu cũng thoải mái còn gì."
"Vậy cám ơn, tôi không cần."
"Ta hỏi sao cậu không tự nhiên như thế, cậu vẫn không bỏ được sao?"
Toàn thân Tần Tự Xuyên cứng đờ, "Có cái gì bỏ hay không bỏ được chứ."
Tô Thịnh Dương cũng lặng yên một hồi, sau đó mới nói: "Ngày hôm nay hẹn cậu ra ngoài chính là muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu. Kỳ thật trước đây ta thật sự muốn đánh cho cậu một trận. Muội muội của ta đối tốt với cậu như thế, cậu thì không gặp mặt một lần đã từ hôn. Nhắc đến mới nói, cũng từ khi đó ta mới phát giác được chuyện từ hôn là một việc rất tổn thương đối với nữ nhân, cũng cảm thấy mình có lỗi với tẩu tử của cậu. Nhưng sau này mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, cậu cũng nên buông tay để mọi chuyện trôi qua, sống cuộc sống vui vẻ của mình. Nếu Tự Cẩm biết cậu thế này chỉ sợ cũng sẽ không vui."
"Tôi có lỗi với nàng." Tần Tự Xuyên không thể nói chuyện mình trùng sinh, kiếp trước Tự Cẩm đã ૮ɦếƭ rất sớm ở trong cung. Đó là khúc mắc cả đời của hắn ta, mỗi lần nhớ tới đều không thể ngủ ngon. Cuộc đời này mặc dù không biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nàng có thể sống vui vẻ trong cung, bảo vệ nàng một đời bình an, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn ta.
"Cậu làm nhiều chuyện như vậy sớm đã coi như đền bù, không còn gì cần xin lỗi nữa." Tô Thịnh Dương thở dài, "Cậu cần gì khăng khăng một mực như thế, cứ đâm đầu vào chỗ tối?"
"Huynh không hiểu."
"Thôi đi, có cái gì mà ta không hiểu chứ." Tô Thịnh Dương cười, "Cô nương Tạ gia không tệ, ta đã cho tẩu tử cậu cố ý hỏi thăm, là cô nương có phẩm tính rất tốt. Mối hôn sự này Tạ gia rất mong chờ, cậu còn gì không hài lòng. Cũng phải chừa đường lui cho mình, đừng có phá hết cả."
Tần Tự Xuyên sững sờ một cái, đại khái là không nghĩ tới Tô Thịnh Dương còn đi hỏi thăm, lập tức mặt tối sầm, "Ai kêu huynh nhiều chuyện vậy?"
"Cậu nghĩ rằng ta nguyện ý à, chuyện của người khác ta thèm vào, ăn no rỗi việc."
"Huynh..."
"Thôi được rồi, cậu không vì chính mình thì cũng phải vì hương khói Tần gia suy nghĩ một chút. Lẽ nào cậu muốn cho Tần gia nhà cậu tới đời cậu thì đoạn tử tuyệt tôn sao? Tương lai làm sao cậu đối mặt liệt tổ liệt tông đây?"
"Tôi không tin chuyện đó."
"Vậy cậu tin cái gì?"
"Cái gì cũng không tin."
Nói thế thì còn nói gì nữa?
Đánh cờ cũng không xong, hai người rót R*ợ*u nâng ly đối ẩm. Tô Thịnh Dương hơi phát sầu. Ngươi nói đi, khi muội tử ૮ɦếƭ sống đòi tiến cung, hắn ta lo lắng nửa tháng cũng không thể khiến nàng thay đổi chủ ý. Bây giờ bởi vì Tần Tự Xuyên lại làm người ta lo lắng theo. Muội muội đã tiến cung bốn năm năm, hắn ta còn không chịu lập gia đình.
Khuyên sống khuyên ૮ɦếƭ đều uổng công. Ngươi nói hắn ta đắc tội thần tiên nào mà lại gặp gỡ mấy kẻ bướng bỉnh như thế.
"Tương lai cũng phải có người thắp hương khấn vái cho cậu chứ, chờ cậu già thì làm sao được?"
"Tôi có thể nhận con nuôi, cải danh đổi họ nhập gia phả, như nhau."
"Cậu dự định cả đời không lấy vợ ư?" Tô Thịnh Dương nóng nảy, mặt trắng bệch.
"Nhìn huynh vội vàng kìa."
"Ta có thể không nóng nảy sao được? Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu định thế nào?"
"Gặp người thích tôi sẽ lấy. Không phải là chưa gặp sao. Nguyệt lão không có nối tơ hồng thì kiếm đâu ra người sống cùng đến già chứ."
"... Cậu ở chỗ này lừa gạt ta phải không." Tô Thịnh Dương tức không thèm phản ứng đến hắn.
Tần Tự Xuyên chậm rãi cười một tiếng, "Huynh đừng lo lắng cho ta nữa, trong lòng ta đã có tính toán."
"Có cái …! Đúng là ta tự chuốc phiền, lo lắng giùm cậu."
"Không phải là tự tìm sao."
"..."
Không thể nói thêm gì nữa.
Nhìn Tô Thịnh Dương buồn bực như thế, Tần Tự Xuyên liền cười, "Tôi biết rõ huynh chỉ muốn tốt cho tôi. Nhưng nếu lấy một người không hợp tâm ý, cuộc sống trôi qua không yên bình, mỗi ngày gà bay chó sủa, còn không bằng một mình thanh tịnh. Hôn sự cần tới duyên phận."
"Hừ! Cho tới bây giờ đều là theo lệnh cha mẹ, vâng lời mối mai. Cậu còn nghĩ tìm thấy cô nương trên đường sao, cẩn thận người ta lấy gậy đánh cậu nhừ đòn." Cô nương nhà ai mà thiếu tự trọng như thế, để cho cậu tùy tiện bắt lấy, còn duyên phận nữa chứ.
"Điều này cũng đúng." Tần Tự Xuyên cười ra tiếng.
"Không bằng thế này. Nhà ta mở tiệc thưởng hoa, để tẩu tử cậu mời cô nương Tạ gia đến làm khách. Cậu âm thầm quan sát, thế nào?" Thời đại này muốn ở gần nhau cũng phải lén lén lút lút, nếu không sẽ tổn hại danh tiếng nữ nhân. Có một số việc ai cũng hiểu nhưng không thể nói ra được.
"Như vậy sao được? Không tốt." Tần Tự Xuyên cự tuyệt, "Chúng ta vẫn không nên thân cận quá, cứ bình thường như vậy tốt hơn. Nếu muốn tìm vợ mà phải đến nhà huynh, người bên ngoài mà biết thì cục diện mấy năm qua tôi bố trí chẳng phải đột nhiên bị hủy hết sao."
"Cho nên lén thôi."
"Vậy cũng không được, cẩn thận vẫn tốt hơn."
"Cậu nói..."
"Hoàng thượng trù tính bố cục mấy năm, tiêu phí tinh lực vật lực rất nhiều, không thể vì nhỏ mất lớn. Huynh và tôi đều là quân cờ trong ván cờ, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Một ván thắng bại này có liên quan đến tiền đồ tương lai của Đại hoàng tử. Nếu thế gia không đổ, Tự Cẩm... Hi Phi nương nương và Đại hoàng tử cũng sẽ gặp nguy hiểm. Lấy vợ có thể sớm hoặc muộn, thêm vài năm cũng không có gì. Huynh không cần sốt ruột cho tôi." Tần Tự Xuyên nghiêm trang nói.
Tô Thịnh Dương trùng thùng thở dài, "Kỳ thật cậu cũng sợ cưới vợ liên lụy người ta phải không?"
"Đúng vậy, trong tình thế này ai biết ngày nào đó sẽ không may mắn. Cho nên mọi việc chưa yên ổn thì tôi sẽ không nghĩ những chuyện này." Nói đến đây cười một tiếng, "Cô nương Tạ gia cũng mới có mười ba tuổi, cho dù bây giờ đính thân cũng không thể thành thân. Không thể được con đàn cháu đống thì cần gì đính hôn sớm. Cho nên nếu như Tạ gia có thành ý, tự nhiên sẽ chờ. Nếu chỉ là thăm dò thì không phải là lương duyên." Tần Tự Xuyên nhìn phương xa, "Bố cục này của Hoàng thượng … quan trọng hơn là Tạ gia đính hôn với tôi sẽ định ra danh phận, chẳng qua là hy vọng tương lai có thể chiếu ứng lẫn nhau. Huynh nói đúng lắm, dù sao tôi cũng là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, không biết bao nhiêu người muốn dựa dẫm vào tôi hòng nghe ngóng tin tức, tôi cần gì mua dây buộc mình."
"Cậu..."
"Đến đây, uống một chén."
Tô Thịnh Dương chỉ đành giơ chén lên, hai người uống một hơi cạn sạch.
"Cậu nói xem chuyện kia đã chuẩn bị như thế nào?" Tô Thịnh Dương đổi đề tài, đề tài này không thể nói nữa. Tần Tự Xuyên đã nói đến mức này, hắn ta còn có thể nói cái gì.
"Cũng được, khóa thi này có vài thí sinh tài giỏi có thể dùng, Hoàng thượng đã quyết định đưa bọn họ ra ngoài, tiến cử tới các địa phương để nhập quan. Bao nhiêu học sinh bình dân không được tiến cử vô pháp làm quan đều bị thế gia nắm giữ. Do đó hành động lần này tương đối trọng yếu. Đến lúc đó sẽ nhờ huynh đưa mấy người bảo vệ họ hồi hương nhậm chức."
"Chuyện này không thành vấn đề, cậu sợ bọn họ gặp chuyện gì trên đường sao?"
"Vẫn là câu nói kia, cẩn thận thì tốt hơn." Kiếp trước hoàng đế cũng cải cách quy mô lớn nhưng gặp rất nhiều ngăn trở, trải qua vài chục năm mới đạt được thành công. Giờ trùng sinh lại một lần, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều so với kiếp trước, nhưng cần cẩn thận vẫn phải cẩn thận.
Nghĩ tới đây, Tần Tự Xuyên liền khó tránh khỏi suy nghĩ, kiếp này có nhiều chuyện khác kiếp trước, chẳng lẽ bên cạnh hoàng thượng cũng có một người trùng sinh giống mình sao?
Hắn ta đã âm thầm quan sát rất lâu, nhưng mãi không có bất kỳ phát hiện nào. Có điều trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
"Vậy cũng đúng, những người kia bị bức khẩn, ai biết có chó cùng rứt giậu dám nửa đường *** hay không. Đến lúc đó ta sẽ sớm chuẩn bị người cho cậu. Nhưng chuyện này phải được Hoàng thượng cho phép mới được."
"Đó là đương nhiên." Tần Tự Xuyên nâng chén lên.
Tô Thịnh Dương cụng ly với hắn ta một cái, hai người lại uống một ly.
"Huynh thì sao, lần trước tỷ thí huynh đại thắng mà về, sợ là bên Phi Long Vệ kia lại muốn sinh sự."
"Tô Dương là ca ca của Tô quý phi, ta ước gì hắn ta gây chuyện đó." Tô Thịnh Dương ha ha cười một tiếng, "Dạo này Tô gia có không ít hành động, phần lớn đều nhằm vào ta và phụ thân. Bên Tuyệt Hộ Quận dạo này tra ra không ít cạm bẫy, cứ thế này mãi cũng không phải là biện pháp, ước gì hắn ta gây chuyện, vừa vặn một lần giải quyết triệt để."
"Theo uy nghi của Hoàng thượng ở trên triều đình càng cao thì mấy người kia không dám công khai hành động nhưng lén lút thì không thiếu. Dạo này Lệnh quốc công và Tào Quốc công qua lại rất thân thiết. Lần trước Ngụy các lão hẹn ta uống R*ợ*u, người ngồi đó cũng không ít. Xem ra bọn họ cũng sốt ruột, chúng ta càng phải cẩn thận."
"Cậu sợ trong hậu cung hoàng hậu liên thủ với quý phi?"
"Cái này khó mà nói, dù sao chuyện trong hậu cung chúng ta cũng không tiện thăm dò tin tức. Nếu như có thể đưa tin thì huynh nên thông báo một câu thì tốt hơn."
"Dạo này Kiều gia cũng có nhiều hành động ở kinh đô, xem ra là đang sai người tìm phương pháp hồi kinh, cũng không thể không đề phòng."
"Biếm truất Kiều gia là ý chỉ của tiên đế, huống chi không lập đại công, muốn hồi kinh sợ là khó càng thêm khó."
"Huynh đừng quên hậu cung có thái hậu, còn có Kiều Tiểu Nghi."
"Ta phát hiện cậu rất quan tâm chuyện của Kiều gia. Sau khi vào cung Kiều Tiểu Nghi kia cũng không được sủng ái, cậu không cần lo lắng như thế."
"Vậy cũng chưa chắc, Kiều Tiểu Nghi kia có thủ đoạn lợi hại, phải cẩn thận vẫn hơn."
"Quay đầu lại ta sẽ báo tin cho Tự Cẩm, kêu nàng cẩn thận một chút." Tô Thịnh Dương luôn cảm thấy Tần Tự Xuyên thật sự là quá lo lắng. Nếu cô nương Kiều gia kia được sủng ái thì đã sớm được thăng vị phần. Bây giờ có nghe tin tức gì đâu, thấy rõ là chưa lấy được lòng hoàng đế.
Hai người thương nghị công vụ, giọng nói dần dần hạ thấp xuống. Xa xa chim trời chao liệng, trời nước một màu, đúng phong cảnh đẹp mà không ai thưởng thức.
Lúc ấy trong cung cũng rất náo nhiệt.
Tự Cẩm ngồi ở trên giường lớn nghỉ ngơi, nghe Khương cô cô nói mấy chuyện trong cung.
"... Tin tức đã đưa qua, nhưng tạm thời Phượng Hoàn Cung còn chưa có động tĩnh. Nhưng nô tỳ nghe nói, lúc quý phi nương nương đi ra Phượng Hoàn Cung, sắc mặt cũng không khá lắm. Có lẽ nói chuyện gì không vui với Hoàng hậu nương nương. Chuyện của Vương quý nhân không thể kéo dài được, dù sao Hoàng thượng đã yêu cầu điều tra, cũng phải mau có kết quả, có lẽ sẽ mất vài ngày." Khương cô cô nhìn chủ tử nói.
"Tin tức đã báo, giờ xem Hoàng hậu nương nương sẽ chọn thế nào. Nhưng bên chúng ta cũng không thể lo là, không thể chỉ chờ Phượng Hoàn Cung được." Hai ngày nay Tự Cẩm cũng không ngủ ngon, luôn suy nghĩ chuyện này. Ngẩng đầu nhìn Khương cô cô, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như quý phi và Kiều Linh Di muốn mượn tay Tô Nhị lót đường mưu hại ta, như vậy chắc chắn chuyện Vương quý nhân sẽ chỉ giơ cao đánh khẽ. Các ngươi sưu tầm đủ chứng cớ, chuẩn bị đem ra sử dụng."
"Dạ, nô tỳ nhớ kỹ."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Ở trong cung Quý phi cũng có thế lực, cô không nên khinh thường. Không cần thiết chỉ theo dõi sát sao Tố Vân Điện mà phải cho người chú ý chặt chẽ Tô Nhị, đây mới là chính sự."
"Dạ, nô tỳ đã sai người âm thầm giám sát chặt chẽ động tĩnh bên Tô mỹ nhân. Một khi có dị động, tất nhiên sẽ lập tức biết được."
"Sở Trừng Lam cũng không có ân oán gì với ta, nàng ta bị rơi xuống nước này toàn bộ đều vì Kiều Linh Di. Cho nên cho dù nàng ta có trả thù cũng sẽ nhằm vào Tố Vân Điện. Lần này chuyện Vương quý nhân trúng độc tám phần có quan hệ với cô ta. Không cần thiết phải theo dõi sát Sở quý nhân quá, chỉ nhìn Tô Nhị xem có phát hiện gì từ trên người cô ta là đủ rồi."
"Nô tỳ cũng suy nghĩ, Sở quý nhân đã đến bước này thì kỳ thật đã không còn cái gì để người ta mưu tính. Nhưng Tô mỹ nhân còn lui tới với nàng ta, nô tỳ nghĩ thật lâu phỏng đoán ra một khả năng."
"Nói một chút coi." Tự Cẩm cũng nghĩ đến, tính cách của Tô Nhị nếu không có lợi cô ta sẽ không làm. Sở Trừng Lam đã bị như vậy, trong mắt cô ta tuyệt đối sẽ không có cái gì tỷ muội tình thâm, tám phần là vì có lợi.
Nhưng trên người Sở Trừng Lam có cái gì có thể mưu đồ chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tự Cẩm cũng chỉ nghĩ đến độc dược đã làm Sở Trừng Lam co quắp ở trên giường.
Hậu cung quản lý rất nghiệm ngặt đối với các loại thuốc. Hơn nữa sau khi Tiêu Kỳ khống chế hậu cung đã nghiêm tra bí mật cất giữ. Như vậy có thể thuận lợi lấy được những thứ này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có khả năng. Rất có thể trong tay Sở Trừng Lam cũng có loại độc dược này. Mà những thứ này là Tô Nhị không có cách nào lấy được.
Mặc dù hạ độc trong cung là chuyện thường nhưng là trước đây thôi. Kể từ khi Tiêu Kỳ xây tường vây cung, người qua lại vào cung đều phải soát người, không cho phép mang theo bất kỳ bí mật gì, bị bắt được chính là rơi đầu.
Chính bởi vì hành động quyết liệt đó mà trong cung mới thanh bình rất nhiều.
Cho nên, dưới tình huống như vậy mà Vương quý nhân trúng độc mới là đại sự.
Đầu tiên chính là, độc dược từ chỗ nào đến?
Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Tiêu Kỳ lật tung Nội Đình Phủ và Ngự thiện phòng để tra xét.
"Nô tỳ nghĩ, có lẽ Tô mỹ nhân ngấp nghé độc được bên chỗ Sở quý nhân." Khương cô cô hạ giọng cực thấp nói.
Hai người các nàng không mưu mà hợp, Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng có lẽ Sở Trừng Lam hợp tác với Tô Nhị lừa gạt Hoàng hậu nương nương."
"Sở quý nhân bị như hôm nay cũng là Hoàng hậu nương nương gây nên. Trong lòng nàng ta sẽ không để ý Hoàng hậu nương nương như thế nào. Nếu như lúc trước nàng ta có thể nghe lời Hoàng hậu nương nương thì cũng sẽ không có kết cục hôm nay." Huống chi chẳng qua là muội muội thứ xuất mà thôi, hoàng hậu chưa chắc thật lòng quan tâm, chỉ sợ trong lòng phiền chán còn không kịp. Xưa nay tranh đấu đích thứ kịch liệt, chưa kể là Sở gia lại đưa thêm một người tiến cung.
"Vậy chúng ta sẽ chờ bắt ba ba trong rọ đi, chuyện này cô và Đồng Ý toàn quyền tiếp quản, toàn bộ nhân thủ Di cùng hiên từ các ngươi điều phối. Ta không có lòng hại người, nhưng cũng không thể không tự vệ." Tự Cẩm cho hoàng hậu một cơ hội, chính mình sẽ không chủ động ra tay nhưng không có nghĩa mình sẽ không bảo toàn chính mình.
Người khác không phạm đến nàng, tự nhiên bình yên vô sự. Nhưng nếu thật muốn tới, vậy thì có đi mà không có về.
"Dạ, nương nương cứ yên tâm, nô tỳ đi tìm Đồng công công thương nghị."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Cô đi đi."
Khương cô cô bước nhanh đi, liếc mắt một cái thì thấy Đồng Ý đang nói chuyện với Trần Đức An. Trần Đức An cũng rất khổ bức. Vốn là tổng quản thái giám Di cùng hiên, trước đây có quan hệ ngang hàng với Đồng Ý, bây giờ thì hay rồi, thành người lãnh đạo trực tiếp.
Nhưng may mắn hai người quan hệ tốt, một người hạ thấp tư thái, một người cũng không có ý định giết gà dọa khỉ, cho nên lại hoà thuận vui vẻ.
"Đồng công công."
"Khương cô cô." Đồng Ý thấy Khương cô cô đi đến, cười chào hỏi với cô ta, "Cô cô có chuyện gì phân phó vậy?"
Khương cô cô cười hiểu rõ, "Nghe cậu nói này, ta có thể có lời gì chứ, là chủ tử phân phó."
Trần Đức An vừa nghe cũng không chờ người khác đuổi, tự mình biết điều đi trước, "Công công và cô cô từ từ thương nghị, tôi đi chỗ khác xem một chút."
Đồng Ý một phát bắt được hắn ta, "Cậu chạy chỗ nào đây? Chuyện lần này không thể thiếu phần cậu được, cùng nhau nghe một chút."
Trần Đức An liền nhìn Khương cô cô, Khương cô cô cười cười, "Đồng công công đã nói thì cậu ở lại đi, chúng ta đích thực cần người hỗ trợ."
Trần Đức An thở nhẹ một hơi, cười nói: "Được chứ, có chân chạy tôi sẽ xử lý." Đồng Ý dù sao cũng là ngự tiền thái giám, Trần Đức An không dám tranh với hắn ta. Có thể chú ý giữ thể diện cho hắn ta như thế, Đồng Ý đã coi như không tệ, hắn ta ghi nhớ ân tình này.
"Chuyện là như thế này, nương nương nói..."
Khương cô cô nói lại lời Hi Phi một lần, Đồng Ý gật gật đầu, "Phải làm từ sớm rồi. Chủ tử quá lương thiện, mãi bị người ta cưỡi trên đầu. Phải cho các nàng xem một chút lợi hại, làm vậy rất tốt."
Trần Đức An cũng nói: "Chúng ta không tính kế người khác, người khác cũng tới tính kế chúng ta. Bây giờ chờ bắt ba ba trong rọ, tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ chạy thoát."
Ba người thương nghị một hồi, phân chia nhân thủ trong Di cùng hiên thế nào, truyền tin ra bên ngoài thế nào, từng bước từng bước dẫn người vào bẫy thế nào. Đợi đến khi thương nghị thỏa đáng thì trời cũng tối rồi, Khương cô cô để lại mọi chuyện còn lại cho hai người, tự mình đi phòng bếp xem chuẩn bị bữa tối.
Tự Cẩm ngồi vẽ với con trai. Hai mẹ con ở trên bàn vẽ rất nhiều thứ cực vui. Lúc Tiêu Kỳ vào thì nhìn thấy đầy tay và mặt hai mẹ con toàn là mực, lập tức lắc lắc đầu.
Kêu người đưa nước vào, tự mình chắp tay sau lưng đi đến trước bàn xem bọn họ vẽ tranh.
"Nguyên một đám tay ngắn chân ngắn thế này cũng gọi là vẽ sao?"
"Sao lại không phải là vẽ?" Đây là phác họa tương lai, vừa đẹp vừa dễ nhớ, sao lại không lọt vào mắt hắn chứ, Tự Cẩm rất buồn bực.
Nàng thật sự không thích nổi kiểu vẽ của người cổ đại, người, cổ, tay đều dài như sợi mì vậy. Nàng vẫn thích truyện tranh, có hình có động.
Nhưng nàng vẽ bao nhiêu đều bị Tiêu Kỳ khinh bỉ nàng không biết vẽ.
Thẩm mỹ quan cách cả ngàn năm mà.
"Ta đã nói với nàng rồi, nàng vẽ như vậy là không được. Đây có thể gọi là vẽ sao? Nàng đấy, ngay cả vẽ cũng lười biếng."
Tự Cẩm:...
Nói với hắn hoài không được, dứt khoát không nói nữa, vừa cười vừa nói: "Vậy Hoàng thượng dạy con đi." Nàng không dạy được không?
"Ừ không thể để cho nàng dạy, quay đầu lại thay đổi thì không tốt." Nói rồi bế con trai đưa đi rửa tay rửa mặt, "Sau này phụ hoàng tìm họa sĩ cho con, con đi theo học được không?"
"Được, nhưng mẫu phi vẽ rất thú vị." Dục Thánh cười rất vui vẻ, "Mặt trái xoan, tóc dài, thêm cái đuôi, lỗ chỗ, phụ hoàng biết đây là cái gì không?"
Tiêu Kỳ:...
"Là cái gì?"
"Mẫu phi nói đây là ô mai." Nói rồi bàn tay nhỏ bé còn khoa tay múa chân, "Vẽ ra thì có thể có, vẽ ô mai có, con muốn ăn hạt dưa."
Tiêu Kỳ nghe cái này cũng cảm thấy buồn cười, "Thật là thú vị nhỉ."
"Đúng vậy đúng vậy, còn có rất nhiều nữa, con đều biết mấy thứ này. Ngày mai chúng ta còn tô màu nữa, sẽ càng đẹp hơn."
Tiêu Kỳ rửa tay lau mặt cho con trai rồi dẫn bé trở về, thấy Tự Cẩm đã sai người ta dọn dẹp bàn xong xuôi, thấy hai người bọn họ bèn vừa cười vừa nói: "Mau tới dùng bữa, dùng xong Dục Thánh còn phải đi ngủ. Ngày hôm nay chơi vui vẻ, buổi trưa cũng không ngủ."
Dục Thánh gật gật đầu, có vẻ mệt nhọc.
Ba người ngồi xuống ăn cơm, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm gắp thức ăn cho con trai, lại hỏi: "Nghĩ như thế nào mà vừa vẽ còn vừa diễn thuyết nữa vậy."
"Làm vậy không phải khiến trẻ con dễ nhớ hơn sao, lúc cầm Pu't không biết phải vẽ thế nào, thiếp mới bày trò vừa vẽ vừa minh họa cho dễ nhớ."
"Bày trò cũng không tệ." Tiêu Kỳ nói.
"Mới vừa rồi ai còn chê ghét đó."
"Thứ cho tại hạ mắt vụng về."
Tự Cẩm cười không ngưng được, liếc xéo hắn một cái, "Chỉ biết nói hay."
Cho cont rai ăn xong, Tiêu Kỳ bế con sang tẩm điện của bé, còn chưa kịp kể chuyện xưa đã ngủ rồi.
Sau khi trở về, Tự Cẩm cũng thay quần áo ngủ, sai người mang nước vào, "Hoàng thượng đi tắm đi, đã chuẩn bị sẵn cho người rồi, tắm nước nóng sẽ thư giãn."
"Được, nàng ngủ trước đi."
Tự Cẩm đáp vâng một tiếng rồi tự mình vào phòng ngủ. Tiêu Kỳ thì đi vào tịnh phòng. Nước nóng hổi, ngồi vào cảm thấy toàn thân xương cốt đều thả lỏng. Mấy ngày nay vội vàng, cứ cách một ngày Tự Cẩm liền cho hắn tắm nước nóng, nói là thả lỏng một chút.
Không ngờ thật sự có tác dụng.
Kêu tiểu thái giám vào P0'p vai, Tiêu Kỳ ngồi thiếu chút nữa thì ngủ mất. Trong Di cùng hiên không có một cung nữ nào hầu hạ Tiêu Kỳ tắm rửa. Mọi người cũng đều đã quen. Tiểu thái giám hầu hạ Tiêu Kỳ mặc quần áo xong mới lui ra ngoài.
Mang giày vào phòng ngủ thì nhìn thấy Tự Cẩm tựa ở đầu giường đọc sách, "Không phải nói nàng ngủ trước sao?"
"Chưa buồn ngủ." Nói xong bỏ sách xuống, tự dịch người vào bên trong.
Tiêu Kỳ ngồi xuống giường, nửa nằm xuống rồi đặt tay lên bụng Tự Cẩm, vừa cười vừa nói: "Hôm nay có ngoan hay không?"
Tự Cẩm nghiêng người trên gối, "Hôm nay rất ngoan ngoãn, không có quậy nháo như mọi hôm. Mùa hè mặc y phục mỏng, lúc con duỗi đạp ở bên trong lộ cả cánh tay làm Dục Thánh sợ hết hồn, đầu tiên không biết rõ chuyện gì xảy ra, suýt nữa thì sợ phát khóc. Thiếp liền nói với con, đây là đệ đệ muội muội chào hỏi con đó, thế là tiểu tử cứ nói chuyện với cái bụng cả nửa ngày."
Tiêu Kỳ nghe cũng cười. Bản thân hắn không có huynh đệ tỷ muội có thể giao hảo, cùng nhau làm bạn lớn lên. Do đó đặc biệt hy vọng con của mình có thể thật vui vẻ hòa thuận. Nghe Tự Cẩm nói vậy, một ngày mệt mỏi cũng biến mất, tự mình ghé tai lên bụng lắng nghe động tĩnh.
Co lẽ cả ngày mệt mỏi, cứ thế không nhúc nhích.
Hai người sóng vai nằm xuống, Tiêu Kỳ bèn nói: "Vườn đã bắt đầu xây dựng, Công bộ đôn đốc kiến tạo, xây xong thì mẹ con các nàng có thể tới ở một thời gian ngắn."
"Khi nào có thể xây xong?" Tự Cẩm cảm thấy rất hứng thú, cả ngày nghẹn trong cung, ở mãi trong Di cùng hiên cũng không dám đi ra ngoài. Nàng thật muốn ra ngoài dạo chơi, không muốn bị vây hãm ở chỗ này.
"Năm sau đi." Tiêu Kỳ nói.
"Vậy... Năm sau lại tới năm tuyển tú, làm sao người có thời giờ đi với thiếp." Tự Cẩm đếm tay, thời gian trôi qua mau thật, chỉ chớp mắt những tú nữ mới tiến cung cũng tiến cung đã hơn một năm, năm sau lại tới kỳ tuyển tú.
Tiêu Kỳ nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm, "Chuyện năm sau cũng đáng để nàng ghen sao?"
"Sao lại không đáng, năm sau thiếp đã già thêm hai tuổi." Thời hiện đại hơn ba mươi tuổi vẫn cảm thấy mình là một đóa hoa rực rỡ. Nhưng ở đây hơn ba mươi tuổi cũng có thể làm tổ mẫu, thật là cuộc sống đau khổ.
Thời đại này thanh xuân của nữ nhân chỉ có vài năm. Chờ đến khi người mới tiến cung, mấy người ban đầu như Hiền phi Mai Phi đều trở thành lão nhân thật sự. Không cần người khác an bài tự mình đã biết mình già. Để cơ hội cho người mới Hoàng hậu cũng sẽ không an bài mấy người này thị tẩm.
Rõ ràng cảm giác được tâm trạng sa sút của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ thật không thể không cười, "Trong lòng ta nàng vĩnh viễn không già, chớ suy nghĩ lung tung, ngủ đi."
"Nói bậy, sao lại không già đi chứ. Đến lúc đó thiếp đã là mẹ già của hai đứa trẻ, còn già hơn nữa." Tự Cẩm cảm thấy sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy thì mình đặc biệt già nhanh hơn. Cứ ba năm lại thêm người mới, xinh tươi non trẻ, muốn tự thôi miên rằng mình rất đẹp cũng bị sự tươi trẻ của người ta đập vào mặt.
"Nàng già ta cũng già mà, chúng ta giống nhau thôi."
"Thiếp già thì không ai ngắm nữa. Hoàng thượng già vẫn còn bao nhiêu cô nương nhào vào người kìa."
Tiêu Kỳ cười thiếu chút nữa thì sặc, "Nàng nói kìa, chuyện còn chưa xảy ra mà cũng có thể ghen như thế, thật sự là … càng ngày càng khó nuôi."
"Không thể không tuyển tú nhỉ." Tự Cẩm cúi đầu thở dài.
Tiêu Kỳ nghe sững sờ, sau đó lắc lắc đầu, "Không thể, đây là quy củ tổ tông, cũng là một kiểu giao ước giữa hoàng gia và triều thần. Cho dù ta không tiếp nhận các nàng, cho dù các nàng tiến cung chỉ làm bài trí thì cũng phải đến. Nếu dừng tuyển tú lại, không cần nói triều đình mà dân chúng cũng náo loạn."
Tự Cẩm bĩu môi, biết rõ đây là tình hình thực tế nên cũng không thèm nghĩ nữa, đỡ phải tự mình sốt ruột. Xoay người ôm tay Tiêu Kỳ, "Được rồi, mau ngủ đi, Hoàng thượng mệt mỏi cả ngày rồi." Mí mắt phía dưới đều bầm xanh, đơn giản là do mệt mỏi mà thôi.
Tiêu Kỳ cười vỗ vỗ vai Tự Cẩm, "Bây giờ mỗi ngày ta đều mệt mỏi đến vậy, một mình nàng còn không đủ quan tâm làm gì còn sức mà nhìn người khác. Đừng có nghĩ lung tung nữa. Cho dù có tuyển thêm người tiến cung cũng không để nàng khó chịu đâu."
"Người đáng thương là các cô nương kìa, tiến cung hao tổn thanh xuân, thiếp thật đúng là tội nhân thiên cổ."
"Vậy nàng nhường ta đi?"
"Thiếp cứ làm tội nhân thiên cổ thôi."
Trong bóng đêm đen kịt, Quản Trường An đứng ở trước cửa, nghe tiếng cười thỉnh thoảng vọng ra từ trong phòng, trong lòng liền nghĩ rốt cục là Hi Phi nương nương có bản lĩnh thôi. Kể từ khi Hoàng thượng vào Di cùng hiên, tiếng cười này liền không dứt.
Trong cung nhiều chủ tử như thế, xét về bản lĩnh này, nếu Hi Phi nương nương xưng đệ nhị thì ai dám xưng đệ nhất.
Được sủng ái nhiều năm như thế, đó là có bản lĩnh thật sự.
Không thể không phục.
Quản Trường An nhớ lại tình cảnh năm đó ở Y Lan Hiên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi một Tô tiểu y đứng thấp nhất lại có thể đi tới hôm nay. Một mình độc diễn trong cung, sinh một hoàng tử lại đang mang thai. Có thai cũng có thể giữ rịt Hoàng thượng ngày ngày ở Di cùng hiên. Trong thời gian mang thai, cho dù là chỉ lấy tiếng tài đức hiền lương cũng phải đẩy Hoàng thượng ra ngoài chứ?
Nhưng mà Hi Phi người ta không làm chuyện này, còn bám sát Hoàng thượng chặt chẽ. Một ngày cơm canh hai bữa không nói, đúng giờ đúng chỗ nhắc nhở dùng bữa, chằm chằm nhìn Hoàng thượng ăn uống, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không dám đâu.
Nhưng Hi Phi thì dám.
Nhưng Hoàng thượng lại quen rồi.
Trong cung nhiều mỹ nhân trẻ đẹp như thế, mặc dù dung mạo Hi Phi cũng xuất chúng nhưng cũng không phải là không ai bằng. Nhưng vài năm qua chìm nổi trôi giạt, lại không ai có thể đẩy Hi Phi xuống.
Đây chính là bản lĩnh đó.
Không phục cũng không được.
"Sư phụ, người đi nghỉ đi, con canh giữ thay người." Đồng Ý thấy trong phòng đã tắt đèn, lặng lẽ đi qua nhìn Quản Trường An nói.
Đồng Ý là Quản Trường An dẫn dắt, bây giờ đã làm tổng quản thái giám Di cùng hiên, cũng rất quang cảnh. Vậy mà còn có thể gọi một tiếng sư phụ trước mặt Quản Trường An, còn mau chóng hầu hạ, trong lòng Quản Trường An cũng đắc ý chính mình không nhìn sai, chọn đồ đệ không uổng công.
"Con thay ta trông tới nửa đêm, quá nửa đêm ta sẽ đến canh giữ."
"Chao ôi, người già mất rồi. Người đừng lo lắng, con tìm tên tiểu thái giám canh giữ. Hoàng thượng gọi sư phụ con sẽ lập tức báo người, không làm chậm trễ. Ban ngày người đi theo hoàng thượng hầu hạ đôn đáo trong ngoài, buổi tối người cứ nghỉ ngơi nhiều một chút đi." Đồng Ý tự mình đỡ Quản Trường An đi nghỉ ngơi, trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Trần Đức An nhìn từ xa, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Hắn ta cũng rất hâm mộ Đồng Ý, có thể tìm sư phụ bao bọc trong cung, đằng sau lại còn làm việc tốt như vậy. Đã làm quản sự thái giám Di cùng hiên mà còn có tùy tùng hầu hạ cạnh sư phụ, đây là người có lương tâm.
Chính mình bị Đồng Ý áp chế trên đầu, mặc dù nói là hắn ta không dám tranh với thái giám ngự tiền. Nhưng kỳ thật thủ đoạn làm việc của Đồng Ý xác thực cũng mạnh hơn hắn ta. Mấy ngày này hắn ta học hỏi thủ đoạn của Đồng Ý không ít. Có đôi khi Đồng Ý còn không giấu giếm, cố ý chỉ bảo cho hắn ta. Trong lòng Trần Đức An cũng biết, hắn ta nợ ân tình này.
Đồng Ý rất biết làm người. Hắn ta phải học nữa mới có thể đi xa hơn.
Làm thái giám đoạn tử tuyệt tôn, cả đời ở trong cung vùng vẫy giành sự sống, phải xem bản lĩnh mình học được những gì.
Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm thức dậy sớm một chút đã ra khỏi giường. Tiêu Kỳ nhìn nàng cười, Tự Cẩm lườm hắn một cái, "Cười cái gì?"
"Kỳ thật nàng không cần dậy sớm."
"Không ngủ được không được sao." Nói xong giúp Tiêu Kỳ thay quần áo, cột đai lưng ngay ngắn, mím môi khẽ cười. Nói thì nói nàng thật không đủ tư cách làm tần phi. Cho dù là Hoàng hậu nương nương cũng phải dậy thật sớm hầu hạ Tiêu Kỳ rửa mặt thay quần áo, "Mấy năm nay hình như thiếp chẳng có mấy lần dậy sớm hầu hạ Hoàng thượng. Chính mình cũng không dám nghĩ."
Đây chính là tội.
Tiêu Kỳ hơi kỳ quái quan sát Tự Cẩm, trước kia nàng cũng như vậy nhưng sao không cảm giác được nàng thấy không thỏa đáng nhỉ, sao lại như thế này?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không suy nghĩ ra chỗ nào không đúng bèn nói: "Là ta không cho nàng dậy, có liên quan gì tới nàng?"
"Người khác mà biết rõ sẽ trị tội thiếp, thiếp làm trái cung quy."
"Trước đây có thấy nàng sợ đâu, sao lại đột nhiên nói chuyện này."
"Trước kia thiếp không biết rõ, về sau lại thành thói quen. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy bất an." Hiểu được nhiều quy củ, con người sẽ cảm thấy nguy hiểm.
Vậy coi như đang trưởng thành đi.
Tiêu Kỳ ấn một cái lên trán Tự Cẩm, "Sao đột nhiên lại nhiều cảm xúc thế, ta nghĩ hẳn là tối hôm qua nàng nói hươu nói vượn, tự hù dọa mình rồi."
Kỳ thật trong lòng nàng chắc vẫn bất an chuyện tuyển tú. Tiêu Kỳ nắm tay nàng, dắt nàng đi ăn đồ ăn sáng.
Tuyển tú hay không không phải do hắn. Đây là quy củ tổ tông, triều đình cương thường. Hơn nữa đây cũng là một dạng thủ đoạn, không có cách nào lẩn tránh được.
Chỉ là không nghĩ tới nàng sẽ lo lắng như vậy, xem ra mấy ngày nay chuyện xảy ra quá nhiều khiến nàng sợ hãi. Nghĩ tới đây liền không khỏi nhớ tới chuyện Vương quý nhân. Nhưng ngay trước mặt Tự Cẩm cũng không hỏi, chờ trở lại Sùng Minh Điện liền gọi Quản Trường An vào.
"Chuyện Vương quý nhân tra như thế nào rồi?" Tiêu Kỳ trực tiếp hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, bên Hoàng hậu nương nương cũng chưa báo tin gì nên nô tài cũng cũng không biết. Hay là nô tài đi Phượng Hoàn Cung đi một chuyến?" Quản Trường An cẩn thận trả lời, trong lòng hơi bất an lên. Hoàng thượng đã mấy ngày không hỏi chuyện này, đang yên lành sao lại hỏi tới.
"Đi đi, ngươi hỏi hoàng hậu xem bao giờ mới có kết quả điều tra chuyện này. Trẫm còn nhớ chuyện này cũng đã nửa tháng rồi?"
"Dạ."
Tiêu Kỳ phất phất tay, Quản Trường An vội vàng lui ra ngoài, ra đại điện thì đi thẳng sang Phượng Hoàn Cung.
Chờ Quản Trường An đi rồi, Tiêu Kỳ nhìn chồng tấu chương tiện tay cầm lấy một bản đặt bên cạnh, trong đầu lại nghĩ tới lần này con gái Vương gia gặp chuyện, vậy mà ở trên triều đình Vương gia lại không hề nhắc tới lời nào, vậy là ý gì đây?
Lần trước Vương Tân Duệ bị Tần Tự Xuyên hung hăng tố cáo một phen, giờ đang toàn tâm toàn trí xử lý Hộ bộ hay là có ý gì khác?
Lúc trước chọn Vương Tân Duệ làm Thượng thư hộ bộ, thứ nhất bởi vì người này cũng xem như công bằng chính trực, cho dù có tham lam cũng còn đỡ hơn rất nhiều người khác. Nhưng con gái Vương gia xảy ra chuyện như thế, Vương Tân Duệ lại không hề có động tĩnh gì. Tiêu Kỳ cũng cảm thấy hơi cổ quái.
"Người đâu, tuyên Tần Tự Xuyên yết kiến."
"Dạ."
Tần Tự Xuyên bị triệu vội vã đến. Hạ triều xong vừa mới về nha môn làm nhiệm vụ của mình, ௱ôЛƓ còn chưa ngồi xuống thì đã bị nội giám gọi lại.
Chỉ đành vội vã trở về gấp, tiến điện yết kiến Hoàng đế.
Tiêu Kỳ thấy Tần Tự Xuyên liền hỏi hắn ta chuyện lần trước cùng Hộ bộ thương lượng thế nào.
Tần Tự Xuyên cẩn thận trình tấu, không dám qua loa, "Hộ bộ đang chỉnh đốn và cải cách lệ cũ. Người có liên quan đến tham ô đều bị bãi quan đợi thẩm tra. Dạo này Vương đại nhân vẫn đang đốc thúc Hình bộ xử lý nhanh chuyện này, rất là vất vả."
Tiêu Kỳ híp mắt lại. Thượng thư Hình bộ không ai khác chính là Tào Quốc công kiêm nhiệm. Ý Tần Tự Xuyên muốn nói là Vương Tân Duệ và Tào Quốc công rất thân thiết sao?
"Dạo này bên Tào Quốc công có động tĩnh gì không?"
Tần Tự Xuyên trầm mặc một cái, "Vi thần cũng không biết, nhưng nghe nói dạo này Tô gia Khúc Châu và Tào Quốc công đãi tiệc khá nhiều, thường xuyên tổ chức yến hội, trong triều có nhiều quan viên tham gia rất là náo nhiệt."
Khóe miệng Tiêu Kỳ hơi nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn Tần Tự Xuyên nói: "Lần trước chuyện trẫm giao cho khanh xử lý tới đâu rồi?"
"Vi thần đang thu thập chứng cớ, còn cần thêm chút thời gian. Nhưng có một số việc đã nổi trên mặt nước, muốn lấy chứng cớ chỉ thiếu thời cơ. Vi thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đả thảo kinh xà, chỉ sợ được không bù mất." Tần Tự Xuyên có thể cảm giác được hoàng đế hơi nóng nảy, không biết rõ xảy ra chuyện gì. Hôm qua cũng chưa thấy tình huống này, lẽ nào có quan hệ với hậu cung?
Trong lòng cứ việc suy đoán, trên mặt hắn ta cũng không dám có bất kỳ khác thường, chỉ sợ mình gây họa cho Tự Cẩm. Ai bảo bọn họ đã từng có hôn ước. Hoàng thượng có thể không truy cứu đã coi như chừa đường thoát. Huống chi ngay cả hắn ta đều không bị liên lụy gì. Không thể không nói, Tần Tự Xuyên rất khâm phục hoàng đế.
Làm một nam nhân, lại là vị hoàng đế, có thể làm được điều này kỳ thật không dễ dàng.
Hoàng đế như thế rất khác với kiếp trước, hình như lòng nghi kỵ giảm hơn rất nhiều.
Kiếp trước Hoàng đế có lòng nghi ngờ rất cao, cũng không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào. Ngay cả hắn ta đã làm đến chức Thừa tướng mà ở trước mặt hoàng thượng cũng luôn cẩn thận, không dám có chút sai lầm. Nhưng kiếp này Hoàng thượng lại khác rất nhiều, dường như toàn thân thong dong, trong ngoài đều có sự tự tin cường đại.
"Ái khanh vất vả, chuyện này chỉ có giao cho khanh trẫm mới có thể an tâm."
"Đa tạ Hoàng thượng tín trọng, vi thần nhất định không phụ lòng Hoàng thượng, tất nhiên xử lý thỏa đáng mọi chuyện." Nói đến đây từ trong tay áo lấy ra một tấu chương, "Đây là tấu chương tối qua thần viết. Lúc thượng triều cảm thấy còn chưa ổn nên cũng không thượng tấu. Bây giờ lại cảm thấy phải nộp Hoàng thượng xem xét, là về việc tam giáp khoa thi năm nay."
Thật là đại sự, Tiêu Kỳ liền bảo Tần Tự Xuyên đưa tới, hắn nhận rồi xem, một chốc lát thì nhíu mày, "Hơi vội vàng, thế gia trong cả nước còn rất mạnh, quan viên các nơi phải chịu nhiều quản thúc. Muốn nhổ tận gốc thì cũng phải từ từ. Hành động này của ái khanh chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng mấy quan viên mới nhậm chức này, cần suy nghĩ lại."
"Vâng, sáng nay đúng là vi thần nghĩ tới chuyện này nên mới không dâng tấu chương lên. Nhưng vừa nãy nghe Hoàng thượng đề cập đến Tào Quốc công, thần liền nghĩ nếu không thể một lưới bắt hết thì cũng có thể đánh bại từng cái, tập trung dần dần, sắp đặt quan viên, an bài thỏa đáng thì có thể một lần hành động bắt lại."
"Khanh muốn vào địa bàn Tào Quốc công làm quan ư?"
"Dạ, vi thần nguyện dẫn đầu."
Tiêu Kỳ trầm mặc nhìn Tần Tự Xuyên trong lòng cảm thấy phức tạp. Đưa hắn ta vào hang hổ kỳ thật rất sảng khoái. Nhưng nếu là thật có điểm nguy hiểm gì, hắn cũng không tốt nói chuyện với tổ tông người ta. Tần gia bọn họ chỉ còn một dòng độc đinh. Cho dù hắn ta muốn đi mình cũng không thể hứa.
"Ái khanh vì trẫm phân ưu, trẫm rất vui mừng. Nhưng chuyện này không nên nói nữa, trẫm sẽ an bài người đi." Nói đến đây liền nhìn về phía Tần Tự Xuyên, "Trẫm còn nhớ nhà ái khanh còn có mình khanh phải không?"
"Dạ." Tần Tự Xuyên trả lời.
"Ái khanh cũng nên lập gia đình thôi, một thân một mình sống qua ngày, tóm lại là quá vắng lạnh."
Tần Tự Xuyên:...
Khẩu khí của Hoàng thượng sao lại giống giọng Tô Thịnh Dương vậy chứ.
"Bẩm hoàng thượng, thần tạm thời chưa có dự định này. Chờ mọi sự tạm yên thì lo lắng cũng còn kịp."
"Có câu nói, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, họ Tần nhà khanh chỉ có một mình khanh là con trai, con đàn cháu đống cũng là đại sự. Ái khanh vì trẫm tận trung trẫm đã rõ ràng. Nhưng đại sự của khanh gia cũng không thể làm trễ nải, không bằng trẫm sẽ ban thưởng cho khanh một hôn sự, được không?"
Tần Tự Xuyên sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn hoàng đế, "Đa tạ Hoàng thượng ân điển, thần... không dị nghị."
Hoàng đế muốn tứ hôn, hắn ta có thể nói không ư? Nếu như nói một chữ không thì không phải sẽ làm cho Hoàng thượng hiểu lầm mình còn chưa quên Tự Cẩm, gây tai họa cho nàng sao?
Hoàng đế đang thử dò xét hắn ta hay là thật có ý gì khác?
Cho dù là thế nào, Tần Tự Xuyên biết rõ mình cũng không thể cự tuyệt.
"Khanh gia có gì yêu cầu đối với hôn sự của chính mình không?" Tiêu Kỳ thấy Tần Tự Xuyên đáp ứng rất sảng khoái, xem ra cũng không dám có ý gì khác với Tự Cẩm. Nhắc tới cũng đúng. Nếu có ý tứ thì lúc trước hai người cũng không từ hôn, mặc dù chuyện kia do mẫu thân hắn ta gây nên.
"Toàn bộ Hoàng thượng làm chủ, vi thần cũng không có yêu cầu gì." Tần Tự Xuyên đáp.
Kiếp trước hoàng đế cũng không tứ hôn cho hắn ta. Kiếp này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Là vì Tự Cẩm làm sủng phi của Hoàng thượng cho nên sự tồn tại của mình khiến Hoàng thượng không thoải mái sao?
Nhưng nghe giọng nói của Hoàng thượng thì hình như cũng không ghét mình lắm.
"Trẫm chỉ hỏi như vậy, nếu ái khanh cũng không dị nghị, trẫm sẽ lưu tâm. Ái khanh yên tâm, tuyệt đối sẽ không ủy khuất ái khanh."
"Thần tạ chủ long ân." Tần Tự Xuyên quỳ xuống đất hành lễ, lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh.
Xem vẻ nơm nớp lo sợ của Tần Tự Xuyên như thế, Tiêu Kỳ đột nhiên cảm giác được chủ ý này của mình hình như cũng không có gì thú vị. Nhưng tứ hôn cũng đã nói ra, cũng không thể thu hồi lại. Suy nghĩ một chút, mình sẽ ban nhiều thể diện trong hôn sự của hắn ta là được.
Con gái nhà ai tốt nhỉ?
Lần đầu làm chuyện như vậy, nghiệp vụ của hoàng đế không thuần thục lắm, còn đang phải thích ứng.
Tần Tự Xuyên cáo lui ra Sùng Minh Điện, lúc xuất cung vừa vặn gặp gỡ Tô Thịnh Dương cũng hạ triều. Hai người đi cùng một chỗ, Tần Tự Xuyên liền nói: "Lần này huynh không cần lo lắng hôn sự cho tôi nữa, Hoàng thượng đã nói sẽ tứ hôn cho tôi rồi."
Tô Thịnh Dương:...
Tin tức bất ngờ làm Tô Thịnh Dương thật kinh ngạc, "Tứ hôn?"
"Ừ."
"Có phải cậu làm chuyện gì chọc giận Hoàng thượng hay không?"
"Tứ hôn không là chuyện tốt sao? Nếu chọc giận Hoàng thượng thì tôi đã bị đưa đi chém đầu rồi."
"Cũng đúng, đang yên lành sao Hoàng thượng lại tứ hôn cho cậu?"
"Tôi thật hoài nghi, không phải huynh và hoàng thượng âm thầm trao đổi chứ. Giọng của Hoàng thượng giống y như giọng huynh, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại."
Tô Thịnh Dương:...
"Ta thật sự có nói gì đâu. Nhưng vậy cũng tốt, thánh chỉ tứ hôn, đây là vinh quang sáng rọi cả nhà đó. Đến lúc đó ta cũng muốn đi uống R*ợ*u mừng."
"Người khác sẽ cho rằng huynh đi phá đám."
"Có thể nói lời hữu ích hay không?"
"Tôi có thể, nhưng người khác cũng không tin đâu."
Người này sao lại thích ăn đòn như thế chứ, bị chọc tức ở chỗ hoàng đế, đây là giận cá chém thớt lên đầu của hắn ta đúng không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc