Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 187

Tác giả: Ám Hương

Trong sân nhỏ yên lặng như nước. hai ba nhóm cung nhân đi qua lại, người người cúi đầu im ắng, bầu không khí yên tĩnh tựa như một tòa núi lớn áp chế ở trong lòng người.
Bành Minh Vi ngồi ở giường gần cửa sổ. Nàng chỉ là một Nương tử thất phẩm, chỗ ở chẳng qua là thiên điện nhỏ, trong ngoài tổng cộng có ba gian phòng. Mỗi ngày việc nàng ta làm nhiều nhất đều là ngồi ở giường gần cửa sổ này, ngắm phong cảnh phía ngoài qua sửa sổ, từng ngày từng ngày trôi qua.
"Tiểu chủ, phải uống thuốc." Rèm vén lên, Đại cung nữ Trà Tương bên người đi tới, trong tay nâng một khay bằng gỗ hoàng dương, bên trên bày một chén thuốc nhỏ đang tỏa hơi nóng.
Vị thuốc đắng nghét như thể xuyên thấu qua không khí, bay vào mũi Bành Minh Vi. Nàng ta hơi khó chịu quay đầu đi, "Cứ để xuống trước đi, chút nữa ta sẽ uống."
Trà Tương nghe vậy đặt chén thuốc nhỏ lên bàn, vừa cười vừa nói: "Hay là nô tỳ đưa tiểu chủ đi dạo ở trong sân, ngày hôm nay thời tiết rất đẹp đó."
Bành Minh Vi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên gương mặt trẻ tuổi lại mang theo vài phần không cam lòng, "Không cần, ngươi đi đi."
Trong lòng Trà tương thở dài, "Dạ." Đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ra cửa, thả rèm, nàng ta ngửa đầu nhìn không trung. Cuộc sống này không biết phải chiụ đựng đến khi nào. Trà Tương thở dài, trong lòng lại nghĩ tới nếu như có cơ hội có thể rời đi lúc này thì tốt rồi. Đi hầu hạ người khác cũng tốt hơn nhiều so với mỗi ngày ở đây chịu khổ.
Trong cung này ai không nhẫn nhịn mà sống. Ngay cả Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, hay thịnh sủng Hi Phi nương nương chẳng lẽ không phải nhẫn nhịn sao? Nhưng nhẫn nhịn của bọn họ và nàng ta không giống nhau. Nàng ta còn nghĩ tới đủ tuổi có thể ra khỏi cung, đoàn tụ với gia nhân, sau đó có một mối hôn sự, tương lai cũng có thể con cháu vui vầy quanh gối.
Nhưng bây giờ nàng ta không biết mình còn có ngày như thế hay không, nàng ta không muốn ૮ɦếƭ trong cung, nàng ta muốn ra ngoài sống.
"Trà Tương tỷ tỷ."
Trà Tương quay đầu lại liền nhìn thấy An Linh đi tới cười với nàng ta, "Muội làm xong việc rồi ư?"
An Linh gật gật đầu, "Đã làm xong từ sớm, bây giờ cũng không có việc gì khác, mỗi ngày đều làm việc như nhau, sớm đã làm xong rồi." Nói đến đây kéo Trà Tương vào một góc, hạ giọng nói: "Trà tương tỷ tỷ, muội... muội muốn tìm Quản sự cô cô giao việc khác cho muội, cho dù tới Ngự hoa viên làm cung nữ thô sử cũng được. Muội... muội muốn thỉnh cầu tỷ tỷ nói giúp muội."
Trà Tương sững sờ nhìn An Linh, "Sao đột nhiên lại nói vậy? Muội nghe được gì sao?"
An Linh cúi đầu, hai tay bất an nắm vạt áo, một hồi lâu mới nói: "Muội rất sợ, Trà Tương tỷ tỷ, muội sợ lắm. Tỷ nói xem tiểu chủ chúng ta đắc tội Hi Phi nương nương, mấy người chúng ta có thể sống yên được sao? Lúc Kiếm Sương bên Kiều Tiểu Nghi đến cười với muội một cái, muội gặp ác mộng cả đêm, muội thật sự sợ hãi, Trà Tương tỷ tỷ, muội sợ lắm."
Tay An Linh siết chặt tay Trà Tương, mạnh đến nỗi làm nàng ta phát đau. Nhưng Trà Tương cũng không đẩy nàng ta, chỉ hạ giọng nói: "Chuyện này không phải ta nói một câu là xong. Ta không chắc chắn có thể giúp muội." Bản thân nàng ta cũng muốn rời đi, nhưng đi được hay không còn chưa biết thì có năng lực gì đi giúp An Linh.
"Muội biết rõ tỷ tỷ là người tốt nhất, giúp muội lần này đi." An Linh sắp phát khóc lên. Tiểu chủ rơi xuống nước, mặc dù là Hoàng thượng cứu lên, nhưng sau đó Hoàng thượng cũng không thèm nhìn tiểu chủ một cái. Sau khi lên bờ phất tay áo đi thẳng về Di cùng hiên. Lúc đó lòng bọn họ đều nguội lạnh. Nàng ta còn nhớ rõ dáng vẻ tiểu chủ nằm trên mặt đất giá lạnh, trên đá xanh, mặt mũi y phục ướt sũng nước, mặc dù không coi là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là vừa thấy đã thương. Có điều... Hoàng thượng không một chút động lòng, lại còn tránh như rắn rết đi thẳng về Di cùng hiên.
Rốt cục Hi Phi nương nương có thủ đoạn gì, có thể nắm trọn linh hồn Hoàng thượng trong tay mình.
Tiểu chủ dùng thủ đoạn này quyến rũ Hoàng thượng, kết quả thì sao? Bây giờ toàn cung này không ai nhìn thấy bọn họ mà không cười nhạo khinh bỉ. Huống chi, còn lo lắng Hi Phi nương nương sẽ xử trí bọn họ như thế nào. Mấy ngày nay nàng ta không ngủ ngon được một giấc, cả người đều gầy hẳn đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, không đợi Hi Phi nương nương động thủ, tự mình cũng hù mình đến ૮ɦếƭ, nàng ta thật sự không chịu nổi nữa.
Trà Tương không nói gì, An Linh nóng nảy buột miệng nói ra: "Trà Tương tỷ tỷ, chúng ta đều đi thôi. Tiểu chủ nghe lời Kiều Tiểu Nghi, muốn giành sủng ái. Bây giờ có kết quả thế này. Nếu cứ tiếp tục thì chỉ sợ chúng ta đều mất mạng ở chỗ này. Muội còn muốn đến tuổi được xuất cung về nhà. Lần trước gặp mẹ muội, nói Nhị ngưu ca ở cạnh nhà còn đang chờ muội. Mẹ hắn đánh hắn gần ૮ɦếƭ bắt hắn thành thân, hắn cũng không chịu. Muội không muốn để cho hắn cuối cùng chỉ nghe tin muội ૮ɦếƭ... Trà Tương tỷ tỷ, chúng ta đều đi thôi, đi cầu quản sự cô cô, chúng ta cùng đi."
Mắt Trà Tương dần đỏ lên, ngẩng đầu nhìn An Linh. Tiểu cô nương nhát gan, hầu hạ cũng tận tâm, lần này thật sự là bị dọa vỡ mật mới sợ thế này. Nói đến cũng đúng, Hi Phi nương nương bị tiểu chủ đánh mặt muốn đoạt sủng, bây giờ vẫn im ắng không động tĩnh, ai biết có phải đang chờ cơ hội tốt hay không?
"Được, ta giúp muội nói chuyện với quản sự cô cô, nhưng muội có thể ra ngoài hay không thì ta cũng không dám bảo đảm."
"Vậy tỷ tỷ thì sao?" An Linh nắm tay áo Trà Tương không chịu buông tay, ánh mắt nhìn nàng ta chằm chằm.
"Đương nhiên là cũng muốn đi. Nhưng hai chúng ta không thể cùng đi một lúc. Một là bên cạnh tiểu chủ không có người hầu hạ không được, thứ hai cũng phải đánh lạc hướng, nếu không sẽ làm cho người ta chú ý."
An Linh liền thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng cảm tạ Trà Tương, rồi lấy ra tiền bạc của riêng mình đã tích cóp mấy năm trong cung, kín đáo đưa cho Trà Tương để nàng ta đi chuẩn bị, "Nếu còn chưa đủ, muội sẽ tích góp thêm tiền tiêu hàng tháng."
Trà Tương nhận hà bao, chuẩn bị phải cần bạc. Nàng ta đích thực không thể trả nổi số tiền này thay cho An Linh, nhưng nếu một người có thể ra ngoài cũng tốt. Nàng ta nhát gan như vậy, cứ sống lo lắng hãi hùng ở đây còn không bằng ra ngoài đổi chủ tử hầu hạ.
Còn phần nàng ta...
Trà Tương thở dài, nàng ta muốn đi sợ là không dễ dàng, dù sao cũng là người hầu thân cận bên người.
Đuổi An Linh đi, Trà Tương suy nghĩ một chút lại trở về bên trong, Bành nương tử còn đang ngẩn người, thuốc trong chén cũng đã nguội lạnh. Nàng ta thở dài đi tới cầm lấy chén thuốc, bưng ra ngoài sai tiểu nha đầu hâm nóng thuốc lại, còn mình lại trở về nhìn Bành nương tử khẽ khuyên nhủ: "Tiểu chủ, cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của người cũng chịu không nổi, tội gì phải tự làm khổ chính mình chứ?"
Bành Minh Vi nghe lời của Trà Tương xoay đầu lại nhìn nàng ta, đột nhiên khóe môi nở một nụ cười, "An Linh cầu ngươi giúp cô ta đi phải không?"
Mặt Trà Tương trắng bệnh, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: "Tiểu chủ, cũng không phải như thế, bọn nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ người."
Bành Minh Vi đưa tay nâng Trà Tương lên, giơ tay chìa ra một cái hà bao đưa cho nàng ta, "Bên trong này có chút bạc, ngươi đi chuẩn bị cho cô ta. Nếu cô ta đã muốn đi thì cứ đi, nếu ngươi muốn cũng đi đi thôi. Nếu ta đuổi các ngươi ra ngoài, sau này trong cung các ngươi cũng không ngẩng đầu lên được, chi bằng cầu xin quản sự cô cô âm thầm đổi việc cho các ngươi." Nói đến đây dừng một chút, "Chúng ta làm chủ tớ một hồi, các ngươi hầu hạ ta tận tâm tận lực, ta cũng chỉ có thể làm đến vậy cho các ngươi, coi như là toàn bộ tình ý giữa chủ tớ chúng ta."
Trà Tương trắng mặt, hà bao kia như nặng ngàn cân, nàng ta nắm chặt ở trong tay đến phát đau, cuối cùng khẽ cắn răng nói: "Tiểu chủ, ngày hôm nay nô tỳ quyết tâm dũng cảm nói, người... sau này người đừng nghe lời Kiều Tiểu Nghi nói, cứ sống bình an như trước đây cũng rất tốt. Nô tỳ sẽ hầu hạ người tận tâm tận lực, bình an sống qua ngày không tốt sao?"
Bành Minh Vi nhìn Trà Tương, biết rõ nàng ta vì mình suy nghĩ, lại lắc lắc đầu, "Đã muộn rồi, ta đã đi lên con đường này thì không thể quay đầu lại." Huống chi, nếu có thể thì cũng không thể quay đầu lại, trong nhà còn đang đợi tin tức tốt của nàng ta, mong mỏi nàng ta có thể một bước lên trời kia.
Cha nàng làm việc xảy ra chuyện không may, bị người ta bắt được nhược điểm. Cho dù thế nào nàng cũng phải giữ được tính mạng của phụ thân. Bọn họ sinh nàng, nuôi nàng, nàng ta thật không có cách nào ngồi nhìn mặc kệ được. Lời của Kiều Tiểu Nghi nàng ta hiểu được là có ý gì, nhưng trong cung này đâu chỉ có một mình Kiều Tiểu Nghi theo dõi nàng ta chứ.
Đã rơi vào vũng bùn thì không thể tự mình kiềm chế, cho nên không cần liên lụy người bên cạnh nữa.
"Nếu không nô tỳ đi cầu xin Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương xưa nay công bằng chính trực, nhất định sẽ che chở tiểu chủ."
Hoàng hậu nương nương? Bành Minh Vi cúi đầu cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần, Hoàng hậu nương nương làm sao lại nhúng tay vào những chuyện này?" Cho dù lòng nương nương như gương sáng hiểu hết cũng sẽ tuyệt đối không vì nàng ta, vì nhà nàng ta mà đi đối nghịch với Hoàng thượng.
Nhắc đến thì nguyên nhân của những chuyện này đều là vì phụ thân của Hi Phi. Nếu không phải ông ta dâng tấu chương nói cái gì mà một năm thu ba vụ thì làm sao cha nàng ta bị người ta hãm hại, nàng ta cũng không sẽ bị người khác uy hiếp, làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ này. Nàng ta cũng lớn lên lòng bàn tay nâng niu của cha mẹ, chưa từng... Chưa từng bị nhục nhã, bị ai nấy giễu cợt như thế?
Chưa từng có lúc nào nàng ta lại hối hận đã tiến cung như lúc này.
Cũng chưa có bao giờ lại oán hận Hi Phi như thế.
Trà Tương biết rõ mình khuyên không được, trong lòng dần dần lạnh xuống, tiểu chủ...
Trong Di cùng hiên, Tự Cẩm đang cầm một tấu chương trong tay, xem đến nhập thần. Đối diện là Tiêu Kỳ còn đang hết sức kiềm chế, mặt đen như sắt, cố gắng áp chế cơn giận của chính mình. Nhưng hai mắt đỏ ngầu lại biểu lộ rõ ràng tâm trạng hắn lúc ấy đang cực kỳ bất ổn.
Sau khi xem hết tấu chương Tự Cẩm đã không biết phải mở miệng an ủi Tiêu Kỳ như thế nào.
Kiêu Long Vệ điều tra ra được chân tướng của sự tình, thật là khiến người ta khiếp sợ. Bởi vì phụ thân nàng đề ra ba vụ thu một năm, Tiêu Kỳ lệnh Sở tư nông làm thí nghiệm. Kết quả đám thế gia muốn chia chác chút ích lợi, không thể đòi được ở chỗ Tiêu Kỳ nên đã âm thầm hãm hại Bành Đạt, nắm "chứng cớ phạm tội" trong tay uy hiếp Bành Minh Vi tranh thủ tình cảm với nàng, uy hiếp Bành Đạt lén lút cung cấp số liệu thí nghiệm và mầm giống.
Thế này... thế này là đầu óc suy nghĩ cái gì chứ.
Cũng quá to gan.
Dưới mắt Tiêu Kỳ mà dám làm chuyện như thế. Bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ. Bây giờ nàng có thai. Điều quan trọng nhất là nếu vào mấy tháng trước, khi nền tảng tình cảm giữa nàng và Tiêu Kỳ còn chưa đủ vững khắc, nếu Tiêu Kỳ chỉ cần lơi lỏng không vững lòng thì không chừng Bành Minh Vi có thể thành công. Xuất hiện một Bành Minh Vi thì cũng có thể xuất hiện người thứ hai. Đến lúc đó mình đang có thai lại phải chiếu cố trưởng tử, tự lo thân còn không xong, làm gì còn có thừa tinh thần sức lực để tranh thủ tình cảm với người khác.
Nếu trong lòng lo lắng, sức khỏe yếu ớt, không chừng còn có thể dẫn tới sinh non. Mấy kẻ kia muốn gây loạn trong hậu viện của Tiêu Kỳ, làm hắn không có lòng đi lo việc thu chi của vụ nông. Lúc đó mấy kẻ kia có thể âm thầm động tay chân mưu lợi.
Quả thực to gan lớn mật!
Tội không thể tha!
Không cần nói Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng muốn tức ૮ɦếƭ đi được. Kìm chế, lại cố kìm chế, vẫn không thể kìm nổi!
Đây mới là nằm cũng trúng đạn phải không?
Tấu chương không dám vứt!
Chén trà là bộ ngọc lưu ly Tiêu Kỳ mới vừa lấy từ kho riêng của hắn cho nàng, thời đại này ngọc lưu ly tương đối quý hiếm, nàng cũng không đành lòng ném vỡ!
Cuối cùng chỉ có thể cầm gối ôm lên dùng sức xoa nhẹ hai cái!
Tiêu Kỳ nhìn dáng vẻ đó của nàng ngược lại bị chọc cười, cơn giận của chính mình cũng tản đi hơn phân nửa. Hắn rất thích nàng không phóng khoáng đưa mấy thứ vờ coi là bảo bối cho hắn.
"Được rồi, đừng tức giận." Được, hắn lại phải an ủi nàng trước.
Tự Cẩm một lần nữa kiềm chế, lúc này mới nhìn Tiêu Kỳ hỏi: "Mấy kẻ kia sao dám làm vậy chứ? Dù sao Bành Đạt kia cũng là đại quan tam phẩm, bọn họ nói động thủ liền động thủ sao?"
Tiêu Kỳ cười nhạo một tiếng, "Thế này có là gì." Nói đến đây ngừng lại một chút, giải thích với Tự Cẩm: "Cũng do Bành Đạt xúi quẩy. Ông ta quản chính là kho lương tích trữ của kinh đô, kho lương thực và các việc cung ứng lương thực của kinh thành. Những chuyện này tuy vụn vặt nhưng lại phức tạp, rất dễ dàng bị người khác động tay động chân. Hơn nữa vừa vặn nhà bọn họ có con gái tiến cung. Không phải là thiên thời địa lợi nhân hoà có sẵn mục tiêu sao. Nhưng người có tâm trí không trung kiên, dễ dàng bị người ta nắm điểm yếu bức bách như thế, hạ thần dạng này không cần cũng được!"
Tự Cẩm trầm mặc, nếu như... Nếu như Bành Đạt có thể báo toàn bộ sự việc với Tiêu Kỳ, có lẽ còn có thể cứu ông ta. Nhưng ông ta lại cổ động con gái hợp tác với sài lang. Điều Tiêu Kỳ tức giận nhất kỳ thật không phải là Bành Đạt không biết nơi mình quản lý bị người khác động tay chân mà là ông ta quá nhanh chóng thỏa hiệp, giao những thứ kia cho nhóm thế gia.
Quan viên hắn chọn trúng lại không có nghĩa khí như thế, chẳng khác nào cú tát vào mặt Tiêu Kỳ, quả thực không thể dễ dàng tha thứ.
Còn Bành Minh Vi, Tự Cẩm không biết mình nên dùng tâm tình gì đối với nàng ta.
Cảm thông?
Thương hại?
Oán hận?
Mặc kệ loại nào đều không thể biểu đạt nổi sự phức tạp trong tâm trạng nàng lúc này. Ở thời đại này, nữ nhân lúc nào cũng dễ dàng bị gia tộc sau lưng thao túng.
Bành gia, xong rồi!
Tự Cẩm biết rõ, Tiêu Kỳ không bỏ mặc Bành Đạt tiếp tục phạm sai lầm như vậy. Sự tồn tại của ông ta sẽ luôn luôn nhắc nhở Tiêu Kỳ về những chuyện ngu xuẩn ông ta đã làm, chưa kể đích thực ông ta có phạm tội.
"Vậy chuyện này..." Tự Cẩm cũng muốn hỏi là những thế gia nào có liên lụy trong này, nhưng là lời nói đến miệng lại nuốt xuống, kịp thời thay giọng nói: "Chuyện này vẫn không cần làm náo động quá, giải quyết lặng lẽ mới là biện pháp tốt nhất."
Khoa cử sắp bắt đầu thi, nếu lúc này lại xảy ra gièm pha thì người bị ảnh hưởng nhất chính là triều đình cùng đế vương.
"Hừ, trẫm há có thể để bọn họ như ý!" Tiêu Kỳ gần như nghiến răng nói, cất tấu chương đi, nhìn Tự Cẩm, "Nói cho nàng nghe mấy chuyện này là không muốn làm cho nàng cả ngày suy nghĩ hiểu lầm." Nói rồi nhìn vào bụng nàng, "Nàng vui vẻ thì con mới vui vẻ được." Vừa nói ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm bụng Tự Cẩm.
Tự Cẩm sững sờ, người ở thời đại này không biết khi nào là dưỡng thai, cũng không có ý thức này. Nhưng Tiêu Kỳ lại có thể nói như vậy vẫn khiến cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc, tự mình cũng đi theo sờ sờ bụng, sau đó mới nói: "Người biết thiếp là người dễ vui nhất mà, không cần lo lắng."
Tiêu Kỳ lại nghiêm trang nhìn Tự Cẩm, "Bên cạnh ta người duy nhất có thể tin tưởng chỉ có nàng."
Giây phút đó Tự Cẩm nghe được tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch, giống như đánh trống vậy.
Những người ở xung quanh Tiêu Kỳ, cho dù là hậu cung hay là triều đình, phần lớn đều là vì lợi ích. Người người đều hy vọng có thể chiếm được vô số ích lợi, quyền thế từ trên người hắn. Muốn tìm một người thật lòng trong số đó không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Cho nên trước đây, Tiêu Kỳ chưa từng nhắc tới trung thành, tin tưởng với nàng. Mặc dù tình cảm của hai người càng lúc càng sâu sắc, càng ngày càng ổn định. Nhưng Tự Cẩm vẫn biết rõ giữa bọn họ cách một tầng mỏng manh.
Bây giờ Tiêu Kỳ tự tay đánh vỡ tầng cách ngăn này, Tự Cẩm đột nhiên cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nếu quân không hối hận, thiếp cả đời đi theo."
Tiêu Kỳ cũng cười, chống trán mình vào trán Tự Cẩm, cả hai cùng bật cười, ôm chặt nhau cùng một chỗ.
"Cả đời này của ta, chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc đời này còn có thể có một người có thể nương tựa, tin tưởng, cùng sóng vai đi tới trước."
" Cả đời này của thiếp, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có thể sống chung một nam nhân với nhiều nữ nhân như thế."
Bọn họ không có nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan giống nhau. Nhân duyên đưa đẩy, nàng xuyên không đến đây ở chung một chỗ với hắn. Một người chỉ coi hậu cung là lực lương nắm giữ triều chính, một người chỉ muốn an ổn sống trong hậu cung này. Khi vận mệnh trói chặt bọn họ cùng một chỗ, không ai nghĩ tới bọn họ có thể đi đến hôm nay.
Nữ nhân lúc nào cũng thiên về cảm tính, cho nên Tiêu Kỳ ôm vừa khóc vừa cười Tự Cẩm, đột nhiên hơi lo lắng, nhỡ đâu lại sinh ra một đứa bé dễ phát cáu, tính tình cổ quái thì làm sao?
Trong thời gian mang thai ư, nam nhân lúc nào cũng phải thêm nhẫn nại, coi như hai người tỏ tình một lần nữa, Tiêu Kỳ cũng chỉ có thể vừa ôm vừa dỗ vừa tĩnh trí đi sang Sùng Minh Điện tiếp tục làm việc.
Tự Cẩm ôm gối dựa, người yếu ớt như không thể đứng lên được. Giây phút đó bao nhiêu buồn bực mấy ngày nay tất cả đều tan thành mây khói.
Biến cố vĩnh viễn là chất xúc tác tình cảm mạnh mẽ nhất. Cũng giống như bây giờ Tự Cẩm kỳ thật không làm gì, người khác lại đẩy Tiêu Kỳ tới chỗ nàng.
Có lúc, vô dục vô cầu kỳ thật lại là chuyện tốt.
Sung huyết sống lại Tự Cẩm lại bắt đầu vui vẻ sống trong Di cùng hiên, nhưng người khác thì chưa chắc được sống khoái hoạt như vậy.
Đầu tiên là Bành Đạt bị hỏi tội, bị tố cáo lấy hàng giả đổi hàng thật, cấu kết với gian thương lấy lương thực cũ đổi thành lương thực mới, phân phát lương lực cũ cho dân chúng, lại dùng thủ đoạn đổi hàng giả vào kho tích trữ, giành món lợi kếch sù. Thiếu trách nhiệm, nhiều lần phạm tội, thẹn phụ hoàng ân!
Từng tội từng tội vạch ra, Bành Đạt bị giải vào trong ngục ngay giữa triều đình, bộ Hình phối hợp Đô sát viện điều tra kỹ chuyện này.
Nhưng mà không đợi kết quả điều tra ra, Bành Đạt tự sát trong ngục.
Tiền triều còn chưa dẹp loạn, trong hậu cung cũng đất bằng nổi sóng, Bành nương tử treo cổ tự tử!
Lúc Tự Cẩm nghe được tin tức này, nàng đang chơi trò trốn tìm với Đại hoàng tử. Khi đó nàng sửng sốt nhìn Khương cô cô, hỏi một câu, "Thật không?"
"Dạ, thi thể Bành nương tử mới được phát hiện, Hoàng hậu nương nương đã đi sang."
Hậu phi thắt cổ tự tử là tội lớn, sẽ liên lụy cả nhà. Sao Bành Minh Vi lại làm chuyện đó được? Nàng ta vì người nhà cũng có thể quyến rũ Tiêu Kỳ, làm sao lại thắt cổ tự tử để liên lụy người nhà chịu tội chứ.
Không thể nào!
Tự Cẩm nhìn thoáng qua Khương cô cô, Khương cô cô nhìn thẳng vào mắt chủ tử lặng yên một chút rồi mới nói: "Tin tức báo ra là như vậy, cụ thể thì nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Sau khi Hoàng hậu nương nương đến liền phong tỏa chỗ của Bành nương tử, không cho truyền ra bất cứ tin tức gì."
Nếu không phải chuyện có vấn đề thì hoàng hậu không làm như vậy. Tự Cẩm siết tay lại, sau đó nhìn Khương cô cô nói: "Biết rồi, cô đi thăm dò hành tung của Kiều Tiểu Nghi và quý phi đi."
Tiêu Kỳ không thể lúc nào cũng chú ý đến hậu cung, nàng sẽ phải làm con mắt cho hắn. Trước kia Tự Cẩm không muốn dính vào chuyện hậu cung, nhưng sau khi Tiêu Kỳ tỏ tình, nàng cảm giác mình phải chủ động có trách nhiệm gánh vác một chút cùng với hắn.
Ví dụ như, Hoàng hậu nương nương phong tỏa tin tức là vì cái gì?
Ví dụ như, trước đó Quý phi tìm nàng liên minh, bây giờ Bành Minh Vi ૮ɦếƭ có liên quan gì với nàng ta hay không?
Còn có chỗ nào cũng có bóng dáng Kiều Linh Di, trong sự kiện này, nàng ta đóng vai trò gì?
Còn nữa...
Thái hậu vẫn im lặng như cũ, sự yên tĩnh như vậy lại lộ ra quỷ dị.
Tự Cẩm nhìn Khương cô cô rời đi, giơ tay chạm bụng mình, thấy con trai chạy về thì nắm lấy tay con. Tại đây, trong cung điện thăm thẳm này, nếu như cần thiết, nàng cũng có thể là một mũi kiếm đấu tranh anh dũng!
Chỉ cần nàng nguyện ý!
Bành Minh Vi ૮ɦếƭ khiến Tự Cẩm lại một lần nữa nhận ra những thủ đoạn mờ ám *** không thấy máu trong hậu cung. Nàng không tin, người có thể làm chuyện kia vì gia tộc như Bành Minh Vi lại thắt cổ tự tử để liên lụy cả nhà.
Nếu như, họ muốn lấy cái ૮ɦếƭ của cha con Bành Minh Vi và Bành Đạt, lấy việc tiêu diệt toàn bộ Bành gia để tiêu diệt hết thảy chứng cớ tạo thành kết cục, Tự Cẩm biết rõ chắc chắn Tiêu Kỳ sẽ tức đến hộc máu. Hắn ở phía trước quân lâm thiên hạ, nàng ở chỗ này chiến đấu vì hắn!
Tiến cung mấy năm, giây phút đó nàng phá kén bay ra.
Đón ánh nắng, chậm rãi đi tới trước, từ giờ phút này, nàng sẽ trở thành sủng phi nương nương thực sự!
Hoàng hậu nhìn thi thể Bành nương tử nằm dưới đất, Đồng cô cô đứng ở bên cạnh nàng ta sai người phủ vải trắng lên, nhìn hoàng hậu nói: "Nương nương, người không cần nhìn mấy thứ rủi ro này, nô tỳ sẽ thay người giám sát chặt chẽ."
Hoàng hậu lắc đầu lắc đầu, ánh mắt rơi trên thi thể Bành Minh Vi, lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói với Đồng cô cô: "Nàng ta ૮ɦếƭ, hậu cung thổi kèn lệnh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc