Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 168

Tác giả: Ám Hương

Giấy 乃út nghiên mực, vàng bạc, ngọc ngà, hà bao, túi thơm, hộp phấn son, cung tiễn, con dấu, sách cổ, đồ chơi bài trí cái gì cần có đều có, xếp đặt tràn đầy một bàn lớn.
Dục Thánh được Hoàng thượng đặt lên bàn, trên mặt bàn lớn tỏa ra hào quang ngũ sắc. Ánh mắt mọi người đều rơi lên người bé, muốn nhìn xem Đại hoàng tử sẽ bắt vật gì đây.
"Đại hoàng tử của chúng ta thích cái gì thì lấy cái đó." Hoàng hậu cười nói với Dục Thánh.
Dục Thánh nhìn qua hoàng hậu, ánh mắt lại nhìn sang mẫu phi của mình. Trước đó vài ngày Tự Cẩm đã không ít lần luyện cho Dục Thánh chọn đồ. Tóm lại trong trường hợp này chọn quyển sách là tốt nhất, không mất mặt cũng không khoe khoang, phù hợp với suy nghĩ của Tự Cẩm. Do đó những khi luyện cho bé, nàng thường cầm một quyển sách dụ dỗ.
Ánh mắt liền nhìn về phía quyển sách kia, đôi mắt Dục Thánh cũng nhìn theo về phía quyển sách. Bé cắn ngón tay suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi tới, cầm quyển sách kia ôm vào trong иgự¢.
Mọi người kinh ngạc nhìn Dục Thánh một cái. Rốt cuộc Tự Cẩm cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Đứa bé này cũng không phụ công nàng dạy dỗ. Nhưng mà, Tự Cẩm vừa mới thả lỏng một hơi thì lại thấy Dục Thánh lấy luôn cả cây kiếm vàng nhỏ đặt bên cạnh chồng sách ôm vào lòng.
Lấy thanh kiếm cũng được, văn võ song toàn, điềm tốt.
Trên đường trở về, bé thuận tay lấy luôn con dấu.
Tự Cẩm:...
Tiêu Kỳ nhìn con trai cười sung sướng. Con dấu vốn rất nhỏ, lại khó thấy, nhất là màu sắc của con dấu kia cũng không phải là nổi bật. Vậy mà bé cũng biết mà lấy. Hắn còn nhớ có lần mình ngồi bế con trai duyệt tấu chương có dùng con dấu đóng lên các tấu chương. Có lẽ bé nhớ con dấu này là gì.
Đứa bé cũng rất cơ trí.
Trong lòng ôm ba thứ, trên cơ bản có thể không bị rớt đã là không tệ, cũng không thể lấy thêm được thứ khác nữa. Bé lắc la lắc lư trở về, nhào vào trong lòng phụ hoàng, cầm con dấu nhét vào tay phụ hoàng.
Tiêu Kỳ:...
Tự Cẩm cũng hơi nhướn mày, nhất thời nghĩ không ra. Sao con trai lại biết lấy con dấu chứ, nàng không hề bày thứ này cho bé thấy.
Hoàng hậu nhìn Đại hoàng tử chọn sách vở, kim kiếm cùng con dấu, không nghĩ tới đứa bé này cũng là người có chí khí, không chỉ muốn văn võ song toàn, còn có kiêu ngạo nắm đại quyền!
"Đại hoàng tử của chúng ta thật là người có chí khí, đây là muốn học giỏi kinh thư, chuyên cần võ nghệ, tương lai giúp Hoàng thượng trị vì đây." Hoàng hậu mở lời đầu tiên, nụ cười trên mặt chân tâm thật ý, ánh mắt nhìn Dục Thánh đầy vẻ nhu hòa, đứa bé này càng có chí khí càng tốt.
Tiêu Kỳ nghe được long tâm vui mừng, "Hoàng hậu nói đúng lắm, nàng và Hi Phi dạy con rất tốt, trẫm rất an tâm."
Hoàng hậu trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại chợt chấn động. Hoàng thượng có ý gì? Đây là hy vọng mình thân cận với Đại hoàng tử sao? Rõ ràng mình cũng không nhúng tay vào việc dạy dỗ Đại hoàng tử. Nhưng Hoàng thượng lại nói vậy trước mặt mọi người. Đây là công khai ủng hộ quan hệ gần gũi giữa mình và Đại hoàng tử, là cho phép mình dạy bảo Dục Thánh sao?
Hoàng thượng... Hoàng thượng kỳ thật trong lòng vẫn còn tình cảm phu thê với mình. Hoàng hậu cố giữ trấn định, mặt mỉm cười, nhưng trong ống tay áo rộng lớn, hai tay hơi run rẩy. Nàng ta tự tìm chỗ dựa, vĩnh viễn không sánh được với Hoàng thượng ban cho.
"Đều là công lao của Hi Phi, thần thi*p không dám kể công. Đại hoàng tử thật là đứa bé làm người ta thương yêu, thần thi*p rất thích bé."
Tiêu Kỳ cười một tiếng, nhìn hoàng hậu lại nói: "Vậy thì khai tiệc đi."
Hoàng hậu gật đầu, bữa tiệc sớm đã chuẩn bị tốt. Mọi người đi theo đế hậu ngự giá lần lượt ngồi xuống. Hôm nay là ngày vui của Đại hoàng tử, Tự Cẩm là mẹ đẻ thập phần vinh hạnh được cho phép ngồi ở vị trí gần nhất với hoàng đế ngoại trừ Hoàng hậu nương nương. Ngay cả Quý phi lần này cũng đứng sau Tự Cẩm.
Bên trong Hợp Nghi Điện trang hoàng rực rỡ đủ màu xanh đỏ vàng lóng lánh chói mắt. Ánh mặt trời treo cao ngoài cửa sổ phủ xuống mặt đất. Ánh sáng xuyên qua lớp màn cửa, nhu hòa rọi vào cũng không chói mắt. Cả phòng ồn ào náo nhiệt, vui vẻ ngập tràn. Hi Phi nương nương mặc cung trang ngồi ngay ngắn cạnh hoàng đế, dáng vóc lộng lẫy làm người ta không thể rời mắt.
Được hơn nửa tiệc rượu, Tiêu Kỳ liền bế Đại hoàng tử đi tiền điện, cũng phải đưa Đại hoàng tử lộ diện trước bá quan văn võ. Đây cũng là cơ hội khó được. Huống chi đích thân hoàng đế bế qua, là vinh hạnh đặc biệt.
Sau khi Hoàng đế rời khỏi, Hoàng hậu nâng chén lên cùng uống với mọi người. Tự Cẩm cũng nhân cơ hội nâng chén mời rượu, quả nhiên là vui vẻ hòa thuận, trên mặt mọi người đều mang vẻ tươi cười.
Bóng nắng ngả về chiều, mái ngói lưu ly trên Hợp Nghi Điện tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới hoàng hôn. Ánh nắng chiều như lửa phủ kín hơn nửa bầu trời, như thể chiếu rọi một vùng trời đều tràn trề không khí vui mừng vậy.
Hôm nay yến hội rất thành công, Tự Cẩm mỉm cười tự mình đưa tiễn mọi người về. Tề Vinh Hoa đi cuối cùng, lúc rời đi nhìn Tự Cẩm khẽ nói một câu, "Đậu Phương Nghi ૮ɦếƭ và cung nhân giả chứng có quan hệ với nhau, muội để ý nhiều hơn."
Tề Vinh Hoa vội vã đi, Tự Cẩm không kịp hỏi kỹ, nhìn theo bóng lưng nàng ta lâm vào trầm tư.
Tề Vinh Hoa có ý gì?
Tự Cẩm về tẩm điện. Khương cô cô mang theo đám người Vân Thường thu dọn đại điện. Trần Đức An chỉ huy mấy tiểu thái giám quét sân. Sau tiệc rượu còn phải thu dọn mọi thứ. Nàng dựa vào gối, uống chút rượu nên đầu hơi lâng lâng say. Lời nói của Tề Vinh Hoa giống như một đạo thần chú, làm cho nàng không được an bình.
Đậu Phương Nghi ૮ɦếƭ, mặc dù người không phải do nàng Gi*t nhưng trước mắt nàng vẫn còn bị hiềm nghi. Huống chi, Tự Cẩm cũng biết, trong lòng hiểu rất rõ, Đậu Phương Nghi bị nàng liên lụy nên mới có thể mất mạng.
Đây là nàng thiếu nàng ta.
Vậy thì, cung nhân kia...
Tự Cẩm gọi Khương cô cô tới, hạ giọng phân phó cô ta đi điều tra lai lịch cung nhân này.
Khương cô cô thật sự hơi bất ngờ, nhưng vẫn thuận theo gật đầu đáp ứng, "Nô tỳ đi ngay. Nhưng bây giờ chuyện của Đậu Phương Nghi đều do Hoàng hậu nương nương thẩm lý. nô tỳ cũng không biết mình có thể gặp được cung nhân này hay không."
Tự Cẩm suy nghĩ một chút, liền nói thẳng: "Nếu như không thấy người, ngày mai ngươi tự mình đi tìm Hoàng hậu nương nương, nói rõ ràng."
Khương cô cô gật đầu "Vậy nô tỳ đi dò thám tin tức trước."
Tự Cẩm phất phất tay, Khương cô cô vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Trần Đức An liền đi tới đón chào, "Cô cô, cô đi đâu vậy, có chuyện gì cứ sai bảo tôi là, tôi làm chân chạy cho cô cô."
"Cũng không dám làm phiền Trần công công, câu cữ giữ bên trong này thật tốt, ta đi ra ngoài một chuyến." Khương cô cô cũng không ba hoa nói với Trần Đức An, nhấc chân liền đi luôn.
Trần Đức An nhìn theo bóng lưng Khương cô cô rời đi, sau đó mới quay đầu lại. Chắc là có chuyện gì gấp, mới vội vàng ra ngoài như thế.
"Sao đứng ngẩn ra đấy, việc của ông đã làm xong chưa?"
"Ai da, Vân Thường cô nương." Trần Đức An cười tiến lên làm bộ cúi chào.
"Bớt lắm mồm." Vân Thường tránh ra cũng không nhận lễ này của hắn ta, "Vừa rồi ông ngẩn người cái gì vậy?"
Trần Đức An liền kể lại chuyện Khương cô cô, "Cô nói có thể có chuyện gì mà Khương cô cô lại vội vã đi làm như thế."
"Khẳng định là chủ tử phân phó, ông không cần hỏi." Vân Thường trừng mắt với Trần Đức An. Bởi vì Khương cô cô đến, việc của chủ tử đều do cô ta quản lý, Trần Đức An khó tránh khỏi cảm thấy ủy khuất, muốn tìm sai lầm của cô ta để chiếm thượng phong xả giận.
"Nhìn cô kìa, tôi là người như vậy sao, chỉ là hiếu kỳ mà hỏi thôi."
"Tôi đã nói với ông, đừng tưởng rằng tôi không biết chút tính toán trong bụng ông. Khương cô cô là người do Hoàng thượng đưa tới, ông nên kiềm chế, đừng đưa mình đi vào rắc rối. Tôi thấy là gần đây Quản công công không cho ông mấy roi nên ông ngứa tay ngứa chân."
Vân Thường và Trần Đức An đi theo Hi Phi lúc còn đang khốn khó. Một đường đi theo nước lên thì thuyền lên, khó tránh khỏi cũng có lúc chuyên quyền. Kể từ sau khi Khương cô cô đến, Trần Đức An cũng cảm giác được bị áp chế khắp nơi, trong lòng chỉ sợ đã sớm không thoải mái.
Cũng đúng, một núi không thể chứa hai hổ.
"Ha ha, cô đã coi nhẹ ca ca rồi, mặc dù trong lòng tôi không được tự nhiên, cảm thấy không thoải mái, nhưng chắc chắn không có can đảm phản bội chủ tử, không dám làm hỏng chuyện của chủ tử." Trần Đức An cợt nhả nói, "Khương cô cô cũng có thủ đoạn, nhưng hai tay khó địch bốn tay, tôi muốn giúp một tay có cái gì không được chứ?"
Chắc là nghĩ tới phân quyền, trong lòng Vân Thường hiểu được, nhìn Trần Đức An lại nói: "Bây giờ chủ tử không yên ổn, người khác nhìn chỉ thấy vinh quang vô hạn, nhưng chúng ta thì biết rõ ràng." Nói đến đây dừng một chút, nhìn Trần Đức An thăm dò, hạ giọng nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy Kiều Tiểu Nghi thầm thì gì đó với Sở Quý nhân ngồi bên cạnh, nét mặt Sở Quý nhân liền biến đổi. Nếu ông muốn lập công, cứ quan sát chặt chẽ Sở Quý nhân, không tốt hơn là ông cứ so đo hao tâm tốn sức với Khương cô cô sao?"
"Ai da, cô quả thật là muội muội tốt, sau này tôi sẽ không quên ơn cô đâu." Trần Đức An hưng phấn xoa xoa tay, "Cô có thấy rõ ràng không?"
Vân Thường trợn trắng mắt, "Ông cho tôi là ông sao, tôi không ưa Kiều Tiểu Nghi nên đương nhiên âm thầm theo dõi cô ta. Tóm lại, an nguy của Đại hoàng tử còn quan trọng hơn cả trời, ông tự mình ngẫm lại đi."
Trần Đức An nhìn Vân Thường còn muốn hỏi điều gì đó, nàng ta lại nhất phất tay áo đi. Hắn ta sờ sờ mũi, Trần Đức An biết rõ Vân Thường không hài lòng chính mình đứng ngang hàng với Khương cô cô, nhưng suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân không giống nhau, mặc dù hắn ta là thái giám, nhưng cũng là thái giám có lý tưởng, làm sao có thể bị một cô cô quản sự áp chế chứ, quan hệ đến thể diện cả đời.
Nhưng, quả thực Sở Quý nhân có vấn đề, đây là cơ hội lập công thật tốt đây.
Trần Đức An hạ quyết tâm, nhìn chòng chọc Sở Quý nhân, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Không được, hắn ta phải đi hỏi thăm một chút, thái giám quản sự bên cạnh Sở Quý nhân là ai, phải tóm chặt người này trước đã!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc