Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 197

Tác giả: Ám Hương

Tự Cẩm sửa sang lại xiêm y chuẩn bị nghênh đón hoàng hậu, nghiêng đầu nhìn Tiêu Kỳ, chỉ thấy hắn đã sai người bế Dục Thánh đi.
Thấy vậy trong lòng không khỏi khựng lại, trước kia Tiêu Kỳ không cố ý ngăn cản Dục Thánh tiếp xúc với hoàng hậu, bây giờ lại hành động thế này...
Nhưng Tự Cẩm chỉ trầm mặc, cũng không nói gì. Nếu như quan hệ giữa nàng và hoàng hậu thực sự thay đổi, như vậy Tự Cẩm cũng không muốn để con trai tiếp tục thân cận hoàng hậu. Lòng dạ đàn bà trong hậu cung trăm chuyển ngàn hồi, dù ai cũng không thể bảo đảm các nàng sẽ làm ra những chuyện gì.
Hoàng hậu bước vào Di cùng hiên, chỉ cảm thấy trong này thật sự thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì khác một trời một vực. Trong này đã không còn là Di cùng hiên lúc trước, người ở đây cũng có khoảng cách với bản thân mình.
Thu hồi tâm tư, hoàng hậu định thần thì nhìn đến ở phía xa Tiêu Kỳ và Hi Phi đứng chung một chỗ. Nhưng lần này Hi Phi cũng không phải đứng sóng vai mà lui về phía sau nửa bước. Trong lòng nàng ta trước hết thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt xoa dịu vài phân, nhấc chân đi qua.
"Thần thi*p tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàng hậu bình thân, đứng lên đi." Giọng nói Tiêu Kỳ bình thản giống như thường ngày, không thể đoán là bất hòa hay thân cận, dáng người thẳng tắp đứng nơi đó, như núi cao vời vợi làm người ta cảm thấy áp lực bội phần.
"Tạ ơn Hoàng thượng." Hoàng hậu đứng lên, trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười đúng mực.
Tự Cẩm chờ hoàng hậu hành đủ lễ rồi mới bước lên một bước, "Tần thi*p thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc."
"Hi Phi mau đứng dậy đi, muội thân thể nặng nề không cần đa lễ." Ở trước mặt hoàng đế Hoàng hậu luôn khéo léo hào phóng, vẻ tươi cười đoan trang không thay đổi.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Tự Cẩm vẫn hành lễ rồi cười đứng người lên, sau đó nói: "Tần thi*p đi chuẩn bị trà."
Tự Cẩm rời đi là không muốn nghe hoàng hậu bẩm báo gì với hoàng đế. Dù sao nàng ở chỗ này cũng không thỏa đáng, đây là chuyện giữa đế hậu, nàng thật sự không thể chen vào.
Hoàng hậu thấy Tự Cẩm chủ động lui ra, cười cười với nàng, Tự Cẩm cũng cười lại một cái rồi xoay người rời đi.
Tiêu Kỳ nhìn hoàng hậu, lúc ấy trong lòng bình tĩnh không gợn sóng. Hắn biết rõ nàng ta tới vì lý do gì, không thể nói là thất vọng hay chờ đợi.
"Hoàng thượng, thần thi*p đến vì chuyện Vương quý nhân." Hoàng hậu cũng không dài dòng, trực tiếp biểu đạt mục đích đến. Bọn họ đã nhiều năm chung ᴆụng như vậy, sớm đã thành thói quen.
"Chuyện trong hậu cung xưa nay đều là hoàng hậu xử lý, chuyện lần này tự nhiên cũng như vậy, sau khi điều tra rõ, hoàng hậu cứ theo luật xử trí là được." Tiêu Kỳ nói.
Hoàng hậu ngưng một cái, nhìn Tiêu Kỳ nói: "Dạ, thần thi*p biết rõ. Nhưng bây giờ bên Nội Đình Phủ kia đang rối loạn, Cam Lượng không chịu xử lý chuyện này. Thần thi*p không biết phải giao cho ai mới được."
Xưa nay hậu cung xảy ra việc gì đều do hoàng hậu hạ chỉ cho Nội Đình Phủ ra tay kiểm chứng. Mà bây giờ vì chuyện phòng bếp của Di cùng hiên mà Nội Đình Phủ còn tự lo không xong, bên chỗ nàng ta cũng không có người để có thể dùng.
Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn về phía hoàng hậu, "Thủ hạ bên Nội Đình Phủ không sạch sẽ, cần triệt để thanh tra, mưu hại hoàng tự là tội ác tày trời, tuyệt không xử trí khoan dung. Nếu đã vậy trẫm liền giao cho hoàng hậu tự mình xét xử, nàng tùy ý sử dụng điều phối người trong hậu cung, nàng thấy thế nào?"
Hoàng hậu sững sờ, nhìn Tiêu Kỳ nhất thời không nói nên lời. Đây là Hoàng thượng cho phép nàng ta dùng chính người của mình đi điều tra?
Dùng người của chính mình dĩ nhiên là tốt nhưng cũng có rất nhiều tai hại. Hơn nữa những năm qua giao đấu với quý phi kỳ thật cũng hao tổn không ít. Nghĩ tới đây bèn cười cười, "Trong cung này thần thi*p cũng không biết rõ ai có thể đảm nhiệm trách nhiệm này, hay là để Quý phi muội muội hiệp trợ một chút?"
Cho dù là nhảy hố cũng phải kéo quý phi xuống, tuyệt đối không thể để cho nàng ta đứng ở trên bờ chế giễu.
"Trẫm đã nói chuyện này giao cho hoàng hậu toàn quyền xử trí là được."
"Thần thi*p hiểu rồi." Nụ cười trên mặt Hoàng hậu tươi hơn một chút, hơi dừng lại rồi nói tiếp, "Lần này chuyện của Vương quý nhân có nhiều điểm kỳ lạ, thần thi*p sẽ điều tra kỹ trả lại công đạo cho nàng ấy. Kiều Tiểu Nghi chung sống cùng cung là người có hiềm nghi lớn nhất, không biết Hoàng thượng có muốn đích thân hỏi thăm hay không?"
Tiêu Kỳ liền nhìn Hoàng hậu, mấy năm qua nàng ta luôn nói chuyện như vậy với mình, quanh co lòng vòng như thế. Sợ chính mình còn có nhiều bảo vệ đối với Kiều Linh Di, không biết tình cảm trong lòng mình là thế nào nên ba phen mấy bận thăm dò như vậy.
Nếu như lúc trước, Tiêu Kỳ cũng không cảm thấy thế nào, càng thêm không có cảm giác phiền chán. Tất cả mọi người đều sống qua ngày như thế, từ từ thành thói quen. Nhưng mấy năm nay ở chung với Tự Cẩm, nói chuyện luôn thẳng thắn, từ trước đến nay không phí tâm tư để phỏng đoán nhau. Bây giờ nghe hoàng hậu cứ hỏi thăm dò, từ sâu trong đáy lòng tràn lên sự mệt mỏi phiền chán và bực bội.
"Trẫm công vụ bề bộn, nếu có chuyện hoàng hậu không có chủ ý thì đi thương nghị với Thái hậu đi." Tiêu Kỳ nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Hoàng hậu thật lâu không có hồi phục tinh thần, thương nghị với thái hậu?
Hoàng thượng có ý gì?
Là sợ mình khó xử Kiều Linh Di hay là để thái hậu định ra cân bằng với nàng ta?
Sớm biết vậy thì khi nãy không nên lắm miệng hỏi câu đó, rõ ràng nhìn ra Hoàng thượng mất hứng. Nhưng mình cũng không làm sai, ai biết trong lòng hắn đối với Kiều Linh Di là thế nào, chẳng may không nắm được nặng nhẹ thì người xúi quẩy chẳng phải là mình sao?
Trong lòng Hoàng hậu mơ hồ tức giận, nhưng nàng ta cũng không thể phát hỏa, nhìn thoáng qua hướng hoàng đế biến mất, chỉ đành chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Trong hậu cung nát bét, bên ngoài hận không thể quậy lật trời, nhưng Di cùng hiên này lại được Hoàng thượng bảo vệ không lọt một giọt nước. Trên triều đình gió tanh mưa máu, phụ thân Vương quý nhân là người đầu tiên bị xúi quẩy, mặc dù cũng không đến nỗi bãi quan nhưng mà bộ Hộ sợ là muốn thanh trừng một loạt.
Hộ bộ quản lý quốc khố, bao năm qua chính là vũng nước ᴆục sâu nhất. Thuế thu hàng năm nhập kho, đi về những đâu, như thế nào, nếu thật sự nghiêm túc truy cứu, chỉ sợ toàn bộ mọi người đều không thể bù được một phần. Chưa kể các quan viên có dính líu tới bộ Hộ cũng nhiều vô số kể.
Vào lúc này Hoàng thượng động bộ Hộ không phải là chuyện có lý trí.
Chẳng lẽ là vì một mình Hi Phi?
Hoàng hậu cảm thấy tính cách của Hoàng thượng không phải như thế. Nhưng mọi chuyện thật sự là trùng hợp quá nhiều, nàng ta thật không thể tin rằng chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với Hi Phi.
Vương quý nhân mới được mình nâng đỡ thì Vương thượng thư liền xảy ra chuyện?
Chuyện này quá trùng hợp, khéo đến nỗi khiến người ta không thể nào tin nổi.
Nhưng chính Hi Phi cũng không có thủ đoạn như vậy, không phải là Hi Phi vậy sẽ là ai?
Tần Tự Xuyên ư?
Một trạng nguyên xuất thân bình dân, căn cơ nông cạn, nếu sau lưng không có ai chống đỡ hắn ta dám làm vậy sao?
Như vậy người ủng hộ hắn ta là ai?
Hoàng thượng ư?
Suy nghĩ trong đầu Hoàng hậu loạn lên, từ Di cùng hiên đi về phía Phượng Hoàn Cung. Lúc đi đến nửa đường, lại bất ngờ gặp được Quý phi.
Quý phi nhìn thấy hoàng hậu nhấc chân tiến lên đón chào, "Nét mặt Hoàng hậu nương nương không tốt lắm, người từ đâu tới vậy?"
Hoàng hậu nghe vậy thì đã có thể chắc chắc, quý phi cố ý ở chỗ này chờ nàng ta.
Phất phất tay cho cung nhân của mình lui ra, nhìn quý phi nói: "Quý phi muội muội thật hào hứng, lại còn có tâm trạng ngắm hoa."
"Hoàng hậu nương nương thật thích nói đùa. Bao năm nay mỗi ngày Bản cung đều sống như vậy trong cung. Không cần biết hào hứng hay không, chẳng qua là được chăng hay chớ mà thôi." Quý phi thản nhiên cười một tiếng, "Rốt cục không thể so với Hoàng hậu nương nương phải xử lý hậu cung gia vụ, ngày ngày bận rộn mà."
Hoàng hậu cũng cười theo một tiếng, nhìn quý phi nói: "Trước mắt trong cung nhiều chuyện, cũng không biết muội muội có hứng thú chia sẻ vài phần không?"
Quý phi sững sờ, tinh tế quan sát thần sắc hoàng hậu, phát hiện không giống như nói giỡn thì lại cảm thấy kỳ lạ. Hoàng hậu người này coi cung quyền trong hậu cung còn quan trọng hơn cả tính mạng mình. Vào lúc này lại đồng ý phóng tay để cho mình giúp nàng ta?
Đây là mặt trời mọc từ hướng tây, quả thực là khiến người ta không thể tin được.
Nhìn hoàng hậu thăm dò, quý phi cố ý lộ ra vẻ không có hứng thú chút nào, tùy ý nói: "Thần thi*p bất lực, sợ là không giúp được Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu cụp mắt xuống cười một tiếng, "Vậy à? Vậy Bản cung liền đi tìm Hiền phi cũng được. Dù sao chuyện của Vương quý nhân cũng phải có câu trả lời thỏa đáng, Bản cung vốn nghĩ tới muội muội cũng thân cận với Kiều Tiểu Nghi, giúp ta hỏi mấy lời, bây giờ mới biết muội không có hứng thú này."
"Xưa nay chuyện trong cung đều do Nội Đình Phủ đốc thúc, sao lúc này lại thay đổi chương trình vậy?" Quý phi hồ nghi nhìn hoàng hậu.
"Quý phi muội muội làm sao mà không biết hình thế của Nội Đình Phủ, bây giờ bọn họ làm gì có thời giờ quản mấy chuyện này. Trong cung có người âm thầm động tay chân, ý đồ mưu hại thai nhi trong bụng Hi Phi, Hoàng thượng đang ra lệnh điều tra chuyện này. Bên Nội Đình Phủ còn đang lọan hết cả lên, đương nhiên là không rảnh lo việc khác rồi."
Quý phi trầm mặc một lúc rồi chợt cười nói: "Nếu đã vậy, Hoàng hậu nương nương không chê, Bản cung tự nhiên là nguyện ý vì nương nương phân ưu."
Hoàng hậu nhìn quý phi, "Vậy làm phiền quý phi."
"Không dám." Quý phi cười, "Không biết rõ Hoàng hậu nương nương muốn Bản cung hiệp trợ như thế nào đây?" Chuyện Vương quý nhân bị trúng độc đã sớm truyền khắp hậu cung. Có điều vẫn chưa điều tra ra là ai đã hạ thủ, không có Nội Đình Phủ thì e là sẽ phải tốn ít nhiều công phu.
"Làm phiền Quý phi muội muội đi hỏi Kiều Tiểu Nghi chuyện ngày đó, dù sao chuyện này xảy ra ở Tố Vân Điện, người có hiềm nghi lớn nhất chính là Kiều Tiểu Nghi, phải không?" Hoàng hậu nhìn quý phi nói nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Hoàng hậu không muốn bỏ qua cho Kiều Linh Di ư?
Không thể nào, không phải là Hoàng hậu liên thủ với Thái hậu sao?
Vậy thì rốt cục hoàng hậu làm vậy có ý gì đây, không sợ chọc giận Thái hậu sao? Trong lòng Quý phi do dự, nàng ta cũng không thể làm đá kê chân cho hoàng hậu được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc